Giangtvx
Thượng tá
Bài viết: 25560
|
|
« Trả lời #22 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2016, 09:01:04 am » |
|
6. Về công tác tổ chức chiến dịch, cần chú trọng đánh nhiều thời gian để có điều kiện chuẩn bị được chu đáo. Có chuẩn bị chu đáo mới có thể đánh thắng trận đầu, đánh thắng liên tục, nhất là trận then chốt quyết định. Nhưng mặt khác, phải biết chuẩn bị tác chiến nhanh, nhất là cấp chiến thuật, như vậy mới đáp ứng được đòi hỏi của chiến tranh hiện đại.
Tại Hội nghị khoa học (đợt III) tổng kết lại các chiến dịch trong kháng chiến chống Mỹ (tháng 3/1986), trong bài phát biểu kết luận Hội nghị, về chiến dịch Đường số 9- Khe Sanh Xuân- Hè 1968, đồng chí Đại tướng Hoàng Văn Thái đã phân tích như sau:
“Ở hướng này (hướng Đường số 9 - Khe Sanh) nếu chỉ nói từ Tết Mậu Thân sẽ không đủ, mà phải đánh giá từ chủ trương chiến lược rất tài giỏi của Bộ Chính trị kéo quân Mỹ ra và kìm chúng lại trên Đường số 9 từ trong năm 1966 - 1967.
Trước hết, cần khẳng định chủ trương kéo địch ra Đường số 9- Khe Sanh trong thời điểm lúc đó là rất đúng đắn và sáng suốt về chiến lược.
- Ta đã buộc Mỹ phải đưa sư thuỷ quân lục chiến và sau này cả sư kỵ binh bay lên vùng rừng núi, theo ý định của ta, căng địch ra, thu hút địch và kìm chân địch lại mà tiêu diệt, tiêu hao chúng, buộc địch có trang bị hiện đại phải kéo nhau lên rừng núi và phải đánh theo ý định của ta, để Đường số 9 phối hợp với chiến trường toàn Miền trong năm 1967 và 1968.
- Ta đã làm cho Mỹ thấy, dù quân chúng đông, nhưng không những ta vẫn có khả năng tiếp tục đánh nhỏ, đánh du kích mà còn có khả năng đánh lớn, đánh hiệp đồng binh chủng. Trong quá trình diễn biến, Mỹ đã rất lo Khe Sanh có thể giống như Điện Biên Phủ thứ 2. Bọn tướng tá Mỹ đã phải ký cam kết giữ Khe Sanh với Tổng thống Mỹ.
- Ta đã tiêu diệt, tiêu hao nhiều sinh lực Mỹ- nguỵ (hàng ngàn tên bị diệt, hàng trăm xác xe các loại bị phá…) làm cho chúng không thể chịu nổi và cuối cùng (sau hơn 170 ngày đêm bị vây hãm) phải rút chạy khỏi Khe Sanh. Đó là một thất bại lớn về chiến lược của địch, góp phần vào thắng lợi rất lớn về chiến lược của ta, trong Xuân 1968.
- Đến tháng 7 năm 1968, ta đã giải phóng được một địa bàn chiến lược quan trọng, phía tây Đường số 9 (Quảng Trị), tạo điều kiện mở rộng đường vận chuyển chiến lược Bắc- Nam, góp phần vào thắng lợi chiến dịch phản công Đường số 9- Nam Lào năm 1971 và chiến dịch tiến công Trị- Thiên năm 1972 sau này.
Giành thắng lợi lớn như vậy là do:
- Chủ trương chiến lược mở mặt trận Đường số 9 của Đảng ta rất đúng đắn, sáng suốt, là một trong những nét xuất sắc của nghệ thuật chỉ đạo chiến lược của Bộ Chính trị trong chiến tranh cách mạng miền Nam nói chung, trong cuộc tiến công và nổi dậy Xuân 1968 nói riêng.
- Ta đã tìm ra nhiều cách đánh khác nhau trong những điều kiện rất ác liệt, khó khăn, phục kích, đánh vây hãm, vây lấn, đánh tiêu hao địch bằng hoả lực, rất dũng cảm và mưu trí từ lúc kéo Mỹ phải lên rừng cho đến khi buộc chúng phải rút chạy (về chiến thuật, cần tổng kết kỹ hơn các trận đánh).
- Quân và dân ta trên chiến trường này rất anh dũng và sáng tạo, khắc phục nhiều khó khăn, liên tục tiến công quân địch, tạo thế mới, thông vào chiến trường Trị- Thiên- Huế.
- Khi đánh giá thất bại của quân Mỹ trong Tết Mậu Thân, Kít- xinh- giơ đã phân tích sai lầm của Giôn- xơn, Oét- mô- len là đã điều 94% lực lượng tinh nhuệ nhất của Mỹ lên những mới chỉ chiếm 4% số dân miền Nam ở vùng rừng núi, trong đó có chiến trường Đường số 9. Kít- xinh- giơ cho rằng Hà Nội đã chơi trò “người đấu bò”, lừa con bò tó Mỹ ra ngoài vòng, rồi dùng lực lượng quân sự của họ bất thần đánh ập vào các đô thị phía trong là nơi Mỹ có sơ hở, làm cho Bộ chỉ huy Mỹ không kịp trở tay. Cho nên chúng ta phải gắn tác dụng của chiến dịch Đường số 9- Khe Sanh trong tổng thể cuộc tiến công chiến lược vào các đô thị- trung tâm đầu não phía trong của địch- với đòn tiến công của chủ lực ta ở vòng ngoài trên chiến trường rừng núi được lựa chọn sẵn (Đường số 9- Khe Sanh, Tây Nguyên, miền Đông Nam Bộ) mới thấy hết ý nghĩa thắng lợi của nó.
Chúng ta đã kéo thêm được địch ra Đường số 9, không chỉ có lính thuỷ đánh bộ Mỹ, mà sau này (từ ngày 1- 4- 1968) cả sư đoàn kỵ binh bay, quân ta đã vây hãm quân Mỹ hơn 170 ngày đêm ở đó. Đương nhiên, nếu ở Đường số 9- Khe Sanh ta đánh khá hơn thì thắng lợi còn lớn hơn và hình thái phát triển chung của cuộc tiến công chiến lược sẽ phát triển tốt hơn nữa.
Những mặt còn hạn chế và những bài học kinh nghiệm quý:
- Ta chưa tạo được điều kiện diệt gọn vài tiểu đoàn Mỹ như ý định đề ra lúc đầu.
- Lực lượng được chỉ định ở hướng chính, thường bị thay đổi luôn, không ổn định (f325 mới vào chiến trường tháng 12- 1967 đến tháng 3- 1968 phải điều vào Tây Nguyên).
- Do phải tính đến khả năng khởi nghĩa thuận lợi ở Huế cần tiếp ứng kịp thời và đề phòng khả năng địch dùng bộ binh đánh ra nam Khu 4, nên sử dụng lực lượng trên 2 hướng đông- tây có phần dàn đều (mỗi hướng đều có 2 sư đoàn, nhưng hướng chính là phía tây, lực lượng lại bị thay đổi luôn).
- Tuy có ý định đánh lớn từ sớm, nhưng việc thiết bị chiến trường, chuẩn bị các điều kiện cho một chiến trường đánh lớn- trước hết là đường cơ động- còn chậm, đơn giản, cập rập.
- Công tác chỉ huy cũng như việc tổ chức sở chỉ huy còn đơn giản, sơ sài, chủ quan; không lường hết được những tình huống phức tạp, không giữ được bí mật để địch dùng máy bay B.52 đánh phá dữ đội vào cơ quan chỉ huy chiến dịch.
- Đặc biệt, khi chuẩn bị cuộc tiến công Tết Mậu Thân đã có dự kiến trước, đáng lẽ tổ chức chỉ huy phải gắn chặt chiến trường Đường số 9- Khe Sanh trên hai hướng tây- dông và chiến trường Huế để có thể phối hợp chặt chẽ hơn và phát huy cao hơn sức mạnh tổng hợp của một chiến trường thống nhất, trên một hướng chiến lược quan trọng.
Đây là những vấn đề về nghệ thuật tổ chức và thực hành một chiến dịch lớn có nhiệm vụ nặng nề, đề nghị cần được sưu tầm đầy đủ tài liệu, rút kinh nghiệm sâu sắc hơn nữa…”.
|