Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 11:02:09 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Trật tự đen  (Đọc 67048 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #190 vào lúc: 26 Tháng Năm, 2016, 04:49:15 am »


*

*       *

        3 giờ 17 phút chiều

        - Anh hóa kiếp chúng ta mất thôi! - Baldric nhắc lại.

        Gray không chịu thôi:

        - Ông có thể làm chậm quá trình xả bức xạ của Cái chuông được không? Cho tôi thời gian để xuống dưới. Để cố định vành khiên.

        Ông già nhìn chằm chằm vào vành khiên hơi khựng đứng, bao bọc trong thứ ánh sáng xanh. Nỗi hoảng sợ phản chiếu trên mặt:

        -  Có thể có cách, nhưng... nhưng...

        - Nhưng cái gì?

        - Ai đó phải đi vào bên trong đấy.

        Lão chỉ cây gậy ba-toong đang run rẩy vào căn phòng hơi và lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối không làm người tình nguyện.

        Một giọng nói vang lên khi cánh cửa bị đẩy mở ra:

        - Tôi sẽ làm việc này.

        Gray và Marcia quay nhào lại, giơ súng lên.

        Một hình ảnh kinh ngạc đi cà nhắc vào phòng. Monk đi trước, dìu đõ một người phụ nữ tóc sậm vừa nói với họ. Hầu như tất cả những người khác đều là người lạ. Một ông già da đen tập tễnh bước vào cùng với một thanh niên mày râu nhẵn nhụi trong bộ đồ quân sự gọn gàng. Theo sau họ là Fiona và một nữ vận động viên cao, có mái tóc bạch kim trông như thể vừa chạy ma- ra- tông về. Hai người dìu đỡ một ngưòi già hơn, tập tễnh, đi chân đất. Quán tính dường như là tất cả để giữ cho ông già đứng vững trên hai chân. Ngay khi người phụ nữ dừng lại, ông già liền nghiêng người. Khuôn mặt ông, vẫn cúi xuống cho đến tận lúc này, nâng lên, gặp ngay cái nhìn chằm chằm của anh bằng đôi mắt xanh lơ quen thuộc.

        - Gray à...- Ông lặng lẽ lẩm bẩm.

        Một cú sốc toàn thân khi anh nhận ra:

        - Giám đốc Chỉ huy Crowe đấy ư?

        Gray vội vàng đến bên ông.

        - Không còn thòi gian đâu.

        Người phụ nữ tóc sậm cảnh báo, vẫn được Monk trợ giúp. Trông cô ta khá hơn đôi chút so với Painter. Đôi mắt cô nhìn cái vành khiên và Cái chuông với cái nhìn quen thuộc.

        - Tôi cần người giúp để vào được trong buồng chuông. Và anh ấy sẽ đi với tôi.

        Cô nâng một cánh tay run rẩy trưốc mặt Baldric Waalenberg.

        Lão già rên lên:

        - Không...

        Người phụ nữ nhìn trừng trừng:

        - Chúng tôi cần hai người giữ cáp điện phân cực. Và ông biết về máy móc.

        Monk ra hiệu về phía ông già da đen:

        - Mosi, giúp đưa Anna vào trong đó. Chúng ta cần một cái thang.

        Rồi anh đối diện với Gray, và vội siết mạnh một cái bắt tay, dướn người về đằng trước để chạm vai vào vai trong cử chỉ thân thuộc hơn.

        - Chúng ta không có nhiều thòi gian.

        Gray nói vào tai Monk, bỗng ngạc nhiên thấy mình thật nhẹ nhõm khi Monk đến. Hy vọng sống lại trong anh.

        - Kể cho tôi xem nào.

        Monk tháo chiếc bộ đàm ra và chuyển nó cho Gray:

        - Cho cái cục này chạy đi. Tôi sẽ lo mọi chuyện ở đây. Gray bắt lấy chiếc bộ đàm và vắt óc suy nghĩ. Anh có

        hàng ngàn câu hỏi nhưng họ sẽ phải chờ. Anh giữ kênh bộ đàm mỏ. Anh nghe thấy tiếng ồn và giọng nói, tiếng cãi cọ và một vài tiếng quát tháo. Tiếng bước chân theo sau, đang chạy. Anh liếc nhìn về sau. Đó là Fiona.

        - Em đi cùng anh!

        Cô hét to và rút ngắn khoảng cách trước lúc anh tới được chỗ cầu thang hỏa lực.

        Anh trèo xuống.

        Cô nhấc bộ phát sóng lên cùng cần ăng-ten phụ:

        - Trong trường hợp anh va vào bất cứ một con quái vật nào.

        - Chỉ cần cương lên. - Anh nói.

        - Thôi, im đi.

        Họ chạy nốt quãng đường, tối đường đến sảnh chính ở tầng thấp và phòng tiện ích.

        Monk nói trọng chiếc bộ đàm:

        - Anna và lão già đáng nguyền rủa đang ở trong buồng chuông. Dĩ nhiên là ông ta không vui vẻ gì. Nhục. Còn chúng ta lại sắp trở thành những người bạn tốt như thế.

        - Monk...thôi đi.

        Gray cảnh báo, kéo trọng tâm chú ý về lại nhiệm vụ.

        - Tôi sẽ chuyển chiếc bộ đàm cho Anna. Cô ta sẽ phối hợp với anh. ôi chà, tiện đây nói nhé, anh chỉ có chưa đầy một phút thôi đấy. Chào.

        Gray lắc đầu và giật mở cánh cửa phòng tiện ích.

        Bị khoá.

        Fiona nhìn anh giật cửa lần hai và thở dài:

        - Không có khoá à?

        Gray cau mày, giật súng từ thắt lưng ra, chĩa thẳng vào ổ khoá. Anh nổ súng. Tiếng nổ rền vang trong sảnh chính, nhả ra một luồng khói từ ổ khoá. Anh xô vào, cánh cửa mỏ tung.

        Fiona theo sau:

        - Em cũng đoán phải thế mới được việc.

        Phía trước, anh nhìn thấy bộ tổ hợp mô- tơ và pít- tông đế nâng và hạ cái vành khiên hơi.

        Một phản ứng điện tích nhịp nhàng kỳ lạ tràn qua chiếc bộ đàm, nâng dần và tuôn trào như sóng biển. Gray nhận thấy chắc nó bị nhiễu do Cái chuông. Monk chắc hẳn đã chuyển chiếc bộ đàm cho Anna.

        Khẳng định điều này, anh nghe thấy giọng phụ nữ đang tranh luận qua điện tĩnh. Đó là tiếng cãi cọ về kỹ thuật, vẻ bực tức pha trộn của tiếng Đức và tiếng Hà Lan. Gray điều chỉnh khi anh vặn dây chuyền động cơ. Sau đó, giọng ngưòi phụ nữ nghe rõ hơn bằng tiếng Anh.

        - Sĩ quan chỉ huy Pierce phải không?

        Anh chỉnh giọng cho rõ hơn:

        - Cứ nói đi.

        Giọng bà ta khè khè kiệt sức:

        - Chúng tôi đưa được ngón tay vào rãnh phía trên nhưng không thể giữ được.

        - Bám chắc vào.

        Gray nhận ra vấn đề. Cầu chì bị nổ bỏi một pít- tông. Dùng vạt áo, anh kéo mạnh nó ra. Anh quay về phía Fiona:

        - Chúng ta cần một cái khác. Chắc chắn phải có một cái thừa đâu đó quanh đây.

        - Nhanh lên, chỉ huy.

        Hiện tượng tĩnh điện nhiễu sóng lớn hơn, nhưng không đủ xoá lời của Baldric, thì thầm với Anna rất gấp gáp:

        - ... vào phe chúng tôi đi. Chúng ta có thể sử dụng một chuyên gia khác xử lý Cái chuông.

        Thậm chí lúc sợ hãi, Baldric vẫn đang xoay xở mọi cách.

        Gray gí tai nghe sát hơn. Mụ ta sẽ phản bội họ chăng? Anh ra hiệu cho Fiona:

        - Quăng cho anh bộ truyền tín hiệu.

        Cô lén trao máy cho anh. Anh bắt lấy và bật cần ăng- ten kim loại ra. Anh không có đủ thòi gian để tìm cái cầu chì thừa. Anh sẽ phải bỏ qua nó. Anh kẹp chặt ăng-ten giữa các chỗ tiếp xúc và xuyên qua bảng điều khiển bằng một lực tay ấn rất mạnh. Hoạt động được thì tự nó chính là lời giải thích.

        Trên đỉnh được đánh dấu chữ OP và bên dưới là ONDERAAN

        Đi lên và đi xuống.

        Không chính xác là khoa học tên lửa.

        Gray nói trong bộ đàm:

        - Anna. Cô và Baldric có thể ra khỏi đó.

        - Chúng tôi không thể, thưa chỉ huy. Một người trong chúng tôi phải giữ ngón tay trong rãnh. Nếu cả hai chúng tôi cùng đi thì Cái chuông sẽ thổi bay ngay lập tức.

        Gray nhắm mắt lại. Họ không dám tin vào sự hợp tác của Baldric.

        Nhiễu sóng tĩnh điện tăng lên thành tiếng ầm ầm mò đục bên tai anh.

        - Anh biết anh phải làm gì, thưa chỉ huy.

        Anh biết chứ.

        Anh đẩy mạnh cần gạt.

        Xa xa, những lời cuối cùng của mụ đã vọng được đến anh:

        - Nói với anh trai tôi... Tôi yêu anh ấy.

        Nhưng lúc mụ hạ chiếc bộ đàm xuống, một câu nói cuốỉ cùng bật ra - liệu có phải để trả lời đề nghị của Baldric, hay là lời khẳng định cuối cùng cho cả thế giới hoặc đơn giản chỉ là để nguôi ngoai cho chính mình.

        - Tôi không phải là Đức quốc xã.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #191 vào lúc: 26 Tháng Năm, 2016, 04:52:32 am »


*

*       *

        3 giờ 19 phút chiều

        Lisa quì xuống sàn, nâng Painter lên. Sau đó, cô cảm thấy tiếng ầm ầm của loạt máy móc đồ sộ rung dưới đầu gối. Phía trước, vành khiên chì khổng lồ vươn cao lên trần, che khuất luồng ánh sáng xanh.

        Cô vươn nửa chừng lên. Anna vẫn ở đó. Thậm chí, Monk đã bước một bước đến gần vành khiên hơi đang đóng lại.

        Một tiếng thét kinh hoàng bật ra từ bên trong.

        Đó là tiếng lão già. Lisa nhìn ra những ngón tay lão ta cào bới trên gờ, điên cuồng, cố bấu víu. Quá muộn. Nó dâng cao hơn tầm với của lão và nhẹ nhàng kẹp chặt vào vành tròn trần nhà.

        Tiếng thét của ông ta có thể nghe thấy được, ngột ngạt, điên cuồng.

        Rồi sau đó, Lisa cảm nhận được. Trong ruột gan. Một luồng sức mạnh. Không thể miêu tả được. Một cơn chấn cơ địa mà lại không hề có chuyển động nào. Rồi chẳng có gì. Hoàn toàn im lặng, thế giới nín hơi.

        Painter rên rỉ như thể hiệu ứng đó khiến anh đau đớn.

        Anh ngả đầu vào lòng cô. Cô khám người anh. Mắt lộn thụt vào trong. Hơi thở lẹt xẹt bật ra nước. Cô lay nhẹ anh. Không phản ứng. Nửa hôn mê. Họ đang mất anh.

        - Monk...!

*

*       *

        3 giờ 23 phút chiều

        - Nhanh lên, Gray!

        Tiếng Monk gọi trong bộ đàm.

        Gray chạy rầm rập lên bậc thang, Fiona bám sau. Phía dưới, anh đã trì hoãn vừa đủ thời gian để tìm ra một cầu chì thay thế và sửa chữa vành khiên. Anh không hiểu hoàn toàn là Monk đã đặt rơle, nhưng anh lại lấp đầy khoảng trông bằng những gì anh biết. Painter đã có dạng bị nhiễm độc bức xạ, và Cái chuông là phương thuốc chữa trị duy nhất.

        Khi anh gần xuống tầng năm, anh nghe thấy tiếng bước chân đi ủng nặng nề trượt theo sau. Gray rút súng ra. Bây giờ còn là cái gì đây?

        Một dáng ngưòi cao lớn, lông mày rậm, và trắng nhợt xuất hiện phía trên,'ngã trượt xuống nửa cầu thang về phía anh. Áo sơ mi anh ta thẫm máu. Một vết xước xù xì cào rách một bên mặt từ đỉnh đầu đến cổ họng. Anh ta nắm cổ tay gãy trước bụng.

        Gray giơ súng lên.

        Fiona đẩy qua mặt anh:

        - Không. Anh ta cùng hội chúng ta. - Hạ giọng, cô bé nói tiếp cùng cái gật đầu: - Anh trai của Anna đấy mà.

        Gã khổng lồ trượt chân về phía họ, cũng nhận ra Fiona. Cặp mắt nheo lại với vẻ hoài nghi mệt mỏi. Nhưng hắn quăng súng lại phía trên cầu thang:

        - Phỏng tỏa. - Hắn làu bàu.

        Bị phong toả rồi.

        Vậy là gã khổng lồ đã dành thêm thòi gian cho họ bằng chính máu của mình.

        Họ vội vã xuống sảnh về phía căn phòng có chứa Cái chuông. Nhưng Gray biết anh phải chuẩn bị tinh thần cho Gunther. Sau hy sinh của Anna, ít nhất anh đã mang nợ người anh trai của mụ. Anh chạm vào khuỷu tay ngưòi đàn ông.

        - Còn Anna... - anh bắt đầu nói.

        Gunther quay lại phía anh, căng thẳng, đôi mắt đau đớn như thể chờ đợi điều tồi tệ nhất.

        Gray đốì mặt với nỗi sợ hãi đó và đã giải thích bằng những từ ngữ ngắn gọn, kết thúc bằng sự thật cuối cùng:

        - Nỗ lực của cô ấy đã cứu mạng những người khác.

        Đôi chân ngưòi đàn ông cao lón từ từ trùng xuống cùng lòi kể. Những vết thương trên người hắn vốn không thể hạ gục hắn thì cuốỉ cùng nỗi buồn đau đã làm điểu ấy. Hắn từ từ khuỵu xuống sàn sảnh.

        Gray ngập ngừng.

        - Lời cuối cùng của cô ấy... là dành cho anh, chuyển đến anh tình yêu thương.

        Người đàn ông ôm mặt và cong người trên sàn.

        - Tôi rất lấy làm tiếc... - Gray nói.

        Monk xuất hiện ở cửa:

        - Gray, anh làm chết tiệt gì vậy?

        Sau đó anh nhận ra Gunther trong dáng điệu đau khổ tột cùng. Giọng anh chết lặng đi.

        Gray bước tới chỗ Monk.

        Chuyện chưa xong đối với bất kỳ ai trong số họ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #192 vào lúc: 26 Tháng Năm, 2016, 04:56:39 am »


*

*       *

        3 giờ 22 phút chiều

        - Hạ vành khiên xuống!

        Lisa liếc nhìn Chỉ huy Pierce sải bước trong phòng cùng với Monk, cả hai nghiêng cụng đầu vào nhau. Cô đứng trên bộ điều khiển Cái chuông. Cô mất ít phút làm quen vối thiết bị. Trên đoạn đường ở đây, Anna đã kiểm tra kỹ lưỡng chi tiết chức năng hoạt động của Cái chuông. Người phụ nữ đã lo mình có thể quá yếu không nắm được cách sử dụng nó. Một người nữa cần phải biết. Bổn phận đó rơi vào Lisa.

        - Vành khiên! - Gray gọi cô một lần nữa từ phía Monk.

        Cô gật đầu lơ là và búng nhẹ cái then.

        Động cơ kêu vang, lách cách bên dưới. Cô quay lại theo dõi vành khiên rơi xuống. Cùng với sự im lìm của Cái chuông, ánh sáng không còn rực rỡ nữa. Cách đó một bước, Painter nằm trên một tấm vải bạt trên sàn, với sự có mặt phút chốc của tiến sĩ Fairfield. Phía bên phải, Mosi và Brooks kéo một tấm vải bạt khác lên thi thể của hai kẻ sinh đôi.

        Thế còn ông của chúng thì sao?

        Vành khiên hơi tiếp tục hạ thấp, bây giờ đã đên thắt lưng. Cái chuông giờ ngồi lặng lẽ ở giữa, chờ đợi được kích hoạt trở lại. Lisa nhớ lại lòi mô tả của Anna về thiết bị hình

        Cái chuông. Một dụng cụ đo lượng tử tối thượng. Nó chẳng còn làm cô sợ nữa.

        Bên trái, tiếng la hét đôi chút nghe thấy, át qua tiếng động cơ mô-tô, Monk liên tưởng tới thông điệp qua bộ đàm từ Khamisi. Lực lượng Zulu đã chiếm được đồn điền này, đẩy lực lượng còn sống sót của nhà Waalenberg vào tòa lâu đài, nơi đang bị bao vây. Trận đấu súng vẫn tiếp diễn phía trên.

        - Gunther chặn cầu thang lửa. - Gray nói. - Và tất cả các cửa thang máy đều chẹn mở. Sẽ cho chúng ta thêm chút thòi gian.

        Anh vẫy tay cho Brooks và Mosi:

        - Tiếp tục theo dõi phía ngoài sảnh chính!

        Họ nhặt vũ khí và tiến lên.

        Khi họ bỏ đi, Gunther vấp vào bên trong. Từ biểu lộ trên nét mặt, Lisa biết gã đã được nghe kể về Anna. Gã đã quẳng bỏ hết vũ khí. Từng bước đi nặng nề khi tiến về vành khiên đang hạ thấp. Hắn phải chứng kiến kết cục. Lời tạ tội cuối cùng cho toàn bộ khí huyết trên tay gã.

        Vành khiên hạ đến điểm dừng. Động cơ im lặng.

        Lisa sợ nhìn thấy cảnh tự huỷ hoại, nhưng cô có một nhiệm vụ ở đây.

        Cô băng ngang tới Cái chuông.

        Anna nằm nghiêng người một bên trong cái bóng của thiết bị, cong người như một đứa trẻ. Nước da trắng màu tro, mái tóc sậm bạc đi như tuyết, như thể bị biến thành một pho tượng đá cẩm thạch. Gunther bước qua miệng khiên và quì xuống bên cạnh em gái. Không nói một lời, không biểu lộ, gã cúi xuống và bế xốc em gái trên tay. Người em gái rũ lả mình đã chết, gục đầu vào vai anh trai.

        Gunther đứng lên, quay lưng lại Cái chuông, và quay đầu bước đi.

        Không ai cố ngăn gã.

        Hắn biến mất ngoài cửa.

        Lisa nhìn chằm chằm vào một dáng người khác đang oằn oại trên sàn bằng chì của căn phòng hơi. Baldric Waalenberg. Giống Anna, nưốc da trắng một cách nhân tạo gần như trong suốt. Nhưng bức xạ cũng đã đốt cháy hết tóc đê lại cái đầu trọc, thậm chí mất cả lông mi lẫn lông mày. Thịt cũng bị co đến tận xướng, để lại cho lão một cái dáng bề ngoài giống xác ướp. Và đôi điều vể lão nằm sâu trong cấu trúc xương là...là sai.

        Lisa co cứng người, kinh hãi không dám bưóc tới gần hơn.

        Không tóc, cơ thịt teo tóp, đầu lâu méo mó, cứ như tan ra từng phần, rồi cứng lại. Xương cẳng tay thì xoắn, những ngón tay bị kéo dài ra một cách kỳ quặc, giống như khỉ đột. Ngôn từ thoái hóa choán đầy đầu óc cô.

        - Đưa ông ta ra khỏi đó.

        Gray nói đầy kinh tởm, rồi đối diện vói Lisa:

        - Tôi sẽ giúp cô đưa Painter vào trong.

        Lisa chầm chậm lắc đầu, bước lùi lại:

        - Chúng tôi không thể...

        Cô không thể ròi mắt khỏi thể xác méo mó đến kinh hoàng trước đã từng là trưởng tộc của dòng họ Waalenberg. Cô không thể để điều đó xảy ra với Painter.

        Gray đến bên cô:

        - Ý cô là gì?

        Cô nuốt nghẹn, vẫn nhìn chằm chằm khi Monk túm lấy vật quái dị chỗ ống tay áo, đơn giản là sợ chạm vào xác thịt lão.

        - Painter đi quá xa. Cái chuông chỉ giữ hy vọng ngăn chặn hay làm chậm quá trình suy nhược, chứ không phải có tác dụng làm đảo chiều. Anh muốn trì hoãn hướng đi của mình ở thể trạng hiện tại của anh ấy sao?

        - Nếu còn sống, còn hy vọng.

        Những lòi lẽ của anh được nói ra một cách nhẹ nhàng, tế nhị. Gần như họ đã thành công trong việc chuyển hướng chú ý của cô khi Monk lôi mạnh lão già ra khỏi thiết bị, va cả vào môi.

        Lisa mở miệng tranh luận về tia hy vọng giả tạo.

        Sau đó, mắt Baldric Waalenberg chớp mở rộng, trắng đục và mù loà, giống đá hơn là thịt. Mồm lão ngoạc dài ra trong tiếng la câm lặng dài vô tận. Dây thanh quản bị mất. Lão không có lưỡi. Chẳng có gì bên trong con người lão, ngoài nỗi khiếp sợ và sự đau đớn.

        Lại chính là tiếng la của Lisa thay cho lão già, thét to, lùi xa, cho đến khi va vào bảng điều khiển. Monk cũng nhận ra nỗi khiếp đảm thực sự ở đây. Anh lao ra xa, thả Baldric xuống nền đá hoa bên ngoài buồng hơi.

        Hình dạng đột biến gien này sụp đổ. Chân tay thõng thượt, không cơ bắp. Nhưng mồm thì mở ra và đóng lại, một con cá không có nước. Mắt nhìn mò mẫm.

        Rồi Gray bước đi giữa Lisa và nỗi khiếp đảm. Anh nắm chặt vai cô:

        - Tiến sĩ Cummings.

        Cái nhìn của cô, run rẩy trong sợ hãi, đổ dồn vào anh:

        - Chỉ huy Crowe cần chị.

        - Có... chẳng có gì tôi có thể làm được.

        - Có, chị có thể. Chúng ta có thể sử dụng Cái chuông.

        - Tôi không thể làm điều đó với Painter. - Cô cao giọng:

        - Không phải điều ấy.

        - Nó sẽ không xảy ra. Monk nói với tôi Anna đã hướng dẫn chị rồi. Chị biết cách cài đặt Cái chuông với công suất tổi thiểu, cho một bức phóng xạ giảm nhẹ. Điều vừa xảy ra ở đây thì khác. Baldric đã cài Cái chuông với công suất tối đa, một phương thức giết người. Và cuối cùng... cuối cùng gieo gió thì gặp bão .

        Lisa lấy tay che mặt, cô ngăn mọi thứ bùng ra:

        - Nhưng chúng ta đang cố gặt cái gì? - Cô rầu rĩ. - Painter đã kề cận cái chết. Sao anh ấy lại chịu đựng lâu hơn nữa?

        Gray kéo tay cô xuống. Anh nghiêng ngưòi bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình:

        - Tôi biêt, Giám đốc Crowe. Và tôi nghĩ chị cũng biết. Anh ấy sẽ chiến đấu tới cùng.

        Là một bác sĩ, cô đã nghe nói đến những cuộc tranh luận như thế trước đây, nhưng cô cũng là người thực tế. Khi không còn hy vọng, tất cả những gì một người luôn quan tâm tới người khác có thể làm là một giải pháp yên lành và phẩm giá.

        - Nếu có cơ hội cứu chữa, - cô nói, lắc đầu, giọng chắc chắn. - Thậm chí dù nhỏ, tôi sẽ làm. Nếu chúng ta biết được Hugo Hirszfeld đã cố gắng nói chuyện với em gái mình. Mật mã của gã được làm hoàn hảo.

        Cô lắc đầu một lần nữa.

        Gray chạm cằm cô bằng những ngón tay. Cô cố gắng sức thoát ra, nỗi tức giận phừng phừng. Nhưng những ngón tay kẹp thật chắc chắn và cứng ngắc.

        - Tôi biết điều Hugo giấu trong những cuốn sách đó.

        Anh nói.

        Cô cau mày nhìn anh, nhưng cô đọc được sự thật trong mắt anh.

        - Tôi có câu trả lòi. - Anh nói.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #193 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2016, 06:19:09 am »


Chương 16.

Câu đố của các chữ Run

        3 giờ 25 phút chiều

        Nam Phi


        - Đây không phải là mật mã. - Gray nói.- Nó chưa bao giờ là một mật mã.

        Anh quỳ xuống sàn nhà, tay cầm bút dạ. Anh khoanh tròn bộ chữ Run mà anh đã vẽ cho Baldric Waalenberg.


        Những người khác đã xúm quanh anh, nhưng anh tập trung chú ý đến Lisa Cummings. Câu trả lòi mà Gray đã nhận thức chẳng có ý nghĩa gì, song anh cảm thấy đó là cái ổ khóa, và người phụ nữ này hiểu biết nhiều về thiết bị này hơn bất cứ ai khác trong căn phòng những người có thể đang nắm chìa khóa. Họ cần phải cộng tác với nhau.

        - Lại chữ Run rồi. - Lisa nói.

        Gray nhăn trán nhìn đợi cô giải thích.

        Cô gật đầu hướng xuống sàn nhà.

        Tôi có thấy một bộ chữ Run nữa, một bộ hoàn toàn khác, viết bằng máu. Đọc ra là Schwarze Sonne.

        - Mặt trời Đen. - Gray dịch nghĩa.

        - Đó là tên dự án của Anna tại Nê-pan.

        Gray suy ngẫm về ý nghĩa. Anh hình dung ra biểu tượng Mặt trời Đen trên máy trạm phía dưới. Âm mưu gốc ban đầu của Himmler chắc hẳn đã phân nhánh sau cuộc chiến tranh. Nhóm của Anna đi tới phía bắc. Nhóm của Baldric đi về phía nam. Một khi đã tách ra, hai nhóm rẽ ra phân kỳ ngày càng xa nhau cho đến mức đồng minh trở thành địch thủ.

        Lisa vỗ vào các chữ Run trên sàn, kéo chú ý của anh trở lại.

        - Những chữ Run mà tôi đã giải mã là hoán vị đơn giản của các chữ hình tượng. Như thế có như nhau không?

        Gray lắc đầu.

        - Baldric đã đưa ra cùng giả định đó. Nhưng vì sao lão lại gặp quá nhiều rắc rối trong việc giải mã các chữ Rune? Song Hugo sẽ không chôn vùi bí mật của mình nông choèn thế đâu.

        - Nếu đó không phải là một mật mã, - Monk hỏi, - thì nó là cái gì?

        - Đó là câu đố ghép hình. - Gray nói.

        - Cái gì cơ?

        - Có nhớ lại lúc ta nói chuyện với cha của Ryan không?

        Monk gật đầu.

        Gray hình dung lại cuộc gặp gỡ với Johann Hirszfeld, người tàn tật bị bệnh phù thũng, đã mất trong quá khứ, cả đồn điền của gia đình vĩnh viễn bị lâu đài Wewelsburg đè bóng lên và cả bí mật Quốc xã bẩn thỉu nhỏ bé của gia đình này.

        - Ông ta đã mô tả ông nội Hugo của mình mói tọc mạch làm sao. Luôn luôn lùng kiếm những chuyện kỳ lạ, điều tra những bí mật lịch sử.

        - Đó là thứ đã lôi kéo ông đến với Quốc xã. - Fiona nói.

        - Và trong thời gian rỗi rãi của mình, Hugo luôn mài giũa kiến thức của mình.

        Lời của Johann vọng lại đến Gray: Các trò ghi nhớ, các câu đố ghép hình. Luôn giải các câu đố ghép hình.

        Gray đập tay vào bộ chữ Run.

        - Đây chỉ là bài toán hóc búa nhức đầu. Mà không phải là mật mã... chỉ là câu đố ghép hình. Các chữ Run là những hình khối để lật đi xoay lại, để sắp xếp, sắp đặt lại trật tự từ mớ hỗn độn.

        Gray đã giải câu đố này trong đầu suốt cả ngày qua, để các chữ Run xoắn lại xoay đi trong thị giác của mình cho đến khi lập thành một hình dạng. Anh biết đó là câu trả lời. Đặc biệt biệt về cảm giác hối hận tội lỗi của Hugo vào những ngày cuối đời ông, diễn đạt hối tiếc của ông vì đã cộng tác với quân Quốc xã. Nhưng nó có ý nghĩa gì? Ánh mắt đổ dồn nhìn Lisa.

        Anh kéo sáu chữ Run trên sàn, lần lượt từng chữ một, sắp xếp theo trình tự đúng. Anh đã hoàn thành câu đố ghép hình trên sàn, khép ấn chữ Run cuối cùng vào và hoàn thành câu thần chú.

        Trật tự từ mớ hỗn độn.

        Xá tội từ cộng tác.

        Thánh thiện từ tội lỗi.

        Từ những chữ Run ngoại giáo, Hugo đã thể hiện di sản giáo hội thực sự của mình.


        - Một ngôi sao.- Monk nói.

        Lisa ngước mắt lên.

        - Không phải ngôi sao bất kỳ nào... đó là Ngôi sao của David.

        Gray gật đầu.

        Fiona hỏi một câu hỏi quan trọng nhất.

        - Nhưng nó có ý nghĩa gì vậy?

        Gray thở dài.

        - Tôi không biết nữa. Tôi không hiểu nó có liên quan gì tới Cái chuông, với chuyện làm hoàn hảo thiết bị này. Có lẽ đơn thuần đó chỉ là lời tuyên bố cuối cùng thể hiện ông ta là ai, một mật tin cho gia đình ông.

        Gray nhớ lại những lời cuối cùng của Anna.

        Tôi không phải là Phát xít.

        Có phải chăng mật mã chữ Run của Hugo cũng chỉ là một cách khác để nói lên điều như thế?

        - Không. - Lisa nói lanh lảnh, giọng chắc chắn của cô vọng suốt căn phòng. - Nếu chúng ta định giải quyết vấn đề này, chúng ta phải hành động như thể đây là câu trả lời.

        Gray thấy được điều gì đó trong mắt cô, thứ gì đó đã mất đi một lát trước đấy.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #194 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2016, 06:22:15 am »

        Hy vọng.

        - Theo như Anna,- cô tiếp tục nói, - Hugo đã đi vào buồng Cái chuông một mình cùng với một đứa bé. Không có bất cứ dụng đặc biệt nào. Chỉ có ông ta và đứa bé. Và một khi thí nghiệm đã xong, các cuộc thử nghiệm cho thấy rằng ông ta đã thành công, sản sinh ra được Kỵ sĩ Mặt tròi thực thụ, nguyên bản đầu tiên.

        - Ông ta đã làm cái gì trong đấy? - Fiona hỏi.

        Lisa vỗ vào Ngôi sao của David.

        - Cái này tuy thế cũng có mối dây liên quan. Nhưng tôi không biết ý nghĩa quan trọng của biểu tượng.

        Gray biết. Anh đã nghiên cứu đa tôn giáo và nhiều lĩnh vực nghiên cứu về thế giói tâm linh hồi anh còn trẻ, hồi anh rèn luyện trong khóa huấn luyện lực lượng Sigma.

        - Ý nghĩa của Ngôi sao là đa dạng. Đó là biểu tượng của lời cầu nguyện và niềm tin. Và có thể hơn. Chú ý xem ngôi sao sáu đỉnh cũng là hai hình tam giác, hình này chồng lên hình kia. Một hình thì đỉnh cắm xuống, một hình thì đỉnh chĩa lên. Trong Kinh Kabbalah của người Do Thái, hai hình tam giác tương ứng với âm và dương, bóng tốỉ và ánh sáng, linh hồn và thể xác. Một tam giác đại diện cho vật chất và thể xác. Tam giác kia là phần hồn, linh hồn của chúng ta, ý thức của chúng ta.

        - Khớp lại với nhau, chúng là cả hai. - Lisa nói.- Không chỉ là hạt hay sóng mà là cả hai.

        Gray thấy được nét hiểu biết, như được khai sáng.

        - Cái gì?

        Lisa nhìn về phía căn buồng tai họa.

        - Anna nói Cái chuông cơ bản là một thiết bị đo lượng tử để điều khiển tiến hóa. Nó hoàn toàn là cơ học lượng tử. Đó phải là chìa khóa của vấn đề.

        Gray cau mày.

        - Ý chị là gì?

        Lisa giải thích những gì Anna đã dạy cô. Gray, dù đã có nghiên cứu sinh học và vật lý khá sâu trong Lực lượng Sigma, vẫn cần có ngưòi phân tích kỹ thêm.

        Nhắm mắt lại, anh ngồi ngả người, cố tìm ra một mức cân đối giữa Ngôi sao của David và cơ học lượng tử. Có câu trả lòi nào giữa hai cái này không?

        - Chị nói Hugo đã vào căn buồng đó chỉ với đứa bé à? - Gray hỏi.

        - Vâng. - Lisa nói lí nhí, như thể dò xem cô có cần mặc cho anh theo đuổi ý nghĩ của mình.

        Gray tập trung suy nghĩ. Hugo trao cho anh cái ổ khóa. Bây giờ đây là tùy anh. Cứ mặc áp lực thời gian trôi đi, cho phép tâm trí mình xoay lật những đầu mối, mảnh vụn. thử suy, bác bỏ.

        Giống như một câu đố ghép hình khác của Hugo.

        Như Ngôi sao của David, sự kết hợp đúng cuối cùng đã được hình thành trong đầu anh. Rất rõ ràng, rất hoàn hảo. Lẽ ra anh phải nghĩ đến điều này sớm hơn.

        Gray mở to mắt nhìn.

        Lisa chắc vừa để ý thấy điều gì đó trên nét mặt anh.

        - Cái gì vậy?

        Gray đứng dậy.

        - Nạp năng lượng cho Cái chuông đi. - Anh nói, bước sang chỗ bàn điều khiển. - Ngay bây giờ!

        Lisa theo sau anh và bắt đầu làm theo quy trình.

        - Sẽ mất bốn phút để đạt mức giảm sung.

        Cô liếc sang phía Gray lúc cô làm, mắt dò hỏi:

        - Anh đang làm gì vậy?

        Gray quay sang phía Cái chuông:

        - Hugo đã không vào trong buồng mà không có bất cứ công cụ gì.

        - Nhưng đó điều Anna...

        - Không. - Gray ngắt lời Lisa.

        Ông ta đã vào cùng với Ngôi sao của David. Ông ta đã vào cùng lời cầu nguyện và tín điều của mình. Nhưng phần nhiều ông ta đã vào đó với chiếc vi tính lượng tử riêng của mình.

        - Cái gì?

        Gray nói rất nhanh, biết rằng mình đã đúng:

        - Lương tâm đã giày vò các nhà khoa học nhiều thế kỷ... quay trở lại thòi Darwin. Lương tâm là gì? Đó có phải chỉ là những sợi dây thần kinh bốc lửa? Tuyến truyền dẫn giữa não và tâm hồn là gì? Giữa vật chất và tinh thần là gì? Giữa thân xác và linh hồn?

        Anh chỉ tay vào biểu tượng.

        - Nghiên cứu hiện nay nói rằng nó ở đó. Chúng ta là cả hai. Chúng ta là sóng và hạt. Cơ thể và linh hồn. Cuộc sống chính nó là hiện tượng lượng tử.

        - Được lắm, anh chàng này bép xép gớm thế. - Monk nói, cùng nhập hội với anh, kéo theo Fiona.

        Gray hít một hơi thở sâu, phấn chấn:

        - Các nhà khoa học hiện đại đã bác bỏ tâm linh, định nghĩa trí não chỉ là một cái máy tính phức tạp. Lương tâm nổi lên đơn thuần chỉ là sản phẩm phụ của ngọn lửa đốt các đầu liên kết phức tạp của dây nơ- ron thần kinh, cơ bản vẫn là một máy vi tính trung tính, hoạt động ở cấp lượng tử.

        - Một máy vi tính lượng tử. - Lisa nói. - Anh đã nói đến điều ấy rồi mà. Nhưng nó là cái gì cơ chứ?

        - Chị vừa nhìn thấy mã của chiếc máy tách rời thành cấp cơ bản nhất của nó. Những trang các số không và số một. Đây là cách mà một máy tính hiện đại suy nghĩ. Chuyển mạch bật và tắt. Một máy vi tính lượng tử nếu như ta có thể lắp được sẽ cho phép một lựa chọn thứ ba. Cùng sô không và số một cũ - nhưng cũng thêm lựa chọn thứ ba. Vừa số không vừa số một.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #195 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2016, 06:24:24 am »

        Lisa liếc chéo sang:

        - Giống các điện tử trong thê giới lượng tử. Chúng có thể là sóng hoặc hạt, hoặc cả hai đồng thòi một lúc.

        - Một lựa chọn thứ ba. - Gray nói và gật đầu. - Nghe không giống như thế lắm nếu bằng cách bổ sung khả năng này vào kho vũ khí của máy tính, nó sẽ cho phép thứ thiết bị này giải các thuật toán đa hệ gần như ngay tắp lự.

        - Thôi đi ông tướng ạ. - Monk lẩm bẩm.

        - Những bài toán mà các máy tính hiện đại phải mất nhiều năm trời để giải có thể được thực hiện trong chưa đến một giây.

        - Và trí não của chúng ta có thể làm việc này sao? - Lisa nói. - Hoạt động như những chiếc máy vi tính lượng tử mà.

        - Đó là ý kiến thống nhất mới nhất. Óc của chúng ta truyền đi một từ trường điện tử có thể đo được, được các mối liên kết phức tạp của các nơ- ron thần kinh cấp năng lượng. Một số nhà khoa học ước đoán rằng chính từ trường này, nơi lương tâm trú ngụ, đã bắc cầu kết nối vật chất của não với thế giới lượng tử.

        - Và Cái chuông rất mẫn cảm với hiện tượng lượng tử. - Lisa nói. - Vậy nên bằng việc đi cùng đứa bé vào bên trong buồng Cái chuông, ông ta đã làm ảnh hưởng đến kết quả.

        - Những gì được quan sát sẽ bị thay đổi bởi chính hành động quan sát. Nhưng tôi nghĩ rằng còn hơn như thế. - Gray gật đầu về phía Ngôi sao của David.- Tại sao lại như vậy? Một biểu tượng của nguyện cầu chăng?

        Lisa lắc đầu.

        - Cầu nguyện chẳng qua là tập trung tâm trí, tập trung lương tâm... và nếu lương tâm là một, hiện tượng lượng tử thì cầu nguyện cũng là một hiện tượng lượng tử.

        Lisa hiểu ra:

        - Và giống như tất cả các hiện tượng lượng tử, nó sẽ và phải đo lường và tác động đến kết quả.

        - Nói một cách khác...- Gray chờ đợi.

        Lisa đứng dậy.

        - Cầu nguyện có tác dụng.

        - Đó chính là điều Hugo đã phát hiện, đó là điều mà ông đã giấu trong các cuốn sách của mình. Điều gì đó đáng sợ đến khó chịu nhưng quá đẹp không thể để mất đi.

        Monk sà vào bàn điều khiển cạnh Lisa.

        - Ý chị muốn nói là ông ta đã cầu mong cho đứa bé đó hoàn hảo.

        Gray gật đầu.

        - Khi Hugo bước vào buồng cùng với đứa bé, ông ta đã cầu nguyện cho sự hoàn hảo, một suy nghĩ trọng tâm và tập trung, trong sáng và không hề vị kỷ. Lương tâm của con người, ở dạng lời cầu nguyện, nó hoạt động như một công cụ đo lượng tử tuyệt hảo. Dưới Cái chuông, tiềm năng lượng tử trong sáng của đứa bé được đo, được lái bằng ý chí và tập trung của Hugo, và kết quả là tất cả các biến thể được sắp xếp vào vị trí tuyệt hảo. Một bộ gien tuyệt hảo.

        Lisa quay lại.

        - Vậy thì có lẽ chúng ta có thể làm đúng như vậy để xoay lại hỏng hóc lượng tử trong người Painter. Để cứu sống anh ấy trước khi quá muộn.

        Một giọng nói mới xen vào, đến từ phía Marcia, cô đang chăm sóc cho Painter đang nằm trên sàn.

        - Các người tốt hơn hết làm nhanh lên.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #196 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2016, 06:28:06 am »

       
*

*      *

        3 giờ 32 phút chiều

        Monk và Gray đẩy Painter vào buồng thổi, treo trên một băng ca.

        - Đặt anh ấy gần Cái chuông. - Lisa chỉ huy.

        Khi họ tuân lệnh, cô hò hét hướng dẫn lần cuối cho những người khác. Cái chuông đã bắt đầu quay, hai vỏ quay theo hai chiều ngược nhau. Cô vẫn nhớ mô tả của Gunther. Một máy chủ trộn. Lời đó mô tả khá rõ. Một ánh sáng nhẹ bừng lên từ phía vỏ ngoài bạng gốm.

        Cô quỳ gối xuống cạnh Painter, kiểm tra dấu hiệu sống còn, vẫn còn một vài dấu hiệu.

        - Tôi có thể ở đây cùng vói chị. - Gray nói bên vai cô.

        - Không. Tôi nghĩ rằng nhiều máy vi tính lượng tử có thể ảnh hưởng đến kết quả.

        - Trong bếp quá nhiều đầu bếp làm hỏng nồi xúp mất. - Monk nhất trí.

        - Thế thì mình tôi ỏ lại vậy.- Gray nói.

        Lisa lắc đầu.

        - Chúng ta sẽ chỉ lấy một lần phóng. Nó đòi hỏi phải tập trung cao độ và sẽ làm lành bệnh cho Painter, có thể là tốt nhất nếu tâm trí chỉ đạo sự tập trung đó là một bác sĩ nhân y.

        Gray thở dài, thấy hơi đuối lý.

        - Anh đã làm xong việc của mình, Gray. Đã cho chúng tôi câu trả lòi. Đã cho chúng tôi hy vọng. - Cô nhìn anh chằm chằm. - Để tôi làm nhiệm vụ của tôi.

        Anh gật đầu và bước ra.

        Monk cúi xuống bên cô.

        - Chỉ cần cẩn thận điều cô mong ước. - Anh nói, lời của anh chứa đầy cấp độ ý nghĩa. Anh không phải cu cậu ngu ngơ như anh giả đò. Anh hôn vội cô một cái vào má.

        Hai người đi ra.

        Marcia gọi ới lên từ bàn điều khiển.

        - Nhịp xung một phút.

        Cô xoay người.

        - Nâng khiên chắn luồng thổi lên.

        Lúc bánh răng nghiến phía dưới, Lisa tựa mình về phía Painter. Da anh đổi màu loang xanh lơ- rồi lại đổi lần nữa, có thể là do ánh sáng của Cái chuông. Hoặc là thế hoặc là có lúc anh hít thở. Môi hé ra, hơi thở quá nông, nhịp tim nghe um um hơn là đang đập. Thậm chí cả tóc. Chân tóc biến dần sang màu trắng tuyết bạc phơ. Anh đang lịm đi ở cấp số nhân.

        Vành khiên chắn luồng nâng lên quanh cô, đóng kín họ lại không còn thấy những người nhóm họ nữa. Những giọng nói ở phía ngoài đã lịm đi, nghe âm u rồi mất hẳn khi vành khiên ăn vào khớp khóa trên mái.

        Một mình, không còn ai nhìn nữa, Lisa cúi xuống mình Painter, chạm trán của mình vào ngực anh. Cô không cần tập trung ý chí của mình trong lời cầu thiền định. Người ta nói không có kẻ vô thần khi một mình ngồi trong hố cá nhân. Trường hợp này là thế. Nhưng cô không biết Chúa là ai để hỏi xin cứu giúp vào lúc này.

        Lisa nhớ phần tranh luận của Anna về tiến hóa và thiết kế thông minh. Người phụ nữ đó đã khăng khăng rằng đấy là những thước đo lượng tử làm sập thế năng để thành thực tại. Axít amin hình thành chất đạm tự nhân đầu tiên bởi vì cuộc sống là thiết bị đo lượng tử tốt hơn. Và nếu như bạn ngoại suy hơn nữa, lương tâm, là thứ thiết bị đo lượng tử tuyệt vời hơn cả cuộc sống, đã tiến hóa cũng chính vì lý do đó. Một mối liên kết thêm trong chuỗi tiến hóa. Cô đã hình dung ra.

        AXÍT AMIN »»» CHẤT ĐẠM ĐẦU TIÊN »»» CUỘC SỐNG ĐẦU TIÊN »»» LƯƠNG TÂM

        Nhưng còn cái gì nằm ngoài lương tâm nhỉ? Nếu như tương lai viết lại quá khứ thông qua những công cụ đo lượng tử, hình thành dạng lương tâm gì ta mong muốn? Công cụ đo lượng tử gì tốt hơn nằm xa kia trong tương lai, để viết lại hiện tại? Còn kéo dài bao xa đi vào tương lai mà chuỗi tiến hóa này có thể đi đến? Và cái gì nằm ỏ cuối con đưòng tiến hóa ấy?

        AXÍT AMIN »»» CHẤT ĐẠM ĐẦU TIÊN »>»> CUỘC SỐNG ĐẦU TIÊN »»» LƯƠNG TÂM»»»???

        Lisa nhớ lại lời tuyên bố bí hiểm của Anna, khi Lisa chạm trán với mụ tranh luận về vai trò của Chúa trong tất cả những chuyện này. Trong khi tiến hóa lượng tử dường như loại bỏ bàn tay của Chúa khỏi những sản phẩm đột biến bất thường, những lời cuối cùng của Anna về vấn đề này đã là điều mà các vị đã nhìn nhận sai, theo hướng sai. Lisa đã quy lời tuyên bố bí hiểm này do chuyện kiệt sức của người đàn bà đó. Nhưng có thể Anna đã suy nghĩ cùng câu hỏi. Cái gì nằm ở cuối đường tiến hóa? Có phải nó đơn thuần là thiết bị đo lượng tử không thể hỏng hóc được và tuyệt hảo?

        Nếu là như vậy, thì đó có phải là Chúa không?

        Cô không có câu trả lời lúc cô cúi xuống bên Painter. Tất cả những gì cô biết là cô muốn anh sống. Cô có thể giấu những người khác tình cảm sâu sắc của mình với anh- thậm chí có lẽ che giấu với cả chính mình- nhưng cô không còn giấu tình cảm đó lâu hơn được nữa.

        Cô mở tâm can mình, cho phép thế yếu của mình bừng sáng.

        Lúc Cái chuông kêu o o và ánh sáng của nó bừng lên, cô cứ mặc tình cảm tuôn trào.

        Có lẽ đó là điều thiếu vắng trong suốt đời cô, vì sao đàn ông cứ đến với cô rồi lại ra đi, vì sao cô lại bỏ chạy. Vậy nên, không ai nhìn thấy những gì có thể bị làm hại dễ dàng đến như vậy. Cô đã che giấu yếu thế của mình đằng sau áo giáp nghề nghiệp và chuyện bỡn cợt mà thôi. Cô đã che giấu trái tim mình. Rõ ràng cô đã cô đơn trên đỉnh núi cao mãi đến khi Painter sảy chân rơi vào cuộc đời cô.

        Không còn thế nữa.

        Cô nâng đầu lên, chuyển người sang và hôn nhẹ lên môi Painter, thể hiện hành động mà cô đã tìm cách che giấu.

        Cô nhắm mắt lại khi những giây cuối cùng đếm ngược. Cô cởi mở hết tâm can mình, cầu cho tương lai của người đàn ông này, mong cho anh khỏe mạnh, tráng kiện, vẹn toàn, và phần lớn cầu nguyện cho mình có nhiều thời gian được cùng anh.

        Đó có phải là chức năng tối thượng của Cái chuông không nhỉ? Để mở ra một đường thông lượng tử đến công cụ đo lượng tử vĩ đại này đang nằm ở điểm cuối cùng của tiến hóa, một kết nối con người đến người thiết kế cuối cùng.

        Lisa biết cô phải làm gì. Cô để cái chất nhà khoa học vào bên trong, để cái chất con người của chính mình thể hiện. Mục tiêu của cô nằm ngoài cả lương tâm, nằm ngoài cả lời cầu nguyện.

        Đơn giản đó là lòng tin.

        Trong giây phút trong sáng đó, Cái chuông bật lên một ánh sáng chói lòa, kết hợp họ với nhau, chuyển thực tại thành thế năng thuần túy.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #197 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2016, 06:34:26 am »

       
*

*        *

        3 giờ 36 phút chiều

        Gray lật cánh tay đòn, và vành khiên bắt đầu hạ thấp xuông. Tất cả bọn họ đều nín thở. Họ sẽ thấy gì đây? Tiếng mô- tơ râm râm. Mọi người tập trung lại quanh thành của vành khiên.

        Monk liếc nhìn Gray, mắt lo lắng.

        Trong yên lặng, một tiếng chuông kêu nhẹ, vang ra từ bên trái.

        Phòng thổi luồng từ từ hiện vào tầm mắt. Cái chuông,, im lặng và tối, nằm im chính giữa- rồi Lisa xuất hiện, nằm trên ôm mình lấy Painter, lưng cô quay về phía họ.

        Không ai nói gì cả.

        Lisa từ từ quay lại, ngóc mình lên. Nước mắt còn đọng trên lông mi chảy xuống má cô. Cô gỡ Painter khỏi vòng tay mình lúc đứng dậy. Anh trông không khá hơn. Xanh xao, yếu ốt, kiệt quệ. Nhưng anh tự nâng đầu mình lên và nhìn thấy Gray.

        Mắt anh ánh lên và tập trung nhìn.

        Gray toàn thân cảm thấy nhẹ nhõm.

        Rồi tiếng chuông nhỏ lại đổ lần nữa.

        Painter hé mắt nhìn về hướng đó- rồi quay lại nhìn Gray. Môi Painter động đậy. Không bật ra lời nào. Gray bước đến gần để nghe.

        Mắt Painter nhíu lại nhìn kỹ. Anh lại cố lần nữa. Lời nói phát ra nghe yếu ớt và chẳng có nghĩa gì. Gray lo lắng về tình trạng thần kinh của Painter.

        - Bom... - Painter nhắc lại khô khốc.

        Lisa cũng nghe thấy tiếng anh. Cô liếc nhìn sang cùng hướng như Painter. Hướng để xác Baldric Waalenberg. Cô đẩy Painter về phía Monk.

        - Đỡ lấy anh ấy.

        Cô đi về phía cái xác méo mó của lão già. Lúc nào đó, không ai thấy, không ai than khóc, lão Baldric cuối cùng đã thở hắt ra.

        Gray đi cùng cô.

        Lisa quỳ xuống, kéo ống tay áo lão lên. Lão đeo một chiếc đồng hồ to. Cô xoay xem mặt đồng hồ. Kim giây quét vượt qua một ô số.

        - Chúng tôi trước đã nhìn thấy cái thứ này. - Lisa nói.- Đồng hồ theo dõi nhịp tim kết nối với một máy truyền tín hiệu nhỏ. Sau khi tim ngừng đập, đồng hồ sẽ bắt đầu đếm ngược.

        Lisa xoay cánh tay lão già để Gray có thể đọc các số trong ô số.

        2 giờ 1 phút

        Lúc anh xem, chiếc kim giâv đã quét qua hai lần nữa. Nó dội chuông tương tự khi nó rơi dưới mức 2:00.

        - Chúng ta chỉ còn dưới hai phút để chạy khỏi khu vực chết tiệt này. - Lisa nói.

        Gray công nhận những lời của cô và nghiêm nghị:

        - Tất cả mọi ngưòi ra ngay! Monk, phát tín hiệu vô tuyến cho Khamisi! Thông báo cho tất cả mọi người tránh xa ngay khu vực biệt thự càng xa càng tốt.

        Đối tác của anh tuân lệnh.

        - Chúng ta có máy bay trên mái nhà. - Lisa nói.

        Vài giây sau, tất cả mọi người đều bỏ chạy. Gray đỡ lấy Painter từ tay Monk. Mosi giúp Brooks. Lisa, Fiona, và Marcia chạy theo sau.

        - Gunther đâu rồi? - Fiona hỏi.

        Brooks trả lời:

        - Anh ta bê em gái đi rồi. Anh ta không muốn bất cứ ai theo mình.

        Không còn thì giờ tìm y nữa. Gray chỉ tay về phía thang máy. Nhóm của Monk đứng kẹt chỗ cửa mở giữ cửa bằng một cái ghế tựa, không cho ai sử dụng để đuổi theo họ. Mosi dùng một tay giật phăng ghế ra và ném ghế xuống sảnh.

        Họ đứng chen chúc bên trong thang.

        Lisa nhấn nút. Tầng sáu. Chiếc thang máy chậm chạp nâng lên.

        Monk nói:

        - Tôi đã báo vô tuyến cho người của chúng ta trên kia rồi. Anh ấy không phải là người lái máy bay, nhưng anh ta biết cách mở khóa. Anh ta sẽ khởi động sẵn động cơ.

        - Quả bom. - Gray nói, quay sang phía Lisa. - Chúng ta sẽ bị sao đây?

        - Nếu cũng như quả bom ở Himalayas thì nó to lắm. Bọn chúng đã triển khai bom lượng tử sử dụng chất Xerum 525.

        Gray hình dung những bình chứa để trong kho dưới tầng sâu nhất.

        Chết rồi...

        Chiếc thang máy tiếp tục leo lên, qua tầng chính, câm lặng, chết chóc. Và họ đi lên.

        Painter lảo đảo, vẫn không thể tự đứng. Nhưng anh bắt gặp ánh mắt của Gray.

        - Lần sau nhé...- anh thì thào giọng khàn khàn- tự cậu đi Nê-pan nhé.

        Gray mỉm cười. Ô vâng. Painter đã hồi sức lại rồi.

        Nhưng trong bao lâu?

        Chiếc thang máy đến tầng sáu và mở ra.

        - Còn một phút. - Marcia nói. Cô vẫn còn tỉnh táo để theo dõi thòi gian.

        Họ chạy ào ào trên cầu thang lên sân thượng, thấy chiếc trực thăng đang đỗ ở đó, các cánh quạt đã quay. Họ chạy ngay đến, giúp nhau leo nhanh. Vào khoang máy bay, Gray chuyển Painter sang tay Monk.

        Mọi ngưòi lên hết đi.

        Gray chạy đến một bên thân máy bay và trèo vào ghế phi công lái.

        - Còn mười lăm giây thôi! - Marcia gọi to.

        Gray giật cần tốc độ động cơ. Cánh quạt ré lên. Anh lắc cần điều khiển bộ ly hợp, con chim sắt nâng mình dậy khỏi sân thượng mái nhà. Gray chưa bao giờ rời khỏi một nơi nào đó mà lại sung sướng đến như thế. Chiếc trực thăng bốc vào không trung, rô-to xoay tít lên. Họ cần phải có khoảng cách là bao nhiêu đây?

        Anh chỉnh hướng chém gió của cánh quạt và tăng thêm tốc độ quay.

        Lúc họ bay vút lên trên, anh làm con chim sắt lạng đi một chút. Anh nhìn xuống mặt đất quanh khu đồn điền. Anh nhìn thấy các xe Jeep và xe máy đang chạy tán loạn chia ra từ khu tòa biệt thự.

        Marcia bắt đầu đếm ngược. - Năm, bốn...

        Độ chính xác của cô hơi chậm.

        Một luồng sáng chói lòa bừng lên bên dưới họ, cứ như thể họ được mặt trời nâng lên. Sức ép khó chịu nhất là khoảng không gian câm lặng tuyệt đối. Không thể nào nhìn thấy gì, Gray xoay xở giữ cho con chim sắt giữ vững trong không trung. Nhưng cứ như thể không khí biến mất hết dưới máy bay. Anh cảm thấy chiếc trực thăng đang nhào xuống mặt đất.

        Rồi luồng sáng lịm đi quanh họ kèm theo tiếng rầm, tạt mạnh như đổ nước.

        Bộ cánh quạt bỗng tìm lại được không khí, lửng lơ giữa bầu tròi một lát.

        Gray ổn định chiếc máy bay và lái thẳng đi, sợ thấu tim. Anh nhìn lại chỗ mà tòa biệt thự đã từng đứng đó. Phía dưới là một hố sâu to hoác cắt ngọt từ đất và đá. Cứ như thể một tên khổng lồ Ti- tan sức mạnh phi thường đã xúc một muôi kem bê cả biệt thự và vườn tược xung quanh đó đi đâu mất.

        Tất cả mọi thứ biến mất tăm. Không có mảnh vụn nào. Trống trơn.

        Ao hồ và kênh rạch, bị cắt làm đôi, đổ tràn vào chỗ trũng như những thác nước nhỏ.

        Bên rìa bên kia, Gray thấy xe các loại đã dừng và mọi người đang quay nhìn lại, một sô người đang đi đến gần chỗ đó để xem. Đội quân của Khamisi. An toàn. Những người

        Zulu tụ tập dọc theo đường biên, đòi lại những gì họ từ lâu lắm đã bị mất.

        Gray bay chiếc cán gáo qua đầu họ, bám theo rìa hố thiên thạch đó. Anh nhớ đến cái bình tang trống chất Xerum 525 mất tích, cái bình đánh số dành cho Hoa Kỳ. Anh kích hoạt sóng vô tuyến và bắt đầu chuyển qua chuỗi mã dài yêu cầu an ninh để liên lạc với chỉ huy Lực lượng Sigma.

        Anh ngạc nhiên khi nghe ở đầu dây kia là giọng ai khác chứ không phải Logan nhấc máy. Đó là Sean McKnight, cựu giám đốc của Lực lượng Sigma. Lo sợ lạnh cả người Gray. Ông ta đang làm gì ở đó nhỉ? Có chuyện rồi. McKnight nhanh chóng tóm lược chuyện vừa xảy ra. Chi tiết cuối cùng đến vối anh như một quả đấm vào bụng.

        Anh cuối cùng cũng tắt bộ đàm, người tê dại, và sốc.

        Monk đã vươn mình lên, để ý thấy nét mặt kinh hoàng của anh.

        - Sao vậy? - Anh ta hỏi.

        Anh quay lại. Anh phải nhìn vào mặt đối tác của mình khi anh nói chuyện đó ra.

        - Monk ơi...Kat bị rồi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #198 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2016, 06:38:08 am »

        
*

*       *

        5 giờ 47 phút chiều

        Washington D.C.

        Ba ngày trôi qua. Ba ngày dài đằng đẵng giải quyết những vấn đề ỏ Nam Phi.

        Cuối cùng, máy bay của họ đã hạ cánh tại sân bay quốc tế Dulles sau chuyến bay thẳng từ Johannesburg đến. Monk đã bỏ lại Gray và những người khác tại sảnh đón khách. Anh vẫy gọi một tắc- xi và lao đi. Chiếc tắc- xi kẹt vào chỗ tắc đường gần bãi đậu xe. Monk phải cố nén không đạp tung cửa xe ra để chạy bộ, nhưng may thay chỗ tắc xe nút cổ chai cũng khai thông và xe lại chạy.

        Monk rướn người lên:

        - Năm mươi đô- la nếu anh cho xe chạy đến đó dưới năm phút.

        Xe tăng tốc hất Monk bật lưng vào chỗ ngồi. Như thế có vẻ sẽ kịp.

        Nhưng mới chạy hai phút, dãy nhà lổn nhổn tường gạch nâu xuất hiện. Họ lao nhanh qua một biển đề BỆNH VIỆN TRƯỜNG ĐẠI HỌC TỔNG HỢP GEORGETOWN. Tiếng lốp xe rít lên táp vào bãi để xe, suýt nữa thì va vào thành bên của một chiếc xe cấp cứu.

        Monk ném một mớ tiền vào tay anh tài xế tắc- xi và nhảy bổ ra khỏi xe.

        Anh chen lấn trong đường hành lang chạy qua một cánh cửa tự động, suốt ruột khi cửa mở quá chậm chạp. Anh chạy ào xuống chỗ sảnh, luồn lách qua đám bệnh nhân và nhân viên giữ trật tự. Anh biết rõ căn buồng bệnh nào cần đến tại Bệnh viện Trường Đại học Tổng hợp Georgetown.

        Anh chạy qua phòng y tá chăm sóc, tảng lờ một tiếng hét chặn anh lại.

        Hôm nay không vào thăm anh gì ơi.

        Monk lượn mình qua góc và nhìn thấy cái giường. Anh chạy, ngã quỵ gối ở những bước cuối cùng, anh lê gối đến bên giường. Anh va vào thanh chắn bên thành giường khá mạnh.

        Kat nhìn anh, môi chị hé ra lí nhí.

        - Anh Monk đấy à?

        - Anh đến đây ngay. - Anh nói, hổn hển, hết hơi.

        - Nhưng em vừa nói chuyện với anh trên điện thoại di động mới chín mươi phút trước đây cơ mà.

        - Đấy chỉ là nói.

        Anh xô đến, cúi xuống bên giường và hôn vào môi chị. Dây băng buộc quanh vai trái và nửa mình phía trên, với
vạt áo đồng phục bệnh nhân màu xanh lơ che lấp đi một nửa. Ba viên đạn đã bắn vào chị, mất hai đơn vị máu, vỡ phổi nát xương đòn và một viên thì xuyên qua lá lách.

        Nhưng chị vẫn sống.

        Đó là điều may mắn hiếm hoi.

        Đám tang của Logan Gregory sẽ được cử hành sau ba ngày nữa.

        Ây nhưng, hai người đã cứu thoát Washington khỏi một vụ tấn cộng khủng bố, đã bắn gục tên thích khách nhà Waalenberg và ngăn chặn âm mưu trước khi nó chín muồi. Cái chuông vằng lễ kỷ niệm giờ đây đã bị chôn sâu trong các phòng nghiên cứu thí nghiệm của Lực lượng Sigma. Chuyến tàu chở chất Xerum 525 dự định dùng cho Cái chuông đã bị phát hiện tại một cầu tàu ở New Jersey. Nhưng đến lúc các cơ quan tình báo rà được chuyến tàu đó che đậy bằng cả một màng lưới rộng lớn các tập đoàn công ty của gia đình Waalenberg, các cơ quan vỏ bọc, các chi nhánh trực thuộc - thì tập hợp mẫu cuối cùng của chất Xerum đã bị biến chất, bị để quá lâu dưới ánh sáng mặt tròi, bị vón cục do giữ lạnh không đúng tiêu chuẩn. Không có nhiên liệu, những Cái chuông, cho dù đã lấy lại từ các đại sứ quán khác, sẽ không bao giờ rung lên được nữa.

        Tống khứ đẹp.

        Monk thích tiến hóa theo kiểu truyền thống cổ điển hơn.

        Tay anh xoa trên bụng chị. Anh sợ phải hỏi một câu.

        Anh không phải hỏi câu nào. Tay Kat đặt lên tay anh.

        - Đứa bé khỏe. Bác sĩ nói rằng chắc sẽ không có biến chứng gì.

        Monk lại quỳ gối xuống, đặt đầu vào bụng chị, thấy mình nhẹ nhõm. Anh nhắm mắt lại. Anh luồn một cánh tay dưới eo chị, nhẹ nhàng, cẩn thận và kéo nhẹ chị áp vào mình.

        - Ơn Chúa lòng thành.

        Kat chạm tay lên má anh

        Vẫn quỳ trên gối, Monk thò tay vào túi và rút ra một hộp đựng nhẫn màu đen. Anh giở hộp đựng nhẫn ra, mắt vẫn nhắm, một lời nguyện cầu bật trên môi.

        - Hãy lấy anh nhé.

        - Okê.

        Monk mở măt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ anh yêu.

        - Cái gì cơ?

        - Em nói ôkê.

        Monk ngẩng đầu lên:

        - Em có chắc chắn không đấy?

        - Anh lại định nói chuyện để lảng tránh à?

        - Nhưng em đang phải uống thuốc. Có lẽ tốt hơn cả là anh nên hỏi em....

        - Chỉ cần đưa em cái nhẫn.

        Chị cầm lấy cái hộp và mở hộp ra. Chị im lặng nhìn vào trong hộp một lát.

        - Hộp rỗng không anh ạ.

        Monk cầm lấy cái hộp và nhìn chằm chằm vào trong. Cái nhẫn đã mất.

        Anh lắc đầu.

        - Chuyện gì vậy anh?- Kat hỏi.

        Monk gầm lên:

        - Fiona.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #199 vào lúc: 27 Tháng Năm, 2016, 06:40:17 am »

       
*

*        *

        10 giờ 32 phút sáng

        Sáng hôm sau, Painter nằm trong một căn phòng ở chái bên của Bệnh viện Trường Đại học Tổng hợp Georgetown. Cái bàn rút ra từ máy chụp CT. Máy quét chiếu chụp này đã chạy hơn một giờ đồng hồ. Anh đã gần như thiếp đi, sau bao nhiêu ngày qua được nghỉ ngơi rất ít. Lo âu tràn vào những giấc ngủ đêm của anh.

        Một y tá mở cửa.

        Lisa đi theo sau cô vào trong.

        Painter ngồi dậy. Trong phòng lạnh lẽo. Lại nữa, anh hầu như chẳng mặc gì ngoài một bộ đồ vải bông bệnh viện đã sờn chỉ. Anh cố tìm cho mình một vẻ đường hoàng, chỉnh áo, vuốt ly nhưng cuối cùng đành chịu thua.

        Lisa ngồi bên cạnh anh. Cô gật đầu lại vể hướng phòng theo dõi. Một tổ nghiên cứu từ học viện Johns Hopkins và Lực lượng Sigma đã chụm đầu bên nhau, trọng tâm chú ý của họ là sức khỏe của Painter.

        - Xem ra có vẻ tốt. - Lisa nói.- Tất cả những dấu hiệu can- xi hóa bên trong đã giảm. Kết quả phòng thí nghiệm cho thấy tất cả những thông số của anh đang quay lại mức bình thường. Anh có thể còn chút ít dư lượng gây sẹo cho van động mạch, nhưng mà không chỉ có như thế. Tốc độ phục hồi của anh đáng khâm phục... em dám nói là thật kỳ diệu.

        - Em có thể nói thế. - Painter nói. - Thế còn cái này thì sao?

        Anh xỉa ngón tay như lược vào dải tóc bạc trắng sang một bên tai.

        Cô xỉa ngón tay mình theo các ngón tay anh:

        - Em thích như thế. Và anh sắp khỏe rồi.

        Anh tin cô. Lần đầu tiên, sâu trong tâm khảm, anh biết rằng mình sẽ khỏe lại. Một hơi thở sâu run run. Anh sẽ sống, vẫn còn cả một cuộc đời phía trước anh.

        Painter nắm lấy tay Lisa, hôn vào lòng bàn tay, rồi hạ tay xuống.

        Cô đỏ bừng mặt, liếc nhìn sang cửa sổ theo dõi- nhưng cô không rút tay khỏi lòng bàn tay anh lúc cô thảo luận vấn đề kỹ thuật gì đó với cô y tá.

        Painter nhìn kỹ cô. Họ đã đến Nê-pan, cả hai đều điều tra những thứ bệnh quải quỷ do Ang Gelu thông báo, y như

        một cuộc thám hiểm cá nhân, có dịp thể hiện mình. Anh đã mong đợi thời có hương thơm, có thiền định, có kinh cầu, và những lòi nguyện ước, nhưng thay vào đó thực tế xảy ra là một chuyến đi xuống địa ngục bạo tàn nửa vòng trái đất. Ấy nhưng, cuối cùng, có lẽ là kết quả lại vẫn vậy.

        Ngón tay anh bóp chặt.

        Anh đã tìm được cô.

        Và mặc dầu họ bên nhau suốt trong những ngày qua, họ mới biết nhau sơ sơ. Cô thực sự là ai nhỉ? Cô thích món ăn gì? Cái gì có thể làm cô cười vỡ bụng, nhảy một vũ điệu với cô thì thế nào nhỉ, cô sẽ thì thầm cái gì lúc lên giường đi ngủ?

        Painter biết chỉ mỗi một điều chắc chắn là anh đang mặc đồ ngủ, đủ cả đấy nhưng đối với cô thì là đang trần trụi, phơi nhiễm xuống cấp độ của DNA của mình.

        Anh muốn hiểu biết mọi điều.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM