ĐỪNG ĐỐT
Chị là một cô gái làng bên của tôi.
Chị vốn con nhà gia giáo, gia giáo đến mức khắc nghiệt.
Lúc sinh ra, nhìn giữa khe đùi trống trơn, mẹ chị cố nén chút sức còn lại sau cơn rặn vật vã, và tiếng khóc chào đời oe oe của chị, than: " Con gái ư, thân như hạt mưa sa, khổ lắm con ơi!"
Không ngờ, nó lại vận vào chị.
Như đã nói, nhà chị gia giáo. Ảnh hưởng của nền nho học từ đời cụ kỵ, tổ tiên. Đàn bà con gái rèn rũa kỹ từng ly từng tý. Đến nỗi khi sắp thành bà già, chị vẫn không quên tiếng cái roi mây của ông cụ, mỗi lần bị phạt, rửa chân, leo lên sập nằm úp, tiếng vun vút quất vào thịt da, đau buốt đến tận lục phủ ngũ tạng. Cứ ra đường, nghe tiếng vun vút chị lại giật lẩy.
Nhưng thứ đó, chả làm ảnh hưởng, hại đến cuộc đời chị về sau. Như cách dạy của mẹ mới khiến chị cả cuộc đời mơ cất tiếng ru hời à ơi.
" Nam nữ thụ thụ bất thân", mẹ chị vốn chữ nho chả có tý nào, nhưng rất hay buông ra lời mỗi khi răn chị. Từ lúc thấy chị có dấu hiệu tuổi dậy thì, bà lúc nào cũng vậy.
" Đàn ông trên đời, kiếm được đấng trượng phu, quân tử hiếm lắm con à! Làm thân con gái phải biết giữ mình, ông bà đã nói " Kiếm củi ba năm, đốt một giờ" Đừng để bọn chúng nó lừa, mà con đốt hết gia phong nhà ta. Đừng đốt con nhé!"
Lại nói về chị, nhan sắc cũng chỉ mức thường thường, nếu không nói là ...hơi xấu. Số chị có lẽ được một ông mụ nặn, trong lúc say rượu định cho thành con trai, nhưng chắc thiếu tý bột nặn chym, đành để là con gái. Đã thế, quên chỉnh hình thẩm mỹ lại. Cho nên, chị là đàn bà nhưng có gương mặt, dáng dấp hơi hướng của một người đàn ông. Cặp chân mày giao nhau làm mỗi khi mơ mộng suy tư trở thành dữ dằn, đôi lưỡng quyền cao bóng, giá còn bột, tướng chị sẽ làm quan chứ chả chơi.
Tuy vậy, Tuổi xuân thì khiến người con gái nào cũng đáng yêu cả, con mắt lúng liếng, thân mình vụt nẩy nở như nụ cây đâm chồi mùa xuân. Hàng tối, tiếng chân trai làng dậm dịch qua lại đầu ngõ, khiến chị không yên. Mẹ chị càng không yên hơn, luôn đánh con mắt canh chừng. " Con người có duyên có số, như tao lấy cha mày, chỉ một câu bà mối, thành vợ thành chồng, cấm đua đòi theo bọn tân tiến bây giờ nghe chưa". Chị tuy tai vẫn dỏng lên nghe tiếng huýt sáo vu vơ đâu đó, nhưng dằn lòng lại, ngoan ngoãn giăng màn đi ngủ trong nỗi nóng bức thịt da hôi hổi..
Lâu thành quen, chị không còn tò mò nghe đám bạn gái thì thào với nhau về những đêm trăng trong vườn chuối, dưới cánh đồng ngô vẫy lá xào xạc mơ màng. Chị sợ cái roi mây hơn những đòi hỏi xác thịt rất con người đó!
Rồi đến lúc, chị trở lên cứng rắn lạ lùng. Hôm chợ phiên, một chàng trai làng bên đánh bạo sờ vào tay chị. chị giật phắt ra, chửi đổng " Mẹ mày nhé, đây không phải chỗ mày thích cầm là cầm, sờ là sờ đâu!" Buông lời xong, chị giật mình, nhưng lại vài lần nữa, chị quen, thậm chí nhìn lâu cũng chửi. Mẹ chị hài lòng lắm.
Năm tháng trôi dần đi, những lời chọc ghẹo, con mắt đung đưa cũng vơi dần. Chị chỉ ngồi yên, chờ sự lương duyên, hay đúng ra là một bà mối
Câu " Đừng đốt " của mẹ chị cũng nhạt dần, rồi im hẳn.
Thời gian xồng xộc đuổi chị, cặp chân mày hay nhíu lại hơn, không phải mơ màng mà chỉ còn suy tư.
Chị tự nhiên lại thèm khát được nghe tiếng chân dậm rịch đầu ngõ, thèm khát tiếng sáo vu vơ, thèm ai đó nắm tay, giật áo mình.
Cha mất, rồi mẹ cũng theo cha. Nỗi cô đơn còn lại một mình luôn như bóng tối, bao phủ quanh chị, bất kể ngày hay đêm.
Ba mươi
Nỗi hy vọng chỉ còn hơi hơi.
Chị chờ mối lương duyên như của mẹ. Càng ngày càng sốt ruột vì đám trai làng đồng lứa cứ vãn dần. Đến lúc không chịu được nữa, hùng hục trong một đêm mưa, đến nhà người trai làng từng bị chửi ngày trước, hổn hển: " Đốt đi...à nhầm...anh hãy trêu, chọc, nói gì, làm gì với em đi". Người đàn ông sợ quá, đạp vách sau đội mưa chạy. Để chị ngồi trông nhà hộ trong cơn đắng.
Ba nhăm...
Càng ngày chị càng giống đàn ông, mà là người đàn ông khó tính, gắt gỏng, bất cần đời. Chị thề " Đứa nào làm mối, tỏ tình, tao...sẽ giết"
Bốn mươi...
Như khúc cây khô nẩy lại chồi, đám lúa cằn được cơn mưa. Mọi nỗi khát khao quay trở lại. Nhưng những gì chị cần, chị khát khao, vẫn xa khỏi tầm với.
" Ước gì ngược được thời gian quay trở lại, mình sẽ đốt, đốt hết!". Thi thoảng, người ta nghe chị lẩm bẩm thế!
