Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Tư, 2024, 04:45:24 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Cuộc chiến tranh Đông Dương  (Đọc 85326 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #230 vào lúc: 07 Tháng Mười Một, 2018, 04:49:49 pm »


Cuộc đấu của Đại thế giới

Có ai chưa bao giờ nghe nói về cuộc đấu của Đại thế giới mà con người Ma Cao quyền lực và yên bình bị tên cướp bình thường Bảy Viễn đè bẹp với sự nâng đỡ của hoàng đế Bảo Đại. Điều này sau đó điều chỉnh câu chuyện Sài Gòn, xứ Nam Kỳ và Việt Nam.

Đến Sài Gòn, Đại thế giới ở đầu ngõ Chợ Lớn. Con đường phố vui với những ngôi nhà được khống chế bằng những bức tường bao la, màu vàng, thành luỹ để che dấu và đóng kín. Dây ngăn đưa người ta đến hai cổng vào, có người kiểm soát. Những người đàn bà cặn bã mặc đồng phục ngồi trên ghế, nhăn nheo và cười gằn nắn bóp phụ nữ. Những vô lại trẻ miệng ngậm thuốc lá mặc áo may-ô đi dép lục soát đàn ông, sờ kỹ túi. Đấy là những trợ lý cảnh sát, đảm bảo người vào không mang theo súng ngắn và lựu đạn. Thủ tục này thực hiện khắp Sài Gòn, cả ở những rạp chiếu phim. Nhưng ở đây thô bạo hơn.

Qua khỏi hàng rào, là một khoảng sân rộng bao la bằng đất nện, hôi hám, rác bẩn, sụt lở nhiều. Ban đêm hàng nghìn bóng đèn trần chiếu sáng những khung lợp tôn đặt ngay trên xi-măng. Có khoảng dăm chục, mỗi khung nhà có bốn hay năm bàn đánh bạc. Cả một đám đông người chen chúc nhau, hàng nhiều nghìn con người. Tôi nhận ra đám người ở đường phố và mương lạch, những người cu-li xương sườn nhô ra, những người tai mắt nghèo có râu, các bà nông dân răng đen, cả một khối người buôn bán, bồi bếp, gái điếm. Số đông là các bà mang thai và các bà địu con trên lưng. Có những bà già quá, theo tục lệ cắt tóc ngắn bàn chải, giống những ông già không giới tính trông kỳ cục. Trẻ con nam nữ âu yếm nắm tay nhau. Nhưng rồi thả tay, sờ vào đáy túi tìm mấy tờ bạc bẩn - đặt cược. Những cô gái điếm còn mặc quần áo tiếp khách, son phấn đáng sợ, đôi mắt quá to, áo váy vải mỏng để lộ thân hình, nhưng không làm việc. Tiếp khách xong các cô chạy đến đánh bạc ngay.

Trong khu Đại thế giới, cả đám người Châu Á này như không còn là người. Người ta không nghe họ nói, câm lặng, "không tồn tại", một hư không vắng tiếng động, vắng dấu vết tình cảm. Những khuôn mặt chết như nhau. Người ta là những chiếc bóng, không thực tại, đang chơi. Lòng say mê cao độ đến mức mất hết cảm giác, không tránh khỏi trông thấy mình chôn vùi những đồng tiền lương khổ sở. Mỗi ngày họ lại đến như trong trạng thái bị thôi miên.

Cờ bạc, trước đám đông bị chinh phục ấy, là một hiện diện nghiền nát những người đam mê. Đại thế giới là chỗ làm điên đầu, một máy nghiền đơn giản và tổ chức bẩn thỉu. Đây là công việc theo dây chuyền, các bàn nối tiếp nhau liên tục. Đấy chỉ là những tấm ván vẽ màu, bôi bác những số và chữ. Có mọi thứ chơi trên đời, khoảng vài chục loại từ bài lá, xúc xắc, quả bu-lơ, bi, chuyển trên tay những quân xướng và nhiều loại khác. Phố biến nhất là những loại bài Trung Hoa có phối hợp rất phức tạp.

Ở mỗi bàn một toán hồ lỳ thu tiền, chi tiền. Tiếng người duy nhất là của người hồ lỳ nữ, trẻ và son phấn, chiếc áo dài Trung Hoa bó sát người. Sau khi lắc chiếc chuông thủy tinh đựng những quân xúc xắc tài xỉu, cô thông báo kết quả bằng một điệu hát buồn và khàn như tiếng rên. Những nam hồ lỳ mặc may-ô, vô cảm, cánh tay dài như gọng kìm, nhặt bạc, xếp lại từng tờ. Những người chơi khốn khổ mất tiền không run tay. Từng phút một họ lấy ra từ những chỗ lạ nhất ở bộ quần áo rách rưới mấy đồng bạc gấp tư, đặt lên bàn và lại mất. Những người không còn tiền ra đi; những người mới đến thay chỗ. Đám người vẫn luôn luôn dày đặc.

Trên cao từng bàn, trên chiếc ghế hai mét, một người ngồi dáng như ngủ. Đấy là trưởng bàn theo dõi cuộc chơi. Anh ta không bao giờ can thiệp vì không có chống đối, cãi cọ. Tất cả đã được bố trí chặt chẽ cho mọi bất ngờ nhỏ nhất.

Cứ như thế, hàng ngày từ sáng đến tối dân lao động đến bị bóc lột hết tiền với thú vui cay đắng của số phận. Không có một cơ may nào đánh thắng, Những loại cờ bạc Trung Hoa được tính toán chặt chẽ không thương xót. Nhưng điều đó không đáng kể đối với những cu-li, gái điếm, với tất cả những người Việt Nam. Vì họ say mê cờ bạc, mất cả mồ hôi nước mắt, họ sống với thú vui khốc liệt ấy, đó là khoái lạc thực của họ.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #231 vào lúc: 07 Tháng Mười Một, 2018, 04:50:27 pm »


Điểm tận cùng của sự khai thác vào lúc mười giờ đêm. Trong một loại giảng đường bẩn thỉu vang lên tiếng cồng chiêng, những ngọn đèn đỏ chiếu sáng suốt một buổi lễ. Chỉ có tiếng ầm ĩ và ánh sáng. Trước một bức tường người, cả một đám đông sững sờ, một ông mặc veston bước lên bục và bắt đầu nói. Ông ta vừa tuyên bố con vật trúng hôm ấy trong trò chơi "Ba mươi sáu con vật". Bên cạnh ông ta là một nhân vật ăn mặc theo kiểu nhà nho cũ giải thích một cách uyên bác lý do.

Trò chơi Ba mươi sáu con vật còn tệ hại hơn những gì xảy ra ngay bên trong Đại thế giới. Chúng ra khỏi hàng rào, lan ra khắp Sài Gòn, tìm từng đồng bạc, đến tận những nhà tranh, những con thuyền rách nát. Chúng chỉ trở về ban đêm để bóp nát người ta.

Việc đó tiến hành như sau: Mỗi ngày hàng nghìn kẻ vận động đến tận nhà, chạy khắp các khu, các đường phố nhỏ kêu lên "Ba mươi sáu con vật, ba mươi sáu con vật". Họ phân phát khắp nơi những tờ giấy vàng nhạt đầy hình vẽ và thơ ca nói về lịch sử hàng ngàn năm của Trung Quốc, theo truyền thuyết cuộc chiến tranh Tam Quốc, về những bi kịch lớn của sân khấu Trung Hoa, của những cuốn tiểu thuyết cổ. Trong quá khứ phi thường ấy mọi sự kiện đều hiện ra dưới dấu hiệu những con vật tốt lành hoặc có hại, tương trưng cho số phận, tổng số ba mươi sáu con. Từ việc đó những người Trung Hoa hiện nay lấy làm trò cờ bạc, ghê gớm và động não lạ lùng.

Khắp nơi, trong nhà hoặc ở chỗ làm việc, lớp dân bình thường lao vào, những tờ giấy vàng. Mỗi người, cả bà mẹ già, cô vũ nữ đẹp, ngắm nghía lâu những hình nguệch ngoạc tối nghĩa, những chữ viết khó hiểu. Cuộc chơi là tìm ra mẩu chuyện tả trong đó nghĩa là con vật nào, do ảnh hưởng tốt hoặc xấu của nó, đưa đến sự kết thúc. Trong khắp Sài Gòn ai cũng đoán, ai cũng tìm điều bí ẩn, cược về con vật "của mình", mỗi người nhận được một biên lai của số tiền đặt cược.

Và tối đến mỗi người nhận ra mình đã lầm.

Cũng có một Đại thế giới cho những người giàu có. Bên ngoài khoảng sân rộng người ta moi tiền của dân chúng, ngoài giảng đường của ba mươi sáu con vật, có ngôi nhà tách xa ở cuối một đường phố nhỏ, là nơi đánh bạc của người giàu.

Ngôi nhà có nhiều phòng nối tiếp nhau, luôn trở thành nhở hơn, bí ẩn hơn. Những tấm ngăn bằng gỗ di động được nên mỗi ngày có thể bố trí những gian phòng khác nhau. Tổng thế là một mê lộ thay đổi, vận dụng thích hợp với hoàn cảnh. Mặc dù các phòng trần trụi, được chiếu sáng mạnh, mặc dù nội thất chỉ là những bề mặt bằng ván hoặc kính mờ, ở đây chứa đầy bí mật.

Phòng thứ nhất cũng giống như phòng của bất cứ du hí trường nào, được dành cho mọi người có tiền. Người ta không dùng giấy bạc mà là những thẻ có giá đến một nghìn đồng bạc. Chỉ có ba hoặc bốn bàn, chơi may rủi, viên bi đi từ lỗ này sang lỗ khác nhiều phút trước khi dừng lại hẳn.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #232 vào lúc: 07 Tháng Mười Một, 2018, 04:51:41 pm »


Sau nửa đêm, những nhân vật quan trọng nhất, khoảng mười lăm người, đi xa hơn, vào một phòng nhỏ hơn. Không còn người da trắng nữa - họ không đủ giàu. Chỉ là những gương mặt da vàng cỡ lớn, những tỷ phú một trăm kilô và các bà quả phụ già. Mỗi vé cược là cả một tài sản lớn.

Chỗ này chưa phải là cấm địa. Mỗi người có thể khúm núm vào xem các ông, các bà ngồi nặng nề, không xúc động đặt hàng trăm nghìn đồng bạc. Nhưng người ta không thể đi quá nửa. Như một chỗ không người, có những vách ngăn, những phòng khác chẳng thấy gì, chỉ tuyệt đối trống rộng. Không một bảo vệ, một đầy tớ nào ngồi ngăn chặn những người vào quấy rầy. Nhưng với một sức mạnh kỳ lạ, người ta có cảm giác không nên cố vào sâu hơn. Vả lại cũng chẳng ai thử. Châu Á có cách cảnh cáo của mình.

Thế nhưng đấy là thánh của các thánh ở Đại thế giới. Giữa những vắng lặng và phòng vệ, tiến hành những canh bạc khác thường. Cách tổ chức đến mức "mật thám", cũng không biết được. Đặt cược bằng ngân phiếu, một số lên đến hàng triệu đồng.

Xa hơn nữa, khuất tất cả là lĩnh vực của ông Lam Giong. Ông ta sống một mình với những bảo vệ và két sắt. Nhưng trong trí trong óc ông nắm cả khu Đại thế giới với thiên tài chỉ đạo của mình.

Trong ba năm Lam Giong đưa Đại thế giới lên một mức cải tiến kỳ lạ. Suốt thời gian ấy ông bình thản trị vì vương quốc cờ bạc của ông. Bản thân ông là một chuyên nghiệp được đào tạo ở Ma Cao, đã có tuổi, béo mủm mỉm, tươi cười, cứng rắn: một người Trung Hoa thực sự. Phía sau ông là cả toán người Ma Cao.

Đại thế giới, tổ chức hoàn hảo, là một cột trụ của Việt Nam. Hàng năm Chính phủ lại cho Lam Giong ký hợp đồng đấu thầu mở sòng bạc.

Ngoài 400.000 đồng mỗi ngày trả cho Nhà nước, ông Lam Giong ngày nào cũng chi một triệu đồng không chính thức - tiền cho việc bảo trợ, tiền trả ơn. Các quan chức Chính phủ nhận, bắt đầu từ thủ tướng Hữu, người ta nói thế. Triều đình hoàng gia và Hoàng đế Bảo Đại nhận, tuy ít hơn. Việt Minh nhận, nguyên tắc là bằng Chính phủ. Cảnh sát nhận, theo cấp bậc và nhiệm vụ. Các giáo phái, nhất là Bình Xuyên những người bảo vệ Chợ Lớn nhận. Tất cả các tổ chức - những tổ chức có ích hoặc có thế làm hại - nhận. Cơ chế trợ cấp được giải quyết tốt đến nỗi trong nhiều năm không một quả lựu đạn nổ ở Đại thế giới và các chi nhánh.

Với những chi phí lớn như thế, phải khai thác cường độ cao ông Lam Giong đẩy con số kinh doanh của Đại thế giới lên thật thần kỳ. Trí tưởng tượng của ông không có giới hạn. Nghệ thuật của ông là biết hấp dẫn khách hàng.

Để làm việc này có một số phương pháp. Đại thế giới tỏ ra ưu đãi những người đánh bạc khổ sở. Thay vì bỏ mặc họ, ban giám đốc cố gắng vực họ dậy - để có thể lại đến chơi.

Người ta dẫn tới đây những nhân vật quan trọng thua bạc. Một nhân viên hoạt bát chăm sóc họ. Vịt tẩm dầu rán, rượu champagne, những "bông hoa nhỏ”, thuốc phiện, được chuẩn bị cho họ. Khi người thua bạc cảm thấy khá hơn, một chiếc xe Mỹ dành cho ông ta sử dụng, ông có thể về nhà tìm nguồn vốn mới và lại đến chơi.

Lam Giong có một văn phòng thứ hai ở thành phố để thám thính những nhà giàu Trung Hoa và biết ngân khoản của họ ở nhà băng. Ông ta cũng biết khi nào có mấy tỷ phú ở Thượng Hải hoặc Singapore đến Sài Gòn. Theo cách ấy ông có thể hoạt động chắc ăn, chọn những đề tài thú vị để nhử mồi họ. Ông không dùng đàn bà để dụ khách và những thương gia tai mắt, có tiếng, không nghi ngờ gì được. Nói chung người giàu có sẽ bị lột như tình cờ gặp một người quen đi đến chỗ ăn tối, rượu và các thú vui. Cuối cùng, để tô điểm cho buổi tối, người du khách đề nghị rất tự nhiên: "Chúng ta đến Đại thế giới chứ?" Lời đề nghị này không gợi lên một nghi ngờ gì, vì có gì bình thường hơn đến chơi vài canh bạc thú vui cao nhất ấy? Ở Đại thế giới hai ông bạn lôi kéo lẫn nhau, để giữ "thể diện" đặt tiền mỗi lúc càng nhiều. Ngày hôm sau ông bạn "bịp bợm" đến gặp Lam Giong lấy lại số tiền mất và lĩnh một tỷ lệ hoa hồng và trò bịp của mình.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #233 vào lúc: 07 Tháng Mười Một, 2018, 04:52:28 pm »


Đầu năm 1950 mọi người Trung Hoa ở Sài Gòn, Chợ Lớn khâm phục, kính trọng Lam Giong. Đỉnh cao vinh quang của ông thể hiện nhân dịp lễ cưới con trai cả. Những buổi lễ vui vẻ, rầm rộ hơn đám ma một tỷ phú. Trong nhiều ngày, Chợ Lớn hoan hỉ do ông chi phí. Tục lệ Trung Hoa cũ muốn ông bố chồng tỏ rõ lòng biết ơn bằng những bữa tiệc thịnh soạn mời tất cả những người "chiếu cố” đến dự lễ cưới. Đám đông nhiều đến mức phải lần lượt xếp hàng những bàn tiệc - bàn dành cho bà con, cho các bộ trưởng và nhân viên cao cấp, các thương gia lớn, các nhà báo, cảnh sát. Mỗi lần như thế thực khách hơn một nghìn người. Họ được bố trí ở những bàn nhỏ nổi bật với món lợn sữa tẩm dầu rán. Không thể tả hết số lượng món ăn tinh tế ngon lành. Những chiếc khăn tay gói làm quà, những vé vào Đại thế giới và những liều thuốc phiện.

Ít lâu sau những huy hoàng ấy bỗng bắt đầu cuộc chiến của Đại thế giới mà Lam Giong và ê-kip Ma Cao bị đè bẹp.

Lời cảnh cáo là một quả lựu đạn - loại nguy hiểm nhất, có khía ô vuông - ném vào bên trong Quả chuông vàng, một chi nhánh của Đại thế giới. Sáu mươi người đang đánh bạc quanh một chiếc bàn bị tan xác. Chưa biết "tổ chức" nào hành động chống lại Đại thế giới của những người Ma Cao.

Sau đó là vụ bắt cóc. Lúc đầu việc đó có vẻ bình thường. Chỉ là một ông già Trung Hoa lạ mặt bị bắt cóc lúc mười giờ sáng trên đường Chợ Lớn. Ông già đang đi xích lô. Một chiếc ô tô ép chiếc xích lô vào lề đường. Hai người vũ trang nhảy ra chộp lấy ông già đưa lên ô tô đi. Dĩ nhiên không ai thấy gì.

Nhưng rồi Chợ Lớn không vô tư nữa. Người ta được biết nạn nhân, ông già nhìn ngoài bình thường như thế, thực ra là một người Ma Cao - một trong những ông chủ da vàng của liên minh cờ bạc và đổi tiền, đi qua Sài Gòn. Tất cả đều bí mật. Một người quyền lực như thế sao lại đi xích lô. Và ai dám bắt cóc ông ta? Cảnh sát muốn tiến hành điều tra nhưng Đại thế giới phản đối kịch liệt. Chính thức "cảnh sát" không biết thủ phạm nhưng ông Lam Giong biết, thậm chí đang thương lượng với chúng. Một khoản tiền chuộc phải trả. Sau vài tuần ông già được thả; ông hoàn toàn im lặng và bay về Hồng Kông ngay chuyến đầu tiên.

Bây giờ cả Chợ Lớn đã biết. Vụ bắt cóc không phải do Việt Minh mà là do Bảy Viễn và quân Bình Xuyên.

Tên tù khổ sai cũ đã cảm thấy khá đủ lực để nắm lấy Đại thế giới, trở thành người chủ chính thức của nguồn lợi khổng lồ mà cả Việt Nam thèm muốn. Bảy Viễn đã trở thành người bảo trợ của Bảo Đại - vũ khí thực sự của ông ta là tình bạn của Hoàng đế. Ông ta là dụng cụ của Hoàng đế để triều đình khai thác toàn bộ Đại thế giới. Tất cả đã được chuẩn bị kỹ, bàn bạc cẩn thận giữa hai người, tên cướp không hối cải và Quốc trưởng một nước, chia nhau các nguồn lợi.

Dĩ nhiên khi trở lại Việt Nam tay Lam Giong ranh mãnh đã lót tay cho Bảo Đại một khoản lớn. Nhưng dù sao Đại thế giới, Ma Cao vẫn nằm trong ảnh hưởng của thủ tướng Hữu và Hoàng đế muốn nó vào tay mình, cả nền chính trị Việt Nam năm 1950 là cuộc tranh chấp nặng nề giữa Quốc trưởng và Thủ tướng vì Đại thế giới.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #234 vào lúc: 07 Tháng Mười Một, 2018, 04:54:02 pm »


Bằng hành động trực tiếp Bảy Viễn đã làm những người Ma Cao sợ hãi. Bảo Đại đưa hết trọng lượng vào cuộc đấu. Hữu và những người Ma Cao bị thất bại trong việc bỏ thầu lại du hí trường. Hữu buộc phải theo ý muốn của Bảo Đại - ông ta sẽ không bao giờ tha thứ việc này. Nhưng trong năm 1950 này Đại thế giới chính thức giao cho Bảy Viễn.

Lam Giong biến mất vĩnh viễn khỏi Sài Gòn: ít nhất ông ta cũng cứu được thân mình. Bảy Viễn thậm chí độ lượng với những người Ma Cao khác trong buôn lậu đồng bạc - tiếp tục những hoạt động kín đáo.

Bề ngoài Đại thế giới vẫn thế, bẩn, đông người, nặng nề nhưng công trình của Lam Giong chẳng bao lâu không còn nhiều. Thay thế việc kinh doanh kiểu mẫu - hòa bình, kỹ thuật đơn thuần và đầu óc của Lam Giong - là căn cứ của băng nhóm. Những người nắm tiểu liên ẩn nấp khắp nơi, xuất hiện khi có một sự cố nhỏ. Sau những bức tường cao, Đại thế giới trở thành một pháo đài, một lãnh địa riêng biệt. Bảy Viễn phải vũ trang bảo vệ nó - ông ta tuyệt đối không chia lãi với những "tổ chức" khác. Tiền thuế Lam Giong đóng cho mọi người bị bãi bỏ. Ông ta thậm chí không muốn trả 400.000 đồng hàng ngày cho Việt Minh. Buộc phải trả tiền thầu chính thức cho Nhà nước, ông ta bỏ những khoản thu đặc biệt, mọi khoản nộp thêm cho thành viên Chính phủ Sài Gòn và các cấp cảnh sát. Bảy Viễn giữ tất cả cho riêng mình và nhà bảo trợ, Hoàng đế và văn phòng Quốc trưởng. Việc độc quyền tay đôi ấy sẽ có những hậu quả to lớn trong lịch sử Việt Nam: nó gây ra biết bao nhiêu ghen tức, kéo theo việc sụp đổ của Bảy Viễn rồi của Bảo Đại năm năm sau đó.

Nguồn lợi hàng ngày của Đại thế giới vẫn phi thường. Tiến lãi còn tăng lên vì Bảy Viễn thêm vào cờ bạc những lợi tức hỗ trợ. Bên trong hàng rào, ở một chỗ kín đáo ông ta cho xây dựng một lò nấu thuốc phiện, kiểm soát việc bán buôn chất mua túy ở Sài Gòn. Đại thế giới còn dùng vào những việc buôn bán khác. Các cơ sở, lò xưởng xây dựng cho việc buôn vàng, đô-la, thuốc lá, làm giả các loại. Tất cả những cái đó đều bất khả xâm phạm, cảnh sát, thuế quan không vào trong Đại thế giới, không nghĩ đến một đợt xuất hiện nào. cả Việt Minh cũng tránh "đụng chạm" đến Đại thế giới, đến băng vũ trang của Bảy Viễn bố trí tính hợp pháp và vũ khí trong cái xấu.

Không ai dám hở ra một lời về việc Bảy Viễn làm. Vì ông ta nhạy cảm, trả thù ghê gớm. Có lần một nhà báo Việt Minh ám chỉ trong một cột báo những hoạt động của Bảy Viễn. Hôm sau anh ta và cô vợ bị bắt cóc đưa đến Đại thế giới. Người ta dẫn họ vào phòng tra tấn. Bảy Viễn đích thân chỉ bộ dụng cụ tra tấn, giải thích chi tiết việc sử dụng từng cái. Cuối cùng ông bảo: “Tôi để anh chị chọn. Anh chị thích dụng cụ nào hơn?" Đôi vợ chồng quỳ xuống van lạy. Bảy Viễn thân mật vỗ vào đầu hai vợ chồng: "Lần này tôi tha cho. Nhưng đừng viết như thế nữa, tôi sẽ không thương xót đâu".

Sự im lặng đặc biệt bao trùm Đại thế giới, trong lúc hoạt động mạnh, Bảy Viễn, xung quanh có ban tham mưu cận thần bảo vệ, buổi tối đi kiểm tra các chỗ! Ông ta mặc đồng phục cấp tướng vì Bảo Đại có chỉ dụ tấn phong. Ông ta cũng mặc như thế khi rời Đại thế giới, hoặc Trung tâm chỉ huy hành quân ở cầu chữ Y gần đấy - là nhân vật tham dự mọi buổi lễ chính thức và yêu nước. Khi ông ta xuất hiện quân nhạc tấu quốc ca Việt Nam. Cao uỷ Pháp, các chỉ huy đội quân viễn chinh chào ông ta. Với tiền bạc và băng nhóm của mình ông là một người chủ của chính trường. Xã hội Pháp, dân cũng như quân sự chào mừng ông. Từ lâu những nhà kinh doanh đã quên định kiến với các "giáo phái" và các "tổ chức", nhất là thấy Bình Xuyên văn minh đến thế! Giới "máu mặt" ở Sài Gòn mời Bảy Viễn dự những bữa tiệc đứng. Các bà chủ nhà cười duyên, những ông chồng đối đãi theo đủ loại xã hội thương trường. Bảy Viễn mua tất cả những bất động sản bán trong thành phố. Phải giúp ông ta đặt tiền đúng chỗ. Giữa sự thịnh vượng ấy, thậm chí Bảy Viễn trở thành trọng tài của phong cách hào hoa. Chiếc Jaguar của ông ta - độc nhất ở Sài Gòn - tham gia những cuộc thi ô tô.

Ông có một con hổ mà ông vuốt ve như con chó; một con trăn to bằng thân cây lớn cuộn tròn xung quanh ông.

Và giữa tất cả những cái đó, ông ta vẫn to lớn, vô văn hóa, nặng nề, không học một chữ Pháp nào, vừa chuyên chế vừa dân quê mà ông gọi là "vinh dự" của mình.

Nhưng, cả với Việt Minh, số phận của Bảy Viễn là ngoại hạng.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #235 vào lúc: 12 Tháng Mười Một, 2018, 09:12:12 am »


Một tên tướng cướp da vàng

Thế nhưng gần hai năm trước đây, tôi đã thấy chính Bảy Viễn suy sụp gần như tuyệt vọng. Ông ta vừa thoát khỏi tay Nguyễn Bình nhưng thân tín giỏi nhất của ông bị giết, bản thân ông đã chán nản.

Lúc ấy thiếu tá Savani, một người Corse cứng rắn và mặt đầy sẹo, trưởng Phòng nhì ở Nam Kỳ, dẫn tôi cùng đến gặp Bảy Viễn đang bị săn đuổi, đề nghị hợp tác với Pháp.

Buổi hẹn xác định trong cảnh bùn lầy khổ cực ở ngoại vi Chợ Lớn. Chúng tôi qua một con kênh tưới tiêu; du kích dẫn chúng tôi theo con đường mòn trên vùng đất trống. Dân chúng rách rưới bên lề đường nhìn chúng tôi đi qua ra vẻ đồng minh. Đấy là dân Bình Xuyên - mấy ngày trước đây thì họ đã băm nát chúng tôi. Một ông già miệng ngậm điếu thuốc nháy mắt với chúng tôi. Xa hơn một ít một người Annam mảnh khảnh mặc âu phục rất lịch sự, tự giới thiệu: "Tôi là thư ký của ông Bảy Viễn, được giao trách nhiệm đưa các ông đến gặp ông ấy". Rồi con đường từng chặng có thanh niên cầm tiểu liên. Chúng tôi đi vào làng, vào "nhà chung" có bàn thờ tổ tiên sơn đỏ ánh lên trong bóng mờ. Ở đấy có những thanh niên Âu hóa, đặc biệt có hai anh em Thái và San, cố vấn chính trị và quân sự của Bảy Viễn. Họ bắt tay chúng tôi. Cách đấy mấy mét, trong góc tối nhất của gian phòng, một người to lớn bận áo dài quần ống, bụng nổi lên trong chiếc phô-tơi gỗ mun. Nhân vật này có vẻ đang ngủ, mắt nhắm. Đôi vai to lớn sụp xuống, chiếc đầu đồ sộ cũng thế, lắc lư đều đều. Đây là Bảy Viễn, trầm tư trong thất vọng. Đôi khi với chiếc quạt cầm tay phe phẩy. Nhiều giây im lặng trôi qua. Bảy Viễn mở mắt và thiếu tá Savani nói:

- Ông không có giải pháp nào khác, Việt Minh đang lần theo dấu vết ông. Nếu không hợp tác với chúng tôi, ông chỉ còn sống vài giờ nữa thôi.

Từ đống con người khác thường ấy rơi mình xuống ghế, một tiếng kêu vang lên.

- Tôi không thể. Ông nghĩ tôi là gì - một tội phạm, một tướng cướp.

Mấy ngày sau tôi một mình gặp lại Bảy Viễn. Thỏa thuận với người Pháp đã ký. Người ta đưa ông ta về Chợ Lớn, ở số nhà 31 trên đường Canton. Bên ngoài là một quán hàng bình thường, màn sắt đóng kín. Tôi nói mật hiệu và vào một trạm du khách tường lơ lói, cầu thang mục, hành lang vô tận. Khắp nơi lính canh gác ngón tay trên cò súng, mặt lạnh băng và vô cảm của những tên giết người thực thụ. Dưới đất, nằm trên chiếu cả một đám người lẫn lộn đàn bà, ông già, trẻ con. Rõ ràng đây là một sào huyệt tổ chức cho công việc bí mật trong thành phố thời kỳ gần đây lúc Bảy Viễn còn giết người Pháp.

Tôi thấy Bảy Viễn ở trên tầng cao ngôi nhà kỳ lạ này, trong một gian xép lờ mờ sáng qua một lỗ tường. Xung quanh ông ta là những người dưới quyền chỉ huy trực tiếp. Trên bàn một tượng Phật cũ kỹ đội chiếc mũ phớt của một trong những người kia. Những chiếc súng colt để rải rác trên ghế. Những chùm tỏi treo ở xà nhà. Trong cảnh lộn xộn ấy, không khí hoàn toàn thượng võ.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #236 vào lúc: 12 Tháng Mười Một, 2018, 09:13:41 am »


Bảy Viễn đã hoàn toàn lột xác. Không hề là một người suy sụp nữa mà là một trưởng băng nhóm đưa hết nghị lực vào việc "kinh doanh" mới. Ông ta đã ăn mặc theo lối lao động - áo sơ mi kaki và quần soóc.

Ông có cái đầu vuông vắn không bình thường, một khối tàn ác được tô đậm thêm vì tóc cắt ngắn để lởm chởm. Tất cả những gì ở ông rõ nét, sạch sẽ, cụ thể, dáng người đáng sợ. Đôi mắt ông ánh lên trên khuôn mặt nhẵn nhụi như những hòn than nhỏ khi ông nói với tôi về những đầu tư cần thiết. Mỗi lời tung ra sắc cạnh. Trong suốt bài diễn giải, ông ngự trên một chiếc phô-tơi kiểu tốt nhất ở đường Catinat, gõ trên thành ghế với những chiếc nhẫn to cả khối. Ông nói với tôi:

- Tại sao người Pháp không hiểu tôi là ai? Nếu họ cung cấp cho tôi tiền bạc và vũ khí, tôi sẽ thanh toán hết Việt Minh ở Sài Gòn, thậm chí họ không cần dính vào.

Trước hết phải có cho ông ta một tổng hành dinh xứng đáng với bốn, năm "văn phòng" quân đội chính quy. Ông có thể tổ chức, bắt tay hành động. Phải chăng tôi không biết đầu ông được bản thân Nguyễn Bình treo giải năm triệu đồng bạc? Và Bảy Viễn khẽ cười kết luận:

- Tôi biết quá rõ Việt Minh không để bị ám sát như bất cứ thằng ngốc nào. Tôi, tôi sẽ ám sát chúng.

Cuộc tiếp kiến kết thúc. Tôi bắt tay và rút lui. Tôi hiểu Bảy Viễn muốn có Chợ Lớn, như một người chủ chính thức. Nhưng người Pháp từ chối cho ông thành phố Trung Hoa giàu có này, chỉ cho những ngoại ô vắng vẻ và đầm lầy bẩn thỉu làm vùng hoạt động. Ông lại lao vào chinh phục nó, lần này bằng mưu mẹo, nửa hợp pháp nửa không hợp pháp.

Đúng là Bảy Viễn chỉ tiếp tục công trình toàn bộ cuộc đời ông - một cuốn tiểu thuyết ghê rợn và khác thường. Ông đã làm biết bao nhiêu để "kiểm soát" Chợ Lớn đầy tiền bạc này!

Giữa thời kỳ thực dân khi ông ta mới là một tên vô lại hai mươi tuổi như bao tên khác, sự táo bạo đã đặt ông vào hàng đạo tặc. Lúc ấy ông ta có một băng nhóm bị cảnh sát săn lùng, cướp bóc theo lối cũ. Chúng tấn công những người không tự vệ được, đòi tiền chuộc, cắt của con tin những mảnh nhỏ thân thể gửi qua bưu điện cho những gia đình mặc cả. Đó là đám cướp Bình Xuyên, Bảy Viễn vượt tù Côn Đảo trở thành thủ lĩnh. Ông ta có tài tổ chức lại xã hội cổ sơ của những tên trộm vặt với một kỹ thuật hoàn toàn hiện đại. Thay vì bóp nặn dân nghèo, Bảy Viễn bắt những kẻ giàu có chi tiền. Dọa họ bằng vài "cú", ông ta sau đó nhận làm người bảo vệ bằng trả tiền thuê bao. Ông ta lấy ở thành phố Maurice Thiện, con trai một gia đình có học vấn và có một trường đua ngựa làm người đi vận động. Anh này đi rao hàng cho những đại gia Trung Hoa lớn tình bạn của Bảy Viễn: “Đấy là một người dễ gần, anh ta nói. Hãy thỏa thuận với ông ấy nếu không muốn bị phiền nhiễu".
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #237 vào lúc: 12 Tháng Mười Một, 2018, 09:14:36 am »


Như thế, "chủ” mới của quân Bình Xuyên tạo ra ở Sài Gòn lối cướp bóc theo cách Thượng Hải, nâng lên mức những vụ việc một Phòng Nhì, một đường dây. Ông ta mua những khẩu tiểu liên đầu tiên, chỉ huy hàng nghìn người cuồng tín với kỷ luật sắt. Giá trị con người không là gì đối với ông ta. Nhưng ông giết người vì "công việc", không bao giờ tùy hứng.

Bảy Viễn biết che giấu sự lạnh lùng thực tế ấy, tạo một hào quang lãng mạn quanh mình. Ông xây dựng truyền thuyết cho mình, là hiệp sĩ, là người vực dậy những ai sai lầm, là người bảo vệ dân chúng bị áp bức. Ông nói với người nghèo: "Tôi là một người của các bạn. Như các bạn, tôi sinh ra trong đói khổ. Vì các bạn mà tôi khai thác những kẻ giàu có". Đồng thời ông tự tuyên bố là người yêu nước, cho những người dân tộc bị săn đuổi trú ngụ. Ông là thần tượng của lớp dân nghèo, là người trả oán - nhưng ông đã bắt đầu quan hệ với cảnh sát thực dân.

Ông ta đã là một lực lượng mạnh ở Chợ Lớn. Dù sao tài của ông bị trật tự Pháp, chế độ thực dân dồn nén. Nhưng khi Đông Dương thuộc Pháp sụp đổ vào đầu năm 1945, không có gì ngăn ông được nữa - ông ta chồm vào mồi, chiếm lấy Chợ Lớn. Ngay những xáo trộn đầu tiên, ông vét sạch các kho vũ khí, các xưởng chế tạo để trang bị cho người của mình, tập hợp lại những người dưới quyền được quân Nhật thả ở Côn Đảo ra. Lần đầu tiên ông là chúa tể của Chợ Lớn. Việt Minh phải điều đình với ông ta, công nhận lãnh địa này, thậm chí cử ông làm uỷ viên của Việt Minh Nam Bộ. Người ta biết sau đó Bảy Viễn, người chủ bí ẩn của thành phố Trung Hoa nhân danh Việt Minh, kẻ thù quyết liệt và không tóm được của người Pháp, khi trở lại với Đội quân viễn chinh. Nhưng ông ta đã không có khả năng chịu đựng mọi sức ép vì tính vô chính phủ, tự cao, ngu ngốc. Và cả niềm khao khát được sống; được hưởng thụ. Lần đầu tiên ông ta trở nên rất giàu, quá giàu dưới con mắt Nguyễn Bình. Tất cả ở ông đều ngược lại với nguyên tắc chặt chẽ của Nguyễn Bình. Lúc ấy xảy ra bi kịch. Bảy Viễn bị triệu tập về Đồng Tháp Mười, may mắn được sống sót. Và ông ta thay đổi chiến trường bằng một chữ ký.

Tất cả làm lại từ đầu. Người Pháp cứu ông nhưng buộc ông phải rời bỏ Chợ Lớn, miếng mồi, tài sản của ông, như lấy đi tâm hồn ông. Vào giờ đen tối nhất của thất bại, ông đã nghĩ đến vẻ đẹp của tự sát. Thay vì tự giết mình ông đã thỏa hiệp với thực dân bằng hai sự xấu hổ - là người yêu nước phản bội, là tên về cướp quy phục trật tự. Từ nay ông muốn cái giá đầy đủ việc từ bỏ của mình. Liên kết chặt chẽ với người Pháp, không thể công khai bác bỏ họ, ông chỉ còn lừa bịp tha hóa họ, bắt đầu kiểm soát ngầm Chợ Lớn như thời gian còn là kẻ thù của họ. Lại là cuộc chơi lớn - với những dữ liệu hơi khác.

Bước tiến tới của ông thật bất hủ. Mấy tuần lễ sau, ông đã xây dựng một thị trấn quân sự Bình Xuyên đầu cầu chữ Y, một mớ sắt dị dạng và hoen rỉ của chế độ thực dân cũ bắc qua một con kênh. Những vùng nước bẩn là địa phận người ta đặt cho ông. Nhưng từ văn phòng mình ông thấy những cột khói của những nhà máy gạo, nhà máy rượu và cả khối hấp dẫn như dâng hiến của Chợ Lớn.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #238 vào lúc: 12 Tháng Mười Một, 2018, 09:16:19 am »


Trong mấy tháng người ta không nghe nói đến Bảy Viễn. Ban tham mưu Pháp hài lòng về ông. Xung quanh Sài Gòn, cả trong Sài Gòn ông giữ đúng lời hứa, tiến hành một cuộc chiến tranh quyết liệt chống các chi đội đỏ. Đối với ông không có khó khăn gì về những phản bội, tống tiền thường xảy ra với những giáo phái khác. Quân đội Pháp xem Bình Xuyên là đồng minh chắc chắn. Vì thế họ bỏ ngoài tai những kháng nghị của cảnh sát khẳng định Bảy Viễn đã bí mật lấy lại Chợ Lớn, thống trị thành phố Trung Hoa còn hơn dưới thời Việt Minh.

Đúng vậy. Thời kỳ ấy tôi được một thiếu tá tôi quen trong quân đội Bảy Viễn quy phục Bình Xuyên mời về trại cầu chữ Y. Một buổi tối kỳ lạ!

Khi tôi lại gần cầu, lính gác lúc nhúc khắp nơi. Không còn là những "kẻ giết người" mặc đồ đen mà đã là những máy tự động mặc đồng phục, vẫn là thái độ vô cảm cuồng tín những khi tôi đưa xem giấy phép, họ sửng sốt bồng súng chào. Trong khung cảnh kỷ luật mới này tôi thấy họ có vẻ nguy hiểm hơn trước đây. Trại ở bờ kênh, dưới nhịp cuối cầu, còn đầy rác bẩn, nhà gianh, đàn bà, trẻ con trần truồng và lợn. Nhưng giữa vùng bẩn thỉu ấy, dây thép gai ngăn ranh giới, một vùng sạch sẽ: thị trấn quân sự mới của Bảy Viễn. Khoảng vài chục căn nhà mới, vừa là các ban tham mưu và trại lính hầu như giữ gìn quá mức. Đáng chú ý là số lượng khác thường bản đồ, cặp hồ sơ và những mũi tên chỉ. Bảy Viễn ở giữa, trong một nhà gỗ bình thường. Nhưng nhìn vào những sổ ghi và tấm biển, ông ta đã bố trí nhiều công việc như một tướng tổng chỉ huy Pháp.

Có thể cảm động về nghị lực ấy của Bảy Viễn biến băng nhóm của mình thành một đội quân đáng kính! Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra trong cảnh trí phương Tây ấy, tinh thần Châu Á ngự trị mạnh hơn bao giờ hết với sự lẫn lộn không hiểu nổi giữa sự độc ác ghê gớm, sư thuần túy dữ tợn và lối hưởng thụ tham lam.

Điều tôi thấy trước hết là những tù nhân người ta dồn trên xe xuống. Họ gầy gò hốc hác như không còn tồn tại. Những người lính đối xử với họ không tàn bạo nhưng tỉ mỉ ghê gớm. Viên thiếu tá Bình Xuyên ra đón tôi thích thú về cảnh ấy: "Đấy là ban ám sát Việt Minh đã giết một tình báo viên của chúng tôi".

Cái tôi thấy sau đó là đài tưởng niệm binh sĩ Bình Xuyên, một tấm bia có tính cách phô trương, chắc chắn đắt nhất Sài Gòn trên khắc hàng nghìn tên tuổi. Viên thiếu tá tự hào chỉ cho tôi: "Cho người tử tiết, những anh hùng của chúng tôi đã chết trong những trận chiến đấu chống quân Pháp đàn áp".

Viên thiếu tá dẫn tôi vào ngôi nhà ông ở. Tôi được tiếp ở một gian phòng trang trí vô số ảnh. Những bức ảnh của cuộc kháng chiến. Có một bức chính ông Giáp đề tặng - ông đi duyệt các đội quân. Khắp nơi, những đồn bốt Pháp bị tấn công đốt cháy. Đấy là những chiến công cũ của Bình Xuyên.

Thế nhưng ở vị trí danh dự, đúng bên cạnh những bức ảnh ấy được đóng khung một bằng khen tam tài: một tướng Pháp ca ngợi các đội quân Bình Xuyên về lòng trung thành.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #239 vào lúc: 12 Tháng Mười Một, 2018, 09:18:08 am »


Chúng tôi đến dự một bữa tiệc nhỏ. Các sĩ quan của Bảy Viễn và những thương gia giàu có Chợ Lớn - nhiều tai mắt về đồng bạc đã liên kết với Bình Xuyên - uống cô nhắc sô-đa không mệt mỏi. Trong không khí vui vẻ ấy một ông Annam cắm loa vang lên một điệu hát thống thiết và buồn. Thực khách cùng hát theo. Họ bỗng trở nên nghiêm trang, hầu như có cảm hứng. Ông Annam nói với tôi:

- Đấy là hát bài hát Kháng chiến. Chúng tôi nghĩ đến những người du kích yêu nước ngay lúc này cũng hát bài ấy. Họ ở trong nước đầm lầy, đang ở tiền đồn, đối mặt với ca-nông Pháp. Cuộc sống của họ thật kinh khủng. Trong đêm tối nhiều giờ họ nghĩ đến vợ con đã bao nhiêu năm không gặp và không có tin tức. Đôi khi họ cũng nghĩ đến những tư sản Sài Gòn sang trọng, có tiền, có gia đình. Họ, những người kháng chiến, chẳng có những thứ ấy, họ chỉ có tuổi thanh xuân và có lẽ có cái chết. Họ bèn hát lên để tăng thêm lòng can đảm và nỗi căm giận.

Tôi rất ngạc nhiên vì người đối thoại khoe với tôi về cuộc kháng chiến trong sở chỉ huy của những quân Bình Xuyên vừa phản bội này. Hơn nữa, ông ta đúng là một trong những tư sản hưởng thụ ở hậu phương mà ông vừa tố cáo. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi, ngay sau đó, ông ghé sát đầu hỏi tôi có ảnh hưởng gì không đối với sở Hối đoái và Cao uỷ. Vì nếu có người ta có thể mua bán cùng nhau và được rất nhiều tiền.

Bữa tiệc mỗi lúc càng nhộn nhịp. Tiếng cười rộ lên. Loa phóng thanh tung ra điệu nhạc jazz. Rượu liên tiếp, cuồng nhiệt. Mỗi người lần lượt ra lan can nôn oẹ. Đêm xuống và tôi chợt nhận thấy viên thiếu tá đã biến mất. Mười lăm phút sau ông trở lại. Ông đã bỏ bộ quân phục Pháp mặc quần áo thường, bộ comple màu kem và chiếc mũ rơm. Ông đề nghị tôi đi cùng trong một đợt kiểm tra ông phải tiến hành ở Chợ Lớn. Chúng tôi đi trên một chiếc jeep vô danh, không cờ, không phù hiệu.

Trong nhiều giờ chúng tôi đi vòng quanh các lớp hạ tầng với tính cách chuyên nghiệp. Trước hết vào những đường phố nhỏ bẩn thỉu, đen và hôi hám, vào những lều tranh. Mấy ngọn đèn dầu chiếu sáng những người cu-li da sần sùi ngồi xổm quanh mấy tấm ván vẻ thô kệch, đang đánh bạc với đồng xu bát cơm cuối cùng. Cũng có những người hút thuốc phiện, khô quắt người và đắm đuối, nằm lẫn lộn trên những tấm chống nhớp nhúa. Những người cờ bạc nghiện hút ấy đã như người chết. Cuộc sống của họ nhờ vào gái điếm. Họ cười vui. Mới hai mươi tuổi, những cô gái ấy đã sún răng, bị tổn hại, đến nấc tận cùng của cuộc sống con người.

Chúng tôi đến đâu, ở đấy im lặng kính cẩn. Bà chủ nhà khúm núm đưa đến như được vinh dự, những chiếc cốc lầy nhầv và một chai cô-nhắc. Một tên lưu manh lướt lại gần viên sĩ quan báo cáo mấy câu. Đấy là một trong những nhân viên khắp nơi của Bình Xuyên.

Tôi thấy cuộc đi kiểm tra giữa cái nghèo đói và thói xấu ấy hình như vô tận. Đâu đâu cũng là dân chúng đông đảo - dưới sự "bảo vệ" hoàn toàn của Bình Xuyên.

Sau đó chúng tôi đến những khu ăn chơi. Ở đây cũng vậy, khắp nơi - trong các vũ trường, các tiệm hút lịch sự, các nhà chứa loại sang, đều có nhân viên Bình Xuyên đến thì thầm. Nhưng họ kín đáo lại gần chúng tôi, mặc comple và thậm chí bập bẹ một ít tiếng Pháp.

Chúng tôi vào như thế hàng mấy chục nhà. Bốn giờ sáng, khi chúng tôi chia tay nhau, thiếu tá Bình Xuyên nói với tôi:

- Ông thấy Bảy Viễn duy trì trật tự ở Chợ Lớn thế đấy. Mất bao nhiêu sức lực để bảo vệ dân chúng!
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM