thai60
Cựu chiến binh
Bài viết: 833
|
|
« Trả lời #167 vào lúc: 17 Tháng Chín, 2016, 07:03:10 pm » |
|
( Tiếp theo)
Dưới ánh đèn điện vàng vàng hòa cùng ánh trăng mơ ảo chập chờn như ánh nến , anh Vĩnh nhìn thấy thằng nhãi ranh kẻ cướp đang cầm tay hướng dẫn người yêu mình một điệu dân vũ , bóng cái áo sơ mi trắng muốt của nó cứ chập chờn như một bóng mây ma mị đang uốn éo rập rình quanh thân hình cô thôn nữ yêu dấu của anh ...
Mắt anh Vĩnh như mờ đi , tim anh nện thình thình trong lồng ngực , tiếng đập của nó dội cả lên 2 mang tai nóng rực của anh . Trong cái mớ âm thanh ríu ran ỉ eo ầm ù hỗn tạp ấy , anh như lại nghe thấy cả cái tiếng quát ngắn ngủn cộc lốc của lão bố .
Xiết chặt hai nắm tay , đi giật lùi ra phía đường cái , anh Vĩnh cứ băn khoăn tự hỏi : Chả biết lão ấy mắng mình hay là thằng con lão là "láo" ấy nhỉ ?...
Hai tháng sau , trước sự ủng hộ chi viện và tấn công quyết liệt của lão bố cán bộ xã , gia đình người yêu anh Vĩnh đã phải đầu hàng . Anh Vĩnh tổ chức đám cưới .
Trong đám cưới của anh , khi đại diện cho đội văn nghệ xung kích xã trao quà , anh thanh niên phó bí thư đoàn xã kiêm đội trưởng của cái đội văn nghệ mà người yêu - à quên... bây giờ đã là vợ anh Vĩnh - cũng là một thành viên , đã nắm hai tay anh rất chặt , thân tình ghé sát miệng nói nhỏ vào tai anh : "Mày cũng chỉ là một thằng hèn , đéo hơn gì tao" .
Dạo ấy đang là mùa thu của năm 1981 .
Mùa xuân năm 1982 , anh Vĩnh lên đường . Anh nhập ngũ lần thứ 3 . Trong lá đơn tình nguyện anh chỉ ghi lý do là muốn làm một người lính bảo vệ Tổ quốc .
Mùa xuân năm 1983 , anh Vĩnh đã đeo lon hạ sỹ , đã gần 1 năm anh không được về phép thăm nhà , vì đơn vị anh đang nằm chốt ở một vùng rừng biên giới xa lắc . Sau Tết âm lịch , vợ anh đã tìm đến tận đơn vị để thăm anh . Đơn vị cho anh đưa vợ xuống cứ , 1 ngày đi , ở đó 3 ngày , thêm 1 ngày về chốt , tổng cộng là 5 ngày . Mãi 8 ngày sau anh Vĩnh mới có mặt ở đơn vị . Ngay buổi tối hôm đó anh đã bị triệu lên ban chỉ huy đại đội . Nói về lý do lên chốt muộn , anh Vĩnh trình bày là do vợ chồng anh muốn có một đứa con , mà vợ anh thì vừa mới qua một kỳ kinh nguyệt của phụ nữ , thương vợ đường xa vất vả , nên anh nấn ná , may ra . Nghe anh trình bầy thế , ông C tr đã quát anh : "Mày phải biết thế nào là kỷ luật quân đội chứ , đến chúng tao đây già mõ cả đời xa vợ mà còn phải chịu đựng hy sinh , nếu ai cũng đơn giản dễ dãi vô kỷ luật như mày thì còn gì là quân đội nữa . Con người chứ có phải con chó đâu mà cứ thích gì thì làm thế . Biết thế này thì hôm trước khi vợ mày vừa lên đây tao đã đuổi thẳng cổ về rồi , chứ đừng nói chuyện cho mày đưa về dưới cứ " .
Nghe ông chỉ huy nói động đến vợ mình anh Vĩnh đã tức điên lên , vặc lại : " Ông bảo con người hơn con chó ở chỗ biết làm chủ mình , nhưng ông mà đuổi vợ lính hay chửi lính vì chuyện đó như thế này thì cũng khác gì con chó , cái loại người vô cảm máy móc như ông , sẽ có ngày lính nó bắn nát dái " .
Chuyện cãi vã chửi bới vỡ lở , anh Vĩnh bị tống trả về tiểu đoàn , trung đoàn , rồi sư đoàn . Rồi anh bị kỷ luật phạt giam . May mà không bị ra tòa án binh . Cái lon hạ sỹ bị tước mất , anh lại trở thành một chú binh nhì . Rồi mùa thu năm 1983 anh bị chuyển về C10/D9/E14/F313 , cùng ở một đơn vị huấn luyện tân binh với lũ lính Hà đông , Phú xuyên , đồng hương Hà sơn bình với anh .
Ngoài những phút tiếu lâm tán phét nổ trời , trong suốt mấy tháng huấn luyện anh Vĩnh cũng chăm chỉ lắm . Dù đã mấy lần "được" làm chú lính tân binh , đã trở thành một anh lính quá cũ rồi , nhưng anh Vĩnh vẫn lăn lộn với cánh lính mới chúng em bất kể lăn lê bò toài yếu lĩnh xạ kích báo động hành quân trồng rau kiếm củi v.v... Và trừ lúc ngủ thì thôi , gần như cứ chỗ nào có anh thì lại thấy lính tráng chỗ ấy tán chuyện râm ran , cười lăn cười lóc .
Mùa xuân năm 1984 , kết thúc khóa huấn luyện tân binh , cùng với đa số trong đám lính Hà đông , anh Vĩnh được điều về C14 hỏa lực trực thuộc trung đoàn nằm mãi trong Lao chải (Thai60 em không còn nhớ là C14 hay là C15 nữa) .
Cuối tháng 4/1984 , đang ở trên chốt ngang lưng dãy Tây côn lĩnh , đang trong thời gian báo động chiến đấu căng thẳng , anh Vĩnh nhận được tin vợ đến thăm . Bằng mọi cách hỏi đường , bám xe lính , bám chân lính vận tải , chị đã mò vào tới tận Cầu khỉ trong Lao chải , nơi cách Ngã Ba Thanh thủy về phía Tây tới gần 20 cây số , bất kể pháo địch dội xuống ùng oàng suốt ngày .
Đơn vị lại giải quyết cho anh Vĩnh đưa vợ ra TX Hà giang nghỉ ngơi , vì C anh không có cứ ở phía sau , còn các cứ của các tiểu đoàn và Trung đoàn bộ thì đều nằm trong tầm pháo và đã bị bắn phá xơ xác .
Ở cùng vợ dưới TX mới được có 2 ngày đêm , đến sáng ngày 28/4/1984 , khi chiến sự nổ ra , quân địch tấn công xâm chiếm vào đất mình , sáng ra , nghe tiếng nổ và thấy bà con dân tộc từ hướng đường biên sơ tán về qua kể lại , anh Vĩnh đã bắt vợ phải theo xe ca về xuôi . Trưa hôm đó , anh cuốc bộ dọc QL2 gần 40 cây số dưới làn đạn pháo quân thù để về đơn vị trong Lao chải .
Khoảng tháng 6 / 1984 , đơn vị C14 của anh Vĩnh chuyển từ Lao chải xuống Nà sát , nằm bên Đông sông Lô , đoạn gần ngang KM16 QL2 (khoảng giữa Làng Pinh và Nà cáy) . Sang đó , đơn vị anh đã bỏ cối 120 chuyển sang bắn DKB , DKU , DKZ , H12 ...
Do trận địa ở cách sông , không có đường oto tới nơi , nên việc tiếp đạn và lương thực thực phẩm cho bên ấy toàn phải bằng sức lính . Thường thì lính VT bọn 60 em phải làm việc đó , nhưng nhiều khi chính anh em đơn vị đó cũng phải đi tải hàng về cho mình . Mỗi khi sang bên C14 , hoặc mỗi khi cánh bên ấy sang Nà cáy lấy hàng , lính tráng đồng hương mà gặp nhau là lại vui như Tết , và vẫn cảnh cứ chỗ nào mà có anh Vĩnh thì chỗ đó lính tráng lại cười lăn cười lóc vì những câu chuyện tiếu lâm hay tán dóc ba lăng nhăng xí xộ của anh .
Lần nào gặp Thai60 , anh Vĩnh cũng trêu chọc : Thằng này lớn tướng rồi , chim to thế này mà vẫn chưa biết mùi phụ nữ , khổ thân thằng cu tý , thôi cố gắng đánh thắng chiến dịch này , lúc nào ra quân thì anh dạy cho cách tán gái lấy vợ ...
Đầu năm 1985 , gần Tết âm lịch , trong một lần vượt cầu treo sang QL2 lấy hàng , cánh lính C14 của anh Vĩnh bị trúng pháo địch , nhiều anh em bị thương vong , trong đó có anh Vĩnh . Anh bị mảnh pháo trúng đầu , nằm ngất lịm như đã bị chết . Đơn vị túi bụi băng bó cứu chữa cho anh em thương binh , tìm cách khiêng cõng số bị thương vào Làng Pinh và Nà cáy để cấp cứu . Trong khi số anh em còn lành lặn tỏa đi khiêng vác thì anh Vĩnh vẫn đang nằm cùng vài anh em khác bên cạnh đống xác của các tử sỹ . Tình cờ có một chiếc xe tải chở thương binh và tử sỹ từ Nà cáy xuống , gặp đám anh em nằm bên đường , họ đã dừng xe chuyển hết đám ấy lên xe chở luôn về phía sau .
Do vết thương rất nặng , anh Vĩnh được chuyển thẳng về các viện tuyến sau . Ở viện 9 , anh Vĩnh đã tỉnh , vết thương đã ổn định , nhưng anh bị mất hoàn toàn trí nhớ . Các bệnh viện khi tiếp nhận anh hay khi chuyển anh đi viện kế tiếp đều không biết anh tên là gì , thuộc đơn vị nào , chỉ ghi chung chung là thương binh từ Vị xuyên .
Về phía đơn vị , chắc mẩm là anh Vĩnh đã được chuyển về phía sau nên không quan tâm nữa . Còn lũ anh em đồng hương Hà đông cũng chẳng còn ai nghe được tin tức gì về anh . Cứ như thế suốt mấy chục năm trời . Mỗi lần anh em có dịp gặp nhau , trong câu chuyện ký ức lần nào cũng có những giai thoại , kỷ niệm về anh .
Sáng hôm 11/9/2016 , tức là chủ nhật tuần trước , lính tráng Hà đông tụ tập ở cổng bảo vệ một khu đô thị ngay cạnh Tổ dân phố số 6 phường La khê . Cứ mỗi khi có một ai mới đến trình diện thì lại được anh em chỉ vào một người da trắng hồng cao to , đầu trọc lốc với vết sẹo to tướng đang ngồi cười ngơ ngẩn , rồi hỏi : Có nhớ ra là ai đây không ? Anh Vĩnh đấy , mới khai quật được đấy .
Thai60 và anh Vĩnh cũng chả nhận ra được nhau , nhưng khi được anh em nhắc lại anh này trước ở Tuyên huấn E , sau về C25 VT , anh Vĩnh cứ nắm chặt tay Thai60 , lắc lắc rồi hỏi : Mày còn nhớ mấy lần bọn anh bơi qua sông Lô sang bên Nà cáy chỗ mày để xin thuốc lào không ? Mày vẫn còn nợ bọn anh một bữa cơm hôm thằng Tuấn Bẩn bị trúng đạn trong hầm mày đấy nhé .
Nhìn thấy anh Vĩnh còn sống , vẫn vui cười hài hước , lính tráng thằng nào cũng vui , nhưng ai cũng ngậm ngùi xa xót khi thấy anh không còn được tỉnh táo , mạnh khỏe và hào sảng như ngày trước nữa .
Chiều hôm đó khi chiếc xe ca chở đoàn theo đường cao tốc Cầu Giẽ - Pháp Vân về đến Hà nội , lúc xe đến cổng trường Học viện Công nghệ BCVT , nơi Thai60 đang công tác , em tạm biệt anh em và xuống xe . Nối ngay sau em là anh Vĩnh .
Hóa ra nhà anh Vĩnh ở khu đô thị Mỗ lao , cách nhà 60 em chưa đầy 1km . Hai anh em ghé vào một cái hàng nước ven đường trên hè phố gần dãy Ki ốt làm chén nước chè và trò chuyện .
Trong câu chuyện , anh Vĩnh vẫn cứ nhớ nhớ quên quên , nhưng cái chất hài hước hào sảng trong anh vẫn lấp lánh trong nét cười , ánh mắt .
Anh Vĩnh kể anh nằm viện 9 như một kẻ vô danh suốt mấy năm trời , bệnh tình lúc nặng lúc nhẹ , nhưng thời gian ấy anh đã mất hoàn toàn trí nhớ , chả ai biết anh là ai , quê quán ở đâu , trước khi bị thương thuộc đơn vị nào . Mãi sau này khi vợ anh lần mò tìm được thì mọi người mới biết .
Tìm lại được anh , mặc cho bệnh viện khuyên rằng cứ để anh ở lại đó , bệnh viện sẽ tìm cách liên hệ với đơn vị giải quyết chính sách và làm chế độ cho anh , nhưng thấy anh thân tàn ma dại , chị đã nhất quyết đón anh về để tự tay chị thuốc thang chăm sóc . Và chị đã cứu được anh , tuy trí nhớ của không khôi phục được hoàn toàn , nhưng nếu có người khơi gợi lại thì anh sẽ nhớ ra dần .
Hỏi anh sao suốt mấy chục năm trời anh không tìm cách để làm chế độ , anh bảo anh thì chả biết chả nhớ cái gì , còn chị thì cứ nghe nói đến chuyện phải đi lại liên hệ tốn phí là chị lại gạt đi . Chị bảo chị không cần gì hết , chỉ cần anh sống vui vẻ thanh thản là chị mãn nguyện lắm rồi .
Hỏi anh về cuộc sống kinh tế , anh nói chị đảm đang lắm , cuộc sống ổn , các cháu đã lớn . Nói tới chị , anh rơm rớm nước mắt : Thái ơi , anh đã không uổng công khi ngay từ hồi còn trẻ đã quyết tâm đến cùng để cưới cho bằng được chị . Cả cuộc đời của chị là một chuỗi ngày tháng hy sinh cho tình yêu đấy em ạ . Suốt đời này anh mang ơn vợ anh , anh chẳng có gì để bù đắp cho cô ấy cả , anh ân hận lắm .
Ngồi nghe anh xa xót ngậm ngùi , nhớ về những câu chuyện đời mà anh kể ngày trước , tự nhiên 60 em buột mồm : "Thực ra anh đã cho chị , cho tình yêu của mình rất nhiều thứ , trong đó cái điều lớn lao nhất mà anh đã làm được chính là hình ảnh một người chồng , một người yêu không hèn , anh ạ " .
Vừa nói ngớt mồm , tự nhiên thấy mình có vẻ văn hoa một cách thô thiển sống sượng như thế , lại sợ anh liên tưởng tới những lần bị "tuột xích" , 60 em ngại quá , cứ dõi mắt nhìn mông lung qua đầu dòng người trên đường phố , chỉ mong anh không để ý hoặc quên béng đi cái câu bộp chộp mà mình vừa buông ra .
Hình như anh đã nghe rõ . Hình như anh đã không quên . Thai60 thấy anh cứ lẩm bẩm "Không hèn ...Không hèn...".
Ngồi thêm một lúc nữa , bắn thêm mấy bi thuốc lào , lẩm nhẩm mấy câu ấy như đang ngỡ ngàng vỡ vạc từng câu từng chữ , chợt anh như bừng tỉnh : Thái nói hay quá , ừ , anh nghiệm ra rồi , vợ anh cũng đã từng nói gần giống như thế , nhưng anh không tin , bây giờ em nói thế này thì anh tin rồi , anh vui quá , vui quá ... Thôi , anh về đây , lúc nào sang thăm anh nhé .
Sợ anh đầu óc lẫn lộn lại có tý hơi men , chắc gì đã nhớ đường về nhà , Thai60 bảo anh : Để em đưa về ... , nhưng anh Vĩnh bảo không cần đâu , mọi ngày anh vẫn đi bộ lang thang ra tận đầu phố chỗ siêu thị Trần Anh kia kìa .
Nhìn gương mặt anh tươi tắn hồng hào trở lại , cái đầu trọc với vết sẹo to tướng ánh lên dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều mùa thu , Thai60 ôm anh ,hỏi nhỏ : Anh có còn gì lăn tăn hay nuối tiếc nữa không ?
Anh Vĩnh cười : Có chứ , anh tiếc là cho đến tận bây giờ anh vẫn chỉ là một người lính vô danh ...
Trong ánh lam chiều nhập nhoạng , dưới sắc hồng của những tia hoàng hôn cuối cùng đang phủ rực rỡ trên những bức tường của những tòa cao ốc đứng ngạo nghễ bên đường hắt xuống , anh Vĩnh thong thả dạo bước . Nhìn dáng đi an nhiên của anh , ngó cái nét cười hóm hỉnh và hào sảng của anh , mọi nỗi lo trong lòng 60 em như bay đi hết theo làn gió thu rười rượi . Anh Vĩnh đang về nhà , anh Vĩnh sẽ không lạc đường đâu . Bởi ngôi nhà ấm áp mà anh chị góp sức dựng xây đã khắc dấu trong trái tim của họ .
Đêm đó , trằn trọc vì bao nhiêu xúc cảm của một ngày hạnh phúc khi được gặp lại bao nhiêu gương mặt đồng đội lính thân quen sau mấy chục năm xa cách , hình ảnh đó cứ trở đi trở lại mãi trong đầu Thai60 em . Đã soạn một tin nhắn : " Anh không phải là người lính vô danh " , đã mấy lần giơ ngón tay định nhấn phím để gửi cho anh Vĩnh , nhưng 60 em lại thôi không gửi nữa . Bởi với những người có trái tim như anh , như chị , điều đó là thừa .
Ôi... Trên mảnh đất hình chữ S này có biết bao nhiêu những trái tim vô danh mà vô cùng nồng hậu như thế ...
Thân ái chào các bác và anh em .
|