Bên những hố đại bác, hố bom của địch cày lên, bên cạnh những cái đổ vỡ, những vườn rau cải vẫn xanh tươi. Ngồng rau cải vẫn vươn lên với những cụm hoa vàng bên những bông hoa thuốc phiện màu tím dịu dàng, màu trắng trong sạch lành mạnh. Một cây đào Ở góc bản đang trổ hoa, những bông hoa hàm tiếu màu hồng tươi dịu hớn hở cười trước gió đông đón mùa xuân ấm cúng sắp trở về, đón một mùa xuân đại thắng lợi. Bom đạn của kẻ thù không thể làm gì nổi chúng ta, không thể ngăn cản nổi con đường đi lên của chúng ta. Ngay cả cây cỏ của đất nước ta, bom đạn của chúng nó cũng không làm gì nổi. Đến mùa hoa vẫn nở, cải vẫn xanh tươi. Trên con đường đấu tranh của dân tộc, cây cỏ vẫn vươn lên cùng với những thắng lợi, hoa vẫn nở đẹp đón mừng thắng lợi. Ngoài này là thế giới tươi sáng, là mùa xuân hoa nở, trong Điện Biên hiện tại là tù ngục tăm tối của lũ giặc. Chính chúng nó đã tạo nên cảnh tù ngục tăm tối ụ tì đó để tự giam hãm chúng nó vào. Cây cỏ vì chúng nó mà không mọc được hoa, vì chúng nó mà không muốn nở, nhưng mai kia cây cỏ sẽ lại mọc lên xanh tốt, hoa sẽ lại nở đẹp vì ngoài này trong ấy sẽ lại là một. Điện Biên lại tươi sáng, mùa xuân lại về. Khi cánh hoa đào bắt đầu rụng để kết thành quả thì kiếp chúng nó ở Điện Biên cũng sẽ rụng như cánh hoa; xác chúng nó,máu chúng nó sẽ bón cho cây cỏ tươi tốt để đền lại tội ác của chúng nó đối với nhân dân, với cây cỏ. Thấy hoa đào nở nhớ đến Tết, người lính nghĩ rất ít đến bánh chưng xanh mà nghĩ rất nhiều đến chiến đấu, nghĩ đến cờ đỏ sao vàng, nghĩ đến lá cờ quyết chiến quyết thắng của Bác sẽ phấp phới tung bay ở Điện Biên. Mùa xuân này phải là một mùa xuân đại thắng lợi, đó là một tất nhiên như mùa đông rét mướt qua đi thì mùa xuân ấm áp phải tới.
Gởi em mấy bông hoa đào là gửi theo những ý nghĩ ở trên, đồng thời là gửi theo những tình cảm không bao giờ phai lạt.
1 đến 2 tháng 2
Cả hai hôm nay lo lắng vấn đề về con đường thắng lợi.
- 1 vạn tám nghìn thước khối.
- Ngót 50 cây phải chặt.
- 4 quãng đường phải cắt vào núi và hạ thấp dốc.
- Mấy quãng đá gay.
- 5 chiếc cầu phải chặt tới hàng ngàn cây gỗ to nhỏ.
- Vấn đề ngụy trang để bảo đảm bí mật.
Suốt buổi sáng đi xem đường, nghe công binh trình bày những yêu cầu của con đường thấy phát sốt.
Tính trên một vạn rưỡi công nhân. Nhẩm lại quân số của đơn vị lo quá. Mỗi ngày được 1.000 nhân công. Làm trong 8 ngày mới được 8.000 nhân công, nghĩa là mới có nửa nhân công theo yêu cầu. Công việc phải đi sâu vào kế hoạch cụ thể, phải tính toán từng ly từng tí để không có một nhân công thừa mà kinh nghiệm làm đường lại chưa có.
Tính đi tính lại: khó khăn vẫn nhiều, nhưng tin tưởng ở sức mạnh của quần chúng có thể khắc phục được. Có kế hoạch cụ thể, phân công, tổ chức hợp lý, động viên thi đua đầy đủ, kinh nghiệm chưa có thì đột phá một đơn vị để rút kinh nghiệm, nếu làm được như vậy thì có thể hoàn thành được nhiệm vụ đúng kỳ hạn. Căn bản vẫn là cán bộ đi sát gương mẫu năng động với chiến sĩ, lấy kinh nghiệm, sáng kiến của quần chúng để giải quyết những khó khăn, coi công tác làm đường cũng như là một cuộc chiến đấu gay go phức tạp. Từ sáng tới chiều đã thấy có nhiều triển vọng, kinh nghiệm + sáng kiến của quần chúng được động viên thấy rõ ràng, nhiệm vụ đã phát huy được nhiều, năng suất bắt đầu tăng, tạm gác súng lại, cầm xẻng cuốc để mở đường, người linh chỉ bỡ ngỡ lúc đầu sau một thời gian ngắn đã trở thành chuyên môn. Rõ ràng là khả năng của người lính cách mạng chúng ta rất nhiều và người lính cách mạng làm gì cũng được.
Mình cả buổi sáng và chiều leo đèo, vượt qua cả 1206 rồi lại quay trở lại, trời nắng gắt, mồ hôi ướt đầy áo rất mệt. Nhưng thấy anh em tíu tít cuốc đất chặt cây, bẩy đá, không khí thi đua sôi nổi, phấn khởi quên cả mệt. Vả lại anh em làm suốt ngày, mệt hơn mình biết bao nhiêu ấy chứ.
Hội ý với cán bộ. Anh em phấn khởi quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ. Tin tưởng.
Chiều xuống, sắp trở về gặp văn công (đại đoàn) xuống đơn vị phục vụ. Trông thấy Nga, Phi, Tỵ
1 đeo ba lô mồ hôi đọng trên trán, mình thương chúng nó quá. Chúng mình chiến đấu cũng là để xây dựng tương lai cho chúng nó, cần phải tích cực cố gắng hơn nữa, chúng nó mới chóng được sung sướng.
Đi bên Nga mình khẽ hỏi:
"Chiều nay 30 Tết rồi Nga có nhớ nhà không?".
Mắt Nga chớp mấy cái nhưng trả lời rất tỉnh táo:
" Em chỉ nhớ ít thôi, thương các anh nhiều hơn. Đi với các anh em thấy như ở nhà, vui hơn nữa ".
Câu nói của một em gái 14 tuổi thật là khôn ngoan. Lẽ ra cải tuổi này đang được cắp sách đến trường học tập, chúng nó cũng vượt hàng ngàn cây số, leo qua bao nhiêu đèo cao, lội qua bao nhiêu suối giá buốt, đi theo các anh lớn ra mặt trận, giữa bom đạn của địch vẫn ca hát nhảy múa để động viên các anh quên hết nỗi gian khổ, mệt nhọc và chịu đựng gian khổ cũng không kém .gì các anh. Mình nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Nga, muốn truyền cho Nga tất cả tình thương yêu của mình. Phi, Tỵ đi sau, trong cái cười của hai đứa trẻ này vẫn đượm một cái buồn lặng lẽ. Chúng nghĩ đến gia đình ở trong vùng địch chăng? Nghĩ đến người bố đã bỏ chúng lại để níu lấy một cuộc sống nhục nhã ích kỷ. Mình ước gì chiều nay có một chút quà gì để " mừng tuổi " chúng nó. Một bữa cơm có rau và một chút thịt để quây quần với nhau bên đống lửa, gây một chút không khí gia đình, đợi năm mới đến. Nhưng chiều nay bữa ăn chừng vẫn chỉ có nước mắm khô!
Dọc đường đi gặp dân công ở các đơn vị về tập trung để ăn Tết. Gặp bộ đội cười nói tíu tít chúc tụng. Cái Tết ở trong lòng mọi người, ở tiếng cười, câu nói của mọi người.
---------------------
1. Nga, Phi, Tỵ là ba nữ văn công quân đội của Đại đoàn 316. Các em khoảng 10-14 tuổi.
HẾT