Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 03:02:28 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Đường cổng trời  (Đọc 15663 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #10 vào lúc: 07 Tháng Tám, 2016, 11:50:29 pm »

       
        Tuy chúng tôi hụt mất những tay súng thiện xạ ở khu vực mình, nhưng thật hào hứng. Cái tin đơn vị súng máy được đi đánh máy bay đổ bộ của địch làm nức lòng các binh chủng. Từng phân đội chủ động đề ra những chỉ tiêu năng suất tiên tiến và đã đạt xuất sắc.         
        Tiểu đoàn 770 đạt 135% chỉ tiêu vận chuyển trong ngày. Tiểu đoàn 65 tuy mới tổ chức, cũng đạt 110% kế hoạch. Các trận địa cao xạ quyết tâm đánh địch, giảm tỷ lệ bom trúng đường xuống còn một phần nghìn.
        Nhân dịp tết, toàn thể bộ đội Trường Sơn được nhận lẵng hoa Bác Tôn. Hôm đó trước khi xuất kích, binh trạm tổ chức đọc thư của Chủ tịch nước và thông báo quyết định khen thưởng của Bộ tư lệnh 559.
       
        Có lẽ đây là lần đầu tiên trong mùa vận chuyển năm nay có cuộc họp mặt đông đủ trong không khí thật sự hào hứng. Đồng chí trợ lý thi đua đĩnh đạc công bố tóm tắt thành tích từng người:
       
        - Hạ sĩ Nguyễn Văn Lắm lái xe, vượt trọng điểm Seng Phan bị bom B52, lốp xe vỡ, đã bình tĩnh cấp cứu ngay giữa trọng điểm, tiếp tục vượt tới đích an toàn…
       
        - Binh nhất Nguyễn Như Khuê, công binh ở Seng Phan hai lần bị thương vẫn không rời vị trí chiến đấu, cứu được xe đồng đội. Trận chiến đấu ở Pác Pha Năng đã cõng đồng chí vào chỗ an toàn, rồi một mình một súng bắn hạ máy bay địch…
       
        - Thượng sĩ Hoàng Văn Nguynh, 280 ngày đêm liên tục…
       
        Mấy hôm trước tôi đã nghe cơ quan bảo vệ thành tích của những anh em ấy đầy đủ hơn nhiều, thế mà hôm nay nghe tóm tắt thành tích của mỗi người, nhìn khuôn mặt trẻ măng, rám nắng của anh, chị em ửng lên, tôi lại xúc động, cảm phục tinh thần chiến đấu và sức chịu đựng kỳ lạ của họ.
       
        Sau phần biểu dương thành tích đến phần phổ biến nhiệm vụ cho từng đơn vị.
       
        Đang họp, nghe trực ban điện báo đoàn cán bộ pháo binh tới làm việc. Tôi liền đứng dậy bước ra. Anh Phan Hạo cùng mấy đồng chí đã đứng trước cửa.
       
        - Xin chào các nhà quản tượng!
       
        - Ha, ha ha…- Anh Hạo cười rộng miệng- Đàn voi sắt sẽ làm phiền các anh đấy.
       
        Tôi nắm bàn tay to bè của anh, rung mạnh.
       
        - Tư lệnh Nguyên vừa điện xuống.
       
        - Hay quá!- Phan Hạo nói như reo- Thế thì khỏi nói mục đích ý nghĩa. Bàn cụ thể cách làm thôi.
       
        Chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn dài. Đồng chí tham mưu binh trạm mở tấm bản đồ khu vực, giới thiệu với đoàn cán bộ pháo binh địa hình từng khu vực và quy luật đánh phá của địch.
       
        Anh Hạo nghe xong, cầm chiếc bút xanh đỏ gõ nhè nhẹ vào những điểm đánh dấu trên bản đồ. Chặp lâu anh ngửng lên:
       
        - Trọng lượng và chiều dài của loại voi này…
       
        Tôi gật:
       
        - Chúng tôi đã nắm đầy đủ.
       
        - Vậy cua và dốc này có đảm bảo không?
       
        - Dốc thì được, cua thì hẹp. Chúng tôi đang cho mở rộng cố gắng có bán kính đường vòng 18 mét trở lên.
       
        - Phương thức vượt thế nào?
       
        - Xen giữa hai trận dánh, cho hành quân từng đại đội. Vượt trọng điểm phải từng chiếc.
       
        - Pháo hành quân cùng với bộ đội xe à?
       
        - Theo phương án chia hai cung. Khi pháo ở cung ngoài, xe vận chuyển cung trong và ngược lại.
       
        Hạo gật đầu.
       
        - Tốt quá! Đề nghị các anh hộ tống.
       
        - Chúng tôi chuẩn bị rồi. Trung đoàn cao xạ đã vào trận địa.
       
        - Việc chỉ huy voi vào tuyến…
       
        - Binh trạm chịu trách nhiệm phát lệnh điều khiển hành quân hết giới tuyến chiến đấu của mình.
       
        - Yêu cầu các anh giúp đỡ bảo đảm kỹ thuật và nhiên liệu.
       
        - Trước khi hành quân chúng tôi sẽ nạp đủ cơ số chất đốt. Hai tổ thợ đã được phái tới khu tập kết.
       
        Phan Hạo đặt bút xuống bàn, xoa tay cười hà hà.
       
        - Yên trí rồi! Ngày nào, bắt đầu?
       
        - Ngày N vào khu tập kết. N cộng một bắt đầu hành quân, nhưng phải đợi tín hiệu giờ G.
       
        Phan Hạo đứng bật dậy, giơ thẳng tay ra trước mặt. Tôi nắm lấy. Anh rung mạnh.
       
        - Xin cảm ơn sự chu đáo của các anh. Chúng tôi về chuẩn bị.
       
        Những chiếc ATS nối đuôi nhau, guồng hai vòng xích roàm roạp theo những khối thép to đùng dài thượt, phủ bạt kín mít, lại còn nguỵ trang cành lá khiến càng tăng vẻ cồng kềnh. Biết rõ kích thước rồi mà khi những con “voi” bự ấy chuồi qua cái nóc tò vò “Cổng Trời” ai cũng muốn đứng tim. Nó mà ngắc lại đây thì khốn…
       
        - A… a… Voi mày ơi!
       
        - Hà… hà… phen này tụi “vua” chiến trường của Mỹ toi mạng.
       
        Những chiếc mũ sắt lô nhô dọc đường. Những khuôn mặt ngấc lên nghiêng nghé náo nức. Họ đang tiếp tục gia cố nền đường và sửa chữa những chỗ xephái đi qua gây tụt lở.
       
        Đoàn pháo lại lên lừng chừng dốc thì có tiếng súng báo động. Một loạt bom đổ ập xuống. Trong đêm đặc sệt đất bột quện khói bốc lên ngột ngạt, càng tối thui…
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #11 vào lúc: 07 Tháng Tám, 2016, 11:53:51 pm »

       
        Những chớp lửa đỏ đọc, xanh lét nối tiếp nhau nhoằng nhoẵng. Tiếng nổ ùng ục như nằm sâu trong lòng núi oà ra thành bão xô đẩy những vách đá bao quanh.
       
        - “Voi trụt! Vo… oi…”- Tiếng thét giật giọng vang lên.
       
        - Chèn. Chèn bánh mau!
       
        - Cáp đâu?
       
        Người rầm rập chạy lại. Tiếng thở phì phò, hự hự ráng hết gân sức. Khẩu Đ74 dài thượt, to kềnh nghiêng nghiêng xệ bên mép "ta- luy". Chiếc xe xích đang cố ghìm nhưng cơ hồ vẫn bị khẩu pháo kéo giần giật…
        Cả hai đại đội công binh thanh niên xung phong hối hả vác gỗ, đá tới chèn vào bánh. Chiếc ATS gầm lên dữ dội. Cỗ xe pháo vẫn trụt. Chiếc húc C100 hối hả bò lại, hếch lưới gạt đỡ ngang thân pháo, rồ máy cố sức đẩy…
       
       
        Trên trời máy bay giặc Mỹ càng lồng lộn gào rít. Pháo sáng bật lên dãy đèn hàng ngàn nến giăng ngay đỉnh đầu. Mọi vật trong bóng đêm đen kịt, đột nhiên như dựng cả dậy, đung đưa, hàng cọc tiêu bên đường nhỏ thế mà lúc này bóng nó dài nghêu. Khẩu pháo, xe xích, máy ủi như những trái núi đứng lù lù trên mặt đường đỏ rực. Mọi hoạt động đã ngừng ngay tại chỗ, nhưng cái bóng của người của xe vẫn nhấp nhổm, chao qua chao lại như khêu gợi cặp mật soi mói của giặc.
       
        Chiếc ATS và C100 không được tắt máy cho pháo không tụt xuống. Tôi nhìn đồng chí lái húc đang bậm môi... Anh sáng từ trên chiếu xuống  chênh chếch, trán anh bị vết sẹo cắt ngang lúc này càng giô lên, nhăn nhúm, một nửa mặt anh xanh lét, một nửa đen kịt. Chiếc phản lực rét thấp. Tiếng bom đầu dốc ùng ùng. Tôi nhìn cá đồng chí lái. Vẫn tư thế ghìm máy không chỉ bằng kĩ xảo nghề nghiệp mà còn bằng cả sự thi gan bình tĩnh đến kỳ lạ. Trận oanh tạc ở ngã ba cứ nhích dần lại đoạn đường chúng tôi đang bị tắc. Một loạt bom lại ập xuống trúng ngay trên đầu khẩu pháo đang rê. Trong chớp mắt khẩu pháo bị xô mạnh, nó kéo giật xe xích, C100 tụt lùi một đoạn. Tiếng ré kinh khung chợt vang rồi tắt lịm. Hai chiến sĩ công binh ghìm bánh pháo bằng chiếc xà beng bị dập, xương bả vai rụm lại. Cô y tá vác cáng tất tưởi len lỏi tới, máu từ hai thân người vọt ra. Ngực chúng tôi thít lại, đau nhói. Nguy cơ mất pháo, mất xe ụp tới. Thung tiểu đoàn trưởng công binh bật dậy, hô lạc giọng:
       
        - Không đê pháo tụt. Thuận đâu?...
       
        Chiếc C100 thứ hai hối hả lao đến. Cả ba xe xích đấu lại. Hơn trăm con người đấu lại. Vừa đẩy vừa kéo khẩu pháo đi một mạch lên tới đỉnh dốc...
       
        Chúng tôi thở phào mồ hôi vã ra như tắm.
       
        - Chà! Đó mới là cửa ngõ -  Đồng chí lái xe pháo hơi nghênh mũ sắt- Sắp tới Seng Phan chưa thủ trưởng.
       
        - Sắp tới rồi.
       
        - Bê năm hai nó tầm quất gớm lắm hở?
       
        Tôi nhìn đồng chí vừa hỏi. Trong bóng tối chẳng thấy gì, nhưng nghe giọng nói thì không phải người sợ.

        Đoàn xe pháo tiếp tục vượt. Tiếng hò reo của đơn vị công binh hộ tống dọc đường, quả thật cổ làm yên lòng những người mới đi vào vùng đất lạ.
       
        Đoàn pháo vừa chớm đến khu vực gần trọng điểm. Ánh đèn xanh lập lòe báo hiệu dừng lại. Một bóng người to lùn chạy ngay ra giữa đường.
       
        - Dẹp vô mỗi chiếc cách nhau mười mét. Mời cán bộ chỉ huy tới làm việc- Tôi nhận ngay ra tiếng của Nguyễn Có, nguyên trung đội trưởng xe, mới điều về đây làm tiểu đoàn phó công binh, chỉ huy xe vượt trọng điểm.
        Nguyễn Có bật nắp xà cột rút ra bản đồ trọng điểm, trải trên mặt bàn bằng gỗ hòm bộc phá. Mảnh bản đồ sử dụng nhiều quá đế nhầu nhã, nhiều chỗ sờn rách. Anh đưa đầu ngón tay trỏ vào những ký hiệu đỏ, xanh, đen, vàng mà thuyết trình liền một mạch. Không đợi người nghe hỏi lại, Có ngoặt tay:
       
        - Mời các thủ trưởng ra đây.
       
        Chúng tôi bước theo anh ra cửa hầm bộ tống. Anh trèo lên mỏm đá bên đường. Chúng tôi cũng leo lên đứng cạnh anh. Có giơ tay hướng về phía những chùm đèn dù nhấp nhóa, cất giọng oang oang:
       
        - Chỗ nớ là T3 chính giữa Seng Phan đó. Giờ này B52 chưa đánh mô.  Nhưng pháo sáng cầm canh ta. Chỗ chiếu ngay đuôi chùm sao thần nông là T1, đầu trọng điểm Seng Phan. Anh lại hếch tay sang phải chỉ vào mỏm núi có dáng con kỳ nhông nghển cổ tìm mồi, nói tiếp: -  Chỗ nớ là T2, trạm hộ tống cuối của Seng Phan, đi một cây số rưỡi thì đến đồi Xăng Lẻ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #12 vào lúc: 08 Tháng Tám, 2016, 11:55:02 am »

       
        Đồng chí đoàn trưởng pháo nghiêng phải quay trái, ngắm kỹ địa hình, ước lượng cự ly một chặp rồi hỏi kỹ thêm về chất lượng đường vượt qua trọng điểm. Sau đó anh gật gật.
       
        - Được. Nếu hoạt động của địch diễn ra đúng quy luật như các đồng chí đã cho biết thì chúng tôi thừa sức vượt.
       
        - Hừm- Có ngúc ngấc chiếc đầu tròn- Theo ý tôi thì nên đi đường 95 nó dài hơn hai cây số rưỡi nhưng chắc chắn an toàn.
       
        - Đường 95 hẹp đấy- Tôi chỉ vào đoạn vòng gần ngầm- Cua gấp này các đồng chí cho sửa chưa? Pháo chứ không phải xe tải mà lùi đi lùi lại tới mấy đỏ.
       
        - Báo cáo sửa rồi. Tôi đã cùng với kỹ sư công binh đến xem xét đo lại bán kính đường vòng...
       
        - Nến đường có chắc không?
       
        - Rất bảo đảm.
       
        Đồng chí đoàn trưởng pháo gục đầu như thể nhẩm tính từng đoạn, rồi nói:
       
        - Tôi cũng thấy đi đường 95 lợi hơn. Nhưng để thật yên tâm, đề nghị cho tôi nhờ chiếc chiếc ô tô phóng qua một lượt để xem lại...
       
        - Chờ đi về xong quyết định sẽ quá chậm- Có cắt ngang.
       
        - Tôi gọi điện thoại về.
       
        Tôi nghĩ: đề nghị đó hợp lý mà cũng cần cho bộ đội pháo tạm nghỉ, ăn uống lấy sức để đi tiếp tới sáng. Tôi hội ý với Có để đồng chí pháo đi quan sát thực địa.
       
        - Cũng được- Có quay sang đồng chí cán bộ pháo
       
        - Tôi đi với thủ trưởng.
       
        Có khoác "xà cột!” vào vai đi ra chiếc 63 trực chiến. Anh nhẩy lên buồng lái, với tay mở cửa bên cho cán bộ pháo. Chiếc xe từ từ lăn rồi vụt lao ầm ầm lên đỉnh dốc.
       
        Tính Có như vậy. Đồng chí lái xe trực chiến nào cũng khoái ông Có. Những việt đột xuất là ông tự lái, chẳng đánh thức anh em làm gì . Vốn là đại đội trưởng xe cơ mà. Xe nào máy nào ở tuyến này ông ấy cũng lái được. Thậm chí ông ấy còn “chơi" cả xe tăng. Mùa mưa năm ngoái ông ấy chả đỡ tay cho cậu lái tăng đang lên cơn sốt rét là gì. Cánh lái xe thích Có, anh em công binh thích Có vì cái tính xuề xòa, rất chân thật thương yêu của Có. Cả những đồng chí cán bộ hành quân qua tuyến một lần cũng quý mến người chỉ huy đoạn đường bước vào trọng điểm nổi tiếng ác liệt này "Đồng chí ấy thật con người của chiến đấu và chiến thắng. Miệng nói, tay làm, chân đi”…
       
        Tôi biết Có từ khi anh chỉ huy cứu chiếc xe bị địch đánh ở ngầm Ka Tang hồi cuối năm sáu lăm kia. Anh thực sự là con người dũng cảm tháo vát, lúc nào cũng sôi nổi tìm ra cách khắc phục khó khăn. Trong chiến dấu cũng như trong công tác, anh có thái độ thật kiên nghị, với lối nói cộc lốc. Thế mà gặp hoàn cảnh gia đình khó khăn của anh em trong đơn vị, Có rất tận tâm nghĩ cách giúp anh em khắc phục. Một lần tôi nghe nói gia đình của Có rất vất vả, vợ một đàn con dại, chẳng còn bố mẹ nương tựa, lũ trẻ bữa rau bựa cháo. Nhưng khi hỏi, thì Có cười hề hề: "lương tôi cô ấy lĩnh cả. Cố ấy gánh bốn năm chục lô chạy vo vo. Nuôi ba con nhỏ thì khó đấy. Cực chút nhưng răng chết được, mình cứ yên chí đánh hoài...". Rồi anh lại kể với tôi câu chuyện gia đình của một chiến sĩ tên là Tới. Anh thương Tới trẻ người nhẹ dạ, sớm đa mang vợ con. Anh cũng giận cô vợ Tới bỏ nhà, bỏ cả nghề dạy học đi phe phẩy, rồi ngoại tinh. Mẹ Tới thương đứa cháu nội không mồ côi mà hóa mồ côi. Ngày nào bà cũng khóc đến nay lòa cả hai mắt. Kể đến đấy mặt Có bần thần, anh chép miệng: "Ấy vậy mà Tới chẳng nói chi cả. Thằng nhỏ gan rứa, hỏi hoài chỉ ứa nước mất, rồi vùng đi mần công việc”- Nói xong Có ngúc ngắc, đung đưa cả hai vai: "Kết thúc mùa khô ni, mần răng tôi cũng giúp thằng nhỏ giải quyết dứt điểm". Có mất luôn thời gian nghỉ phép hai năm vào việc giúp gia đình Tới đoàn tụ. Nhưng còn ba gian lều ọp ẹp của vợ con mình vẫn như cũ.
       
        Chiếc gạt 63 phóng như bay xuống dốc, đứng khứng trước cửa hầm hộ tống, Nguyễn Có nhảy phốc xuống:
       
        - Báo cáo ổn cả? Hà hà... ông chỉ huy pháo khoái hết mức- Có móc túi lấy chiếc đồng hồ đeo tay- Ba chục phút nữa cho đoàn xe vượt chớ. Thủ trưởng?
       
        Tôi gật:
       
        - Anh em ăn, nghỉ rồi. Phải đi gấp mới kịp đến chỗ trú quân.
       
        Có liền thông báo cho đoàn pháo chuẩn bị. Cả đoạn đường bỗng chốc lại rầm rập, ầm ĩ, mù mịt khói và bụi đất.
       
        Mãi đến lúc mấy chú gà của tổ hộ tống nuôi dưới hầm đua nhau vỗ cánh phành phạch, gáy ồn a lần thứ nhất, khẩu pháo cuối cùng mới qua khỏi trạm hộ tống phía bên kia trọng điểm. Nguyễn Có nghe điện thoại xong, anh bỏ máy rút bọc thuốc trong túi, nhìn tôi cười hề hề:- Cái nghề vận tải xe bon mới ngon thuốc, thủ trưởng à!
       
        Còn bao nhiêu việc bề bộn nữa chứ đã yên đâu, nhưng tôi cũng vui lây với tiếng cười hồ hởi của người cán bộ lúc nào cũng lăn vào việc.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #13 vào lúc: 08 Tháng Tám, 2016, 11:58:53 am »

       
        - Báo cáo có điện của Bộ tư lệnh. Tôi quay lại, đồng chí cơ yếu đưa hai tờ điện ghi chi chít.
       
        "Ngày tám tháng hai, quân ngụy miền Nam từ căn cứ Khe Sanh vượt biên giới chia thành ba cánh tiến công tuyến vận tải chiến lược của ta. Cánh nam đường 9 gồm Trung đoàn 1, Trung đoàn 3 tiến lên chiếm cao điểm 550, 619 Cô Bốc và Phu Cộc Tồn.
       
        Cánh bắc đường 9 do Lữ đoàn dù số ba và Liên đội biệt động, gồm sáu tiểu đoàn đang đánh các cao điểm 655, 456, đỉnh không tên đông Tà Púc.
       
        Cánh quân tiến theo trục đường 9 gom có Lữ đoàn dù số 1, số 2 Thiết đoàn số 11 và 17 đánh chiếm từ Lao Bảo đến Bản Đông lập bàn đạp tấn công Sê Pôn...
       
        Nhưng tất cả các mũi tiến quân của địch đả bị các phân đội công binh, các tổ tuần tra, các chốt trên tuyến vận tải đánh chặn quyết liệt. Đại đội 12 của Binh trạm 41 đã đánh bật địch ở Cô Bốc, bắn rơi 18 trực thăng. Trung đội 2 của Đoàn 35 công binh bắn cháy 7 trực thăng địch trên cao điểm 639, Tiểu đoàn 24 công binh đánh mìn ở cầu chữ S diệt 4 tăng địch...”.
       
        Chúng tôi vội thông báo ngay tin chiến sự sốt dẻo này. Các binh chủng của tuyến vận tải trước đây thực sự chưa hình dung được nếu đụng độ với cuộc tiến công lớn của Mỹ- ngụy ở những nơi chưa có bộ đội chủ lực của ta thì mình liệu đánh có nổi không. Nay đã được thử nghiệm hẳn hoi. Các binh trạm 41, 42, 33, 34 đều đánh diệt nhiều địch, khiến cho các cánh quân địch phải dò dẫm tiến rất chậm mỗi ngày chỉ được 5 km. Máy bay Mỹ cũng không dám rà thấp để yểm hộ, đã tạo cho chủ lực ta vận động tiêu diệt rất lớn.
       
        Ngay hôm đó, chúng tôi triệu tập cuộc họp cán bộ quân chính, thảo luận biện pháp nâng cao gấp hai lần khối lượng hàng đưa lên phía trước, để thiết thực tham gia vào các trận chiến đấu. Cuộc họp diễn ra hết sức khẩn trương và vô cùng hào hứng đến mức tôi phải ngạc nhiên, chưa có cuộc họp nào thông qua các chỉ tiêu như lần này cả. Khối lượng gấp hai mà không có lời đề nghị, bớt xén hoặc nêu điều kiện gì. Ai cũng hăm hở với nhiệm vụ tăng lên trong tình hình mới.
       
        Cuộc họp nhất trí bỏ phương án chia hai cung vận chuyển. Cả hai tiểu đoàn xe chạy từ kho cơ bản vượt Cổng Trời- Seng Phan đi thẳng tới binh trạm phía trong. Các đại đội xe, tiểu đoàn xe lúc này không còn “găm” xe nữa. Tất cả các loại xe phục vụ đều được huy động vào vận chuyển kế hoạch.
       
        Kết thúc hội nghị, binh trạm chiêu đãi một bữa ăn đủ ấm chân răng. Những mẩu chuyện vui rất lính nổi lên rôm rả.
       
        - Hà, hà... nếu cứ vượt kế hoạch năm ngày cấp một bê, mười ngày một bò thì làm tới số.
       
        - Ôi! Hãy cắt đi cho cái khoản ca- la thầu với ốc sên, cua đá cho lính nhờ.
       
        - Cúi vái giời! Chỉ mong năm ngày nghỉ mà đi săn lấy thú dự trữ mùa mưa...
       
        Ở góc cuối phòng, chập cười rộ lên, sặc sụa. Một giọng nói tinh bơ:
       
        - Đã tưởng tịt! Mãi bả mới sanh thằng cu. Xong kế hoạch là tớ giông về trộ một cái...
       
        - Đẻ thêm hĩm hơ, hơ...
       
        Tiếng cười ré lên. Tiếng vỗ bàn vỗ đùi đồm độp.
       
        - Hay đó. Nhưng ăn nhằm chi với thượng sĩ lên meo! Ba đông trụ bám rồi nè?
       
        5 giờ sáng. Thung lũng Seng Phan còn đầy sương. Mặt sông Băng Phai cứ bốc lên từng đụn hơi trôi đi như nồi nước đang sôi. Tiểu đoàn xe 770 dẫn đầu chạy từ Cổng Trời lên, dừng lại trước trạm hộ tống vượt trọng điểm. Khoe Trường Thành ngồi xe đầu, nét mặt hăm hở tươi rói như lúc anh eầm vợt bóng bàn. Tôi vẫy tay:
       
        - Chờ năm phút! Cậu Có đang kiểm tra lại ngầm.
       
        Thành cười giòn tan:
       
        - Lâu thì nguội điện mất đấy.
       
        - Khỏi lo. Ai đi với D65? Tôi cũng cười hào hứng.
       
        - Anh Phạm Căn đì xe sau cùng.
       
        Tiếng chuông điện thoại đổ dồn. Đã quen với lối gọi máy, tôi áp ống nghe vào tai, tiếng Nguyễn Có ồm ồm:
       
        - Một quả trúng mép ngầm. Sửa phải mất một giờ…
       
        - Ý đồng chí thế nào?
       
        - Đề nghị cứ cho xe đi. Lái phải căn đúng lộ tiêu.
       
        Tôi vội nói:
       
        - Xe chạy, nước cồn, lộ tiêu đổ mất.
       
        - Dạ, dạ. Khỏi lo. Tui và mấy đồng chí đứng lộ tiêu mà.
       
        Thật là cách làm nguy hiểm. Nhưng lúc này không cho phép bàn cãi dề dà. Tôi chỉ nó:
       
        - Hoan nghênh các đồng chí. Nhưng vẫn cho đóng cọc giăng dây mới bảo đảm cho hai tiểu đoàn vượt.
       
        Tôi buông máy bước nhanh ra hội ý với Thành. Nhắc anh em lái hết sức cẩn thận, nếu thụt vào hố bom lúc này thì nguy hiểm đó. Phải chớp thời cơ sương mù cả tiểu đoàn vượt Seng Phan.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #14 vào lúc: 08 Tháng Tám, 2016, 12:01:27 pm »


        Tại chỉ huy sở đồng chí trực ban đã thông báo cho trung đoàn cao xạ. Tất cả các nòng súng máy trên đỉnh núi, các trận địa cao xạ sẵn sàng nhả đạn vào kẻ địch trên không bay vào vùng trời Seng Phan- Păc Pha Năng.
       
        Đầu ngầm N1. Nguyễn Có đứng ngay mép nước tay cầm cờ đuôi nheo may bằng dù pháo sáng, phất mạnh. Cứ ba thước lại một đồng chí cầm dù trắng đứng bên mép ngầm.
       
        Chiếc xe đi đầu căn đường theo hàng “lộ tiêu sống" mà lao xuống, cát ngang dòng sông Băng Phai. Đoàn xe nối nhau ào ạt vượt qua ngầm. Nước tóe lên đến ngực mấy anh em đứng lộ tiêu. Gió và nước làm cho tay chân mọi người tê cóng. Thỉnh thoảng những viên đá ở mặt ngầm bị xe đẩy bật đi, lia vào chân đau điếng. Đồng chí này chệch choạng, té xỉu lập tức có đồng chí khác chạy ào xuống thay thế...
       
        6 giờ 30 Tiểu đoàn 770 vượt khỏi Seng Phan an toàn. Tiểu đoàn 65 đến T1.
       
        7 giờ 45 Tiểu đoàn 770 qua Păc Pha Năng, Tiểu đoàn 65 đến đồi Xăng Lẻ. Hai máy bay địch vừa ló khỏi dãy Giăng Màn, lập tức cả bầu trời hình bầu dục trên thung lũng loa lóa những cục lửa đỏ tía đuổi theo, bám chặt lấy những chiếc máy bay đen kịt.
       
        Chúng ù té biến mất.
       
        9 giờ 15 Tiểu đoàn 770 đến đích giao hàng. Tiểu đoàn 65 đến đầu cánh rừng Ka Vát...
       
        11 giờ cả hai đoàn xe ăn cơm. Chuẩn bị quay ra...
       
        Tôi đi xe tới đồi Xăng Lẻ thăm anh em D770 và đón Khúc Trường Thành về sở chỉ huy rút kinh nghiệm.
       
        Một ngày đêm kết thúc giòn giã: 163 xe hoạt động. Có năm mươi xe quay vòng tăng chuyến thành 213 xe đưa hàng tới đích.
       
        21 giờ hôm ấy được Bộ tham mưu Trường Sơn thông báo kết quả toàn tuyến vận tải chi viện.
       
        "… Hướng đường 20 sử dụng 240 xe. Tới đích an toàn. Hướng đường 12 sử dụng 163 xe. Tới đích 100%. Hướng đường 18 sử dụng 110 xe. Tới đích 95%. Hướng đường 10 sử dụng 80 xe. Tới đích đủ”.
       
        Tin chiến sự một tuần càng nức lòng:
       
        “… Ngày 17 đến 19- 2 một tiểu đoàn chủ lực của ta đã tấn công cánh quân ngụy vừa đổ bộ xuống cách biên giới 9 km. Đồng thời tiến công ngay vào sở chỉ huy hành quân của Hoàng Xuân Lãm...
       
        … Ngày 20 đến 25- 2 một trung đoàn chủ lực của ta có xe tăng hợp đồng tấn công vào cả loạt cao điểm gần biên giới. Đã tiêu diệt nhiều quân địch, bức chúng phải tháo chạy về Khe Sanh.
       
        ... Lữ dù 3 ngụy bị tiêu diệt hoàn toàn... Trung đoàn 3 công binh ngụy bị thiệt hại nặng... Căn cứ hỏa lực ngụy ở Phu Ca Tồn bỏ cả pháo mà chạy...”.
       
        Trong mấy ngày liền trên đường Cổng Trời vào mặt trận Nam Lào không còn bóng một chiếc máy bay chiến đấu, số lượng máy bay trinh sát cũng giảm hằn. Chúng đã bị hút vào cuộc chiến nảy lửa cách chỗ này hơn một trăm cây số. Và tất nhiên bộ binh xe tăng ngụy đang bị bao vây co cụm lại. Có lẽ cái chiến thuật 'trực thăng vận" đã bị tơi tả, chẳng cứu nổi nhau, chúng đang phải cấp cứu sinh mạng đám tàn quân ngụy...

        Đảng ủy binh trạm 12 liền phát động phong trào thi đua giành danh hiệu dũng sĩ vận tải diện Mỹ trên mặt trận Nam Lào, xe nào cũng ghi ngay vào cửa kính “Một ngày 1 chuyến an toàn tuyệt đối". Dọc mọi nhánh đường đều có biển báo, lộ tiêu quét vôi trắng lốp. Những khẩu hiệu giết giặc giữa đường được treo la liệt. Chỉ tiêu vận tải nâng lên vùn vụt. 260km một ngày bị phá, 300km ngày bị đẩy lùi, 350km ngày cũng không đứng vững...
       
        Chúng tôi lại được thông báo chiến sự: "Quân địch đồn trú ở Bản Đông bị bộ đội pháo lớn của ta bắn dồn dập rất trúng vào thiết đoàn 11 và iữ dù 1 ngụy...". Từ cán bộ chiến sĩ, ai cũng đợi tin chiến công của đoàn voi bựt mà binh trạm mình đã có hơn mười đồng chí ngã xuống cho pháo vào được chiến trường.

        Cuối tháng 2 khi mà bộ đội ta và lực lượng Pa Thét Lào, đang vây địch ở Sê Pôn và đánh tan tác cánh quân ở phía tây từ Keng Chọc thọc xuống Pha Lan, Mường Phin, thì binh trạm 12 kết thúc khối lượng vận chuyển lớn theo kế hoạch mùa khô.
       
        Lại một mùa nữa giành thắng lợi. Bộ tư lệnh Trường Sơn điện ra biểu dương và giao nhiệm vụ chuẩn bị cho mùa khô 1971- 1972. Nhận điện chỉ đạo sớm nên binh trạm 12 sau này đã đủ sức cơ động hơn 200 kém lật cánh sang phía đông, phục vụ đắc lực chiến dịch giải phóng Quảng Trị 1972.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #15 vào lúc: 08 Tháng Tám, 2016, 12:05:36 pm »

        
        …
        
        Tư lệnh Đồng Sĩ Nguyên điện tối khẩn: "Đồng chí Phương về ngay sở chỉ huy nhận nhiệm vụ”. Tôi đã được anh em cơ quan báo trước ý tư lệnh phái tôi vào Binh trạm 33 nam đường 9. Ngay chiều đó, tôi tạm biệt các anh em trong ban chỉ huy Binh trạm 12. Bộ tham mưu đã cho xe đón, nhưng Khúc Trường Thành vẫy tay bảo đồng chí lái.
        
        - Cậu đi sau nhé- Anh quay nhìn tôi- Mời anh ngồi xe binh trạm, tôi đưa anh một đoạn... chỉ tiếc không kịp chơi với nhau một hiệp bóng.
        
        - Sẽ có dịp. Nhưng bây giờ tôi tạm biệt anh.
        
        Thành cầm tay lái đưa tôi qua Cồng Trời. Tôi nói anh dừng lại.
        
        Trong một phút, Thành giữ hai tay tôi, nhìn chăm chầm, đôi môi mấp máy như đinh nói gì, nhưng lại im. Tôi xiết mạnh tay, khê nói vào tai anh "Mình rất đồng cảm... còn hận với những dị ngôn... Nhưng thôi vứt quách nó xuống vực đi... Sẽ có ngày... " . Bỗng Thành ôm chầm lấy tôi, ghì chặt vào ngực. Bất giác tôi cảm nhận như có nước chảy trong sống mũi... chặp lâu tôi khẽ gỡ khỏi Thành:
        
        - Mình đi đây...
        
        Tôi không ngờ hôm ấy là buổi chia tay vĩnh cửu.
        
        Sáu tháng sau Khúc Trường Thành hy sinh trên con đường Cổng Trời vì chùm bom chờ nổ của Mỹ.
        

Sảo đi
     
        "Năm tháng qua đi còn đọng mãi trong tôi những gương mặt tình người..."
        
        “KẾ HOẠCH 18 THÁNG BÌNH ĐỊNH” ... của Mỹ phá sản. Phong trào cách mạng miền Nam đang lên càng đòi hỏi nguồn tiếp tế lớn của hậu phương miền Bậc. Đoàn 559 được lệnh khôi phục gấp đường "vượt khẩu” để sử dụng phương tiện cơ giới. Lần nữa Quân khu 4 lại đưa Tiểu đoàn 25 công binh chi viện cho bộ đội Trường Sơn kịp hoàn thành công trình đúng đầu mùa khô vận chuyển.
        
        Tiểu đoàn trưởng Nguyễn Lữ cùng đội khảo sát vào trước để thống nhất phương án thi công với binh trạm "cửa khẩu”. Con đường sẽ uốn quanh sườn núi, nắn lại mối đường 12 và 129 dưới phân dãy Phu Ác, men các bình độ cao hơn bờ sông Băng Phai- Nam Ngo. Tuy nó không vượt khỏi đỉnh lũ lớn nhất, song vẫn bảo đảm cho xe hoạt động khi chưa xuất hiện con nước cường. Đó là phương án khôi phục cải tạo tối ưu.
        
        Khi được điện phê chuẩn, Nguyễn Lữ cùng tổ Hoàng Đình Nghĩa đi khảo sát. Cắm tuyến đoạn nào tính ngay khối lượng và dự kiến nhân lực thuốc nổ cần thiết cho đoạn đó. Với phương pháp song song, chỉ năm ngày, tuyến khảo sát hơn bốn mươi cây số đã gần kết thúc. Đến Khe Nét, mặt trời ngả dan xuống đầu dãy Thun Xa Vắng, Nguyễn Lữ cho anh em dừng lại. Cả ngày leo núi, phút xả hơi thật quý hơn vàng, mọi người liền ào xương sông. Những tia nâng rẻ quạt rớt nhẹ xuống mặt nước, choàng lấy thân hình trai trẻ  giỡn sóng. Bỗng tiếng la thất thanh "ma... ma rừng?".
        
        
        Mọi người chững nhìn. Anh lính trẻ Huỳnh Loát tử hóc vịnh nước lập cập sải tới, mặt tái mét, trỏ về phía lèn Phu Inh, môi run run nói không thành tiếng.
        
        Hoàng Đình Nghĩa nghênh đầu nhìn. Khoảng rừng rậm rì chân lèn vẫn im phắc.
        
        - Thôi đi! Ông trẻ trông gà hóa cuốc rồi.
        
        - Đúng mà. Một người xõa tóc, nhạy như gió, quần áo cứ bay lên.
        
        Nhìn bộ mặt Loát dại han, cả tổ cười ồ.
        
        - Này! Khéo cậu gặp hồ li tinh đấy.
        
        - Ôi? Hoài của. Sao cậu không đuổi theo nàng mà lại tháo lui.
        
        - Em thấy rõ mà...-  Loát nhăn nhó- Sao các anh lại nhạo?
        
        Nhìn dáng quả quyết chân thật của anh lính trẻ, Nguyễn Lữ nói to:
        
        - Đừng đùa cậu ấy nữa? Chưa chừng có chuyện gì đấy, mai hỏi già Thông khắc rõ.
        
        Doi đất hẹp ở bờ nam Nậm Ngo nằm chẹt giữa hai buôn Vàng Khôn, Pha Nộp có bản Lào Thững chừng hai chục nóc. Phần đông dân bản Pha Nộp và số ít gia đình người Măng Cong từ Bãi Dinh lên đây khai phá nương rẫy. Già Thông phò bản đã gần bảy mươi tuổi dáng người to lớn còn quắc thước lâm. Lòng già Thông lúc nào cũng như típ xôi đầy đón khách. Dân bản quanh vùng đều kính nể. Tối đó Nguyễn Lữ và Đình Nghĩa ngồi bên bếp lửa gợi chuyện về “con ma rừng" lèn Phu Inh để xem ý ông già.
        
        Phò Thông nhấc chiếc tẩu khỏi miệng, giường to mắt nhìn hai anh.
        
        - Sảo Đi đó. Bố nó gọi đi làm ma rồi.
        
        - Sảo Đi còn sống ở lèn Phu Inh. Có người thấy mà.
        
        - Ừ! Nó chưa chết thật. Đang chờ ma nước bắt đi.
        
        - Nó là dân bản, sao lại để ma bắt?
        
        Ông già bập bập mấy hơi thuốc, cầm cây cời gạt cục than sập tàn. Hai mật ông nhoáng nước, giọng rủ ri:
        
        - Sảo Đi là con gái một cán bộ Lào đã hy sinh trong cuộc chiến đấu chững quân Phu- mi. Con trai lớn là Thao Tun lại theo Pa Thét, mẹ Sảo Đi ốm yếu, mọi việt phát rẫy làm nương đều dồn cả vào con gái. Vất vả thế mà Sảo Đi vẫn đẹp, da lúc nào cũng trắng hồng, đôi mắt to sóng sánh. Trai bản Pha Nộp, Na Tông đều muốn xin dắt trâu đến, nhưng Sảo Đi chưa ưng tiếng kèn Ta- riềng của ai cả. Một hôm Sảo Đi tắm sông về liền bị ngứa khắp người, da mẩn thành mảng, ít hôm sau các vết mẩn sưng to, kéo lên cả mặt. Có thầy mo ở tận buôn Ka Cham đến bảo: "Con Sảo Đi bị ma cá sấu nhập rồi, khắp người sẽ mọc da cá. phải cho lên rừng trả cho ma thôi, nếu không nghe con ma sẽ bắt hết người già, bật hết trẻ nhỏ". Mẹ của Sảo Đi buồn lắm, nhưng lệ làng đã định thì chẳng thể giữ lại. Sảo Đi phải sống xa mọi người hai mùa rẫy rồi...
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Tám, 2016, 12:11:10 pm gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #16 vào lúc: 08 Tháng Tám, 2016, 12:09:15 pm »

        
        Các anh thần người. Có thể đang tâm vứt bỏ một sinh mạng sao? Hơn nữa cha của cô ấy đã chết cho cách mạng, anh đang đi kháng chiến. Còn người mẹ khốn khổ...
        
        Sáng miền núi, cả bầu trời như trong thùng khói. Dưới thung sâu, sương trắng các khe đá tuôn ra thành dòng trôi ngoằn ngoèo. Nguyễn Lữ và Hoàng Đình Nghĩa dẫn toàn đội bám sát nhau khẽ khàng lội qua khe sông cạn, đến hóc núi người con gái bị đuổi ẩn náu. Không ai được sơ ý đánh động, sẽ làm cô gái kinh sợ đâm quẫn trí. Ai đã hoạt động ở vùng dân tộc đều hiểu tập tục kiêng cữ, luật lệ của dân bản. Lữ phân chia từng người bám đường mòn vách núi men dần đến lèn Phu Inh. Thấp thoáng trong sương mù một thiếc lều xiêu vẹo. Hoàng Nghĩa bước nhanh đến. Một bóng người vọt ra khỏi lều, lủi nhanh vào sâu trong hẻm núi.
        
        - Sảo Đi!
        
        Cả tổ vòng lên chặn đầu. Cô gái ngoặt người chạy miết. Đấy là một khe sâu. Đình Nghĩa hốt hoảng thét:
        
        - Sảo Đi Dà lèn... bò xàng trốc hếu... (đừng chạy... ngã xuống vực đấy).
        
        Người con gái khứng lại. Cô vừa sợ vừa xúc động. Đã hai mùa lũ rồi cô có được nghe tiếng người đâu, ai gọi tên mình với giọng thân thiết thế? Có phải mẹ... Cô bủn rủn chân tay khuỵu xuống bên gốe sa- mu. Ba bốn anh bộ đội kịp vây tròn quanh cô. Hoàng Nghĩa nhẹ nhàng nói:
        
        - Sảo Đi làm sao phải chạy? Chúng tôi là bộ đội Pa Thét, bộ đội Pok Hồ đây...
        
        "… Sảo Đi đã nghe bộ đội Pok Hồ, biết bộ đội Pa Thét lâm... Anh Thao Tin cũng ở đó mà. Bộ đội thương bà con nhiều, nhưng cái ma cá sấu... thầy mo bảo rồi...”. Cô gái cứ rì rầm trong miệng.
        
        - Sảo Đi có muốn về bản không? -  Nghĩa khẽ hỏi.
        
        Cô gái vội ngấc đầu nhớn nhác nhìn quanh như muốn tìm đường chạy. Cô chắp hai tay lên ngực, đầu lâu lia lịa.
        
        - Sảo Đi muốn chữa cái bệnh không?
        
        Cô gái khóc nức lên. Đưa hai bàn tay sần sùi bưng mặt. Nguyễn Lữ ra hiệu cho Nghĩa đừng hỏi nữa, rồi phân công người chặt cây dựng nhà sàn, thưng kín, kiếm củi đặt bếp cho Sảo Đi. Sắp xoong nồi, gạo thực phẩm hàng ngày cho cô. Anh em cũng mang sẵn bộ đồ cho Sảo Đi mặc tạm, xà phòng khăn mặt cho cô tắm rửa. Sảo Đi cứ ngây người nghe nhìn sự đổi đời diễn ra quanh mình. Đến bữa ăn, mùi thơm của gạo, của muối phả lên mặt. Sảo Đi òa khóc. Đã bao nhiêu lần ông trời thức ngủ làm cô quên tất thảy, đời bị ma làm coi như chết rồi bỗng nhiên sống lại. Cô quỳ sụp, chắp hai tay. Nước mắt giàn giụa.
        
        Sửa soạn xong chỗ ăn ở, y tá Ngân thăm bệnh cho Sảo Đi Khắp người cô sần rộp như vẩy cá, chân tay lở loét. Nhờ có kinh nghiệm chữa nấm cho bộ đội và bản Lào, Ngân luôn có sẵn thuốc trị chứng bệnh không chết người nhưng vô cùng khó chịu. Ngân để một buổi đi tìm các thứ lá, rễ cây nấu nước cho Sảo Đi tắm, rồi bôi thuốc, cho uống kháng sinh chống viêm loét. Từ hôm đó, cứ hai ngày một lần, y tá Ngân lại đến thăm bệnh, cấp thuốc, tiếp tế lương thực cho cô gái.
        
        Trong thời gian đội khảo sát cắm phát tuyến, Tiểu đoàn 25 được đội xe tải quân khu chở đến ngã ba Khe Ve với đầy đủ trang thiết bị phương tiện thi công. Hai hôm sau tiểu đoàn lên đường 129 triển khai lực lượng, Binh trạm 12 lo bao đảm hậu cần. Đoạn đường luồn lách dãy núi đá vôi Phu Kho đến A Nhúm là trọng điểm gay go nhất. Tiểu đoàn trưởng Nguyễn Lữ phải trực tiếp chỉ huy bảo đảm tiến độ, đúng các tiêu chuẩn kỹ thuật.
        
        Con đường thì công qua hệ thống núi đá vôi thật khủng khiếp, đến bây giờ cứ mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn không khỏi rùng mình. Công trường như trườn trong lòng khe, cả ngày bột đá bốc lên không thoát kịp, mọi người như đang vùng vẫy trong hầm khói. Bụi bám trắng tóc, anh em công binh bịt khăn kín mặt, chi hở đôi mắt mà bụi đá vẫn chui cả vào mồm, vào mũi. Họng khô cứng. Hàm răng lạo xạo. Miệng đắng ngất. Nước bọt quánh lại. Ngụp lặn trong bầu không khí khô khốc, ngập ngụa bụi đá, cái khát như thiêu cháy lồng ngực. Dây chuyền tải nước từ Nậm Ngo lên công trường suốt ngày kìn kìn cõng bương tiếp tế mà vẫn không xuể. Giữa trưa cái nóng ở vùng đá vôi mới gớm chứ! Vách núi lung linh như bốc khói. Không gian ắng lặng cả tiếng ve kêu. Chim cũng phải há mỏ rã cánh. Nhưng đêm xuống cái lạnh ở khắp nơi dồn tới, từ thẳm cùng đáy núi dồn lên quện lấy da thịt, buốt cứng xương lưng. Cuộc chiến đấu vô cùng gian truân quyết liệt mà chẳng ai chùn bước, không một phút buông lơi mục tiêu: "Cướp thời gian cho mùa vận chuyển. Anh em quyết tâm phấn đấu như chính vì bổn phận của mình chứ không phải để hỗ trợ cho ai. Chỉ mới hơn hai tháng mà những chàng trai đông sức tọp đi trông thấy, song chẳng vì thế mà quên lãng việc chăm sóc điều trị cho cô gái bản Nậm Ngo. Tôi xúc động chợt nhớ câu ai nói “qua ánh mắt rõ tình trung hậu, nhìn việc làm thấy lửa trong tim".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #17 vào lúc: 08 Tháng Tám, 2016, 12:14:45 pm »

       
        Giữa tháng giáp tết Nguyên Đán ỉa đầu mùa khô, vừa kịp hoàn thành công trình trọng điểm xuyên qua lèn đá vôi đến Păc Pha Năng, cũng đúng vào thời vụ tuốt lúa của bà con vùng tây Trường Sơn. Tuy anh em đã phờ phạc sau gần một trăm ngày dốc sức nhưng không thể yên lòng, trong óc mỗi người cứ chập chờn quang cảnh những trận oanh tạc phá hoại của địch. Tiểu đoàn lại động viên bộ đội tập trung sức giúp dân thu hoạch thật nhanh gọn.
       
        Lúc này Sảo Đi đã lành hẳn, các anh nói với già Thông cho đưa cô về bản. Thoáng thấy Sảo Đi, bà mẹ ốm yếu bỗng khuỵu xuống chết lặng. Sảo Đi chạy vội đến, bà vùng dậy ôm chầm lấy, nghẹn ngào "Ố! Con gái mẹ lại về... Bộ đội cho con tôi sống rồi...". Các bà, các cô sán đến cầm lấy tay, rờ lên mặt Sảo Đi trầm trồ “Ồ!  Sảo Đi thật mà...”', “không phải ma cá đâu...”.
       
        Phò Thông đứng ngay lên tảng đá trước nhà rông, ngấc đầu nhìn khắp lượt, rồi cất cao giọng: Lũ làng trông rõ rồi. Thầy mo chỉ nói thành cọp thành beo thôi. Nó là kẻ xấu mà. Bộ đội thì nói điều lành, biết làm cho Sảo Đi sống lại đó...
       
        Tiếng bà con dân bản rộ lên:
       
        - Bộ đội Pok Hồ đã cứu dân...
       
        - Phải ơn nó...
       
        - Bắt trâu cho bộ đội Lữ...
       
        Tiếng cồng đột nhiên vỡ ra. Tiếng kèn Ta- ri- man nổi lên xen với giọng hò khỏe khoắn vang vọng tận thung sâu. Cái mệt trên gương mặt các chiến sĩ vứt biến mất. Nguyễn Lữ, Hoàng Đình Nghĩa và y tá Ngân bị ghìm trong vòng tay dân bản.
       
        Tôi ngẩn người lặng ngắm. Một thoáng cảnh ồn ã chợt nhòa đi, chỉ đọng lại trong tôi những gương mặt tình người.



Năm sắc cầu vồng
       
        Mặt trời đã chìm hẳn sau ngọn trà ang. Eo Chẹt, chỗ dòng sông uốn khúc giữa hai triền đá. Trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, một người cong vắt ghì sợi dây căng thẳng, một người rạp mình trên cây sào đẩy thuyền trôi chậm chạp kéo theo chiếc mảng phá bom "N". Chúng nhoai ngược dòng nước, dập dềnh như đếm từng gợn sóng xô vào bờ đá. Chốc chốc chúng khững lại vì những vật đeo lủng lẳng dưới đáy mảng đủ các thứ choáng gãy, mảnh tôn, mấy cục nam châm vướng đá ngầm, quệt trúng những trái bom từ tính.
       
        Các đội cấp cứu túc trực đọc bờ sông bị hút theo hai bóng đen sẫm như những pho tượng uốn dẻo. Mọi người hồi hộp, căng mắt nghẽn thở theo dõi cái vật nhũng nhẵng co kéo nhau nhích từng chút trên vùng sông chứa đầy chất nổ quái ác trong lòng nó. Khí núi đã bốc lên, những đụn sương đêm đã bắt đầu díu nhau lang thang trên mặt sóng. Mọi người như không nén được nữa, chân tay ngọ nguy bồn chồn. Họ chờ mong những tiếng nổ lọng óc, chiếc mảng tung lên và cũng hồi hộp lo cho con thuyền... (đời sau khó mà hiểu khó mà hình dung được khi nghe kể chuyện này, nhưng đấy là điều có thật).
       
        Rồi con thuyền mảng cũng lết đủ vòng. Tiếng thở nén lồng ngực bật ra. Tiếng ồn ào rộ lên.
       
        “Không nổ!”
       
        “Lại tắc à?”
       
        "Ức thật. Nếu khiêng được cầu phao thì leo mẹ nó qua núi".
       
        Khắp người Lê Hồ như có rôm cắn, trán vã mồ hôi. “Phải áp dụng phương pháp cuối cùng vậy". Hồ đưa tay lên miệng. Một hồi còi lanh lảnh. Tiếng rì rầm lặng đi. Hồ đứng lên mỏm đá, cánh tay trái bị thương đeo ngang ngực khiến một bên vai nhô cao hẳn, người như lệch đi. Hồ vung tay:
       
        - Các cán bộ phân đội đến họp?
       
        Tất cả có mặt. Hồ nhìn suốt lượt hắng giọng:
       
        - Các đồng chí? Đã ba hôm nay chúng ta phải kéo phà chở từng xe pháo qua sông vì đám bom chết tiệt. Chúng ta không ngại gian khổ, nhưng làm thế ì ạch lắm. Hơn ngàn xe pháo đang nối đuôi nhau chờ bên bờ bắc, đến lúc nào mới đưa hết lên chiến trường?... Hừ!...- Anh đưa mắt nhìn dòng sông, đột nhiên cao giọng:- Không kéo dài hơn được. Đồng bào miền Nam sẽ hỏi vì sao? Sợ địch à? Hừ! Chỉ kẻ tồi tệ nhất mới chịu…
       
        - Đúng lắm?
       
        - Không thể tắc thêm đêm nay nữa.
       
        Hồ cau mày:
       
        - Phương pháp rà "mảng kích nổ" tương đối an toàn, nhưng lần này không kết quả. Có lẽ thằng địch thay “mô đen” mới. Ta cũng phải đổi cách bắt nó nổ.
       
        Các đồng chí bàn xem.
       
        - Dùng máy phóng từ.
       
        - Ta làm gì có thứ ấy!- Tiếng nói chen nhau ồn ào- lấy ở đâu ra?
       
        - Xin binh trạm gửi xuống. Không có, lên yêu cầu bộ tư lệnh.
       
        - Chưa chắc đã có. Ta cho phóng ca- nô kích thích nó nổ.
       
        - Liều mạng hừ? Gần hai chục quả chứ không phải một vài như lần trước.
       
        - Chịu à?!
       
        - Không chịu nhưng phải chờ máy phóng từ.
       
        - Vậy đời nào mới thông cầu?
       
        - Chậm còn hơn làm ẩu.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #18 vào lúc: 08 Tháng Tám, 2016, 12:17:15 pm »

       
        Anh trợ lý bom mìn từ nãy vẫn cần môi lặng nghe mọi người bàn cãi, nghe nói vẻ ỷ lại chờ đợi, liền cất tiếng:
       
        - Các cha nói chi lạ ? Chuyện lửa cháy mà chờ cấp trên?
       
        - Cậu có thấy người ta gắn hàng chục miếng nam châm các cỡ dưới đáy mảng không? Nó đã không nổ, liệu phóng ca- nô, ăn thua gì?
       
        - Chứ ngồi đợi hử!
       
        - Vậy cách gì nói nghe!
       
        - Tui đã bàn với lái trưởng Huân. Đề nghị anh nói đi.
       
        Hồ trân mắt nhìn từng khuôn mặt. Họ đã cùng anh chiến đấu ở khúc sông này gần chục năm, chưa bao giờ họ tỏ ra dao động, sợ hãi cả, nhưng hôm nay họ có ý phải chờ chi viện đấy... Kinh nghiệm một tuần đã tiêu mất năm xuồng máy rồi, họ không thận trọng sao được... Nhưng thế chỉ còn cách bó tay ngồi chờ... Rồi mỗi ngày địch lại tăng mấy quả, tồn- tích mãi tới lúc làm cách nào gỡ nổi...
       
        - Báo cáo đại đội trưởng?- Đồng chí trực máy điện thoại chạy đến sau lưng Hồ nói to: -  Trong động gọi ra.
       
        - Bảo họ cần gì nói đi. Tôi đang bận.
       
        - Tôi nói rồi. Các ông ấy bảo phải thảo luận với thủ trưởng cơ.
       
        - Thế nữa!- Hồ nói với mọi người- Các đồng chí bàn đi. Tôi làm việc xong với đội dẫn phao sẽ quyết định.
        Hồ nhảy từng bước dài về hầm trực chỉ huy, chộp máy:
       
        - Hồ đây! Ai nói gì với tôi?
       
        Nghe ở đầu dây trong động Phong Nha, anh nhận rõ tiếng o Thìn y tá kiểm tổ trưởng đội lái dẫn phao.

        Giọng Thìn nhỏ nhẹ nhưng khá kiên quyết khiến Hồ bắt sửng: " ... À! Đội phao sốt ruột về cầu tấc lâu quá!... Hả!- Đôi lông mày anh nhíu chặt- Các đồng chí trong đó cũng đề nghị dùng ca- nô phá bom ư? Họ cũng biết chỗ ấy có gần hai chục quả đấy chứ… Ừ, ừ cũng có lý... Nếu bom nổ không hết cũng cứ kéo phao ra à?... đi tránh chỗ mật độ bom chưa nổ còn nhiều...
       
        Nhưng liệu an toàn không? Đúng! Phải đánh dấu bom rơi... Chà? Không bảo đảm lắm...- Hồ nhâm nhấm môi dưới. Anh hiểu lòng những con người đã gắn bó với dòng sông này và lớn lên ở đây đang nghĩ đến một biện pháp quyết liệt dù hy sinh để giành giật thắng lợi. Họ chẳng muốn lạm dụng thành ngữ thiêng liêng vì miền Nam ruột thịt, họ chẳng nói điều gì to lớn, họ chỉ nói những điều bình thường nhất của người lính công binh trên khúc sông này, nói đến trách nhiệm của đoàn viên, đến đại đội 16. Họ kiến nghị với thủ trưởng để họ làm và cử người bí thư chi đoàn của họ phát biểu. Hồ chợt thấy có cái gì không ổn. Anh áp chặt ống nghe, nghiêng hẳn tai kia áp bàn, tránh nhiễu. "Hả cậu Trí ốm, o Thìn lài dẫn phao à?... Không được... Còn những trái bom ôn vật... Thảo luận gì lạ thế... Mấy đứa con trai đâu?... á, à... Sao bây giờ mới báo cáo! Hồ bực nhưng không phải lỗi tại họ. Anh húng hằng ho mấy tiếng rồi nói:
       
        - Để nghị phá bom của các đồng chí thì hoan nghênh. Chúng tôi đang bàn, còn đồng chí Thìn thì không được lái... Sao? Cũng không được. Tôi quyết...
       
        Tiếng nói trong trẻo của Thìn vang to hơn: "Thưa đồng chí! Cả phân đoàn thống nhất đề nghị vậy. Nếu đại đội trưởng không cho tôi lái thay đồng chí ốm, thì đi làm nhiệm vụ quân y chiến đấu và làm trách nhiệm bí thư chi đoàn với các đoàn viên...”.
       
        Cánh tay trái đeo trước ngực Hồ ngọ nguy như muốn giơ lên gãi khớp người. Anh biết các đồng chí trong hang cũng đã thảo luận kỹ về trường hợp cấp cứu trên sông, cũng như vai trò của Thìn trong hoàn cảnh cụ thể của trận này. Song anh vẫn không đành lòng và có lỗi khi để người con gái ấy phải dấn thân vào chỗ hiểm hóc đó... Hồ chớp chớp mắt “Nó sắp tổ chức...". Anh khịt mũi luôn mấy cái, bỏ máy xuống.
       
        Hồ trở lại bờ sông... Nhìn những đốm lửa lập lòe đều đặn trên môi mọi người, anh biết như thế là họ đã thống nhất cách làm. Anh hỏi to:
       
        - Phương án nào?
       
        - Tôi có ý kiến -  Một cánh tay đưa cao.
       
        - Nói đi ? Đồng chí Huân.
       
        Đề nghị cho dùng ca- nô lướt qua lại nhiều lần với gia tốc thay đổi liên tục, băt chúng phải nổ. Nếu quả nào không nổ thì khi dắt phao ra cũng không đáng ngại nữa. Nhưng cần đánh dấu để tránh mất an toàn…
       
        Huân xoay người hướng vào khu vực có bom, anh đưa tay phác họa những luồng sẽ cho ca- nô phóng qua tạo nên những đường sức kích thích ngòi nổ từ trường. Đề nghị cách theo dõi, ghi dấu những chỗ bom đã nổ, thả tiêu và tổ chức đón đội dẫn phao trong động ra...
       
        Bóng đêm đã buông hẳn xuống, mọi vật đều lẫn đi dưới ánh sáng mờ của những chòm sao xa vời vợi. Huân vừa dứt lời, năm sáu cánh tay vung lên...
       
        - Tôi sẽ phóng qua...
       
        - Không được. Để đấy tôi…
       
        - Tui mới hạp!- Một người cao to, đầu húi "cua" bước đến trước đại đội trưởng, nói hến một hơi- Báo cáo đồng chí ! Tui đã theo dõi chúng, vừa rà bằng mảng không ăn, chừ tôi được quyền phóng Ca- nô chứ không thể ai khác. Với lại nếu bom nổ hàng loạt, tui mới đủ sức ăn chịu...
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #19 vào lúc: 08 Tháng Tám, 2016, 09:55:32 pm »

       
        - Đồng chí Bá đừng nói thế- Huân nhìn anh em lái- Phân đội chúng ta ai cũng đủ gan làm. Nhưng đề nghị giao việc này cho tôi để rút kinh nghiệm theo tài liệu đã tập huấn kỹ thuật...
       
        - Không nhằm!- Dếnh vung tay cướp lời- Anh Huân là cán bộ phụ trách đội lái. Mấy lại... mấy lại...- Dếnh quay sang Huân, nhỏ giọng: -  Tuần sau cậu tổ chức rồi...
       
        Huân vội đưa tay níu vai Dếnh, thì thào: “Đừng... đừng Dềnh... Có lẽ chưa... chưa đâu...".
       
        Dếnh không gỡ tay Huân, anh ngoảnh đầu nhìn chăm chằm vào đôi mắt bạn: “Chiến đấu thì không lường hết được. Đừng để khổ người con gái. O Thìn đã báo cáo Ban chấp hành chi đoàn rồi". Dếnh cao giọng:
       
        - Báo cáo đại đội trưởng! Không nên giao nhiệm vụ phá bom cho đồng chí Huân.
       
        Nói xong, nhìn Huân khẽ gật đầu như muốn bảo "thế là dứt điểm nhé!". Cặp mắt Dếnh trong đêm tối mà sao cứ lóe lên! Khắp người Huân gai gai như kiến bò. Các bạn cứ vin mọi lẽ để tránh cho mình công việc nguy hiểm ấy. Nhưng các anh đã biết cả đấy? Bảy ngày rồi, xe chì vượt bằng phà... Sự tình đã nhức đầu cả Bộ Tổng... Tôi có lên gân đâu... Tôi cũng ngại thương vong lắm, nhất là lúc này... Thìn đã hẹn... nhưng làm sao có thể khác được... Huân ngấc đầu:
       
        - Thưa đại đội trưởng! Thưa các đồng chí! -  Giọng Huân trầm hẳn- Trong lúc này đòi hỏi bức bách nhất của chúng ta là phải thắng. Không phải chỉ vì đại đội 16 mà vì phía trước, vì sinh mạng hàng ngàn đồng chí, gần vạn tấn chi viện đang dồn cục trước trọng điểm... Chúng ta đừng vì quá thương yêu nhau mà tính khác cái lẽ phải làm...- Huân nói mạch lạc lý do yêu cầu để anh thực hiện nhiệm vụ...

        Hồ mở to mắt nhìn các chiến sĩ lái đang giành nhau phá bom. Mắt xoáy vào gương mặt từng người, dù đêm tối anh vẫn rõ cả ánh mắt, khóe miệng của họ. Đầu anh cứ day qua day lại "... Ừ nguy hiểm đấy! Liệu có sao không? Hừ, đến như trận cứu cầu phao đêm mồng ba tháng trước, ác liệt là thế cũng có can gì đâu? Hơn chục chiếc phản lực lao xuống đánh chứ ít à? Tiếng nó gầm như cọp trúng đạn, khi chúi đầu thả bom lại như rắn huýt sáo ấy chứ! Hôm nay nhằm gì. Cái đám bom từ trường kia chỉ là lũ câm thôi... Quái quỷ thiệt! Chi mà tranh nhau giữ thế?! Tuy tự bảo vậy, song Hồ hiểu hơn ai hết, trận này không đơn giản. Gần hai chục quả, nếu bị kích thích nổ đồng loạt,… Chiếc ca- nô đi giữa vùng bom... Các cậu ấy biết có thể... Cầm chắc thương vong đấy..., nhưng ai cũng nghĩ sự không may với mình sẽ đỡ đau khổ hơn người khác... Hồ nghiêng đầu ra hướng biển. Trăng sắp nhô khỏi mặt nước. Đã đến giờ rồi. Có lẽ để Dếnh lái đợt một, Tiến đợt hai... Nhưng, nhưng chắc thắng không? Các cậu ấy chưa tập huấn kỹ thuật... Hồ nghiến răng vằng mạnh cánh tay trái đeo trước ngực. Anh bực vì vết thương không sao cho mình hoạt động theo ý muốn. Nếu không thì anh sẽ lái, sẽ ra lệnh cho tất cả về vị trí. Có thế thôi. Chà! Mặt trăng tròn như chiếc chậu men, mệt mỏi nhô lên khỏi biển hắt mầu sáng đùng đục. Bên bờ bắc, nhưng chiếc xe trực ban của các đoàn hành quân đã bám sông chờ thông cầu. Các trung đội phao đã dàn sẵn hai bờ, các khẩu đội cao xạ đá vào cấp... Hồ nheo nheo đôi mắt, vụt nói nhanh:
       
        - Thôi đủ rồi. Tôi quyết định. Đồng chí Huân làm nhiệm vụ.
       
        - Báo cáo! Tôi sẵn sàng- Huân giật chân đứng nghiêm.
       
        - Đồng chí nhớ rõ vị trì những trái bom chứ?
       
        - Báo cáo rõ!
       
        Hồ đưa tay về phía Eo Chẹt:
       
        - Hãy lướt nhanh, cắt một đường vào giữa vùng bom, đến lộ tiêu giới hạn, lập tức cắt chéo một đường từ tả ngạn sang hữu ngạn, liên tục sáu lần với tốc độ tăng dần. Nếu nó vẫn chưa nổ, phải đột ngột cắt ngược trở lại, liên tục thay đổi gia tốc... Khi trùng hợp thông số kích động..., chúng nổ hàng loạt đấy... Đồng chí Dếnh sấn sàng cấp... Hồ bỗng dưng hụt hơi, ngừng một chút, rồi anh vung tay:- Rõ chưa?
       
        - Rõ?
       
        - Bật đèn đỏ làm hiệu- Giọng Hồ hơi khàn lại- Cẩn thận đấy Huân à!
       
        Huân đọc thấy tình đại đội trưởng trong đôi mắt rực lửa ấy. Huân khẽ nói: “Anh yên tâm. Em chẳng sao đâu”, rồi ngoắt mình nhạy xuống mép sông.
       
        Trăng lên cao, cửa động Phong Nha như càng tối om. Mặt sông chập chờn mờ ảo. Đột nhiên, những chấm đen hình như từ chỗ “thằng cuội” vọt ra. To dần. Chúng dang những cặp cánh đen trũi, sầm sập lao tới khu Eo Chẹt. Ba chục chùm lửa từ các ngọn núi bao quanh cái lòng chảo bất thần vọt lên úp chụp lấy đầu đám giặc lái. Mặt sông Son giần giật ánh chớp. Tiếng nổ choạc tai, đập thành đá, văng vào hang, lan trên mặt sông những hồi âm hỗn tạp.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM