Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 20 Tháng Tư, 2024, 01:36:56 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Trân Châu Cảng  (Đọc 30010 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #50 vào lúc: 01 Tháng Sáu, 2017, 10:10:01 pm »


*

*       *

        Tổng thống Rossevelt nghe tiếng gọi mơ hồ như tiếng của các thiên sứ giữa các giấc mơ vậy.

        - Thưa tổng thống.

        Đó là tiếng Geoge, người hầu thân tín. Và khi Roosevelt mò được cặp kính trên chiếc bàn ngủ đầu giường ngoắc nó lên hai tai thì khuôn mặt của viên trợ lí tổng thống đã hiện ra ngay cạnh giường ông. Roosevelt hỏi giọng chắc nịch:

        - Có chuyện gì thế?

        Viên trợ lý đáp:

        - Thưa tổng thống, chúng tôi vừa nhận được một thông điệp của đại sứ Peru ở Nhật, những nguồn tin của ông ta cho biết Nhật Bản đang gom những hạm đội lại để chuẩn bị tấn công chúng ta.

        Giọng của Roosevelt nghe đã rành rọt nhưng tâm trí vẫn còn mù mờ bởi cơn ngái ngủ. Ông nghĩ một lát như muốn tống khứ những gì còn sót lại của giấc mơ ra khỏi đầu, ông nói:

        - Chúng ta đã nhận được những lời cảnh báo từ các căn cứ quân sự ở vùng Thái Bình Dương rất có thể sẽ bị tấn công. Tại sao cái thông điệp của đại sứ Peru này lai làm anh hoảng lên thế?

        Viên trợ lý chớp mắt cảm thấy sợ cái năng lực làm việc của Roosevelt, vừa mới lôi ra khỏi giường trong giấc ngủ say mà đã táng ngay hai câu hỏi hóc búa dồn trợ lý vào chân tường và đòi hỏi ngay anh ta phải có tình thần trách nhiệm với vấn đề đang trình bày. Viên trợ lý lắp bắp:

        - Tôi… thật ra thì tôi đâu phải phát hoảng lên như vậy đâu thưa ngài. Chính tướng Marshall bảo tôi lên đánh thức ông, ông ấy nói ở bên phòng bộ phận tình báo của phòng tác chiến muốn được trình bày với ngày vấn đề này trong hai giờ nữa nếu như ngài sẵn lòng hủy bỏ giờ ăn sáng với ngài thượng nghị sĩ phụ trách phần các điều luật về tiền tệ vào sáng ngày hôm nay.

        Hai cánh tay mạnh khỏe của Roosevelt chống xuống giường nâng ông cao hơn một chút. Ông người hầu biết ý vòng ra sau kê gối để Roosevelt tựa cho cao hơn.

        - Tướng Marshall nói có biết đại sứ Peru có cho biết mục tiêu chính là ở đâu trên vùng Thái Bình Dương hay không?

        - Dạ thưa, ông ấy nói vị đại sứ không chắc lắm nhưng hình như là Trân Châu cảng.

        Các tướng lĩnh, tư lệnh và các nhà tư vấn chính trị chủ chốt ngồi đàng sau Roosevelt nhìn cái bóng của cái đầu to đặc biệt nhô lên đằng sau cái ghế của xe lăn. Trong lúc màn hình chiếu phim tư liệu trước mặt ông đang chớp nháy liên tục, đoạn phim này là một đoạn phim trắng đen không có âm thanh. Người và khung cảnh trên đó giật giật như những đoạn phim câm có từ lần đầu tiên trong lịch sử, nó đang cho thấy cảnh của một cảng ở Nhật Bản, những cầu tàu hầu như không một bóng người hoặc tàu thuyền.

        Một viên tư lệnh đang thuyết trình, tiếng của ông át tiếng rè rè của máy chiếu phim:

        - Sĩ quan tình báo hải quân của chúng ta ở Tokyo đã bí mật quay cảnh này, nó khẳng định rằng cái hạm đội của Nhật đã thực hiện chuyến hải hành đi một nơi nào đó, chúng ta không biết rằng nó đi đâu. Tất cả máy bộ đàm và tín hiệu truyền thông trên hạm đội này đều không bắt sóng được. Rất có thể bọn chúng đang thực hiện một cuộc tập trận hay đến tập trung ở một vùng nào đó để chuẩn bị cho cuộc tấn công lớn. Tôi chắc đến mười mươi là có cuộc tấn công này trong tương lai. Vấn đề ở chỗ là tấn công vào đâu? Và như thế nào?

        Đoạn phim đã hết, viên tư lệnh gật đầu để cậu kỹ thuật viên bật đèn lên. Đèn vừa bật sáng, mọi người trong phòng đều nhăn nhó, khuôn mặt mệt mỏi cho thấy đêm qua chẳng ai được ngủ đủ cả.

        Viên tư lệnh đến bên một chiếc khung lớn cho thấy máy bay do thám đang di chuyển theo mọi hướng từ các căn cứ của Mỹ trên khắp vùng Thái Bình Dương. Ông ta đã chán ngấy những ghi chú và thông tin quân sự viết trên những chồng hồ sơ dày, nên ông thích cách trình bày bằng hình ảnh.

        - Chúng ta vẫn đang cho các máy bay trinh thám bay ở một phạm vi rộng, nhưng họ vẫn chẳng nhìn thấy gì. Ông dừng lại một lát để cho tổng thống có thời gian xem xét kỹ biểu đồ trên tường. Mặc dù cái biểu đồ này rất đơn giản. Sau đó ông tiếp tục với một lời trình bày với khung hình kế tiếp:

        - Chúng tôi đã gửi tàu chiến tới những vùng sau đây.…

        Roosevelt cảm thấy thế là quá đủ liền ngắt lời:

        - Cả hai hàng không mẫu hạm lớn gần như nhất của Nhật Bản tự nhiên biến mất. Và bây giờ, chúng ta không biết chúng ở đâu. Ý ông đang định nói thế phải không?

        - Dạ vâng, thưa tổng thống. Và chúng tôi….

        - Tư lệnh này, tôi biết là bên hải quân đang làm hết sức mình, khỏi phải phân bua, nói tiếp đi! Cho tôi biết chúng đang ở đâu?

        - Vâng, thưa tổng thống.

        Viên tư lệnh quăng mạnh ba tấm biểu đồ khác lên khung như thể ông ta đột nhiên giận dữ những tay trợ lý đã chuẩn bị sẵn cho ông. Cuối cùng ông ta tìm thấy tấm bản đồ ta lớn của vùng biển Thái Bình Dương.

        - Ở giữa nước Mỹ và vùng Viễn Đông là những con đường biển có sức gió và dòng hải lưu thuận tiện nhất để thực hiện những chuyến hải hành.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #51 vào lúc: 02 Tháng Sáu, 2017, 05:07:24 am »


        Ông dùng gậy để khoanh vùng đó lại rồi nói tiếp:

        - Rất xa về phía trên là đường biển đi về phía Bắc, ở giữa Canada và Nga. Ở giữa đường biển Bắc tôi vừa nói và những đường biển giữa nước Mỹ và vùng Viễn Đông có một vùng mà người ta gọi là Vacant Sea. Nếu tôi là người Nhật, tôi sẽ giấu quân của mình ở đó. Người ta có thể mang cả vùng đất rộng lớn của châu Á giấu ở vùng biển hoang này mà không ai biết cả. Nó quá hoang vắng và tránh xa mọi cặp mắt dòm ngó của không quân và hải quân các quốc gia.

        Tổng thống hỏi:

        - Và thế là bọn chúng sẽ lao vọt ra từ vùng biển này. Thế nhưng chúng sẽ tấn công vào đâu?

        - Rắc rồi chính là ở chỗ đó, thưa tổng thống. Bên tình báo cho rằng đó là Hawaii. Nhưng ngài cũng biết rồi đó, chúng ta nhận được những lời cảnh báo rằng cuộc đại tấn công này có thể nhắm vào bất cứ mục tiêu nào hiện có. Và sự thật là tại Vacant Sea, người Nhật có thể tấn công vào bất cứ nơi nào họ muốn: Philippin, Borneo,Guam.

        Nhìn thấy tổng thống Roosevelt bắt đầu tỏ vẻ sốt ruột, viên tư lệnh vội vàng nói tiếp:

        - Chỉ huy Thurman của phòng tình báo hải quân đã nghiên cứu kỹ vấn đề này và bây giờ ông ấy có vài lời muốn nói với chúng ta.

        Mọi người trong phòng dồn mắt cả vào Thurman. Viên tư lệnh vội vàng ngồi xuống, Thurman không để phí thời gian.

        - Đội giải mã bên chúng tôi mới đây đã dịch được những mật mã loại dùng cho quân sự ở cấp cao. Chúng tôi đã có những bằng chứng xác thực hơn về mục tiêu của cuộc tấn công sắp tới của người Nhật và thông điệp mới của đại sứ Peru đã giúp chúng tôi khẳng định những nghi ngờ trước đây của mình là đúng. Theo tôi thì mục tiêu chính là Trân Châu cảng.

        Một trong các tướng lĩnh lên giọng hỏi:

        - Anh có bằng chứng chắc chắn rồi ư?

        - Nếu tôi có bằng chứng chắc chắn thì chúng ta đã tuyên chiến từ lâu rồi, thưa ngài!

        Thurman trả lời. Viên tướng kia trừng mắt lên. Phó tư lệnh, người đã dẫn Thurman đến đây vì tin những kết luận của ông, nhăn mặt nhìn ra góc phòng. Không ai chối cãi rằng Thurman là một người thông minh, nhưng cũng rõ ràng không kém là đầu óc uyên bác của ông chẳng dính dáng gì đến khôn ngoan trong chính trị cả.

        - Vậy thì ông có những bằng chứng loại nào hả?

        Viên tướng kia hỏi. Thurman thấy đất rung chuyển. Làm sao ông có thể giải thích linh tính của mình cho những người chỉ tin vào những gì có bằng chứng xác thực mà thôi. Ông ngừng lại nhìn thẳng vào mắt viên tướng kia và trả lời.

        - Những máy móc giải mã của chúng tôi đã không giải được những từ đã được phía Nhật cắt xén ra khỏi những thông điệp, thế nên để hiểu một cách đầy đủ những thông điệp kia nói gì, chúng tôi đành phải ngầm hiểu những khoảng trống đó để xem họ định nói gì.

        - Ngầm hiểu ư? Ý ông nói là các ông phỏng đoán à? - Viên tướng kia nói.

        Tư lệnh đỡ lời:

        - Họ dùng khả năng ngoại cảm trong thông tin đấy ạ!

        - Thưa ngài tư lệnh, cảm ơn ông đã đồng tình với chúng tôi. Nhưng ngài trung tướng đây đã nói đúng. Phải, chúng tôi đã đoán và đọc những thông điệp đó như thể thầy coi số tử vi vậy, bởi vì có ai đó chỉ cần đi lòng vòng bên ngoài cũng có thể đoán được bên trong nhà có cái gì. Thế nên điều mà tôi thấy đó là một cuộc tấn công vào Trân Châu cảng. Đó là khả năng xấu nhất có thể xảy ra. Một cú đòn giáng vào hòn đảo Trân Châu có thể hủy diệt khả năng của nhiều hạm đội của chúng ta ở châu Á Thái Bình Dương khiến chúng ta không thể nào chống đỡ khi có chiến tranh xảy ra.

        - Và thế là anh muốn lực lượng quân đội trên vùng châu Á Thái Bình Dương của chúng ta phải nhốn nháo vả lên trong tình trạng báo động, tiêu tốn hằng nghìn triệu đô la chỉ vì cái linh cảm nhỏ nhoi kỳ lạ của bản thân anh hay sao? - viên tướng hỏi vặn.

        Chỉ huy Thurman đáp:

        - Không, thưa ngài. Tôi hiểu công việc của tôi chỉ là thu thập những thông tin và giải mã chúng. Còn phần đưa ra những quyết định khó khăn dựa trên những tin không hoàn chỉnh từ những máy móc giải mã lạc hậu của bộ phận chúng tôi thì hoàn toàn phụ thuộc vào các ngài.

        Mọi người trong phòng đều nhận ra rằng Roosevelt không nói gì, nhưng đã nghe toàn bộ những lời trao đổi trên đây. Cả hai ngừng lại, nhưng tổng thống vẫn không nói một lời nào. Cuối cùng, tư lệnh bảo:

        - Thế thì hãy cho chúng tôi những tin tức xác thực hơn để chúng tôi có thể quyết định chính xác hơn, chỉ huy Thurman.

        - Vâng, thưa ngài, xin tuân lệnh.

        Thurman tin chắc tổng thống Roosevelt gật đầu khi nghe ông nói. Nhưng ông không hiểu rằng ông gật đầu như thế là đồng ý hay phản đối. Sau đó, ông thậm chí không chắc rằng tổng thống có gật đầu hay không nữa, nhưng ông tin chắc Roosevelt có nghe được mẩu thông tin mà ông phải bỏ ra nhiều ngày trời suy tính vật lộn với đồng giấy tờ mới có được
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #52 vào lúc: 03 Tháng Sáu, 2017, 07:33:42 am »


*

*       *

        Hai đội xung kích của tướng Yamamoto gặp nhau ngoài khơi đúng theo kế hoạch phối hợp của ông không sai một ly. Sau khi tắt hết máy bộ đàm và phương tiện truyền thông, chỉ để lại những gì tối cần thiết, họ cũng hành quân đến Hawaii.

        Yamamoto đứng trên một boong tàu đô đốc. Khi những người đánh tín hiệu trao đổi thông tin từ các tàu để xác minh lại mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp, có 6 tàu hàng không mẫu hạm tất cả, đó là: Akagi, Kaga, Soryu, Zuikaku, Hiryu Shokaky. 6 tàu chở hàng này mang trên mình tới 441 máy bay chiến đấu tất cả. Đi theo hai tàu chở hàng này là 2 tàu chiến, 9 tàu khui trục, 3 tàu tuần tiễu. Mặc dù có một đội tàu nhỏ đi theo cả đoàn tàu lớn ấy để bảo vệ nhưng Yamamoto không chắc mình có thể đụng độ với bất cứ một con tàu nhỏ bé nào trên đường đi. Bởi vì họ đang đi đến vùng biển hoang.

        Phòng tác chiến của Mỹ đã đoán đúng về điều này. Tại Trân Châu cảng có 96 tàu của Mỹ, 8 tàu chiến, tất cả đều mang tên của các bang trên nước Mỹ: Arizona,Califonia, Maryland. Nerada, Oklahoma, Pennsylvania, Tennessee, West, Virginia. 8 tàu tuần tiễu, 2 tàu hạng nhẹ và 6 tàu hạng nặng được đặt tên theo những thành phố ở Mỹ: New Orleans, San Francisco, St Louis, Helena, Rakeigh, Detroit, Honolutu, Phoenix. 35 tàu khu trục mang tên những tướng lĩnh có công lao trong ngành hải quân, 4 tàu ngầm được đặt tên theo những con vật to lớn của biển cả. Thêm vào đó, là rất nhiều tàu thả thủy lôi, thủy phi cơ, những con tàu mang theo dụng cụ máy móc để sửa chữa khi cần, những tàu mục tiêu để tập bắn. Trong các sân bay xung quanh cảng này là rất nhiều máy bay chiến đấu các loại: P-40, P-376, P-26, F4F và các máy bay thả bom SBD, máy bay ném bom kiểu bổ nhào, máy bay ném bom hạng nặng B-7, máy bay ném bom hạng trung B-18, máy bay ném bom hạng nhẹ Anh-20, thêm vào đó là những thủy phi cơ chở nhiên liệu như PBY và các máy bay sử dụng vào mục đích hậu cần. Còn thêm nhiều đạn dược, nhiên liệu, phụ tùng thay thế, nhà kho chất đầy quân nhu, quân dụng để có thể đưa toàn bộ lực lượng quân đội khổng lồ này vào hoạt động một cách nhịp nhàng.

        Dù trang bị kỹ càng như thế nhưng lực lượng quân đội ở đây không hề đặt trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.

        Hầu hết lực lượng quân đội to lớn như thế, hùng hậu như thế đang bất động, bình thản nằm phơi mình dưới ánh nắng rực rỡ của biển Hawaii. Một quần thể quân sự như vậy chính là mục tiêu tấn công của tướng Yamamoto. Trong đó, ông ta tha thiết nhất là 3 tàu hàng không mẫu hạm của Mỹ mang tên Lesinton, Saratoga va Enterprise, đều đang neo ở Trân Châu cảng. Nhưng Yamamoto không dám chắc rằng 3 hạm đội đó còn ở vùng cảng này khi máy bay của ông tấn công.

        Tuy nhiên, mục tiêu tấn công là con người thì không hề có gì đáng nghi ngờ, Hàng ngàn thủy thủ, binh lính và dân thường đang có mặt trên đảo, cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em. Tất nhiên tướng Yamamoto chỉ nhằm vào những vị trí quân sự mà thôi, nhưng ông cũng biết câu nói nổi tiếng của đại văn hào Shakespeare: “Một khi đã ra lệnh tàn phá tức là đã chính thức khai chiến rồi”. Một khi cuộc tấn công này được thực hiện thì rất nhiều người sẽ phải chết.

        Mãi về sau này, nhiều người Mỹ cho rằng Yamamoto là một tay khát máu, một tay giết người không run tay. Thế mà nhiều tư lệnh hàng đầu của nước Nhật còn đánh giá ông chưa đủ tàn bạo. Là một nhà chiến thuật, Yamamoto đã được huấn luyện để tập trung loại bỏ vũ khí, khí tài của kẻ địch để cho họ không còn khả năng tham chiến. Đó cũng chính là điều mà ông sắp làm đây. Ông biết rằng nhiều quân thù sẽ chết, nhưng bao nhiêu và chết như thế nào? Và ông phải chịu trách nhiệm như thế nào về cái chết của họ? Với tư cách là một thành viên của nhân loại, trong hoàn cảnh này ông chỉ còn biết chờ Chúa trời đưa ra câu trả lời.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #53 vào lúc: 04 Tháng Sáu, 2017, 07:05:50 pm »


Chương 17

        Trong một căn cứ phụ trách an ninh của vùng đỏ Oahu, ba người lính được phái đến nhận nhiệm vụ ở bộ phận tình báo quân đội đang mệt mỏi ngồi bên máy điện thoại và các phương tiện giám sát khác. Một trong những người đó là người Mỹ gốc Nhật có nhiệm vụ nghe, giám sát những cuộc điện đàm giữa đảo Hawaii và Nhật Bản. Anh ta đeo ống nghe và ngồi bên bậc cửa. Từ đây, anh ta có thể theo dõi tất cả những đường thông tin nhằng nhịt phủ sóng trên vùng Thái Bình Dương. Bên cạnh anh ta là người đang lần theo dấu vết, công việc cũng nặng nhọc không kém, vì phải đoán ra xem các cuộc gọi này đang diễn ra ở vùng nào, cả ở Hawaii lẫn Nhật Bản. Nếu người nghe điện thoại bắt được một tin tức nào đáng ngờ phát đi từ đảo đến Nhật Bản thì người ghi chép lại sẽ dò theo để tìm cho ra người gọi ở nơi nào trên đảo Hawaii. Anh ta phải tìm ra địa chỉ và số điện thoại của người đang gọi đi. Người thứ ba trong đội là một gián sát tình báo, công việc của anh ta là mô tả những chi tiết đáng ngờ, phân loại nó xem nó có đủ quan trọng để đệ trình lên cấp trên hay không.

        Người nghe điện thoại tháo ống nghe ra khỏi đầu bảo:

        - Tôi có nhận được một cuộc điện đàm ở đường dây thứ ba. Hai người ở hai đầu dây của cuộc điện đàm ấy hình như không biết nhau. Người ở Nhật Bản hỏi những tàu hàng không mẫu hạm của Mỹ còn thả neo trên vùng biển Hawaii hay không?

        Sĩ quan giám sát nhìn sang người dò địa chỉ đã hoàn thành xong phần việc của mình đáp:

        - Ông ta là một nha sĩ. Phòng mạch của ông ấy nhìn ra Trân Châu cảng.

        Anh ta ngừng lại mắt nhìn như dò hỏi.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #54 vào lúc: 05 Tháng Sáu, 2017, 03:45:30 am »


*

*       *

        Tướng Kimmel đang ngồi trên ghế trong tiệm cắt tóc. Hàng tuần, vào giờ này, ngày này, ông vẫn đi hớt tóc. Lúc ấy, trợ lý của ông bước vào và yêu cầu thợ hớt tóc để cho họ nói chuyện riêng một lát. Người thợ kia bước ra ngoài cửa hậu rồi đứng tránh nắng dưới bóng mát của một cây cộ già để cho viên tư lệnh và trợ tá của ông ta được thoải mái trong tiệm cắt tóc của mình.

        Viên trợ lý nói nhanh, anh ta đã học được một thói quen tốt là thông báo thông tin nhanh nhưng không vội vã.

        - Thưa tư lệnh, một trong những đài thu tín hiệu của chúng ta đã tiếp nhận được một cuộc trao đổi qua điện thoại giữa một nha sĩ địa phương và một người nào đó ở Nhật Bản. Viên nha sĩ này không quen biết gì với người gọi và cái người gọi kia hỏi han anh ta về một số những phong cảnh đẹp ở địa phương trước khi anh ta bỏ tiền làm một chuyến du lịch đến Hawaii. Mục đích thì đúng là như thế, nhưng cái anh ta hỏi và quan tâm đặc biệt lại là vị trí của những hàng không mẫu hạm của Mỹ.

        - Tại sao anh ta lại hỏi một nha sĩ về vị trí của các hàng không mẫu hạm của Hoa Kỳ nhỉ?

        Bởi vì phòng mạch của nha sĩ này nhìn ra Trân Châu cảng.

        - Tức ông ấy là một điệp viên?

        - Chúng tôi không cho rằng là như vậy. Bên tình báo đang kiểm tra danh phận của anh ta. Họ bảo anh ta lớn lên ở đảo này, nhưng lại được sinh ra từ Nhật Bản. Bên bộ phận kiểm tra điện đàm còn nói những cuộc trao đổi như thế này diễn ra rất thường. Nào là bạn bè gọi cho nhau, nào là những người có người thân của mình lấy chồng hoặc vợ ở đây. Bất cứ ai có quan hệ máu mủ hoặc thân thiết, bạn bè đều có thể gọi điện từ trong đất liền ra đảo, nếu từ chối sẽ cảm thấy mình đang xúc phạm đến người hỏi. Cuộc nói chuyện này có liên quan đến những tàu chiến của chúng ta, khiến các sĩ quan nghi ngờ người gọi điện từ phía Nhật Bản cứ hỏi tới hỏi lui về các tàu chiến của Mỹ. Ông ta hỏi tại sao viên nha sĩ nọ lại không nhìn thấy những tàu hàng không mẫu hạm ấy đã bị mang đi nơi khác rồi. Ông ta còn hỏi có phải những tàu ấy đã được kéo đến một góc nào khác của cảng này hay không.

        Tư lệnh Kimmel im lặng suy nghĩ hồi lâu.

        - Cứ cho mọi chuyện đang ở tình trạng xấu nhất đi. Người Nhật rất muốn biết những tàu chiến của chúng ta thế nên họ mới liều lĩnh gọi điện như thế. Tàu chiến của Nhật không biết đã đi đâu. Chắc chắn phía Nhật đang âm mưu chuyện gì, nhưng mục tiêu của họ là nơi nào đây?

        Ngoài kia, tay thợ cắt tóc châm một điếu thuốc, lần xen ngang vào công việc của ông hôm nay có vẻ lâu hơn những lần khác. Khi không thấy viên trợ lý nói gì, Kimmel hỏi:

        - Sau khi dò la mà chúng ta vẫn chưa biết địa điểm hiện nay của hạm đội Nhật Bản à?

        - Không, thưa tư lệnh. Chúng tôi đã kiểm tra và Washignton đã cố gắng rất nhiều trong vài ngày qua. Nhưng chẳng có tin gì mới cả.

        - Chúng ta có bao nhiêu tàu ngầm chưa được tiếp nhiên liệu? 19 chăng?

        - Chính xác thưa ngài, 19. Nếu tất cả tàu ngầm đều hoạt động, chúng ta có thể kiểm tra cả nửa quả địa cầu.

        Kimmel lắc đầu.

        - Anh đã giao cho bên FBI điều tra về tên nha sỹ kia chưa?

        - Thưa rồi.

        - Thân phận của một nha sỹ bình thường thi FBI có thể điều tra được. Nhưng cả một hạm đội to lớn của Nhật Bản hiện biến đi đâu thì họ đành bó tay. Nực cười thật.

        - Ngài nói đúng, thưa ngài.

        - Thôi được. Anh đi làm việc của mình đi.

        Khi người thợ cắt tóc nghe tiếng cửa trước đóng sầm lại, ông ta quăng điều thuốc đi và quay trở lại cắt tóc cho viên tư lệnh quân đội Mỹ. Bình thường, viên tư lệnh đã ít nói, hôm nay ông ta lại còn kín tiếng hơn.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #55 vào lúc: 06 Tháng Sáu, 2017, 04:48:41 am »


*

*       *

        Thời gian thần diệu nhất trong đêm chính là lúc này đây: Khi mà mặt trời mới lặn chưa được bao lâu khiến cho mặt biển và không gian có nhiệt độ bằng nhau. Gió thổi nhẹ đến nỗi chỉ đủ lay động những chiếc lá hình nụp trên ngọn những cây cọ già khiến chúng xào xạc nhẹ nhàng nghe êm tai như âm thanh phát ra từ món đồ chơi lần đầu tiên treo trên môi của một hài nhi bé nhỏ.

        Những ngôi sao xuất hiện như những chấm sáng thưa thớt trên bầu trời đen, khiến cho những thiên thạch bừng cháy bay ngang qua bầu trời, mà người ta còn gọi là sao băng, trở nên lấp lánh như pháo hoa trước khi chúng bay về cõi vĩnh hằng của các vì sao trong không gian.

        Có một bóng người tiến về phía bệnh viện của căn cứ hải quân. Anh ta đứng lại nhìn lên bầu trời đêm đúng vào lúc một trong những ngôi sao băng tắt lịm. Anh tự hỏi liệu đó có phải là điềm xấu hay không? Chính ý nghĩ đó chợt đến trong tâm trí khiến anh chôn chân một chỗ. Nhiều ngày nay, anh chẳng suy nghĩ gì cả, hay nói đúng ra, những suy nghĩ chỉ lướt qua trong đầu anh như thể nó không phải là một phần trong con người anh. Anh chỉ muốn tiến nhanh về phía trước như một vật vô tri vô giác dựa vào chính bản năng của mình lao về cái tổ bí mật. Chính tại nơi đó sẽ hàn gắn những vết thương cho anh, cứu anh từ cõi chết. Và bây giờ anh đã về đến nơi rồi. Trong suốt cuộc hành trình dài, đây là lần đầu tiên anh dừng lại cảm nhận và bối rối bởi những suy nghĩ cứ xuất hiện nằm ngoài ý chí của anh, cái ý chí đã từng quyết định số phận của chính anh. Anh tự hỏi: Sao mình lại nghĩ về số phận vào ngay chính giờ phút này? Chưa bao giờ anh tỏ ra mình là người mê tín. Anh tin vào chúa trời cũng chỉ như bao người khác. Đối với anh, chúa trời cũng công bằng và ban cho con cháu của Adam và Eva tình yêu tối thượng của ngài. Nhưng vào giây phút ngôi sao băng đi dần vào cõi chết, vượt qua cỗ máy của vũ trụ, ánh sáng dần tắt lịm của nó khiến động cơ thôi thúc trong người anh như đang khựng lại, ngay vào phút đó mới khiến anh vô cùng bối rối. Ngôi sao băng và số phận của nó, còn số phận của anh là gì? Mà thực ra anh có một số phận hay không? Câu hỏi về số phận của bản thân mình chính là điều khó trả lời nhất. Cho dù chính chúa tối cao quyết định tạo ra cho anh một thân phận thánh thiện hay người chủ ngẫu nhiên tạo ra một sinh linh nhỏ bé như bao sinh linh khác thì anh cũng phải có một số phận nào chứ.

        Bằng cách nào đó, tự bản thân anh cũng nỗ lực định hình cho số phận của mình theo cái cách anh vẫn thường làm. Bởi vì anh còn sống và anh còn được lựa chọn.

        Đúng rồi, sự lựa chọn, bây giờ anh đã hiểu. Anh thấy mình giống với mảnh thiên thạch đang bay đi trong đêm tối dần tắt lịm trong vũ trụ. Bởi vì tự thân nó không còn được lựa chọn nữa, và bởi vì anh thấy bản thân mình cũng mất đi hoàn toàn sức sống y như mảnh thiên thạch tội nghiệp kia.

        Nhưng rồi anh lại tự đấu tranh với mình. Ta đang sống à? Ngay lúc này đây sự sống trong ta rõ ràng hơn bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, anh cũng biết tự dằn vặt vì đấu tranh với mình theo cách ấy chỉ là một biểu hiện anh đang trở thành một cái gì đó thấp kém hơn là sự sống. Chỉ là một tiếng vọng, một cái bóng của một cái gì đó đã không còn sống nữa. Anh là một bóng ma.

        Bất cứ ai nhìn anh lúc này cũng có cái suy nghĩ ấy. Anh cứ đứng đó trong im lặng rờn rợn. Và khi anh tiếp tục cất bước bắt mình phải tiến lên phía trước, anh cảm giác như mình đang lướt đi trong không gian tĩnh lặng như một người đã từng thấy nhiều thế giới khác mà những con người trần thế không thể nào thấy được.

        Một lần nữa, anh lại đứng lại trong bóng tối bên ngoài bệnh viện.

        Tất nhiên là có đèn. Bên trong trắng xoá và sáng loà. Trong khu vực tràn ngập ánh sáng và chỉ toàn một màu trắng tinh khôi ấy chính là Evelyn xinh đẹp, chỉ có một mình. Trong mắt anh, vòng hào quang xung quanh nàng, khiến nàng còn sáng hơn, còn trong trắng hơn khung cảnh xung quanh nữa. Người ta có cảm giác, nàng hệt như vũ nữ múa ba lên trên một cái hộp đựng đồ trang sức khổng lồ.

        Anh như chết đứng, ngây ra ngắm Evelyn qua cửa sổ. Ánh đèn điện rực rỡ trong bệnh viện khiến nàng khó mà nhìn hay nói cách khác là không thể nào nhìn ra ngoài được. Nếu có khi nào đó, nàng vô tình đưa mắt nhìn lên những tấm kính trên cửa sổ, nàng chỉ nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trên đó. Nếu nàng thực sự nhìn kỹ ra ngoài tấm kính, cố căng mắt nhìn kỹ ra ngoài thì khả năng nàng nhận ra đường nét mờ mờ của bộ quân phục trên người anh.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #56 vào lúc: 07 Tháng Sáu, 2017, 05:38:57 am »


        Nhưng Evelyn không nhìn ra ngoài. Lúc này, nàng như một cỗ máy đang chuyển động. Tự giam mình vào công việc của bệnh viện, bởi nàng muốn sự bận rộn sẽ giải thoát nàng. Nàng muốn trốn chạy hiện tại bằng cách vùi đầu vào công việc. Nhưng nàng không hề tìm thấy sự nhẹ nhõm. Ngoài kia, người đàn ông đang tiến từng bước đến bên cửa sổ, còn Evelyn đến bên chiếc bàn làm việc, quay mặt ra dãy cửa sổ của bệnh viện và ngồi xuống.

        Bên bàn làm việc dành riêng cho đội trưởng đội y tá. Evelyn mở cuốn lịch quay về tháng 10. Ngày 22 tháng 10 được nàng đánh dấu bằng một hình vuông gọn ghẽ và có ghi “yêu cầu cấp trên cấp thêm hàng quân nhu”. Đó cũng chính là ngày Danny đưa nàng bay lên bầy trời đầy sao trên Trân Châu cảng.

        Thật cẩn thận và chậm rãi, nàng đếm từng tuần trôi qua từ ngày hôm đó cho đến ngày hôm nay, ngày mùng 6 tháng 12. Đã 6 tuần rồi.

        Ngoài kia, trong bóng tối. Rafe, phải, người đó chính là Rafe, càng tiến đến gần hơn dãy cửa sổ trước mặt Evelyn.

        Chàng không thể nhìn thấy trên bàn của nàng có những gì, cho dù lúc này, với khoảng cách này đây, chàng có thể nhìn rất rõ. Nhưng Rafe không thèm để ý, anh chỉ nhìn chằm chặp nhìn vào một mình nàng mà thôi.

        Anh đứng đó, xa cách nàng chỉ bởi vài bước chân và với độ dày của một tấm kính cửa sổ, gần tới nỗi anh có thể chạm tay vào nàng. Và mặc dù anh tự cảm thấy mình gần như là một con ma có dáng hình của một người thật không có sức lực để tiến lên, nhưng anh cảm thấy lúc này đây, mình là một thực thể sống hơn lúc nào khác. Và cũng chưa bao giờ anh thấy cuộc đời lại nhiều nỗi khát khao và tuyệt vọng hơn lúc này. Chính cái lúc anh nhìn thấy Evelyn và nhìn nàng đến nỗi anh phải nhịn thở vì sợ nàng bay đi mất.

        Nàng là cuộc sống của anh, tình yêu của anh. Ngay lúc này đây, hai chữ đó chỉ là một. Nó không phải là một sự đa cảm, đầy mộng mơ, nó cụ thể và thực tế. Chính tình yêu dành cho Evelyn đã khiến anh sống sót để trở về.

        Những hình ảnh ngập tràn trong tâm trí anh, từ lúc anh nhìn thấy nàng là những gì đã thực sự xảy ra trong thế giới thật cách đây không lâu. Anh còn nhớ như in mọi chi tiết thật như những vết thương còn đang lên da non và chưa lành hẳn. Anh nhớ mình đã bắn bể tấm kính che buồng lái của chiếc Spitfire như thế nào. Anh nhớ mình đứng thẳng lên trên ghế ngồi và băng mình ra ngoài chiếc máy bay chiếc đấu trong khi nó lao đi những sải cuối cùng xuyên qua làn sương mù dày đặc trên mặt biển. Ở một độ cao như thế nếu không biết chúi đầu xuống làn nước sâu đúng cách thì thân thể con người ta sẽ đập mạnh vào bề mặt của biển cả như văng mạnh thân hình mình vào một bức tường đá. Thế rồi tâm trí anh ghi nhận lại giây phút khủng khiếp khi thân hình anh xuyên qua làn nước lạnh lẽo, lạnh đến khủng khiếp. Bởi vì trước đó có vài giây, da thịt anh đã bị ngọn lửa trên chiếc máy bay bốc cháy thiêu đốt rừng rực.

        Lúc đầu cảm giác lạnh báo cho anh hay anh vẫn còn sống. Nhưng thời gian để sống sót không còn bao lâu. Chính vào lúc đó, khuôn mặt của Evelyn hiện ra trong tâm trí anh, anh nghe giọng nói của nàng như đang đọc to lên những đoạn trong bức thư nàng gửi cho anh.

        Rafe yêu thương!

        Cái lạnh lan toả trong người anh nhanh hơn thời gian cơ thể anh kịp chìm xuống. Lúc này anh đang ở thế giới bên kia rồi. Một cái thế giới của chính anh, dày đặc sương mù giống như một cái kén khổng lồ, một cái nhà mồ lạnh lẽo, một nơi chốn có biển cả băng giá đang trào dâng. Biển cả mời gọi anh như thể một chiếc nôi êm ái đang chao nhè nhẹ. Nó mời chào anh vào một giấc ngủ ngàn thu. Anh nhận ra hậu quả cú va đập của thân hình bỏng rát với làn nước lạnh lẽo vẫn còn đang khiến anh bàng hoàng. Thế giới thực đối với bao người giờ không còn ý nghĩa đối với anh nữa. Bởi vì anh không còn cảm thấy bất cứ thứ gì ngoài cảm giác biết mình vẫn còn sống. Bộ quân phục đồ bay của anh đã sũng nước hết chỗ phồng lên bởi không khí. Chiếc áo bằng da nặng nề cũng ướt sũng nước biển và anh đang từ từ chìm xuống dưới mặt nước. Nhưng rồi anh nghe tiếng Evelyn nói: “Vào mỗi buổi hoàng hôn”. Phải, đó chính là lời trong những bức thư nàng gửi cho anh.

        Giờ đây, đứng bên ngoài bệnh viện nhìn Evelyn một mình trong đó, hai lá phổi của anh giãy giụa tìm đường khí hệt như cái giây phút giữa cái sống và cái chết cách đây vài tháng trước trên bờ biển Bắc. Ký ức sống động của Rafe cho anh thấy lại một lần nữa những bọt bong bóng từ miệng mình nối nhau nhào lên mặt biển trong khi thân thể anh chìm dần xuống đáy biển sâu. Mỗi một thứ duy nhất anh nghe và cảm thấy lúc đó chính là giọng nói của mình. Thâm tâm anh như gào lên: Evelyn! Evelyn! Anh cố giãy giụa để nhào lên khỏi mặt biển. Sặc sụa trong khi tìm dưỡng khí, anh đạp đôi giày của mình ra khỏi chân, cố thoát khỏi chiếc áo da nặng nề và lôi tuột chiếc quần dài ra khỏi mình.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #57 vào lúc: 08 Tháng Sáu, 2017, 06:27:25 am »


        Nỗ lực đó làm anh mệt lả, anh cố suy nghĩ sao cho thật minh mẫn, thật chậm rãi, thật rõ ràng, nhưng tay chân của anh lại không chịu nhúc nhích. Anh không biết tại sao, không hiểu vì mệt hay vì lạnh cóng. Anh không còn sức để bơi. Mà nếu có bơi được thì anh cũng phải biết bơi về đâu đây, thôi thì cứ để cho người mình nổi lên vậy. Anh nghĩ. Cố mà sống sót, Evelyn đang chờ.

        Lúc này chiếc quần dài của anh đã sắp sửa chìm xuống mặt nước, nhưng anh chụp lấy nó và cố xé bỏ những phần không cần thiết, anh cột chặt hai gấu quần lại và thổi không khí vào trong hai chiếc ống quần đã được túm chặt. Một vật thể nổi xấu xí nhất anh từng thấy, nhưng nó cũng giúp anh sống sót thêm được vài phút nữa.

        Anh cứ nổi trên mặt nước như vậy bao lâu anh cũng không biết nữa, trong một vài giây phút ngắn ngủi, anh cố sống sót bằng cách làm những cuộc mặc cả riêng tư nho nhỏ với sức sống. Hãy cố sống thêm một chút nữa thôi, anh tự bảo mình, rồi sau đó mi sẽ được giải thoát. Hãy cố chịu đựng sự đau đớn thêm một chút nhé. Thân thể anh lúc này run rẩy, hai hàm răng va vào nhau cầm cập, từng sợi cơ mặt đau nhói.

        Thế rồi không còn run rẩy nữa, đến một lúc anh không còn nhúc nhích được nữa, cũng không còn cảm thấy đau nữa, sức lực cạn kiệt. Anh cũng chẳng còn thiết sống nữa, khuôn mặt anh ngửa ra bập bềnh trên mặt nước. Cơ thể cứng đờ từ từ rời khỏi chiếc phao cứu hộ tạm thời anh vừa tạo cho mình. Và Rafe McCawley chỉ còn biết thả người chìm nghỉm. Thân thể anh biến dạng dưới làn nước sâu, lúc đó giọng của Evelyn vang lên dịu dàng từ sâu thẳm trong tâm trí anh:

        - Em muốn gom hết nắng của trời đất vào trong tim mình và gửi trọn cho anh.

        Anh nghe tiếng nàng rõ đến nỗi anh mở bừng mắt ra nhìn quanh quất tìm nàng. Anh thấy mình đang chìm dưới mặt nước. Chìm được bao sâu rồi anh cũng không biết nữa. Anh nhìn lên thấy một luồng sáng xuyên thẳng qua tầng nước đến chỗ anh. Quan làn ánh sáng nhảy múa, anh nhìn thấy khuôn mặt của Evelyn, nàng đang nhìn anh đăm đắm hệt như khi anh tưởng tượng ra hình ảnh nàng đang ngắm mặt trời lặn trên đảo Hawaii. Nghĩ tới đó, tay chân của anh trở nên sống động. Anh phải vùng vẫy để đến được chỗ ánh sáng kia. Chỗ ánh sáng phát ra và xuyên xuống mặt biển tối và trống trải, nhưng anh chộp được chiếc quần đã bị buộc hai đầu của mình. Ráng chút hơi tàn thổi cho nó căng lên và rồi anh bám chặt vào nó để sống sót vì Evelyn. Thế mà giờ đây, khi Rafe đắm đuối nhìn Evelyn qua cửa sổ bằng xương bằng thịt, sống động thì trong anh lại hiện lên một thoáng nghi ngại liệu cô ấy có còn yêu mình không? Mà thực ra cô ấy đã từng yêu mình bao giờ chưa nhỉ? Với những nỗi ngần ngại như thế trong tâm trí anh lại nhớ tiếp đến những giây phút đau đớn và đờ đẫn khi trước. Biết gọi nó như thế nào được, thật là khó tả. Cái cảm giác của anh khi cố bám vào cuộc sống lúc thân thể đã chìm trong làn nước đại dương lạnh giá. Thế rồi anh nhìn thấy những người mặc áo khoác dày dặn mang theo đồ dùng của người đi biển đứng trước mặt anh, anh vẫn còn ướt sũng và lạnh, như thể anh nghĩ mình vẫn đang chìm dưới nước. Tuy nhiên, Rafe cảm thấy có cái gì cứng cứng ở lưng và nhận ra anh đang nằm trên boong của một chiếc thuyền mà sau này anh biết đó là một chiếc thuyền đánh cá của người Na Uy. Đám thủy thủ nói với anh bằng cái thứ tiếng mà anh không hiểu, thế rồi họ gọi anh bằng tiếng Đức, cũng không có tác dụng gì. Một người trong số họ cãi cọ với bạn mình và nói tiếng Anh với Rafe. Phải nói rằng ngay lúc đó anh cũng không hiểu cái thứ tiếng Anh của anh ta. Chân tay Rafe vẫn còn lạnh cứng. Anh không còn điều khiển được cặp môi của mình nữa và anh tự hỏi: liệu có phải chăng mình đã chết từ lâu? Rồi ngực anh nhói đau, cơn đau lan toả từ trái tim ra khắp cơ thể với tầng tầng lớp lớp những tấm chăn mà những người đánh cá đã đắp cho anh. Anh cố nói ra được một từ qua hàm răng cứng ngắc. Người Na Uy đã nói tiếng Anh với Rafe nghiêng xuống thấp hơn ghé vào miệng anh để nghe. Và Rafe chỉ có thể phát âm được từ đó một lần nữa nhưng người đánh ca xa lạ kia vẫn không hiểu anh định nói gì. Từ Rafe nói trong giây phút ấy chính là Evelyn.

        Bên trong nhà thương của căn cứ, Evelyn đặt cuốn lịch về chỗ của nó trên bàn của nàng. Thế rồi nàng dựng những chiếc bút chì cho thật thẳng trong một ống bút. Với một sự cẩn trọng lạ lùng của một người không thể kiểm soát được những vẫn đề lớn trong cuộc sống nên đành chủ tâm săn sóc đặc biệt đến những tiểu tiết diễn ra xung quanh mình.

        Nàng đứng lên lấy túi xách, tắt đèn và bước ra ngoài bóng đêm.

        Nàng đã đi được vài bước trên con đường nhỏ trở về doanh trại thì thấy một người đứng cách mình chỉ khoảng 20m trong bóng tối. Người đó đứng bất động tựa một chiếc tượng gỗ. Nhìn bóng người kia rất quen, và cái dáng điệu của người ấy đã từ lâu là một phần của máu thịt nàng.

        Đó chính là Rafe.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #58 vào lúc: 09 Tháng Sáu, 2017, 07:10:57 am »


        Cơ thể nàng mềm nhũn. Nàng thấy mình bồng bềnh, linh hồn lướt nhẹ trên không trung. Cả thế giới quay cuồng. Những ngôi sao bị cuốn theo một cơn gió xoáy cực mạnh. Nàng ngất lịm đi.

        Nhìn thấy nàng ngã khuỵ xuống, Rafe định thần lại, tiến đến đỡ lấy nàng trước khi khuôn mặt xinh của Evelyn đập mạnh xuống nền vỉa hè bằng bê tông. Nàng cảm nhận được sức mạnh của cánh tay anh, cảm nhận được một sự thực hiển nhiên ở sức mạnh ấy khi anh cầm tay nàng và dịu dàng ôm lấy thân hình mềm nhũn của nàng. Nàng đưa những đầu ngón tay run rẩy sờ lên khuôn mặt của anh.

        - Evelyn! - Rafe gọi.

        Nàng như hụt hơi. Anh đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế băng bên đường. Những ngôn từ lộn xộn thoát ra khỏi miệng anh:

        - Anh không thể nào nói hết với em chỉ bằng một tấm điện tín. Anh phải gặp được em, mặt đối mặt, anh đã nhìn em qua cửa sổ và anh không thể, không thể có can đảm nhìn thẳng vào mắt em mà đoán xem liệu những nỗ lực của anh còn có ý nghĩa gì nữa không.

        Những lời đầu tiên nàng nói với anh chi vỏn vẹn có vài tiếng:

        - Làm sao, làm sao anh có thể …..

        - Sống sót ư?

        Anh ngừng lại một lúc lâu. Nàng có cảm giác anh đang nghi ngại một điều gì. Biết trả lời câu hỏi của anh thế nào đây? Biết nói làm sao cho nàng hiểu? Nhưng vào lúc nàng tiếp tục cất lời thì toàn bộ câu chuyện, toàn bộ cảm xúc của Rafe nhiều ngày qua chỉ được thốt lên bằng vài lời ngắn ngủi. Mặc dù sự thật những ngày tháng ấy đối với anh là cả một cuộc mạo hiểm đi tìm sự sống. Nàng muốn đến từng chi tiết, nhưng nàng không muốn ngắt lời anh, bởi vì điều nàng mong mỏi ngay lúc này là làm sao lấy lại được sự tự chủ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình. Anh kể:

        - Thì anh nhảy ra khỏi buồng lái, được sương mù che chở, bọn Đức không nhìn thấy anh nhưng những thành viên của quân đội hoàng gia Anh cũng chẳng tìm thấy anh luôn. Anh lao đầu chiếc phi cơ cắm xuống mặt nước, trước khi nó nổ tung. Và rồi anh thấy mình chìm sâu xuống mặt biển lạnh cóng.

        Anh ngừng lại.

        Nàg tự hỏi: Phải chăng vì không nhớ ra chi tiết nên anh mới ngần ngừ thế? Hay vì anh đang cảm nhận dược chuyện gì không ổn?

        Rafe kể tiếp:

        - Anh không biết mình chìm dưới nước bao lâu. Họ bảo trong nước lạnh như thế, người ta chỉ sống được vài giờ đồng hồ. Nhưng rõ ràng, anh cảm giác mình ngụp sâu dưới nước lâu hơn thế nhiều. Một chiếc tàu đánh cá đang trên đường đi đến Tây Ban Nha đã vớt được anh. Họ thả neo ở Kavosta, ngay bên cạnh một chiếc tàu của Đức và bảo anh phải nấp kỹ không được xuất đầu lộ diện. Anh sợ bọn họ sẽ nộp anh cho người Đức, thế nên anh đã ăn trộm quần áo của họ nhảy ra khỏi tàu tìm đến một nhà thờ. Ở đó, vị cha xứ đã liên lạc với những cơ sở mật đưa anh lên một chiếc tàu chở hàng quay về New York. Anh gọi điện cho người thân của mình và cho đại tá Doolittle. Đại tá đã cử người đến đón anh, họ muốn thẩm vấn vì nghi ngờ câu chuyện của anh. Anh nói với đại tá rằng anh cần phải gặp một người trước đã. Anh có chuyện phải đến Hawaii, và anh ta đưa anh lên máy bay chở quân nhu, quân dụng bay thẳng đến đây. Máy bay mới hạ cánh cách đây một giờ. - Anh lại ngừng lại ngắm nàng thật kỹ - Anh đã nói nhiều rồi. Còn em sao không nói gì cả thế?

        - Em chỉ thấy quá lạ lùng, quá mừng vì biết anh không việc gì. Anh không sao chứ, không phải không anh?

        - Bây giờ đối với anh, vết thương nào cũng có thể lành em ạ!

        Nghe những lời này, nàng nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn. Và Rafe nhìn thấy và biết nàng đang đau lòng. Nỗi đau ấy xuyên thẳng vào tim anh làm tan biến niềm vui gặp gỡ. Một cảm giác bất ổn chết người len lét làm lòng anh quặn đau. Nàng không nói gì thêm chỉ quay mặt nhìn lảng đi chỗ khác. Và Rafe không còn chịu đựng sự im lặng đó lâu hơn nữa. Anh nói:

        - Khi đứng ngoài này ngắm em. Anh tự hỏi mình nếu như vết thương nào cũng có thể tự lành nhờ vào thời gian và như người ta thường nói xa mặt thì cách lòng, thì anh không hiểu mình trở về như thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa hay không?
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #59 vào lúc: 10 Tháng Sáu, 2017, 04:13:54 am »


        Nàng nhận ra điều anh muốn nói và nàng chỉ có thể trả lời anh như thế này:

        - Rafe à! Khi ngỡ rằng anh đã chết thì cuộc sống của em đã đảo lộn rồi.

        - Anh xin lỗi vì những gì em đã phải chịu đựng. Nhưng giờ anh đã trở về rồi, anh còn sống này, hệt như anh đã hứa.

        Rafe căm giận chính mình khi nói ra câu cuối cùng ấy. Câu nói nhắc nàng còn nhớ anh đã từng hứa mình sẽ sống sót để trở về với nàng. Và mong nàng đáp lại lời hứa cũng sẽ chờ anh nhưng nàng có hứa gì đâu nhỉ. Đúng rồi, nàng không nói bằng lời, nhưng nàng tự hứa với anh mà anh không thể nhầm được. Qua ánh mắt, qua cử chỉ, qua nụ hôn, qua tiếng nói của trái tim nàng đến thẳng trái tim anh. Có đúng thế không nhỉ? Hay anh chỉ tự nói ngọt mình. Chẳng lẽ mọi chuyện chỉ là do anh ngộ nhận? Chẳng lẽ đối với một người mà có ý nghĩa đối với anh bằng cả cuộc sống và tình yêu của anh thì anh lại chỉ là một người hiểu được cảm tình sơ sơ với người đó hay sao. Nhưng cái nhìn bối rối trên khuôn mặt của nàng thì anh không thể nhầm được. Anh vội nói:

        - Xin lỗi! Chắc anh đã ngộ nhận.

        - Không phải đâu mà.

        - Đúng là anh đã ngộ nhận.

        - Rafe à! Em không sao đâu mà.

        - Anh vẫn thường hay thế. Cảm nhận từ sự việc bằng cảm xúc chứ không phải bằng cặp mắt tinh tường. Có những chuyện đối với anh, nó hiển hiện thực tế và sống động, nhưng đối với người khác lại không thế. Chẳng qua do anh quá hão huyền. Không phải lỗi của em đâu.

        - Không, lỗi của em mà. Những bức thư em viết cho anh, em …. - Nàng định nói là mình nói dối chứ không hề yêu anh, để mọi việc đối với cả hai đều dễ dàng trong lúc này.

        - Thôi, em đừng buồn về chuyện ấy nữa. Anh biết anh chỉ là một người lính xa nhà, cô đơn và những cô gái có trái tim nhân hậu như em cố làm cho anh vui lên để cuộc đời lính chiến trôi qua êm ả đối với những người người lính như anh.

        Anh biết mình đang nói lộn xộn. Để làm gì? Giữ thể diện ư? Không, có cái gì đó còn hơn cả sĩ diện cá nhân anh nữa. Đó là cuộc sống và tình yêu. Tình yêu và cuộc sống là niềm vui. Rằng hai điều thiêng liêng ấy lúc này đang trộn lẫn vào nhau, hiển hiện bằng xương bằng thịt trong dáng hình mảnh dẻ đứng trước mặt anh.

        Nàng bào:

        - Rafe à! Không phải em định nói với anh rằng những bức thư em viết cho anh là không đúng sự thật đâu. Đó hoàn toàn là những lời tự đáy lòng em. Vấn đề là ở chỗ em cứ tưởng anh đã chết.

        - Nhưng anh có thấy bất cứ điều gì giống như thế đâu?

        - Nhưng quả thực, em nghĩ anh đã hy sinh rồi. Và bây giờ em…. - Nàng không thể nói được cái điều mà nàng biết. Trước sau gì nàng cũng phải nói cho anh biết. Anh nhìn nàng, ngừng một lúc, anh thốt ra câu hỏi mà chính anh cũng sợ nó chẳng khác gì một bản án tử hình.

        - Hay em đã yêu người khác rồi?

        Nàng không thể nói gì, chỉ gật đầu và thấy mắt người yêu mình mở lớn, sững sờ. Chợt có một tiếng gọi khác vang lên:

        - Rafe!

        Đó là tiếng gọi của Danny. Anh đang vội vã xuyên qua màn đem đến chỗ họ. Ồ! Cậu vẫn còn sống. Anh cầm một bức điện bên tay phải hô lên cùng với tiếng reo mừng.

        - Cha mẹ cậu gửi cho mình một bức điện này. Mình vừa mới nhận được nó ở doanh trại đấy.

        Danny ôm choàng lấy Rafe với một niềm vui sướng thực sự. Nhưng mắt anh lại liếc nhìn Evelyn. Và Rafe bắt gặp cái liếc đầy ý nghĩa ấy. Mặt Rafe tối sầm, anh lùi lại vùng ra khỏi Danny. Cử chỉ ấy khiến Danny không nói tiếp được lời chúc mừng mà anh định nói. Danny một lần nữa nhìn Evelyn. Giây phút ấy nàng không dám nhìn đôi bạn thân giờ đã trở thành tình địch. Thế rồi nét mặt Danny không thể che giấu một tình cảm khác. Ánh mắt anh nói lên sự hổ thẹn, và trong giây phút định mệnh ấy, anh không thể che đậy nổi. Rafe nhận ra ngay điều đó. Anh thốt lên:

        - À! Thì ra là thế đấy! Trời đất ơi!

        Lập tức, cả Danny và Evelyn cùng đồng thanh gọi tên anh:

        - Rafe à!

        Nhưng anh đã chán nản xua tay. Họ đành im lặng, còn Rafe quay lưng bước đi vội vã như muốn chạy khỏi thực tại.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM