Phần kết
6 giờ 45 phút chiều
Wroclaw, Ba Lan Anh bị muộn.
Lúc mặt trời lặn xuống phía chân trời, Gray đi dạo qua chiếc cầu thép đúc màu xanh, cầu kiểu cổ bắc qua dòng sông Oder, một dải nước phẳng xanh, bóng như gương lung linh trong ánh mặt trồi đang lặn.
Gray nhìn đồng hồ. Rachel đáng bây giờ phải đang hạ cánh. Họ dự định gặp nhau ỏ quán cà phê bên kia đường với khách sạn trong một khu phố đầy di tích lịch sử. Nhưng trước hết anh phải thắt nút nốt một sợi dây, một cuộc phỏng vấn cuối cùng.
Gray tiếp tục đi ngang qua cái cầu dành cho người đi bộ. Bên dưới chân cầu, một đôi thiên nga đen lướt nhẹ nhàng trên mặt nước. Mấy con hải âu bay ngang tròi, soi dáng trên mặt sông. Không khí có vị biển, và mấy chùm hoa tím mọc bên bờ nước. Anh đã bắt đầu chuyến đi của mình tại một cái cầu ở Copenhagen, và bây giờ nó kết thúc tại một cái cầu khác.
Anh ngước mắt lên nhìn thành phố cổ kính của những mái chóp nhà thờ màu đen, bọc mái bằng đồng đỏ và những tháp đồng hồ thời phục hưng. Thành phố Wroclaw đã từng có tên là Breslau, một thị trấn pháo đài trên biên giới Đức và Ba Lan. Những vùng rộng lớn của thành phố đã từng bị san bằng trong Thế chiến thứ Hai khi quân của Đức đánh nhau với Hồng quân Xô Viết.
Đó cũng là lý do vì sao Gray lại đến đây.
Phía trước là đảo Nhà thò lớn. Hai chóp tháp kiểu gô- tích có cùng tên với hòn đảo, Nhà thờ thánh John, bừng sáng lên khi ngày kết thúc. Nhưng nhà thờ không phải là bến đến của Gray. Có cả đến hai mươi nhà thờ nhỏ chen chúc trên hòn đảo này. Mục tiêu của Gray chỉ cách chiếc cầu vài bước chân.
Đôi ủng của anh giẫm từ các tấm lát bằng thép sang mặt đường lát đá.
Nhà thò thánh Peter và nhà thờ thánh Paul nằm khiêm nhường bên tay trái, rất dễ bị bỏ qua, chìa mặt sau bằng bức tường gạch phía sông. Gray phát hiện ra một cánh cửa kho than nhỏ dẫn từ kè đá viền sông đến sân sau nhà mục sư nhà thờ.
Một đứa trẻ đã từng vẩn vơ chơi dọc theo con sông này ư?
Một đứa bé tuyệt hảo.
Gray biết qua những hồ sơ vẫn còn mở của người Nga rằng cậu bé không có mẹ ấy đã được nuôi dưỡng tại một trại mồ côi từng được nhà thò thánh Peter và nhà thờ thánh Paul điều hành. Có rất nhiều những đứa bé bị bỏ rơi thế sau chiến tranh, nhưng Gray đã khu biệt lại xác suất theo lứa tuổi, giới tính và màu tóc.
Chỉ số cuối cùng của các thông số này là chắc chắn nhất, màu tóc hung trắng.
Gray cũng tìm thấy hồ sơ tìm kiếm của Hồng quân Nga về thành phố, về các cuộc oàn quét của họ trên các dãy núi truy tìm các phòng thí nghiệm ngầm của quân Quốc xã, về những phát hiện của họ tại mỏ Wenceslas. Họ đã sắp bắt được tên SS- Obergruppenfủhrer Jakob Sporrenberg, ông nội của Anna và Gunther, lúc tên này sơ tán Cái chuông. Lisa đã được Anna nói cho hay rằng chính trong thành phố này, trên dòng sông này, mà Tola, con gái của Hugo, đã dìm chết đứa trẻ.
Nhưng chị ta có dìm được không ?
Chính vì giả thức chưa được xác minh này mà Gray và nhóm chuyên gia nghiên cứu lèo tèo của Lực lượng Sigma phải lặn lội tìm tòi trong các hồ sơ cũ, bám theo một dấu vết từ lâu đã nguội lạnh, ghép nhặt từ mẩu mảnh rơi vãi. Rồi đi đến phát hiện... cuốn nhật ký của vị tu sĩ, người đã cai quản trại trẻ mồ côi ở đây, kể về một cậu bé, lạnh lùng và cô đơn được người ta tìm thấy bên xác người mẹ đã chết. Chị ta đã được chôn cất trong trong một nghĩa địa gần đây, cho đến bây giờ cũng không có tên.
Nhưng cậu bé con đã sống, lớn lên ở đây, vào học trường dòng dưới giám hộ của chính cha xứ người đã cứu cậu, có cái tên cha Piotr.
Gray bước ngang qua chỗ cửa phòng mục sư. Anh đã gọi điện thoại trước để phỏng vấn vị mục sư sáu mươi tuổi này, trong vai phóng viên đi tìm trẻ mồ côi thời chiến tranh để viết sách. Gray nâng chiếc vòng móc gõ cửa treo trên tấm cửa gỗ khó phân loại lên và gõ.
Anh có thể nghe thấy tiếng ca vang lên từ chính nhà thờ, đang buổi hành lễ.
Một lát sau, cánh cửa mở ra.
Gray biết ngay ai là người đón anh, nhận ngay ra ngươi trong những bức ảnh cũ với khuôn mặt đã già không nếp nhăn, tóc trắng bù xù rẽ ngôi chính giữa đầu. Cha Piotr ăn mặc xuềnh xoàng, quần vải bò, áo sơ mi đen, cổ La Mã trắng của dòng đạo ông theo, áo bên trong màu sáng có cài khuy.
Ông nói tiếng Anh với chất giọng Ba Lan đặc sệt.
- Ngài chắc là Nathan Sawyer.
Gray không phải tên đó nhưng anh gật đầu, bỗng thấy mình khó chịu vì nói dối một vị tu hành. Nhưng điều lẩn tránh này là cần thiết, vì sự nghiệp của chính vị mục sư già và của. chính anh.