Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 03:43:02 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Tướng lĩnh QĐND Việt Nam qua hai cuộc chiến tranh  (Đọc 46032 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #160 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:35:57 pm »


        Tôi trở về gặp anh Chín Cần, nói chắc chắn sẽ đánh được căn cứ này. Nghe vậy anh rất mừng, vì biết tính tôi không phải là người nói nhiều. Nhưng anh cũng rất lo. Tôi cũng vậy. Trận đánh quá lớn mà hoả lực ta quá ít. Kinh nghiệm đánh đồn lớn theo kiểu này cũng chưa có. Chúng tôi cho người đi liên hệ mượn thêm ĐKZ của Kiến Tường và súng 12,7 của cánh Y4 (Sài Gòn).

        Từ hạ quyết tâm, đánh Hiệp Hoà, tôi luôn nghĩ về nó. Tôi tưởng tượng ra trận đánh một cách rõ ràng như là nó đã xảy ra. Tôi hình dung rất rõ Phước và Dầy chỉ huy các mũi đặc công cắt rào và ôm bộc phá lao vào khu nhà cố vấn Mỹ như thế nào? Mười Xưởng, Tư Ấp chỉ huy các cánh bộ binh đánh chiếm mục tiêu ra sao? Thành đưa ĐKZ vào hàng rào bắn lô cốt thế nào? Càng tưởng tượng, càng hình dung tôi càng thấy thêm cái khó của trận đánh. Nhưng tôi rất tin tưởng ở những con người, những cán bộ chiến sỹ của đơn vị. Nhất định họ sẽ có cách vượt qua khó khăn để giành thắng lợi.

        Chúng tôi đã ấn định ngày nổ súng và tiến hành huy động hàng nghìn dân công của Đức Hoà, Đức Huệ đến các nơi tập kết. Tuy vậy, tôi vẫn có cảm giác như có cái gì chưa thật ổn. Suy đi tính lại các công việc, cho kiểm tra lại các đơn vị, cũng không có gì thiếu sót, chỉ còn chờ anh Bảy Thành và nội ứng kiểm tra lại xem sao? Cái đêm ta định đánh thì nội ứng lại không đúng phiên gác, nhưng các anh có hứa là sẽ có mặt và tìm cách gác thay tên khác để đón quân ta vào. Nghe vậy tôi thấy hiệp đồng có phần phiêu liêu quá, dễ hỏng việc. tôi đặt giải thiết chiều hôm đó bọn địch điều cơ sở của ta làm công việc nào đó? Vả lại không có phiên gác mà lại xin gác thay có khi bị nghi ngờ và lộ hết. Tôi buộc phải quyết định lùi ngày đánh lại để chờ anh Bảy Thành hiệp đồng lại với nội ứng.

        Quyết định ấy thật không đơn giản chút nào, bởi vì lúc đó chúng tôi đã báo cáo với Khu xin để lực lượng lại, đánh xong trận Hiệp Hoà sẽ đưa xuống nam lộ số 4. Đáng lẽ chúng tôi phải đưa tất cả xuống vào dịp đầu tháng 11, lúc đó đảo chính Diệm ở Sài Gòn. Nhưng cuộc đảo chính ấy không đem lại thời cơ nào cho ta nên việc áp sát Sài Gòn cũng chưa thật cần thiết. Nhưng khi nghe tin đình trận đánh lại, có người đề nghị đưa ngay lực lượng xuống phía Nam, bỏ hẳn trận Hiệp Hoà đi. Thậm chí còn có người cho là tôi sợ không dám đánh nữa. Bên cạnh đó còn một vấn đề hóc búa phải giải quyết là: làm thế nào giữ được bí mật vì hàng nghìn dân công không thể cho về, cũng không thể tập trung một chỗ quá lâu.

        Quyết tâm thực hiện trận đánh, tôi đứng ra chịu trách nhiệm trước Tỉnh uỷ và Quân khu về mọi quyết định của mình, nhất là quyết định hoãn trận đánh. Về bản thân, tôi không lo bị kỷ luật hay mất chức. Cái lo lớn nhất của tôi là sự thành bại của trận đánh liên quan đến sinh mạng của hàng trăm cán bộ, chiến sỹ, vốn quý nhất của sự nghiệp cách mạng và của nhân dân Long An. Vì thế, tôi không cho phép mình sai lầm trong quyết định này.

        Mọi vấn đề rồi cũng được giải quyết tốt đẹp. Anh Bảy Thành đã nắm lại và hiệp đồng rất chắc giờ gác đêm của nội ứng. Ba Tô và Nguyễn Văn Ghe. Việc giữ bí mật cho dân công cũng được giải quyết tốt bằng cách giao cho khối dân vận tổ chức vài cuộc đấu tranh, vài vụ phá lộ, đắp mô trên đường làm cho quân địch không nghi ngờ về sự tập trung của nhân dân.

        Đêm 22 tháng 11 năm 1963, chúng tôi đưa bộ đội vào trận đánh. Tham gia đánh trực tiếp vào căn cứ gồm Đại đội 1 và đơn vị đặc công. Tổng quân số tương đương quân số địch, tức khoảng 500 quân. Ở vòng ngoài có Đại đội 2; lực lượng pháo binh, phòng không cũng khoảng 300 quân nữa. Ngoài ra còn có mấy trăm dân công phục vụ.

        Sở chỉ huy của tỉnh đội đóng ở Rạch Thiêm, cách mục tiêu khoảng hơn một ki-lô-mét. Ở đây có anh Tư Vũ, Tỉnh đội trưởng, tôi – Chính trị viên và anh Tư Chiểu, Sáu Châu là cán bộ tham mưu.

        Bộ đội ta tiếp cận khá tốt nên tình hình xung quanh Hiệp Hoà khá yên tĩnh, nhưng đó là những giờ phút theo dõi, chờ đợi rất căng thẳng ở sở chỉ huy. Tin tức từ bên trong báo ra đều đặn và thuận lợi, nhưng tôi vẫn lo không biết có tình huống gì bất trắc xảy ra không. Đến 12 giờ đêm, bên trong báo ra là bộ đội đã đến con mương cuối cùng, đang bắc thang để chuẩn bị leo lên tường. Tình hình như thế là tiến triển tốt. Nhưng khoảng 10 phút sau, chúng tôi bỗng nghe từng loạt tiểu liên nổ bên trong căn cứ, tiếp theo đó là tiếng súng đại liên trên lô cốt. Tôi lo quá, không lẽ đã bị lộ, phải đánh ngay từ bờ tường thì trận đánh khó khăn thêm. Vừa lúc đó tiếng nổ lớn của bộc phá và ánh lửa rực bốc lên từ giữa căn cứ. Tiếp đó là tiếng nổ liên hồi của đủ loại súng không còn phân biệt được của ta hay của địch. Nhưng chúng tôi biết là đặc công đã hoàn thành nhiệm vụ và bộ binh đang phát triển chiến đấu.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #161 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:36:35 pm »


        Pháo binh địch ở các nơi không thấy bắn về Hiệp Hoà, máy bay cũng chưa thấy lên, như vậy có nghĩa là bọn sỹ quan Mỹ - ngụy và trung tâm thông tin đã bị ta tiêu diệt ngay từ phút đầu.

        Trận đánh kéo dài khoảng 40 phút và diễn ra đúng như phương án. Ta làm chủ hoàn toàn trận địa, dân công vào tận bên trong căn cứ để thu súng đạn. Sau đó chúng tôi mới biết những loạt súng đầu tiên là của đặc công và nội ứng kết hợp nhau xử lý tình huống tiêu diệt một tiểu đội biệt kích đi tuần về để các chiến sỹ bộc phá lao vào đánh mục tiêu chính. Tình huống ấy nằm ngoài dự kiến của chúng tôi, nhưng bộ đội đã xử lý hết sức đúng đắn và sáng suốt. Điều đó có tầm quan trọng rất lớn đối với cả quá trình diễn biến của trận đánh.

        Ta bắt được hàng trăm tù binh, thu hơn 500 súng, hàng tấn đạn dược. Ta hy sinh sáu đồng chí, bị thương mười. Trận đánh đạt thắng lợi, hiệu suất chiến đấu rất cao. Sáng hôm sau, địch càn lớn từ hai hướng đến, nhưng các cánh quân của ta đã rút lui an toàn.

        Tin chiến thắng Hiệp Hoà được truyền đi rất nhanh trong toàn tỉnh. Ai cũng vui mừng phấn khởi, nhưng vui mừng nhất có lẽ là tôi, vì trận đánh này đã thu hút toàn bộ tâm trí của tôi từ bấy lâu nay.

        Theo kế hoạch đã định sẵn để kết hợp và hưởng ứng với Hiệp Hoà, tất cả các nơi của Long An đồng loạt tiến công vào các đồn bốt. Ở phía nam lộ số 4, lực lượng của anh Chín Tài và Sáu Nam ở Cần Đước, Cần Giuộc đã tiến công vào các “ấp chiến lược” và đứng lại luôn tại đó hỗ trợ cho nhân dân vùng lên phá ấp trở về làng cũ. Ở Đức Hoà, bộ đội địa phương và dân quân du kích tiến công bức hàng, bức rút hàng chục đồn bốt. Thừa thắng ở Hiệp Hoà, chúng tôi tổ chức ngay đợt hoạt động trên phạm vi toàn tỉnh, lấy Đức Hoà làm trọng điểm, thời gian từ đầu tháng 12 đến cuối tháng 12 năm 1963.

        Từ đó “ấp chiến lược” của địch vỡ từng mảng lớn. Đến tháng 4 năm 1964, tỉnh đội lại tổ chức đánh một trận lớn tiêu diệt căn cứ huấn luyện dân vệ ở Gò Đen làm địch phải rút bỏ hàng loạt đồn bốt vì thiếu quân bổ sung. Đồn bốt bỏ chạy thì “ấp chiến lược” cũng tan rã theo. Đến đây, Long An đã phá tan hầu hết số “ấp chiến lược” mà Mỹ - Diệm lập trong hai năm 1962 và 1963. Chỉ trong vòng năm tháng (từ tháng 11/1963 đến tháng 4/1964), quân dân Long An đã đạt được một tốc độ rất cao về chống phá “bình định” phá “ấp chiến lược”.

        Đối với Long An, chiến thắng Hiệp Hoà có ý nghĩa rất quan trọng trong nhiệm vụ phá “ấp chiến lược”. Ta đã khôi phục lại vùng giải phóng quan trọng nhất của Long An. Vì Hiệp Hoà là một căn cứ biệt kích nằm ngay trung tâm của tỉnh. Hành lang Đức Hoà, Đức Hệ (Huệ) không chỉ quan trọng đối với Long An mà còn là hành lang của toàn miền, vì Vàm Cỏ Đông là nơi tiếp giáp giữa miền Đông Nam Bộ với miền Tây Nam Bộ và đông nam Cam-pu-chia.

        Với số súng lấy được ở Hiệp Hoà, chúng tôi có thể tăng cường lực lượng lên rất nhiều, và cách đánh ở Hiệp Hoà có thể vận dụng để tiêu diệt các đồn bốt khác. Bộ đội rất tin tưởng ở cách đánh kết hợp này.

        Với chiến thắng Hiệp Hoà, chúng tôi vô cùng phấn khởi nhưng lúc đó chưa đánh giá được hết ý nghĩa và tầm ảnh hưởng của nó. Càng về sau, càng thấy trận Hiệp Hoà thực sự là một trận đánh có tác dụng xoay chuyển tình thế cho Long An. Trước khi đánh Hiệp Hoà, chúng tôi ở thế bị động khó khăn, thậm chí bế tắc về phương thức hoạt động phá “ấp chiến lược”. Nhưng sau Hiêp Hoà, chỉ cần năm tháng liên tục tiến công, chúng tôi đã phá toàn bộ hệ thống “ấp chiến lược” của địch gồm gần 300 ấp.

        Ở Long An, tôi cho là biện pháp đánh tiêu diệt đồn bốt địch giữ vai trò quan trọng nhất trong cao trào phá “ấp chiến lược”. Thường là trong đêm bộ đội tiêu diệt đồn bốt, sáng đứng lại đánh càn hỗ trợ cho nhân dân phá ấp, bung về làng cũ. Có khi ta đánh một đồn quan trọng là vỡ mấy “ấp chiến lược”. Có nơi ta chưa đánh “ấp chiến lược” cũng tự tan vỡ.

        Nói vậy không có nghĩa là Hiệp Hoà làm nên được cao trào phá “ấp chiến lược” nhanh và mạnh ở Long An, mà còn có những nguyên nhân khách quan và chủ quan khác. Hình thức phá lỏng “ấp chiến lược” trước đó cũng là một yếu tố quan trọng góp phần làm cho “ấp chiến lược” tan vỡ nhanh sau này. Về phía địch, lúc đầu chúng tập trung cấp chiến đoàn vào môt khu vực, ta không đủ sức đánh, nhưng khi chúng lập xong hàng trăm “ấp chiến lược” ở khắp nơi thì chính chúng cũng phải phân tán, trải mỏng lực lượng để chiếm giữ nên yếu đi và bộc lộ nhiều sơ hở. Đến lúc đó lực lượng ta lại mạnh hơn nên mới đánh được.

        Nhân dân ai cũng căm ghét “ấp chiến lược”, mà thực chất là môt trại tập trung. Nếp sống gò bó, trái với người dân Nam Bộ quen sống phóng khoáng thoải mái, gắn liền với ruộng vườn của mình. Chính đó là những yếu tố căn bản đưa đến sự thất bại của quốc sách “ấp chiến lược” của Mỹ - Diệm.

        Tình hình phá “ấp chiến lược” ở toàn Nam Bộ cũng tương tự như vậy. Từ đầu năm 1963, mặc dù đã có phong trào “Thi đua Ấp Bắc”, nhưng ta mới làm chậm được tốc độ xây dựng “ấp chiến lược” của chúng, chưa phá được những ấp chúng đã xây. Phải đến cuối năm 1963 đầu 1964, khi địch đã dàn mỏng ta mới có điều kiện và thời cơ để phá vỡ từng mảng lớn đồn bốt và “ấp chiến lược” trên phạm vi toàn Miền.

        Đối với riêng tôi, trận Hiệp Hoà có một vị trí vô cùng quan trọng trong suốt cuộc đời hoạt động quân sự. Vấn đề không phải chiến thắng Hiệp Hoà đem lại thành tích và tiếng tăm cho cá nhân tôi mà vì trận này đã cho tôi nhiều kinh nghiệm căn bản của môt người chỉ huy là: tính kiên quyết, cụ thể, tỉ mỉ và phải có tinh thần dám chịu trách nhiệm cao. Vấn đề tâm đắc nhất ở Hiệp Hoà là chiến thuật phải gắn chặt với con người cụ thể. Cán bộ thế nào, chiến sỹ thế nào mới dám chọn cách đánh như vậy, chứ không phải cứ có quân là muốn đánh thế nào cũng được.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #162 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:38:33 pm »

           
LÀM CHỦ CHIẾN TRƯỜNG

        Sau khi phá tan về cơ bản hệ thống “ấp chiến lược” của địch, vùng giải phóng của Long An được mở rộng, có thể cơ động và đứng chân ở hầu hết các huyện: từ vùng ruột Vàm Cỏ Đông thuộc Đức Hoà - Đức Huệ xuống Bến Lức, Thủ Thừa vượt sang phía nam lộ số 4 đến Long Cang, Long Định, hạ Cần Giuộc, Châu Thành. Cái thế cơ động liên hoàn ấy là điều kiện rất quan trọng để lực lượng vũ trang có thể làm chủ chiến trường. Nói các vùng giải phóng của ta có thế liên hoàn, không phải là nối liền với nhau mà cách nhau không xa lắm để bộ đội có thể đi trong một đêm từ căn cứ này sang căn cứ khác.

        Sau chiến thắng Hiệp Hoà một thời gian ngắn, lực lượng của Long An đã lấy lại được phong độ chiến đấu và trưởng thành nhanh cả về số lượng và chất lượng. Trang bị của bộ đội hồi đó đã khá hơn trước rất nhiều. Ngoài số vũ khí Mỹ lấy được trong trận Hiệp Hoà, lực lượng vũ trang Long An còn có thêm số vũ khí từ miền Bắc đưa vào như K44, ĐKZ, súng cối, súng 12,7. Lúc đó cấp trung đội của đơn vị cơ động cũng trang bị đại liên. Căn cứ địa và lực lượng là hai yếu tố thuận lợi rất căn bản của Long An lúc đó, nhưng khó khăn cũng không nhỏ. Đó là sự tập trung lực lượng của địch về chiến trường Long An - Hậu Nghĩa.

        Từ đầu tháng 4 năm 1964, Sư đoàn 25 ngụy được điều từ Quảng Ngãi về Hậu Nghĩa. Chúng đóng dài từ Trảng Bàng, Củ Chi xuống đến Đức Hoà - Đức Huệ và ra tới lộ số 4 thuộc Bến Lức – Thủ Thừa. Ở phía nam lộ số 4 có liên đoàn thuỷ quân lục chiến từ Sài Gòn triển khai suốt từ Nhà Bè xuống Cần Đước, Cần Giuộc, Châu Thành. Ở vùng biên giới Đức Huệ có liên đoàn biệt động quân biên phòng. Phía giáp với Mỹ Tho có một trung đoàn của Sư đoàn 7 đứng trên lộ số 4. thế là cả bốn phía đều có quân chủ lực ngụy, trong đó đối tượng chính của Long An là Sư đoàn 25 ngụy Sài Gòn.

        Tính riêng về lực lượng, địch hơn hẳn, nhưng trong quân sự, đông quân chưa hẳn là mạnh mà còn phải xem cái thế của hai bên. Bộ đội ta đang làm chủ nhiều vùng nông thôn quan trọng, chúng thì làm chủ thị trấn, thị xã và trục giao thông; tất nhiên cả ta và địch đều muốn giành quyền làm chủ chiến trường.

        Quân địch kéo về Long An đông nhằm phản kích, chiếm lại các vùng vừa bị mất trong cao trào phá “ấp chiến lược. Nhiệm vụ của lực lượng vũ trang và nhân dân lúc này là phải giữ vững và mở rộng hơn nữa vùng giải phóng. Trong tình thế ấy, chúng tôi phải xác định rõ đối tượng tác chiến của bộ đội tỉnh là quân chủ lực ngụy, là cả Sư đoàn 25, cùng với bọn thuỷ quân lục chiến, biệt động quân và một bộ phận của Sư đoàn 7 ngụy. Còn bộ đội địa phương huyện, du kích xã, ấp phải đánh được từ lực lượng bảo an trở xuống. Chúng tôi xác định phải tự lực đối phó với địch chứ không trông chờ, ỷ lại vào lực lượng cấp trên, vì không phải chỉ có Long An khó, mà nhiều nơi khác cũng khó khăn không kém.

        Cuối tháng 4 năm 1964, Tỉnh uỷ Long An họp đánh giá tình hình và tìm phương hướng đối phó với địch. Lúc đó anh Chín Cần đã về Mỹ Tho làm Bí thư, anh Võ Trần Trí làm Bí thư Long An. Hội nghị bàn xoay quanh vấn đề làm sao đánh bại được quân chủ lực ngụy. Chúng tôi phân tích: dù quân chủ lực địch càn quét cấp trung đoàn hay sư đoàn thì đơn vị cơ sở của nó vẫn là tiểu đoàn, đánh từng mũi hoặc từng cánh. Như vậy, phải xây dựng cho bộ đội tỉnh có khả năng diệt được cấp tiểu đoàn địch mới có thể làm thất bại các cuộc hành quân “bình định” của chúng. Bộ đội phải được tăng cường quân số, trang bị và phải huấn luyện các hình thức chiến thuật như đánh đồn, đánh vận động và hết sức chú ý hình thức chiến thuật tập kích dã ngoại. Chúng tôi chú ý hìn thức tập kích dã ngoại trên cơ sở phân tích: tiểu đoàn chủ lực địch thường không đóng trong đồn, lúc nghỉ ngơi chúng ở trong căn cứ lớn rất khó đánh. Khi đi càn ban ngày, đi từng tiểu đoàn nhưng vẫn nằm trong đội hình chung, có sự hỗ trợ của các cánh khác. Chỉ khi chúng đóng dã ngoại thì dù có gần mấy, trong điều kiện đêm tối cũng không chi viện cho nhau được. Tuy vậy, quân địch đi càn ban ngày không phải chỗ nào ta cũng có thể phục kích vận động được do địa hình và quân địch luôn cảnh giác đề phòng. Còn ban đêm khi chúng đóng dã ngoại, nếu ta nắm chắc thì chỗ nào cũng có thể đánh được.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #163 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:39:24 pm »


        Hội nghị Tỉnh uỷ vừa xong, chúng tôi nhận được tin địch chuẩn bị mở cuộc càn lớn vào Đức Hoà, lực lượng gồm hai trung đoàn của Sư đoàn 25 (Trung đoàn 46 và trung đoàn 50) cùng với ba tiểu đoàn biệt động quân đang dàn đội hình trên lộ số 10, với chính diện tiến công hàng chục ki-lô-mét, hướng về phía Vàm Cỏ Đông. Có lẽ Sư đoàn 25 muốn mở cuộc hành quân lớn cấp sư đoàn đầu tiên này để lấy thế. Chúng tưởng với lực lượng đông, có thể đánh thẳng vào căn cứ để tiêu diệt lực lượng và cơ quan lãnh đạo ta.

        Trước tình hình rất khẩn trương, chúng tôi tập trung bàn ngay kế hoạch đối phó. Nếu ta đem lực lượng chủ yếu ra đánh với chúng ngay từ những ngày đầu cuộc càn sẽ không có lợi, vì bọn này mới đến Long An nên còn hung hăng. Cần phải có thời gian đánh tiêu hao, làm chúng mệt mỏi và chủ quan, lúc đó mới tạo điều kiện đánh những đòn tiêu diệt từng tiểu đoàn, bẻ gãy cuộc càn của chúng.

        Trên cơ sở phân tích đó, kế hoạch cụ thể được xác định: sử dụng một bộ phận của Đại đội 2 cùng bộ đội địa phương Đức Hoà và du kích các xã quần nhau với địch bằng bắn tỉa, lựu đạn gài, chông mìn, làm chúng mệt mỏi. Lợi dụng lúc địch tập trung ở phía bắc, ta đưa Đại đội 1 xuống phía nam lộ, tranh thủ mở một số vùng, khi nào có thời cơ, quay về phía bắc đánh đòn quyết định.

        Phương án đề ra là phải hành động trước để nắm quyền chủ động nên ngày 2 tháng 5 năm 1964, Đại đội 2 và bộ đội địa phương Đức Hoà thực hiện trận vận động phục kích ở Bình Tiền, diệt một đại đội biệt động quân. Trận đánh diễn ra ngay trước mặt đội hình lớn của Sư đoàn 25 ngụy nên có sức hút rất mạnh. Trung đoàn 46 Sư đoàn 25 và hai tiểu đoàn biệt động quân từ trên lộ số 10 kéo ngay vào Bình Tiền lùng sục. Chúng đã vào đúng ý đồ gài thế kìm chân của ta.

        Ngay tối hôm sau (3 tháng 5), Đại đội 1 được lệnh hành quân xuống phía nam thực hiện kế hoạch tiến công ở Cần Giuộc. Đêm 5 tháng , Đại đội 1 kết hợp với bộ đội địa phương Cần Giuộc tiến công tiêu diệt liền hai đồn Long Phụng và Chợ Núi; đêm sau lại tập kích một đại đội bảo an đóng ở xã Long An. Thế là trong mấy ngày, ta giải phóng thêm ba xã là Phước Vĩnh Tây, Long Phụng và Long An. Lực lượng ta tiến công trên khu vực này không gặp chủ lực địch. Có lẽ chúng bị bất ngờ nên không điều động kịp. Mặt khác, do ta tiến công nhanh nên chúng không kịp ứng phó. Đại đội 1 tiến công ở Cần Giuộc nhằm hai mục đích: một là, mở rộng vùng giải phóng; hai là, cho địch biết lực lượng chủ yếu của Long An đã xuống phía nam lộ, cách rất xa khu vực Đức Hoà.

        Điều ấy làm cho các đơn vị chủ lực địch đang càn lớn chủ quan, cho rằng không có đối thủ chính.

        Ở Đức Hoà, chúng tôi theo dõi chặt chẽ diễn biến của cuộc càn, nhận thấy những dấu hiệu mệt mỏi và chủ quan của binh lính Sư đoàn 25. Chiều 6 tháng 5, bộ phận trinh sát của tỉnh về báo cáo Tiểu đoàn 4 Trung đoàn 46 bắt đầu ra khỏi khu vực chúng đang lùng sục để đi về phía đông. Có thể chúng đi tìm một chỗ nghỉ chân nào đó. Nhận định thời cơ để tập kích bọn này đã đến, chúng tôi chỉ đạo trinh sát bám thật chắc bọn địch và báo cáo thường xuyên, đồng thời lệnh cho Đại đội 1 về ngay Tân Phú trong đêm 6 tháng 5. Tình huống này đã có trong kế hoạch dự kiến, nên Đại đội 1 trở về đến Hoà Khánh vào rạng sáng 7 tháng 5.

        Bộ đội vừa về đến nơi, anh Tư Chiểu lội ngay sang chỗ chúng tôi để nắm tình hình. Khi nghe tôi nói sẽ tập kích ngay đêm nay, anh Tư Chiểu cũng tỏ ra băn khoăn. Anh nói bộ đội liên tục cơ động và chiến đấu cả tuần lễ liền, sức đã mệt, gạo dự trữ cũng hết, làm sao đánh ngay được?

        Chúng tôi cùng nhau bàn bạc, cân nhắc kỹ từng vấn đề và cuối cùng thống nhất nhận định: bộ đôi ta đã mệt nhưng quân địch còn mệt mỏi hơn, chúng lại chủ quan nên đây là thời cơ rất hiếm. Nếu ta gắng sức sẽ đỡ tốn xương máu rất nhiều. Vấn đề sức khoẻ và lương thực của bộ đội, chúng tôi đã có cách giải quyết, trước hết để cho bộ đội được ngủ vài tiếng đồng hồ, anh em trẻ sẽ lại sức ngay. Trong khi đó cán bộ lo bổ sung lương thực, đạn dược, đến tối có thể đánh được. Chiều hôm ấy chúng tôi xuống động viên bộ đội, nói rõ cho anh em biết đấy là thời cơ không nên bỏ qua. Cán bộ, chiến sỹ đại đội đúng là những con người tuyệt vời. Tất cả đều vui vẻ chuẩn bị đi chiến đấu. Điều làm anh em tin tưởng, yên tâm nhất là trinh sát hứa sẽ dẫn từng mũi vào, khi nào nhìn thấy địch mới giao lại cho bộ binh.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #164 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:40:33 pm »


        Chiều tối địch dừng chân ở cầu Láng Ven, trinh sát ta nắm chắc từng cụm quân. Trời vừa tối Đại đội 1 hành quân, nhưng đi đến nửa đường bỗng nhiên máy bay địch đến đánh bom vào một đoạn kênh ngay trước mặt. Đầu tiên chúng tôi tưởng lộ bí mật. Có người đề nghị cho bộ đội quay về. Chúng tôi bình tĩnh ngồi lại phân tích tình hình, chờ xem địch có hành động gì tiếp theo. Cuối cùng chúng tôi cho rằng địch đánh bom ngăn chặn có tính chất đề phòng chứ không phải chúng phát hiện ra lực lượng ta. Bọn địch ở cầu Láng Ven vẫn không có triệu chứng gì đề phòng hoặc di chuyển. Tôi cho rằng chính trận đánh bom ấy làm chúng chủ quan hơn, vì tin rằng không có đối phương nào đến gần chúng được.

        Chúng tôi tiếp tục cho bộ đội hành quân. Đêm hôm đó, trận tập kích đã diễn ra gần đúng như phương án, giành thắng lợi giòn giã. Đó là trận đầu tiêu bộ đội Long An tiêu diệt tiểu đoàn chủ lực địch. Hai ngày sau, Đại đội 1 lại tập kích thành công một trận nữa ở Hựu Thạnh, tiêu diệt Tiểu đoàn 2 Trung đoàn 46 của Sư đoàn 25. Sau hai trận đánh lớn đó, Sư đoàn 25 ngụy rút quân ra lộ số 4, bỏ dở cuộc càn vào Đức Hoà. Như vậy, khả năng tiêu diệt tiểu đoàn chủ lực và bẻ gãy cuộc càn cấp sư đoàn của địch đã trở thành hiện thực.

        Khi tiến hành đợt hoạt động nhằm bẻ gãy cuộc càn vào Đức Hoà của Sư đoàn 25 ngụy, chúng tôi không hề nghĩ là mình mở chiến dịch mà chỉ sắp xếp kế hoạch một cách tự nhiên theo những kinh nghiệm ở chiến trường. Sau này nghiên cứu lại, có người gọi đó là chiến dịch của bộ đội địa phương. Tôi nghĩ tên gọi không quan trọng, vấn đề chính là rút kinh nghiệm: dù có quân nhiều hay ít, người chỉ huy cũng phải khéo sắp xếp kế hoạch và điều hành chặt chẽ mới có thể tạo và nắm thời cơ để thực hiện những trận đánh lớn. Chỉ có đánh tiêu diệt mới bẻ gãy các cuộc càn quy mô lớn của địch.

        Đợt hoạt động đầu tháng 5 năm 1964 chẳng những đã đánh bại được cuộc càn quy mô cấp sư đoàn của địch, bảo vệ được vùng căn cứ mà còn để lại những kinh nghiệm quý báu về nhiều mặt. Đó là kinh nghiệm về điều hành đợt hoạt động dài ngày, kinh nghiệm phối hợp chiến trường, kinh  nghiệm giữ quyền chủ động bằng cách phối hợp và cơ động lực lượng...

        Có thể nói qua đợt hoạt động này, lực lượng vũ trang Long An đã có bước trưởng thành vượt bậc cả về khả năng chiến đấu và năng lực chỉ đạo, chỉ huy. Mặc dù chiến trường luôn sôi động và ác liệt, nhưng bộ đội chiến đấu rất vững vàng và tự tin.

        Sau khi đánh bại cuộc càn Đức Hoà của Sư đoàn 25 ngụy, Tỉnh uỷ Long An triệu tập hội nghị để vạch ra chủ trương hoạt động mới. Trên cơ sở nhưng thắng lợi và kinh nghiệm của đợt hoạt động, đồng chí Võ Trần Chí nêu vấn đề thảo luận quyết tâm đánh quỵ Sư đoàn 25 ngụy và mở rộng vùng giải phóng của Long An. Đồng chí phân tích: trên cơ sở ta đã diệt được từng tiểu đoàn chủ lực địch, nếu mỗi trung đoàn của địch bị đánh thiệt hại nặng hoặc bị tiêu diệt hai tiểu đoàn thì coi như trung đoàn ấy mất sức chiến đấu. Nếu ta làm mất sức chiến đấu được hai trung đoàn thì coi như đã đánh quỵ được Sư đoàn 25 ngụy. Vấn đề giải phóng nông thôn luôn gắn liền với việc ta có thể đánh quỵ được sư đoàn chủ lực của địch hay không. Nếu bọn chủ lực thất bại, sẽ kéo theo sự tan rã của bảo an, dân vệ. Đồn bốt không có chỗ dựa sẽ không đứng vững được. Ngược lại, vùng giải phóng càng rộng thì càng có điều kiện để lực lượng ta cơ động và tạo điều kiện đánh quỵ sư đoàn địch.

        Chúng tôi thảo luận kỹ từng vấn đề và nhất trí với cách phân tích của anh Võ Trần Chí. Quyết tâm ấy được chính thức ghi vào nghị quyết của Tỉnh uỷ.

        Để thực hiện quyết tâm đó, chúng tôi phải giải quyết hàng loạt vấn đề. Trước hết vẫn là vấn đề lực lượng. Nếu chỉ có hai đại đội tỉnh và các trung đội của huyện thì không thực tế. Nhưng may là thời kỳ này cấp tỉnh đã được phép thành lập tiểu đoàn. Thực tế Long An đã có tiểu đoàn, vì quân số Đại đội 1 đã lên tới 500 và đã thành lập đảng bộ chứ không phải chi bộ. Nhưng ngay cả quân số ấy cũng chưa đáp ứng được yêu cầu đánh quỵ sư đoàn chủ lực địch. Vì vậy, chúng tôi chủ trương tăng cường quân số, trang bị hơn nữa. Tiểu đoàn 1 làm lễ ra mắt ở Hội Đồng Sầm, số quân gần 800. Tiểu đoàn 2 có số quân gần 400. Các đơn vị trực thuộc cũng được tăng cường quân số, trang bị.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #165 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:41:03 pm »


        Như vậy, tính riêng lực lượng tập trung của tỉnh có khoảng 1.500 quân, tương đương số quân một trung đoàn. Lực lượng huyện cũng được tăng cường quân số và giao thêm trách nhiệm phải cơ động theo yêu cầu chiến đấu của tỉnh chứ không phải chỉ hoạt động trong phạm vi huyện mình. đối với lực lượng du kích xã, chúng tôi cũng chủ trương phải cơ động được trong phạm vi nhỏ nên đã tổ chức hình thức mới, gọi là du kích liên xã. Ba đến bốn xã góp quân lại thành lập một trung đội. Du kích liên xã có nhiệm vụ cơ động trong phạm vi ba, bốn xã ấy hoặc trong huyện. Lúc đó có người gọi du kích liên xã là “bộ đội huyện em” và cho rằng ở Long An lúc đó có tới bốn thứ quân, chưa kể du kích mật ở các xã còn do địch kiểm soát. Đây là thời kỳ lực lượng vũ trang Long An phát triển toàn diện và mạnh mẽ nhất.

        Về mặt chỉ đạo, chỉ huy, ban chỉ huy tỉnh đội cũng rút được kinh nghiệm: mỗi khi mở đợt hoạt động ở đâu đều thành lập ban chỉ huy tổng hợp gồm cả quân sự, chính trị, binh vận, dân vận. Cán bộ quân sự cáo nhất của tỉnh ở khu vực đó giữ vị trí chủ trì, có quyền điều động tất cả các lực lượng. Tổ chức chỉ huy theo phương thức này bảo đảm được sự chỉ đạo, chỉ huy trực tiếp thống nhất toàn diện, không có cấp trung gian.

        Vấn đề được đặt ra là phải kết hợp được hau nhiệm vụ đánh quỵ Sư đoàn 25 ngụy và giải phóng nông thôn. Trong các đợt hoạt động phải cố gắng tạo được các trận đánh then chốt, tiêu diệt từng tiểu đoàn chủ lực địch. Điều đó có nghĩa thúc đẩy, tạo nên tác động tương hỗ mạnh giữa hai nhiệm vụ.

        Muốn đánh quỵ Sư đoàn 25 ngụy, tất nhiên phải nhắm vào hai Trung đoàn 46 và 50 đang đóng trên đất Long An. Ngoài các trận đánh tiêu diệt cấp tiểu đoàn, việc làm tan rã, đào ngũ trong binh lính địch cũng rất quan trọng. Do đó, mũi binh vận phải có kế hoạch cụ thể và tăng cường hoạt động.

        Sau thất bại ở Đức Hoà, Sư đoàn 25 ngụy giữ thế cố thủ trong các căn cứ ở phía bắc lộ số 4. Lợi dụng tình hình ấy, chúng tôi quyết định đưa lực lượng xuống phía nam mở đợt hoạt động thực hiện giải phóng vùng và kéo Sư đoàn 25 xuống, tạo điều kiện tiêu diệt chúng.

        Trong đợt hoạt động tháng 8 năm 1964, Tiểu đoàn 1 mở vùng giải phóng ở hạ Cần Giuộc, thượng Cần Đước. Tiểu đoàn 2 mở vùng ở Châu Thành. Nhưng Sư đoàn 25 địch vẫn án binh bất động, không đưa quân xuống giải toả. Có lẽ chúng sợ ta cài thế như hồi tháng 5. Do vậy, gần cuối đợt chúng tôi phải để Tiểu đoàn 1 về phía bắc tạo điều kiện đánh vào Sư đoàn 25. Lúc này Tiểu đoàn 263 của Quân khu 8 do anh Ba Đào làm Tiểu đoàn trưởng đang ở Long An (Tiểu đoàn này đang trên đường về Miền). Chúng tôi đề nghị anh Ba Đào cho tiểu đoàn tham gia cùng bộ đội tỉnh trong trận vây đồn diệt viện ở Lương Hoà. Kết quả, các đơn vị hiệp đồng chặt chẽ, đánh trận vận động phục kích trên lộ số 9, diệt được một tiểu đoàn của Sư đoàn 25, bắn chết tên Tiểu đoàn trưởng, bắt sống Tiểu đoàn phó. Sau đó lại tiêu diệt một tiểu đoàn khác trong đồn Lương Hoà.

        Đợt hoạt động tháng 8 năm 1964 của Long An đạt được cả hai mục đích: giải phóng một số vùng ở nam lộ số 4 và diệt hai tiểu đoàn chủ lực của Sư đoàn 25 ngụy.

        Tháng 10 năm 1964, bọn chỉ huy Sư đoàn 25 buộc phải đưa Trung đoàn 46 xuống phía nam lộ số 4 đánh chiếm lại vùng thượng Cần Đước và hạ Cần Giuộc ta mới mở ra. Trung đoàn này không làm thay đổi được tình hình mà còn rơi vào tình trạng đào ngũ, rã ngũ trầm trọng. Ngay tháng đầu tiên, đã có 600 tên lính trốn khỏi đơn vị.

        Trung đoàn 46 xuống phía nam lộ làm cho Sư đoàn 25 bị dàn mỏng, buộc phải bỏ dở cuộc càn vùng Đức Huệ. Nắm thời cơ đó, chúng tôi quyết định mở đợt hoạt động nhằm giải phóng khu vực này. Tiểu đoàn 263 của anh Ba Đào được điều lên Đức Huệ vây đánh Quéo Ba, Tiểu đoàn 1 về Đức Hoà chuẩn bị đánh Sò Đo và Đức Lập để giữ chân Sư đoàn 25 không cho chúng đưa quân sang Đức Huệ. Diễn biến chiến đấu đúng như dự tính của tỉnh đội, bọn chi khu Đức Huệ đóng ở Quéo Ba bị đánh phải rút chạy, ta giải phóng hoàn toàn một huyện.

        Quá trình đánh quỵ Sư đoàn 25 và mở rộng vùng giải phóng ở Long An diễn ra dưới dạng các đợt hoạt động mà hồi đó chúng tôi quen gọi là các đợt “mở mảng mở dề”. Mục đích của mỗi đợt hoạt động là phải đánh để mở ra một khu vực tương đối lớn nên gọi là mảng và phải đánh tiêu diệt hàng loạt đồn bốt và “ấp chiến lược” tức là phá hẳn một dề chứ không chỉ đánh lẻ tẻ từng cái môt như trước.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #166 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:41:35 pm »


        Thực tiễn của các đợt “mở mảng mở dề” đã xuất hiện nhiều cách phong phú như “đánh bồi”, “đánh nhồi”. Thực chất của đánh bồi, đánh nhồi là đánh nhiều lần, liên tiếp vào một mục tiêu cho đến khi quân địch phải bỏ. Vấn đề này lúc đầu không ai nghĩ ra được mà do rút tỉa dần trong thực tế chiến đấu. Có những vị trí quan trọng đối với địch, nhưng nếu bị đánh nhiều lần, lần nào địch cũng bị thất bại thì chúng phải bỏ. Từ đó, muốn giải phóng một khu vực nào, cần nhắm vào mục tiêu quan trọng nhất và kiên quyết đánh nhiều lần (tất nhiên phải đánh thắng, còn đánh không thắng dù đánh bao nhiêu lần cũng không có tác dụng), buộc địch phải bỏ vị trí quan trọng ấy, kéo theo sự tan rã của các vị trí kém quan trọng hơn. Thế là cả một “dề” đồn bốt bị phá vỡ. Điển hình của hình thức đánh bồi đánh nhồi là ở Đức Lập, Đức Hoà. Đức Lập nằm trên đường từ Hậu Nghĩa đi Củ Chi, do một tiểu đoàn biệt động quân đóng chốt dã ngoại để giữ.

        Trong thời gian gần hai tháng, chúng tôi tổ chức tập kích Đức Lập ba lần, lần nào địch cũng bị đánh thiệt hại nặng. Đến cuối năm 1964, địch buộc phải bỏ vị trí Đức Lập, co về Hậu Nghĩa.

        Sang năm 1965, Quân khu 8 đưa về Long An hai tiểu đoàn bộ binh là 267 và 269 do anh Sáu Lượng chỉ huy. Lực lượng này tăng cường luôn cho Long An nên tỉnh đội lập ban chỉ huy chung do tôi làm chỉ huy trưởng, anh Sáu Lượng làm chỉ huy phó. Lực lượng tập trung của tỉnh được tăng cường gấp đôi. Long An càng có điều kiện để mở các đợt hoạt động lớn.

        Long An có nhiều sông và lộ lớn có ý nghĩa về quân sự. Sở dĩ lực lượng vũ trang Long An giữ được quyền chủ động trên chiến trường là do đã phá được thế chia cắt đường sông và đường bộ của địch. Do tính chất của chiến trường và yêu cầu chiến đấu, các phân đội công binh thuỷ và công binh bộ được thành lập. Các đơn vị này được phân công từng đoạn lộ hoặc đoạn sông quan trọng, với nhiệm vụ đánh địch thường xuyên và phối hợp với các đợt hoạt động của tỉnh hoặc huyện. Lực lượng công binh thuỷ của Long An hồi đó tương đối mạnh và có các cán bộ chỉ huy tài giỏi như Huỳnh Văn Um, Võ Tất Đạt, Nguyễn Tấn Thành... Các đội săn tàu của Long An đã “chặt đứt” sông Soài Rạp và Vàm Cỏ ra thành nhiều đoạn. Một trong những trận đánh lớn nhất và điển hình nhất của công binh thuỷ là trận tiêu diệt tổng hạm Ngọc Hồi của địch. Điều độc đáo của trận đánh là ta đã sử dụng quả thuỷ lôi nặng 300 ki-lô-gam, do quân giới Long An tự chế tạo đánh chìm một tầu lớn và 12 tàu chiến nhỏ của địch.

        Như vậy, một đại đội công binh thuỷ giỏi có sức mạnh tương đương với một hạm đội nhỏ trên sông và có khả năng phá được thế chia cắt đường sông của địch.

        Ở chiến trường Long An, quốc lộ số 4 (nay là quốc lộ số 1) là con đường chiến lược giữ vị trí quan trọng về quân sự. Nó cùng với hệ thống lộ nhỏ hơn như lộ số 21, 8, 9 ở phía bắc; lộ số 5A, lộ số 18 ở phía nam hình thành một mạng lưới cơ động quân sự rất lợi hại. Nếu địch làm chủ được tất cả các con lộ này, chúng có thể chia cắt chiến trường của ta ra từng mảng nhỏ. Vì thế, công binh đường bộ của Long An cũng có vị trí quan trọng như công binh thuỷ. Đối với quân địch, nhiều đoạn đường chỉ còn tồn tại trên bản đồ, còn trên thực tế đã bị công binh băm nát, không còn sử dụng được.

        Đến cuối năm 1965, Long An đã giải phóng được 57 xã, trong đó có một huyện giải phóng hoàn toàn là Đức Huệ. Thực chất quân địch chỉ còn kiểm soát được các khu vực ven thị trấn, thị xã và ven các trục lộ giao thông quan trọng, phần lớn vùng nông thôn đều do ta kiểm soát.

        Sư đoàn 25 ngụy từ khi về Long An, không những không chiếm lại được những vùng đã mất trong cao trào phá “ấp chiến lược” mà còn bị đánh tơi tả, với hàng chục lượt tiểu đoàn bị tiêu diệt hoặc bị thiệt hại nặng. Có đơn vị như Trung đoàn 46, chỉ còn đủ sức nằm trong căn cứ, đối phó với tình trạng đào ngũ ngày càng gia tăng. Sư đoàn 25 thực sự đã quỵ gối trước sức mạnh tiến công liên tục của quân và dân Long An.

        Có thể nói đây là một trong những thời kỳ phát triển toàn diện và mạnh mẽ nhất của chiến tranh nhân dân ở Long An và cũng trong thời kỳ này. Long An được tặng danh hiệu “Trung dũng kiên cường toàn dân đánh giặc”.

        Tám chữ vàng đó đã nói lên đầy đủ về cuộc chiến đấu của quân dân Long An. Toàn dân Long An đều đánh giặc. Không phân biệt già trẻ gái trai, mỗi người đều có cách đánh riêng của mình. Có lòng dân là có tất cả.

        Trong suốt cuộc đời chiến đấu, có thể nói đây là thời kỳ chúng tôi có nhưng điều kiện thuận lợi cơ bản để thực hiện những chủ trương vạch ra nhằm hoàn thành nhiệm vụ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #167 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:42:09 pm »


        Long An, luôn giữ chủ động trong thực hiện nhiệm vụ chính trị. Trên cơ sở đánh giá và dự kiến đúng đắn tình hình, Tỉnh uỷ tự đặt ra chỉ tiêu, tự tìm phương pháp tiến hành và xác định quyết tâm nhằm đánh bại các thủ đoạn của địch trên phạm vi tỉnh mình. Nói như vậy, không có nghĩa là Long An tách khỏi sự chỉ đạo của Khu. Ngược lại, nhờ chủ động mới có thể thực hiện được những nhiệm vụ lớn mà trên giao cho tỉnh. Đó là một kinh nghiệm quý mà chúng tôi thu hoạch được trong thời kỳ này.

        Về mặt quân sự, tôi tâm đắc nhất vấn đề cơ động và phối hợp hoạt động giữa các vùng, giữa các lực lượng. Ở chiến trường Long An mà không cơ động lực lượng, lập tức rơi ngay vào thế chia cắt của địch. Nhưng cơ động không chỉ ở chỗ nhanh hay chậm mà quan trọng là cơ động đến nơi có đánh ngay được không. Để giải quyết vấn đề này, chúng tôi phải có sự phối hợp hết sức chặt chẽ giữa các cấp tỉnh, huyện, xã trong mối quan hệ chỉ đạo, chỉ huy và trong cả công tác tham mưu. Khi lực lượng tỉnh xuống đến mục tiêu cần đánh là huyện đã chuẩn bị trước và sẵn sàng phục vụ lực lượng tỉnh, kể cả vấn đề hậu cần. Như vậy lực lượng tỉnh mới có thể cơ động nhanh và liên tục.

        Chiến thuật là vấn đề then chốt làm nên những chiến công. Bộ đội Long An thời kỳ đó không những cơ động giỏi mà còn thực hiện được tất cả các hình thức chiến thuật với trình độ tương đối đồng đều. Đặc biệt là chiến thuật đánh đồn, gần như đã nổ súng là tiêu diệt. Sau đó là chiến thuật tập kích. Bộ đội đã có trình độ hiệp đồng đánh những trận có quy mô lớn khi đội hình địch đóng quân kéo dài hàng ki-lô-mét. Còn hình thức đánh phục kích, vận động đã là sở trường của bộ đội Long An.

        Những vấn đề trên đều rất quan trọng, không thể thiếu được trong chiến đấu. Nhưng vấn đề quyết định vẫn là đội ngũ cán bộ của Long An lúc đó, vừa có năng lực, dũng cảm, vừa có tinh thần đoàn kết như anh em một nhà. Tất cả tập trung cho nhiệm vụ chiến đấu, không phân biệt là cán bộ quân sự hay chính trị. Đặc biệt là vai trò của bí thư đảng các cấp huyện, xã luôn là người trực tiếp cầm súng chiến đấu cùng với bộ đôi. Các bí thư huyện thường là Tỉnh uỷ viên, nhưng trong hoạt động quân sự đều theo sự chỉ huy của cán bộ quân sự không phải là Tỉnh uỷ viên. Điều đó không tự nhiên có được, mà là cả quá trình phấn đấu, thử thách khắc nghiệt từ những ngày đầu phôi thai, và quan trọng hơn là được nhân dân ủng hộ, những người dân trung dũng kiên cường, hết lòng vì sự nghiệp giải phóng đất nước.

        Thời ấy, chúng tôi có cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Anh em thường gọi đó là thời vàng son, thời oanh liệt.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #168 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:44:31 pm »


ĐỐI THỦ MỚI

        Từ giữa năm 1965, khi nghe tin Mỹ đưa quân vào Đà Nẵng, sau đó là Sài Gòn, chúng tôi đã nghĩ là trước sau chúng cũng đến Long An. Nhưng lúc đó chưa ai biết quân Mỹ như thế nào, cách đánh chúng ra sao? Cấp trên cũng chưa chỉ đạo gì cụ thể. Tư lệnh Khu 8 lúc đó là đồng chí Lê Quốc Sản (Tám Phương) khi đến Long An cũng có nói vấn đề quân Mỹ nhưng cũng chỉ mới nói về vũ khí, trang bị, kỹ thuật của chúng, chưa đề cập đến cách đánh cụ thể thế nào. Tôi nghĩ đó là tình trạng chung. Quyết tâm đánh Mỹ rất cao nhưng cách đánh cụ thể thì chưa rõ. Tôi còn nhớ lúc đó các anh hay nhắc câu nói của Đại tướng Nguyễn Chí Thanh là “cứ đánh Mỹ đi, rồi sẽ tìm ra cách đánh”.

        Khi đề cập đến việc Mỹ vào và vấn đề đánh Mỹ, Tỉnh uỷ Long An phân tích: Mỹ vào thì phải dựa vào ngụy. Nếu quân ngụy yếu thì Mỹ cũng sẽ không làm gì được nhiều. Do đó ta không ngồi chờ nó vào, mà phải nhanh chóng đánh tan chỗ dựa của nó trước. Quyết tâm của chúng tôi lúc đó cũng chỉ có thể xác định được như vậy. Nhưng tôi nghĩ ở Núi Thành, Vạn Tường (Khu 5) đánh được Mỹ thì rồi Nam Bộ, Long An cũng sẽ đánh được.

        Về mặt tinh thần, chúng tôi đã sẵn sàng để đón đối thủ mới. Tinh thần ấy được chuẩn bị kỹ đến từng đơn vị, từng chiến sỹ.

        Chúng tôi được biết kế hoạch phản công mùa khô lần thứ nhất của Mỹ sẽ đánh hai hướng chính là Khu 5 và miền Đông Nam Bộ. Long An nằm một phận trong hướng tiến công của địch ở Nam Bộ.

        Trận đánh đầu tiên của quân Mỹ trên đất Long An đúng vào ngày đầu tiên của năm dương lịch 1966. Hôm ấy, chúng đánh vào Vàm Cỏ Đông bằng hai cánh: cánh thứ nhất đổ quân bằng trực thăng xuống Mỹ Quý Tây thuộc Đức Huệ, cánh thứ hai dùng xe bọc thép M113 đánh từ lộ số 1 Trảng Bàng, Củ Chi xuống Đức Hoà qua đường An Ninh - Lộc Giang. Lúc ấy ở phía Đức Huệ lực lượng ta có Tiểu đoàn 267 (còn ở bờ phía đông Vàm Cỏ). Ở Đức Hoà có Tiểu đoàn 1. Tỉnh uỷ và tỉnh đội vẫn ở khu vực Hoà Khánh – Bình Hoà.

        Cuộc hành quân này mang tên Ma-rô-đơ, do Lữ đoàn dù 173 Mỹ tiến hành. Chúng tôi rất muốn theo dõi sát diễn biến của cuộc càn đầu tiên này để tìm ra chỗ mạnh, chỗ yếu của quân Mỹ. Sau khi cuộc càn chấm dứt, chúng tôi xuống từng đơn vị trực tiếp nghe cán bộ, chiến sỹ kể lại mới biết cụ thể trận đánh. Ở cánh tây Vàm Cỏ, anh em Đức Huệ và đơn vị 267 kể là:  lần đầu tiên chứng kiến Mỹ đổ quân bằng trực thăng, đúng là ghê gớm thật. Máy bay đông như ruồi, bay kín cả bầu trời và chỉ một lúc sau lính Mỹ đã đứng đầy cả cánh đồng Mỹ Quý Tây. Trước khi đổ quân xuống, chúng ném bom bắn pháo và dùng máy bay trực thăng vũ trang bắn nát tất cả các khóm cây bờ chuối xung quanh.

        Nếu không có công sự vững chắc, sẽ không thể chịu nổi cường độ bom đạn ác liệt đó. Quân Mỹ đánh vào địa hình không giống như cách đánh của quân ngụy. Chúng đi theo từng hàng dọc, súng lăm lăm trong tay. Khi đụng phải lựu đạn gài chúng kêu máy bay trực thăng xuống chở bọn bị thương hoặc chết đi, tiếp tục tiến quân mà không phản ứng gì bằng hoả lực. Nhưng chỉ cần một phát súng từ trong vườn bắn ra là chúng kêu pháo, kêu bom bắn nát cả một vùng. Bọn này xài bom đạn không tiếc tay.

        Nhìn chung, anh em nhận xét lính Mỹ rất chậm chạp, nhưng vũ khí, hoả lực của chúng nhiều vô kể. Nếu không bình tĩnh dễ tróc công sự mà chạy, mà đã chạy thì khó tránh được pháo và trực thăng vũ trang.

        Ở cánh phía đông Vàm Cỏ, anh em Tiểu đoàn 1 và Đức Hoà kể: xe tăng, xe bọc thép của Mỹ bò như cua ngoài đồng. Chúng đi thành những đường thẳng băng như kẻ chỉ, bất kể ruộng lúa, hoa màu của nhân dân. Còn chuyện lính Mỹ đánh vào địa hình giống như anh em ở 267 đã kể.

        Khi nghe anh em kể lại trận đánh, chúng tôi chú ý theo dõi thái độ và nét mặt của từng chiến sỹ. Điều làm chúng tôi yên tâm là không ai tỏ ra sợ hãi hay mất tinh thần. Có anh em còn nói đánh Mỹ dễ hơn đánh ngụy vì lính Mỹ to con bắn dễ trúng, lại chậm chạp và khờ, không ranh ma bằng lính ngụy. Qua anh em, chúng tôi cũng nhận thấy có tâm lý ngán ngại hoả lực mạnh của Mỹ. Đây là vấn đề cần nghiên cứu giải quyết.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #169 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:47:06 pm »


        Trong những trận càn sau, anh em còn phát hiện thêm những chỗ yếu là lính Mỹ không tinh mắt, có khi chỉ cách chúng vài chục mét mà chúng không nhìn thấy. Lính Mỹ rất sợ mìn và lựu đạn gài. Những tên bị thương thường khóc như trẻ con. Lính Mỹ cũng rất sợ các bảng tử địa có vẽ đầu lâu xương chéo. Lính Mỹ hành quân càn quét và nghỉ ngơi theo giờ giấc nhất định, nên đánh chúng vào giờ nghỉ là tốt nhất. Anh em cũng phát hiện Mỹ sử dụng hoả lực rất chính xác, chúng có thể ném bom, bắn pháo rất sát đội hình hành quân Mỹ mà không sợ lạc đạn. Nếu chúng phát hiện đường di chuyển của quân ta mà kêu pháo bắn thì khó tránh.

        Đối với quân Mỹ, chúng tôi chưa hình dung công tác binh vận sẽ làm như thế nào, mũi đấu tranh chính trị của nhân dân sẽ ra sao? Nhưng câu chuyện bà con Đức Hoà ngăn xe tăng Mỹ, không cho chúng chạy qua ruộng đã cho chúng tôi suy nghĩ nhiều về công tác binh vận và đấu tranh chính trị đối với quân Mỹ.

        Anh em ở Đức Hoà kể lại, ngay trong cuộc càn đầu tiên, khi thấy xe Mỹ chạy đại qua đồng ruộng, một số bà con xót quá, kéo nhau ra tìm cách làm cho chúng đừng chạy trong ruộng. Bọn lính Mỹ dừng lại xem bà con làm gì. Hai bên ra dấu cho nhau, có bà con còn mang dừa và thơm ra cho lính Mỹ ăn. Cuối cùng chúng hiểu ra và không chạy vào các ruộng có hoa màu nữa. Như vậy mũi binh vận và chính trị cũng không phải hoàn toàn bế tắc.

        Khi quân Mỹ đến, chúng tôi rất muốn tổ chức một số trận đánh tiêu diệt một vài tiểu đoàn, đại đội để đánh phủ đầu chúng. Nhưng sau khi nghiên cứu kỹ đối tượng, chưa thể đánh chúng như đánh bọn Sư đoàn 25 ngụy được.

        Đối với quân Mỹ đi càn, ta cũng có thể bố trí trận địa phục kích vận động tiêu diệt từng đại đội, tiểu đoàn. Nhưng sau khi đánh, không thể rút lui an toàn vì chúng phản ứng rất nhanh và chính xác cả bằng bộ binh và hoả lực phi pháo.

        Quân Mỹ đóng dã ngoại cũng khác với quân ngụy nhiều. Chúng dùng máy bay trực thăng chở lô cốt đúc sẵn, hàng rào kẽm cùng với hệ thống mìn tự động dày đặc, ta không dễ gì tiếp cận. Không biết bộ đội chủ lực đánh Mỹ như thế nào, nhưng trước mắt với trình độ, vũ khí trang bị và quân số như bộ đội địa phương thì đánh Mỹ theo cách du kích bằng chông mìn cạm bẫy là thích hợp với sở trường và hạn chế được thương vong do bom đạn Mỹ gây ra.

        Là cán bộ chỉ huy ai cũng muốn đánh lớn, diệt nhiều địch nhưng không thể đơn giản mà phải nghiên cứu kỹ đối tượng, tìm ra cách đánh thích hợp vừa diệt được nhiều địch, vừa bảo vệ được lực lượng ta.

        Trong mùa khô năm 1966, ở Long An, quân Mỹ mới đánh ở phía bắc lộ số 4. Các cuộc càn của chúng thường là cấp lữ đoàn hoặc tiểu đoàn. Đặc biệt chúng không bao giờ hành quân chung với quân ngụy. Đây là một hiện tượng cần khai thác để đối phó với các cuộc càn của Mỹ. Các cuộc càn của Mỹ thường tập trung vào khu vực giáp Đức Hoà, Đức Huệ gồm bảy xã Bình Hoà Nam, Bình Hoà Bắc, Tân Phú, Hoà Khanh, Hựu Thạnh, Lương Hoà và Thạnh Lợi. Đây là vùng căn cứ quan trọng nhất của Long An ở phía bắc lộ số 4. Trong cuộc càn ấy, lính Mỹ bắt đầu nếm mùi của chiến tranh nhân dân. Chúng bị sa vào các bãi mìn dày đặc ở Gò Sao, Rạch Nhum. Chúng bị du kích gài lựu đạn ngay trên đường đi, bắn tỉa lúc nghỉ trưa, nghỉ tối. Nhưng điều mà quân Mỹ không thể ngờ được chính những người dân cũng tự gài lựu đạn hoặc chôn mìn để đánh chúng. Không phải tự nhiên mà người dân đánh Mỹ, cũng không phải ai thúc đẩy. Những gì lính Mỹ đã làm đối với người nông dân đã quyết định thái độ của họ. Lính Mỹ đến Long An lúc đầu phát kẹo  bánh, áo thun cho trẻ em, trang trí trường học, khám bệnh, phát thuốc miễn phí cho nhân dân. Nhưng sau đó không lâu, chính những đơn vị lính Mỹ ấy đã bắn phá các làng mạc, cho xe bọc thép chạy trên ruộng lúa, hoa màu, đã dùng súng bắn chết những người dân vô tội. Xe quân sự Mỹ chèn xe đò chở khách lật xuống mương. Tất cả những hành động đó diễn ra trước mắt người dân, vì thế họ tự động cắm chông gài mìn giết lính Mỹ. Cuộc chiến tranh nhân dân và phong trào toàn dân đánh giặc đã diễn ra một cách tự nhiên như thế.

        Đồng bào đang làm việc hay ở trong nhà, khi thấy những cánh quân Mỹ đi đằng xa đến, họ lấy mìn, lựu đạn ra gài vào những con đường họ đoán lính Mỹ sẽ đi qua. Sau đó, họ bình tĩnh tiếp tục làm việc và quan sát kết quả trận đánh. Bọn lính Mỹ biết chính những người dân ấy gài mìn giết chúng, nhưng không thể biết cụ thể là ai. Chúng rất sợ bị đánh theo kiểu này.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM