Bạn Lính Quan y. Đọc xong RỪNG LẠNH 8, thế còn RỪNG LẠNH 9? Thấy bạn bên fay, hay là ở bên đó nhỉ?
Hì. em quên. Up tiếp đây
RỪNG LẠNH - 9
" Đơn vị tôi bị bao vây ba mặt, ngay từ trận pháo đầu tiên, quân số đã bị hao hụt hai phần ba, do anh em bị bất ngờ không kịp xuống hầm hào chiến đấu . Trận chiến xảy ra nhanh lắm, trong vòng một giờ, bộ binh địch đã tràn vào đồn, chúng đâm lê, bắn bồi vào đầu các anh em thương binh, tử sĩ rồi đốt đồn. Tôi bị thương nhưng may mắn nấp sau bể nước với quả lựu đạn còn sót duy nhất trong tay, chúng không phát hiện ra.
Chờ chúng rút, tôi bò ra tìm xem anh em nào còn sống không. Cả đồn công an vũ trang 103 hơn năm mươi người, chỉ còn mình tôi. Cháy rừng rực, các đồng đội đang bị chết lần hai dưới ngọn lửa..."
Kể đến đây, Cha Hương Ly nghẹn lời, cô vội rót cốc nước cho ông, nhấp một ngụm ông chậm rãi tiếp:
" Tôi ra khỏi đồn, nén chịu đau tự băng bó vết thương ở bụng dưới đi ra hướng suối. Một cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Hai bên bờ da thịt người rải rác, nước suối sủi bọt đỏ ngầu. Vết xích xe tăng chà nát cỏ cây. Tiếng súng vẫn nổ đì đọp phía trong rừng kèm theo tiếng gào rú thê thảm vọng ra. Bọn chúng chắc dồn dân từ bản Nậm Phài về đây hành quyết.
Không còn sức lực để chịu đựng cảnh đó, tôi định rời khỏi suối, chợt có tiếng văng vẳng thì thào dưới lùm cây, móc tay vào khoen chốt quả lựu đạn tôi khẽ hỏi " Ai ".
Một người đàn ông máu đỏ loang khắp người bước từ lùm cây ra, anh ta bị thương, cắp trên tay đứa bé khoảng hai, ba tuổi cũng tả tơi như vậy. " Bộ đội, đừng bắn!" anh ta kêu bằng tiếng dân tộc.
" Hãy giữ giúp tôi đứa bé " Nói rồi anh ta ấn đứa trẻ vào tay tôi. Nhìn nét mặt kinh hoàng, tôi đoán anh chưa hết sốc trước gì vừa trải qua.
-Khoan đã, - Tôi nói rất nhỏ, phòng bọn địch còn ở gần đây: Sau này tôi phải đưa cho ai, bố mẹ nó còn sống không?
" Họ đã chết hết, bộ đội cầm cái này đi" - Rồi anh giật cái túi trên cổ đứa bé, lấy ra một tấm hình nhỏ, đưa cho tôi, còn cái túi anh đút vào người. Liêu xiêu bỏ đi."
- "Thế, đứa bé đó chính là...? ". Hoàng thốt lên câu hỏi, mắt nhìn sang phía Hương Ly.
- " Đúng vậy. Khi đưa nó ra ngoài huyện, trao cho đội thu gom trẻ mồ côi. Nó n cứ ôm ghì chân tôi, nước mắt đầm đìa, gào thét vùng vẫy, nhất quyết không chịu theo người ta. " Pá ơi, đừng bỏ con" nghe tiếng gọi bố, tôi cũng không kìm được lòng, xin làm giấy tờ bế nó đi theo". Người lính biên phòng già thở dài: Dù sao, đây cũng là mối duyên cha con mà trời đã cho tôi.
Ông tiếp: Mảnh đạn từ bụng găm xuống đã làm tôi mãi mãi không thể có con, nó cũng loại tôi ra cuộc chiến. Ba năm liền, hai bố con tôi thiếu thốn mọi bề nuôi nhau trong trại thương binh. Rồi tôi chuyển ngành, nhà nước cử sang Liên Xô học, tôi gửi cháu về quê đi học, sau đó về công tác ở một cơ quan của Bộ cho đến nay.
Hương Ly sụp vào lòng ông già nức nở. Quá khứ của cô vừa được kể ra vắn tắt vài dòng, thật đau đớn.
" Con gái, cha muốn giấu đi mọi thứ, mong muốn con được yên ổn hạnh phúc. Kể cả tấm hình ngày bé của con, cha cũng cho chụp, sửa lại, để con không nghi ngờ dù chỉ một chút. Nhưng ta đã lầm, con người ai cũng phải biết được nguồn cội, nghe chuyện của anh Hoàng đây cha hiểu, linh hồn cha mẹ con ắt không thể cười được khi con chưa tìm về với họ một lần. Hãy đi về với nơi mình sinh ra và làm những gì con phải làm đi." Cha Hương Ly xoa mái tóc con gái rồi ông quay sang Hoàng : " Anh đưa nó đi. Tôi giao nó cho anh. Con trai và là đồng đội ta, cậu hãy giúp con gái ta đạt ước nguyện nhé!".
Hoàng nắm tay người lính già, anh khe khẽ gật đầu.
- Khoan đã - Một người trong góc phòng bước ra nói: Em định đi lên rừng một mình với anh ta thật sao?
Nam. Cậu ta vẫn ngồi im nghe câu chuyện súôt từ lúc nãy. Mọi việc có vẻ hơi mơ hồ. Chiến tranh ư, hóa ra nó không như trong các bộ phim, có chút giống nhau ở chỗ bắn giết mà cậu vẫn hăng hay nhấn nút tiêu diệt đối thủ trong trò Game.
- Vậy ý anh muốn thế nào? - Hương Ly hơi sẵng giọng.
- Anh đi cùng em, dù thế nào vẫn phải có anh bên cạnh để bảo vệ em. Nam quả quyết, cơ bắp dưới cánh tay cậu nổi lên muốn bục chỉ áo.
***
Hương Ly đang ngồi xếp quần áo vào ba lô, bên tai nghe văng vẳng tiếng chim ngay trên mái nhà. Nó như khắc khoải, giục giã cô.
Chợt cô nhớ ra, sống bao năm ở khu phố này cô chưa bao giờ nghe thấy tiếng chim rừng.
( Còn nữa )