*
* *
9 giờ 50 phut sáng
Wewelsburg, Đức Ánh sáng bừng lên trong hầm mộ khi Monk bấm đèn
Gray tìm thấy chiếc đèn pin và rút đèn từ ba lô ra. Anh bấm đèn và chĩa đèn lên trên. Những ven nhỏ xíu chạy dọc theo gò mép của mái vòm. Một làn khí ga hơi xanh xanh trào ra, đặc hơn khí thường, ứa thành dòng khói từ tất cả các lỗ.
Những lỗ đó ở quá cao và có quá nhiều không thể bít hết được.
Fiona sán đến gần anh hơn. Ryan đứng bên kia bức tưồng, cánh tay ôm quanh ngưòi, không thể tin vào mắt mình nữa.
Một cử động làm Gray chú ý tới Monk.
Anh đã rút ra khẩu Glock 9 ly và nhằm vào cửa kính.
- Không được! - Gray gọi váng lên.
Muộn quá mất rồi. Monk đã nổ súng.
Tiếng súng lục nổ vang dội lại, kèm theo một tiếng chiu sắc ngọt khi viên đạn ném thia lia vào tấm kính và đập vào những lỗ thông hơi bằng thép tóe ra tia lửa. ít ra thì không phải là khí bắt lửa. Tia lửa có thể giết chết tất cả bọn họ.
Monk có vẻ cũng vừa nhận ra điều đó.
- Kính chống đạn. - Anh nói chua chát.
Người phụ trách bảo tàng lúc nãy đã khẳng định điều này.
- Chúng tôi đã phải cài thêm thiết bị an ninh. Quá nhiều nhóm Quốc xã mới đang cố tìm cách đột nhập vào.
Ánh sáng phản xạ đèn của họ từ cửa kính đã giấu vị trí của anh.
- Đồ con hoang, - Monk lầm bầm.
Khí hơi bắt đầu tràn dần vào khoảng không gian bên dưới. Nó có mùi mốc, ngọt, nhưng có vị cay. ít ra thì cũng không phải là chất xyanua. Chất đó có mùi hạnh nhân đắng.
- Cứ đứng đó, - Gray nói. - Ngửa đầu cao lên. Vào chính giữa căn phòng, tránh xa những lỗ thông hơi kia.
Họ tụ lại vào khoang hầm làm lễ. Bàn tay của Fiona nắm lấy tay anh. Cô bé xiết chặt tay. Cô nâng tay kia lên.
- Em đã nẫng ví của anh ấy, như thế này có khác gì đâu.
Monk trông thấy thứ cô đang cầm.
- Hay đấy. Em không lấy được chùm chìa khóa của anh ấy đâu.
Ryan gọi to bằng tiếng Đức.
- Cha... cha tôi biết rằng chúng ta lên trên này! Ông cụ sẽ gọi cảnh sát!
Gray phải khen cậu chàng trai trẻ này. Cậu ta đang gắng hết sức mình.
Một giọng nói mới đáp lại, không trông thấy mặt đằng sau tấm kính phản xạ.
- Tôi e rằng cha cậu sẽ không gọi bất cứ ai... bao giờ lần nữa.
Những lòi nói này không có vẻ đe dọa, đơn thuần là một câu khẳng định.
Ryan bật lùi lại một bước, như bị đánh. Đôi mắt của anh nháy với Gray, rồi nhìn trở lại cánh cửa.
Gray nhận ra tiếng nói. Như Fiona cũng vậy. Những ngón tay của cô bé nắm chặt trong tay anh. Đó là giọng ngưòi khách có hình xăm ở nhà đấu giá.
- Sẽ không giở trò được lần này đâu. - Người đàn ông nói. - Hết đường thoát
Đầu óc Gray bắt đầu cảm thấy rnụ mẫn. Thân mình thấy nhẹ bỗng khống trọng lượng. Anh lắc mạnh cái đầu để rũ cái mớ bòng, bong trong đầu. Người kia nói đúng. Hết đương thoát. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng họ không thể tự bảo vệ.
Tri thức là sức mạnh.
Gray quay sang Monk.
- Lấy cái bật lửa trong túi của cậu ra đây. - Anh ra lệnh.
Trong khi Mònk tuân theo, Gray thả ba-lô của mình xuống và giật mạnh sổ tay của anh ra. Anh ném nó vào trong cái hốc.
- Monk, xé ngay những bảo sao của Ryan đi. - Gray giơ ra bàn tay của anh. - Fiona, cho anh xin em cuốn Kinh thánh nào.
Cả hai đều tuân theo.
- Đốt sáng cái hố. - Gray nói.
Monk đánh nhẹ bật lửa và đốt cháy một trong những tờ vừa copy của Ryan. Anh thả nó vào trong hố. Vài giây sau, một bó khói và lửa bập bùng bừng lên, ngôn ngấu mọi thứ. Khói bốc lên thậm chí có vẻ còn đẩy lùi chất độc một lát.... hoặc như Gray hy vọng vậy. Đầu óc anh choáng như say.
Bên ngoài cánh cửa, những tiếng nói rì rầm, quá bé không thể nghe rõ là gì.
Gray giơ cuốn Kinh thánh của Darwin lên.
- Chúng tôi chỉ cần biết bí mật gì giấu trong cuốn Kinh thánh này! - Anh gọi to ra ngoài.
Tên thích khách tóc trắng - vàng, vẫn giấu mặt đằng sau tấm kính, trả lời, có chất giọng khoái trá mập mờ.
- Tiến sĩ Ulmstrom hiểu rõ mọi thứ mà chúng tôi cần biết. Chữ Run Mensch thôi mà. Cuốn Kinh thánh bây giờ đối với chúng tôi chẳng có giá trị gì nữa.
- Thế à? - Gray giơ cuốn sách lên, chiếu đèn pin lên sách. - Chúng tôi đã chỉ cho Ulmstrom thứ mà Hugo Hirszfeld viết trên mặt sau bìa cứng của cuốn Kinh thánh. Nhưng chưa nói cái gì viết nguệch ngoạc trên bìa trước!
Một lát im lặng, rồi những giọng nói lại hạ xuống mức rì rầm lén lút. Nghe thấy một giọng phụ nữ, Gray nghĩ có lẽ đó là người chị gái sinh đôi mặt nhợt nhạt của ngưòi đàn ông tóc vàng.
Chất sáng sủa xuất hiện trong giọng nói của Ulmstrom, đề phòng.
Fiona chúi ngã đến chỗ cạnh anh, đầu gối cô như lỏng ra. Monk kịp đỡ cô bé, giữ cái đầu cô bé cao hơn bể hơi độc đang đầy lên. Nhưng thậm chí anh cũng đang lảo đảo trên đôi chân mình.
Gray không thể đợi lâu hơn nữa.
Anh tắt đèn pin tạo tác động kịch tính và thả cuốn Kinh thánh vào hốc lửa. Anh vẫn là người Cơ đốc La Mã đủ cảm nhận thấy quặn đau về sai trái khi đốt một cuốn Kinh thánh. Những trang sách cũ bắt lửa ngay lập tức, bừng lửa cao tới đầu gối họ. Một cuộn khói mới phun lên.
Gray hít một hơi thở sâu, cố gắng làm ra chất giọng thuyết phục, rao bán.
- Nếu chúng tôi chết, bí mật của Kinh thánh Darvvin cũng chết theo!
Anh đợi, cầu nguyện cho mưu mẹo của anh có tác dụng.
Một giây... hai giây...
Khí ga dềnh thêm lên. Mỗi hơi hít thở giờ là một lần ngáp ngáp.
Ryan thình lình sụp đổ xuống, cứ như thể người nào đó đã cát đứt sợi dây treo con rối. Monk với lấy cánh tay, nhưng cũng khụy mệt gối xuống, lại còn Fiona đè lên. Anh không đứng dậy được nữa. Anh sập xuống rất nhanh, vẫn đỡ Fiona.
Gray nhìn chăm chú vào cái cửa đen. Cái đèn pin của Monk xoay lộn từ những ngón tay tê dại của anh, quay tít. Có ai ở ngoài đó không cơ chứ? Có ai tin anh không cơ chứ? Anh sẽ không bao giờ biết.
Lúc thế giới ngập chìm biến khỏi tầm nhìn, Gray rơi vào bóng tối.