Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 03:24:56 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Tướng lĩnh QĐND Việt Nam qua hai cuộc chiến tranh  (Đọc 46030 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #150 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 11:12:29 pm »


        Sang ngày thứ tư, tức mùng 4 Tết, địch đưa nhiều xe thiết giáp M113, M118 và trực thăng phun lửa vừa phản kích vừa đốt phá và huỷ diệt các khu phố đã  bị ta chiếm hòng đẩy lực lượng ta ra khỏi thị xã. Lửa và khói ngùn ngụt buốc cao, bao trùm cả thị xã. Tôi vẫn bình tĩnh cùng ban chỉ huy tiểu đoàn động viên bộ đội, chỉ huy tiểu đoàn bám công sự đánh bại các đợt phản kích dữ dội của địch, tổ chức hoả lực bắn trực thăng và thiết giáp, vừa dập tắt lửa vừa bảo vệ tài sản và cứu chữa bà con. Con số thương vong của các tiểu đoàn và đồng bào trong thị xã báo cáo về làm tôi ngậm ngùi đau xót vô cùng. Riêng Tiểu đoàn 306 đã có trên 100 cán bộ, chiến sỹ hy sinh. Theo dõi tình hình qua đài bán dẫn cùng những tin truyền miệng, chúng tôi được biết Sài Gòn, thành phố Cần Thơ, thị xã Mỹ Tho đêm 30 Tết ta có đột nhập song chỉ có làm chủ được một phần trong đêm, sang ngày mùng 1 Tết đều lui ra vùng ven bao vây đánh địch phản kích, chỉ có thành phố Huế ta đánh và làm chủ dài ngày. Lúc này tôi chợt nghĩ: Sở dĩ ta chưa dứt điểm đồng loạt các thành phố, thị xã trong toàn miền Nam như kế hoạch ban đầu, một phần do âm lịch giữa miền Bắc và miền Nam không thống nhất, chênh lệch nhau một ngày. Bởi vì chiều 30 Tiểu đoàn 306 đang hành quân thì miền Trung đã là mồng 1 Tết và đã nổ súng đánh chiếm thành phố Huế và các nơi, Nam Bộ thì chưa. Địch cảnh giác ra lệnh cấm trại, chúng đề phòng rồi, ngay sau đó tổ chức đánh phản kích lại những nơi đã bị Quân giải phóng đánh chiếm. Hơn nữa ở vòng ngoài đã có quân Mỹ chi viện. Ta mất yếu tố bất ngờ. Dẫu sao Vĩnh Long đã đứng vững được sáu ngày đêm.

        Trước nguy cơ thị xã Vĩnh Long thất thủ, chiều ngày thứ sáu, tức ngày mùng 6 Tết âm lịch (6/2/1968), Mỹ ào ạt giải toả cho quân ngụy đang hấp hối trong một phần ba thị xã còn lại. Dinh tỉnh trưởng và khám lớn chưa bị Quân giải phóng làm chủ. 15 giờ, Mỹ dùng pháo, lớp từ hạm đội đậu ở giữa sông Tiền, lớp pháo bầy mặt đất trút hàng nghìn hàng vạn quả ầm ầm như B52. Tai tôi ù đặc. Khói bụi ngất trời. Nhà cửa thay nhau đổ sập, cây cối bị tiện đứt. Cơn bão lửa khủng khiếp đang xảy ra. Cả thị xã Vĩnh Long rung chuyển dữ dội. Tiếng pháo vừa tạm ngớt lại đến tiếng bom nổ. Khoảng trên nửa giờ sau, địch đổ quân ở phía sau Tiểu đoàn 306. Đứng trên lầu cao của Sở chỉ huy đặt ở miếu Bảy Bà, tôi quan sát khá rõ. Khoảng 40 trực thăng như bầy chuồn chuồn bằng sắt thay nhau hạ cánh. Chúng đổ quân làm bốn đợt, mỗi chiếc chở 10 – 12 tên. Tất cả mấy tiểu đoàn Mỹ. Bọn này chắc chắn là quân của Sư đoàn 9 Mỹ đóng tại căn cứ Đồng Tâm (Mỹ Tho) đến. Lính Mỹ đầu đội mũ sắt, quần áo rằn ri màu xanh lá cây, dây lưng giắt đầy đạn M79 (cối cá nhân) chẳng khác nào trái ổi. Đã mấy lần chống càn đụng với bọn Mỹ, tôi thấy Mỹ đổ quân cũng y hệt bọn ngụy. Chỉ có khác hơn là trước mỗi đợt đổ quân Mỹ dùng bom, pháo dọn bãi ác liệt ghê gớm gấp nhiều lần. Hoả lực thay cho người. Song động tác chiến đấu của lính Mỹ lại không linh hoạt và tinh khôn bằng bọn ngụy. Xuống đất rồi lính Mỹ đứa nào cũng quỳ một gối, tay lăm lăm dúng chĩa về  hướng nội ô hình thành hai mũi bao vây chúng tôi. Còn bọn ngụy ư, chúng không khéo lợi dụng địa hình che khuất ngay để giấu mình như những con báo rình mồi. Quan sát thấy thế tôi chợt nghĩ: “Về bộ binh thì Mỹ không hơn gì ngụy. Nếu công sự của bộ đôi ta chắc, anh em bám thắt lưng Mỹ, không cho chúng kịp phân tán thành tuyến thì sẽ hạn chế được thương vong do bom đạn Mỹ gây ra”.

        Cân nhắc tình hình, tôi hội ý ban chỉ huy tiểu đoàn nên chuyển đơn vị sang đánh bại bọn Mỹ phản kích, động viên toàn bộ cán bộ, chiến sỹ: “Các đồng chí giữ vững tinh thần chiến đấu, củng cố công sự, giữ vững trận địa, sẵn sàng nhận lệnh mới”. Đồng thời, tôi báo cáo xin ý kiến tiền phương quân khu. Trước tình hình tiểu đoàn đã sáu ngày đêm chiến đấu, thương vong khá cao, nay Mỹ trực tiếp can thiệp đổ quân phía sau giải toả cho ngụy. Thấy tiếp tục chiếm giữ thị xã không lợi nữa, đồng chí Hoài Pho – Tư lệnh tiền phương quân khu đồng ý cho tiểu đoàn chuyển sang đánh bại quân Mỹ phản kích và đến tối lui ra vùng ven làm chủ, bao vây thị xã, gài thế diệt viện, giải phóng nông thôn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #151 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 11:14:33 pm »


        Được quân khu chấp thuận kế hoạch trên, tôi chuyển tiểu đoàn sang tập trung đánh Mỹ phản kích. Võn mang truyền thống đấu tranh kiên cường, tin tưởng cấp chỉ huy, bộ đội răm rắp thi hành. Mười bảy giờ ngày 16 (06) tháng 2 năm 1968, đội hình tiểu đoàn đã chuyển sang phản kích đánh chặn hai cánh quân Mỹ ở lộ Mậu Thân, anh em chiến đấu anh dũng bám công sự diệt Mỹ và xuất kích, liên tiếp chặn đứng hai mũi tiến quân của Mỹ tiến vào nội ô, diệt hơn 100 tên, buộc chúng phải cụm lại ở ngã ba và nam cầu Cá Trê. đến khuya, tiểu đoàn chấn chỉnh đội hình. Một giờ sáng ngày 7 tháng 2 năm 1968, tôi tổ chức hai đại đội tập kích cụm quân Mỹ ở nam cầu Cá Trê diệt một đại đội gồm hơn 100 tên, mở đường đưa hết thương binh và toàn tiểu đoàn cơ động ra Phước Hậu, cách thị xã Vĩnh Long năm cây số về phía nam. Từ đấy Tiểu đoàn 306 làm chủ vùng ven, bao vây uy hiếp thị xã Vĩnh Long, cắt đứt lộ 4 và lộ 7 dài ngày, thu hút địch tạo điều kiện cho hai tỉnh Vĩnh Long và Trà Vinh đẩy mạnh ba mũi tiến công và nổi dậy diệt đồn, giải phóng nông thôn.

        Trong sáu ngày đêm đầu của Tết Mậu Thân đánh chiếm và làm chủ thị xã Vĩnh Long, Tiểu đoàn 306 cùng hai tiểu đoàn tỉnh và Tiểu đoàn 308 loại khỏi vòng chiến đấu 5.000 địch, trong đó có hàng trăm tên Mỹ, diệt và đánh thiệt hại nặng Trung đoàn 16, Trung đoàn 2 thiết giáp, 4 tiểu đoàn bảo an và biệt động quân, phá huỷ 60 trực thăng tại sân bay, bắn rơi 12 trực thăng khác, bắn cháy 35 xe M113, bắn chìm 12 tàu, phá huỷ trên 50 xe quân sự, thu hàng ngàn súng các loại. Ngoài ra ta còn phá rã trên 3.000 cảnh sát, phòng vệ dân sự và hàng trăm tề ngụy ác ôn.

        Ở đồng bằng sông Cửu Long, trong Tết Mậu Thân, lực lượng ta tiến công và làm chủ dài ngày tại thị xã Vĩnh Long, tiêu diệt nhiều sinh lực địch, phá huỷ nhiều phương tiện chiến tranh đã có tiếng vang lớn, gây tác động mạnh mẽ đối với địch và cổ vũ quân dân Vĩnh – Trà tin tưởng, tiến lên giành thắng lợi. Sau cuộc tiến công vào thị xã, lực lượng ta rút ra làm chủ vùng ven, tiếp tục bao vây, uy hiếp thị xã Vĩnh Long, cắt đứt giao thông quốc lộ 4, tỉnh lộ 7, làm cho Viĩn Long, Cần Thơ, Trà Vinh bị cô lập hàng tháng. Từ đấy cuộc chiến tranh giữa ta và địch diễn ra ngày càng thêm khốc liệt. Địch phải dùng trực thăng tiếp tế và sử dụng hàng chục phi vụ B52 ném bom rải thảm ở vùng ven Phước Hậu – Cái Nhum sát thị xã.

        Cuộc tiến công và nổi dậy đợt một Mậu Thân 1968 trên toàn miền Nam của quân và dân ta trong đêm 30 và ngày mùng 1 Tết đã bất ngờ tập kích chiến lược vào các thị xã, thành phố, nhưng chỉ có thành phố Huế là đánh chiếm và giữ được dài ngày, kế đến thị xã Vĩnh Long làm chủ sáu ngày đêm. Còn hầu hết các thành phố và thị xã khác, kể cả Sài Gòn, Mỹ Tho và Cần Thơ ta chỉ đánh chiếm được một số mục tiêu trong đêm, qua ngày sau phải rút ra bám trụ vùng ven và chuyển sang đánh địch phản kích. Do đó Tổng tiến công và nổi dậy Mậu Thân 1968, đợt 1 ta giành thắng lợi lớn, nhưng so với yêu cầu dứt điểm thì chưa đạt.

        Sau mười ngày tiến công cao điểm đợt 1, tình hình chung và căn cứ vào diễn biến cụ thể giữa ta và địch ở Vĩnh – Trà như sau: Ngày 10 tháng 2 năm 1968, Ban chỉ huy trọng điểm Vĩnh Trà (Đồng chí Hoài Pho - Chỉ huy trưởng; đồng chí Bảy Máy - Thường vụ Khu uỷ, Chính uỷ; Nguyễn Đệ (Ba Trung) - Chỉ huy phó kiêm Tham mưu trưởng; đồng chí Tám Xuân – Phó Chính uỷ; đồng chí Ký Ức, Bí thư Tỉnh uỷ Vĩnh Long; đồng chí Năm Trung – Bí thư Tỉnh uỷ Trà Vinh) họp, đánh giá tình hình và nhất trí chủ trương “Tiếp tục phát huy sức mạnh tổng hợp đẩy mạnh cuộc Tổng tiến công và nổi dậy quyết giành thắng lợi lớn nhất”. Ban chỉ huy thống nhất những chủ trương cụ thể:

        - Tiếp tục duy trì lực lượng chủ lực làm nòng cốt cùng địa phương vận dụng ba mũi bao vây tiến công thị xã, làm chủ vùng ven, gài thế đánh viện diệt nhiều sinh lực địch, gỡ đồn bốt, phá ấp chiến lược, giải phóng nông thôn.

        - Tỉnh, huyện, xã phát huy sức mạnh tổng hợp, đẩy mạnh Tổng tiến công và nổi dậy, hiệp đồng với thị xã bằng ba mũi bao vây, tiến công dứt điểm đồn bốt, phá ấp chiến lược, giải phóng nông thôn.

        - Vừa tiến công quân sự, vừa đẩy mạnh tiến công chính trị, binh vận làm tan rã đich, vừa tích cực phá lộ, đánh sập cầu, cắt đứt giao thông, trọng điểm là quốc lộ 4 từ phà Mỹ Thuận đến Cần Thơ, lộ 7 từ Vĩnh Long đi Trà Vinh và bịt chặt sông Măng Thít... Thực hiện tiến công địch với phương châm: “Cột đầu, chặt chân, lột da, móc ruột, giải phóng nông thôn” (cột đầu là bao vây tiến công kìm địch ở thị xã, chặt chân là cắt giao thông, lột da là gỡ đồn bốt, móc ruột là phá ấp chiến lược, giải phóng nông thôn).
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #152 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 11:15:31 pm »


        - Vừa tiến công địch, vừa tích cực xây dựng, phát triển lực lượng vũ trang, chính trị, binh vận các cấp vững mạnh, chủ lực Khu phát triển đến trung đoàn, mỗi tỉnh có từ hai đến ba tiểu đoàn; huyện, thị xã có hai đến ba đại đội, xã có một trung đội đến một đại đội du kích, ấp có trung đội du kích và phát triển dân quân rộng rãi, khả năng trang bị và nuôi dưỡng được tới đâu phát triển tới đó, không hạn chế.

        - Tích cực chuẩn bị mở đợt tiến công cao điểm 2, trọng điểm là hướng thị xã Sa Đéc, sử dụng Tiểu đoàn 312, Tiểu đoàn 396 (thiếu), Tiểu đoàn 1 tỉnh Vĩnh Long và các huyện, tập trung đánh thị xã Sa Đéc, diệt Trung đoàn 15 và hậu cứ Sư đoàn 9 ngụy, chiếm các huyện thuộc hệ thống tiểu khu Sa Đéc, căng kìm địch, tạo thế thuận lợi cho Vĩnh Long và Trà Vinh tiếp tục bằng ba mũi diệt đồn, giải phóng nông thôn.

        Chủ trương và phương châm tiến công địch trên được nhất trí rất cao. Từ cán bộ, chiến sỹ đến các địa phương đều phấn khởi, tin tưởng, quyết tâm xốc tới.

        Ngày 20 tháng 2 năm 1968, vào cao điểm, các đơn vị ở hướng Sa Đéc hiệp đồng tốt, đánh chiếm được một phần ba thị xã, làm chủ hai ngày đêm, đánh viện, diệt trên 50 tên địch, diệt hai tiểu đoàn bảo an và Tiểu đoàn 1 Trung đoàn 15. Tiếp đó, ta rút ra làm chủ vùng ven bao vây pháo kích thị xã, diệt đồn, phá ấp chiến lược, đánh viện. Mười lăm ngày đêm tiến công hướng Sa Đéc, ta diệt 1.500 tên địch, đánh thiệt hại nặng Trung đoàn 15, diệt bức hàng trên 100 đồn bốt, mở rộng vùng ven thị xã Sa Đéc nối liền với ba huyện Châu Thành, Lấp Vò, Bình Minh thành vùng giải phóng liên hoàn với vùng chữ V bắc lộ 4. Đây là thắng lợi lớn đối với hướng này, từ trước tới giờ chưa bao giờ có.

        Hướng thị xã Vĩnh Long, Tiểu đoàn 306 còn lại, Tiểu đoàn 2 của tỉnh và Tiểu đoàn 308 phối hợp với lực lượng thị xã làm chủ vùng ven, liên tục bao vây, tiến công, pháo kích thị xã, cắt lộ 4 và lộ 7 gần một tháng, gài thế đánh viện, tiêu hao, tiêu diệt trên 1.000 tên ngụy và Mỹ. Trong lúc đó ở các huyện bằng ba mũi giáp công đã bao vây, dứt điểm trên 200 đồn bốt, cơ bản giải phóng nông thôn tỉnh Vĩnh Long đến sát thị xã và các Chi khu.

        Hướng Trà Vinh, lực lượng tỉnh hiệp đồng tốt. Hai tiểu đoàn của tỉnh cùng lực lượng thị xã liên tục bao vây tiến công thị xã Trà Vinh gây cho địch nhiều thiệt hại nặng, nhất là Trung đoàn 14. Tỉnh huy động hàng vạn đồng bào, trong đó có hàng trăm sư sãi người Khơ Me xuống đường tham gia cùng bộ đội bao vây đồn bốt, kêu gọi chồng, con, em đi lính trở về với gia đình, có hàng nghìn người vác súng trở về quê. Các huyện đẩy mạnh cao trao nổi dậy, bao vây gọi hàng, dứt điểm trên 300 đồn bốt, giải phóng 356 xã với hàng trăm ấp. Như vậy vùng nông thôn tỉnh Vĩnh Trà cơ bản được giải phóng.

        Đợt 1 Mậu Thân, Vĩnh – Trà Tổng tiến công và nổi dậy sôi nổi đã giành được thắng lợi to lớn chưa từng có nên tích cực chuẩn bị cho đợt 2 tổng tiến công theo chỉ thị của Bộ chỉ huy Miền. tháng 3 năm 1968, Vĩnh – Trà đưa về Miền Tiểu đoàn 308 trên 400 quân, xây dựng lại Tiểu đoàn 308 mới và thành lập Trung đoàn 3 gồm bốn tiểu đoàn (d306, d312 và d316). Ban chỉ huy  Trung đoàn 3, tôi - Nguyễn Đệ là Trung đoàn trưởng, đồng chí Sáu Hoài – Chính uỷ và đồng chí Tư Thiện – Trung đoàn phó. Để tạo khí thế ngay khi trung đoàn mới thành lập, giữa tháng 4 năm 1968, chúng tôi bàn đánh địch càn quét, bình định căn cứ hậu phương của ta. Chúng hành quân bằng tàu dọc theo sông Măng Thít. Đoàn tàu 12 chiếc chở đầy lính thuỷ quân lục chiến. Bọn này rất ác ôn, càn quét tới đâu chúng đốt sạch, phá sạch tới đó. Dựa vào trận địa pháo Trà Ôn và Tam Bình, trên tàu địch bắn vào nhà dân nằm hai  bên bờ sông. Tôi quyết tâm đưa trung đoàn phục kích trên sông Măng Thít để đánh bại kế hoạch của địch. Được nhân dân bảo vệ, trung đoàn giữ được bí mật để đoàn tàu lọt vào trận địa, bắn chìm cả 12 chiếc PCF, tiêu diệt gọn tiểu đoàn thuỷ quân lục chiến. Trung đoàn lui về phía sau trú quân thì được lệnh của Bộ chỉ huy Miền và Quân khu cùng lực lượng Vĩnh Long hiệp đồng với Miền đánh chiếm thị xã Vĩnh Long đợt 2.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #153 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 11:16:07 pm »


        Thấy rằng lúc này địch đã tăng cường phòng ngự thị xã Vĩnh Long, yếu tố bất ngờ không còn nữa; đánh chiếm thị xã Vĩnh Long như đợt 1 sẽ khó khăn hơn nhiều, tôi đề nghị Miền và Quân khu cho Vĩnh Long và Trung đoàn 3 sử dụng đặc công và hoả lực đánh thiệt hại nặng thị xã Vĩnh Long rồi chuyển sang bao vây, làm chủ vùng ven, gài thế đánh viện, tiêu diệt sinh lực địch, gỡ đồn, tiếp tục giải phóng nông thôn. Đề nghị của tôi được quân khu chấp thuận.

        Đêm “N” đầu tháng 4 năm 1968, đợt 2, phối hợp với Miền và quân khu, đặc công, pháo binh của Trung đoàn 3 kết hợp với biệt động thị xã Vĩnh Long bất ngờ đánh huỷ diệt căn cứ thiết giáp, sân bay, trận địa pháo binh, khu phố Mới, dinh tỉnh trưởng, Trung tâm thông tin Hoa Lư, căn cứ bảo an, căn cứ Trung đoàn 43 biệt động quân, diệt trên 200 tên địch, phá, đốt cháy 15 xe M113 và 15 trực thăng, năm khẩu pháo 105 ly và hàng chục tấn vũ khí, phương tiện chiến tranh. Sau đó bộ phận Trung đoàn 3 và lực lượng thị xã chuyển sang bao vây pháo kích liên tục vào thị xã làm cho binh lính địch hoang mang, mất ăn mất ngủ. Chủ lực trung đoàn cùng địa phương phát động quần chúng gỡ đồn bốt, phá ấp chiến lược và gài thế đánh viện.

        Cuối tháng 4 và đầu tháng 5 năm 1968, trung đoàn bám trụ Phước Hậu ven thị xã Vĩnh Long gài thế đánh viện liên tục trên 10 trận, tiêu diệt và đánh thiệt hại nặng năm tiểu đoàn, diệt trên 1.500 tên địch, bắn cháy 25 xe M113, bắn rơi tám trực thăng, căng kèm địch tạo điều kiện thuận lợi cho hai tỉnh Vĩnh Long và Trà Vinh tiếp tục đẩy mạnh ba mũi giáp công (quân sự, chính trị, binh vận) tiến công và nổi dậy, giải phóng nông thôn.

        Tổng tiến công và nổi dậy Mậu Thân 1968, thị xã Vĩnh Long và chiến trường Vĩnh – Trà qua đợt 1 và đợt 2 (tháng 2 đến tháng 5 năm 1968) đã giành được thắng lợi to lớn. Đợt 1, ta đã tiến công vào ba thị xã: Vĩnh Long, Trà Vinh và Sa Đéc, làm chủ thị xã Vĩnh Long nửa ngày đêm, địch chết, bị thương và bị bắt trên 15.000 tên, đánh tan rã hàng chục nghìn tên khác, tiêu diệt và đánh thiệt hại nặng bốn Trung đoàn ( Trung đoàn 16, 15, 16 Sư đoàn 9 ngụy và Trung đoàn 2 thiết giáp, tiêu diệt bảy tiểu đoàn bảo an và biệt động quân, hai tiểu đoàn pháo binh, hai giang đoàn, phá huỷ và bắn rơi 82 máy bay trực thăng và L19, bắn cháy 55 xe M113, bắn chìm 25 tàu PCF, phá huỷ 35 pháo 105 – 155 ly, chiếm và phá huỷ gần 100 xe quân sự khác, diệt, bức hàng trên 600 đồn bốt, giải phóng 45 xã, trên 100 ấp, cơ bản giải phóng vùng nông thôn Vĩnh – Trà, chỉ còn thị xã và các chi khu, thu trên 5.000 khẩu súng và hàng trăm tấn đạn dược, phương tiện chiến tranh làm cho địch bị thiệt hại nặng.

        Sau đợt 1 Tổng tiến công và nổi dậy Mậu Thân 1968, vĩnh – Trà đã kịp thời đánh giá tình hình, chuyển phương châm, phương thức tiến công một cách thích hợp nên vừa diệt được nhiều địch, giải phóng nông thôn rộng lớn, vừa bảo tồn và xây dựng lực lượng ta lớn mạnh gấp hai – ba lần so với trước Tổng tiến công. Giành được thắng lợi trên,  quân và dân Vĩnh – Trà vinh dự được mặt trận giải phóng và Chính phủ Cách mạng lâm thời miền Nam tặng thưởng Huân chương Thành đồng hạng nhất, Tiểu đoàn 306 được vinh dự tặng thưởng Huân chương Quân công giải phóng hạng nhất.

        Thời gian qua nhanh, từ Tết Mậu Thân đến nay đã ngót 30 năm, bao nhiêu sự kiện đã diễn ra trong quãng thời gian ấy, tôi vẫn khắc sâu hình ảnh biết bao đồng chí, đồng đội Tiểu đoàn 306 và nhân dân tỉnh Vĩnh – Trà đã chiến đấu quả cảm và anh dũng ngã xuống, góp phần xứng đáng cùng quân và dân cả nước làm nên “ Tết” gây kinh hoàng Mỹ - ngụy, chấn động mạnh mẽ đến nội tình nước Mỹ. Đặc biệt tôi không quên hình ảnh của Nguyễn Văn Hải, chiến sỹ bảo vệ rất kiên cường, rất tận tuỵ đã quên mình cứu tôi sống. Mãi tận bây giờ tôi vẫn day dứt, ân hận là chưa tìm gặp được bà mẹ già kính yêu của Hải ở Cà Mau. Bởi vì trước đó tôi đã sơ ý không ghi địa chỉ cụ thể của bà để đến tận nơi thăm hỏi và báo cáo cho bà mẹ anh hùng nơi yên nghỉ của Nguyễn Văn Hải để đền đáp công ơn bà đã sinh dưỡng đứa con anh hùng, dũng cảm hy sinh vì Tổ quốc, nghĩa nặng đối với tôi”...

        Trích: Trung tướng Nguyễn Đệ, Niềm tin và lẽ sống, (hồi ức – Phan Huỳnh thể hiện), Nhà xuất bản Quân đội nhân dân, Hà Nội – 2005, tr. 276 – 316.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #154 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:28:14 pm »

       
7. THIẾU TƯỚNG HUỲNH CÔNG THÂN (HUỲNH CÔNG MẾN).

        Thiếu tướng Huỳnh Công Thân sinh năm 1923, quê ở xã Hựu Thạnh, huyện Đức Hoà, tỉnh Long An. Tham gia hoạt động cách mạng từ sớm, gắn bó với chiến trường Long An nói riêng và Nam Bộ nói chung, đồng chí được giao đảm nhiệm các chức vụ:

        - Năm 1946 là Uỷ viên Thường vụ Huyện uỷ Cần Giuộc.

        - Năm 1948 là Bí thư, Chính trị viên đại đội căn cứ Vườn Thơm.

        - Năm 1954 là cán bộ quân sự cốt cán, Thường vụ Huyện uỷ Đức Hoà.

        - Những năm 1955 – 1957, đồng chí tham gia tổ chức và chỉ huy lực lượng vũ trang tỉnh trong phong trào Đồng Khởi (1960). Đồng chí Huỳnh Công Thân là người chỉ huy trận đánh vào căn cứ biệt kích Mỹ ở Hiệp Hoà (23/11/1963), diệt và làm bị thương 500 tên địch, thu trên 500 súng các loại. Trận đánh giành thắng lợi có ý nghĩa quan trọng trong nhiệm vụ phá quốc sách “ấp chiến lược” của Mỹ - ngụy.

        Trong cuộc Tổng tiến công Tết Mậu Thân 1968, đồng chí là Tư lệnh Phân khu 3, chỉ huy 9 tiểu đoàn đánh vào các căn cứ địch ở Quận 6, 7 và 8, mở đường đánh vào Tổng nha cảnh sát chính quyền Sài Gòn. Tham gia Chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử Xuân 1975, cánh quân phía Tây Nam do đồng chí Huỳnh Công Thân chỉ huy đã chiến đấu dũng cảm, đập tan các ổ đề kháng cuối cùng của địch.

        Sau khi đất nước thống nhất, đồng chí Huỳnh Công Thân được phong quân hàm Thiếu tướng, đảm nhiệm chức vụ Chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Long An, tiếp tục chỉ huy lực lượng vũ trang tỉnh chiến đấu bảo vệ tuyến biên giới trong chiến tranh biên giới Tây Nam (1978 – 1979).

        Là một cán bộ lãnh đạo và chỉ huy trên chiến trường Long An - một vùng đất “Trung dũng, kiên cường, toàn dân đánh giặc” trong suốt hai cuộc kháng chiến chống xâm lược và bảo vệ Tổ quốc, đồng chí Huỳnh Công Thân đã “xứng đáng là người con của nhân dân Long An anh hùng... với tư tưởng cách mạng tiến công, quyết chiến và quyết thắng, đồng chí đã có những suy nghĩ và hành động khá táo bạo nhưng chín chắn và vững chắc. Cùng với quân dân trong tỉnh, đồng chí đã lập được nhiều chiến công oanh liệt trên chiến trường Long An”. (Trích lời giới thiệu của Thượng tướng Trần Văn Trà in trong tập sách “Ở chiến trường Long An” của Thiếu tướng Huỳnh Chông Thân). Chúng tôi xin giới thiệu những kỷ niệm sâu sắc của Thiếu tướng Huỳnh Công Thân viết về những năm tháng đồng chí tham gia chỉ huy chiến đấu trên chiến trường Long An.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #155 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:29:56 pm »


XOAY CHUYỂN TÌNH THẾ

        "... Từ giữa năm 1961, Mỹ bắt đầu thực hiện chiến lược “chiến tranh đặc biệt”. Quân ngụy được xây dựng nhanh với nhiều vũ khí, phương tiện chiến tranh hiện đại: xe lội nước bọc thép M113, máy bay lên thẳng, pháo binh và tàu thuyền. Quân ngụy còn được Mỹ huấn luyện chiến thuật mới như trực thăng vận, thiết xa vận...

        Chúng tôi được thông báo: ở nhiều nơi chúng đã dùng trực thăng đánh úp vào các căn cứ của ta, gây thiệt hại lớn như trường hợp ở Kiến Tường, Mỹ Tho... Ở chiến trường Long An lúc đó, chúng chưa dùng các loại chiến thuật tân kỳ này.

        Khi nghe Mỹ vạch kế hoạch “bình định” miền Nam Việt Nam trong 18 tháng, chúng tôi chưa hình dung chúng sẽ làm như thế nào và mức độ ác liệt đến đâu? Chúng tôi đoán là chúng cũng đóng đồn bốt và xây dựng thêm các khu trù mật như Ngô Đình Diệm đã làm từ năm 1954.

        Đầu năm 1962, tôi rời khỏi đại đội cơ động và được chỉ định vào Tỉnh uỷ Long An với nhiệm vụ chủ yếu là chuyên trách chỉ đạo lực lượng vũ trang. Tôi bàn với anh Chín Cần, lúc đó là Bí thư Tỉnh uỷ về việc xây dựng thêm lực lượng của tỉnh. Địch đã tăng cường quân số vũ khí và các hoạt động quân sự, ta chỉ có một đại đội sẽ không đủ để làm nhiệm vụ. Chúng tôi nhất trí xây dựng thêm Đại đội 2, nhưng lúc đầu mới chỉ tổ chức một trung đội.

        Lúc ấy cán bộ cấp đại đội của đơn vị cơ động rất dồi dào nhưng chúng tôi không muốn tách ra. Tôi xin đồng chí Danh về phụ trách Đại đội 2. đồng chí Danh là người Bến Tre, thuộc loại “lính chiến” đi tập kết ra Bắc mới trở về. Đồng chí Danh đã được đào tạo quân sự căn bản và có tinh thần chiến đấu rất dũng cảm. Chúng tôi không muốn tách số cán bộ của Đại đội 1 ra vì đó là đội ngũ cán bộ rất đều tay, rất ăn ý và có khả năng hoàn thành bất cứ nhiệm vụ gì, dù khó khăn đến mấy. Các anh ấy đều là những người dạn dày kinh nghiệm và được tôi luyện, thử thách qua thời kỳ khó khăn ác liệt nhất. Anh Mười Xưởng và Tư Ấp đều là những người tự lập các nhóm vũ trang rất sớm. Đến khi có khu bộ Tân An - Chợ Lớn, hai bộ phận lực lượng ấy ghép lại gọi là Trung đội 10 do anh Mười Xưởng làm Trung đội trưởng, anh Tư Ấp làm Chính trị viên. Từ đó hai anh gắn bó với nhau như hình với bóng. Trung đội 10 sau này đổi phiên hiệu thành Trung đội 29, nằm trong Tiểu đoàn 506 và vẫn giữ nguyên tổ chức trong đơn vị cơ động.

        Anh Tư Chiểu và anh Bảy Triệu là những người đã chỉ huy các nhóm vũ trang ngay từ đầu cũng như trong suốt quá trình từ vũ trang tuyên truyền đến đồng khởi. Các anh có uy tín rất cao đối với đơn vị. Anh em bộ đội luôn yêu mến và tin tưởng các anh trong chỉ huy chiến đấu.

        Trong năm 1962, với lực lượng đó, Long An vẫn tiếp tục tiến công các đồn bốt trên diện rộng của toàn tỉnh, làm cho địch không thực hiện được các chỉ tiêu ‘bình định” chúng đã vạch ra. Lúc đó Long An là một trong tám tỉnh trọng điểm “bình định” của địch ở Nam Bộ. Có lẽ vì thế mà địch phải rải mỏng lực lượng ra, chưa đủ khả năng tiến hành “bình định” ào ạt.

        Gần cuối năm 1962, tôi được triệu tập đi học trường Nguyễn Ái Quốc ở Miền. Từ ngày tham gia cách mạng, đây là lần đầu tiên tôi được đi học một khoá quan trọng như vậy. điều ấy làm tôi phấn khởi và tự hào, nhưng vẫn nghĩ giá mà được đi học một khóa quân sự thì hay hơn.

        Tôi lên Miền vào tháng 10 năm 1962. Lúc ấy tình hình Long An chưa khó khăn lắm. Các vùng giải phóng Bình Hoà, Hoà Khánh, An Ninh, Lộc Giang của ta vẫn tương đối yên tĩnh.

        Lần đầu tiên nghe giảng về chủ nghĩa Mác-Lênin, về duy vật biện chứng, duy vật lịch sử, tôi thấy nhiều danh từ mới quá. Tuy hiểu được, nhưng tôi thấy sao nó không gắn gì đến tình hình cách mạng ở miền Nam! Các anh khác chắc cũng như tôi, ngồi ở lớp học mà tâm trí vẫn để ở tỉnh nhà: không biết bọn địch đang làm gì, anh em mình đang chiến đấu ra sao?

        Đầu năm 1963, tôi nhận được thư của anh em ở Long An cho biết bọn địch đang ráo riết gom dân lập “ấp chiến lược”. thư không nói rõ thế nào là “ấp chiến lược”, cũng không nói hết các thủ đoạn gom dân của chúng, nên tôi cứ nghĩ chắc là không có gì ghê gớm lắm, cũng như “khu trù mật” hồi đó thôi. Những lá thư sau, anh em cho biết thêm là địch không hành quân cấp chiến đoàn để gom dân, lập ấp chứ không phải chỉ đưa bọn bảo an về đóng đồn như trước. Kiên cường như dân Mỹ hạnh - Đức Hoà mà cũng bị chúng đưa vào “ấp chiến lược” gần hết.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #156 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:31:24 pm »


        Ngồi học mà nghe những tin như thế thật nóng ruột, chẳng còn tâm trí đầu mà nghĩ đến mấy danh từ chính trị, triết học. Ở các nơi khác, sau chiến thắng Ấp Bắc, tình hình có khá hơn trước. Riêng ở Long An, từ năm 1963 tình hình khó khăn hơn trước rất nhiều. Sau này tôi mới hiểu rõ hơn nguyên nhân của sự trái ngược ấy. Sau thất bại ở Ấp Bắc, Mỹ - Diệm thấy rõ sự bế tắc của chương trình “bình định’ lập “ấp chiến lược”, chúng thu hẹp trọng điểm “bình định” từ tám tỉnh ở Nam Bộ xuống còn bốn tỉnh quanh Sài Gòn, trong đó có Long An. Chúng tập trung lực lượng ở các nơi về nhằm bình định bằng được vành đai bảo vệ thủ đô của chúng.

        Trong những tháng học cuối cùng, thực ra tôi chỉ suy nghĩ khi về sẽ đánh bằng cách nào? Tôi rất mong sớm kết thúc lớp học để về thực hiện những suy nghĩ của mình.

        Tháng 7 năm 1963, lớp học kết thúc. Tôi lên đường về Long An ngay. Trời đã mưa nhiều, thế mà trên con đường từ An Ninh, Lộc Giang về Hoà Khánh, Bình Hoà cảnh tượng xơ xác, nhiều nơi tôi không nhận ra. Mới gần một năm trời mà chúng làm tan hoang cả xóm làng thế này, chứng tỏ chúng thực hiện với quyết tâm cao và lực lượng lớn. Về phía ta, chắc đang gặp nhiều khó khăn.

        Về đến nơi, gặp lại đồng chí, bạn bè, tôi mừng lắm. Các anh ở nhà cũng vậy. Anh Chín Cần nói với tôi: “Ông về phụ với chúng tôi thì đỡ quá, chúng nó đang làm dữ lắm...”. Tôi nóng lòng muốn biết ngay tình hình cụ thể ở nhà thế nào? Lúc ấy anh Tư Vũ đang là Tỉnh đội trưởng, tôi làm Chính trị viên. Anh Tư Vũ là cán bộ của Long An đi tập kết mới về.

        Tình hình Long An lúc này thật khó khăn. Đại đội 1 và 2 hoạt động dưới nam lộ số 4, phải chống càn liên tục, bị thiệt hại nhiều đã rút về phía bắc lộ, nhưng chưa có điều kiện củng cố, bổ sung. Có lúc bộ đôi phải cải trang làm dân đi vác mía kiếm tiền nuôi đơn vị. Trong tình trạng đó, tất nhiên không đánh được trận nào lớn. Trong khi đó quân địch ráo riết dồn dân xây dựng “ấp chiến lược”. Đồn bốt địch mọc lên như nấm. Theo các nơi báo cáo lên, có tới gần 300 “ấp chiến lược” đã làm xong. Nghe anh em lên tỉnh đôi báo cáo lại tỉ mỉ các cuộc hành quân cấp chiến đoàn của địch đến lập “ấp chiến lược” như ở Mỹ Hạnh, thì thấy thiệt khó đối phó. Lực lượng ta chưa đủ sức đánh bại các cuộc càn. Đã vậy, phải xuống phía nam lộ là nơi nhiều khó khăn về mọi mặt nên sức chiến đấu giảm nhanh.

        Thực tế tình hình thời kỳ này càng cho thấy rõ: nếu lực lượng vũ trang không đánh tốt thì phong trào đấu tranh chính trị của quần chúng không thể lên mạnh được. Tôi nghe anh em kể lại, thời kỳ đầu bọn địch lập “ấp chiến lược”, nhân dân chống lại mạnh lắm. Có người vác dao chém tên lính nào dám dỡ nhà. Có người bị đốt nhà liền cất chòi ngay trên nền nhà cháy để ở, chứ không chịu vào ấp. Thế nhưng khi địch hành quân chiến đoàn, dùng cả máy bay trực thăng, xe tăng, xe ủi đất để lùa dân vào ấp thì nhân dân không đủ sức chống lại. Dân Đức Hoà, Mỹ Hạnh có truyền thống đấu tranh kiên cường thế mà cũng bị chúng gom gần hết vào “ấp chiến lược”.

        Qua một thời gian nắm lại và tìm hiểu tình hình, những suy nghĩ dần sáng tỏ. đúng là tình hình khó khăn thật, nhưng không phải không có lối thoát. Vấn đề chủ yếu là lực lượng chưa tăng cường kịp với yêu cầu nhiệm vụ và đối tượng tác chiến mới. Từ đồng khởi nay chuyển sang chiến tranh thực sự, địch lại tăng cường lực lượng lớn, ta phải tính toán thế nào cho phù hợp. Trong thời gian hoạt động ở nam lộ số 4, Đại đội 1 phải chống càn liên tục, trong đó có hai trận bị thiệt hại nhiều. Qua các buổi họp kiểm điểm, cán bộ và chiến sỹ đều cho rằng cứ nằm tại chỗ mà chống càn thì không có công sự nào chịu nổi bom pháo của địch bắn phá suốt ngày, mà rút lui ban ngày lại càng nguy hiểm vì pháo và trực thăng của địch. Lúc ấy ở Mỹ Tho, vào Khu 8 đang phổ biến chiến thuật chống càn bằng cách đào công sự vòng tròn khép kín để có thể đánh địch ở bất cứ hướng nào. Cách đó có thể giữ vững được trận địa cho đến tối hoặc giữ vững nhiều ngày, nhưng tác dụng tiêu diệt sinh lực địch bị hạn chế. Tôi nghĩ phải tiêu diệt địch mới bẻ gãy được cuộc càn của chúng, chứ không phải giữ một đoạn kênh hay một xóm ấp. Ta chưa thể giữ được địa hình vì tương quan lực lượng lúc đó chưa cho phép, vả lại giữ được địa hình mà không có dân cũng chẳng có tác dụng gì. Trong mỗi trận càn, quân địch bắn phá rất ác liệt, dân bám lại xóm làng sao được! Nhất định phải thay đổi các chống càn bằng vận động đánh càn. Nhưng muốn vận động được, phải có địa hình và công sự để tránh bom pháo. Như thế phải chủ động đánh càn chứ không phải đợi chúng đến mới đánh. Qua trao đổi ý kiến, nhiều người cũng nghĩ như vậy, nên khi chúng tôi đề xuất phát động trong toàn tỉnh phong trào đào công sự trên tuyến địa hình có thế quân sự để đánh càn, liền được sự nhất trí và ủng hộ rộng rãi. Thời đó bộ đội Long An, chưa quen làm công sự có nắp nên tôi cùng anh Tư Vũ, Tư Chiểu phải trực tiếp làm mẫu để hướng dẫn bộ đội. Công sự chúng tôi làm cũng giản đơn, có chiều sâu khoảng một mét, chiều dài hơn một mét, chiều rộng chừng 80 phân, ở giữa có nắp để tránh pháo, tránh bom hoặc đạn từ trực thăng bắn xuống, hai đầu để để hở làm nơi quỳ bắn. Hai chiến sỹ đào một công sự như thế, chỉ mất hơn 30 phút. Vấn đề đánh càn được giải quyết tạm ổn. Vấn đề khó khăn hơn là làm sao đánh được đồn bốt?
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #157 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:32:19 pm »


        Đồn bốt địch thời đó chưa kiên cố và có nhiều sơ hở về canh phòng, bố trí, nhưng lực lượng ta còn thiếu thốn về trang bị vũ khí, đặc biệt loại hoả lực mạnh có sức công phá như ĐKZ chưa có nhiều. Thời kỳ đồng khởi, bộ đội đánh đồn chủ yếu bằng cách cải trang kết hợp với nội ứng. đánh như thế, thời gian chuẩn bị phải lâu. Muốn móc nối được cơ sở tốt ở bên trong hay đưa được người của ta từ bên ngoài vào không phải dễ và tốn nhiều hời gian. Với yêu cầu nhiệm vụ mới, ta phải chủ động hơn trong tiến công nên cũng phải có cách đánh khác. Nếu đánh đơn thuần bằng bộ binh theo kiểu phá hàng rào bằng bộ phá và dùng thang ván thì không được; vì ta không đủ hoả lực cần thiết và không có đủ phương tiện, khí tài để phá hàng rào, chướng ngại vật. Mặt khác, cách đánh ấy bị thương vong nhiều, mà tình hình lúc đó không thể chấp nhận được. Tốt nhất là đánh bằng chiến thuật đặc công, nhưng ta lấy đâu đủ số chiến sỹ đặc công để đánh hàng mấy trăm đồn bốt trên toàn tỉnh? huấn luyện được một chiến sỹ, xây dựng một đơn vị đặc công giải phải tốn bao nhiêu thời gian và công sức. Từ đó tôi suy nghĩ xem có kết hợp đặc công với bộ binh và cả pháo binh vào một trận đánh không? Đối với bộ binh thì khó khăn nhất là giai đoạn phá hàng rào, tạo cửa mở và đánh chiếm đầu cầu. Đối với đặc công thì giai đoạn cắt hàng rào không khó lắm mà giai đoạn đánh vào bên trong khó hơn vì ít người và vũ khí (đặc công chỉ có thủ pháo và lựu đạn, rất ít súng bộ binh và hoả lực). Như vậy đặc công có thể bí mật mở cửa, sau đó đánh chiếm đầu cầu cho bộ binh đánh vào bên trong.Cách đánh này phát huy và kết hợp được hai cái mạnh của hai binh chủng. Cái mạnh của lực lượng này bù cho cái yếu của lực lượng kia. Về hoả lực, có thể kết hợp được nếu hướng bắn và thời điểm bắn không ảnh hưởng đến các lực lượng trên, có thể diệt lô cốt ở một góc xa cửa mở đồng thời với lúc đặc công đánh chiếm đầu cầu.

        Tôi đem những suy nghĩ của mình trao đổi với một số anh. Nhiều người thấy có lý, nhưng có người bảo tôi: Kỳ tập là kỳ tập; cường tập là cường tập, làm sao kết hợp hai nguyên tắc như thế được. Đúng là chưa có thực tế chứng minh cũng khó tranh luận được với mấy ông ấy! Nhưng tôi vẫn kiên trì những suy nghĩ và tính toán về chiến thuật đánh đồn theo kiểu kết hợp nhiều binh chủng, nhiều lực lượng.

        Chiến thuật là một mặt nhưng con người để thực hiện chiến thuật ấy mới là vấn đề quyết định, mà con người thì chúng tôi đã có. Lực lượng bộ binh mà các anh Mười Xưởng, Tư Ấp, Tư Chiểu, Bảy Triệu, Sáu Hoàng... chỉ huy trực tiếp thì hoàn toàn có thể yên tâm. Trinh sát đặc công do các đồng chí Vũ Điệp, Hiểu, Phước, Dầy, trực tiếp nắm thì cũng hoàn toàn có tin tưởng. Đồng chí Hiểu trước là chiến sỹ liên lạc, nhưng giao đi đến bất cứ đâu, trong điều kiện khó khăn đến mấy cũng đến được, làm được. Thấy vậy chúng tôi rút lên cho đi huấn luyện thành người chỉ huy trinh sát giỏi nhất của tỉnh. Có thể nói, không đồn bốt nào ở Long An, Hiểu không vào được hết các lớp rào. Hiểu tiếp cận giỏi đến mức nhiều lần chính đặc công cũng phải nhờ anh dẫn đường, chỉ lối. đồng chí Phước trước là chiến sỹ bộ binh, chiến đấu dũng cảm nên chúng tôi rút về huấn luyện đặc công. Còn đồng chí Dầy vốn là đặc công từ trong kháng chiến chống Pháp nên có kinh nghiệm và có kỹ thuật cao. Lúc chưa đi học trên Miền, có lần tôi cùng đồng chí Dầy đi nghiên cứu, tìm cách đánh một cái tua để rút kinh nghiệm. Dầy đi nghiên cứu mấy đêm liền nhưng vẫn chưa tìm được cách nào để đưa bộc phá vào mục tiêu vì còn mắc hàng rào cuối cùng nằm sát tua. Tôi gợi ý có thể buộc bộc phá vào đầu cây rồi đẩy vào, sau đó lui ra ngoài châm điện. Đêm đó, Dầy làm theo cách đó và đánh được một tua. Đó là những trận đánh đầu tiên của đặc công. Trận đánh tuy nhỏ và đơn giản, nhưng nó chứng tỏ lòng dũng cảm và kỹ thuật tiếp cận khá tốt của Dầy. Lúc ấy chúng tôi đã có súng ĐKZ, có đồng chí Thành là người chỉ huy, bắn giỏi. Tôi hỏi Thành có thể bảo đảm tiêu diệt một lô cốt bằng một đến hai quả đạn không? Thành quả quyết là có thể đưa súng vào trong mấy lớp rào rồi ngắm trực tiếp bằng nòng súng chứ không cần kính ngắm, và chỉ cần một quả đạn thôi...
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #158 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:32:55 pm »


        Ở ban tham mưu tỉnh đội, có các đồng chí như Sáu Châu, Vũ Điệp, đặc biệt là các anh Sáu Châu rất giỏi về công tác tham mưu. Anh chỉ đạo cho các huyện, các xã và cho trinh sát điều tra nghiên cứu trước các mục tiêu quan trọng ở từng vùng và lập hồ sơ rất tỉ mỉ. Khi nào tỉnh mở đợt hoạt động ở đâu, anh lên kế hoạch nhanh chóng và chính xác. Công tác tham mưu đã giúp rất nhiều cho chỉ đạo, chỉ huy khi hạ quyết tâm và định ra chủ trương hoạt động. Với đội ngũ cán bộ giỏi như vậy, chúng tôi có cơ sở để xoay chuyển tình thế.

        Tỉnh uỷ nhất trí phải nhanh chóng xây dựng và tăng cường lực lượng. Lúc ấy cấp tỉnh vẫn chưa được phép thành lập tiểu đoàn nên chúng tôi chủ trương tăng cường biên chế quân số cho Đại đội 1 và Đại đội 2 theo yêu cầu chiến đấu chứ không phụ thuộc vào biên chế quy định. Đại đội 1 có bốn trung đội, mỗi trung đội có bốn tiểu đội với quân số trên 500 người. Đại đội 2 tổ chức ba trung đội, với quân số khoảng 300 người. Ngoài ra sẽ thành lập hai phân đội đặc công, mỗi phân đội từ 70 đến 80 chiến sỹ, một phân đội trinh sát và phân đội hoả lực gồm ĐKZ, cối 60, 82 và súng phòng không 12,7.

        Tỉnh uỷ chỉ đạo cho các huyện tăng cường quân số, không hạn chế số lượng mà tuỳ theo khả năng của từng huyện. Thời kỳ này mỗi huyện có khoảng từ 70 đến 100 quân, các xã đều có tối thiểu một tiểu đội du kích.

        Tháng 9 năm 1963, Tỉnh uỷ triệu tập hội nghị trong thời gian gần mười ngày. Trong hội nghị, tất cả các vấn đề đều được đem ra thảo luận một cách thẳng thắn và đạt được sự thống nhất về đánh giá tình hình. Tất cả đều đồng ý nguyên nhân tình hình khó khăn hiện nay của ta là do xây dựng lực lượng chưa kịp với yêu cầu nhiệm vụ, chưa mạnh dạn đổi mới về chiến thuật nên bộ đội chưa đủ sức đánh vào đối tượng chủ yếu, chỗ dựa chủ yếu của ‘ấp chiến lược” là bọn địch càn quét và bọn chiếm đóng đồn bốt. Do đó, chưa hỗ trợ được cho nhân dân đứng lên phá ấp trở về vườn cũ làm ăn. Thực tế việc phá “ấp chiến lược” không thành công trong năm 1963 cho thấy: nếu ta chỉ nhằm vào thanh niên chiến đấu của địch và phá bờ tường, hàng rào “ấp chiến lược” thì nhân dân chưa dám bung về vườn cũ. Phân tích vấn đề này, anh Chín Cần nói: ta mới phá về hình thức chứ chưa phá nội dung của “ấp chiến lược”. Hội nghị đánh giá cao việc phá ‘ấp chiến lược” ở các địa phương điển hình như Mỹ Hạnh, Đức Hoà...

        Chúng tôi cho rằng phá lỏng sẽ làm cơ sở cho phá banh và phá tan “ấp chiến lược” sau này. Cuối cùng, hội nghị đề ra quyết tâm phá tan toàn bộ hệ thống “ấp chiến lược” của địch trên phạm vi toàn tỉnh với lực lượng ba thứ quân, đánh bại bọn địch đi càn và đóng đồn bốt hỗ trợ cho nhân dân tự đứng lên phá “ấp chiến lược”, hoạt động vũ trang kết hợp chặt chẽ với nổi dậy của quần chúng.

        Hội nghị là cái mốc rất quan trọng, đã nhìn thẳng vào sự thật, nhìn thẳng vào những thiếu sót, từ đó tìm được các biện pháp mới làm cơ sở cho một quyết tâm cao. Đây cũng là một kinh nghiệm về lãnh đạo mà tôi rất thấm thía. Nếu tổ chức hội nghị để nghe ý kiến của Bí thư và Thường vụ mà không có sự trao đổi thẳng thắn, rộng rãi thì làm sao khai thác được trí tuệ của tập thể, làm sau thấy hết được mọi khía cạnh của vấn đề. Hội nghị tháng 9 năm 1963 của Long An là một hội nghị rất thẳng thắn. Hội nghị tìm được những biện pháp đúng đắn. Đó là kết quả của phát huy trí tuệ tập thể.

        Sau hội nghị Tỉnh uỷ, tất cả các mặt công tác, nhất là xây dựng lực lượng được tiến hành khẩn trương. Quân số các đơn vị gần đạt mức dự tính, chúng tôi bắt đầu cho bộ đội hoạt động có tính chất thí điểm để rút kinh nghiệm. Trong đợt này có hai trận đánh chú ý:

        Trận thứ nhất ở Giồng Lớn, bộ đội địa phương Đức Hoà đã phục kích diệt gần hết một đại đội bảo an địch ở ngay sát “ấp chiến lược”. Khi thấy bọn bảo an lớp chết, lớp chạy tan tác, bọn dân vệ và thành niên chiến đấu sợ hãi tự tan rã. Thừa thắng, bà con trong “ấp chiến lược” Giồng Lớn nổi lên phá ấp, trở về vườn cũ của mình. Bọn địch không gom lại được. Kết quả của trận này đã chứng minh phương châm phá ‘ấp chiến lược” mà hội nghị Tỉnh uỷ đề ra là có cơ sở đúng đắn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #159 vào lúc: 02 Tháng Giêng, 2017, 11:33:45 pm »


        Trận thứ hai xảy ra ở Hoà Khánh. Đêm hôm đó, lực lượng ta diệt một đồn bảo an cấp trung đội ở ngay sát “ấp chiến lược”. Đánh xong bộ đội rút đi. Sáng hôm sau, bà con trong “ấp chiến lược” chưa kịp hành động thì bị hai tên lính còn sống sót lại trong đồn vác súng vào khống chế, bắt nhân dân phải ra giải quyết hậu quả trận đánh cho chúng. Sau đó bọn lính cứu viện kéo đến, bà con lại phải trở về ấp, không bung ra được.

        Sau kinh nghiệm ở Hoà Khánh, Tỉnh uỷ chỉ đạo ngay cho các huyện và lực lượng vũ trang khi đánh phải có kế hoạch phối hợp chặt chẽ với nhân dân và đứng lại hỗ trợ cho quần chúng phá “ấp chiến lược” xong mới được rút đi.

        Trong thời gian từ cuối tháng 9 đến hết tháng 10 năm 1963, quân dân Long An đã đánh được 10 đồn và phá được gần 20 “ấp chiến lược”. Sự chuyển biến ấy tuy nhỏ nhưng là dấu hiệu đáng mừng vì quân dân Long An đã tìm ra cách đánh, cách giành thắng lợi.

        Cũng vào thời điểm đó, Mỹ - Diệm cho thành lập thêm tỉnh Hậu Nghĩa ở phía tây Sài Gòn. Chúng cắt Đức Hoà, Đức Huệ của Long An ghép với Củ Chi, Trảng Bàng của Tây Ninh để lập tỉnh mới. Cơ quan đầu não của chúng đặt tại Bàu Trại thuộc Đức Hoà. Tỉnh này chỉ có bốn huyện, nhưng vô cùng quan trọng đối với Sài Gòn, vì nó chắn hướng tây bắc, hướng tiếp giáp với vùng rừng núi Tây Ninh và biên giới Việt Nam – Cam-pu-chia. Cũng chính vì có vị trí quan trọng nên Diệm đã bổ nhiệm tên Mã Sinh Nhơn - một tên tay sai gian ác, xảo quyết, khét tiếng chống cộng làm Tỉnh trưởng. Đây là một khó khăn mới cho Long An, đặc biệt là Đức Hoà. Từ đây quân dân Long An phải thường xuyên đối phó với hai bộ máy chiến tranh cấp tỉnh của địch với lực lượng đông gấp bội.

        Vào cuối năm 1963, tình hình ngụy quyền Sài Gòn có biến động. Mỹ - Diệm lục đục nhau. Cấp trên chỉ đạo cho Long An phải đưa ngay lực lượng xuống hoạt động ở nam lộ số 4. Trong khi đó chúng tôi muốn giữ lực lượng phía bắc để vừa xây dựng củng cố lại cho mạnh, vừa tìm cách mở lại vùng Đức Hoà – Vàm Cỏ Đông làm bàn đạp để mở các vùng khác.

        Mặc dù Long An đã bắt đầu phá được “ấp chiến lược”, nhưng tốc độ còn chậm. Muốn phá nhanh phải có một trận đánh thật lớn, thối động mạnh làm vỡ từng mảng lớn đồn bốt và “ấp chiến lược. Điều ấy là rõ ràng, nhưng vấn đề là làm sao tạo được trận lớn, đánh bằng hình thức chiến thuật gì, ở đâu?

        Tôi đang mải suy nghĩ về điều này thì anh Chín Cần hỏi: Ông thấy Hiệp Hoà thế nào? Long An mình đánh được không? Tôi cũng đã nghe các anh nói đến Hiệp Hoà nhưng vì mới về chưa nắm được tình hình cụ thể, nên chưa dám nói chắc là đánh được hay không! Anh Chín Cần cho biết lúc tôi đi học, Quân khu có cử cán bộ xuống tỉnh nghiên cứu mục tiêu Hiệp Hoà, nhưng do Tiểu đoàn 261 về sát thị xã Mỹ Tho để đón thời cơ, nên chưa nói đến có đánh hay không. Về phía Long An có thuận lợi là cánh binh vận của anh Bảy Thành đã nắm được hai cơ sở bên trong Hiệp Hoà.

        Tôi đề nghị anh Chín Cần cho tôi một tuần lễ đi nghiên cứu tình hình cụ thể rồi trả lời. tôi gặp anh Ba Sơn, Tham mưu phó Khu 8, là người đi nghiên cứu Hiệp Hoà. Anh Sơn nói địa hình Hiệp Hoà phức tạp mà đơn vị 261 lại chưa quen chiến trường này nên chưa quyết định được. Sau đó tôi đi Hiệp Hoà, triệu tập tất cả các bộ phận của tham mưu, trinh sát, đặc công đã nghiên cứu mục tiêu để nắm tình hình cụ thể. Tất cả các anh như Mười Xưởng, Tư Ấp, Vũ Điệp, Phước, Dầy, Hiểu đều nói là nghiên cứu rất kỹ đường ra lối vào của căn cứ, có thể đánh được. Anh Bảy Thành cũng cho biết là nội ứng của ta nắm chắc, rất đáng tin tưởng.

        Nhìn trên sơ đồ, tôi thấy mục tiêu khá lớn và rất phức tạp. Mỗi chiều từ 100 đến 150 mét, ngoài bốn lô cốt chính ở bốn góc, còn có thêm bốn lô cốt phụ ở giữa bốn bức tường. Tất cả đều có đại liên, tổng cộng là 8 khẩu, bên ngoài lại có rất nhiều hào sâu và nhiều hàng rào kẽm gai. Tôi hỏi các anh nếu ta đánh thì đánh bằng cách nào? Các anh trình bày: Nội ứng gác cho đặc công trinh sát cắt rào đưa bộ binh vào chiếm lô cốt đầu cầu rồi phát triển vào bên trong. Tôi thấy cách đó chưa ổn lắm, vì kinh nghiệm cho thấy nếu không diệt được bộ phận chỉ huy và thông tin ngày từ đầu thì rất khó dứt điểm. Tôi đề nghị bộ phận đặc công trinh sát nghiên cứu lại thật chắc chắn xem khả năng có vào được khu vực nhà cố vấn Mỹ và thông tin trước khi bộ binh nổ súng hay không....? Tức là tiếng súng mở đầu phải là ở nhà cố vấn Mỹ và khu thông tin thì mới chắc thắng được. Cánh đặc công trinh sát sau khi đi nghiên cứu lại cả quyết sẽ làm được như yêu cầu.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM