Nhuthin@ có bài viết về Lê Minh bên topic Nó và Tôi, xin phép mod copy sang bên này cho tập trung, anh em bạn bè tiện trao đổi, tâm sự:
LÊ MINH - NGƯỜI LÍNH TRINH SÁT DẪN ĐƯỜNG
Tôi với Lê Minh( Tích Tường Như Lệ), cùng nhập ngũ một ngày( 6/9/1971). Anh học khoa Lý, tôi học khoa Toán trường ĐHTH Hà Nội. Khi huấn luyện tân binh ở Hà Bắc, tôi với anh cùng tiểu đoàn 6 nhưng anh ở đại đội 23, tôi ở đại đội 24 vì thế nên không biết nhau.
Tháng 7 năm 1975 tôi được ra quân về đoàn 8/69 nằm chờ giải quyết chế độ chính sách và lấy giấy tờ trở lại trường đại học. Tôi gặp Lê Minh cũng ra quân cùng kỳ. Hồi ấy lính sinh viên các trường tề tựu ở đoàn 8/69 chờ ra quân khá đông. Nhưng tự nhiên chúng tôi hình thành một nhóm sớm thân nhau gồm: Lê Minh trinh sát sư đoàn, Đông nguyên sinh viên khoa Sinh, lính bộ binh C10, Hiền nguyên sinh viên khoa Địa, lính đại đội pháo 14, Trung sinh viên Đại Học Thủy Lợi, quản lý đại đội 9 và tôi. Vì rảnh rỗi chúng tôi thường kéo nhau ra quán nước tán phét, kể chuyện trận mạc. Tôi khoái nghe chuyện Minh kể vì anh là trinh sát. Có lần một nhóm trinh sát của anh nằm trong trận địa của địch nắm tình hình. Một tên lính Cộng Hòa đến chỗ các anh nằm vạch quần ra tè ngay trên người các anh. Chỉ một tích tắc nữa, hắn sẽ phát hiện ra các anh mất. Buộc phải nổ súng. Anh chỉ kịp nghe thấy tiếng thốt lên bất chợt: “Sao lại bắn tui”, kèm theo cái xác đổ vật. Các anh vùng chạy thoát khỏi hiểm nguy. Có lần, vừa rẽ khỏi cánh rừng các anh chạm trán luôn một nhóm thám báo, cả hai bên đều ù té chạy ngược trở lại. Quá bất ngờ chẳng một phát súng nào, ai đi đường nấy. Có lần…Tóm lại rất nhiều tình huống hiểm nguy mà người lính trinh sát có nụ cười hiền khô đang ngồi trước tôi đây đã trải qua.
Sau này trở lại trường học, chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ. Thỉnh thoảng Hiền lại rủ tôi đến nhà Lê Minh đánh cờ, hoặc chuyện phiếm. Tôi thấy góc nhà anh có dựng khẩu các bin M 2, nhà có cả Telephon. Hồi ấy chỉ cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước mới có điện thoại riêng. Nghe nói của ông già anh. Đem thắc mắc hỏi Hiền, hắn bảo : “ Ông không biết à? Bố Lê Minh là Lê Giới, từng lái xe cho Bác Hồ, nay là cục trưởng cục đường bộ, hồi chiến tranh cụ mang quân hàm đại tá phụ trách việc vận tải chi viện cho tiền tuyến”.
Ra thế. Một lần gặp cụ tôi cứ thấy quen quen như đã gặp ở đâu rồi thì phải…
Một bận, Hiền bảo tôi, độ này tao thấy Lê Minh hay trinh sát gần nhà tao ( Hiền ở phố Trần Quốc Toản). Lắm lúc giáp mặt, chỉ thấy hắn chào qua loa rồi tâm trí lại để đi đâu ấy”. Thời gian sau hắn bảo : “ Mục tiêu trinh sát của Lê Minh là cô giáo trẻ tên Châu ở số nhà…” Ồ thảo nào. Kết quả của những chuyến trinh sát đầy bí ẩn ấy là một thiếp mời đám cưới mà tôi nhận được chẳng lâu la gì. Tôi bảo Hiền : “ Thôi coi như nó trinh sát trước cho anh em mình biết, lấy vợ có hay ho gì không?” Nó tiên phong trong đám lính về ở đoàn 8/69 năm 1975.
Bẵng đi thời gian dài, bận làm ăn trong thời buổi hết sức khó khăn, chúng tôi ít có dịp gặp nhau. Có lần Lê Minh rẽ qua nhà tôi chơi, anh bảo đang tham gia một trung tâm luyện thi đại học ở Bách Khoa, cũng kiếm được. Tự cứu mình thôi, ông tính lương giảng viên đại học ăn thua gì. Anh bảo tôi, có muốn tham gia một lớp dạy ngữ văn anh giới thiệu. Thú thực, tính tôi hay tếu táo không hợp với nghề giáo. Đành chịu đói vậy.
Cuối năm 2005, tôi bị một căn bệnh quái ác quật ngã, nằm bẹp giường. Lê Minh đến thăm, tặng tôi hai cuốn tiểu thuyết đang khá hót của một nhà văn Mỹ. Anh bảo tôi: “Lúc nào bớt chóng mặt thì đọc”. Tôi nghe anh, thỉnh thoảng đọc vài trang. Sau không dừng được nữa, nhân vật chính trong hai cuốn tiều thuyết đầy nghị lưc, đối mặt với hoàn cảnh khó khăn để tồn tại. Tôi thầm cám ơn Lê Minh tiếp cho tôi thêm sức mạnh chống chọi với bệnh tật.
Thời gian sau, anh lại đến thăm tôi, cho tôi một túi tướng nấm linh chi bảo: “Ông uống cái này tốt cho sức khỏe đấy”. Anh còn tặng tôi một tập “ Những chuyện không thể quên- cười ra nước mắt” của anh. Tôi cho anh xem chiếc ba lô, ba cuốn nhật ký thời chiến, và bộ đồ trận của tôi. Anh giới thiệu với tôi trang Quân sử Việt Nam và nói: “ Khi nào ông đỡ, hãy tham gia trang này. Nó hợp với sở trường của ông. Hơn nữa những tư liệu sống của ông không thể nằm mãi trên gác xép được, rất phí”…
Anh lại đóng vai người lính trinh sát, đưa những dòng hồi ức trận mạc lên trang. Trên trang tôi thấy anh luôn đi đầu…không hổ danh là người lính trinh sát của đại đội 20 năm xưa. Nhờ có anh tôi chập chững bước vào trang Quân Sử với những bài viết đầu tay, ngay khi còn trên giường bệnh.
Tháng trước anh cùng đoàn cựu chiến binh trở lại chiến trường xưa. Tôi không tham gia được vì sức khỏe không cho phép. Nhìn ảnh anh trầm tư bên mộ các đồng đội. Tôi biết anh đang nén bao tâm trạng trong trái tim đầy nhân hậu cuả người lính từng trải.
Tuần trước hay tin anh ốm, tôi cố gắng đến thăm anh ở bệnh viện Bạch Mai. Độ này thời tiết khắc nghiệt khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy chao đảo. Thăm được anh rồi về. Không còn sức ra 19 Ngọc Hà với anh em.
Sáng nay bỗng nhận được tin dữ. Tôi choáng. Hiền ở Sài Gòn gọi ra cho biết. Tệ thật! Đáng trách thật! Mình lại là người phía sau, biết muộn.
Tích Tường Như Lệ ơi! anh lại đi trước trinh sát dẫn đường. Chúng tôi rồi sớm muộn cũng theo anh. Rồi sẽ lại được nghe anh kể những “ Chuyện cười ra nước mắt” ở thế giới bên kia. Có điều anh đi vội quá chắng nhắn lại anh em lấy một lời. Tôi giận anh, tôi trách anh. Năm ngón tay, năm thằng ra quân năm ấy thế là đã mất hai, Đông và anh.
Ông trời thật không công bằng. Chí ít cũng cho anh được cầm sổ hưu, cho anh nghỉ công tác lấy một ngày, an nhàn bên con, cháu.
Giận mà giận, thương mà thương. Lòng này ai tỏ. Thướng tiếc bạn vô chừng.
11h, ngày 22/8/2013
NT