Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 01:12:01 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Tướng lĩnh QĐND Việt Nam qua hai cuộc chiến tranh  (Đọc 46024 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #120 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 12:03:04 am »


        Quán triệt tư tưởng chỉ đạo của các anh lãnh đạo Miền, mà trực tiếp là anh Trần Văn Trà Tư lệnh trưởng, thay mặt  bộ phận được phân công chuẩn bị kế hoạch tác chiến, tôi trình bày những vấn đề cụ thể, tập trung vào một số nội dung chủ yếu.

        - Một là, thực hiện vũ trang hoá cơ quan thành lực lượng chiến đấu, tiến hành xây dựng công sự hầm hào để thực hiện bám trụ đánh địch tại chỗ; tiến công địch trên các hướng trước mặt, bên sườn, luồn sâu vu hồi phía sau lưng địch, không để địch phân tuyến, bắt chúng phải đánh theo cách đánh của ta.

        - Hai là, khẩn trương hình thành thế trận phòng thủ bằng lưới mìn, bằng lực lượng dân quân tự vệ, bằng lực lượng chủ lực phối hợp hỗ trợ tiến công địch ngay từ trận đầu và đánh liên tục.

        - Ba là, ta bí mật bao vây chia cắt, thực hành tập kích, phục kích và vận động phục kích, quấy rối, đánh nhỏ tiêu hao, tiêu diệt sinh lực địch, bảo vệ bệnh viện, kho tàng, đồng thời sẵn sàng đánh những trận then chốt, diệt từng bộ phận quân địch, ...

        Bằng phẩm chất kiên nghị, bằng sự lịch lãm được tích luỹ qua năm tháng chiến đấu ở một chiến trường đầy sôi động các anh lãnh đạo Miền sau khi nhận xét, trao đổi những vấn đề của bộ phận chuẩn bị trình ra, đã chính thức thông qua kế hoạch tổ chức và chiến đấu đánh địch, bảo vệ căn cứ như sau:

        1. Nhằm thực hiện thống nhất chỉ huy các lực lượng tạo nên thế trận chiến tranh nhân dân, lãnh đạo Miền quyết định các ngành dân – chính - đảng đóng ở đông, tây đường 22 đến giáp sông Vàm Cỏ được tổ chức thành sáu huyện căn cứ (Huyện Rùm Đuôn – Sóc Mới: Cơ quan bảo vệ Trung ương Cục đảm nhiệm; Huyện Suối Mây: Cơ quan văn phòng Trung ương Cục; Huyện Bảy Dài: Cơ quan tổ chức Trung ương Cục; Huyện Xa Mát – Tà Xia: Cơ quan an ninh Trung ương Cục; Huyện Xóm Giữa - Đồi Thị: Cơ quan dân y Trung ương Cục). Số 2.000 cán bộ, công nhân viên cơ quan này tổ chức sáu đại đội cơ động của huyện làm nhiệm vụ bộ đội địa phương; 1.200 du kích cơ quan làm nhiệm vụ chiến đấu tại chỗ. Các cơ quan, bệnh viện công xưởng, kho tàng trực thuộc Bộ chỉ huy Miền đóng từ đông đường số 4  đến giáp sông Sài Gòn chia thành bảy khu vực được tổ chức thành bảy huyện căn cứ (Huyện Lò Gò - Bến Ba: Cơ quan tuyên huấn Trung ương Cục; Huyện Châu Thành: Trung đoàn bộ binh 170 đảm nhiệm; Huyện Tà Keng: Cục Tham mưu Miền; Huyện Cà Tum: Cục Chính trị Miền; Huyện Sóc Kỳ: Phòng công binh Miền; Huyện Bà Chiêm: Đoàn pháo binh 69; Huyện Bà Hảo: Cục Hậu cần Miền; Huyện Tà Đạt: Phòng Thông tin Miền). Số 3.000 cán bộ, chiến sỹ, nhân viên thuộc Bộ chỉ huy Miền được tổ chức thành bảy đại đội cơ động làm nhiệm vụ bộ đội địa phương huyện; số 2.000 cán bộ, chiến sỹ còn lại tổ chức thành lực lượng du kích cơ quan chiến đấu tại chỗ.

        Trong mỗi “huyện” phân chia thành nhiều “xã”. Thủ trưởng cơ quan giữ chức “Huyện đội trưởng”, “Xã đội trưởng”. Nhân viên các cơ quan, chiến sỹ các đơn vị tập hợp thành các đơn vị du kích, được trang bị vũ khí, kể cả súng chống tăng B40, mỗi cơ quan đơn vị được dự trữ ba tháng lương thực.

        2. Nhằm tiêu diệt cơ quan đầu não Miền và Sư đoàn 9, đánh phá căn cứ, kho tàng, địch sẽ tổ chức phản công ồ ạt, trước hết chúng đổ quân chặn biên giới, đóng chốt các điểm Mi Mốt, Cà Tum, Trảng Ba Vũng; đồng thời đổ bộ trực thăng kết hợp với bộ binh cơ giới từ phía nam thọc sâu theo hai đường số 22 và đường số 4, từ đó phân thành nhiều mũi thực hành bao vây chia cắt, vu hồi phía sau, đánh xuyên qua từng khu vực nhằm chụp tắt cơ quan lãnh đạo, bao vây tiêu diệt các đơn vị chủ lực, triệt phá kho tàng.

        3. Hướng tác chiến chủ yếu của ta nhằm vào  các khu vực:

        - Thực hành phản công trong căn cứ là các điểm: trên lộ 4, đoạn từ Bàu Cỏ - Cà Tum; trên lộ Kiểm, đoạn từ Chà Dơ - Bổ Túc; trên lộ Đá Đỏ, đoạn từ Sóc Con Trăng - Suối Ngô.

        - Các khu vực chọn sẵn để đánh các trận then chốt: trên lộ 4 gồm các điểm Bàu Cỏ - Đồng Pan, Cà Tum; trên lộ Kiểm gồm các điểm Chà Dơ, Đồng Rùm, Bổ Túc; trên lộ Đá Đỏ gồm các điểm Sóc Con Trăng, Bà Chiêm, Suối Ngô.

        4. Hướng phòng thủ chủ yếu trong căn cứ; Khu vực Trung ương Cục và Bộ chỉ huy Miền.

        5. Hướng tác chiến bên ngoài căn cứ: đường 13 đoạn từ Chơn Thành – Bàu Bàng; khu vực Sài Gòn – Gia Định, Tây Ninh và Bình Dương.

        6. Hướng nghi binh thu hút địch: huyện Tà Đạt.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #121 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 12:03:39 am »


        7. Nhiệm vụ chiến đấu của các đơn vị:

        - Lực lượng du kích cơ quan, phân đội bảo vệ kiên quyết bám trụ căn cứ, bám sát kìm chế tiêu hao địch, thực hành tiêu diệt nhỏ, tạo điều kiện cho các đơn vị chủ lực tập trung tiêu diệt từng bộ phận quân địch. Lực lượng bộ đội địa phương trong căn cứ bám sát, liên tục tiêu hao và tiêu diệt nhỏ, phối hợp với chủ lực trong các trận đánh then chốt trên địa bàn phụ trách.

        - Lực lượng chủ lực hỗ trợ các hoạt động của các đơn vị du kích cơ quan, sẵn sàng đánh một số trận thối động, đồng thời tích cực kìm chế cầm chân địch, tiêu hao rộng rãi và tiêu diệt nhỏ nhằm bảo vệ cơ quan. Cụ thể Sư đoàn 9 vừa làm nhiệm vụ bảo vệ cơ quan Trung ương Cục vừa tổ chức đánh địch bảo vệ căn cứ; Sư đoàn 5 vẫn đứng chân ở khu vực Bà Rịa – Long Khánh, đánh phối hợp vòng ngoài, phân tán lực lượng địch, hỗ trợ chính diện khu vực căn cứ.

        - Lực lượng các tỉnh Tây Ninh, Bình Long, Bình Dương đẩy mạnh hoạt động phối hợp chiến trường, nhằm lúc địch tập trung lực lượng đi càn quét để lộ nhiều sơ hở, tiêu diệt bọn bình định và đánh phá hậu cứ, thị xã trong vùng chúng kiểm soát.

        Ý đồ của các anh lãnh đạo và chỉ huy Miền là trong thời gian đầu của cuộc hành quân, tìm mọi cách bao vây, chia cắt, tiêu hao tiêu diệt quân địch, cầm chân chúng; vừa đánh vừa chuẩn bị tốt hơn nữa thế trận, vừa củng cố lực lượng để đánh lâu dài với chúng, không cho chúng vô hiệu hoá căn cứ, tiêu diệt chủ lực ta, làm cho địch nản chí, cuối cùng buộc phải rút trong khi quân còn đông, vũ khí phương tiện chiến tranh còn nhiều nhưng vì không chịu nổi các đánh của ta mà phải bỏ cuộc.

        Sau cuộc họp, thể theo nguyện vọng cá nhân, các anh lãnh đạo Miền cho tôi được tạm hoãn thực thi chức trách Phó tham mưu trưởng Miền, về lại Sư đoàn 9 tham gia cuộc chiến đấu bảo vệ căn cứ.

        Vừa thấy tôi, anh Lê Văn Tưởng, Chính uỷ thân mật nắm tay tôi nhưng cũng dứt khoát như để lãnh đạo tư tưởng tôi.

        - Vậy là Năm Thạch lại về! – Anh quay ra nói với mọi người như khẳng định – Không tăng cường, không đốc chiến gì hết mà trở về với sư đoàn, thuộc quân số sư đoàn...

        Tôi nắm chặt tay anh, lắc mạnh đáp lại tình cảm gắn bó giữa hai người và chia vui với anh:

        - Báo cáo Chính uỷ! Tôi được lệnh cấp trên điều về đây giữ chức Sư trưởng, xin chính uỷ phân công.

        Các anh trong Bộ tư lệnh Sư đoàn và các cán bộ, chiến sỹ trong cơ quan sư đoàn ùa đến bắt tay, chúc sức khoẻ tôi. Nhiều câu hỏi chờ đợi được dịp bung ra.

        - Nhiệm vụ cụ thể của sư đoàn ở hướng nào?

        - Có thêm lực lượng ngoài Bắc vào không

        - Sư đoàn ta có được bổ sung quân số, vũ khí?

        - Chỉ có Sư đoàn 9 chúng ta – Tôi trả lời.

        Không khí hồ hởi như chùng xuống. Tôi đưa mắt lướt nhanh một lượt. Những người xung quanh như có gì khó hiểu, kèm theo cả thất vọng.

        Vẫn biết thời gian đang rất khẩn trương, cũng không nên để anh em chứa đựng kéo dài cái khó hiểu nơi tâm tư mình. Tôi nói tiếp: Các đồng chí ạ! Trận chiến cũng như cờ tướng. Bên thắng không phải lúc nào cũng nhiều quân, nhiều lúc chỉ một tốt vượt hà là làm nên chuyện. Bên thua không phải hết quân mà là nhiều quân, tượng xe còn cả. Vấn đề là thế trận. Nếu có thế tốt, lực ít hoá nhiều. Ngược lại lực nhiều mà thế bất lợi, lực khó phát huy được sức mạnh.

        Đúng như Bác Hồ đã dạy:

                                  Lạc nước, hai xe đành bỏ phí
                                   Gặp thời một tốt cũng thành công.


        Một cuộc họp Bộ tư lệnh mở rộng được triệu tập để nghe tôi thông báo sơ bộ về chủ trương, kế hoạch chiến đấu bảo vệ căn cứ đã được lãnh đạo Miền thông qua, làm cơ sở để chỉ đạo các đơn vị triển khai công tác chuẩn bị, sẵn sàng thích ứng với tình huống phức tạp và khẩn trương đang diễn ra.

        Sau khi trình bày quyết tâm chung của Miền, tôi nói tiếp nhiệm vụ của Sư đoàn 9 là vừa làm nhiệm vụ bảo vệ cơ quan Trung ương Cục, vừa tổ chức chiến đấu tiêu diệt địch. Hai yêu cầu này có quan hệ nhân quả với nhau cần được quán triệt từ nhận thức thông suốt đến các biện pháp thực hiện cụ thể.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #122 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 12:04:05 am »


        Không có câu hỏi nào nêu ra trao đổi. Tôi trình bày tiếp về tư tưởng chỉ đạo của lãnh đạo Miền.

        Đúng là lực lượng chủ yếu làm nhiệm vụ đánh bại cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ hai của Mỹ ở Đông Nam Bộ mà chủ yếu tập trung vào mục tiêu chiến khu Dương Minh Châu chỉ có Sư đoàn 9 chúng ta. Lúc đầu chính tôi cũng phân vân về lực lượng đảm nhiệm quá ít, e có khó khăn. Cũng định nêu vấn đề này với anh Trần Văn Trà. Nhưng chưa kịp đặt ra thì quá trình dự họp được trao đổi cùng các anh lãnh đạo và chỉ huy Miền, vấn đề đã được sáng tỏ, tự mình tiêu luôn cái phân vân một cách êm ả, nhưng (như?)chẳng có nó trong đầu. Chỉ một Sư đoàn 9 được tăng cường Trung đoàn 16 nhưng chúng ta chiến đấu trong thế trận chiến tranh nhân dân, một thế trận vừa huyền thoại vừa hiện thực, có đủ thành phần ba thứ quân.

        - Lấy đâu ra ba thứ quân? – Có ý kiến hỏi.

        Đúng là căn cứ Dương Minh châu hiện chỉ còn 800 dân theo đúng nghĩa đen của nó, nhưng lại sống phân tán. Trước tình hình đó, lãnh đạo Miền đã quyết định tất cả gần 5.000 cán bộ, chiến sỹ, nhân viên thuộc các cơ quan Trung ương Cục và Bộ chỉ huy Miền sẽ được trang bị vũ khí, phân chia thành các lực lượng bộ đôi địa phương và du kích cơ quan “huyện”, ‘xã” là những khu vực cơ quan, đơn vị bộ đội đóng trụ sở.

        Với gần 5.000 bộ đội địa phương, du kích cơ quan đều là những cán bộ, nhân viên, chiến sỹ có nhận thức cao về trách nhiệm chiến đấu vì sự nghiệp độc lập, thống nhất Tổ quốc, được thử thách thực sự trong khói lửa chiến đấu, thạo địa hình, lại được trang bị vũ khí, được phân công phân nhiệm rõ ràng, được chuẩn bị sữa trận địa, thiết bị chiến đấu, đó là một lực mạnh và tinh. Tất cả đều được bố trí vừa rộng về diện, vừa hiểm về thế cài răng lược, không cho địch phân tuyến, sẽ đủ sức bám trụ chiến đấu tại chỗ có hiệu quả; đồng thời sẽ phối hợp và hỗ trợ tốt cho Sư đoàn  chúng ta có điều kiện rảnh tay, tập trung lực lượng vào những trận đánh then chốt khi có thời có.

        Tất nhiên còn phải chờ thực tế trả lời. Nhưng ngay từ lúc này, trên bình diện chủ trương và biện pháp tổ chức thực hiện, tôi thấy đây là một sáng tạo của chúng ta trong việc vận dụng quan điểm chiến tranh nhân dân của Đảng vào điều kiện cụ thể của tình hình cũng rất cụ thể. Không thể có cách nào hơn để tạo lực, tạo thế đánh địch trong lúc thật hiểm nghèo này, nếu chúng ta chấp nhận sự đối mặt với chúng...

        Tiếp theo, các anh trong Bộ tư lệnh tham gia ý kiến. Sau đó anh Lê Văn Tưởng, Chính uỷ Sư đoàn kết luận:

        - Về biện pháp thực hiện cụ thể thì phong phú, có thể còn nhiều hiến kế bổ sung, nhưng về tư tưởng chỉ có một yêu cầu tất cả chúng ta đồng tâm nhất trí, xác định đầy đủ tinh thần trách nhiệm, dũng cảm, quyết tâm khắc phục mọi khó khăn, thực hiện thắng lợi quyết tâm chiến đấu của Trung ương Cục, Quân uỷ và Bộ chỉ huy Miền.

        - Trước mắt chúng ta cần hoàn thành tốt chương trình rút kinh nghiệm và tập huấn các yêu cầu về chiến thuật, kỹ thuật chiến đấu cá nhân.

        - Đồng thời chúng ta cần hoàn thành tốt chương trình rút kinh nghiệm và tập huấn các yêu cầu về chiến thuật, kỹ thuật chiến đấu cá nhân.

        - Đồng thời triển khai công tác chuẩn bị chiến đấu. Tổ chức trao đổi và quán triệt nhiệm vụ của sư đoàn trong tiến công đánh bại cuộc phản công, cần làm rõ mối quan hệ vừa làm nhiệm vụ bảo vệ cơ quan Trung ương Cục, vừa tổ chức đánh địch bảo vệ căn cứ.

        Mùa mưa vừa chấm dứt, lợi dụng yếu tố bất ngờ về thời tiết ở Nam Bộ đang chuyển sang mùa khô, tướng Oét-mo-len, Tư lệnh quân đội Mỹ ở Nam Việt Nam nay từ trung tuần tháng 10 năm 1966, đã ráo riết chuẩn bị cho cuộc phản công mùa khô lần thứ hai. Mở đầu Mỹ tổ chức một số cuộc càn quét nhằm củng cố  tuyến phòng thủ xung quanh Sài Gòn, chuẩn bị bàn đạp nhằm đánh đòn bất ngờ vào lực lượng ta ở bắc Tây Ninh.

        Nhưng như trên đã trình bày, chúng ta hoàn toàn chủ động trên mọi bình diện chỉ đạo chiến lược, chiến dịch và chỉ huy chiến đấu được hình thành từ rất sớm, ngay từ mùa khô lần thứ nhất chưa kết thúc. Sự hiện diện của Sư đoàn  đang còn dở dang nhiệm vụ ở hướng bắc Sài Gòn đã nhanh chóng lật cánh sang hướng tây, tây bắc Sài gòn theo lệnh của Bộ chỉ huy Miền là một minh chứng là chúng ta đã đi trước kẻ địch trong việc tranh thủ yếu tố thời tiết.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #123 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 12:04:28 am »


        Ngày 2 tháng 11 năm 1966, khi ta hoàn thành xong bước chuẩn bị, các đơn vị đã vào vị trí tập kết và ngày N của trận đánh mở đầu đang tới gần, thì ngày 3 tháng 11 một bộ phận lực lượng của Lữ đoàn bộ binh nhẹ 196 của Mỹ đổ quân bằng máy bay lên thẳng xuống trảng trống Bầu Gòn, cách Sở chỉ huy Sư đoàn 9 khoảng 500 mét. Cán bộ, chiến sỹ cơ quan sư đoàn bộ, nòng cốt là trung đội vệ binh và trinh sát triển khai chiếm lĩnh ngay bìa trảng, đánh lui đợt tiến công của mũi đi đầu, bắn rơi một máy bay lên thẳng, kèm theo “vài chục lính Mỹ bị thương nặng, mất hẳn liên lạc và cây cối gây trở ngại không ai đến cứu được”.

        Ngay sau đó ít phút, Thường vụ Bộ tư lệnh sự đoàn hội ý nhận định: Mỹ đổ quân xuống khu vực ta đã chuẩn bị, là cơ hội để tiếp cận địch, thực hành tiêu diệt chúng, và thống nhất xử lý.

        - Thông báo ngay tin đánh thắng trận đầu của trung đội bảo vệ, trinh sát sư đoàn đến các đơn vị trong sư đoàn để động viên khí thế.

        - Nhắc các đơn vị giữ vững quyết tâm, không được chủ quan, sẵn sàng đánh địch theo kế hoạch chung.

        - Lệnh bổ sung: Trung đoàn 16 chuyển sang đánh địch bảo vệ căn cứ, cụ thể Tiểu đoàn 9 hành quân gấp về khu vực Bầu Gòn, tăng thêm lực lượng đánh địch đổ bộ đường không; hai Tiểu đoàn 7 và Tiểu đoàn 8 hình thành thế trận đánh địch tiến quân theo đường bộ trên đoạn đường từ Lộc Ninh – Võ Tùng (tỉnh lộ 13 thuộc địa phận tỉnh Tây Ninh).

        Trên thế chủ động, do phán đoán chính xác diễn biến và kịp thời điều chỉnh lực lượng, phân công nhiệm vụ, trong hai ngày 4 và 5 tháng 11, Lữ đoàn 196 liên tiếp đổ quân xuống Bầu Gòn, lọt vào trận địa bày sẵn của Tiểu đoàn 9, bị tiểu đoàn này đồng loạt tiến công, đánh lui 9 đợt tiến công của địch. “Thiếu tá Me-loi, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 1, Trung đoàn 27 bị thương...Trung tá Ba-rốt chỉ huy Tiểu đoàn 2 bị chết khi đi cứu viện. Cả một tiểu đoàn của ông ta bị Việt cộng ( tức Quân giải phóng) loại khỏi vòng chiến đấu. Khi máy bay đáp tới phòng tuyến thì trời tối, đã bật đèn soi bãi đáp nên bị súng cối Việt cộng nã vào. Qua nửa đêm, quân địa phương Suối Cao bị Trung đoàn 272 (tức Trung đoàn 2) Việt cộng tiến công Sở chỉ huy của Lữ đoàn 196 cũng bị nã súng cối...”

        Chiều ngày 5 tháng 11, quân Mỹ rút lực lượng còn lại về hậu cứ để củng cố lực lượng, kết thúc giai đoạn đầu của cuộc hành quân Át-tơn-bo-rơ, có tính chất chuẩn bị chiến trường, chưa có đụng độ lớn. Nhưng Lữ đoàn 196 đã bị thiệt hại đáng kể, buộc Mỹ phải chuyển hướng mở rộng quy mô cuộc hành quân.

        Trên hướng đông nam Sài Gòn, Bộ tư lệnh quân độ Mỹ ra lệnh ngừng các cuộc hành quân càn quét đánh vào Nhơn Trạch (Biên Hoà), Võ Đắc, Tánh Linh (Long Khánh), Nha Mát – Long Nguyên (Thủ Dầu Một), đưa toàn bộ Sư đoàn bộ binh số 1 “Anh cả đỏ”, Lữ đoàn bộ bình 196, Lữ dù 173, Trung đoàn thiết giáp số 11 và một số đơn vị thuộc Sư đoàn bộ binh cơ giới 25 “Tia chớp nhiệt đới”, Sư đoàn bộ binh số 4 nâng tổng số quân tham chiến lên tới 30.000 tên, 300 xe tăng thiết giáp, 100 khẩu pháo và nhiều lần chiếc máy bay lên đối phó với ta.

        Đây là cuộc hành quân lớn đầu tiên của Mỹ ở Đông Nam Bộ và cả chiến trường miền Nam nói chung trên một diện rộng từ Trảng Bàng đến Gò Dầu trên đường số 1 và Trại Đèn bên quốc lộ 13 với mục đích cao hơn giai đoạn đầu, không phải chỉ nhằm chuẩn bị chiến trường, mà là thăm dò, tạo bàn đạp tiến sâu vào tung thâm căn cứ, “tìm diệt” cơ quan lãnh đạo đầu não và chủ lực của ta.

        Mặc dầu có khí thế của đánh thắng trận đầu, nhưng chúng tôi vẫn chưa thật yên tâm trước diễn biến mới thật mau lẹ trong giai đoạn hai của cuộc hành quân Át-tơn-bo-rơ đánh vào căn cứ Dương Minh Châu. Quán triệt mệnh chiến đấu bổ sung của Bộ chỉ huy Miền điện xuống, chúng tôi chuyển toàn bộ đội hình sư đoàn sang phối hợp với quân dân căn cứ Dương Minh Châu và du kích cơ quan Khu B, chiến đấu bẻ gãy cuộc hành quân. Một thế trận chiến đấu phối hợp ba thứ quân đã diễn ra liên tục có hiệu quả trên toàn mặt trận. Sư đoàn 9 đã hỗ trợ tạo điều kiện cho các đơn vị du kích cơ quan Trung ương Cục, hậu cần Miền, cơ quan B5, cơ quan thông tin huyện Tà Đạt, Tiểu đoàn 70 bảo vệ mở những trận tiến công nhỏ lẻ, tiêu diệt gần 300 Mỹ, bắn rơi 5 máy bay, bắn cháy 19 xe tăng, thiết giáp. Ngược lại từ những trận tiến công nhỏ lẻ tiêu hao đều khắp của du kích cơ quan kể trên, Sư đoàn 9 có điều kiện bứt ra tổ chức lực lượng bám trụ đánh địch trên đường liên tỉnh 4; cử một bộ phận đánh vào phía sau, phối hợp với quân dân Tây Ninh đánh địch ở vòng ngoài. Trong những ngày đầu chống cuộc hành quân At-tơn-bo-rơ mở rộng, Trung đoàn 1 với tinh thần chủ động, phát huy cách đánh bằng lực lượng nhỏ tổ chức được nhiều trận phục kích, đánh địch càn quét, phá huỷ 8 xe M113... Ngày 18 tháng 11, quân Mỹ buộc phải co lại, điều chỉnh kế hoạch hành quân.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #124 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 12:04:58 am »


        Ngay lúc đó Bộ chỉ huy Miền điện xuống cho sư đoàn cần có kế hoạch bám đánh địch trên đường chúng rút. Chúng tôi triển khai thực hiện mệnh lệnh của Bộ chỉ huy Miền không mấy khó khăn, vì ngay từ đầu sư đoàn đã xác định phải bám đường 4 vì địch tiến quân hay lui quân thường phải dựa vào con đường này.

        Liên tiếp trong ba ngày 21, 22 và 25 tháng 11 các Trung đoàn 1, 16 và Trung đoàn 2 tổ chức tiến công Mỹ ở Tà Đạt, Suối Đá, Dầu Tiếng, loại khỏi vòng chiến đấu hàng trăm tên, phá huỷ khẩu pháo 105 ly, 5 máy bay lên thẳng.

        Ngày 26 tháng 11, tướng Oét-mo-len buộc phải kết thúc cuộc hành quân, “Bắt đầu chỉ là Lữ 196 nống ra có tính chất thăm dò, chuẩn bị chiến trường, sau đó hút cả Sư đoàn bộ số 1, ba lữ đoàn không vận, kỵ binh thiết giáp khác với yêu cầu cao hơn đánh thẳng vào căn cứ Dương Minh Châu nhưng đã thất bại. Vào những ngày kết thúc hành quân, MACV buộc phải kết luận, Lữ đoàn 196 đã sứt mẻ nặng, buộc tướng một sao Đờ-xớt-xuya chuyển sang lực lượng pháo binh dã chiến, giao cho tướng một sao Nâu chỉ huy lữ đoàn này. Lục quân Mỹ phải đẩy thêm nhiều quân Mỹ vào Việt Nam, cho thấy dấu hiệu ở chiến trường ngày thêm căng thẳng”

        Rút kinh nghiệm đánh bại cuộc hành quân Át-tơn-bo-rơ, Bộ chỉ huy Miền khẳng định mạnh mẽ hơn nữa phương châm chỉ đạo bám trụ đánh địch tại chỗ là hoàn toàn có cơ sở và họ quyết tâm: động viên mọi lực lượng cơ quan, đơn vị trong căn cứ bám trụ chiến đấu tại chỗ, phối hợp với một bộ phận chủ lực mở chiến dịch phản công kiên quyết đánh bại cuộc hành quân quy mô lớn của địch, bảo vệ căn cứ, bẻ gãy gọng kìm “tìm diệt” để hỗ trợ phá vỡ gọng kìm “bình định”, tạo điều kiện giành thắng lợi có ý nghĩa quyết định trong năm 1967.

        Sư đoàn 9 sau đợt chiến đấu góp phần đánh bại cuộc hành quân Át-tơn-bo-rơ của Mỹ, được bổ sung quân số, vũ khí từ miền Bắc vào theo đường Trường Sơn. Toàn sư đoàn được đổi mới trang bị, bằng hệ vũ khí CKC, AK, B40... được tăng cường một tiểu đoàn súng cối 120 mang vác, một tiểu đoàn súng trọng liên 12,7 ly (Quân số tăng: mỗi tiểu đoàn có từ 350 – 400 quân, mỗi trung đoàn có từ 1.800 – 2.000 quân, toàn sư đoàn có 9.368 quân) và triển khai thế trận mới: Trung đoàn 1 đứng chân tây đường 22, Trung đoàn 2 đứng chân tại Chà Dơ, Trung đoàn 16 ở Suối Dây, Trung đoàn 3 sang Phước Sang đường 13.

        Tuy nhiên Mỹ vẫn chưa từ bỏ ý định mở các cuộc hành quân thăm dò, nghi binh thu hút làm lạc hướng phán đoán của ta, nhằm đảm bảo chắc ăn cho một cuộc triển khai lực lượng lớn đánh vào Chiến khu C. Đó là cuộc hành quân tiếp theo mang mật danh Xê-đa-phôn tiến hành từ ngày 8 tháng 1 đến 26 tháng 1 năm 1967 với lực lượng cỡ quân đoàn (lực lượng địch huy động: Sư đoàn 1, Sư đoàn 25, Lữ đoàn 196, Lữ đoàn dù 173, Trung đoàn kỵ binh thiết giáp số 11 và một số đơn vị quân ngụy Sài Gòn) đánh vào vùng tam giác sắt (Là khu vực An Điềm – An Tây, sau này Mỹ khoanh thành một vùng gọi là “tam giác sắt” rộng chừng 170 ki-lô-mét vuông. Trên bản đồ đó là một hình tam giác mà các đỉnh của nó là thị trấn Bến Súc, thị trấn Bến Cát và giao điểm của sông Sài Gòn với sông Thị Tính. Trong nhiều tài liệu “Tam giác sắt” thường được hiểu bao gồm phần đất Trảng Bàng, Củ Chi, Bến Cát - Dầu Tiếng. Gọi là “tam giác sắt” vì nơi đây đã xảy ra nhiều cuộc đụng độ, địch đổ xuống đây hàng chục ngàn tấn bom đạn nhưng vẫn không đè bẹp được ý chí gang thép của quân và dân ta, không xoá được một vùng vững vàng là căn cứ cách mạng) với mục đích củng cố và nới rộng vành đai an ninh phía bắc Sài Gòn, diệt, đẩy chủ lực ta ra xa, “tìm diệt” cơ quan lãnh đạo kháng chiến của thành phố Sài Gòn – Gia Định, chuẩn bị bàn đạp đánh vào căn cứ Dương Minh Châu.

        Cũng cần nói thêm, bản thân cuộc hành quân cấp quân đoàn này đã không có sự nhất trí của những người cầm đầu quân đội Mỹ ở Nam Việt Nam lúc đó. Trước hết, Bộ tư lệnh dã chiến Mỹ đóng ở Biên Hoà không chấp nhận mở cuộc hành quân, để tập trung lực lượng xâm nhập vào chiến khu Dương Minh Châu. Nhưng tướng Oét-mo-len là Tư lệnh chỉ huy chung có tham vọng lớn hơn, muốn cùng một khoảng thời gian mở cuộc hành quân Xê-đa-phôn nhằm bứng “Việt cộng” ra khỏi nơi đây với kế hoạch dùng Sư đoàn 25 và Lữ đoàn 196 ngược sông Sài Gòn làm cái đe. Sau đó dùng Sư đoàn 1, Lữ đoàn 173 và Trung đoàn 11 thiết giáp từ phía đông đánh thẳng vào khu “tam giác sắt”, cắt nó ra làm đôi rồi đặt đối phương lên đe mà nện. Như vậy, sẽ có một bàn đạp đánh vào Dương Minh Châu. Nhưng ta, bằng phương thức phối hợp tiến công rộng khắp của lực lượng vũ trang địa phương với tác chiến của một bộ phận đơn vị chủ lực đánh vào các mục tiêu chủ yếu, tiêu hao, tiêu diệt một bộ phận sinh lực địch, buộc tướng Oét-mo-len phải kết thúc cuộc hành quân, sau khi chỉ dồn được 15.000 dân về thị xã Thủ Dầu Một.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #125 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 12:05:36 am »


        Đặc biệt từ ngày 2 tháng  đến 21 tháng 2 năm 1967 (trước cuộc hành quân Gian-xơn Xi-ty 20 ngày) địch liên tiếp mở các cuộc hành quân càn quét cấp sư đoàn. Không kể cuộc hành quân Bíp-sprinh của Sư đoàn 1 và Lữ đoàn 173 ngày 1 tháng 2 đến 16 tháng 2 vào khu vực Sình Bà Đá thuộc Chiến khu Đ, riêng ở khu vực Dương Minh Châu đã có hai cuộc hành quân nhằm tiêu hao lực lượng ta, tạo thế cho các bước hoạt động quân sự sau đó.

        Đó là cuộc hành quân Gat-xđen từ ngày 2 tháng 2 đến ngày 21 tháng 2 của Sư đoàn 25 đánh vào tây đường 22 đến sát biên giới Cam-pu-chia, chốt lại các điểm Lò Gò, Cần Đăng, Tà Xia; cuộc hành quân Túc Sơn từ ngày 14 tháng 2 đến ngày 18 tháng 2 do Lữ đoàn 1, Sư đoàn 1, một bộ phận Lữ đoàn 3, Sư đoàn 4 thực hiện đánh vào Ván Tám, Thị Tính – đông sông Sài Gòn thuộc khu vực Long Nguyên, nhằm tạo địa bàn cho lực lượng hành quân từ quốc lộ 13 đánh vào khu vực căn cứ.

        Ngay sau khi cuộc hành quân Xê-đa-phôn kết thúc, lãnh đạo và chỉ huy Miền nhận định: Địch sẽ dốc toàn lực mở cuộc tiến công lớn đánh sau vào căn cứ của ta, nhằm diệt cơ quan đầu não và lực lượng chủ lực của ta, cố giành thắng lợi có tính quyết định. Các anh cần có chủ trương động viên mọi lực lượng cơ quan, đơn vị có mặt trong chiến khu bám trụ, chiến đấu phối hợp với bộ đội chủ lực kiên quyết phản công và tiến công, quyết đánh bại cuộc hành quân đầy tham vọng của địch, giữ vững căn cứ. Đến đây, công tác chuẩn bị có được định hướng rõ ràng, đã triển khai với nhịp độ tích cực, khẩn trương hơn.

        Cùng với các lực lượng dân, chính, đảng, Sư đoàn 9 đã hoàn thành mọi mặt công tác chuẩn bị cho nhiệm vụ không chỉ bằng mồ hôi, công sức mà cả bằng máu xương đổ xuống qua đụng độ với kẻ thù trong cuộc hành quân chuẩn bị nhằm nghi binh, thăm dò, tạo thế của địch (Trận thắng Bầu Gòn ngày 4 và 5 tháng 11 năm 1966, quân Mỹ loại khỏi vòng chiến đấu 600 tên, Sư đoàn 9 có 21 cán bộ, chiến sỹ hy sinh, 46 đồng chí bị thương). Nhưng lúc này đây sau khi nghe ý kiến nhắc nhở động viên của cấp trên qua điện thoại - Quyết đánh và quyết thắng cuộc hành quân lớn của địch, giữ vững căn cứ kháng chiến sao mà thiêng liêng đến thế!

        Mảnh đất mà chúng tôi đang đứng, có nhiệm vụ xả thân để bảo vệ là mảnh đất mang cái tên thân thương trìu mến vô cùng! – Căn cứ Khu B (địch gọi là Chiến khu C) thuộc địa phận bắc huyện Dương Minh Châu (sau này tách ra lập huyện Tân Biên) tỉnh Tây Ninh, nằm giữa hai sông Vàm Cỏ ở phía tây và sông Sài Gòn ở phía đông. Trong kháng chiến chín năm, nơi đây là một trong những căn cứ địa của miền Đông và là chỗ đứng chân của Xứ uỷ Nam Bộ, của Phân khu uỷ và Bộ tư lệnh miền Đông cho đến ngày lực lượng vũ trang ta tập kết ra Bắc theo Hiệp định Giơ-ne-vơ năm 1954. Trong kháng chiến chống Mỹ, từ năm 1958 Xứ uỷ Nam Bộ đã có chủ trương xây dựng nơi đây thành căn cứ tây bắc làm chỗ dựa cho Xứ uỷ và là nơi thành lập lực lượng vũ trang đầu tiên của miền Đông. Ở đây cũng đã diễn ra các trận Minh Thạnh (10-1958), Tua Hai (1-1960), mở đầu cho phong trào đồng khởi của Đông Nam Bộ. Sau đồng khởi, Khu B trở thành căn cứ chủ yếu của Xứ uỷ nam Bộ, sau đó là Trung ương Cục, Uỷ ban Trung ương Mặt trận giải phóng miền Nam Việt Nam, Bộ chỉ huy quân sự Miền, đài phát thanh giải phóng...

        Trong giai đoạn “chiến tranh đặc biệt”, quân đội ngụy Sài Gòn đã mở nhiều cuộc hành quân đánh vào căn cứ, nhưng cũng chỉ đến vùng ven. Từ năm 1965, khi quân Mỹ nhảy vào trực tiếp tham chiến, trong cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ nhất, trên hướng bắc, tây bắc địch đã mở liên tiếp 13 cuộc hành quân cấp lữ đoàn, sư đoàn tăng cường, cũng chỉ đánh vào các khu căn cứ lõm của ta nhằm đẩy chủ lực ta ra xa vành đai bảo vệ thành phố Sài Gòn và các đô thị vùng ven.

        Giờ đây căn cứ Khu B nổi lên như một khu căn cứ đầu não lãnh đạo cách mạng toàn Miền, được coi như là vùng bất khả xâm phạm, đã được tướng bốn sao Oét-mo-len, Tư lệnh quân đội viễn chính Mỹ ở miền Nam Việt Nam đưa vào mục tiêu chủ yếu phải đánh phá của cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ hai trong khuôn khổ của chiến lược “tìm diệt”.

        Hầu như mỗi chúng tôi, những cán bộ chỉ huy quân sự và các đồng chí lãnh đạo chủ chốt các tỉnh, thành phố thuộc chiến trường B2 đều ít nhất có một lần đặt chân lên mảnh đất có diện tích khoảng 1.500 ki-lô-mét vuông này. Ấy là những ngày báo cáo, nhận chỉ thị của Trung ương Cục, Quân uỷ và Bộ chỉ huy Miền về tổ chức các hoạt động quân sự, về các chủ trương xây dựng cơ sở, phát động quân chúng đấu tranh thực hiện phương châm hai chân, ba mũi (Hai chân là đấu tranh chính trị, quân sự song song; ba mũi giáp công là tiến công quân sự, chính trị, binh vận) đánh bại âm mưu xâm lược của kẻ thù, giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc... Những ngày như thế chúng tôi cảm thấy như mình được sống trên mảnh đất của chính mình, mảnh đất có chủ quyền, được hít thở không khí tự do, được sưởi ấm tình cảm đồng đội, đồng chí, được hàn huyên, tâm sự, được tĩnh tâm và thư giãn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #126 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 12:06:07 am »


        Quá khứ sáng chói, tự hào, lại giữ vị trí then chốt trong hiện tại, mảnh đất đang thực sự là nguồn, là gốc của một điểm tựa, một thế trận vững chắc về chính trị, tinh thần và cả vật chất; nó là nơi để ta tạo lực, tạo thế, tiến lên giành thắng lợi hoàn toàn cho cuộc chiến đấu.

        Rõ ràng để kẻ thù đánh phá, vô hiệu hoá mảnh “đất thánh” này là một xúc phạm không thể chấp nhận!

        Tuy biểu hiện có khác nhau, nhưng các cán bộ chỉ huy sư đoàn chúng tôi đều có một suy nghĩ, một tâm tư chung như vậy trước khi vào trận.

        Trong tháng 1 năm 1967, sau khi được bổ sung quân số, vũ khí, tiến hành học tập Nghị quyết Bộ Chính trị, Nghị quyết 4, Trung ương Cục củng cố quyết tâm chiến đấu, rút kinh nghiệm đánh bại cuộc hành quân Át-tơn-bo-rơ, phân công cán bộ sư đoàn, trung đoàn đi nghiên cứu thực địa, chuẩn bị phương án chiến đấu trên các điểm chọn sẵn theo quyết tâm chiến dịch của Bộ tư lệnh Miền. Thực hiện hướng dẫn bổ sung của cơ quan tác chiến cấp trên, hình thành thế đánh của bộ đội chủ lực, chúng tôi điều chỉnh cho các đơn vị vào các trọng điểm dự kiến địch sẽ đổ quân cụm lại hoặc hành quân qua.

        Trung đoàn 1 đang tham gia chống cuộc hành quân Gát-xđen ở tây đường 12 chuyển về đứng chân tại khu vực đường 4 phối hợp với du kích cơ quan, bộ đội địa phương đánh nhỏ lẻ ở tây đường 4 phối hợp với Trung đoàn 2, Trung đoàn 16 đánh một số trận tập kích tiêu diệt các cụm quân địch dọc đường 4 trên các khu vực Bàu Cỏ, Đồng Pan, Bổ Túc. Sau về làm lực lượng dự bị sư đoàn, đứng ở bắc Bổ Túc.

        Trung đoàn 2 đứng chân ở khu vực Chà Dơ, phối hợp với du kích cơ quan, bộ đội địa phương đánh nhỏ lẻ trên các khu vực Võ Tùng, Bà Chiêm, Chà Dơ; sẵn sàng phối hợp với Trung đoàn 16 đánh các trận tập kích tiêu diệt các cụm địch ở Chà Dơ, Đồng Rùm trên lộ Kiểm – Chà Dơ - Bổ Túc, trên đường Đá Đỏ - Bổ Túc – Sóc Con Trăng.

        Trung đoàn 16 về đứng chân đông đường 4, khu vực Suối Mây, bến Ông Ngọt phối hợp với du kích cơ quan, bộ đội địa phương đánh nhỏ lẻ trên khu vực đông đường 4, sẵn sàng phối hợp với Trung đoàn 1, Trung đoàn 2 đánh các trận tiêu diệt địch trên đường 4, lộ Kiểm, Chà Dơ đi Bổ Túc.

        Trung đoàn 3 lật cánh sang Phước San – An Tịnh (đông quốc lộ 13) thực hiện nghi binh, kéo dãn đội hình địch, đồng thời tổ chức đánh địch trên đoạn nam, bắc Chơn Thành, sẵn sàng thọc xuống hoạt động sau lưng địch ở khu vực Bàu Bàng, Bến Cát.

        Ở đây cũng cần nói thêm, trong quá trình họp bàn kế hoạch tác chiến, có hai loại ý kiến nêu lên: tình hình thay đổi, không như Bàu Bàng trước đây, lần này địch tập trung ưu thế tuyệt đối cả binh lực và hoả lực, ra quân ồ ạt, ta chỉ có thể phân tán đánh nhỏ; ý kiến khác cho rằng không nên cứng nhắc mà phải có nhiều cách đánh, nhỏ, vừa và lớn.

        Đây là một tồn tại thuộc tư tưởng, chứ không đơn thuần là nhận thức, cần được giải quyết thông suốt trước khi bước vào chiến đấu. Nhưng giải quyết nó lại không đơn giản, nếu chỉ đơn thuần áp đặt hoặc phê phán một cách võ đoán. Bởi loại ý kiến thứ nhất xuất phát từ thực tế, vì trước đó Trung đoàn 2 đã chạm trán với Lữ 196 trong cuộc hành quân Át-tơn-bo-rơ bị địch chống trả quyết liệt bằng phi pháo, gây thương vong cho ta, một số ít nảy sinh bi quan, dao động.

        Sau khi thống nhất trong Bộ tư lệnh sư đoàn, tôi trao đổi lại với các đồng chí chỉ huy trung đoàn và các đơn vị trực thuộc, làm cơ sở tiến hành giải thích cho mọi người thông suốt. Nguyên nhân gây thương vong phụ thuộc vào nhiều yếu tố, không phải chỉ do kẻ địch có nhiều phi pháo, không phải do tập trung đánh lớn... Trong thực tế chiến đấu không phải phân tán đánh nhỏ là ít thương vong hoặc không có thương vong. Ngược lại không phải bao giờ cũng tập trung đánh lớn cũng đồng nghĩa với thương vong nhiều. Vấn đề ở nghệ thuật chỉ huy, ở trình độ chiến thuật và kỹ thuật chiến đấu cá nhân của mỗi người có thuần thục hay không. Chính vì chúng ta kịp thời rút kinh nghiệm sau chiến dịch Bàu Bàng - Dầu Tiếng, sau đợt hoạt động mùa mưa 1966 đánh địch trên quốc lộ 13; chínH vì chúng ta đánh giá địch đúng trong cuộc hành quân này, nên Trung ương Cục, Quân uỷ và Bộ tư lệnh Miền đã đề ra trong bước mở đầu của đợt hoạt động sẽ đánh nhỏ, đánh vừa với quy mô tiểu đoàn, trung đoàn là chính, chỉ đánh lớn khi chắc thắng...
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #127 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 12:08:03 am »


        Về cuộc hành quân Gian-xơ Xi-ty.

        Đây là cuộc hành quân trên bộ lớn nhất trong cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam của đế quốc Mỹ cả về quy mô lực lượng lẫn mục tiêu nêu ra.

        Như bạn đọc đã biết, bộ tư lệnh quân đội viễn chinh Mỹ ở Nam Việt Nam cho rằng sở dĩ họ thất bại trong cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ nhất là do diện phản công rộng, hướng tiến công nhiều (Cuộc phản công mùa khô lần thứ nhất (1965 – 1966) của Mỹ với kế hoạch ra quân ồ ạt, đánh cùng một thời gian trên hai chiến trường Khu 5 và Đông Nam Bộ với 5 hướng (còn gọi là 5 mũi tên):

        + Tây bắc Sài Gòn gồm Củ Chi, Bến Cát, Chiến khu Đ.

        + Đông Sài Gòn gồm từ sông Đồng Nai đến Bà Rịa.

        + Nam tỉnh Phú Yên (Tuy Hoà).

        + Bắc Bình Định.

        + Nam Quảng Ngãi.), dẫn tới lực lượng phân tán, nên cuộc phản công mùa khô lần thứ hai này chúng tập trung ưu thế binh hoả lực vào một chiến trường trọng điểm là Đông Nam Bộ, vào một mục tiêu chủ yếu là chiến khu Dương Minh Châu.

        Để giành thắng lợi chắc chắn, ngoài 5 cuộc hành quân thăm dò, nghi binh tạo thế ( Năm cuộc hành quân, nghi binh, tạo thế:

        + Cuộc hành quân Át-tơn-bo-rơ từ 3/11 – 26/11/1966 vào khu vực Bầu Gòn – Chà Dơ.

        + Cuộc hành quân Xê-đa-phôn từ 18/1 – 1/1967 vào vùng “tam giác sắt” Bến Súc - Củ Chi - Bến Cát ( phần này do lỗi của sách, nếu đúng thì cuộc hành quân này từ ngày 8/1 đến 26/1/1967).

        + Cuộc hành quân Bip-spring từ 01/2 – 16/2/1967 vào khu vực Sình Bà Đá.

        + Cuộc hành quân Túc Sơn từ 14/2 – 18/2/1967 vào khu vực Ván Tám, Thị Tính, Long Nguyên.

        + Cuộc hành quân Gát-xđen từ 02/2 – 21/2 vào tây đường 22.), địch còn có cả một kế hoạch chuẩn bị với nhiều nội dung rất công phu.

        Từ ngày 25 tháng 9 năm 1966 đến 20 tháng 2 năm 1967, địch tiến hành một chiến dịch khai quang dồn dập với trên 60 phu vụ máy bay C47, C123 thả chất độc hoá học dọc theo đường biên giới từ Cà Tum đến Tà Nôi. Chú trọng các trục giao thông và những nơi có cơ quan, nơi đóng quân của đối phương; tiến hành mở rộng sân bay Trảng Lớn, Suối Đá, Dầu Tiếng, Minh Thạnh, Quản Lợi, sửa gấp các đường 19, 22, 26, xây dựng các kho tàng dự trữ ở Trảng Lớn, Dầu Tiếng, Hớn Quản, tăng cường công sự cho các khu dự kiến triển khai chỉ huy sở hành quân.

        Cũng từ tháng 12 năm 1966, địch vận chuyển 3.000 chuyến đưa 10.000 tấn hàng các loại gồm xi-măng, bao cát, kẽm gai, gỗ đá, ống cống, cốt sắt, máy phát điện, tủ ướp lạnh, xe ủi đất, cầu dã chiến... từ Sài Gòn lên Tây Ninh. Ngoài ra mỗi ngày địch còn dùng từ 10 – 15 lần/chiếc máy bay C123, C130 chuyển hàng từ hậu cứ Biên Hoà lên Dầu Tiếng, Trảng Lớn, Suối Đá, Minh Thạnh, Quản Lợi.

        Từ 1 tháng 2 đến 21 tháng 2 địch dùng trên 30 phi vụ L19, RB57, C47 bay quan sát, chụp ảnh địa hình, thả máy thu tiếng động, dò hướng VTĐ theo các tuyến đường sông, ven biên giới, trong khu vực căn cứ; tung thám báo, biệt kích vào khu căn cứ để nghe trộm điện thoại, phát hiện mục tiêu, điều tra theo dõi dấu vết ta dọc theo các lộ Kiểm, lộ Ửi.

        Càng gần đến ngày N, địch tăng cường chuẩn bị hoả lực sát thương ta trước khi bộ binh nhảy vào. Từ ngày 1 tháng 2 đến ngày 21 tháng 2 (một ngày trước khi mở cuộc tiến công) địch dùng 16 phi vụ B52 (45-50 lần/chiếc) và 30 phi vụ phản lực (90 lần/chiếc) oanh tạc các mục tiêu Bàu Cỏ, Trảng Chiến, Chà Dơ, Đất Đỏ, Sóc Mới, suối Nước Đục; dùng 60 phi vụ C123, C47 rải chất độc hoá học xuống các khu rừng còn sót trên sông Sài Gòn, Tha La, thảm bom cháy đốt các trảng trống dự định đổ quân đóng chốt.

        Đêm 21 tháng 2 năm 1967, máy bay B52 oanh tạc 9 lần, mỗi lần từ 3 – 9 lần/chiếc ném bom rải thảm xuống khu vực Dương Minh Châu. Xen kẽ giữa các đợt hoạt động của máy bay B52 và cả ngày 22 là 234 lần xuất kích của máy bay cường kích chiến thuật.

        Có thể nói trong suốt thời gian chuẩn bị, chờ đợi, tuy chưa trực tiếp đối mặt với quân thù, nhưng âm vang của chiến tranh làm rung chuyển mặt đất nơi chúng tôi đứng, khói bụi của chiến tranh bay khắp không gian, nhiều lúc không sao chợp mắt vì những tiến nổ chát chúa rất gần dội vào tai, vào óc, nghe nhức nhối khó chịu.

        Sau nhiều tháng hối hả chuẩn bị, bộ chỉ huy quân đội viễn chinh Mỹ đã tung vào cuộc phản công chủ yếu này 45.000 quân, gồm 26 tiểu đoàn bộ binh, 8 tiểu đoàn tăng - thiết giáp (2.300 xe), 17 tiểu đoàn pháo binh (250 khẩu) (Số đầu đơn vị tham gia cuộc hành quân: hai Sư đoàn bộ binh số 1 “anh cả đỏ”, Sư đoàn bộ binh cơ giới số 25 “tia chớp nhiệt đới”, bốn lữ đoàn: Lữ đoàn không vận 173, Lữ bộ binh nhẹ , 15 phi đoàn máy bay 96, Lữ 3 Sư đoàn bộ binh số 4, Lữ 1 Sư đoàn bộ binh số 9, Trung đoàn kỵ binh thiết giáp số 11) phản lực, máy bay vận tải, hàng trăm lần/chiếc máy bay chiến lược B52. Quân ngụy tham gia cuộc hành quân này có một chiến đoàn thuỷ quân lục chiến (2 tiểu đoàn), một tiểu đoàn biệt động quân va 12 đại đội biệt kích.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #128 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 12:08:41 am »


        Bằng lực lượng gần gấp hai lần cuộc hành quân Xê-đa-phôn, địch mở cuộc hành quân quy mô lớn với thủ đoạn bao vây kết hợp dùng lực lượng đột kích mạnh thọc sâu chia cắt; dùng đổ bộ đường không thẳng đứng, nhảy dù, bất ngờ tạo thế bao vây chặt bằng một “vành móng ngựa khổng lồ” (chữ U lộn ngược) khoá chặt biên giới Cam-pu-chia và hai bên sườn; đồng thời dùng lực lượng hỗn hợp bộ binh và cơ giới làm mũi tên tiến công chủ yếu thọc vào trung tâm căn cứ nhằm tiêu diệt cơ quan đầu não và lực lượng chủ lực của ta.

        Trung tuần tháng 2, các Sư đoàn bộ binh số 1, Bộ binh cơ giới số 25 đã chuyển vào vị trí hai phía đông và tây dọc biên giới Cam-pu-chia.

        Ngày 22 tháng 2 năm 1967 khi cuộc hành quân Gian-xơn Xi-ty chính thức bắt đầu thì cả vùng phía bắc đã bị địch đóng chốt vít chặt.

        Cuộc hành quân do tướng ba sao Xi-mân, Tư lệnh lực lượng dã chiến II của Mỹ đóng nhiệm sở ở Biên Hoà chỉ huy dự định tiếp theo ngay sau cuộc hành quân Xe-đa-phôn, đã bị chậm lại một tháng để có thời gian sửa chữ sai lầm của các cuộc hành quân trước đó.

        Về diễn biến chung nhiều tài liệu đã phản ánh đầy đủ ở đây xin kể thêm một số chi tiết quan sách báo địch mà chúng tôi thu thập sau này càng nổi rõ thủ đoạn lắt léo và phức tạp mà địch đã thực thi.

        Ngày N (tức ngày 22 tháng 2), mở đầu cuộc hành quân đã diễn ra một trong những cuộc cất cánh trực thăng đông đảo nhất (trong cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ ở Nam Việt Nam), đổ 9 tiểu đoàn bộ binh thuộc Sư đoàn bộ binh số 1, Lữ 196, 173 xuống Sóc Mới, Rùm Đuôn, Ang Khắc. Một tiểu đoàn còn lại của Lữ đoàn 173 gồm 845 quân do 16 máy bay C130 từ Biên Hoà chở đến nhảy dù xuống Cà Tam để hoàn thành cánh quân phía bắc của chiếc móng ngựa và do Lữ 1 của Sư đoàn 25 từ đường 22 đánh sang hướng đông bắc.

        Ngày N+1 (tức ngày 23/2), Lữ 2 của Sư đoàn 25 cùng với Trung đoàn kỵ binh thiết giáp số 11 (thiếu một tiểu đoàn) từ phía năm theo đường 4 đánh lên đóng chốt ở Bàu Cỏ, Đồng Pan, Sóc Kỳ nối liền với Cà Tum, lấy huyện Tà Đạt làm hợp điểm hiệp đồng bao vây bốn mặt toàn bộ khu vực căn cứ.

        Như vậy là bằng phương tiện cơ động nhiều và hiện đại cao, ngay ngày đầu của cuộc hành quân, tướng Oét-mo-len đã đưa toàn bộ đội hình chiến dịch cùng hàng trăm xe tăng, xe bọc thép, pháo cối vào các mục tiêu tiến công, bao vây, án ngữ toàn bộ khu căn cứ trên các hướng, bằng nhiều lớp bộ binh và hoả lực...

        Đúng là nếu nhìn trên bản đồ hình thái chiến dịch, ta thấy thế trận hành quân của địch vừa kín lại vừa hiểm, tưởng chừng đối phương khó có thể lọt qua vòng phong toả bằng bộ binh, xe tăng, thiết giáp và hệ thống hoả lực ken dày của địch.

        Nhân đây tôi xin được kể một chi tiết ngoài lề:

        Tháng 7 năm 1967, tôi được phép của Bộ tư lệnh Miền đi trong đoàn anh Nguyễn Chí Thanh, Bí thư Trung ương Cục ra Hà Nội nhận kế hoạch tiến công nổi dậy Xuân 1968.

        Được tin này bạn bè chiến đấu cũ đến thăm, hỏi đủ mọi chuyện đi đường, chuyện cảnh vật, nhân tình ở trong đó và rôm rả nhất vẫn là chuyện chiến đấu, chuyện về cuộc hành quân Gian-xơn Xi-ty. Chả là trong số bạn bè, có một số muốn hỏi sâu những kinh nghiệm vì các anh đã nhận lệnh chuẩn bị đi B.

        Mặc dầu người vẫn đang mệt, nhưng đụng đến một vấn đề tâm đắc còn nóng hổi, tôi say sưa kể lại những điều mình chứng kiến quá trình đối mặt với kẻ thù trong một tình thế cực kỳ hiểm nghèo. Không khí buổi gặp mặt thân mật mà trầm lắng, tất cả đều chăm chú dõi theo tôi kể, với gương mặt rạng rỡ như để chia vui với người trong cuộc.

        Bỗng có một anh bạn cắt ngang, chậm rãi xen vào một ý kiến thật lòng:

        - Theo dõi những ngày đầu của cuộc hành quân, mình nghĩ chỉ cần quân ta ra khỏi vòng vây của địch một cách an toàn đã là thắng lợi rồi.

        - Thoát đấy chứ! – Ra đến tận Hà Nội – Tôi nói vui.

        - Ra hẳn chứ - Bạn hỏi tiếp.

        - Ra nhận nhiệm vụ mới, để lại vào – Tôi trả lời...
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #129 vào lúc: 31 Tháng Mười Hai, 2016, 12:09:14 am »


        Xin được trở lại câu chuyện đang kể.

        Như trên đã trình bày, chúng ta đánh địch không bằng kiểu dàn trận, phân tuyến, mà bằng thế trận chiến tranh nhân dân với ba thứ quân rất đặc biệt, nếu không nói là độc đáo. Khi 45.000 quân địch với hàng ngàn xe, pháo hình thành vòng vây tiến vào căn cứ, có các mũi đổ bộ bất ngờ bằng máy bay lên thẳng, thọc sâu bằng bộ binh kết hợp với xe tăng, xe bọc thép vu hồi vào phía sau, đánh qua các khu vực, đến tận toạ độ đặt cơ quan Trung ương Cục mà các phương tiện trinh sát của chúng đã ghi sẵn.

        Nhưng trước mắt quân Mỹ chỉ là những căn lán nhỏ không người, quanh đó là hầm hào và những bãi mìn, là những đơn vị du kích cơ quan bí mật ém sẵn, nếu quân Mỹ vượt quá giới hạn cho phép là nhận lĩnh nguy hiểm.

        Ngay từ phút đầu đặt chân đến các mục tiêu được giao, quân Mỹ vốn chủ quan ngạo mạn đã hoang mang sợ hãi, bởi đâu cũng có trận địa của đối phương đánh chặn.

        Quân ta tác chiến không theo đội hình sư đoàn mà thực hiện chủ động, linh hoạt chiến đấu theo đơn vị tiểu đoàn, trung đoàn trên các hướng được phân công.

        Thực hiện nguyên tắc này, ngày 23 tháng 2, khi Lữ đoàn 2 Sư đoàn 25 và Trung đoàn kỵ binh thiết giáp số 11 tiến lên phía bắc thực hiện hợp vây, thì Trung đoàn 16 luồn xuống phía nam tiến vào đội hình quân địch đang di chuyển. Trung đội đi đầu bị cắt đứt, Đại đội 13 thuộc Trung đoàn 1, Trung đoàn 16 địch đã lọt vào trận phục sẵn của ta, hàng chục lính Mỹ chết. Vào khoảng nửa đêm, sau 54 đợt ném bom yểm trợ chúng mới cứu thoát số tàn quân rút về phía sau. Ngay đêm đó, trung đoàn còn tổ chức pháo kích căn cứ hậu cần của địch ở Suối Đá gây nhiều thiệt hại.

        Trong khi du kích Cà Tum nổ súng bắn rơi 12 máy bay lên thẳng; du kích cơ quan Trung ương Cục ở Rùm Đuôn, Ang Khắc, bộ đội địa phương Tà Đạt chiến đấu bắn rơi thêm 9 máy bay lên thẳng, thì chúng tôi lệnh cho các đơn vị thực hiện đánh nhỏ hai bên sườn và sau lưng đội hình hành quân của chúng: ngày 6 tháng 2, Trung đoàn 2 vận động tập kích Mỹ ở Trảng A Lầu, một bộ phận khác phối hợp với du kích cơ quan đánh địch ở Tà Xia, ngày và đêm 28 tháng 2, Trung đoàn 16 triển khai phục kích địch ở đông nam Giếng Thí, tập kích cụm cơ giới Mỹ ở gần cầu suối Ông Hùng, bắn rơi ba máy bay lên thẳng. Các phân đội pháo của sư đoàn, trung đoàn liên tục pháo kích chỉ huy sở quân địch ở Dầu Tiếng, căn cứ hậu cần địch ở Suối Đá...

        Hành quân và chiến đấu trong điều kiện thời tiết nóng nực, ban ngày bị chặn đánh, ban đêm bị du kích cơ quan quấy rối, sức khỏe và tinh thần chiến đấu của lính Mỹ giảm sút rõ rệt, số quân ốm đau lên tới 16%. Từ ngày 1 đến ngày 13 tháng 3, địch buộc phải co lực lượng về giữ chốt và bảo vệ hành lang tiếp viện theo các trục đường 22, đường 4, tìm cách đánh mới.

        Sở chỉ huy sư đoàn liên tục nhận được điện của các đơn vị gọi về, đều có chung một nhận xét: tình hình bớt căng, cường độ nống lấn của địch có giảm, không rõ vì nguyên nhân gì?

        Tôi điện trả lời: Trước hết sư đoàn biểu dương ý thức báo cáo thỉnh thị kịp thời của các đơn vị. Đúng là địch có triệu chứng co lại, là do ta tích cực chống trả. Các đơn vị cần tổ chức theo dõi chặt chẽ mọi diễn biến, tuyệt đối không được chủ quan, khẩn trương xốc lại đội hình, sẵn sàng đánh trả, có khả năng địch thay đổi thủ đoạn hành quân.

        Cùng lúc sư đoàn cũng nhận được điện của Bộ Tư lệnh Miền: Địch tiến vào khu căn cứ rộng mà không nắm được mục tiêu đánh chiếm cụ thể, lại bị ta liên tiếp đánh đòn phủ đầu, chúng bắt đầu dao động.

        Từ nhận định trên, Bộ tư lệnh Miền quyết định cần tập trung chủ lực đánh những đòn tiêu diệt lớn, đánh mạnh vào tinh thần quân Mỹ, làm thất bại cuôc hành quân của chúng.

        Quyết định trên có tính định hướng, chúng tôi coi đây là mệnh lệnh phải chấp hành. Trên giao quyền cho dưới chủ động sáng tạo trong biện pháp, miễn sao tiêu diệt được sinh lực địch. Dễ mà khó, vì yêu cầu của thế trận chung lúc này chưa cho phép tập trung lực lượng bằng cách kéo các đơn vị về tổ chức chiến đấu theo đội hình sư đoàn, vì các trung đoàn vẫn phải đứng chân ở địa bàn quy định, tác chiến phối hợp theo thế ba thứ quân.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM