chuongxedap
Đại tá
Bài viết: 13138
|
|
« Trả lời #71 vào lúc: 25 Tháng Mười Hai, 2016, 11:30:49 am » |
|
Câu hỏi 31: Khi Phan Đình Phùng tổ chức khởi nghĩa thi tinh thần yêu nước của nhân dân địa phương đã được thể hiện như thế nào? Trả lời:
Từ năm 1883, triều đình Huế hoàn toàn đầu hàng giặc. Trước nạn mất nước mà vua quan đã đầu hàng, nhân dân chỉ còn biết ủng hộ các cuộc khởi nghĩa ở địa phương để cứu nước, cứu làng.
Trong phong trào văn thân, ít nhiều các cuộc khởi nghĩa đều đã dựa được vào sức ủng hộ của dân chúng mà kháng chiến. Đinh Công Tráng được nhân dân Ba Đình và Nga Sơn đã tham gia nghĩa quân lại đem ủng hộ vật liệu và đến xây công sự Ba Đình vững chắc. Tống Duy Tân được dân chúng Thanh Hóa gia nhập hương binh đông đảo... Các nhà văn thân ai dựa được vào dân chúng thì cuộc chiến đấu được dẻo dai và lập được nhiều thành tích.
Tinh thần yêu nước của nhân dân địa phương biểu lộ rõ rệt nhất trong cuộc khởi nghĩa Hương Khê. Kể cả những ngày phong trào mới nhen nhóm lên, những ngày thắng lợi cũng như những ngày khó khăn nhất, nhân dân địa phương đều tích cực ủng hộ nghĩa quân, không sợ gian nan nguy hiểm, mặc dầu quân Pháp khủng bố dã man. Dân chúng chịu đựng khổ cực, thiếu thốn để ủng hộ nghĩa quân, nghĩa quân chịu đựng khó khăn gian khổ để đánh lại giặc Pháp.
Nhiều cụ già còn kể chuyện rằng: cuối năm 1885 khi Phan Đình Phùng khởi nghĩa ở làng Đông Thái, dân chúng quanh vùng rất phấn khởi. Quang cảnh thôn xóm vắng vẻ cũ biến đổi hẳn. Chỗ nào cũng thấy cờ quạt của nghĩa quân. Già trẻ trai gái đều vui vẻ múa hát. Người ta nô nức đem trâu, lợn, gà và gánh gạo đến ủng hộ cụ Phan. Trai tráng đua nhau nhập ngũ. Hàng trăm thợ rèn kéo đến suốt đêm ngày làm giáo mác cho nghĩa quân.
Rồi cuộc khởi nghĩa dần dần trưởng thành. Ba vấn đề khó khăn nhất đặt ra là: lực lượng nghĩa quân, lương thực và vũ khí. Nhưng nhờ có dân chúng, Phan Đình Phùng và Cao Thắng đã khắc phục được cả. Từ lúc tay không khởi nghĩa đến những năm 1890-1894, có hàng mấy nghìn người theo Phan Đình Phùng. Những ngày cuối cùng vẫn còn tới 2.700 quân sĩ quyết tâm theo cụ, dù sống chết thề không chịu đầu hàng giặc. Hàng trăm thợ rèn từ đồng bằng lên trại nghĩa quân để rèn đúc khí giới. Máy móc không có, nguyên liệu thiếu, nhưng với tinh thần yêu nước và hai bàn tay lao động họ đã tạo ra hàng trăm khẩu súng tinh vi, hiện đại. Dân chúng các làng đã đi bòn nhặt từ lưỡi dao, cuộc cùn, lọng ô, móng lừa, móng ngựa cung cấp cho nghĩa quân làm nguyên liệu đúc súng. Và sau cũng vẫn không đủ nhu cầu, dân chúng đã ủng hộ cả nồi đồng, mâm thau, xanh chảo đang dùng cho nghĩa quân làm đạn1.
Vấn đề lương thực là vấn đề sống còn của nghĩa quân. Nhưng nhân dân Thanh, Bình, Nghệ, Tĩnh đã vui lòng nộp thuế chính thức cho nghĩa quân, mỗi mẫu ruộng là một đồng bạc, mặc dầu họ đã bị giặc Pháp vơ vét bao nhiêu thứ thuế. Ngoài việc đóng thuế, dân chúng còn mang gạo, ngô cung cấp cho nghĩa quân. Người ta kể lại rằng ai ủng hộ nghĩa quân bị giặc Pháp làm tan nát cửa nhà ngay, nhưng những ngày đen tối nhất, nghĩa quân bị bao vây chặt, dân chúng bị khủng bố, vẫn có người vượt rừng qua suối gánh gạo lên trại ủng hộ nghĩa quân; đồng bào miền núi vẫn bán ngô cho nghĩa quân. Có những người già yếu, túng thiếu không có gì ủng hộ đã lên hẳn trại để suốt ngày xay lúa giã gạo cho nghĩa quân. Ngược lại nghĩa quân đối với dân chúng cũng đầy lòng thương yêu và có kỷ luật. Ai đóng góp và ủng hộ cho nghĩa quân những gì đều phải có sổ sách ghi chép cẩn thận. Cụ Phan ra lệnh cấm các quân thứ không được tham ô hà lạm, chiếm đoạt tài sản của dân chúng. Kỷ luật đó càng làm cho dân chúng yêu mến nghĩa quân.
Do đó, 12 năm kháng chiến là 12 năm nghĩa quân Hương Khê đã liên hệ mật thiết với nhân dân địa phương, dựa vào nhân dân địa phương mà giết giặc. Tất nhiên trong điều kiện các nhà văn thân lãnh đạo kháng chiến, họ không đủ khả năng tập hợp đông đảo quần chúng nhân dân để chiến đấu thắng lợi hoàn toàn. Dù sao, tinh thần yêu nước của họ cùng với tinh thần yêu nước của nhân dân ta đã ghi lại những trang lịch sử vẻ vang chống ách đô hộ của thực dân Pháp. ___________________________________ 1. Thuốc đạn nghĩa quân chế lấy một phần nhưng không được tốt nên phải vượt qua Lào, sang Xiêm để mua thuốc súng. Đó là một việc rất khó khăn và nguy hiểm. Người có công nhất trong việc mua súng là cô Tám con gái ông Hoàng Văn Phúc, một lãnh tụ nghĩa quân ở Trung Kỳ.
|