Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 11:29:40 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Lực lượng vũ trang nhân dân Tây Nguyên trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước  (Đọc 26320 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #10 vào lúc: 01 Tháng Mười Hai, 2016, 11:31:48 pm »


        Được chiến thắng Plây Cơ-rông cổ vũ, trên mặt trận đấu tranh chính trị và binh vận, nhân dân Đắc Lắc nắm vững phương châm dấu tranh, vận động được một số binh lính trung đoàn 45 ngụy ở Buôn Ma Thuột chống lệnh chỉ huy không đi càn quét khu vực Buôn Hồ, Phước An. Dân quân du kích và đồng bào Kinh, Thượng nổi dậy triệt ác ôn, phá kìm kẹp, giải phóng hàng chục “ấp chiến lược”, “dinh điền” trong tỉnh. Bọn bảo an, dân vệ một số nơi tan rã, nộp súng trình diện với cách mạng. Ở Gia Lai, nhân dân làng O Răng kéo nhau đi phá đường 14, đắp ụ chướng ngại, phối hợp với đồng bào O Vang, O Rưng phá banh các “ấp chiến lược”.

        Để dối phó với đòn tiến công và nổi dậy của ta, lực lượng chủ lực ngụy và bọn bảo an, dân vệ phải phân tán chiếm đóng các vị trí, các trục đường giao thông quan trọng, củng cố các tiểu khu trong từng quận, hình thành thế chiếm đóng kiểm soát “tuyến kết hợp diện”. Lực lượng chủ lực cơ động địch nằm ở các tiểu khu và bọn địa phương ở các chi khu thường xuyên nống ra hoạt động với tính chất “bình định”, đồng thời hành quân sâu đánh phá căn cứ, hành lang vận chuyển của ta. Chúng dốc mọi nỗ lực nới rộng vùng kiềm soát của chúng, đầy ta ra xa các căn cứ, chi khu, quận lỵ và đường giao thông.

        Cuối năm 1964, Tây Nguyên được Bộ Tổng tư lệnh bổ sung thêm trung đoàn 320, trung đoàn 101 và tiểu đoàn 545 (Quân khu Tây Bắc). Mặt trận thành lập viện quân y và mở cửa khẩu Tân Lập, tiến hành thu mua lương thực, thực phẩm, tăng nguồn vật chất dự trữ cho chiến đấu. Bộ đội địa phương và dân quân du kích qua đợt Hè - Thu phát triển cả về số lượng và chất lượng. So sánh lực lượng trên chiến trường, ta mạnh lên, địch đang suy yếu. Ta có điều kiện mở những đợt hoạt động dài ngày, đánh tiêu diệt lớn hơn, hỗ trợ tích cực cho phong trào phá ấp, giành dân của địa phương.

        Cùng thời điểm này, trên cả hai miền Tổ quốc, giặc Mỹ liều lĩnh leo nấc thang chiến tranh mới cực kỳ nghiêm trọng. Ngày 5 tháng 8 năm 1964, đế quốc Mỹ gây ra “sự kiện Vịnh Bắc Bộ” và dùng không quân đánh phá miền Bắc. Ở miền Nam, chúng thực hiện kế hoạch Giôn-xơn - Mắc Na-ma-ra, tăng viện trợ quân sự cho ngụy quyền Sài Gòn, xúc tiến kế hoạch “bình định” miền Nam trong vòng hai năm, thành lập Bộ chỉ huy Liên quân Việt - Mỹ do Oét-mo-len cầm đầu. Đế quốc Mỹ trực tiếp nắm quân ngụy, điều hành cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam trong tình cảnh ngụy quyền Sài Gòn đang lâm vào cuộc khủng hoảng chính trị trầm trọng. Từ sau khi Ngô Đình Diệm bị giết, bọn tay sai miền Nam liên tiếp tiến hành những cuộc đảo chính quân sự tranh giành quyền bính, thanh trừng lẫn nhau, khiến cho bộ máy tố chức hành chỉnh, quân sự từ trung ương đến địa phương của chúng chia rẽ sâu sắc, rệu rã nặng nề. Tình hình đó đặt đế quốc Mỹ đứng trước con đường đầy chông gai nguy hiểm không có lối thoát.

        Thời cơ cách mạng miền Nam giành thắng lợi quyết định trong “chiến tranh đặc biệt” đã chín muồi.

        Tranh thủ thời cơ thuận cơ đó, cuối năm 1964, Đảng ủy và Bộ tư lệnh Mặt trận chủ trương mở đợt hoạt động phá ấp giành dân dọc dường 14 từ Đắc Pét đến Kleng “tập trung lực lượng ba thứ quân, kết hợp giữa tiến công và nổi dậy tiêu diệt thật nhiều sinh lực địch, mở rộng địa bàn, làm cho chiến trường có bước chuyển biến lớn, tạo cơ sở tốt cho việc hoàn thành nhiệm vụ cả năm 1965”1     .

        Được thắng lợi hai miền Nam, Bắc cổ vũ, nhất là chiến thắng Bình Giã vang dội cuối năm 1964, các lực lượng vũ trang nhân dân Tây Nguyên bước vào đợt hoạt động Xuân - Hè 1965 với lòng tin tưởng và phấn chấn. Các tỉnh ủy và tỉnh đội theo chỉ thị của Khu ủy và Bộ tư lệnh Quân khu 5 đã phát động phong trào đấu tranh chính trị trực diện với địch, chống bắt phu, bắt lính, chống càn quét lùng sục, phối hợp với đòn tiến công của chủ lực, tổ chức cho quăn chúng nổi dậy diệt ác ôn, phá kìm kẹp, rào làng chiến đấu.

        Ngày 7 tháng 2 năm 1 965, chiến sự bắt đầu nổ ra ở cả hai hướng Plây Cu và Công Tum.

        Đêm 6 tháng 2, các chiến sĩ tiểu đoàn 408 đặc công bắt đầu áp sát, lót lực lượng vào trại lính Mỹ Hô-lô-uây và sân bay lên thẳng ở Plây Cu. 4 giờ sáng ngày 7, tiểu đoàn 408 nổ súng. Địch bị đánh bất ngờ không kịp đối phó. Trại lính Mỹ Hô-lô-uây bị thiệt hại nặng, 8 tên Mỹ chết và hơn 100 tên khác bị thương. Sân bay lên thẳng bốc cháy dữ dội, 20 chiếc máy bay bị phá hủy, phá hỏng2. Tiếng súng tiến công của tiểu đoàn 408 đã dội về Nhà trắng như một tiếng sét, làm cho Oa-sinh-tơn bàng hoàng, choáng váng. Thất bại quá nặng, Giôn-xơn bối rối. liền triệu tập khàn cấp cuộc họp hội đồng an ninh quốc gia tại văn phòng nội các lúc 7 giờ 45 phút, quyết định “di chuyển phụ nữ, trẻ em Mỹ” khỏi Sài Gòn và liều lĩnh ra lệnh ném bom “trả đũa” miền Bắc Việt Nam.

--------------------------
        1. Trích Nghị quyết của Đảng ủy Mặt trận, tháng 4 năm 1965.

        2. Theo con số Giôn-xơn thú nhận trong hồi ký của y.


Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #11 vào lúc: 01 Tháng Mười Hai, 2016, 11:32:55 pm »


        Cũng đêm 7 tháng 2, tiểu đoàn 407 và tiểu đoàn 334 (trung đoàn 320) đánh chiếm các dồn bảo an phía tây Plây Cu và đồn biệt kích biên phòng Plây Mơ-rông, diệt hơn 100 tên địch. Lực lượng dân quân du kích và đồng bào các dân tộc ven đường 14 phá “ấp chiến lược”, khu dồn, gồng gánh đồ đạc trở về làng cũ.

        Tại hướng Công Tum, trung đoàn 101 tiêu diệt đồn bảo an Đắc Giao, bắn phá căn cứ  Đắc Pét. Bọn địch đóng ở Đắc Vân, Đắc Tả hốt hoảng bỏ chạy. Bộ đội huyện và dân quân du kích đột nhập các “ấp chiến lược” xung quanh, diệt ác ôn, tề điệp, cùng đồng bào các dân tộc phá banh các “ấp chiến lược” ở phía bắc Đắc Tô. Địch điều tiểu đoàn 3 trung đoàn 42 lên chiếm lại Đắc Giao. Nhưng chúng mới đến Đắc Long đã bị ta chặn đánh diệt gọn 1 đại đội. Số còn lại tháo chạy tán loạn. Thừa thắng, các chiến sĩ trung đoàn 101 tiêu diệt đồn Đắc Long, bao vây Đắc Xút. Bộ đội địa phương và dân quân du kích Công Tum cắt đứt đoạn đường 14 từ Đắc Tô đi Đắc Siêng.

        Trước nguy cơ các cứ điểm phòng ngự phía bắc Công Tum bị mất, địch phải điều trung đoàn 40, trung đoàn 42 và tiều đoàn 21 biệt động quân lên Công Tum mở cuộc hành quân phân kích 129. Chúng dốc mọi cố gắng đánh bật ta ra khỏi khu chiến đề giành lại quyền chủ động.

        Cuộc chiến đấu giằng co, ác liệt kéo dài gần một tháng. Mặc dù ăn uống thiếu thốn, kham khổ, mỗi ngày 250 gam gạo một người, các đơn vị của ta vẫn liên tục tiến công địch. Cơ quan phía sau bớt khẩu phần ăn, dồn gạo ra phía trước cho bộ đội. Cả mặt trận sục sôi khí thế thi đua giết giặc, lập công.

        Sau những ngày dùng bom, pháo dọn dường, sáng ngày 29 tháng 3, tiều đoàn 21 biệt động quân lọt vào trận địa phục kích của đại đội 3 tiểu đoàn 1 (trung đoàn 101). Các chiến sĩ đại đội 3 nổ súng và nhanh chóng vận động chiếm các điểm cao phía nam Đắc Long, đánh hất địch ra ven đường. Tiểu đoàn 2 và 3 (trung đoàn 101) từ hai cánh đánh ép quân địch vào giữa. Địch buộc phải cụm lại ven đường chống đỡ. Ngày 30 tháng 3, trung đoàn 101 mở đợt tiến công vào các cụm quân của tiểu đoàn 21 biệt động, diệt gần hết tiểu đoàn này, bắn rơi 3 máy bay. Địch phái tiểu đoàn 1 thuộc trung đoàn 42 đến giải vây, liền bị ta diệt gọn một đại đội. Mất tiều đoàn 21 và tiểu đoàn 1 bị đánh tan tác, hai cánh quân của dịch rút chạy khỏi khu chiến, kết thúc cuộc hành quân phân kích 129.

        Lực lượng vũ trang nhân dân Tây Nguyên ra quân đợt Xuân đã tiêu diệt và tiêu hao được một bộ phận sinh lực của chủ lực, bảo an, dân vệ thuộc “khu chiến thuật 22”, phá banh một số “ấp chiến lược” trên tuyến đường 14 phía bắc Công Tum và Plây Cu. Lực lượng chủ lực địch phản kích bị đánh, ở trong hậu cứ bị khống chế nên chúng sống trong trạng thái lo sợ bị tiêu diệt. Bọn bảo an, dân vệ chiếm đóng các dồn bốt lẻ không dựa được ào bọn chủ lực nên bị diệt từng bộ phận, tinh thần hoang mang rệu rã. Lực lượng bản thân của tiểu khu Công Tum, Plây Cu bị đánh thiệt hại và bi uy hiếp trên nhiều hướng. Một số đồn bốt, vị trí thuộc tiểu khu Công Tum bị cô lập, địch buộc phải rút bỏ Đắc Tả, Đắc Vân, Mỏ Lẹt, Măng Bút. Các vị trí thuộc tiểu khu Plây Cu với binh lực 1 trung đội bảo an, dân vệ bị ta đánh, chúng không phản kích chiếm lại dược, phải rút dồn lại thành vi trí từng đại đội. Trên chiến trường, cuối mùa Xuân dã diễn ra hình thái: “địch từ thế chiếm đóng “tuyến kết hợp diện” đã bị thu hẹp và bắt đầu co cụm”1     .

        Về phía ta, quân và dân phấn khởi, tin tưởng trong bầu không khí chiến thắng và giải phóng. Đảng ủy và Bộ tư lệnh Mặt trận chủ trương tung các đơn vị chủ lực ra tiếp tục hoạt động trên cả hai hướng Công Tum và Plây Cu đẩy mạnh tác chiến của ba thứ quân kết bợp với nổi dậy của quần chúng, đánh cho địch những đòn đau và nặng hơn nữa, tiêu diệt gọn một số đơn vị chủ lực và địa phương ngụy, thúc đẩy thêm quá trình suy sụp của chứng, mở rộng vùng giải phóng, phối hợp với toàn miền.

        Đêm 31 tháng 5, tiểu đoàn 952 (tiểu đoàn 407 và 542 sáp nhập lấy tên 952) nổ súng tiêu diệt quận lỵ Lệ Thanh, mở đầu cho đợt hoạt động Hè trên toàn chiến trường. Trận đánh thắng lợi giòn giã đã tạo điều kiện cho trung đoàn 320 ngày hôm sau đánh trận vận động phục kích trên đường 19 tây, diệt 300 tên địch và toàn bộ phái đoàn kiểm tra của bộ nội vụ ngụy quyền Sài Gòn, bắt sống tên tỉnh phó Plây Cu.

        Hướng Công Tum, đêm 25 tháng 6, trung đoàn 101 đánh chiếm trại biệt kích Tu Mơ-rông, bắn pháo vào quận lỵ Đắc Tô. Bộ đội địa phương tỉnh và dân quân du kích diệt các chốt bảo an, dân vệ, giải phóng toàn bộ “ấp chiến lược” từ Đắc Tô đến Đắc Pét. Hãng UPI phải chua chát bình luận “Việt cộng cỏ thề cắt đôi miền Nam Việt Nam ở vĩ tuyến 15, nơi họ chiếm giữ gần hết tỉnh Công Tum trong tuần qua” (UPI, 7-1965).

--------------------------
        1.   Trích Nghị quyết Đảng ủy Mặt trận, tháng 7 năm 1965.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #12 vào lúc: 01 Tháng Mười Hai, 2016, 11:33:24 pm »


        Trong lúc trung đoàn 101 giành thắng lợi lớn ở mặt trận phía bắc, thì trung đoàn 320 tiêu diệt đoàn xe quân sự địch 40 chiếc trên đường 19 tây, bao vây Đức Cơ, buộc địch phải đưa quân cứu viện tạo thời cơ để ta tiêu diệt. Đức Cơ nguy khốn, hệ thống đồn bốt, “ấp chiến lược” vùng tây nam Plây Cu bị lực lượng vũ trang tỉnh và đồng bào các dân tộc phá bung từng mảng. Địch phải sử dụng lực lượng tổng dự bị giải vây cho Đức Cơ. Chúng ném xuống khu chiến một chiến đoàn nhảy dù, một chiến đoàn lính thủy đánh bộ, một chi đoàn thiết giáp và một tiểu đoàn biệt động.

        Chiến sự diễn ra quyết liệt xung quanh Đức Cơ, Lệ Thanh. Cán bộ, chiến sĩ trung đoàn 320 kiên cường bám trụ suốt một tháng trời, giành giật với địch từng tấc đất. Trung đoàn 320 dùng một bộ phận chặn ở ngã ba Lệ Thanh, kìm chân địch. Các tiểu đoàn còn lại vận động từ phía sau đội hình hành quân của địch đánh tới. Quân địch bị kẹp vào giữa, rối loạn. Ngày 9 tháng 8, bằng một trận đánh vận động tiến công, trung đoàn 320 đã tiêu diệt 500 tên địch, phá hủy 25 xe quân sự. Lúc này ở phía bắc Buôn Ma Thuột, trung đoàn 2 Quân khu 5 và tiểu đoàn 952 tiêu diệt quận lỵ Thuần Mẫn. Nhân dân dọc đường 14 từ ngã ba Mỹ Thạch đến Buôn Hồ nổi dậy diệt ác ôn, giành quyền làm chủ.

        Tây Nguyên đã bước vào giữa mùa mưa lớn. Ta dã tiêu diệt một bộ phận quan trọng lực lượng chủ lực ngụy. Bộ tư lệnh Mặt trận cho mở vây Đức Cơ và lệnh cho trang đoàn 101 và tiểu đoàn 200 tranh thủ thời cơ tiêu diệt cứ điểm Đắc Xút để mở rộng vùng giải phóng phía bắc Đắc Tô. Đây là trận đánh hợp đồng giữa pháo binh vả bộ binh cấp trung đoàn đầu tiên vào cứ điểm địch. Ngày 18 tháng 8 năm 1965, cuộc tiến công bắt đầu. Chì sau hai tiếng đồng hồ, các chiến sĩ trung đoàn 101 và tiểu đoàn 200 đã tiêu diệt hoàn toàn cứ điểm Đắc Xút, diệt 360 tên địch, thu 2 khẩu pháo 105 còn nguyên vẹn. Trong trận này, trung đội phó Vũ Hồng Khanh mười hai lần lên xuống cửa mở dưới làn đạn bắn chặn của địch, chỉ huy các chiến sĩ đánh bộc phá liên tục mở cửa và xung phong đánh chiếm khu vực đầu cầu, tạo điều kiện cho tiểu đoàn đánh vào bên trong dứt điểm nhanh, gọn. Vũ Hồng Khanh đã dũng cảm, mưu trí, kiên quyết tiến công địch, nêu cao truyền thống “quyết thắng, sáng tạo” của lực lượng vũ trang nhân dân Tây Nguyên.

        Đợt hoạt động Hè kết thúc thắng lợi to lớn. Ta tiêu diệt một bộ phận sinh lực quan trọng của quân chủ lực ngụy, mở rộng vùng giải phóng. Lực lượng địch ở tiểu khu Công Tum, Plây Cu bị thiệt hại nặng, một số chi khu không phục hồi kịp, một số chi khu khác bị bao vây uy hiếp. nên tinh thần binh lính chúng hoang mang, dao động. Hệ thống “dinh điền”, “ấp chiến lược” tan rã từng mảng Vùng kiểm soát của chúng bị thu hẹp. Địch buộc phải co cụm, hình thành từng cứ điểm với quy mô tiểu đoàn để bảo vệ xung quanh hậu cứ của chúng.

        Sau chiến thắng Hè 1965, lực lượng vũ trang nhân dân Tây Nguyên từ những đội dân quân du kích hình thành trong cuộc đồng khởi, qua chiến đấu và được miền Bắc xã hội chủ nghĩa bổ sung, chi viện đã phát triển thành ba thứ quân cân đối, có trang bị tương đối tốt. Khối chủ lực trưởng thành nhanh chóng về mọi mặt. Trước đây tổ chức đánh một “ấp chiến lược”, một trận phục kích, một vị trí nhỏ phải tốn nhiều thời gian chuẩn bị, gặp nhiều khó khăn lúng túng, thì sau đợt hoạt động Hè, các đơn vị đã tiến lên tiêu diệt một số chi khu, cứ điểm với thời gian ngắn, thực hiện được diệt gọn. Các đơn vị đã vận dụng tốt các hình thức chiến thuật vận động tiến công, phục kích, đánh công sự vững chắc trong mọi thời tiết và điều kiện, đặc biệt về mặt chiến thuật đánh công sự vững chắc đã có bước tiến rõ rệt. Bộ đội được rèn luyện có sức chịu đựng dẻo dai, bền bỉ, chiến đấu liên tục nốt mùa khô và mùa mưa. Khả năng tiến tới mở những đợt hoạt động dài ngày và chiến dịch đánh tiêu diệt lớn quân địch, giải phóng địa bàn của lực lượng vũ trang nhân dân Tây Nguyên đã trở thành hiện thực.

        Với chiến thắng Xuân - Hè, Tây Nguyên đã góp phần vào chiến công chung của quân và dân miền Nam đánh bại chiến lược “chiến tranh đặc biệt” của Mỹ, mở ra một thời kỳ phát triển mới cho cách mạng miền Nam.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #13 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2016, 03:10:36 am »


Chương hai

PLÂY ME, CHIẾN DỊCH TIẾN CÔNG LỊCH SỬ

        Đế quốc Mỹ đã đẩy cuộc “chiến tranh đặc biệt” ở miền Nam Việt Nạm lên đến mức cao nhất, vượt quá giới bạn trong sự tính toán về chiến lược của chúng. bị thua đau ở miền Nam, chúng gây chiến tranh phá hoại chủ yếu bằng không quân ra miền Bắc, hòng gỡ thế bí và ngăn chặn sự chi viện của hậu phương cho tiền tuyến. Song kết quả thực tế trái với ý muốn chủ quan của Mỹ. Làn sóng tiến công của cách mạng miền Nam tiếp tục dâng cao giáng cho địch những đòn chí mạng. Những trận Bình Giã, Ba Gia, Đồng Xoài đã chôn vùi mọi cổ gắng của Mỹ. Quân chủ lực ngụy bị tiêu diệt lớn không đủ sức làm tròn vai trò xung kích cho chủ Mỹ. Cuộc khủng hoảng chính trị của ngụy quyền Sài Gòn càng thêm trầm trọng. Hệ thống “ấp chiến lược”, khu dồn bị phá banh từng mảng. Chiến lược “chiến tranh đặc biệt” của Mỹ ở miền Nam đã thất bại và hơi thở hấp hối của nó đã dội về Nhà trắng báo giờ cáo chung. Ở miền Bắc, nhân dân ta đã đập tan bước đầu cái huyền thoại về “sức mạnh không thể tưởng tượng nổi” của không lực Huê Kỳ.

        Tình hình đó đặt nước Mỹ trước hai con đường: một là rút lui khỏi Việt Nam; hai là tiếp tục leo thang chiến tranh. Bọn cầm đầu Nhà trâng và Lầu năm góc cãi vã nhau gay gắt. Rút cuộc, chúng không tìm ra lối thoát. Xuất phát từ quan điểm quân sự tư sản phản động, đế quốc Mỹ đã tính toán sai lầm, chủ quan về chiến lược nên tất yếu dẫn chúng đến hành động liều lĩnh, phiêu lưu quân sự mới ở Việt Nam.

        Ngày 1 tháng 4 năm 1965, tổng thống Mỹ Giôn-xơn quyết định chuyển cuộc “chiến tranh đặc biệt” ở miền Nam sang “chiến tranh cục bộ”. Báo chí phương Tây viết “lý do sự tham chiến mới của Mỹ rất rõ ràng... đó là vì quân đội Sài Gòn đã thua trận”.

        Ngày 6 tháng 3 năm 1965, tên lính thủy đánh bộ Mỹ dầu tiên đặt chân lên Đà Nẵng. Tiếp theo, các đơn vị “thiện chiến” Mỹ đã từng tham gia chiến tranh thế giới thứ hai đổ bộ vào miền Nam. Cuối năm 1965, tổng số lính Mỹ ở miền Nam lên đến 18 vạn 4 nghìn tên, gồm lữ đoàn 3, lữ đoàn 9 lính thủy đánh bộ, lữ đoàn 173 dù, lữ đoàn 1 dù (sư đoàn 101 dù), lữ đoàn 2 (sư đoàn bộ binh 1), lữ đoàn 3 (sư đoàn bộ binh số 25), sư đoàn kỵ binh không vận số 1 và 21 tiểu đoàn pháo binh, 5 tiểu đoàn và 3 đại đội xe tăng, thiết giáp, 1.741 máy bay chiến đấu phản lực, máy bay lên thăng, 47 tàu chiến. Quân chư hầu gồm 1 tiểu đoàn quân Úc, sư đoàn “Mãnh hổ, lữ đoàn “Rồng xanh” Nam Triều Tiên1     .

        Trên chiến trường Tây Nguyên, sau thất bại nặng nề ở Đức Cơ và Công Tum, địch thay đổi cơ cấu tổ chức, nhằm củng cố và tăng cường sức chiến đấu cho lực lượng chủ lực và địa phương, thực hiện ý đồ co cụm lớn, bảo vệ những nơi xung yếu như quận lỵ, thị trấn, thị xã, đường giao thông chiến lược, ngăn chặn ta tiến công. Tiểu khu Công Tum, Plây Cu tách khỏi vùng chiến thuật 2, thành lập biệt khu 24. Chúng tổ chức thêm trong mỗi trung đoàn bộ binh tiểu đoàn chiến đấu thứ tư và tăng cường cho biệt khu 24 trung đoàn 42 Cộng hòa, bỏ tổ chức vùng chiến thuật, thành lập quân khu 2. Tháng 9 năm 1965, sư đoàn kỵ binh không vận số 1 Mỹ lên An Khê. Theo các nhà quân sự Mỹ, sư đoàn này ra đời là do “sáng kiến vĩ đại” của bộ trưởng bộ quốc phòng Mỹ Mắc Na-ma-ra, có 16 nghìn quân, 465 máy bay lên thắng, có sức cơ động nhanh, có thể đổ quân xuống bất cứ nơi nào chúng muốn (?)

        Quân Mỹ lên Tây Nguyên, nuôi tham vọng tiêu diệt chủ lực Tây Nguyên, dập tắt phong trào cách mạng của nhân dân ta, chiếm lại đất, gom lại dân, củng cố hệ thống “ấp chiến lược”, “dinh điền” đã bị phá rã, “bơm” lại tinh thần cho quân ngụy, gỡ lại thế trận bi đát của chúng sau mùa khô 1965, đồng thời đánh phá hành lang chiến lược Bắc - Nam cửa ta, cắt đứt sự chi viện của hậu phương lớn cho chiến trường.

        Trong tình hình đó, việc tăng cường lãnh đạo, thống nhất chỉ huy, phát triển lực lượng ba thứ quân, xây dựng căn cứ hậu phương trực tiếp của chiến trường có ý nghĩa chiến lựoc quan trọng chẳng những đối với Tây Nguyên mà còn cho cả Khu 5 và Nam Bộ.

--------------------------
        1. Theo tài liệu Tin quân sự địch số 124, 125, 126 tháng 10, 11, 12-1975 của Cục Nghiên cứu, Bộ Tổng tham mưu.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #14 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2016, 03:16:33 am »


        Tháng 7 năm 1965, Trung ương Đảng và Quân ủy Trung ương cử Thiếu tướng Chu Huy Mân (bí danh là Châu) làm Tư lệnh kiêm Chính ủy Mặt trận Tây Nguyên. Tháng 8 năm 1965, Bộ Tổng tư lệnh bổ sung cho Tây Nguyên trung đoàn 33, đến thảng 10 tăng thêm trung đoàn 66 cùng bộ tư lệnh và ba cơ quan sư đoàn 304 (Nông trường 1). Đây là những trung đoàn hộ binh có truyền thống chiến đấu trong 9 năm kháng chiến chống thực dân Pháp. Cuối năm 1965, hai tiểu đoàn vận tải đoàn 559 và đoàn cán bộ của Tổng cục Hậu cần đến Tây Nguyên thành lập cửa khẩu V.Q.5, tiếp nhận nguồn hàng của Trung ương chi viện qua đường Cam-pu-chia và tổ chức mua thêm nguồn hàng tại chỗ cung cấp cho chiến trường. Để bảo đảm cơ sở vật chất cho nhu cầu tác chiến, Bộ tư lệnh Mặt trận Tây Nguyên quyết định thành lập binh trạm Nam và bệnh viện 2, hình thành căn cứ hậu cần cánh Nam. Thời gian này, ta tổ chức bộ phận S.8 ở nam sông Sê Sụ làm nhiệm vụ bảo quản kho tàng, nhận hàng chuyển giao của Quân khu 5 và Đoàn 559, chuẩn bị xây dựng căn cứ hậu cần cánh Bắc. Các đường hành lang C01, C02, C03, C07 thuộc Quân khu 5 cũng được chuyển giao cho hậu cần Mặt trận quản lý. Đường hành lang bắc - Nam qua Tây Nguyên được củng cố thông suốt Hàng ngày, chiến trường đón nhận những đoàn quân và cơ sở vật chất từ miền Bắc xã hội chủ nghĩa chi viện vào.

        Cùng với sự phát triển của khối chủ lực, lực lượng vũ trang địa phương từ chỗ mỗi tỉnh chỉ có một trung đội hoặc đại đội tập trung, nay đã có 1 tiểu đoàn bộ binh, 1 đại đội đặc công, 1 đại đội pháo, cối đứng chân ở vùng sâu, sẵn sàng đánh vào phía sau lưng địch. Mỗi huyện xây dựng được một trung đội hoặc đại đội bộ binh. Các đơn vị tranh thủ huấn luyện quân sự nâng cao trình độ tác chiến lên một bước mới.

        Như vậy, trước chiến dịch Plây Me, ba thứ quân của ta đã phát triển khá cân đối. Riêng lực lượng chủ lực đã có 4 trung đoàn bộ binh, 1 tiểu đoàn đặc công, 1 tiểu đoàn pháo, cối, 1 tiểu đoàn súng máy cao xạ. 12,7 mi-li-mét. Các đơn vị đã qua huấn luyện và có kinh nghiệm tác chiến trong trận Đức Cơ, Đắc Xút, hoàn toàn có khả năng để hoàn thành nhiệm vụ Quân ủy Trung ương, Bộ Tổng tư lệnh giao cho chiến trường: tiêu diệt một bộ phận quân Mỹ, tiếp tục làm tan rã một bộ phận quân ngụy, đánh bại kế hoạch tiến công mùa khô của chúng, mở rộng vùng đứng chân của ta, làm chủ đại bộ phận rừng núi và nông thôn, nhất là vùng rừng núi có ý nghĩa chiến lược.

        Ngày 20 tháng 7 năm 1965, từ Hội trường Ba Đình lịch sử, Chủ tịch Hồ Chí Minh ra lời kêu gọi: “Đứng trước nguy cơ giặc Mỹ cướp nước, đồng bào miền Bắc và đồng bào miền Nam đoàn kết một lòng kiên quyết chiến đấu; dù phải chiến đấu 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa, chúng ta cũng kiên quyết chiến đấu đến thắng lợi hoàn toàn”1     .

        Hịch ra quân đã truyền!

        Quyết chiến quyết thắng, cả nước đáp lời Người: ra trận!

        Trong khí thế sục sôi ra quân đánh Mỹ của cả nước, Đảng ủy Mặt trận Tây Nguyên họp kiểm điểm đợt hoạt động Hè và nhận định tình hình chiến trường, đề ra phương hướng cho Đông - Xuân. Đảng ủy Mặt trận dự kiến: “Trên chiến trường B3, vùng rừng núi Tây Nguyên có vị trí chiến lược quan trọng. Để bảo đảm giữ vững các khu chiến lược vùng này, trong thời gian tới địch có khả năng dưa những đơn vị hoàn chỉnh quân Mỹ chiếm đóng các vỉ trí quan trọng, chủ yếu trước tiên có thể là Plây Cu, Công Tum... quân Mỹ xuất hiện trên chiến trường Tây Nguyên, nhất thời chúng có thể bơm thêm sức hoạt động cho bọn ngụy quân, nhưng chúng không thể nào khắc phục được nhược điểm cơ bản của quân ngụy ngày càng suy yếu. Đồng thời trên chiến trường sẽ xuất hiện nhiều mục tiêu ngoài công sự cũng như trong hậu cứ, tạo điều kiện cho ta tiêu diệt chúng, mặc dù ban dầu chứng có thề đánh phá một số nơi và gây khó khăn tạm thời cho ta, chứ không thể đảy lùi được phong trào cách mạng của ta đang phát triển”2. Đảng ủy Mặt trận xác đinh: “Chúng ta cần phải cảnh giác mọi mặt, thường xuyên bồi dưỡng, chuẩn bị tư tưởng cho bộ đội sẵn sàng diệt quân Mỹ, quyết đánh thắng trận đầu và giáo dục cho cán bộ, chiến sĩ biện pháp đề phòng binh khí, kỹ thuật Mỹ (nhất là máy bay, hóa chất độc)”3     .

--------------------------
        1. Hồ Chí Minh, Về đấu tranh vũ trang và lực lượng vũ trang nhân dân, Nhà xuất bản Quân đội nhân dân, Hà Nội, 1970, tr. 362.

        2. Trích Nghị quyết Đảng ủy Mặt trận, tháng 7 năm 1965.

        3. Trích Nghị quyết Đảng ủy Mặt trận, tháng 7 năm 1965.

Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #15 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2016, 03:40:53 am »


        Đây là một nghị quyết quan trọng thể hiện tính chủ động, kiên định và cách mạng của lực lượng vũ trang nhân dân Tây Nguyên, đặt cơ sở cho việc chuẩn bị tư tưởng, chuẩn bị lực lượng sẵn sàng bước vào cuộc đọ sức với quân Mỹ:

        Tuy nhiên, trong tâm tư cán bộ, chiến sĩ và đồng bào các dân tộc Tây Nguyên không khỏi băn khoăn khi quân Mỹ nhảy vào miền Nam. Một câu hỏi day dứt: “Liệu ta có đánh thắng được Mỹ không và đánh bằng cách nào?”. Đó là nỗi lo chung. Hồi đó chúng ta mới biết Mỹ về bản chất chung, về cái vẻ hùng hổ bề ngoài và những lời khoa trương dồn đại về sức mạnh của quân đội Mỹ, còn tinh thần, cách đánh của chúng, chúng ta chưa biết cụ thể và chính xác. Khi Mỹ bắt đầu tham chiến, đồng chí Châu thay mặt Đảng ủy và Bộ tư lệnh Tây Nguyên một lần nữa khắng định: “Trước hết phải dám đánh Mỹ và quyết tâm đánh thắng, cứ đánh khắc tìm ra cách đánh” và hạ quyết tâm “Dù phải một đổi một cũng kiên quyết đánh thắng trận đầu”.

        Theo tinh thần đó, Đảng ủy và Bộ tư lệnh Mặt trận chủ trương mở chiến dịch Plây Me đúng vào thời điểm quân ngụy đang trên đà suy yếu, quân Mỹ mới chân ướt chân ráo lên Tây Nguyên. nhiệm vụ chiến dịch là tiêu diệt một bộ phận chủ lực ngụy, nếu Mỹ tham chiến thì cố gắng tiêu diệt một bộ phận quân Mỹ, củng cố, mở rộng vùng giải phóng, xây dụng căn cứ địa; rèn luyện bộ đội và cơ quan chiến dịch, nâng cao trình độ tác chiến của lực lượng vũ trang; qua tác chiến tìm hiểu thêm quân Mỹ; phối hợp với chiến trường Quân khu 5 và toàn Miền.

        Chiến dịch Plây Me là chiến dịch tiến công đầu tiên của lực lượng vũ trang nhân dân Tây Nguyên diễn ra trên một không gian tương đối rộng tử Bầu Cạn, Plây Me đến Đức Cơ, Ia Đrăng với thời gian kéo dài 30 ngày đêm liên tục. Đồn Plây Me được chọn làm mục tiêu “vây điểm”, cách thị xã Plây Cu khoảng 30 ki-lô-mét về phía tay nam. Plây Me là tiền đồn bảo vệ mặt tây nam Plây Cu, là bàn đạp của các cuộc hành quân của địch đánh phá vùng căn cứ của ta ở huyện 4, hyện 5 Gia Lai. Tên tướng ngụy Vĩnh Lộc, tư lệnh quân đoàn 2 đã liệt Plây Me vào loại vị trí biên phòng mạnh và hiểm yếu của chúng. Nếu Plây Me mất thì các căn cứ địch nằm trong dải phòng ngự phía tây, tây nam Plây Cu bị uy hiếp, vùng đất ấy sẽ bị cắt rời và trở thành bàn đạp tiến công của ta. Vì vậy suốt thời kỳ “chiến tranh đặc biệt”, “chiến tranh cục bộ”, “chiến tranh Việt Nam hóa”, Mỹ - ngụy đã nỗ lực giữ bằng được Plây Me.

        Suốt những ngày đầu tháng 10, Bộ tư lệnh Mặt trận tập trung theo dõi tình hình địch, nghiên cứu phương án tác chiến, và tổ chức lực lượng, điều khiến các đơn vị hành quân vào khu vực tập kết chiến dịch. Đảng ủy và Bộ tư lệnh Mặt trận quyết định chọn cách đánh “vây điểm để diệt viện”. Bằng cách đánh này, ta buộc quân chủ lực ngụy đang suy yếu, co cụm phải rời khỏi hậu cử đi cứu viện để giữ tiền đồn hiềm yếu Plây Me và địa bàn quan trọng phía tây và tây nam căn cứ quân đoàn 2, tạo thời cơ cho ta tiêu diệt. Quân ngụy bị tiêu diệt, quân Mỹ buộc phải sớm nhảy vào vòng chiến khi chúng chưa kịp chuẩn bị, tạo thời cơ cho ta tiêu diệt thột bộ phận quản Mỹ. Tỉnh lộ 21 được chọn làm điểm quyết chiến đánh trận then chốt thứ nhất, tiêu diệt quân ngụy. Tinh lộ 21 là con đường bộ duy nhất từ Plây Cu đi Plây Me, bộ binh, cơ giới địch phản kích phải đi qua. Ở đây ta bố trí trung đoàn 320 là đơn vị có kinh nghiệm đánh vận động trong trận Đức Cơ. Trung đoàn 320 có nhiệm vụ đánh tiêu diệt lớn quân chủ lực ngụy tại điểm quyết chiến này. Trận then chốt thứ nhất của chiến dịch kết thúc, nếu quân Mỹ tham chiến thì trận then chốt thứ hai sẽ diễn ra ở đâu? Đó là vấn đề khá phức tạp mà Bộ tư lệnh Mặt trận và các cán bộ tham mưu, tác chiến tiếp tục theo dõi những diễn biến trên chiến trường và hành động quân Mỹ để có quyết định chính xác. Vấn đề này có liên quan mật thiết đến việc sử dụng lực lượng và cách đánh. Quân Mỹ tuy đã nếm đòn đau ở Vạn Tường, Núi Thành, nhưng chúng vẫn hung hăng, ỷ vào sức mạnh hỏa lực pháo binh, không quân và sức cơ động nhanh bàng máy bay lên thắng. Chúng có thể “nhảy cóc” sâu vào phía sau lưng ta bằng chiến thuật “trực thăng vận” đánh đòn bất ngờ. Nhưng đây mới chỉ là dự kiến ban đầu, còn phải chờ thực tiễn.

        Thường vụ Đảng ủy tập trung chỉ đạo đại hội Đảng các cấp và tổ chức đợt sinh hoạt chính trị quán triệt nghị quyết Đảng ủy sâu rộng trong toàn đảng bộ Mặt trận và các đơn vị trước khi bước vào chiến dịch, coi đây là yếu tố tiên quyết để đi đến thắng lợi. Nội dung đại hội Đảng và sinh hoạt chính trị nhâm quán triệt cách đánh “vây điểm diệt viện”, xây dựng quyết tâm tiêu diệt chiến đoàn ngụy, dám đánh và quyết thắng Mỹ trận đầu, giải quyết tư tưởng ngại ác liệt, thiếu lòng tin đánh thắng giặc Mỹ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #16 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2016, 03:43:40 am »


        Những ngày đại hội ở trung đoàn 320 đã nổ ra cuộc tranh luận sôi nổi, đấu tranh căng thẳng giữa tích cực và tiêu cực, do dự và quyết tâm. Cuối cùng nhân tố tích cực đã thắng. Mỗi cán bộ, đảng viên, quần chúng đều xây dựng tinh thần dám đánh Mỹ và quyết thắng Mỹ. Trung đoàn 33, trung đoàn 66 và các tiểu đoàn binh chủng mới vào chiến trường đã nhanh chóng quán triệt tinh thần cơ bản của nghị quyết Đảng ủy Mặt trận với sự nhất trí cao. Cuộc sinh hoạt chính trị và đại hội đảng các cấp đã khơi dậy trong mỗi cán bộ, chiến sĩ Tây Nguyên lòng tự hào dân tộc, ý thức trách nhiệm và nghĩa vụ đối với Tổ quốc “Dù Mỹ có đưa thêm 3 vạn hay 50 vạn quân, dù chúng trang bị bằng thứ vũ khí gì, bất kỳ chúng đặt chân lên nơi nào của lãnh thổ Việt Nam, chúng ta cũng kiên quyết đánh bại chúng, đánh cho đến khi không còn bóng một tên xâm lược nào trên dải đất thân yêu của chúng ta”1     .

        Đó là câu trả lời đanh thép của nhân dân ta, là ý chí và quyết tâm của chúng ta. Tây Nguyên nguyện cùng cả nước ra trận, quyết “gặp Mỹ là đánh, tìm Mỹ mà diệt” như ông cha ta đã từng diệt giặc Nguyên ở Hàm Tử, Chương Dương, Bạch Đằng, diệt quân Minh ở Chi Lăng, diệt quân Thanh ở Đống Đa...

        Thời tiết ở Tây Nguyên đã chuyển vào mùa khô. Sông, suối nước chảy cuồn cuộn giở đã cạn dần. Thung lũng ngập nước giờ đã phơi mình hứng nắng. Mặt đất đã cứng, thuận lợi cho việc đi lại, vận chuyển, chuẩn bị chiến dịch. Các đơn vi chủ lực dược lệnh hành quân vào tuyến tập kết. Ở các hướng phối hợp, bộ đội địa phương, dân quân du kích đã trong tư thể sẵn sàng đánh địch, tạo điều kiện cho hướng chính triển khai lực lượng cài thế.

        Tỉnh ủy và tỉnh đội Gia Lai gấp rút cử những đoàn cán bộ xuống các ấp, xã vùng căn cứ vận động đồng bào đi dân công và huy động vật chất phục vụ cho chiến dịch. Sức người, sức của của nhân dân được động viên đến mức tối đa. Mùa lúa thu hoạch năm 1965, đồng bào chỉ đề lại lúa giống cho mùa sau, còn tự nguyện đem đóng góp hết cho cách mạng. Mặt trận cần gạo, nhân dân không quản ngại khó khăn, vất vả, thiếu thốn, đêm ngày giã gạo cung cấp kịp thời cho chiến dịch. Nhiều mí già ở làng Nú, làng Sinh, làng Mùi, lảng Gà, Ba Bò, Quynh Kla và nhiều làng khác ở huyện 4, huyện 5 đi bộ hàng chục ki-lô-mét mang những nắm xôi, nải chuối đến thăm và động viên bộ đội đánh giặc.

        Trên các nẻo đường vùng căn cứ phía tây, vùng đông đường 21 và Đắc Lắc, từng đoàn dân công đủ các lứa tuổi thuộc nhiều dân tộc khác nhau gùi gạo, gùi đạn, dắt trâu bò vượt suối, băng rừng, nườm nượp đổ về hướng chiến dịch. Cả nhà đi dân công, cả làng đi dân công, ai cũng đòi phải để cho họ đóng góp vào cuộc chiến đấu một mất một còn với giặc. Tỉnh ủy và tỉnh đội thành lập các trạm xá, chuẩn bị tổ chức từng đoàn cán bộ và nhân dân dân đường cho bộ đội. Đó là nhân tố quan trọng góp phần tăng nhanh sức mạnh của ta để giành thắng lợi trong chiến dịch.

        Mở đầu chiến dịch, đêm 19 tháng 10, tiểu đoàn 200 pháo kích Đức Cơ và một đại dội của tiểu đoàn 952 nổ súng đánh Tân Lạc. Plây Me vẫn yên tĩnh. Bị lừa, máy bay địch lên thả pháo sáng, bắn phá xung quanh Đức Cơ, Tân Lạc. Đúng 22 giờ 4 phút cùng ngày, các chiến sĩ đại đội 1 tiểu đoàn 1 trung đoàn 33 bộ binh, bất ngờ và táo bạo tiến công Chư Ho - tiền đồn bảo vệ mặt tây nam Plây Me. Chỉ 6 phút nổ súng, trung đội biệt kích canh giữ Chư Ho bị diệt gọn. Ta dùng súng cối và ĐKZ pháo kích Plây Me, phá sập một số công sự, nhà lính. Các chiến sĩ trung đoàn 33 xông lên mở hai lớp hàng rào ở hướng bắc và tây nam, tiến hành bao vây Plây Me. Dưới ánh sáng của đèn dù và lửa cháy, bộ đội đào công sự bắn rồi nhanh chóng phát triển thành hào giao thông. Ngay trong đêm các đại đội trực thuộc và cơ quan trung đoàn vác gỗ. nứa từ phía sau đưa lên cho bộ đội làm hầm. Thấu suốt cách đánh “vây điểm diệt viện”, đơn vị đã chọn những cán bộ, chiến sĩ trung kiên có thể lực tốt của tiểu đoàn 1 và tiểu đoàn 3 làm nòng cốt đưa lên trận địa vây điểm.

--------------------------
        1. Tuyên bố của Ủy ban Trung ương Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam, ngày 3 tháng 8 năm 1965.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #17 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2016, 03:46:00 am »


        Suốt trong 5 ngày, địch dùng không quân, pháo binh đánh phá dữ dội xung quanh Plây Me. Chúng thả bom bi, bom phốt-pho và na-pan trùm lên khu chiến. Bọn bộ binh trong đồn liên tiếp phản kích nới rộng vòng vây. Mặc dù đường dây điện thoại về sở chỉ huy trung đoàn bị cắt đứt, chiến sĩ ta vẫn bình tĩnh, chủ động đánh lui các đợt phản kích của địch, diệt hàng trăm tên. Chiến sĩ làm nhiệm vụ bao vây tích cực bắn tỉa và mở thêm các lớp rào dây thép gai, khống chế sân bay lên thẳng, tăng cường sức ép đối với bọn địch trong đồn. Chúng hoang mang cực độ, trông chờ quân cứu viện nhưng cũng chẳng thấy đâu. Đường 21 vẫn yên tĩnh. Các chiến sĩ trung đoàn 320 rất sốt ruột, nhưng vẫn kiên trì ẩn mình trong những công sự chở đợi dưới cái nắng như thiêu. Các chiến sĩ làm nhiệm vụ vây điểm đã ăn hết nắm cơm vắt cuối cùng và bắt đầu ăn gạo rang dự trữ thay cơm. Nước uống phải nhường nhau từng ngụm. Trong gian khổ và ác liệt, Lê Văn Đạn, đại đội phó đại đội 1 đã giương cao ngọn cờ lãnh đạo, tiền phong gương mẫu của người chi huy, bò đến từng hầm động viên chiến sĩ.

        Ngày 23 thảng 10, biệt khu 24 quyết định dùng tiểu đoàn 21, 22 biệt động quân, tiều đoàn 1 (trung đoàn 42) và chiến đoàn 3 thiết giáp đến giải vây cho Plây Me. Sau những trận bom, pháo dọn đường, lực lượng giải vây địch hùng hổ tiến quân. nhưng chúng đã lọt vào trận địa phục kích của trung đoàn 320. Đại đội 1 tiểu đoàn 5 làm nhiệm vụ chặn đầu, nổ súng. Toàn bộ chiến đoàn cơ giới địch ùn lại, trút đạn vào đại đội 1. Các tiểu đoàn ở điểm quyết chiến bắn mãnh liệt vào giữa đội hình địch, cắt chúng làm nhiều mảng. Nguyễn Văn Hàm bình tĩnh bắn cháy 5 xe M113. Nguyễn Văn Lãng chiến sĩ B40 bắn 3 phát diệt 3 xe tăng. Lương Văn Bài bắn 2 phát diệt 2 xe M48.

        Đại đội 2, tiểu đoàn 4 làm nhiệm vụ khóa đuôi, xung phong ra mặt đường, nhưng xe cơ giới và bộ binh địch đã co cụm trên điểm cao 601. Chúng bắn chặn quyết liệt vào đội hình của đơn vị. Chính trị viên dại dội 2 hô lớn: “Xe địch cụm nhiều là thời cơ lập công của đại đội ta, các đồng chí hãy anh dũng xông lên”. Lời động viên phát ra đúng lúc đã có tác dụng cổ vũ cán bộ, chiến sĩ bất chấp bom đạn địch, dũng mãnh xung phong như một cơn lốc.

        18 giờ, trung đoàn 320 hoàn toàn làm chủ trận địa. Xác xe giặc cháy thành bãi trên điểm cao 601. Ta tiêu diệt chiến đoàn 3 thiết giáp và 1 tiểu đoàn, 1 đại đội bộ binh địch, phả hủy, phá hỏng 89 xe quân sự, bắn rơi nhiều máy bay.

        Ngày 24 tháng 10, Mỹ cho 2 tiểu đoàn kỵ binh bay lên Plây Cu và thúc quân ngụy tiếp tục phản kích giải vây cho Plây Me.

        Ngày 26 tháng 10, dưới sự yểm trợ của không quân pháo binh Mỹ, quân ngụy giải vây cho Plây Me. Tại dây 11 chiến sĩ bao vây phía đông nam, do trung đội trưởng Đậu Văn Phơn chỉ huy, đã chặn đánh quyết liệt 1 tiểu đoàn địch cùng 20 xe tăng, xe bọc thép ngay sát hàng rào đồn Plây Me. Xe tăng và bộ binh địch tổ chức 5 đợt tiến công. Một sổ chiến sĩ bị thương và hy sinh. Tay súng trong tiểu đội giảm. xuống, mỗi đồng chí còn lại dùng hai, ba loại súng đánh địch. Cứ mỗi đợt xung phong của địch bị đánh lui, anh em lại thu nhặt vũ khí của đồng chí hy sinh, bị thương dồn lại, chuẩn bị cho đợt chiến đấu tiếp. Đậu Văn Phơn bi thương, anh nghiến răng chịu đau bình tĩnh chỉ huy, động viên đơn vị cùng đồng đội đánh bại mọi cuộc phản kích của địch. Trước hàng rào đồn Plây Me, xác 140 tên ngụy, 3 tên cố vấn Mỹ nằm ngổn ngang, 2 xe tăng, 3 xe M113 đang bốc cháy. Tiểu đội của Đậu Văn Phơn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Được lệnh lui quân, năm chiến sĩ còn lại khiêng cáng thương binh, tử sĩ, vác hết súng đạn của đồng đội và chiến lợi phẩm rời khỏi trận địa. Những con đường cũ bị bom đạn phả sạch: Rừng Plây Me tan hoang mất hết lối đi. Tiểu đội lạc sang khu 6 Gia Lai, gần mười ngày sau mới đến được vị trí trú quân. Các chiến sĩ lả đi vì đói và khát, nhưng thương binh, tử sĩ và vũ khí vẫn mang về trọn vẹn. Tiểu đội Đậu Văn Phơn đã nêu tấm gương sáng ngời về tinh thần dũng cảm, ngoan cường, về tình thương yêu đồng chí, đồng đội và ý thức tổ chức kỷ luật nghiêm của lực lượng vũ trang nhân dân Tây Nguyên.

        Cuộc phản kích giải vây của quân ngụy bị thiệt hại nặng nề. Ngày 26 tháng 10, Oét-mo-len phải vội vã đến sở chỉ huy tiền phương lữ đoàn 1 kỵ binh không vận ở Plây Đê-mốt xem xét tình hình và quyết định đình chỉ cuộc càn quét của quân Mỹ ở Bồng Sơn (Bình Định) để tập trung lực lượng lên Tây Nguyên, mở cuộc hành quân đánh sâu vào hậu phương ta, gỡ thế thất bại cho quân ngụy.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #18 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2016, 03:48:38 am »


        Ngày 31 tháng 10, quân Mỹ dùng máy bay lên thẳng đổ xuống làng Mùi, Plây Ia Priêng, tập kích vào tổ diện đài của ta đang di chuyển. Tiếp theo, chúng đổ xuống Quynh Kla và khu vực đông nam suối Ia Mơ. Cuộc ra quân lần này của quân Mỹ có tính chất thăm dò, chuẩn bị cho lữ đoàn 3 kỵ binh không vận tiến công vào khu trung tuyến chiến dịch, đánh đòn bất ngờ vào sau lưng đội hình chiến dịch của ta. Nhưng quân Mỹ mới đặt chân xuống đất đã bị các đơn vị nhỏ của ta chặn đánh diệt 300 tên. Không thực hiện được ý định, chúng đâm lúng túng và ngày 9 tháng 11 chúng rút lực lượng về Plây Cu.

        Diễn biến trên chiến trường trong mười ngày đầu tháng 11 cho thấy: quân Mỹ muốn giữ bí mật ý định nhưng bị lộ ngay từ đầu; bằng sức cơ động nhanh, đánh đòn bất ngờ chớp nhoáng vào đối phương, lại bị đối phương ở ngay tại chỗ đánh cho thiệt hại; muốn giành quyền chủ động chiến trường buộc đối phương phải đánh theo cách đánh của Mỹ, thì bị đối phương co kéo xé nhỏ, tiêu hao, phải xoay sang đối phó lúng túng. Quân Mỹ nhảy xuống nơi nào cũng bị đánh đau, âm mưu thủ đoạn của chúng bị phá vỡ. Trong trận ngày 4 tháng 11, một đại đội Mỹ đổ xuống Plây Thê, tập kích vào vị trí trú quân của tiểu đoàn 2, trung đoàn 33. Bộ phận đi lấy gạo của đơn vị trên đường về gặp Mỹ, anh em đặt ngay ba lô xuống, tháo súng khỏi vai, tổ chức tiến công. Tiểu đoàn 3 đóng quân gần đó nghe súng nổ, liền chủ động xách súng đến chi viện. Một trung đội Mỹ bị diệt gọn. Ngày 6 tháng 11 các chiến sĩ trung đoàn 33 lại đánh thiệt hại nặng một đại đội Mỹ đổ xuống đông nam Ia Mơ. Chúng phải rút chạy khỏi khu vực suối. Ia Mơ.

        Như vậy, bộ đội ta không chỉ dám đánh Mỹ mà còn biết đánh thắng. Hành động của Mỹ và những trận đánh của bộ đội ta chứng minh những dự kiến về địch và quyết tâm chiến dịch của Đảng ủy, Bộ tư lệnh Tây Nguyên là chính xác. Đến đây, Bộ tư lệnh Mặt trận bồ sung phương án tác chiến và quyết định chọn thung lũng Ia Đrăng làm điểm quyết chiến đánh trận then chốt thứ hai, tiêu diệt quân Mỹ, kết thúc chiến dịch Plây Me.

        Thung lũng Ia Đrăng chạy dưới chân dãy núi Chư Pông, cách Plây Me khoảng 25 ki-lô-mét về phía tây, có nhiều suối và rừng cây rậm rạp, xa căn cứ hậu phương chiến dịch của địch. Quân Mỹ khó triển khai cùng một lúc nhiều trận địa pháo cơ động tại Ia Đrăng và không huy động hết được những căn cứ pháo binh cố định để phát huy đến mức tồi đa ưu thế về hỏa lực, chi viện cho bộ binh.

        Đối với ta, Ia Đrăng sát vùng căn cứ và đường hành lang chiến lược, thuận tiện cho cơ động, vận chuyển, tiếp tế. Bộ đội ta có điều kiện phát huy sở trường đánh vận động. Ở đây ta bố trí trung đoàn 66 còn đang sung sức và trung đoàn 33 đã trải qua chiến đấu, có kinh nghiệm. Cả hai đơn vị đã được huấn luyện các hình thức chiến thuật vận động tiến công, vận động phục kích. Bộ tư lệnh Mặt trận chủ trương tiếp tục châm ngòi  Plây Me, nhử quân Mỹ vào sâu để tiêu diệt một bộ phận sinh lực của chúng, thực hiện tốt nhiệm vụ của Quân ủy Trung ương, Bộ Tổng tư lệnh và Quân khu 5 giao cho chiến trường, hoàn thành mục đích chiến dịch đề ra. Nhưng ngày 10 tháng 11, lữ đoàn 3 kỵ binh không vận trở lại tập kết ở Bầu Cạn. Ngày 11, một bộ phận của lữ đoàn 3 kỵ binh Mỹ nhảy xuống Plây Ngo cách Plây Me 10 ki-lô-mét về phía tây. Bộ tư lệnh Mặt trận lệnh cho tiểu đoàn 952 đặc công tổ chức tập kích đánh phủ đầu sở chỉ huy hành quân của lữ đoàn 3 kỵ binh Mỹ ở Bầu Cạn, và quyết định không “châm ngòi” Plây Me như đã chủ trương lúc đầu vì tình hình đã thay đổí.

        Ngay trong đêm 11, các chiến sĩ tiểu đoàn 952 và bộ phận trinh sát Mặt trận, bất ngờ tiến công sở chỉ huy hành quân lữ đoàn 3 Mỹ và sân bay lên thằng ở Bầu Cạn, diệt một đại đội, phá hủy, phá hỏng nhiều máy bay. Cùng đêm, bộ đội tỉnh Gia Lại tập kích căn cứ Mỹ ở An Khê gây cho chúng nhiều thiệt hại.

        Bằng chiến thuật “trực thăng vận” ngày 14 tháng 11, tiểu đoàn Í lữ đoàn 3 kỵ binh không vận nhảy xuống khu vực phía bắc Chư Pông 3 ki-lô-mét. Đồng thời chúng đổ xuống tây nam Quynh Kla và đông nam Ia Đrăng 2 trận địa pháo và tiểu đoàn 2. Tiểu đoàn 3 làm dự bị, nhưng chỉ sau một ngày tiều đoàn 1 bị ta đánh, Mỹ phải tung luôn tiểu đoàn 3 vào vòng chiến.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #19 vào lúc: 02 Tháng Mười Hai, 2016, 03:52:03 am »


        Quân Mỹ đổ xuống Chư Pông vừa đúng lúc trung đoàn 66 đến chiến trường. Bộ đội chưa kịp nghỉ ngơi, bồi dưỡng sức khỏe sau những tháng hành quân bộ đường dài đã bước vào chiến đấu. Tiểu đoàn bộ tiểu đoàn 9 trung đoàn 66 dang củng cố nơi đóng quân, thì quân Mỹ tập kích bất ngờ vào đơn vị. Các chiến sĩ trinh sát, thông tin, anh nuôi, y tá, liên lạc, văn thư liền tổ chức đánh trả quân địch. Đại đội 13 nghe súng nổ, vận động đến phối hợp chiến đấu. Trận chạm súng đầu tiên diễn ra khá ác liệt. Cán bộ, chiến sĩ tiểu đoàn 9 chiến đấu ngoan cường, tiêu diệt đại đội A, đánh thiệt hại đại đội C của tiểu đoàn 1 Mỹ, buộc chúng phải rút chạy. Ngày 15, sở chỉ huy tiền phương Mặt trận ra lệnh cho trung đoàn 66 nhân đà quân Mỹ rối loạn, dùng tiểu đoàn 7 tiếp tục tiến công. Các chiến sĩ tiểu đoàn 7 vận dụng tốt chiến thuật đánh vận động, liên tục công kích diệt gọn 1 đại đội Mỹ thuộc tiểu đoàn 1. Bọn còn lại hốt hoảng phải chạy vòng quanh trên bãi cỏ rậm rạp dưới chân núi Chư Pông. Trước tình thế đó bọn Mỹ phải ra lệnh cho không quân dùng 100 lần chiếc máy bay B52 ném bom xuống thung lũng Ia Đrăng. đây là lần đầu tiên Mỹ dùng máy bay chiến lược yểm trợ chiến thuật cho bộ binh ở Tây Nguyên. Oét-mo-len thú nhận trong hồi ký của y: “Vì không còn cách nào khác, lữ đoàn 3 kỵ binh không vận đang nguy khốn”. Mỗi ngày quân Mỹ còn bắn thêm 4 nghìn quả đạn đại bác và liên tục dùng máy bay phản lực đánh phá. Cường độ ác liệt chiến dịch tăng gấp bội. Rừng núi Chư Pông ngày đêm rung chuyền trong tiếng nổ xé trời của bom. B52 và pháo bầy Mỹ. Cây cối xơ xác, gãy đồ ngổn ngang. Lửa bom na-pan cháy lan rộng khắp thung lũng.

        Quán triệt tư tưởng tiến công của Đảng trong tác chiến tiến công và phân công, đồng thời vận dụng nghệ thuật đánh giặc độc đáo của dân tộc ta lấy “đoản binh thắng trường trận”, và luôn luôn tạo thời cơ để đánh địch trên thế mạnh, đêm đến, tiểu đoàn 7 trung đoàn 66 tổ chức tiến công vào tiểu đoàn Mỹ, không cho chúng hoàn hồn phản kích lại. Dưới ánh sáng chói lòa của đèn dù, pháo sáng, chiến sĩ tiểu đoàn 7 giương lê sáng quắc, băng qua rừng le và cỏ dại rậm rạp, tìm đánh quân Mỹ. Khẩu hiệu “gặp Mỹ là đánh, tìm Mỹ mà diệt” xuất hiện ngay trong đêm săn Mỹ của tiểu đoàn. Bộ đội ta tìm đánh đúng vào sở chi huy tiểu đoàn địch, diệt điện đài và sở chỉ huy. Quá trình phát triển tiến công, nhiều chiến sĩ bị lạc, nhưng mọi người đều nhằm hướng súng nổ lao tới. Chiến sĩ Nguyễn Hữu Cần lạc đơn vị, trên đường lần theo tiếng súng, gặp địch, một mình anh với khẩu trung liên đã trở thành mũi vu hồi lợi hại, đánh vào phía sau lưng đội hình địch, diệt ổ đại liên, tạo thời cơ cho đơn vị bạn xung phong. Nguyễn Hữu Cần đã nêu gương dũng cảm chủ động hiệp đồng “tìm Mỹ mà diệt”, thể hiện tinh thần chiến đấu ngoan cường của bộ đội ta. Bị đánh tả tơi và bị truy kích sát nút, quân Mỹ đang đêm phải chạy bộ khỏi thung lũng Ia Đrăng không đợi trực thăng đến bốc. Nhưng những loạt súng tiều liên AK và lựu đạn của chiến sĩ ta đã làm chùn chân quân Mỹ lại. Suốt đêm chúng chỉ loanh quanh trong rừng và chạy được một quãng không đầy 5 ki-lô-mẻt.

        Sáng ngày 17, tiểu đoàn 8 được lệnh cấp tốc hành quân về đội hình trung đoàn, chuẩn bị đánh tiêu diệt lớn. Trên đường hành quân đến đông bắc Chư Pông thì tiểu đoàn 8 gặp Mỹ. Tiểu đoàn trưởng Lê Xuân Phôi bình tĩnh chỉ huy đơn vi tiến công vào giữa đội hình quân Mỹ, làm chúng rối loạn và bị cắt rời. Đồng chí Luận, tiểu đoàn phó tiểu đoàn 1 trung đoàn 33 đang chỉ huy bộ đội lùng địch ở một hướng khác, nghe súng nổ, liền dẫn đơn vi đến phối hợp. Quân Mỹ bị các chiến sĩ tiểu đoàn 8 (trung đoàn 66) và tiểu đoàn 1 (trung đoàn 33) vây chặt giữa thung lũng Ia Đrăng. Tiểu đoàn trưởng Lê Xuân Phôi xông xáo luôn có mặt ở những nơi khó khăn, gay cấn nhất của trận đánh, chỉ huy đơn vị. Một trận đánh gặp địch bất ngờ diễn ra quyết liệt. Trên bầu trời Chư Pông, máy bay lên thẳng máy bay phản lực địch đan kín, bắn đạn 20 mi-li-mét, phóng rốc-két, ném bom. Nhưng bộ đội ta đã áp sát vào đội hình quân Mỹ, thực hiện đánh gần, nên hạn chế được thương vong. Cuộc chiến đang tiếp diễn thì tiểu đoàn trưởng Lê Xuân Phôi hy sinh. Tiếp theo, chính trị viên tiểu đoàn 8 bị thương nặng phải đưa ra khỏi trận địa. Đồng chí Luận tiểu đoàn phó tiểu đoàn 1 trung đoàn 33 phụ trách chi huy chung cả hai đơn vị. Cán bộ, chiến sĩ tiểu đoàn 8 trung đoàn 66 nghiêm chỉnh và tự giác chấp hành mệnh lệnh. Quân địch bị đánh tan tác, mạnh tên nào tên nấy chạy. Các chiến sĩ ta vẫn giữ vững được đội ngũ hình thành từng tổ. từng mũi bám sát, yểm hộ cho nhau diệt địch. Trận đánh giáp lá cà quyết liệt bằng lưỡi lê báng súng và vật nhau với quân Mỹ kéo dài cho đến tối. Chiến sĩ Cao Đình Thơ bằng đường lê chính xác và quả cảm, đâm chết một tên Mỹ, cứu được đồng đội đang ôm vật với Mỹ giữa bãi cỏ. Chính trị viên phó đại đội Đinh Văn Đế ba lần bị thương vẫn dồn hết sức lực còn lại đuổi dịch, bắn chết 5 tên Mỹ. Khi hết đạn, anh dùng dao găm đâm chết 3 tên Mỹ khác. Tấm gương đánh gần của Cao Đình Thơ, Đinh Văn Đế đã cổ vũ bộ đội “bám thắt lưng Mỹ mà đánh”.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM