THAY LỜI KẾT
Thưa cùng bạn đọc! Ông bà chúng ta từng dạy: “Học ăn, học nói, học gói, học mở”. Với tôi, chỉ ngần ấy thôi mà học đến chót cuộc đời vẫn chưa tới. Mở đầu tập hồi ký viết gì và “gói” lại bằng gì, thật chẳng dễ chút nào.
Trên bảy chục tuổi đời, 55 tuổi quân, đồng hành cùng những người lính Cụ Hồ, cùng đất nước qua hai cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ, chiến tranh bảo vệ Tổ quốc, làm nhiệm vụ quốc tế giúp bạn, rồi xây dựng đất nước, xây dựng quân đội theo đường lối đối mới…, nay tôi đã được Đảng, Nhà nước cho “gác súng, treo gươm”. Ở điểm dừng này, ngoái nhìn cuộc đời mình - đời chiến sĩ, có biết bao kỷ niệm buồn - vui, sướng - khổ; đối mặt và vượt lên biết bao khó khăn thách đố dữ dằn… để trưởng thành như ngày hôm nay.
Hạnh phúc biết bao khi được là con của đất Việt, của quê hương Kinh Bắc trải mấy nghìn năm bất khuất anh hùng mà đậm đà sâu lắng chất nhân văn. Truyền thống hào hùng của đất nước quê hương, gia đình nguồn cội, mục tiêu lý tưởng của Đảng quang vinh… là tố chất quyết định, tôi luyện nên thế hệ chúng tôi - những người lính Cụ Hồ suốt đời chiến đấu hy sinh vì độc lập tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội, vì đạo lý, lẽ phải trên đời.
Khi ngồi trước trang giấy để ghi lại những dòng hồi ức của mình, những mong góp một chút gì đó có ích cho đời, dù chỉ nhỏ nhoi thôi, thì trong tôi lại hiển hiện biết bao hình bóng thân thương, từ những đấng sinh thành, bạn bè thuở chăn trâu cắt cỏ ở đồng đất Phù Lãng, đến đồng chí đồng đội chiến đấu bên nhau suốt những năm dài chiến tranh; bà con cô bác khắp mọi vùng quê từng cưu mang, đùm bọc chở che…
Cảm ơn độ lùi thời gian cho phép tôi cảm nhận cuộc đời được sâu lắng, đa chiều hơn. Nhưng cũng buồn, vì thời gian như chính kẻ thù của ký ức. Cuộc đời, với ngót ba chục năm chinh chiến và trên hai chục năm công tác, có biết bao sự kiện, tình tiết rất đáng nhớ đan cài, mà trí nhớ lại có hạn. Vậy nên, điều tôi nhớ được, viết lại trong tập hồi ký này chỉ là thiểu số so với thực tế những gì tôi đã sống, đã trải nghiệm. Chỉ biết rằng, hết thảy những điều tôi có được như ngày nay là kết quả tôi rèn, dung dưỡng của Đảng, quân đội, nhân dân. Cảm ơn Đảng và Bác Hồ muôn vàn kính yêu đã cho tôi ý chí, niềm tin để chiến đấu, cống hiến vì độc lập tự do của Tổ quốc, vì dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng dân chủ, văn minh.
Tôi cũng muốn qua những dòng hồi ký của mình bày tỏ lòng biết ơn, tri ân đồng chí, bạn bè, bà con cô bác từng gắn bó với tôi suốt những năm chiến tranh đầy gian khổ hy sinh; từng chia nhau niềm vui, nỗi buồn, nhận hy sinh về mình, dành cho tôi sự sống và sự giúp đỡ, động viên trong những tháng năm sau này.
Cảm ơn gia đình, với người mẹ “mang nặng, đẻ đau”, nuôi dạy tôi nên người anh chị em ruột rà, vợ và các con cháu…, luôn là điểm tựa về tinh thần, giúp tôi dồn hết tâm sức cho chí làm trai thời trận mạc và cả khi bóng chiều đổ xuống cuộc đời.
Xin được dành một vài dòng ngắn ngủi cảm ơn tập thể Văn phòng Đảng ủy Quân sự Trung ương – Văn phòng Bộ Quốc phòng và các cộng sự gần gũi nhất là Hà Huy Nguyên, Đào Văn Tân - thư ký, Nguyễn Hữu Nam - bác sĩ, Khổng Văn Tường - trợ lý bảo vệ; Nguyễn Văn Chấn, Nguyễn Long lái xe…, đã làm việc với nhiệt tình, trách nhiệm cao, giúp tôi giải quyết biết bao công việc hằng ngày, lo cho tôi mỗi bước đi xa, từng bước đi gần; viên thuốc, lọ dầu… khi trái gió trở trời, vì dù sao tôi cũng mang trên mình năm, bảy vết thương.
Cảm ơn Đại tá Nguyễn Duy Tường, chỉ trong một thời gian ngắn, điều kiện tiếp cận thực tế khai thác tư liệu hạn hẹp, đã giúp tôi hoàn chỉnh tập hồi ký, cho dù cả tôi và anh đều ý thức được còn nhiều điều cần chỉnh sửa, bổ khuyết.
Cuối cùng, xin được cảm ơn Nhà xuất bản Quân đội nhân dân, Công ty Him Lam, Tổng công ty Viễn thông quân đội… đã giúp đỡ, tài trợ để những dòng hồi ký của tôi đến được đông đảo bạn đọc gần xa.
Hà Nội, ngày cuối Đông - Mậu Tý
HẾT