Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 08:34:40 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Tìm hiểu thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ  (Đọc 43800 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #150 vào lúc: 28 Tháng Chín, 2016, 08:30:44 am »


        ĐẶC ĐIỂM CHỦ YẾU CỦA THIÊN TÀI QUÂN SỰ NGUYỄN HUỆ

        Nhận định tổng quát nghệ thuật quân sự của Nguyễn Huệ, đồng chí Trường Chinh đã viết: (Ưu điểm trội nhất của cuộc kháng chiến đời Nguyễn Quang Trung là tiến công nhanh chóng và mãnh liệt"1. Câu nói súc tích đó đã nêu bật lên một cách khái quát và đầy đủ những đặc điểm cơ bản nhất trong tư tưởng chỉ đạo tác chiến, trong nghệ thuật quân sự của Nguyễn Huệ.

        Mục đích chính trị của chiến tranh mà Nguyễn Huệ và quân đội Tây Sơn tiến hành là đánh đổ bọn phong kiến phản động trong nước và bọn phong kiến nước ngoài đến xâm lược, thực hiện thống nhất, giữ vững độc lập. Mục đích chính trị đó là nguyên tắc chính trị cơ bản của chiến tranh. Mục đích đó được thực hiện về mặt quân sự bằng cách dùng lực lượng vũ trang để thực hiện thống nhất, bảo vệ Tổ quốc, đánh tan các quân đội phong kiến Trịnh, Lê, Nguyễn, Xiêm, và Thanh. Để đạt mục đích đó, trong mọi hành động của quân đội Tây Sơn, Nguyễn Huệ luôn luôn nắm vững nguyên tắc cơ bản là ra sức tiêu diệt địch và hết sức bảo tồn mình. Nguyên tắc cơ bản đó là căn cứ của tất cả các nguyên tắc khác chỉ đạo toàn bộ hành động quân sự, từ nguyên tắc chiến lược đến nguyên tắc chiếN thuật. Trong hai mặt của nguyên tắc cơ bản đó, thì tiêu diệt địch là chủ yếu, bảo tồn mình chiếm địa vị thứ hai vì rằng chỉ có tiêu diệt địch mới có thề bảo tồn mình một cách có hiệu quả nhất.

        Tiến công là thủ đoạn để tiêu diệt địch. Tiến công để trực tiếp tiêu diệt địch nhưng đồng thời cũng để bảo tồn mình. Khởi nghĩa vũ trang, chiến tranh giải phóng từ khi nổ ra đến lúc phát triển, từ không có căn cứ đến thành lập căn cứ, từ bộ phận đến toàn quốc, từ không có chính quyền đến xây dựng chính quytền, từ không có quân đội đến phát triển quân đội, từ đánh những toán lẻ tẻ của địch đến tiêu diệt lực lượng chiến lược lớn mạnh ... bao giờ cũng do tiến công mà đạt được.

        Trong toàn bộ cuộc chiến tranh do Nguyễn Huệ tiến hành, tiến công là chủ yếu, là quyết định. Từ trận hạ thành Qui Nhơn năm 1773, hạ thành Phú Yên năm 1775, đến cuộc truy kích quân Thanh tới biên giới năm 1789, là cả một loạt cuộc chiến đấu và chiến dịch tiến công liên tục để tiêu diệt địch, bảo tồn mình. Dĩ nhiên, nói như vậy, không phải là quân đội Tây Sơn không có phòng ngự. Nhưng  phòng ngự là thứ yếu mà tấn công là chủ yếu.

        Tiến công, đó là ưu điểm trội nhất của nghệ thuật quân sự Nguyễn Huệ.

        Nhưng tiến công cũng có nhiều cách tiến công. Có cách tiến công chậm chạp, cầm chừng như tiến công của quân Thanh, cũng có cách tiến công luẩn quẩn của quân Trịnh ở dưới chân các thành lũy đã không tiêu diệt được địch mà ngược lại, chính mình lại bị tiêu hao. Đó là những cách tiến công vừa không  tiêu diệt được địch vừa không bảo tồn được mình. Cách tiến công của Nguyễn Huệ khác hẳn: nhanh chóng, mãnh liệt.

        Nhanh chóng bao hàm nhiều ý nghĩa: vận động và cơ động nhanh chóng giải quyết chiến đấu, chiến dịch một cách nhanh chóng. Bất luận khi có ưu thế hay khi không có ưu thế so với địch về chiến lược và chiến dịch bao giờ Nguyễn Huệ cũng thực hành tiến công nhanh chóng. Nhất là khi không có ưu thế so với địch, thì tiến công lại càng nhanh chóng, bằng cách vận động nhanh chóng từ xa đến, cơ động nhanh chóng và táo bạo thọc sâu vào lòng địch, vu hồi vào sườn hoặc sau lưng địch, nhanh chóng bao vây, chia cắt địch, đánh nhanh, giải quyết nhanh. Trong những trường hợp đó, nhanh chóng đã bổ sung hoặc thay thế cho thế yếu về số lượng. Những cuộc hành quân thần tốc và bí mật, những cuộc đột kích chớp nhoáng, những cuộc cơ động của nhiều đạo quân lớn nhanh chóng thọc vào sau lưng địch, mà Nguyễn Huệ thực hành trong các trận chiến đấu và chiến dịch tấn công, đã thể hiện nghệ thuật cao của vị tướng thiên tài, là nhanh chóng tiêu diệt lực lượng phân tán của địch, khiến cho địch bị bất ngờ, chưa kịp tổ chức đối phó đã bị tiêu diệt.

-------------
        1. Trường Chinh, Kháng chiến nhất định thắng lợi. Nhà xuất bản Sự thật, Hà Nội, 1955. Lời nói đầu, tr. VI.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #151 vào lúc: 28 Tháng Chín, 2016, 08:31:26 am »


        Nhanh chóng trong vận động và cơ động, nhanh chóng trong tác chiến để nhanh chóng tiêu diệt địch, đó cũng là một ưu điểm trội nhất của nghệ thuật quân sự Nguyễn Huệ.

        Song, nhanh chóng không thể tách rời với mãnh liệt. Muốn nhanh chóng mà không mãnh liệt thì rốt cuộc không đạt được nhanh chóng.

        Mãnh liệt là tập trung lực lượng tạo thành thế mạnh để giáng những đòn sầm sét, mãnh liệt tức là nói động tác chiến đấu phải mãnh liệt, hành động chiến đấu phải tích cực, kiên quyết. Mãnh liệt là nghệ thuật sử dụng hỏa lực tập trung trên điểm đột phá, là nghệ thuật sử dụng tập trung binh lực để tiến công mãnh liệt, xung phong mãnh liệ,t phát triển mãnh liệt, truy kích mãnh liệt. Có thế mạnh mà không tập trung sử dụng thì không đạt được mãnh liệt; muốn mãnh liệt mà không tập trung và không tạo được thế mạnh thì rốt cuộc không thể mãnh liệt được. Do đó cũng không thể đạt tới nhanh chóng. Kết quả là chỉ tiêu hao địch, đánh tan địch, mà không thực hiện nổi việc tiêu diệt địch. Các trận chiến đấu, chiến dịch tiến công của Nguyễn Huệ vừa nhanh chóng, vừa mãnh liệt là những kiểu mẫu về sự kết hợp một cách khéo léo và cân đối giữa thế mạnh của tiến công hỏa lực và thế mạnh của cơ động.

        Mãnh liệt trong chiến đấu, chiến dịch, đó cũng là một ưu điểm trội nhất trong nghệ thuật quân sự của Nguyễn Huệ. Tiến công nhanh chóng và mãnh liệt là một thể thống nhất, là một trong những nguyên tắc chủ yếu nhất của nghệ thuật quân sự, cũng là một ưu điểm trội nhất trong nghệ thuật quân sự của Nguyễn Huệ, khiến cho quân đội của Nguyễn Huệ không ngừng phát triển, đã bảo tồn được mình và tiêu diệt được mấy chục vạn quân Trịnh, Lê, Nguyễn, 2 vạn quân Xiêm và 20 vạn quân Thanh.

        Ưu điểm trội nhất của nghệ thuật quân sự đó nói lên những tư tưởng chỉ đạo tác chiến cơ bản của Nguyễn Huệ. Do tiến công nhanh chóng và mãnh liệt, các trận chiến đấu, chiến dịch của quân đội Tây Sơn bao giờ cũng đạt được mục tiêu chủ yếu là tiêu diệt sinh lực địch. Mỗi một trận chiến đấu, mỗi một chiến dịch do Nguyễn Huệ chỉ huy, đều giết, bắt hàng ngàn, hàng vạn, hàng chục vạn quân tinh nhuệ và tướng tài giỏi của địch, thu hàng ngàn, hàng vạn,

        hàng chục vạn vũ khí các loại, khiến cho địch không thể bổ sung, thay thế kịp thời, tinh thần quân địch phải tan rã, ý chí đề kháng, ý chí xâm lược bị đè bẹp. Cơ sở vật chất và tinh thần của địch cứ như vậy mà bị tiêu hao dần, bị tiêu diệt từng bộ phận đến bị tiêu diệt toàn bộ. Kết quả của tiêu diệt sinh lực địch là vừa giải phóng đất đai, vừa bổ sung lực lượng, vừa nâng cao thêm tinh thần chiến đấu của quân đội và nhân dân. Cho nên từ đó ta có thể rút ra kết luận: tư tưởng đánh tiêu diệt là tư tưởng chủ đạo tác chiến cơ bản của Nguyễn Huệ trong toàn bộ cuộc chiến tranh. Quân đội Tây Sơn đã thừa kế và phát huy cao độ truyền thống anh dũng và vẻ vang của các quân đội chống ngoại xâm của nước ta, từ thời Lý Thường Kiệt, Trần Quốc Tuấn, đến Lê Lợi, Nguyễn Trãi, truyền thống của những trận đánh tiêu diệt vĩ đại. Các quân đội mạnh của phong kiến xâm lược đã chịu số phận vứt xác lại trên các chiến trường ở nước ta, còn các tên tướng lĩnh tài giỏi thì số phận của chúng cũng không vinh quang gì. Các tướng thủy quân chiêu Tăng, chiêu Sương đã nhanh chóng chui rừng lách bụi theo đường bộ chạy về Xiêm. Thoát Hoan chui vào ống đồng để lọt qua biên giới. Vương Thông nhục nhã đầu hàng, lủi thủi cút về nước. Tôn Sĩ Nghị thì vứt cả quân ấn, sắc thư, phi ngựa không yên mà chạy. Đó là chưa kể những tên tướng đã bị tiêu diệt trong chiến đấu như Toa Đô, Ô Mã Nhi, Liễu Thăng, Hứa Thế Hanh, Sầm Nghi Đống, v.v.

        Tư tưởng đánh tiêu diệt của Nguyễn Huệ, như trên đã trình bày, biểu hiện ở việc lấy bảo tồn mình tiêu diệt địch làm nguyên tắc chỉ đạo mọi hành động quân sự của quân đội. Nó lấy tiêu diệt địch làm mục tiêu chủ yếu của chiến tranh. Tư tưởng đánh tiêu diệt đó còn biểu hiện ở việc xác định những hình thức tác chiến chủ yếu trong các trận đánh. Khi mới nổi dậy, nghĩa quân Tây Sơn chỉ là một đội du kích. Hình thức tác chiến chủ yếu lúc đó là đánh du kích. Những trận chiến đấu và chiến dịch sau này, do Nguyễn Huệ chỉ huy từ trận Phú Yên trở đi, tiến lên chiến tranh chính quy, với hai hình thức đánh vận động và đánh thành. Trong hai hình thức này, Nguyễn huệ đã chọn hình thức nào làm chủ yếu? Tuy quân đội Nguyễn Huệ thông thạo đánh vận động, cũng giỏi đánh thành, nhưng xuất phát từ tư tưởng tiêu diệt dịch, và dựa vào tinh thần chiến đấu cao của binh sĩ, Nguyễn Huệ đã chọn đánh vận động làm hình thức tác chiến chủ yếu, trong toàn cuộc chiến tranh. Cho nên, tuy về chiến đấu, có trận đánh thành, có trận đánh địch đang vận động, nhưng trong toàn bộ chiến dịch, thông thường đánh vận động là chủ yếu. Địch vận động, đương nhiên, là cơ hội tốt để đánh vận động. Nhưng ngay cả trong các trường hợp khác, Nguyễn Huệ cũng có những hành động tích cực buộc địch vận động, để tiêu diệt địch. Do đó, chiến đấu, chiến dịch thông thường mang tính chất đánh tiêu diệt.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #152 vào lúc: 28 Tháng Chín, 2016, 08:32:31 am »


        Tư tưởng đánh tiêu diệt của Nguyễn Huệ còn biểu hiện ở việc biết mình biết địch, tranh thủ chủ động. Ngay từ buổi đầu khởi nghĩa, Nguyễn Huệ đã tin tưởng vững chắc vào thắng lợi của cuộc khởi nghĩa, ông có một dũng khí chiến đấu vĩ đại để áp đảo mọi kẻ thù trong, giặc ngoài. Nhưng trong mỗi chiến dịch, trong mỗi trận chiến đấu, không những ông nắm rất vững khả năng của quân đội mình, mà còn hiểu và nắm vững tình hình của từng kẻ địch cụ thể. Trên cơ sở biết mình biết địch một cách sâu sắc, ông chú ý đến nghệ thuật đấu tranh, đề ra những phương pháp, thủ đoạn, biện pháp thích hợp nhất để đạt tới mục đích tiêu diệt địch. Do đó, Nguyễn Huệ luôn luôn đứng ở địa vị chủ động, đẩy địch vào trạng thái bị động. Trong những trường hợp có nguy cơ mất quyền chủ động, Nguyễn Huệ rất sắc bén trong việc phát hiện chỗ mạnh chỗ yếu của địch trong từng tình huống cụ thể để giành lại quyền chủ động về tay mình.

        Tư tưởng đánh tiêu diệt đó còn biểu hiện trong các phương pháp tác chiến của Nguyễn Huệ, chủ yếu và nổi nhất là phương pháp tập trung gần toàn bộ lực lượng đánh vào mặt chính và một cạnh sườn hoặc hai cạnh sườn của địch, nhằm đạt tới mục đích trước hết là tiêu diệt một bộ phận địch và đánh tan một bộ phận khác, do đó tạo điều kiện thuận lợi để quân đội nhanh chóng di chuyển binh lực, tập trung lực lượng tiêu diệt một bộ phận khác cho đến lúc tiêu diệt toàn bộ địch. Trong chiến dịch, chiến đấu, Nguyễn Huệ chú ý đặc biệt đến vấn đề xác định thật đúng đắn hướng chủ yếu để tập trung lực lượng vào hướng ấy. Đó là nghệ thuật tạo nên ưu thế cục bộ. Cho nên, thông thường, về toàn cục, quân đội Nguyễn Huệ ở vào thế kém về số lượng, nhưng trước cục bộ trọng điểm, cục bộ có ý nghĩa quyết định đến toàn cục, bao giờ

        Nguyễn Huệ cũng đạt tới thế mạnh cao độ. Phương pháp nói trên, về thực chất, là phương pháp tập trung lực lượng, tạo thành thế mạnh vu hồi bao vây địch trên nhiều mặt, lần lượt tiêu diệt từng bộ phận địch. Ưu điểm của phương pháp này là tiêu diệt địch, chứ không đánh tan, đẩy lùi địch, giải quyết nhanh, chứ không chậm chạp, kéo dài chiến đấu hoặc chiến dịch. Đối với Nguyễn Huệ, tập trung lực lượng tạo thành thế mạnh, bao vây vu hồi và tiêu diệt địch có quan hệ chặt chẽ với nhau, không tập trung và tạo thành thế mạnh, không bao vây vu hồi, thì không thể đạt tới tiêu diệt toàn bộ địch.

        Tư tưởng đánh tiêu diệt còn thể hiện trong bố trí thế trận chiến đấu và chiến dịch của Nguyễn Huệ. Đó là cách bố trí có điểm chính, có điểm phụ và luôn luôn nắm vững một đội dự bị quan trọng. Cách bố trí đó thể hiện tư tưởng tập trung tiến công trên một điểm, đồng thời tiến công trên nhiều mặt. Do đó, điểm chính và phụ hiệp đồng rất chặt chẽ, tác động lẫn nhau. Các lực lượng bố trí trên điểm chính và điểm phụ đều nỗ lực tiến công vào một mục tiêu để giành thắng lợi chung, đồng thời mọi hành động trên các mặt đều nhằm tạo điều kiện thuận lợi nhất cho thắng lợi có ý nghĩa quyết định, tại một điểm. Nguyễn Huệ nắm vững đội dự bị để giữ vững quyền chủ động, và có tài đặc biệt để sử dụng nó một cách linh hoạt. Mỗi lần ông tung đội dự bị vào chiến đấu thường là quyết định kết cục của chiến dịch và chiến đấu.

        Tư tưởng đánh tiêu diệt còn biểu hiện ở sự vận dụng chiến thuật một cách cơ động, linh hoạt và đánh địch thật bất ngờ. Nguyễn Huệ nắm rất chắc thời cơ chiến đấu, hiểu rõ đặc tính chiến thuật của địa hình và biết sử dụng bộ đội mình một cách chính xác nhất. Quân đội do ông chỉ huy có tính cơ động rất cao, thông thạo sử dụng các hình thức chiến thuật, nhất là biết thay đổi chiến thuật một cách kịp thời.

        Bất kỳ chiến đấu trong điều kiện nào, Nguyễn Huệ luôn luôn gây bất ngờ cho địch, do đó ông nắm vững thế mạnh và giữ được quyền chủ động. Địch có chuẩn bị, thì ông đánh lừa địch. Địch chuẩn bị nơi này, ông đánh nơi khác. Địch chuẩn bị chu đáo vào thời gian này, ông đánh vào thời gian khác.

        Tư tưởng đánh tiêu diệt của Nguyễn Huệ còn biểu hiện ở việc khéo léo sử dụng các quân, binh chủng và giỏi tổ chức hiệp đồng chặt chẽ động tác của các quân, binh chủng tham gia chiến dịch và chiến đấu. Đồng thời Nguyễn Huệ biết tính toán một cách chính xác sự hiệp đồng theo thời gian và địa điểm của các quân, binh chủng đó.

        Tư tưởng đánh tiêu diệt còn biểu hiện ở sự chuẩn bị chu đáo về mọi mặt trước khi mở chiến dịch. Thông thường, thời gian chuẩn bị của Nguyễn Huệ dài hơn thời gian tác chiến: chuẩn bị thật kỹ lưỡng để đánh nhanh, giải quyết

        nhanh. Ông luôn luôn duy trì quân đội mình trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cao độ, để khi cần thiết, ông chỉ hạ lệnh là quân đội sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ. Đó cũng là tư tưởng đánh có chuẩn bị, đánh chắc thắng.

        Cuối cùng, tư tưởng đánh tiêu diệt còn biểu hiện ở sự rèn luyện tác phong chiến đấu dũng cảm, mãnh liệt, thần tốc, độc lập xử trí, liên tục chiến đấu, mưu trí, linh hoạt. Binh sĩ trong quân đội Nguyễn Huệ có tinh thần chiến đấu cao, lại có trình độ chiến thuật, kỹ thuật khá, có trình độ kỷ luật tốt. Những điều đó thể hiện trong tác phong chiến đấu. Có thể nói rằng, không có tư tưởng tích cực tiêu diệt địch, thì không thể có tác phong đó. Ngược lại, không rèn luyện tác phong chiến đấu, thì cũng không thể thực hiện được đánh tiêu diệt.

        Với tư tưởng ấy, với sự chỉ huy thiên tài của Nguyễn Huệ, quân đội Tây Sơn đã đánh là thắng lợi, đã đánh là đánh tiêu diệt nhanh chóng và gọn gàng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #153 vào lúc: 28 Tháng Chín, 2016, 08:33:37 am »


        KẾT LUẬN

        Tất cả những chiến công rực rỡ, những chiến lược, chiến thuật tài tình của Nguyễn Huệ như đã trình bày trong toàn bộ tập sách này, tự nó đã nói rất rõ về thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ, tự nó đã khẳng định một cách không ai chối cãi được rằng Nguyễn Huệ quả thật là một trong những tướng lĩnh tài giỏi bậc nhất của dân tộc Việt Nam chúng ta: Trong phần kết luận này, chúng tôi không nhắc lại những điều đã trình bày ở trên để đánh giá Nguyễn Huệ, mà chỉ muốn cùng bạn đọc tìm hiểu thêm một số vấn đề có liên quan đến thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ.

        Một là Nguyễn Huệ là một tướng lĩnh của nông dân, xuất thân từ nông dân và hoạt động trong thời đại phong kiến, vậy thì ông đã có những gì là hạn chế của giai cấp, hạn chế của thời đại và do những hạn chế ấy, ông đã có những khuyết điểm, nhược điểm gì về mặt quân sự, hoặc về các mặt hoạt động khác.

        Hai là những nguyên nhân gì, những yếu tố gì đã tạo thành thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ.

        Giải quyết được hai vấn đề trên, chúng ta càng hiểu thấu sâu sắc thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ, đồng thời đánh giá được thật đúng thiên tài quân sự của ông.

        Về vấn đề thứ nhất, những hạn chế của giai cấp, hạn chế của thời đại đối với con người Nguyễn Huệ, trước hết chúng ta phải thừa nhận rằng Nguyễn Huệ là con đẻ của phong trào nông dân Tây Sơn. Không có nông dân vùng Tây Sơn, Qui Nhơn và nông dân cả nước nổi dậy ở cuối thế kỷ XVIII thì không thể có Nguyễn Huệ xuất hiện trên lịch sử như một lãnh tụ kiệt xuất của nông dân, một anh hùng cứu nước vĩ đại của dân tộc. Không có phong trào nông dân Tây Sơn lớn mạnh, được sự tham gia nhiệt liệt của đông đảo quần chúng, thì thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ cũng không có điều kiện để nảy nở. Cho nên đánh giá Nguyễn Huệ không thể tách ông khỏi phong trào nông dân Tây Sơn. Sự nghiệp hiển hách của Nguyễn Huệ là sự nghiệp vĩ đại của phong trào Tây Sơn, hoặc nói cho rõ hơn, là sự nghiệp vĩ đại của nông dân Việt Nam trong điều kiện lịch sử cụ thể của xã hội Việt Nam cuối thế kỷ XVIII. Những hạn chế về giai cấp, về thời dại của phong trào nông dân Tây Sơn cũng đồng thời là những hạn chế đối với tài năng, với đường lối chỉ đạo phong trào của Nguyễn Huệ. Những khuyết điểm, nhược điểm của phong trào nông dân Tây Sơn cũng là những khuyết điểm, nhược điểm của bản thân Nguyễn Huệ, người lãnh tụ tối cao của phong trào. Điều đó là tất nhiên.

        Nhận xét về mặt cách mạng xã hội và những kết quả cuối cùng của phong trào, cuộc khởi nghĩa Tây Sơn rõ ràng đã có những hạn chế nhất định của nó. Phong trào nông dân Tây Sơn đã không xóa bỏ được chế độ phong kiến, không đưa được xã hội Việt Nam lên một bước phát triển mới của lịch sử, và cuối cùng bản thân phong trào cũng đi vào con đường tan rã như một tập đoàn phong kiến đến bước suy vong. Đóo không phải là những sai lầm chủ quan của phong trào nông dân Tây Sơn mà là do những hạn chế của giai cấp, của lịch sử, của thời đại quyết định và Nguyễn Huệ, người lãnh đạo phong trào, cũng không thể tránh khỏi những hạn chế ấy. Trong công cuộc xây dựng đất nước, mặc dầu ông đã cố gắng đề ra nhiều biện pháp tích cực về các mặt chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, nhưng nó vẫn không thoát được ra ngoài khuôn khổ của chế độ phong kiến. Chính quyền do nghĩa quân Tây Sơn lập nên, tuy gọi là chính quyền của nông dân, nhưng tham gia chính quyền chủ yếu vẫn là giai cấp phong kiến: bộ máy hành chính trong cả nước, từ triều đình tới các địa phương vẫn chưa thể trao cho ai khác ngoài giai cấp phong kiến. Chính vì thế mà sau khi người lãnh tụ tối cao của phong trào là Nguyễn Huệ chết đi, phong trào lập tức thoái hóa, chính quyền Tây Sơn mau chóng đi tới sụp đổ.

        Nhược điểm trên đây là nhược điểm cơ bản nhất, không những nó là nhược điểm của phong trào Tây Sơn, của lãnh tụ Nguyễn Huệ, mà còn là nhược điểm chung của tất cả các phong trào nông dân khởi nghĩa đã xuất hiện trong thời phong kiến.

        Bên cạnh nhược điểm cơ bản ấy do hoàn cảnh khách quan tạo nên, Nguyễn Huệ có thể có những thiếu sót chủ quan gì không? Là một lãnh tụ của phong trào nông dân, đấu tranh theo yêu cầu của giai cấp nông dân, trong điều hiện chưa có một lý luận cách mạng tiên tiến soi đường, Nguyễn Huệ nhất định không tránh khỏi thiếu sót. Những hạn chế của giai cấp đã làm cho nhãn quan chính trị của ông bị hạn chế. Có những khị ông đã nhìn phong trào Tây Sơn không trên toàn cục của nó, do đấy đường lối lãnh đạo phong trào của ông nhiều khi không toàn diện. Nhiều khi ông đã không phát huy hết tính tích cực và khả năng phong phú của ông để đẩy phong trào Tây Sơn tiến lên hơn nữa và giúp cho phong trào phát triển được đồng đều ở mọi nơi, mọi lúc.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #154 vào lúc: 28 Tháng Chín, 2016, 08:34:43 am »


        Trong mấy chục năm trời hoạt động, thành tích của phong trào Tây Sơn, chủ yếu là thành tích quân sự và những thành tích ấy đều liên quan chặt chẽ với thiên tài quân sự, với uy danh, đức độ của cá nhân Nguyễn Huệ, do đấy phong trào Tây Sơn đã phát triển không đều. Chỗ nào có Nguyễn Huệ thì phong trào mạnh, chỗ nào vắng ông thì phong trào yếu. Chỗ nào có ông thì đánh thắng địch thật oanh liệt, chỗ nào không có ông thì chiến đấu rất khó khăn, chật vật, hoặc thất bại hoàn toàn, hoặc bị địch uy hiếp nghiêm trọng.

        Điều đó nói lên rằng tài năng cá nhân của Nguyễn Huệ đã đóng vai trò có tính chất quyết định vận mệnh của phong trào Tây Sơn. Đường lối lãnh đạo chung của toàn bộ phong trào Tây Sơn tuy có phản ánh được ý nguyện của nông dân, của dân tộc Việt Nam, phản ánh được thực tế của xã hội Việt Nam lúc bấy giờ, nhưng phần lớn cũng phụ thuộc vào tài của Nguyễn Huệ. Vận mệnh của cả một phong trào mà phần lớn lệ thuộc vào tài năng của một người thì phong trào không thể tránh khỏi sụp đổ một khi phong trào vắng bóng người đó.

        Anh hùng Nguyễn Huệ, ngoài thiên tài quân sự, còn có nhiều khả năng lãnh đạo trên nhiều mặt khác: chính trị, ngoại giao, kinh tế, văn hóa, v.v. Hơn ba năm xây dựng Bắc Hà thắng lợi, sau chiến thắng quân Thanh, đã chứng minh rất rõ những khả năng đó của Nguyễn Huệ. Nhưng trong suốt mười lăm năm hoạt động ở phía nam, kể từ khi phong trào Tây Sơn mới quật khởi năm 1771, cho tới khi Nguyễn Huệ ra đánh Bắc Hà, thống nhất đất nước năm 1786, Nguyễn Huệ chỉ đơn thuần làm nhiệm vụ của một người tướng hoàn toàn đặt dưới quyền chi phối của Nguyễn Nhạc, ông đã không phát huy tác dụng của mình là một trong ba lãnh tụ của phong trào. Chính vì thế mà trong cả thời gian dài đó, bao gồm ba phần tư đời hoạt động chiến đấu của Nguyễn Huệ, lịch sử đã không ghi được những thành tích gì khác của ông và của phong trào, ngoài những thành tích về quân sự. Đành rằng trong thời gian này, những hoạt động của Nguyễn Huệ còn bị uy quyền của Nguyễn Nhạc khống chế, nhưng với cương vị của ông, vừa là người có công lao nhất, có uy tín nhất đối với phong trào, vừa là em ruột Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ vẫn có khả năng thuyết phục Nguyễn Nhạc trong một chừng mực nhất định, để làm theo một phần nào những chủ trương, đường lối chiến đấu của ông. Nguyễn Huệ đã không phát huy tính tích cực của ông về các mặt đó. Thật là điều đáng tiếc.

        Trong mười lăm năm hoạt động ở phía nam, Nguyễn Huệ đã nhiều lần đem quân vào Gia Định, lập được những chiến công rực rỡ, giải phóng được Gia Định, đánh tan được quân Nguyễn. Nhưng thường thường, đánh thắng giặc tháng trước, thì tháng sau, Nguyen Huệ rút quân về Qui Nhơn ngay. Ông coi nhiệm vụ làm tướng của ông như thế là hoàn thành, ông không quan tâm lắm đến việc xây dựng phong trào ở Gia Định, củng cố Gia Định thành một căn cứ vững chắc cho phong trào. Do đấy, lần nào cũng vậy, Nguyễn Huệ rút quân khỏi Gia Định thì lập tức bọn phản động nhà Nguyễn lại tập hợp lực lượng, giành lại được ngay miền Gia Định về tay chúng. Để Gia Định luôn luôn mất về tay bọn phản động, trách nhiệm chính là ở Nguyễn Nhạc, Nguyễn Nhạc đã có những đường lối, chủ trương sai, có những thái độ và hành động không đúng, do những hạn chế về tài năng và đạo đức của Nguyễn Nhạc gây nên. Nhưng Nguyễn Huệ không phải là không có phần thiếu sót của mình. Đứng về phía người làm tướng, hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu, tuân theo lệnh trên, chấp hành kỷ luật của người làm tướng, như thế là rất đúng. Nhưng đứng về phía là một người lãnh dạo phong trào, thì những hành động quân sự đơn thuần của Nguyễn Huệ ở miền Gia Định như vậy, chưa đủ để giúp cho phong trào Tây Sơn hoàn thành nhiệm vụ của mình ở nơi đó. Thiếu sót này của Nguyễn Huệ, cũng tức là thiếu sót chung của phong trào Tây Sơn đối với miền Gia Định. Do đó bọn phản động Nguyễn Ánh đã có điều kiện trở lại khôi phục quyền thống trị của chúng sau này.

        Từ năm 1787 trở đi, tức là sau khi Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ cùng nhau chia sẻ quyền lãnh đạo thì phong trào Tây Sơn hình thành hai bộ phận rõ rệt. Không phải là hai bộ phận chống đối nhau, nhưng là hai bộ phận phát triển không đều nhau: một bộ phận của phong trào Tây Sơn ở phía bắc, từ Thuận Hóa trở ra, đặt dưới quyền lãnh đạo của Nguyễn Huệ, thì phát triển mạnh mẽ, làm nên những sự nghiệp vô cùng hiển hách, mà bộ phận ở phía nam, từ Quảng Nam, Qui Nhơn vào Gia Định, đặt dưới quyền lãnh đạo của Nguyễn Nhạc và Nguyễn Lữ, thì suy yếu một cách nghiêm trọng và ngày càng nguy khốn trước những tiến công liên tiếp của bọn phản động Nguyễn Ánh.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #155 vào lúc: 29 Tháng Chín, 2016, 05:07:37 am »


        Tình trạng phong trào Tây Sơn phát triển một cách không đồng đều như vậy báo hiệu một sự sụp đổ nhất định của phong trào, một khi Nguyễn Huệ chết đi. Trong những năm 1787, 1788, Gia Định bị bọn phản động Nguyễn Ánh tiến công dữ dội, Nguyễn Nhạc đã nhiều lần cầu cứu Nguyễn Huệ, tự hạ mình xuống làm Tây tương, trông coi một phủ Qui Nhơn và trao quyền lãnh đạo toàn bộ phong trào Tây Sơn cho Nguyễn Huệ. Trước tình hình đó, Nguyễn Huệ đã quyết định chuẩn bị đưa quân vào Gia Định, đánh Nguyễn Ánh, giải phóng Gia Định, trả thù cho anh. Thái độ và hành động ấy của Nguyễn Huệ là rất đúng. Nhưng nếu như, trong khi Nguyễn Huệ chưa có điều kiện đưa quân vào Gia Định, mà Nguyễn Huệ quan tâm hơn nữa đến việc củng cố phong trào Tây Sơn từ Quảng Nam vào Bình Thuận, đẩy mạnh phong trào ở đây lên hơn nữa, đưa vào thực hiện ở đó những chính sách chính trị, kinh tế, văn hóa đã được tiến hành ở miền Bắc, trực tiếp giúp đỡ Nguyễn Nhạc xây dựng lại lực lượng quân sự đủ sức đối phó với những âm mưu tiến công của Nguyễn Ánh lên khu vực Bình Thuận, Qui Nhơn, thì dù Nguyễn Huệ có chết sớm, kế hoạch tiến đánh Gia Định của Nguyễn Huệ chưa thực hiện được, cục diện chiến tranh diễn ra sau khi Nguyễn Huệ đã chết, chưa chắc đã có lợi hẳn cho bọn phản động, sự tan rã của phong trào Tây Sơn, dù không thể tránh được, nhưng cũng có thể kéo dài thêm một thời gian nữa. Đó cũng là một điều đáng tiếc.

        Những thiếu sót trên đây của Nguyễn Huệ là những hạn chế về khả năng lãnh đạo của ông. Và những hạn chế ấy cũng là con đẻ của những hạn chế giai cấp của ông mà ông không thể tự mình vượt khỏi.

        Nhìn chung lại, hơn hai mươi năm tung hoành ngang dọc khắp đất nước, phong trào Tây Sơn đã làm nên những sự nghiệp vẻ vang, nhưng phong trào Tây Sơn cũng như người lãnh đạo xuất sắc của phong tạo là Nguyễn Huệ đã không thể làm đổi mới được xã hội Việt Nam ở cuối thế kỷ XVIII, không thật sự gỉai phóng được nông dân thoát khỏi ách phong kiến, và dù muốn hay không, tự mình cũng không tránh được con đường phong kiến hóa. Khuyết điểm, nhược điểm chủ yếu của phong trào nông dân Tây Sơn là như vậy và những hạn chế của giai cấp, của lịch sử của thời đại đối với sự nghiệp lãnh đạo cách mạng của Nguyễn Huệ cũng chính là như vậy.

        Nhưng dù phong trào có những hạn chế như thế nào chăng nữa, đứng về mặt đấu tranh vũ trang chống phong kiến mà nhận xét, chúng ta nhất thiết phải khẳng định rằng: phong trào nông dân Tây Sơn là một phong trào nông dân vũ trang chống phong kiến lớn mạnh nhất, vĩ đại nhất trong lịch sử Việt Nam. Vĩ đại ở chỗ, trong thời gian chưa đầy hai mươi năm, phong trào Tây Sơn liên tiếp đánh bại cả ba tập đoàn phong liến đã nắm quyền thống trị đất nước từ lâu đời, hai họ Trịnh, Nguyễn từ trên hai trăm năm, họ Lê từ gần bốn trăm năm, đánh những đòn quyết định vận mệnh của chế độ phong kiến mà gốc rễ đã ăn sâu vào xã hội Việt Nam từ trên một ngàn năm lịch sử, làm cho chế độ phong kiến Việt Nam phải lung lay tận gốc và chờ ngày sụp đổ hẳn. Phong trào Tây Sơn còn vĩ đại ở chỗ nó đã giành được chủ quyền trong cả nước về tay nông dân trong mấy chục năm liền, một việc mà các phong trào nông dân khác trong thời phong kiến đã không làm được.

        Đứng về mặt hoàn thành những nhiệm vụ lớn lao của thời đại lịch sử lúc ấy là chống ngoại xâm và thống nhất đất nước mà nhận xét, chúng ta cũng phải khẳng định rằng phong trào Tây Sơn đã có những công lao vô cùng to lớn đối với dân tộc, với Tổ quốc. Với chiến thắng Rạch Gầm - Xoài Mút đầu năm 1771, phong trào Tây Sơn đã làm tiêu tan mưu đồ của phong kiến Xiêm muốn chiếm đoạt lãnh thổ miền Nam nước ta và, với chiến thắng hai mươi vạn quân Thanh đầu năm 1789, phong trào Tây Sơn đã vĩnh viễn chấm dứt nạn xâm lăng của các tập đoàn phong kiến phương Bắc không ngừng đe dọa nền độc lập của dân tộc Việt Nam trong suốt mấy nghìn năm trước.

        Nước nhà, từ những cuộc Lê - Mạc phân tranh đến Trịnh - Nguyễn phân tranh, đã phải trải qua gần ba trăm năm bị chia cắt. Chỉ với những chiến thắng lẫy lừng của phong trào Tây Sơn suốt từ Nam ra Bắc, đất nước ta mới được thống nhất, ranh giới chia cắt mới được xóa bỏ. Công lao của phong trào nông dân Tây Sơn đối với nền thống nhất nước nhà, ở cuối thế kỷ XVIII thật là to lớn.

        Với những sự nghiệp vĩ đại ấy phong trào nông dân Tây Sơn đã giữ một vị trí vô cùng vẻ vang trong lịch sử cách mạng của người nông dân Việt Nam. Cũng có thể nói rằng, trên thế giới rất ít phong trào nông dân có thề đồng thời làm được cả ba nhiệm vụ giải phóng nông dân, giải phóng dân tộc và thống nhất đất nước, như phong trào nông dân Tây Sơn ở Việt Nam cuối thế kỷ XVIII.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #156 vào lúc: 29 Tháng Chín, 2016, 05:08:30 am »


        Nguyễn Huệ, người lãnh tụ phong trào Tây Sơn vĩ đại ấy đã, vừa là một lãnh tụ kiệt xuất của nông dân, vừa là một anh hùng vĩ đại của dân tộc, vừa là một tướng lĩnh tài giỏi bậc nhất của thời đại. Ông đã đưa phong trào tiến tới hoàn thành mọi nhiệm vụ vĩ đại mà lịch sử đã trao cho. Ông đã lãnh đạo nông dân lần lượt đánh đổ mọi tập đoàn phong kiến ở trong nước, lập lại nền thống nhất của nước nhà. Ông đã đánh tan mọi cuộc xâm lăng và can thiệp vũ trang cửa nước ngoài, giữ vững nền độc lập của Tổ quốc. Trong hai mươi năm chiến đấu liên tục, Nguyễn Huệ chỉ có thắng mà không có bại. Mặc dù kẻ địch đông mạnh, hung hãn đến đâu, Nguyễn Huệ cũng chỉ bằng một chiến dịch chớp nhoáng là hoàn toàn tiêu diệt địch. Với quyết tâm chiến đấu vì lợi ích của quần chúng, vì lợi ích của Tổ quốc, Nguyễn Huệ lúc nào cũng được   đông đảo quần chúng ủng hộ, lúc nào cũng được nhân dân cả nước đồng tình. Cho nên trong mọi trận chiến đấu, đứng trước mọi quân thù của giai cấp, của dân tộc, Nguyễn Huệ đã đánh là thắng, quân thù nào cũng phải ngã gục trước ý chí quyết chiến quyết thắng vô cùng mãnh liệt của ông. Những chiến công rực rỡ của ông đã vang dội khắp non sông, lẫy lừng khắp trong nước, ngoài nước. Trong chiến đấu, quần chúng ủng hộ ông, dân tộc ủng hộ ông, thời đại ủng hộ ông, Nguyễn Huệ đã trở thành một danh tướng bách chiến bách thắng, một danh tướng bậc nhất của quần chúng, của thời đại. Ông xứng đáng đứng hiên ngang bên cạnh những tướng lĩnh nổi tiếng trên thế giới, ở mọi thời đại. Thiên tài quân sự của ông phục vụ những sự nghiệp lịch sử cao cả, đã phát triển vô cùng mạnh mẽ, đem lại cho phong trào Tây Sơn và dân tộc ta những chiến thắng oanh liệt bậc nhất trong thời đại phong kiến. Những hoạt động chiến đấu và những đạo đức người làm tướng của Nguyễn Huệ đều là những bài học lớn cho chúng ta ngày nay và những đời sau học tập. Thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ là thiên tài nảy nở trong phong trào quần chúng, trong chiến đấu, trung thành với lợi ích của quần chúng, với sự nghiệp chiến đấu ngoan cường bất khuất của dân tộc. Thiên tài đó là kế thừa những truyền tướng quân sự ưu tú của dân tộc và góp phần phát huy rực rỡ hơn nữa những truyền thống ưu tú ấy.

        Vấn đề thứ hai là thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ vĩ đại như vậy, nhưng tự đâu mà có.

        Thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ thật là kỳ diệu, nhưng không vượt ra ngoài khả năng của con người. Bản thân Nguyễn Huệ chỉ là con đẻ của phong trào nông dân Tây Sơn thì thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ cũng là từ thực tế chiến đấu mà nảy sinh ra. Không có phong trào nông dân Tây Sơn, không trung thành với những nhiệm vụ của phong trào, không có quyết tâm hy sinh chiến đấu liên tục trong mấy chục năm trời, vì lợi ích của phong trào, lợi ích của quần chúng, lợi ích của dân tộc, thì thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ không thể hình thành và phát triển, không thể đưa Nguyễn Huệ tới những chiến công vô cùng rực rỡ như chúng ta đã thấy. Cho nên thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ không phải là một cái gì thần bí, khó hiểu, mà nó có những nguồn gốc xã hội của nó. Thiên tài ấy đã phát triển trong điều kiện nó phục vụ quần chúng, phục vụ dân tộc thì nó cũng nảy sinh trong chính những điều kiện ấy. Thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ gắn liền với sự nghiệp của ông, với thực tế chiến đấu của ông.

        Nghiên cứu toàn bộ sự nghiệp của Nguyễn Huệ, chúng ta thấy thiên tài quân sự của ông đã được tạo thành bởi mấy yếu tố sau đây:

        - Một là tinh thần đấu tranh liên tục và kiên trì chống áp bức bóc lột của quảng đại nhân dân Việt Nam ở thế kỷ XVIII, tinh thần quật cường bất khuất của cả dân tộc và tinh thần chiến đấu ngoan cường, anh dũng của nghĩa quân Tây Sơn. Yếu tố tinh thần đó là cơ sở tạo thành thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ. Không có quảng đại quần chúng nhân dân làm khởi nghĩa, không có phong trào nông dân Tây Sơn, không có sự đồng tình ủng hộ của quân dân cả nước thì Nguyễn Huệ dù tài giỏi đến đâu cũng không thể làm nên những sự nghiệp hiển hách như đã có, không thể trở thành lãnh tụ kiệt xuất của nông dân, không thể trở thành anh hùng cứu nước vĩ đại của dân tộc, cũng không thể trở thành người danh tướng bậc nhất của thời đại, bởi vì ông không có hoàn cảnh, không có điều kiện để phát triển tài năng của mình. Cho nên, đối với thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ, yếu tố tinh thần của quần chúng đấu tranh, của nghĩa quân Tây Sơn, và của nhân dân cả nước đương thời, là yết tố cơ bản nhất. Không có yếu tố tinh thần đó, không thể có thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #157 vào lúc: 29 Tháng Chín, 2016, 05:08:58 am »


        - Hai là lòng trung thành tuyệt đối với phong trào và quyết tâm chiến đấu trước mọi kẻ thù của giai cấp, của dân tộc. Đó là điểm nổi bật nhất trong con người Nguyễn Huệ, khiến ông đã trở thành linh hồn của phong trào nông dân Tây Sơn. Trong phong trào Tây Sơn, ngoài Nguyễn Huệ còn có nhiều lãnh tụ, nhiều tướng lĩnh khác. Những người này có thể nói tài giỏi không kém Nguyễn Huệ, trong buổi đầu chiến đấu có khi còn từng trải hơn Nguyễn Huệ, có nhiều kinh nghiệm hơn Nguyễn Huệ, nhưng không có ai một lòng một dạ với phong trào, có quyết tâm chiến đấu trước mọi kẻ thù như Nguyễn Huệ. Trong công cuộc chiến đấu chống kẻ thù của giai cấp, của phong trào, Nguyễn Nhạc, vốn là lãnh tụ tối cao của phong trào, đã nhiều lần trù trừ, thoái chí, biểu hiện tư tưởng muốn tự thủ một vùng Qui Nhơn nhỏ bé, từ bỏ mọi nhiệm vụ chiến đấu của phong trào, mặc cho kẻ địch tự do hoạt động ở ngoài phạm vi căn cứ địa Qui Nhơn của mình. Nguyễn Lữ, người lãnh tụ thứ hai của phong trào Tây Sơn, cũng đã từng lẩn trốn trước nhiệm vụ chiến đấu của mình. Nguyễn Lữ, với danh hiệu Đông định vương, đã cầm quyền trấn thủ ở Gia Định. Năm 1787, khi Nguyễn Ánh đem quân về mưu đánh chiếm lại Gia Định thì Nguyễn Lữ chưa giao chiến trận nào, đã vội bỏ thành Gia Định, chạy về Biên Hòa, rồi chạy dài về Qui Nhơn cho đến khi chết, để mặc cho giặc hoành hành ở Gia Định. Những tướng lĩnh tài giỏi khác của phong trào Tây Sơn như Lý Tài, Nguyễn Hữu Chỉnh, Vũ Văn Nhậm đều nửa đường tráo trở, phản lại phong trào và kết liễu đời mình một cách nhục nhã. Riêng Nguyễn Huệ, tham gia phong trào từ năm mới 19 tuổi, nhưng từ đấy cho đến khi ông chết, trải hơn 20 năm, lúc nào ông cũng trung thành với sự nghiệp chiến đấu, trung thành với lợi ích của giai cấp, của dân tộc, lúc nào cũng quyết tâm chiến dấu với mọi quân thù. Không lúc nào ông chùn bước. Không lúc nào ông ngần ngại chiến đấu. Không lúc nào ông buông lỏng khí giới. Không lúc nào ông không theo đuổi một mục tiêu cụ thể của phong trào để tiến tới. Nguyễn Huệ là người thật sự toàn tâm toàn ý với phong trào Tây Sơn, suốt đời mình không lúc nào ngừng đấu tranh vì giai gấp, vì dân tộc. Với lòng trung thành tuyệt đối với quần chúng, với dân tộc, với Tổ quốc và với quyết tâm chiến đấu trước mọi quân thù, Nguyễn Huệ tất nhiên phải tận dụng mọi khả năng, sử dụng mọi biện pháp để đánh thắng địch. Nghệ thuật quân sự của một người tướng trẻ như Nguyễn Huệ mà đạt tới trình độ cao chính là vì thế.

        Trong chiến đấu, Nguyễn Huệ lúc nào cũng được quân dân cả nước đồng tình ủng hộ, thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ lại càng phát huy mạnh mẽ. Càng đánh càng thắng. Địch càng đông, thắng càng lớn. Địch càng mạnh, thắng càng rực rỡ. Lịch sử 20 năm chiến đấu của Nguyễn Huệ đã chứng minh rất rõ điều đó.

        - Ba là Nguyễn Huệ rất tôn trọng, tiếp thu những truyền thống quân sự ưu tú của dân tộc, đồng thời tích cực phát huy tính sáng tạo trong điều kiện chiến đấu cụ thể của mình. Lịch sử dân tộc Việt Nam, nội dung chủ yếu là lịch sử đấu tranh chống xâm lược. Trải mấy nghìn năm, nhân dân Việt Nam đã không ngừng đấu tranh chống ngoại xâm, chống áp bức, đã chiến thắng mọi quân thù cướp nước ở các thời đại. Trong lịch sử Việt Nam đã xuất hiện rất nhiều anh hùng, danh tướng, nhiều nhà quân sự lỗi lạc. Kinh nghiệm chiến đấu, phương pháp tác chiến của dân tộc Việt Nam, tích lũy qua các thời đại, ngày càng phong phú. Truyền thống quân sự của dân tộc Việt Nam thật là rực rỡ. Nguyễn Huệ đã kế thừa những truyền thống đó, ông rất trân trọng và tự hào với những binh thư, binh pháp của dân tộc. Năm 1792, Nguyễn Huệ cho đưa sang nhà Thanh một số tặng phẩm, gồm những chiến lợi phẩm tại mặt trận Vạn Tượng và mấy bộ binh thư Việt Nam. Tặng binh thư cho kẻ địch là một việc làm chưa hề có trong lịch sử Việt Nam, trước Nguyễn Huệ cũng như sau Nguyễn Huệ. Điều đó chứng tỏ rằng Nguyễn Huệ rất tự hào với binh thư, binh pháp, với những truyền thống quân sự ưu tú của dân tộc Việt Nam.

        Ông đã kế thừa và phát huy lên cao những truyền thống đó. Không những ông tiếp thụ những kinh nghiệm chiến đấu của các danh tướng thuộc các triều đại phong kiến, mà ông còn kế thừa những truyền thống đấu tranh ưu tú của các anh hùng, danh tướng xuất thân từ quần chúng, của những lãnh tụ các phong trào đấu tranh vũ trang của nông dân. Cho nên trong việc học tập kinh nghiệm của người xưa, ông không cố chấp tuân theo tất thảy những lề lối tập tục cũ, ông mạnh bạo vứt bỏ những cái xấu, cái dở trong nghệ thuật quân sự phong kiến. Hôm trước được tin địch đến thì hôm sau xuất quân đánh địch, không cần xem ngày chọn giờ, không cần tế cờ, cầu thánh. Khi cần đánh địch, đêm cũng đánh, ngày Tết cũng đánh. Những hành động vượt ra ngoài lề thói, tập quán phong kiến ấy đã đưa ông đến nhiều thắng lợi to lớn.

        Bên cạnh việc học tập kinh nghiệm chiến đấu ưu tú của dân tộc, Nguyễn Huệ chủ tâm phát huy tính sáng tạo trong những điều kiện chiến đấu cụ thể của mình. Hoàn cảnh và điều kiện chiến đấu của phong trào Tây Sơn không giống những thời đại trước, cũng không giống những phong trào khác, không phát huy tính sáng tạo mà chỉ rập khuôn những kinh nghiệm cũ thì không thể chiến thắng. Những trận đánh Gia Định, đánh Phú Xuân, đánh Bắc Hà, đánh quân Thanh, v.v. đều thể hiện rất rõ tính sáng tạo vô cùng phong phú của nghệ thuật quân sự của Nguyễn Huệ. Chú tâm học tập truyền thống quân sự ưu tú của dân tộc và mạnh dạn phát huy tính sáng tạo của mình trong chiến đấu đã là điều kiện để cho thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ phát triển.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #158 vào lúc: 29 Tháng Chín, 2016, 05:09:36 am »


        - Yếu tố thứ tư tạo thành thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ là sự nỗ lực bản thân của ông trong việc rèn luyện mình để trở thành người lãnh tụ xuất sắc của phong trào Tây Sơn, thành người tướng có nghệ thuật chỉ huy và bản lĩnh chiến đấu cao cường để tiến hành một cuộc chiến tranh nông dân rộng lớn, vừa làm nhiệm vụ giải phóng dân tộc vừa làm nhiệm vụ thống nhất đất nước. Về nghệ thuật chỉ huy và bản lĩnh chiến đấu của Nguyễn Huệ, toàn bộ tập sách này đã nói đến rất nhiều, chúng tôi không nhắc lại ở đây mà chỉ nhấn mạnh thêm rằng trong quá trình chiến đấu Nguyễn Huệ đã có những đường lối đấu tranh, những tư tưởng và nghệ thuật quân sự, cũng như tinh thần và tác phong chiến đấu vô cùng tốt đẹp. Đường lối đấu tranh của Nguyễn Huệ vững vàng, kiên quyết và linh hoạt thể hiện trên nhiều mặt: vừa nêu cao chính nghĩa, triệt để cô lập kẻ thù, tranh thủ sự ủng hộ của nhân dân, vừa kiên quyết tiến công địch bằng quân sự, đồng thời không coi nhẹ đấu tranh chính trị. Về xây dựng lực lượng vũ trang của phong trào, Nguyễn Huệ chủ trương "quân cốt tinh nhuệ, không cốt đông" trên cơ sở chiến lược "lấy ít đánh nhiều" đã trở thành một truyền thống quân sự của dân tộc. Quân của ông ít, nhưng đánh đâu được đấy, áp đảo quân thù không bằng số lượng mà bằng chất lượng của quân đội. Nghệ thuật quân sự của Nguyễn Huệ biểu biện ở chỗ trước mỗi lần đánh địch, Nguyễn Huệ đều thận trọng nghiên cứu và nắm vững tình hình ta, tình hình địch, triệt để khai thác những mâu thuẫn những sơ hở trong nội bộ địch, triệt để lợi dụng những điều kiện thuận lợi của địa hình, của thời tiết, khí hậu, tận dụng những khả năng và phương tiện chiến đấu của mình, triệt để phát huy yếu tố bất ngờ và đặc biệt chú trọng phân tích yếu tố tinh thần quân đội hai bên để ấn định chiến lược, chiến thuật và tổ chức chiến dịch đánh địch. Tư tưởng quân sự chủ yếu của Nguyễn Huệ là tư tưởng đánh tiêu diệt, lấy ít đánh nhiều, chủ động đánh địch, tiến công chớp nhoáng, mãnh liệt, mỗi trận đánh là tiêu diệt hàng vạn địch, ít nhất cũng là vài vạn, nhiều nhất là vài chục vạn. Tinh thần chiến đấu của Nguyễn Huệ là tinh thần quyết chiến, quyết thắng, ngoan cường đánh địch. Không một trường hợp một khoảnh khắc nào Nguyễn Huệ chùn bước trước quân thù. Dũng cảm, mãnh liệt, mưu trí, táo bạo, linh hoạt, đó là tác phong chiến đấu của Nguyễn Huệ. Tất cả những tinh thần, tư tưởng, đường lối, nghệ thuật quân sự, tác phong chiến đấu nói trên, chính là nội dung thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ. Đứng trước thiên tài quân sự sáng ngời ấy của Nguyễn Huệ, các tướng lĩnh nổi tiếng của đối phương đều trở thành những tên tướng ngu và tồi trong chiến đấu. Sự thất bại của các tướng lĩnh đối phương như Tống Phúc Hiệp, Đỗ Thanh Nhân, Chu Văn Tiếp của quân Nguyễn, Phạm Ngô Cầu, Hoàng Đình

        Thể, Hoàng Phùng Cơ, Đinh Tích Nhưỡng của quân Trịnh, chiêu Tăng, chiêu Sương của quân Xiêm, Tôn Sĩ Nghị, Hứa Thế Hanh, Trương Triều Long, Thượng Duy Thăng của quân Thanh, v.v. đã là những bằng chứng cụ thể. Đó là chưa kể hàng loạt những tên tướng khác như Ma-nuy-en, võ quan Pháp, thiều Kiểu, thiều Đế của Trấn Ninh, tả phan Siêu, hữu phan Dung của Vạn Tượng, v.v. đã phải bỏ mạng trước thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ và trước sức chiến đấu mãnh liệt của quân đội Tây Sơn. Không có sự nỗ lực rèn luyện của bản thân Nguyễn Huệ, nội dung thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ không thể phong phú như thế được. Và sự nỗ lực rèn luyện của Nguyễn Huệ không phải là điều chúng la không thể học tập được.

        - Yếu tố thứ năm tạo thành thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ là sự cố gắng tu dưỡng nhân cách, đạo đức của người làm tướng của Nguyễn Huệ. Nguyễn Huệ là một bậc thiên tài. Nhưng tài phải đi liền với đức. Chỉ có tài mà không có đức, Nguyễn Huệ không thể trở thành lãnh tụ kiệt xuất của phong trào. Tài và đức kết hợp tạo thành những con người ưu tú của xã hội, của lịch sử. Điều đó đã là một nguyên lý đời đời không thay đổi. Cái cao quý ở con người Nguyễn Huệ chính là đạo đức của ông. Toàn bộ tập sách này, chỉ nghiên cứu về tài năng quân sự của Nguyễn Huệ, chưa có dịp nói tới đạo đức của ông. Vậy ở đây xin đề cập qua, để việc nhận định tài đức của một người làm tướng như ông khỏi bị thiếu sót. Nói đến đạo đức của Nguyễn Huệ là phải nói trước hết đến lòng trung thành tuyệt đối của Nguyễn Huệ với sự nghiệp chiến đấu của quần chúng, của dân tộc. Lòng trung thành ấy, như ở trên đã nhấn mạnh, là một điểm nổi bật nhất trong con người Nguyễn Huệ và là một yếu tố quan trọng hàng đầu tạo thành thiên tài quân sự của Nguyễn Huệ. Trung thành vô hạn với sự nghiệp chiến đấu, với phong trào, với dân tộc, với Tổ quốc, Nguyễn Huệ cũng là người dũng cảm tuyệt vời trước mọi kẻ địch.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #159 vào lúc: 29 Tháng Chín, 2016, 05:10:06 am »


        Chính lòng dũng cảm tuyệt vời của ông đã giúp cho thiên tài quân sự của ông phát triển một cách rực rỡ. Trong suốt 20 năm trời, khi đánh quân Nguyễn, khi đánh quân Trịnh, khi đánh quân Xiêm, khi đánh quân Thanh, lúc nào Nguyễn Huệ cũng phải chiến đấu với những kẻ địch đông hơn mình, có nhiều vũ khí và phương tiện chiến đấu hơn mình. Nhưng ông không hề nao núng, bao giờ ông cũng kiên quyết đánh địch. Lần nào ông cũng dũng cảm tiến sâu vào lòng địch, đánh thẳng vào mặt địch và lần nào ông cũng chiến thắng rất nhanh chóng và huy hoàng. Đành rằng những chiến thắng ấy còn do đường lối quân sự, do chiến lược chiến thuật tài tình của ông tạo nên, nhưng trước những kẻ địch đông mạnh như vậy, nếu Nguyễn Huệ và quân đội của ông không có dũng khí cao độ, không dám đánh địch, không dám trông thẳng vào quân địch mà tiến thì chiến lược chiến thuật tài tình đến đâu cũng đành bỏ đấy, không thực hiện được.

        Nguyễn Huệ không những là người dũng cảm tuyệt vời mà còn là người mưu trí rất cao. Trong chiến tranh ở thời nào cũng vậy, đánh địch không phải chỉ bằng sức mà còn phải đánh địch bằng trí nữa. Mạnh mà không có trí thì mạnh cũng thành yếu, yếu mà có trí thì yếu sẽ trở thành mạnh. Trong suốt đời chiến đấu của Nguyễn Huệ, ông luôn luôn phải đương đầu với những kẻ địch đông mạnh hơn mình gấp bội phần, nếu ông không dùng trí, không nhận định kẻ địch cho đúng, không dùng mưu làm kiêu lòng địch, không phát huy những yếu tố bất ngờ để đánh địch, thì không thể nào chiến thắng chắc chắn và nhanh chóng được. Trước mọi kẻ thù và trong mọi trận đánh, "dũng" và "trí" của ông đều đi đôi với nhau. Dũng và trí của Nguyễn Huệ và quân đội của ông quả thật đã góp phần quyết định rất lớn vào việc đánh thắng nhanh chóng và hoàn toàn mọi kẻ thù đông mạnh hơn mình.

        Trung, trí, dũng, những phẩm cách cao quý đó ở con người Nguyễn Huệ tự nó đã đem lại cho ông một lòng tin tưởng mãnh liệt của tướng sĩ và quần chúng. Lòng tin ấy là rất cần thiết cho người làm tướng. Lòng tin ấy bảo đảm quyết tâm đánh giặc của cả quân và dân. Trong chiến đấu, toàn quân và toàn dân đều tin tưởng tuyệt đối ở lãnh đạo, ở chỉ huy, ở chiến thắng, thì đánh trận nào cũng thắng, kẻ địch nào cũng phải thua. Không những phẩm cách cao quý của Nguyễn Huệ đã khiến mọi người tin tưởng ở ông, mà tự ông, trong lời nói và hành động, ông đều làm tăng them lòng tin tưởng của mọi người. ông nói thế nào là ông làm thế ấy. Ông đã hứa là giữ vững lời hứa, làm đúng lời hứa. Những lời hứa với quân sĩ ở Nghệ An rằng chỉ trong vòng mươi ngày là sẽ đánh tan quân Thanh và lời hứa ở Tam Điệp với toàn quân rằng ngày mồng 7 tháng Giêng, tức ngày khai hạ, sẽ cho toàn quân vào ăn Tết tại kinh thành Thăng Long, đã là những lời hứa có tính chất quả quyết, làm nức lòng quân sĩ, làm cho quân sĩ tin tưởng mãnh liệt ở thắng lợi, nâng cao quyết tâm đánh giặc của toàn quân.

        Nguyễn Huệ rất tự tin ở sức mình, làm cho quần chúng, quân cũng như dân, tin tưởng ở ông mà tự ông cũng rất tin tưởng ở quần chúng. ông rất mạnh bạo dùng người. Cũng chính vì thế mà người ta theo về ông rất đông. Đối với những quan lại cũ của các triều Lê, Trịnh, Nguyễn, một khi đã hướng theo chính nghĩa, đi với phong trào Tây Sơn, Nguyễn Huệ đều thật tâm thu dùng. Đối với những phần tử trí thức - những nhà nho - có khả năng nhưng lừng chừng, như La sơn phu tử Nguyễn Thiếp chẳng hạn, ông kiên trì thuyết phục. Ông tin ở chính nghĩa nhất định thu phục được lòng người. Sự thật tâm tin người, sự mạnh bạo dùng người đã tạo cho Nguyễn Huệ một khả năng thu phục lòng người, một khả năng triệt để khai thác tài năng của quảng đại nhân dân, của mọi tầng lớp xã hội để phục vụ lợi ích của phong trào nông dân Tây Sơn.

        Nguyễn Huệ lại là người có độ lượng, có lòng khoan nhân rất rộng rãi. Điều đó càng nâng cao thêm những khả năng nói trên của ông, càng làm cho mọi người mến phục ông, tin tưởng ông, nhiệt tình đi với phong trào do ông lãnh đạo. Trong các trận đánh, đối với những tướng địch bị bắt sống, Nguyễn Huệ đều tha tội chết. Thái độ khoan hồng ấy của Nguyễn Huệ đã có một sức lôi cuốn mạnh mẽ những kẻ lầm đường trở về với chính nghĩa.

        Cũng cần nhấn mạnh thêm rằng Nguyễn Huệ là người rất mực khoan nhân, rộng lượng đối với cả kẻ địch, nhưng ông lại rất nghiêm khắc đối với những kẻ nội phản, những kẻ đã đứng trong hàng ngũ phong trào nông dân mà lại phản bội lại phong trào nông dân, trong những trường hợp ấy ông không hề dung thứ. Và đó cũng là trường hợp của Nguyễn Hữu Chỉnh, Vũ Văn Nhậm, những tướng lĩnh Tây Sơn sau này đã phản bội lại Tây Sơn.

        Ông rất thương yêu quân sĩ, nhưng ông cũng giữ kỷ luật rất nghiêm minh đối với quân sĩ. Không được tơ hào của dân, không được lùi bước trước quân thù, đó là hai điều kỷ luật chủ yếu mà quân đội dưới quyền ông bao giờ cũng phải nghiêm chỉnh thi hành. Quân đội của ông đi tới đâu đều lấy việc trừ trộm cướp cho dân làm nhiệm vụ hàng đầu. Mỗi khi ra trận, trước tên đạn của quân thù, bao giờ ông cũng tiến lên phía trước toàn quân, cùng toàn quân nỗ nực chiến đấu, đồng cam cộng khổ với toàn quân, nhưng ông không hề quên căn dặn quân sĩ không được lùi bước trước quân thù.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM