Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 11:11:45 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Cuộc chiến tranh Đông Dương  (Đọc 84887 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #250 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2018, 07:23:40 am »


Cô gái đẹp nhất là My phải trở thành có tiếng. Đấy là con gái một đại tá Bình Xuyên. Mẹ cô có một nhà chứa nhỏ giữa vùng đầm lầy trong khu nhà tranh. Tuyệt đối đơn giản, không điện không nước. Người ta đến trong một căn nhà tre tối tăm. My, đẹp và ít nói, giúp đỡ mẹ. Khách là những cu-li cục cằn. Khi quá nhiều người My cũng tiếp, thỏa mãn họ, không làm sao cả. Nhưng cô cũng còn e thẹn. Khi ông bạn nguyên Phòng Nhì dẫn tôi đến nhà gặp cô, ông bảo cô cởi áo cho xem bộ ngực mới lớn, cô kêu lên chạy trốn. Sau đó mấy cảnh sát Bình Xuyên đuổi chúng tôi đi.

Ít lâu sau My đến ở với ông. Cô vẫn ăn mặc theo lối quê, áo quần vải đen. Với những nét duyên dáng, thường bĩu môi, người ta có thể nói cô là một cô bé. Suốt ngày cô ăn và léo nhéo với đám người trong nhà. Cô cũng học. "Chồng" cô rất hài lòng về cô, dạy cô tập đọc qua những truyền thuyết, hình ảnh khỏa thân mà ông cần để có thể hoạt động.

Không bao lâu My tỏ ra ngọt ngào suy đồi. Một hôm một thanh niên Pháp đến nhà ông bạn Phòng Nhì cũ - ông ta đi vắng. Một bà già bảo rằng My sẽ thay thế tiếp anh. Cô trần truồng trong nhà tắm, đưa miếng xà phòng bảo anh: "Hãy tắm cho em". Cô cười. Điều đó xảy ra êm dịu, dễ dàng nhất trên đời. My cũng không đòi tiền nhưng một tuần lễ sau gặp chàng trai, cô bập bẹ tiếng Pháp vẫn rất vui vẻ:

- Anh biết không, em muốn có những chiếc áo dài đẹp. Anh mua cho em một chiếc máy khâu.

Điều ấy trở nên nghiêm trọng hơn khi "người chồng" nhận thấy hầu như mỗi ngày có một đồ vật biến mất. My bán đi lấy tiền trả nợ. Vì niềm say mê chính của cô, cuộc sống của cô là đánh bạc. Cô ở cả ngày ròng trong Đại thế giới. Đôi khi người ta không thấy cô trong hai ba ngày. Cô đến những hang ổ khốn khổ, ngồi xổm liên tục trên chiếu bạc, giữa những người đáng lo ngại, nhóm cặn bã giết người, ma cô, gái gọi. Ở đây cô là bà hoàng.

Ông "chồng" nói với My: "Cô là một đứa ăn cắp. Nếu cô còn bán đồ đạc của tôi nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát". Cô cười hô hố nhưng nghe lời. Một tháng trôi qua. Bỗng một tay cho vay nặng lãi người Nhà trời đến bảo: "Cô My vay tôi một nghìn đồng, bảo vinh dự được ông bảo trợ. Tôi đã cho vay để khỏi xúc phạm đến ông". Rồi những người cho vay khác đến đòi mười nghìn đồng, một trăm nghìn đồng. Vì My không còn là gái điếm tầng lớp dưới nữa. Ở đâu cô cũng tuyên bố: "Tôi là vợ của ông X." Cô đã vào phòng riêng của Đại thế giới, trong giới sang trọng của Sài Gòn, những ông vua buôn lậu và các bà vợ bộ trưởng đầy kim cương. Lơ đãng, cô vứt xuống thảm xanh những tấm thẻ trị giá cả những tài sản, thua vẫn cười vui vẻ.

Ông bạn Phòng Nhì tự thấy đứng trước vực thẳm. Ông muốn đuổi My nhưng rất sợ. Vì bằng lời lẽ tối nghĩa và đe doạ cô nói về bố mình, đại tá Bình Xuyên sẽ không để cho con gái bị mất mặt. Bà mẹ ma cô đến trao đổi với cô những lời hòa giải bí hiểm. Ông không mạo hiểm ra ngoài nữa để giữ mạng sống của mình. Cuối cùng sau những thương lượng phức tạp và phải trả một món tiền đáng kể, ông được người đẹp My đồng ý ra đi.

Vừa thoát khỏi tai họa, mấy tháng sau ông thấy trên báo chí Sài Gòn, bên năm cột báo, bức ảnh lớn của một sắc đẹp say đắm - một bà trang điểm tuyệt vời, đầy vật trang sức, mặc áo lụa dài. Đấy là My. Vì cô, một người Pháp được một xưởng lớn tin cậy, một ông nghiêm túc, cẩn thận, có vợ, ông bố trong gia đình, đã thụt két nhiều triệu đồng. Ông bị đưa ra tòa án, lãnh mấy năm tù. My chẳng băn khoăn gì về việc ấy.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #251 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2018, 07:25:08 am »


Thỉnh thoảng tôi có gặp lại My. Cô có một hậu vận danh giá, là vợ lẽ một ông Việt Nam trưởng phòng ở Bộ Nội vụ. Nhờ ông này che chở, cô mở một tiệm hút rất đẹp gần phố Catinat, thậm chí không ai dám đánh thuế. Rất đĩnh đạc, khiêm tốn, mặc chiếc áo dài đen, cô lướt qua từ phòng này đến phòng khác theo dõi các hoạt động. Trong bóng mờ những chiếc đèn nhỏ các bàn thuốc phiện chiếu sáng mơ hồ những hình người nằm dài của các khách sang, cô có vẻ uy nghi, như một linh mục. Ở đây các ông già gầy đét nằm tiêm; không có những cô gái đẫy đà, bán dâm, chỉ là sự chiêm ngưỡng trang trọng, không xê dịch bởi chất ma túy. Tiệm hút của cô nổi tiếng nhất trong dân làng nghiện. Họ là những người chặt chẽ, về nguyên tắc thú vui không được xáo trộn; họ kinh hoàng cả mọi khoái lạc chỉ nằm kéo ống điếu tre và thả hồn vào thiên đường cực lạc.

Sau My con người về đồng bạc còn có nhiều "bà vợ" khác. Vì bao giờ ông cũng cần có một người đàn bà da vàng - một nô lệ ân cần bên cạnh những thái độ kỳ cục và cái diện mạo xấu của ông. Nhưng tất yếu rồi người ấy sẽ là kẻ thù, căm ghét và cố gắng làm hại ông. Biết bao nhiêu bí ẩn không gỡ nổi, bao nhiêu mưu mô rối rắm! Nhưng những cuộc đấu ấy kích thích con người Phòng Nhì cũ. Ông có cảm giác nằm với một người đàn bà Châu Á gợi cảm đến chết người. Ông thích như vậy và có được với số tiền của mình. Vì ông trả tiền, dù ít nhất nếu có thể. Vậy là công bằng. Đấy là việc bù trừ, tiền ông thu nhặt với những tỷ phú - những người Trung Hoa vô liêm sỉ mua các cô gái nhưng luôn sợ họ đầu độc mình.

Con người vì đồng bạc ấy không chỉ yêu thích đồng bạc mà cả nền văn minh mua bán Châu Á, một nghệ thuật đầy đủ trong cuộc sống, tất cả chắt lọc và tinh tế, kể cả trong những thô lỗ tệ hại, những tàn ác tệ hại. Ông đã "vàng hóa" nhiều.

Trong Sài Gòn ngốc nghếch này người ta cũng thấy một số "người quá khích" không vụ lợi, hoàn toàn đứng ngoài ám ảnh của đồng bạc. Đối với họ chỉ Châu Á với những vẻ đẹp của nó là đủ. Họ hoàn toàn bị mê hoặc.

Đấy là trường hợp người bạn thân nhất của ông Phòng Nhì cũ. Châu Á của ông là khoái lạc thơ mộng và quyến rủ. Ông tâm sự:

- Chỉ với ý nghĩ làm tình với đàn bà da trắng làm tôi chán ngấy. Thật kinh hoàng so với những thân hình quý giá, gợi cảm của những cô gái nhỏ mảnh mai!

Con người này đẹp bao nhiêu thì ông Phòng Nhì cũ xấu bấy nhiêu. Ông có sắc đẹp quyến rũ, thùy mị, hay đỏ mặt. Tóc vàng, cao và gầy, ông hình như bao giờ cũng có vẻ xa vắng, đôi mắt xanh trống vắng. Ông ít nói, giọng rụt rè và ngọt ngào nhưng luôn tươi cười. Có thể nói đó là một người ngây thơ. Tuy thế, không lộ rõ nhưng muốn gì được nấy, ông có một quyền lực khác thường đối với mọi người.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #252 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2018, 07:28:59 am »


Đấy là con trai một gia đình tư sản tốt ở miền bắc nước Pháp. Cuộc đời như đã được vạch sẵn. Tốt nghiệp Y khoa, là chồng chưa cưới của một cô gái trẻ đẹp và sắp lập gia đình. Đúng trước lễ cưới anh đăng ký vào quân đội, sang Đông Dương và ra đi, bỏ lại tất cả, thậm chí không từ biệt.

- Một việc làm không cưỡng lại được, anh giải thích. Một hôm tôi hiểu ra là mình sa lầy vĩnh viễn. Thế là tôi chạy trốn như một kẻ trộm.

Đến Sài Gòn anh được cử làm y sĩ trong một đơn vị hiến binh Pháp. Đây là những người rất tốt nhưng ăn quá nhiều, rất mạnh và máu xấu. Vì vậy họ đặc biệt thường mắc bệnh ngoài da. Người thầy thuốc của chúng ta nhận thấy quần đùi theo quy định của Quân đội Pháp thô cứng và nặng, gây ngứa không chịu được. Anh viết một báo cáo dựa vào nhiều tài liệu để khuyến cáo hiến binh cần mang xi líp. Những kết luận của anh được cấp trên chuẩn y. Vậy là chiến công đầu tiên của anh là cách mạng đồ lót của những người bảo vệ trật tự.

Hết thời hạn quân ngũ, anh đến sống trong một mái nhà tranh, gần dân chúng khổ sở nhất, ngay giữa "thành phố lau sậy". Anh là người da trắng duy nhất trong một "vùng" mà cảnh sát chỉ đến để tiến hành trừng phạt.

“Tất cả những hiểu biết của tôi về Sài Gòn cho thấy tôi sẽ bị cắt cổ. Nhưng không. Vì sao người ta giết tôi khi tôi không làm gì sai trái? Xung quanh, dân quê đều là Việt Minh nhưng họ là bạn của tôi. Dĩ nhiên bất cứ ai trong bọn họ cũng sẽ chặt tôi thành khúc nếu cán bộ ra lệnh. May mắn tôi là một số lượng không đáng kể để Đảng quan tâm. Và tôi rất nghèo, không ai "giết" tôi để cướp bóc.

Xác chết khắp nơi nhưng tôi cảm thấy không bị đe dọa. Tôi biết rõ luật chơi. Mỗi nhóm mười nhà có một "cán bộ chính trị" đỏ. Và cũng có những chỉ điểm của Pháp. Nhưng số này giữ mạng sống của mình, chơi trò hai mặt. Họ biết nếu "độc ác" người ta hạ họ ngay.

Cảnh sát thường đột kích bằng lực lượng mạnh. Họ lục soát bốn phía, người và nhà cửa xiêu vẹo, rất tàn ác. Phải ra ngoài. Tôi lẫn vào đám đông im lặng chờ cho xong. Đôi khi có những phát đạn súng ngắn và có người ngã xuống; cũng đôi khi cảnh sát lôi những người bị tình nghi đi; Không ai nói gì.

Thế nhưng tôi sống ở đấy những ngày đẹp nhất trong đời.

Vì những ngày bình thường không khí chung thật vô tư! Đám dân chúng cu-li, ma-cô, đĩ điếm, viên chức nhỏ, thợ thuyền ấy rất vui! Và những cô gái xinh xắn, dễ dãi, vui thích, chỉ cần một ít dịu dàng, ít đồng bạc. Họ kể với tôi: "Anh biết không, những người Pháp khi làm tình với chúng tôi, họ rất chán, rửa ráy, sợ bị bệnh, nói tục tĩu và không cả cám ơn. Anh sau đó còn dễ thương hơn". Đúng là tôi tôn thờ họ, những cô bé mương lạch, mặc áo vải đi chân đất, hơi hoang dại nhưng trong sự quê kệch họ rất văn minh! Trong sự vô đạo đức của họ có cái gì đó rất đẹp. Khác xa những gái đĩ Châu Âu của chúng ta! Với họ tôi phát hiện ra sự tự do. Tất cả đều bình dị. Những giờ rảnh tôi nói chuyện với các bà mẹ đẫy đà hách dịch hơi ma-cô một ít cùng với những cậu bé sống bám vào họ".
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #253 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2018, 07:32:29 am »


Cuộc sống thần tiên ấy - thiên đàng của bùn lầy - kết thúc khi bác sĩ trở thành si tình. Anh lần lượt lấy hai người vợ, một Trung Hoa một Việt Nam. Phải mất nhiều công giữ hoà khí giữa hai người. Cũng có nhiều con với họ. Rất logic, anh quyết định các con gái được giáo dục theo Phương Đông và các con trai theo Phương Tây.

Để nuôi sống thế giới nhỏ ấy, anh làm thầy thuốc ở Chợ Lớn bên một con đường nhỏ trước Chùa Lớn. Khách của anh toàn "người nhà trời". Để lôi kéo khách anh bố trí một bệnh xá theo sở thích Trung Hoa hiện đại. Thật đáng sợ. Có thể nói là một nhà xác: những viên gạch trắng và đen, khắp nơi là những tấm ngăn kính mờ, đèn ống và bóng điện chói chang, những ống nhổ lớn, một tập hợp bình, ống nghiệm, dụng cụ mổ xẻ giống như dụng cụ hành hình. Một không khí hỗn tạp không tên. Sạch sẽ trông thấy nhưng đáng ngờ, bông băng thấm máu nằm đầy góc. Anh mặc áo blu trắng thái độ luôn hiền lành và xa vắng, giống như một thiên thần rất phúc hậu và hơi lang vườn.

Công việc của anh phát đạt. Những tai mắt Chợ Lớn đến bệnh xá anh. Các vũ nữ sang nhất khi có bệnh phiền phức tin tưởng vào chữa trị và sự kín đáo của anh. Các cô son phấn với mọi trang sức và những chiếc áo dài xẻ tà tuyệt đẹp. Nhưng các cô cởi quần áo không nề hà, quên hết mọi lễ nghi cần thiết để giữ thể diện trước một người khách. Những bà già thời cũ kim cương lẫn vào những nét nhăn, có vẻ khó khăn hơn. Một số thẹn, từ chối để khám bệnh. Nhưng các bà đem theo các hầu gái để bác sĩ chẩn đoán thay thế.

"Nhưng rắc rối hơn cả là các "tỷ phú" da vàng. Người ta thường nghĩ người Trung Hoa bình tĩnh và không nao núng. Thật sai lầm! Lối bình lặng của họ chỉ là mặt ngoài. Thực tế tất cả những người Nhà trời đều loạn thần kinh, ảo giác, gần như điên, vả lại làm sao họ bình thường được khi sống trong cảnh lộn xộn của tiếng ồn ào và ánh sáng và lúc nào cũng suy nghĩ, tính toán, lập luận như những tù khổ sai. Đầu óc họ căng thẳng hơn nhiều một người kinh doanh ở New York. Điều lạ là tất cả những người giàu có gàn dở ấy đều biết giữ thể diện trong xã hội. Họ chỉ nghĩ sự khác thường của họ do những ảnh hưởng không tốt, do rủi ro, muốn tôi chữa khỏi ngay cho họ. Vì vậy tôi phải có phần là một phù thủy.

Biết bao lần một ông được cả Sài Gòn kính trọng đến tâm sự với tôi điều tự nhiên nhất trên đời: "Khi tôi đi ngược gió, có một vị thần vào từ mắt cá. Nếu tôi cứ đi, ngài lên dần, lên dần, đến đầu gối, bụng, rồi ngực. Dần dần với móng tay sắc ngài xé thịt tôi. Tôi biết nếu ngài lên đến óc, tôi sẽ chết. Tôi bèn quay lưng lại với chiều gió, vị thần độc ác không làm gì được nữa. Tôi mang vị thần ấy đến cho ông đây. Ông dùng loại thuốc nào hiện đại nhất, đắt nhất giết đi cho tôi". Dĩ nhiên tôi chẳng lạ lùng gì, tôi hỏi lâu về bản chất, đặc điểm của vị thần. Sau đó nét mặt trang nghiêm, tôi tiêm cho ông một mũi brô-mua. Mấy ngày sau một người đầy tớ đem đến cho tôi món quà quý và một bức thư cám ơn, trang trọng ví tôi như danh y nổi tiếng nhất Trung Quốc. Ông khách của tôi đã khỏi bệnh".
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #254 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2018, 07:36:23 am »


Than ôi, bản thân bác sĩ bị một "ảnh hưởng không hay" từ bà vợ Việt Nam ông yêu thích hơn. Bà là Việt Minh.

Có lần một cô gái nông thôn đến chỗ chắn đường để vào Sài Gòn. Lính gác Bình Xuyên bảo cô vào trong trạm. Mười hoặc mười lăm đứa lần lượt hiếp cô ở đấy: Ông nội cô, một nhà nho bảo cô cháu gái: Trong thế giới đau khổ này chỉ còn một người công bằng. Không phải là Phật nữa. Đấy là Hồ Chí Minh. Điều ấy đưa lại cho cô niềm tin vào phe đỏ.

Bác sĩ trở nên ngày càng tiến bộ. Bạn ông, người Phòng Nhì cũ chứng minh với ông: "Anh chỉ là một người da trắng hưởng lạc. Điều anh yêu thích trong đất nước này là sự khoái cảm. Anh chờ đợi gì ở Hồ Chí Minh?..." Bác sĩ nhẹ nhàng bác lại. Ông chắc chắn tình yêu sẽ đẹp hơn khi đạo đức đỏ thống trị.

Trong Sài Gòn quá khích bởi đồng bạc và xác thịt, đôi khi người ta phát hiện thấy một nhân vật không có gì đặc sắc hy vọng sống một cuộc đời tuyệt vời với sự thanh thản.

Có gì ít hấp dẫn hơn ông cảnh sát gầy đét, già, đầu cá khô này? Tất cả ở ông đều tiều tụy, buồn như chết. Quần áo cũ sờn, đôi mắt lờ đờ, da xám, người như một ngày không ăn, chỉ mở miệng để chào hỏi không đúng cách. Hàng ngày vào giờ cố định ông đến một ngôi nhà tạm bằng gỗ, văn phòng của ông, chép lại tỉ mỉ vào thẻ hồ sơ những gì bẩn thỉu nhất - những lời tố cáo, thông tin của mật thám, chỉ điểm, "bồi", ma cô. Đấy là người ghi chép mạt hạng trong cuộc chiến tranh Đông Dương "bẩn thỉu" này. Ông làm công việc của mình đều đặn, không say mê, không suy nghĩ, với tư cách một nhân viên trung thực. Tôi thấy ông có vẻ không phải con người mà là một bánh xe của luật pháp. Tôi rất ngạc nhiên khi biết một người như thế trước đây bị một vụ bê bối ở Alger. Bị cách chức, thuyên chuyển, ông được đưa sang Đông Dương. Việc ấy xảy ra đã lâu, lúc ông còn trẻ. Ở Sài Gòn ông trở thành ông già sầu não, được tin cậy, thực hiện những nhiệm vụ tẻ nhạt và bí mật này. Không ai biết gì về ông nhưng không ai tò mò gì đến vấn đề của ông. Ông không đi lại với ai: hết giờ làm việc ông biến mất.

Bỗng một hôm ông bảo tôi:

- Mời ông đến nhà tôi ăn trưa.

Ông dẫn tôi về một khu chung cư, đến một trong những căn nhà ở đấy. Tôi vào gian phòng tối, trước một bàn thờ tổ tiên. Giữa những tấm biển nhỏ huy hiệu và hương hoa, một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng chân dung một bà Annam, đĩnh đạc, đáng kính, to béo, bận quần áo trang nghiêm theo lối cổ.

- Đây là vợ tôi. Bà chết đã được một năm. Chính bà dạy khôn cho tôi.

Và ông thành kính quỳ xuống:

- Tôi trong trạng thái thất vọng, gặp bà là một người vợ góa đông con, không được học hành nhiều. Nhưng bà nói với tôi: "Ông nên hiểu cuộc đời là một ảo ảnh. Ông rũ bỏ những say mê đi, hãy đọc những cuốn sách này, nó dạy ông dửng dưng với tất cả. Và để dễ đạt được điều đó, tôi cho ông dung dịch nước phép làm dịu lòng lại". Với bà tôi biết niềm hạnh phúc thực sự.

- Như thế nào vậy?

- Tôi không thấy mất phẩm giá vì công việc cảnh sát nữa. Tôi làm tốt nhiệm vụ, biết không có cái tốt cái xấu, cũng không có sự tự hào, sự nhục nhã. Mọi tra tấn, giết người, dâm loạn, ô nhục đầy trong giấy tờ chẳng quan hệ gì tới tôi. Tôi ghi chép, không để tâm vào đấy. Suốt ngày tôi chỉ mong đến giờ về nhà. Tất cả đã được chuẩn bị. Tôi nằm dài trên chõng, vợ tôi nằm bên cạnh làm những động tác tiêm thuốc phiện với một thái độ dịu hiền, một lòng tốt tuyệt vời. Vì bà biết bà đưa lại sự bình lặng cho tôi.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #255 vào lúc: 05 Tháng Mười Hai, 2018, 07:39:23 am »


Một người đàn bà xuất sắc, rất có lý. Khi tôi đã hút khói đen ba mươi lần, bà bảo: "Ông hài lòng rồi, đừng hút nữa". Vì bà luôn nhắc lại với tôi nếu hút quá nhiều, thay vì giải thoát và ánh sáng là sự nô lệ, sự cần thiết không cưỡng được, nỗi ám ảnh. Cuộc đấu tranh thật khó khăn nhưng bà không lay chuyển: "Đủ rồi. Nếu không ông không dậy nữa, sẽ như một xác chết, không còn nghị lực. Và đến văn phòng ông sẽ như một mớ giẻ dằn vặt, sẽ làm bất cứ việc gì, sẽ thụt két". Vì vậy khi tôi đã hút đủ liều, bà đem đến hộp bút mực - và tôi bắt đầu viết một cuốn văn phạm Annam, đẹp, đầy đủ nhất chưa bao giờ có. Tôi tìm tài liệu không mệt mỏi về những lời nói cổ, những công thức vua chúa và thầy tu. Công trình này là công trình của đời tôi, tôi vẫn tiếp tục. Sang một trang mới tôi nói với bà vợ đã mất. Vì trong cõi âm, bà vẫn lắng nghe tôi, cho tôi những lời khuyên. Hôm qua tôi đã báo tin với bà cuộc đời tôi sắp kết thúc, tôi sẽ về theo bà. Bà rất sung sướng.

Một cô bé Annam bước vào. Chân đất, áo nâu, khuôn mặt rất tròn, tóc tết sau lưng, một cô gái quê mộc mạc. Cô bưng một cái khay thuốc phiện và dụng cụ. Ông cảnh sát nằm dài trên chõng, bạc phếch như người chết. Cô bé ngồi lại bên cạnh, bắt đầu làm nhiệm vụ, vẻ nghiêm túc của những đứa bé khôn ngoan. Đôi mắt trong sáng, nét mặt vô cảm, những ngón tay thật nhanh gọn. Khi viên thuốc chuẩn bị xong người đàn ông rướn mình hút ngấu nghiến, lâu, tiếng ro ro. Không mệt mỏi, vẫn thái độ nghiêm trang trẻ con trong vai trò một người lớn, cô bé làm lại một viên thuốc, làm mãi cho đến khi ông thỏa mãn. Đã nghiện rồi, ông nói với tôi:

- Nét lớn lao của Châu Á là lòng tận tụy. Ông vừa chứng kiến một cảnh ấy. Vì cô bé này là con gái tôi - theo tục lệ cũ đến hiếu kính chăm sóc bố.

Khi vợ tôi sắp chết, bà mời một vị sư đến và trước bàn thờ tổ tiên những đứa con của bà trở thành con tôi. Trong buổi lễ bà nói với chúng: "Nếu các con quên bổn phận đối với bố bóng ma của mẹ sẽ đến ám ảnh các con". Bà dạy những đứa con gái chăm sóc tôi cẩn thận. Ngay trong lúc hấp hối bà còn hướng dẫn chúng chuẩn bị tiêm thuốc cho tôi.

Vì vậy trước chân dung vợ, tôi sống như trước đây nhờ vào các con - hai gái hai trai. Không có gì thay đổi. Vả lại những đứa con gái cũng như bà mẹ, bảo tôi: "Đủ rồi". Khi sự cám dỗ quá mạnh, tôi sắp nhường bước thì bản thân bà vợ đã chết xuất hiện bên tôi. Bao giờ tôi cũng cảm thấy bà gần gũi tôi như không có cuộc sống và cái chết, sắp tới tôi sẽ ở với bà trong vương quốc những bóng ma - nhưng ở đây tôi sẽ có tên họ ghi ở biển trên bàn thờ tổ tiên, bên cạnh tên bà và người ta sẽ đốt hương cho chúng tôi, thờ cúng chúng tôi.

Cảm giác kỳ lạ! Ông cảnh sát này được người ta hóa thành xác ướp và ông phấn khởi. Những đứa con đối xử vô cùng kính trọng, tỉ mỉ như người bố trong gia đình. Nhưng họ khác biệt nhau quá! Chúng có yêu ông không? Chưa bao giờ tôi cảm thấy một hố sâu như thế giữa người da trắng và da vàng trong gia đình này.

Những cô gái chỉ có những tiếng cười khẽ vì lịch sự, làm việc, bận rộn nhưng bí hiểm, vả lại các cô không biết một tiếng Pháp nào. Chính bà mẹ muốn các cô vẫn là con gái dân quê.

Hai đứa con trai, ngược lại, chạy theo mốt hiện đại: sơ mi kẻ ô vuông, quần chật ống, giày đen. Chúng tuyệt đối không làm gì, suốt ngày chơi bóng bàn. Tôi hỏi:

- Các cháu định sẽ làm việc gì?

- Chúng cháu muốn theo Việt Minh nhưng không thể vì vị trí của bố. Chúng cháu nghĩ sẽ đi với Bình Xuyên.

Ông già lại nằm hút. Cô con gái thứ hai, cũng kiên trì như chị, chuẩn bị những viên thuốc. Những đứa con trai lại chơi bóng bàn. Đêm xuống. Tôi ra về, để ông cảnh sát thiu thiu, tù nhân của Cháu Á, đã gần được giải thoát vĩnh viễn. Thực vậy, mấy tháng sau bộ xương người sống tắt thở. Chết tự nhiên hoặc tại sao không ai tìm hiểu. Từ lâu ông chỉ còn là cái bóng.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #256 vào lúc: 17 Tháng Giêng, 2019, 03:11:14 pm »


Cô gái điếm tuyệt vời

Tất cả những gì cảm động, cao quý nhất ở Đông Dương, niềm đam mê, công việc bình thường, kháng chiến, những giằng xé về tình yêu, cái đẹp của sự hy sinh, khoái cảm gạn lọc vì những tình cảm lớn - tất cả được hiện thân ở một nữ anh hùng Việt Nam bằng xương bằng thịt. Thực ra cô không tự mình tồn tại mà là một sản phẩm của trí tưởng tượng, một kỳ quan được tạo nên. Một thiên tài không thành đạt đã phát hiện ra cô. Và hai nhà văn tài năng của Đông Dương - Hougron và Graham Greene - cả hai với tầm nhìn khác nhau, đã đưa cô lên trong những cuốn tiểu thuyết của họ, trong những buổi trình diễn khác nhau nhưng luôn trong sáng và xúc động.

Người sáng tạo là B..., hiệp sĩ của nền văn hóa, người đại diện độc nhất của Hội các nhà văn ở Đông Dương và cũng là người hướng dẫn hoàn hảo để khám phá những tâm hồn và thể xác vấy bẩn. Người ta không thể hoàn thiện mô tả Sài Gòn mà không đề cập đến ông vì ông cũng là một hiện thân: Ông ước mơ từ bùn lầy; bản thân ông là bùn và ước mơ. Và bởi ông là một người không thành đạt, cao thượng, nhất là năng nổ, cuối cùng ông đóng một vai trò rất quan trọng.

Đây là con người của những mâu thuẫn. Nhìn bề ngoài ông rất đẹp và yếu đuối - nhỏ, đầu nặng nề, tay cầm can có núm, một chiếc nhẫn vàng ở ngón tay, ngậm bót thuốc lá quý, phong thái đĩnh đạc và thậm chí cao đạo, không ngớt cao giọng kêu ca, giận hờn, van nài, nhã nhặn. Ông làm người ta choáng váng, một việc không có gì cũng làm ông cuống cuồng. Bao giờ cũng với những triết lý cao siêu, bạn lớn của nhân loại, ông không ngừng dèm pha như một gái già độc ác. Ông luôn hành hạ và là nạn nhân. Ở ông vừa có những cử chỉ cao quý nhất và những bẩn thỉu đáng khinh. Hay trả thù, hà tiện, tính toán, ông lại vừa không vụ lợi và độ lượng. Mặc dù khôn ngoan và hèn nhát thường ông lao vào những việc dại dột không tin được. Có khi do kiên trì nô lệ, ông sắp đạt được mục đích thì vì một lời nói, một sự vụng về, ông làm hỏng tất cả. Mỗi lần nghĩ đã thoát được thì gặp vực thẩm trước mắt. Nhưng bao giờ ông cũng có lý do. Nhất là nhờ sự năng nổ không mệt mỏi, ông sống sót trong mọi trường hợp. Bị mọi đau đớn về thể xác, luôn luôn được mang hấp hối đến bệnh viện để giải phẫu nguy kịch, ông vẫn không chết. Ông vẫn còn đủ sức khỏe để thỏa mãn những tò mò của mình, làm hầu như mọi thói xấu nhưng chỉ ngoài rìa vì hơi bất lực. Với tài thuyết phục ông làm cho người ta có cảm giác mọi cái ở ông đều giả - là điều hơi quá. Thực sự giả chỉ là tên họ ông: rất dài rất Ba Lan, đầy phụ âm - ông sửa lại để làm một hiệp sĩ Pháp, thêm một tước vị rất kêu. Và ông rất gắn bó với giới từ đứng trước tên họ.

Tất cả những gì ông nói không hoàn toàn khoác lác. Quá khứ huy hoàng của ông không phải đều tưởng tượng. Gần như là sự thật khi ông công bố: "Trước chiến tranh tôi là một nhà bình luận trẻ rất nổi tiếng ở Paris. Người ta tranh nhau đọc thời sự của tôi. Tôi vào trong các phòng khách và câu lạc bộ. Tôi thân thiết với các nữ công tước, nữ cố vấn, các viện sĩ, những người nổi tiếng. Tôi cũng có tiếng nói của mình". Nhưng sau đó xảy ra điều gì? Tại sao ông không theo đuổi cuộc sống tinh tế rất phù hợp với phong cách tế nhị của ông thay vì cuộc sống chó má ở Sài Gòn? Tại sao ông lạc vào xứ Đông Dương đẫm máu của chiến tranh?

Tôi nghĩ đấy là một điều bí ẩn. Một sự lại giống - ông muốn là người thay mặt Chúa, như trong Kinh Thánh. Ông thật lòng khi ngâm nga: "Tôi là người lính viễn chinh của Thánh thần. Tôi đấu tranh vì sự hòa giải của Châu Âu và Châu Á. Triết lý phải thắng phía sau vũ khí!" Thế là như một người sùng đạo, một cuồng tín, ông lao vào một công trình lớn sẽ đưa lại hoà bình: xuất bản hàng tháng một tạp chí, với đạo Phật đại và tiểu thừa, Yoga, Thiền Tông, siêu hình học Hin-đu, Thiên chúa giáo, chủ nghĩa Mác-xít nhân ái. Từng trang là cuộc trường chinh đến sự thật và là một sự tìm tòi bác học. Cũng có vấn đề chính trị. Những ám chỉ tốt đẹp về Hồ Chí Minh chìm đắm trong thác lũ lời khen dành cho những người dân tộc "sáng suốt" như thủ tướng Hữu, Hoàng đế Bảo Đại, Hoàng đế Sihanouk, và có từng trường hợp ông Pignon. Cao uỷ Pháp ở Đông Dương.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #257 vào lúc: 17 Tháng Giêng, 2019, 03:12:23 pm »


B... kiếm bài bằng cách hàng ngày gửi bốn, năm chục bức thư cho những tai mắt nghiên cứu về Châu Á - một hội thông thái rởm và nhiệt tình đủ mọi màu da và mọi quốc tịch sống ở Châu Á. Những sự việc thông thường được cung cấp bởi những người Pháp ở Đông Dương - một loại chuyên nghiệp về văn hóa mà người ta ít nói tới. Về tính chất ngoại lai, màu da, cuộc sống, B... tranh thủ một hội đặc biệt sáng suốt, những thánh nhân hiền triết, những nhà thám hiểm, đạo trưởng, những người vô thần. Ông quan hệ với những người Anh hơi có tài và hơi điên biết về đạo Phật Lạt-ma, với những người Mỹ trẻ học vấn cao, tin chắc vào đạo đức. Ông gửi những lời kính trọng đến UNESCO và các tổ chức quốc tế nhiều ngân sách.

Không may là B... hầu như không có người đọc. Ông bèn đến các "ông lớn" của thế giới này, lúc đầu đàng hoàng, sau quỵ luỵ đề nghị giúp đỡ. Ông thông báo với những viên chức cao cấp và nhà doanh nghiệp: "Chính tôi sẽ cứu sự kiện của người Pháp ở đây". Như vậy là các ông ấy có vị trí và đồng bạc nhờ vào ông sau này - trong lúc chờ đợi phải có nhiệm vụ yêu nước là tài trợ cho ông. Những người kia cũng muốn giúp nhưng nghi ngờ, không biết B... có bỏ phần lớn tiền vào túi không. Để thắng không khí hoài nghi ấy, một hôm ông đi tới chỗ tự sát - cắt mạch máu và được người ta cứu chữa. Sau việc đó ông nhận được một khoản tiền trợ cấp lớn; phục hồi công việc được mấy tháng cho đến cuộc khủng hoảng sau ông lại phải tìm cách làm xúc động lòng người.

René - tên ông - biết rõ toàn Đông Dương, nhân viên Phòng Nhì cũng như phái viên của Nguyễn Bình, những quan lớn da vàng cũng như những tay ma-cô Chợ Lớn, những quan chức dân sự đĩnh đạc cũng như những tên buôn lậu gian dối. Và ít hay nhiều, cả Đông Dương đang hấp hối ấy có đủ loại tiếp xúc và mưu mô về đồng bạc và bình định cùng nhau giúp đỡ ông, người ta bảo từ Ban tham mưu Đội quân viễn chinh đến Ủy ban Nam Bộ. Rốt cuộc trong năm 1950 ông vượt lên chiến tranh, là biểu tượng tạm thời và tốt đẹp về sự thoả hiệp của những người thiện chí - thực tế không có thật hoặc là những ảo tưởng như ông.

Nhưng từ ảo tưởng ấy, ông tồn tại, có phần thịnh vượng một ít. Điều đáng khen là sự bướng bỉnh. Ông ngâm nga: "Tôi làm việc hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ". Người ta không tin nhưng dù sao ông cũng là một đao phủ trong công việc.

Buổi sáng khi cảm thấy phấn chấn, ông đến văn phòng, phía trên một cửa hàng tạp hóa Trung Hoa đầy mùi gừng, một góc tối tăm đi lên bằng một cầu thang gỗ trôn ốc. Nhiều người khách vẻ căng thẳng, rình mò. Khi người khách xuất hiện, ông nấp sau một tấm ngăn rồi sau nhiều giờ lẩm bẩm, ông xuất hiện thanh thản. Ngược lại có những lần nghe tiếng chân bước lại gần, ông giật mình như một kẻ điên, lo lắng tái mặt như những kẻ giết người đang tới. Nhưng nhận ra là một người bạn, ông chào "rất thân mến" và chơi trò làm duyên. Xung quanh ông hoàn toàn lộn xộn, hàng nghìn sách chất đống, hàng tấn giấy má trong khung cảnh nghệ thuật những mặt nạ, đèn Trung Quốc, tượng, cờ, cung nỏ.

Phòng ở của B... trên tầng hai một ngôi nhà lớn bình thường cho những viên chức nhỏ, gần cuối đường Catinat. Gian phòng nghèo nàn, một chiếc giường rộng choán gần hết chỗ. Ngoài giường ngủ, đấy cũng là bàn làm việc, phòng biên tập, bàn ăn, phòng khách, phòng riêng. Ông có trong tầm tay mọi vật dụng cần thiết và có thể nằm dài một thời gian vô định, có khi mười, hai mươi ngày. Một cảnh lẫn lộn kinh khủng. Cả một biển giấy tờ phủ lên bát đĩa bẩn, ống điếu thuốc phiện, quần áo bẩn, đồ trang sức, thuốc bệnh và kim tiêm. Giữa tất cả những cái ấy, ông ngồi dựa vào chăn gối: Giới trí thức của Sài Gòn trên bình diện văn học ở dưới chân ông, trên bờ giường hoặc vài ba chiếc ghế thấp hư hỏng.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #258 vào lúc: 17 Tháng Giêng, 2019, 03:13:56 pm »


Cô M... ở trong nhà B... Ông gặp cô ta ở đâu? Cô là ai, bí mật nào, sự khác thường nào làm ông gắn bó với cô, giữ cô lại? Những gì người ta biết về quá khứ cô gái là cô từ làng đến, hành lý là hai con trăn sống, đưa cho B. Ông ''tống khứ" ngay một con, quá lớn. Con kia ông để nuôi.

Ở Sài Gòn có một sự kinh hoàng: một người đàn bà trong cuộc đời của B... Thậm chí ông công khai là người si tình dẫn cô đi khắp nơi, mơn trớn, cầm tay cô, đôi mắt đắm đuối. Niềm say mê ấy, thay vì tàn lụi, tăng lên với ngày tháng. Mặc cho những người tự nhủ: "Ông ta có thể làm gì được?”

Cô M... mười tám tuổi. Một cô gái Việt Nam gầy, còi xương, có duyên. Khuôn mặt thanh mảnh, có những nét nhăn hơi giống khỉ sóc. Nhưng ở cô có một năng lực cảm nhận dồi dào. Cô sôi sục nội tâm. Hầu như luôn luôn câm lặng, đôi mắt như than hồng, miệng như dao. Đột nhiên cô cười, để lộ đôi răng ngọc như trong một tiếng cạch chặn máy. Đấy là một đứa trẻ tàn ác, không cởi mở người ta đưa ra xã hội. Cô không thổ lộ gì về mình; người ta không đoán được trong môi trường mới này cô căm ghét hay bị ép buộc. Dù sao không có gì làm cô ngạc nhiên. Nhìn thẳng trước mặt, cô ngoan ngoãn, hơi vụng về với những gì René rỉ tai cô. Theo hướng dẫn của ông, cô bắt tay, nói lời chào. Cô chỉ biết làm thế. Ngồi vào bàn ăn ở Câu lạc bộ báo chí cô ăn vụng về, lúng túng vì những đồ dùng lạ - nĩa, thìa, các món ăn. Cô còn là một cô gái quê đích thực, bận quần áo vải tồi tàn, khó khăn mới bập bẹ được vài tiếng Pháp.

Không có gì làm René nản lòng. Với lòng nhiệt tình xuất thần, ông kêu lên với các bạn:

- Cô gái này khác thường, rất đặc biệt. Không phải chỉ là một thể xác, một dụng cụ, một sắc đẹp như bao cô gái khác. Trước hết cô sinh động, cô là con quái vật thiêng liêng, người đàn bà hoàn hảo. Cô có nhiều năng khiếu, trí thông minh, sự nhạy cảm, duyên dáng, nhất là khía cạnh nhập nhằng làm nên tính cách. Với một nghị lực sắt cô chỉ là những mâu thuẫn, lẫn lộn tế nhị và sỗ sàng, ở mức độ tối cao. Hiểu biết, cô có thể làm tất cả nhưng với một cách nào đó cô vẫn luôn trong trắng và tự hào. Hiện tại cô còn ở trong vỉa quặng của mình, một viên kim cương tinh khiết. Nhưng trong mấy tháng nữa sẽ là kỳ quan của Sài Gòn, một bà hoàng. Và tất cả các anh sẽ tán tỉnh, nịnh bợ.

Người ta không tin vào "ông René xộc xệch". Tuy vậy cũng phải nhớ tới tài đánh hơi của ông. Vì bỗng nhiên là sự lột xác không tin được. Con người nhốp nhúa chuyển thành một sinh vật trong mộng - có thể nói cô thoát ra từ một bức ảnh từ bản khắc. Đây là một bà lớn áo dài lụa, son phấn, trang điểm, ăn mặc tinh tế vô cùng. Cô có phong thái thoải mái, thậm chí nói chuyện - có thể trao đổi triết lý với B... và các bạn ông! Như phép lạ! Vì hơn thế, cô tự nhiên và cả châm biếm nữa. Đôi môi mỏng - như phương Đông gọi là những cánh hoa hồng - đưa ra những lời đùa cợt, những nét đúng, nhận xét rất hay. Ân cần, cô vẫn còn cái gì đó hơi khó khuất phục nhưng không hề hấn gì. Hầu như luôn luôn trong mắt cô có một ánh lạ - vừa là sự thách thức vừa là lời hứa.

Thực ra sự đột biến ấy - việc nở hoa bất chợt ấy - là kết quả một công việc bao la của hai người. Với bề ngoài thờ ơ, cô che giấu một quyết tâm không ngờ tự biến dạng mình. Hàng ngày cô đã học nhiều giờ liền - cô học tất cả: đọc, nói, ăn không mệt mỏi, luôn luôn bắt đầu lại. Về phần mình. René tận tuỵ dễ mến ngoài tưởng tượng nhưng khi cần, chế ngự thái độ dã man với một nghệ thuật nén giữ nóng bỏng và uy quyền không lay chuyển. Để bày dạy cô M... ông dành nhiều tháng, cạn kiệt sức lực, tiêu tốn gần hết tiền. Ông không để có điều gì tình cờ xảy ra, chọn cho cô trang sức, quần áo, chỉ dẫn ăn mặc như thế nào, làm đẹp ra sao.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #259 vào lúc: 17 Tháng Giêng, 2019, 03:14:56 pm »


Trước hết thầy giáo được cô học sinh bù đắp một cách khác thường. Vì cô M... hơn cả cần cù, sẽ là tác phẩm vinh quang của ông. Ông đưa cô lên không chỉ ở Sài Gòn mà cả toàn thế giới nhờ vào văn học. Và than ôi, ông cũng sẽ mất cô, thành công sẽ mang cô đi.

Ở thành phố, đối với dân chúng cô trở thành "người đàn bà mồi chài" mà chân dung trang trí những tờ báo. Nhất là cô lần lượt gây cảm hứng cho Hougron và Graham Greene; cô là đối tượng khen ngợi, tôn vinh của họ và thậm chí họ yêu cô say đắm.

Khắp nơi cô là nữ anh hùng - cô gái mãnh liệt và làm nao lòng người, sự khoái lạc bi kịch, sự hy sinh cao quý, nạn nhân của chiến tranh, tình yêu của những người đàn ông và chính mình. Nhờ cô, những người đọc trên các lục địa bị mê hoặc vì sắc đẹp Việt Nam; họ phấn khích nghĩ về những cô gái để xúc động và khoái cảm của đồng ruộng và mương lạch; họ có một hình ảnh đau nhói về Châu Á.

Trong thực tế, cuộc sống thô thiển hơn - như luôn luôn vẫn thế, thậm chí hơi đầy bùn. Những đam mê rất đẹp trong sách thực tế xảy ra thấp hèn hơn nhiều. Có những việc ăn nằm với nhau, nạo thai, cãi cọ bẩn thỉu về tiền bạc. Người ta cũng tranh luận vô biên giữa những người bố về việc có nên giữ gìn con cái tốt hơn không. Tất cả những điều đó ở trong một không khí "bạn bè" hơi căm giận, đồng loã, trải qua những đợt khủng hoảng - ở người này mệt lả và giảm sút, ở người khác giận giữ, đe dọa, không thỏa hiệp, con cái thì cười gằn vừa khinh khi, nhục nhã và kiêu căng, kêu lên: "Con sẽ ra nhảy xuống sông Sài Gòn". Lẽ thường trong nhiều đêm liền người ta ba hoa, uống rượu, hút thuốc và sau nhiều nhõng nhẽo, tất cả gần như thu xếp xong; thế nào thì rồi cũng tiếp tục như trước đó.

Nhưng René, người sáng tạo không làm chủ được sáng tạo của mình, có thực sự bị đánh bại, có đau khổ không? Hình như không hẳn thế. Ông yêu tác phẩm của mình hơn là bản thân sáng tạo. Nỗi buồn của ông vơi đi nhờ sự thỏa mãn.

Lẽ tự nhiên có nhiều giai đoạn của bi-hài kịch. Không như với Graham Greene, người Anh cao lớn điển hình sầu muộn bắt đầu lang thang ở các bar: Phần lớn thời gian anh đứng một mình ở quầy hàng trước cốc rượu cô-nhắc sô-đa. Anh cứ thế trong nhiều giờ, uống nhiều, hình ảnh của nỗi chán đời da diết. Đôi mắt ướt mờ xanh, anh ngắm gian phòng mình đang đứng nhưng mơ hồ như không thấy gì. Có thể như một cận thần của Hoàng đế đắm mình trong hư vô cố làm tan nỗi buồn một cách vô ích. Có người nào cho anh là có tài?

Thực tế anh đang như con diệc sẵn sàng bắt cá. Anh đang tìm kiếm chất liệu. Và tìm thấy ở đâu hơn chỗ B... và kỳ quan của ông? Ở chỗ họ có tất cả những gì anh cần, môi trường lộn xộn, tội lỗi, sự vui vẻ và một hy vọng có thể không thành. Nhân vật kỳ lạ! Hình như anh trở thành người không chia cắt được với đôi vợ chồng, người cùng hội, đồng bọn, đồng loã. Nhưng ở đây có phải anh chỉ quan sát, anh có chia sẻ những ân huệ của cô M... không? Dù thế nào mọi việc qua đi giữa những tài tử và giai nhân, giữa những người của thế giới tốt đẹp nhất, không bê bối, hết sức kín đáo.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM