Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 20 Tháng Tư, 2024, 06:56:03 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bầu trời vẫn là của chúng ta. Marina Chechneva.  (Đọc 56719 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #20 vào lúc: 30 Tháng Tám, 2015, 12:14:33 am »

(tiếp)

Những đêm ấy vẫn như đang hiển hiện trước mặt tôi. Những vì sao lấp lánh vẫy gọi trên đỉnh cao không đáy, hơi se lạnh từ núi phả xuống, tiếng động mơ hồ từ tiền tuyến vọng về xa xa. Những bóng đen di chuyển trên sân bay. Bài ca vẫn dào dạt, dào dạt mà không thấy hết. Bài nọ vội vã thay phiên bài kia ... Và tiếng đồng vọng nảy sinh trong tâm tưởng của mỗi con người. Bài ca thứ nhất ủ dột âu sầu, bài ca thứ hai hạnh phúc hân hoan, bài ca thứ ba mang nỗi buồn nhẹ nhàng man mác như gợi niềm nuối tiếc một cái gì đó nhòa nhạt xa xăm. Bao nhiêu bài ca, bấy nhiêu cảm xúc. Nhưng trong các bài ca có một điểm chung làm cho chúng thảy đều thân thương gần gũi, - với những bài ca ấy ta không thể thờ ơ. Tôi cảm thấy điều đó đặc biệt sâu sắc ở mặt trận, và nhiều khi thường tự hỏi mình tại sao. Có lẽ không chỉ bởi những giai điệu ngọt ngào, gợi những cảm xúc nhất định, sinh ra sự liên tưởng. Giai điệu tập hợp một cách hữu cơ vào một hệ thống thống nhất vô vàn suy nghĩ và tình cảm tản mạn, hướng chúng vào chung một dòng sông, và bằng cách đó, liên kết những sợi tơ thánh thót vô hình, giúp người ta hiểu rõ hơn, đầy đủ hơn về nhau, và vì thế mà gắn kết con người cùng những nỗ lực của họ trong chiến đấu, lao động, học tập, trong cái vốn được gọi bằng một từ đa diện - cuộc sống.


Ira Kashirina hay Glafira Alekseevna Kashirina (1925-1943). Kỹ thuật viên cơ khí hàng không thuộc phi đội của Seraphima Amosova, hoa tiêu, thiếu úy cận vệ trung đoàn ném bom đêm cận vệ 46 Taman. Hy sinh đêm 31 sang ngày 1 tháng 8 năm 1943 khi làm nhiệm vụ đánh phá tuyến phòng thủ "Tuyến Xanh" của quân Đức trên bán đảo Taman do trúng đạn cao xạ của đối phương, cùng hy sinh đêm đó có 3 kíp bay khác của trung đoàn ném bom đêm cận vệ 46 Taman. Là một trong ba người mang cờ cận vệ khi trung đoàn được trao danh hiệu cận vệ ngày 9 tháng 6 năm 1943.

Tuy nhiên, tôi đã lạc ra khỏi câu chuyện về buổi tối lễ hội. Phải nói rằng, bài hát chiếm ưu thế vượt trội trong kịch mục của buổi lễ. Gần như tất cả các nghệ sĩ solist chủ chốt của chúng tôi đã trình diễn: Dina Nikulina, Raia Aronova, Lyuba Varakina, Raia Mazdrina. Thành công vang dội thuộc về Anya Sherstneva và Asya Pinchuk, những người trình tấu các bài dân ca Nga miền Saratov. Kết thúc buổi trình diễn ca nhạc này là màn đọc trường ca về trung đoàn của chúng tôi, mà người viết là Ira Kashirina.

... Và chúng tôi đang chiến đấu như thế đấy, cả các anh-các phi công anh em
Vẫn gọi các cô gái của chúng tôi là các cô em gái.
Chúng ta như những thành viên bình đẳng cùng một gia đình chiến đấu,
Chúng ta sẽ chiến đấu vì Tổ quốc, vì quê hương, vì lao động vui tươi.
Cho đến khi dẫu chỉ còn một tên phát xít đáng căm hờn
Vẫn còn làm ô uế không trung trên đất nước chúng ta,
Chúng ta sẽ không thay ca phiên trực danh dự này hỡi chị em,
Sau chúng ta là nhân dân, chúng ta phải chiến thắng!


Hai khổ 4 câu cuối cùng này tôi đặc biệt thích thú, bởi sự lạc quan tuyệt vời, niềm tin tưởng sâu sắc vào chiến thắng chung cuộc của chúng ta.
Chúng tôi đã trải qua một kỳ lễ vui tươi, thú vị. Còn sau đó những ngày thường chiến đấu lại đến với chúng tôi.

* * *

Thời tiết mưa dầm mùa thu làm việc thực hiện nhiệm vụ rất khó khăn. Nhưng người chỉ huy phi đội của chúng tôi Seraphima Amosova tự tin bay đi đánh trận đầu tiên, và tất cả các kíp bay tiếp theo chị ấy. Có lẽ chúng tôi có thiên vị, nhưng chúng tôi cho rằng phi đội trưởng Amosova là phi đội trưởng xuất sắc nhất trong trung đoàn. Chiến đấu bên cạnh chị ấy, tôi học được rất nhiều, tiếp nhận được nhiều điều từ chị. Các nữ phi công, hoa tiêu, kỹ thuật viên, quân khí viên cũng trải qua một trường học tốt nhờ chị. Amosova được người ta yêu thương và tôn trọng không chỉ vì chị là một thủ trưởng đòi hỏi cao, mà còn là người đồng hành tuyệt vời, trung thành, một người bạn giàu lòng trắc ẩn.

So với chúng tôi Seraphima đã có nhiều năm kinh nghiệm vững chắc. Là người sinh ra ở Siberia, chị là một trong những phụ nữ đầu tiên ở Krasnoyarsk trở thành thợ tiện kim loại. Chị đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ công tác của đoàn Komsomol và rất thành công. Đoàn Komsomol trao cho chị phiếu đề cử vào hàng không. Amosova tốt nghiệp Trường tàu lượn và Trường bay Tambov. Những khả năng xuất sắc của cô gái đã được người ta ghi nhận. Chị bắt đầu phục vụ trong ngành hàng không dân dụng và bay trên một tuyến đường bay phức tạp là tuyến Irkutsk - Moskva.

Sima Amosova biết tin chiến tranh tại Yanaul. Ở đó, vào một ngày người ta giao cho chị bức điện gọi của M.M.Raskova.

Từ các phi vụ chiến đấu đầu tiên, tôi đã thấm đậm niềm tin với Amosova: tôi biết trong giây phút khó khăn nhất người chỉ huy của chúng tôi sẽ luôn luôn tới giúp đỡ. Đã nhiều là như vậy. Trong khi vực Mozdok Tanya Makarova và Vera Belik sa vào lưới lửa phòng không như bão lốc của kẻ thù. Nhận thấy Makarova lâm vào tình trạng rất khó khăn, phi đội trưởng cùng với hoa tiêu phi đội Rozanova bắt đầu ném bom các vị trí đèn chiếu PK của người Đức. Thu bớt cửa ga, Amosova liệng tới đèn chiếu PK gần nhất. Sau khi ngắm cẩn thận, Larissa Rozanova thả bom. Sóng nổ đẩy mạnh máy bay của họ. Amosova suýt mất kiểm soát máy bay. Nhưng ánh sáng trên mặt đất lụi tắt, và điều đó đã cứu Makarova và Belik.

Vì thế các nữ phi công chúng tôi không tiếc sức mình, nếu cần phải giúp người chỉ huy.

Cũng trong cùng trận đánh đó, khi Amosova giải cứu các cô gái, bản thân chị đã rơi vào luồng đèn chiếu PK. Các xạ thủ cao xạ tăng cường hỏa lực, độ cao đường bay không lớn. Seraphima cơ động máy bay lúc sang bên phải và lúc sang bên trái. Nhưng các vận hành viên đèn chiếu vẫn bám chắc chị không rời. Cái chết của phi đội trưởng có vẻ không tránh khỏi. Và đột nhiên đúng lúc cuối cùng, từ phía trên một quả bom phát sáng SAB cứu tinh bùng nổ - một trong các nữ phi côngthu hút sự chú ý của kẻ thù về phía mình. Sau này mới biết rằng, đó là phi hành đoàn của Nadia Troparevskaya và Lida Svistunova. Chùm ánh sáng đèn chiếu PK lụi tắt. Svistunova ném bom, còn Amosova chuyển máy bay vào vòng lượn gấp. Bóng tối che giấu một cách đáng tin cậy chiếc U-2 của chị.

* * *

Trong thời tiết mùa thu mưa dầm chúng tôi được lệnh ném bom làng Digora, kề bên chân núi Kazbek, nơi bọn phát xít tập trung nhiều xe tăng và một số lượng lớn các khí tài quân sự khác nhau.

Nhiệm vụ không dễ dàng. Không chỉ vậy, kẻ thù giăng màn đạn tất cả các lối tiếp cận vào thôn, vị trí của nó cực kỳ không thuận tiện. Hãy tưởng tượng một chiếc bình khổng lồ có đáy hẹp và các biên rộng, ở dưới đáy của nó có một hạt cát, cái hạt cát đó là Digora còn vỏ bình - là các dãy núi bao quanh từ mọi hướng. Ở đây ngay cả ban ngày triển khai cũng rất phức tạp, bạn quan sát cẩn thận đi nào, đâm vào sườn núi đá như chơi. Về độ khó khăn của các cuộc ném bom ban đêm thậm chí chẳng có gì mà nói. Thêm vào đó thời tiết hoàn toàn không phải thời tiết để bay. Bọn phát xít tính đến tất cả các hoàn cảnh ấy và chúng cảm thấy ở trong thôn rất bình an, Còn chúng tôi cũng tính đến điều đó, vì thế mà xây dựng tính toán của mình dựa trên sự bất ngờ. Suvorov còn nói: ở đâu con hươu đi lọt qua, người lính cũng lọt qua, mà người lính lọt qua thì một tập đoàn quân cũng lọt qua. Ban chỉ huy trung đoàn quyết định hoạt động theo nguyên tắc như vậy. Nơi nào một kíp bay bay qua được, về lý một biên đội cũng sẽ bay qua, nơi nào một biên đội bay lọt - ở đó cả phi đội cũng lọt, mà điều đó có nghĩa là cả trung đoàn cũng có thể lọt, nếu bầu trời chỉ cần hơi sáng lên. Nhưng thời tiết, như thể có chủ đích, cứ càng ngày càng tồi tệ.

Chúng tôi đã mất hy vọng, nhưng bỗng chốc bước ngoặt xảy đến. Tới nửa đêm mây mù bắt đầu tan, các ngôi sao hiện ra, gió giật lặng đi trông thấy. Ngay lập tức các động cơ rống ầm ầm, máy bay cứ chiếc này nối chiếc khác bay lên không trung. Seraphima Amosova cùng hoa tiêu Larisa Rozanova bay lên đầu tiên. Cất cánh sau họ là tôi và Klyueva.

Như chúng tôi mong đợi, sự xuất hiện của chúng tôi trên không phận làng Digora làm bọn phát xít rất bất ngờ. Súng cao xạ im hơi lặng tiếng. Trong khi đó, chúng tôi lại phát hiện ra các đoàn mô tô cơ giới của kẻ thù di chuyển dọc theo con đường duy nhất đi qua hẻm núi hẹp. Ngay khi đang tiếp cận thôn trong đầu tôi thoáng lên ý nghĩ hãy công kích thật mạnh trước hết vào đoàn mô tô đang di chuyển khỏi làng ra hẻm núi. Như vậy, có thể ghìm nó trong một thời gian dài, đồng thời trong khi đó các kíp bay khác sẽ đến kịp đây. Nhưng để đạt điều đó thì cần phải tiếp cận mục tiêu ở độ cao thấp, mà núi ở đây không cho phép làm như vậy mà không có rủi ro.

- Cậu nghĩ sao, đáng mạo hiểm không? - Tôi hỏi Klyueva, sau khi nêu ngắn gọn kế hoạch của mình.
- Ta thử xem - Olga đồng ý không ngần ngại. - Trò chơi đáng giá trị cây nến.
Nhưng chúng tôi đã không phải cố gắng. Trong ánh sáng của bom SAB tôi thấy ở điểm hẹp nhất của hẻm núi bom bắt đầu nổ. Xét theo thời gian, phi hành đoàn của chỉ huy phi đội của chúng tôi Amosova đã làm việc. Rozanova ném bom chính xác: chúng tôi nhìn thấy trên mặt đất những vụ nổ sức mạnh rất lớn.

Tôi chỉ vừa ngoặt sang hẻm núi, những trái bom phát sáng lại nổ bùng trên đầu hẻm núi này, và một chút sau những tiếng nổ từ đó vọng lại: ai đó trong phi đội đã đi trước chúng tôi. Ngày hôm sau, trinh sát mặt đất báo cáo về sự hủy diệt hoàn toàn đoàn mô tô cơ giới hóa của bọn phát xít Hitler.


Thượng úy cận vệ AHLX Antonina Fyodorovna Khudyakova (1917-1998), phi đội phó phi đội 3 trung đoàn cận vệ ném bom đêm 46 Taman. Người Nga, nguyên trung cấp kỹ thuật chế tạo máy. Một trong những phi công có trình độ tác chiến rất điêu luyện, kỹ thuật bay giỏi bậc nhất, có nhiều sáng kiến cải tiến kỹ thuật hợp lý hóa trong công việc. Đã thực hiện 926 phi vụ ném bom kẻ thù trong 4 năm chiến tranh trong đó có trận ném bom chính xác vào bộ tham mưu tướng Von Kleist gần Mozdok trong Trận chiến Kavkaz 1942-1943. Trận cuối cùng bị bắn trúng nhưng hạ cánh được. Tỉnh dậy trong quân y viện và biết tin chiến thắng phát xít từ đó. Sau chiến tranh chuyển đến sống tại Ukraina.

Hiệu quả của các vụ ném bom của chúng tôi được thực hiện trong các điều kiện khó khăn nhất, cuối cùng đã thuyết phục được bộ tư lệnh TDQ rằng trung đoàn đảm đương tốt nhiệm vụ của mình và có đủ cơ sở để tăng cường khả năng chiến đấu của trung đoàn. Trong tháng mười hai, biên chế trung đoàn tăng thêm phi đội thứ ba. Được bổ nhiệm chỉ huy phi đội mới là Paulina Makagon, hoa tiêu - Lydia Svistunova, phi đội phó về các vấn đề chính trị - Marya Runt, kỹ thuật viên trưởng - Dusya Korotchenko, kỹ thuật viên về vũ khí - Maria Marina, các biên đội trưởng - Olga Sanfirova, Zoya Parfenova, Nina Khudyakova, và các hoa tiêu - Rufa Gasheva, Dusia Pasko và Katya Timchenko.

Đồng thời khi đó, người ta đưa vào chức danh trung đoàn phó phụ trách huấn luyện bay. Người phi đội trưởng giỏi nhất, Seraphima Amosova được bổ nhiệm vào vị trí này. Phi đội của chúng tôi thay vì Amosova nay do Tatiana Makarova chỉ huy và hoa tiêu - Vera Belik.

* * *
........
« Sửa lần cuối: 31 Tháng Tám, 2015, 12:16:05 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #21 vào lúc: 31 Tháng Tám, 2015, 10:34:14 pm »

(tiếp)

Ngày 23 tháng 11 năm 1942 quân đội phát xít Đức tại Stalingrad đã ở trong vòng vây dày đặc khép chặt. Cụm tập đoàn quân "Don", dưới sự chỉ huy của Thống chế Von Manstein, người được coi là chuyên gia về tiến hành các chiến dịch bao vây đến giúp đỡ các đơn vị bị bao vây của Paulus. Tuy nhiên, việc giải vây cho quân bị vây của kẻ thù đã thất bại.

Vào cuối tháng mười hai, bộ đội của phương diện quân Stalingrad đã tiêu diệt cụm quân Hitler bị vây trong nồi hầm. Chuyển sang tấn công có cả các phương diện quân khác. Kẻ thù lúng túng. Không biết chờ các đòn tiếp theo từ đâu đến, chúng ném đội dự bị của mình từ chỗ này sang chỗ kia. Các PDQ Voronezh và Leningrad bắt đầu gặm nhấm tuyến phòng thủ của người Đức. PDQ Tây-Nam hiện đang phát triển tấn công bằng các lực lượng chủ yếu ở khu vực Trung lưu Sông Đông.

Còn trung đoàn máy bay ném bom đêm hạng nhẹ 588 của chúng tôi tiếp tục ném bom kẻ thù ở vùng Caucasus.

* * *


Lính sơn cước Soviet bảo vệ các con đèo ở Kavkaz

Ngày 24 tháng 12 năm 1942 Zhenya Rudneva tròn hai mươi hai tuổi. Các đồng đội cùng trung đoàn chân thành chúc mừng chị. Tại phi đội phát hành riêng một tờ báo liếp dành cho sự kiện này. Chính ủy trung đoàn Evdokia Yakovlevna Rachkevich đã viết trong đó:

Hãy cứ sống như thế và xin chúc mừng nữ thành viên thân yêu tham gia cuộc Chiến tranh Vệ quốc. Hãy đập tan không thương tiếc bọn côn đồ Hitler. Hãy lái máy bay của mình dũng cảm bay lên phía trước - và không một bước lùi. Chiến thắng cần phải giành lấy với vũ khí trong tay chứ nó không tự đến. Còn sau khi đánh bại quân đội của Hitler ... ngồi sau bàn trong gia đình thân thương bạn sẽ nhớ đến chúng tôi.

Chính ủy rất am hiểu mọi người. Và khi bà viết lời chúc này, bà tin không chỉ vào ngôi sao may mắn của Rudneva, tin vào tính cách của chị ấy, lòng dũng cảm, trái tim của chị.

"... Bạn sẽ nhớ chúng tôi" - những lời này không phải một lời nhắc tầm thường. Tình cảm chung thủy với đồng đội của Zhenya đã được chứng tỏ nhiều lần trong các thử thách khó khăn nhất. Chúng tôi biết - những người như chị sẽ không bao giờ phụ lòng, không bỏ bạn trong hoạn nạn, trung thành với tình đồng đội tiền tuyến cho đến cùng.

Chẳng có đêm nào mà Rudneva không bay đi làm nhiệm vụ. Nhưng về công việc tác chiến của mình, chị rất kiệm lời. Bộ chỉ huy cho rằng chị là hoa tiêu xuất sắc nhất ở Caucasus - một bậc thầy ném bom, còn phi hành đoàn Nikulina - Rudneva - phi hành đoàn giỏi nhất trong trung đoàn. Tất cả chúng tôi hoàn toàn chia sẻ quan điểm này.

Các cô gái chúng tôi đón Năm Mới 1943 tại làng Assinovskaya. Cùng Valya Stupina và Katia Dospanova, Zhenya Rudneva trong buổi tối ấy là người bưu tá chuyển phát những lời chúc mừng. Các cô gái với vẻ hài hước châm chọc về niềm đam mê của chị với thiên văn học và bác sĩ trung đoàn của chúng tôi Olya Zhukovskaya chúc Olga Rudneva khi nào đó sẽ viết được công trình khoa học "Nhật thực trên bầu trời nước Đức" ...


Evdokya Andreevna Nikulina (1917-1993): AHLX, đại uý cận vệ, phi đội trưởng trung đoàn nữ KQ ném bom đêm cận vệ 46 Taman. Trong chiến tranh đã thực hiện 760 phi vụ chiến đấu. Trước chiến tranh đã tốt nghiệp trường trung cấp kỹ thuật hàng không và trường hàng không Balashov, làm phi công dân dụng ở Smolensk. Gia nhập Hồng quân năm 1941, Có mặt ở tiền tuyến từ tháng 6 năm 1941. Sau chiến tranh giải ngũ với quân hàm thiếu tá và chuyển sang công tác đảng.

Ngày 02 tháng 1 đến lượt phương diện quân Bắc Kavkaz của chúng tôi cũng bắt đầu rục rịch dịch chuyển vị trí. Các nữ phi công và hoa tiêu, kỹ thuật viên và quân khí viên chuẩn bị kỹ lưỡng cho các trận đánh sắp tới. Thời tiết xấu bất thường. Tuyết, sương mù và mây thấp loại trừ hoạt động của không quân. Nhưng không có điều đó thì kẻ thù kiệt máu cũng hầu như không chống cự. Trong bốn ngày, quân đội Liên Xô tiến được đến 100 km. Trung đoàn của chúng tôi chuẩn bị di chuyển căn cứ.

- Nào, con gái ơi - bà chủ của tôi nói lời tạm biệt - Chúc con may mắn. Hết chiến tranh, con hãy nhớ về Assinovskaya của chúng ta và đến thăm gia đình nhé.
- Cảm ơn bác. Cảm ơn vì tất cả.
Chúng tôi nồng nhiệt chào tạm biệt, tôi xách chiếc vali nhỏ của tôi với những đồ vặt vãnh giản đơn và rảo bước đến sân bay. Tại khúc ngoặt của con đường tôi quay đầu nhìn lại - người phụ nữ vẫn còn đứng trên hiên nhà và dõi theo tôi.
.......
« Sửa lần cuối: 01 Tháng Chín, 2015, 11:26:25 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #22 vào lúc: 01 Tháng Chín, 2015, 11:08:01 pm »

(tiếp)

Trung đoàn trở thành trung đoàn cận vệ

Từ Ekaterinodarskaya nơi chúng tôi chuyển đến, chỉ bay được rất ít: mùa nhiều sương mù và đường xá lầy lội đã đến. Ở đây, Ekaterinodarskaya, chúng tôi gặp phải một nỗi đau buồn lớn. Sáng ngày 07 tháng 1 khi tập hợp toàn thể đội ngũ, Tham mưu trưởng trung đoàn Irina Rakobolskaya thông báo về cái chết của thiếu tá Raskova. Một vài ngày sau báo chí trung ương tới. Tôi nhìn qua hàng lệ của mình bức chân dung Marina Mikhailovna viền khung tang. Từ trên trang báo nhìn tôi vẫn là đôi mắt đẹp ấy, vẫn khuôn mặt thân thương, quen thuộc đến những chi tiết nhỏ nhất.


Marina Mikhailovna Raskova (1912-1943)

Tôi nhìn tấm ảnh chị hồi lâu... Những cảnh tượng liên quan tới cái tên Raskova diễu qua trong tâm tưởng. Đây các cô bạn khuyên can tôi đừng đi gặp chị ấy, nhưng tôi vẫn quyết định đi, và buổi tối đêm giao thừa băng giá tôi bay trên phố Gorky với tốc độ chóng mặt. Đây tôi đang trò chuyện ở nhà chị. Đây bức điện tín gọi tôi tới Engels và cuộc gặp với Marina Mikhailovna tại ban tham mưu đơn vị nữ không quân...

Ngày hôm đó chúng tôi đã viết lên những quả bom treo vào các máy bay của chúng tôi dòng chữ: "Vì thiếu tá Raskova!"

Các cô gái trung đoàn chúng tôi thề trả thù cho cái chết của Marina Mikhailovna. Trên khắp cả nước bắt đầu công tác quyên góp tài chính để xây dựng một phi đội mang tên chị.

* * *

Kẻ thù rút nhanh chóng, và chúng tôi phải thường xuyên thay đổi sân bay. Điều này làm mọi người rất mệt mỏi. Đặc biệt là các kỹ thuật viên và quân khí viên, vì gánh nặng chủ yếu được đặt lên đôi vai của họ. Quân đội của chúng ta, bẻ gãy sự kháng cự của bọn phát xít quốc xã, giải phóng Blagodarnoye, Petrovskoye, Spitsevskoe. Các trận đánh chuyển dần sang phía tây. Chúng tôi tấn công cùng bộ đội mặt đất. Mặc dù mỗi chuyến bay đòi hỏi một nỗ lực rất lớn của cả ý chí và sức lực, chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể.

Mỗi đêm chúng tôi thực hiện các nhiệm vụ chiến đấu, còn ban ngày thì chuyển sân đến địa điểm mới. Các đội thành lập từ các kỹ thuật viên và quân khí viên thường đi trước đến tiền tuyến để tìm các khu vực phù hợp và trang bị cho chúng để tiếp nhận các "cánh én" của chúng tôi. Nhưng những chiếc máy bay nhiều khi thường đi trước các kỹ thuật viên và quân khí viên. Chuyện đã xảy ra như vậy, ví dụ, gần Georghievsk: chúng tôi hạ cánh ở vùng ngoại ô thị trấn, trong khi trên các đường phố của nó trận chiến nóng bỏng vẫn sôi sục.


Kỹ sư trưởng của trung đoàn Sophia Ozerkova (ngoài cùng bên phải) đang trò chuyện với các kỹ thuật viên cơ giới hàng không

Nhưng các bạn gái của chúng tôi làm thế nào khi vận chuyển tài sản! Những chiếc xe nạp tải đầy đến nóc lúc lúc lại chìm trong bùn.
- Nào, lại ngồi, - Maria Runt cau mày vì đau răng trong một dịp như vậy. - Thôi nào, các cô gái, chúng ta đẩy đi nào.

Chị là người đầu tiên trèo ra khỏi buồng lái và cùng với những người khác, lăn lộn trong bùn sâu đến đầu gối, tì vai vào thùng xe.
- Một, hai - nào! - ai đó chỉ huy.
- Thêm tí nữa! Thêm lần nữa! - tiếng đáp lại. Dần dần, chậm chạp, như thể miễn cưỡng, động cơ trượt và gầm gừ lạc giọng, chiếc xe tải cố bò về nơi đất cứng.

- Về xe! - lệnh truyền đi dọc đường. Đoàn xe chuyển động, nhưng sau một thời gian tất cả lặp lại lần nữa.

Những người lính thủy quân lục chiến đi ngang qua trêu chọc vui các cô gái:
- Các chiến binh mặc váy ơi, đừng bôi bẩn ủng bôc-can chứ!
- Giúp một tay thì giúp đi, đứng đó mà nhe răng chế giễu ...
- Nào các cậu trai, thôi ta giúp các người đẹp một chút nào!
Những người lính thủy quân lục chiến leo vào vũng bùn, bám đầy quanh chiếc ô tô từ mọi hướng.
- Ghé vai vào, các chàng trai! - Một giọng trầm của ai đó cất lên vang như sấm. - Nào, tập trung nữa lên!
Bỗng một khẩu lệnh sắc nhọn như một phát súng quét qua đường trên đầu mọi người:
- Máy bay!
Mọi người như bị gió thổi bay. Các chiến sĩ và các cô gái ngay lập tức chạy tản ra và nằm xuống đất, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy đầu. Tiếng gầm của động cơ, với tiếng rít đe dọa cắt ngang không trung, những trái bom của địch rơi trúng đoàn xe. Chúng văng đầy cả tấn bùn lỏng, rắc mảnh bom lỗ chỗ vào thân xe.


Đi bay. Đường xuân lầy lội, năm 1943. Trung đoàn bay từ các sân bay "nhảy cóc" rất gần tiền duyên. Đến đó các nữ phi công di chuyển bằng xe tải.

Trong một trận bị ném bom như thế, nhân viên cơ giới máy bay Lyudmila Maslennikova hy sinh. Cái chết của cô ấy làm tôi rất đau đớn. Chúng tôi chưa phải là bạn thật thân. Tôi biết cô ấy còn ít - Maslennikov mới có mặt tại trung đoàn ngay trước cuộc tấn công này.

Hoàn toàn còn là một cô bé, Lyudmila nhìn các cựu binh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tỏ thái độ vô cùng kính trọng đối với các nữ phi công và hoa tiêu. Trong một lần chuyển căn cứ tuần tự nào đó, sau khi chất đầy đồ lên máy bay, chúng tôi đã cùng nhau trò chuyện. Biết tôi từng học tại câu lạc bộ hàng không và đã bay bốn năm, Maslennikova rụt rè, giống như cho phép mình một cái gì đó táo gan, thiếu tế nhị, cô nói rằng, cô từng cũng ước mơ trở thành một nữ phi công.
- Chỉ tiếc là bây giờ chuyện đó đã thành không thể ... - cô gái thất vọng nói.
- Nghĩ thế làm gì cho vô ích, - tôi ngắt lời. - Cậu có thể dần dần tìm hiểu những điều cơ bản. Hãy chú ý xem các phi công làm gì, khi ngồi trong ca-bin, hãy hỏi các cô bạn gái. Mà cậu có muốn tớ dạy cậu không?
- Trời ơi, chị! Chị làm gi có thời gian. Thời gian ngủ chị còn chẳng có.
- Thì ta cứ thử xem đã nào. Đồng ý không?

Lyudmila gật đầu, và tôi tin chắc mình sẽ dạy cho cô ấy bay. Tôi rất hài lòng vì cô gái Nga xinh đẹp, giản dị này, giữa khói lửa chiến tranh, đột nhiên bị quyến rũ không sao cưỡng lại được với bầu trời tiền tuyến ảm đạm, cháy sém bởi các vụ nổ hỗn độn.


Các nữ quân khí viên của trung đoàn. Hàng thứ nhất: Zina Romanova, Olya Erokhina, Zina Vishneva; hàng hai: Sasha Kondratieva và Masha Fedotova

Và bây giờ cô ấy đã bỏ chúng ta. Khi chôn cô tại Novo-Dzherelievskaya, tôi có cảm giác, như thể người ta đã hạ cùng với Lyudmila xuống lòng đất một phần những hy vọng của riêng tôi...

* * *

Từ Ekaterinodarskaya trung đoàn bay đến Aleksandrovskaya. Ở đây chúng tôi nói lời tạm biệt với chính ủy lữ đoàn Gorbunov. Ông chuyển khỏi sư đoàn sang đơn vị khác. Chúng tôi rất tiếc phải chia tay với người đàn ông này, ông đã trở thành người cha thực sự và người bạn của chúng tôi.

Sau cuộc gặp đầu tiên vào mùa thu năm ngoái, chúng tôi cảm thấy mối thiện cảm sâu sắc đối với ông. Gorbunov thời đó có mặt tại các cuộc họp toàn thể trung đoàn. Ông chăm chú lắng nghe các lời phát biểu, điều gì quan tâm ông ghi vào sổ, đôi khi còn đặt câu hỏi. Và điều này được thực hiện một cách giản dị, không có chút giọng hách dịch nào, như các cuộc trò chuyện diễn ra trong một nhóm nhỏ bạn bè thân thiết. Sau đó, bản thân ông phát biểu. Ông nói dễ hiểu, rõ ràng, ấm áp và chân thành.

Sau đó Gorbunov trở thành khách thường xuyên tại trung đoàn. Ông luôn luôn xuất hiện lặng lẽ, không ồn ào, có mặt tại sân bay, nói chuyện với mọi người, đi xem nhà tập thể, phòng ăn. Gorbunov cố gắng đi sâu vào từng chi tiết của cuộc sống và hoạt động chiến đấu của chúng tôi, nhưng làm điều đó lặng lẽ, không phiền hà. Sự hiện diện của ông không làm phiền bất cứ ai và không làm ai cáu kỉnh, như thường xảy ra khi tại đơn vị có mặt thủ trưởng cấp cao.


Cuộc họp đảng đầu tiên tại trung đoàn (năm 1942), trái sang phải: Е. Ya. Rachkevich, Е. D. Bershanskaya, Nadya Troparevskaya, Klavdia Ilyushina, Olya Fetisova, Мaria Runt.

Trước khi đi, chính ủy lữ đoàn Gorbunov tới tham dự sinh hoạt Đảng tại trung đoàn. Sau cuộc họp diễn ra một cuộc trò chuyện sôi nổi, rồi ông hé mở cho chúng tôi một bí mật. Hóa ra lúc đầu sư đoàn không muốn tiếp nhận chúng tôi vào thành phần đơn vị.
- Đồng chí, tất nhiên, không tham gia vào phe đối lập này rồi - có ai đó nhận xét một cách chắc chắn.
- Đoán vậy mà không phải vậy - Gorbunov nói. - Tôi cũng là một trong số phản đối. Các đồng chí biết đấy, sự xuất hiện của các đồng chí ở mặt trận là rất không bình thường. Nếu là trong các đơn vị phía sau - chuyện chẳng có gì. Còn ở đây - nơi đang chiến đấu, lại công việc về ban đêm, ném bom quân địch và các mục tiêu khác trong mọi thời tiết. Cái gì cần giải thích ở chỗ này - các đồng chí đều biết ... Để cho cả một đơn vị chiến đấu của quân đội có biên chế toàn phụ nữ, sánh vai bình đẳng cùng với nam giới đánh lại kẻ thù ... Bây giờ, tôi thấy, chúng tôi đã nhầm to khi đánh giá thấp khả năng của phụ nữ Liên Xô.
- Đây không phải là điều mới - tôi nói. - Trước chiến tranh, nhiều phi công-hướng dẫn viên cũng không muốn dạy bay cho các cô gái.
- Thật sao?
- Đồng chí hãy hỏi bất cứ một cựu học viên câu lạc bộ hàng không nào.
- Vậy là không chỉ một mình chúng tôi sai - Chính ủy lữ đoàn mỉm cười. - Mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chúng tôi vẫn còn một niềm an ủi.


Các hoa tiêu. Assinovskaya. Mùa thu 1942. Hàng ngồi R.Gasheva, N.Merklin. Hàng đứng N.Ulyanenko, Kh.Dospanova, Е.Ryabova, Т.Sumarokova.

Khi chia tay, Gorbunov chúc chúng tôi trở thành những chiến sĩ cận vệ đầu tiên tại sư đoàn.
- Đây sẽ là đòn cuối cùng, và là một đòn quyết định đánh vào những người hoài nghi - ông nói đùa.

Lúc đó chúng tôi không chú trọng đến những lời nói của chính ủy lữ đoàn, trong mọi trường hợp chúng tôi không thể nào nghĩ được rằng điều đó có thể trở thành sự thật sớm như vậy. Bởi mới chỉ có tám tháng trôi qua, tính từ khi trung đoàn chúng tôi ra mặt trận. Tuy nhiên, trong thời gian này, chúng tôi đã làm việc không tồi, không tiếc chính bản thân mình, không nhận được bất kỳ sự cám ơn nào từ ban chỉ huy. Nhưng các đơn vi khác cũng làm việc như thế cả. Cuộc chiến diễn ra không phải là cuộc chiến với cuộc sống mà là với cái chết, và tất cả mọi người đặt vào đó tất cả sức lực của mình.
..........
« Sửa lần cuối: 03 Tháng Chín, 2015, 12:48:38 am gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #23 vào lúc: 02 Tháng Chín, 2015, 11:53:36 am »

(tiếp)

Chúng tôi nghĩ như vậy. Vì thế, khi trên báo chí nói đến chúng tôi, khi các cô gái bắt đầu nhận được các bức thư của người thân, trong đó bạn bè và người thân coi chúng tôi như những người anh hùng, ban đầu tất cả đều cười đùa, sau đó chuyển sang hoài nghi.


Evghenya Maksimovna Rudneva (1920-1944), người Ukraina. Sinh tại Berdiansk tỉnh Zaporozhie, Ukraina. Hy sinh ngày 9 tháng 4 năm 1944 ở phía bắc thành phố Kerch, bán đảo Crym. Được truy tặng danh hiệu AHLX ngày 26 tháng 10 năm 1944.

- Chà, cái gì thế này! - Zhenya Rudneva có chút cay đắng nói với tôi. - Có vẻ mẹ tớ và cha tớ hoàn toàn quên mất cách suy nghĩ và viết sao cho giản dị bằng tiếng Nga.
- Chuyện gì Zhenya?
- Đây này - chị chìa cho tôi bức thư của cha và mẹ - thư không gửi từ những người thân của mình mà từ nữ biên tập của tờ báo.
Tôi nhanh chóng lướt nhìn vài câu.
- Em có thấy điều gì đặc biệt đâu.
- Cậu đọc chỗ này này. - Zhenya chỉ ngón tay vào giữa tờ giấy xé vở. - Nữ anh hùng, hành động anh hùng! Tớ có thực hiện hành động anh hùng nào đâu, nói cho đúng tớ chỉ đánh bọn phát xít giống như mọi người chúng ta cùng làm thôi mà. Chúng mò vào thì tớ đánh. Có điều gì đặc biệt ở đây cơ chứ!

Natasha Meklin, Dina Nikulina, Katya Ryabova, Nadia Popova, Olga Klyueva kéo đến.
- Tranh luận chuyện gì thế Zhenya?
- Người ta không muốn là anh hùng - tôi đùa. - Bị xúc phạm vì tại sao lại phóng đại chị ấy lên thế.
- Có lẽ Rudneva có quan niệm của mình trong vấn đề này, - Natasha mỉm cười. - Bây giờ, nếu ai là người đầu tiên bay lên sao Hỏa hoặc tới một hành tinh khác, cô ấy sẽ không do dự, gọi một người như vậy là một cá nhân anh hùng.

Anh hùng Liên Xô, cơ trưởng, thượng úy cận vệ biên đội trưởng Natalya Fyodorovna Merklin (Kratsova) (1922-2005), người Nga sinh tại Poltava, Ukraina. Trong 4 năm chiến tranh đã thực hiện 980 phi vụ chiến đấu. Khi nhập ngũ năm 1941 đang là sinh viên năm thứ nhất Học viện Hàng không Moskva. Sau chiến tranh khi trung đoàn nữ KQ cận vệ ném bom đêm 46 Taman giải tán, về học ĐH Ngoại ngữ Quân sự. Làm phiên dịch viên-chuyên viên tại ban thông tin văn phòng BTTM các LLVT Soviet. Hội viên Hội Nhà văn Liên Xô.

- Và điều đó là đúng! Cậu chẳng hiểu gì cậu Natusya - Zhenya phản đối mạnh mẽ. - Cậu không thể dễ dàng ném ra những từ như "anh hùng", "chủ nghĩa anh hùng".
- Sao mà ném?! Thế cậu cho rằng rằng người anh hùng nhất thiết phải có những phẩm chất siêu nhiên nào đó ư? Nhưng bản thân cậu, ai là người mà cậu có thể gọi là anh hùng?
- Ít nhất là ... - Zhenya ngập ngừng và nhìn sang Dina Nikulina ướm hỏi.
- Người như thế nào? - Natasha cố gắng tìm hiểu.
- Dù sao, đó cũng không phải là người tầm thường, một người như thế, anh ta không do dự, có thể ôm lựu đạn lao vào chiếc xe tăng, lấy thân mình lấp lỗ châu mai lô cốt, hoặc như Nikolai Gastello, lao máy bay vào đoàn xe kẻ thù, cùng nổ tung với kíp bay trên những trái bom của mình.

Cuộc tranh luận thật cuốn hút, những cô gái khác kéo đến. Chủ đề cuộc trò chuyện gây hứng thú cho mọi người. Ý kiến rất khác nhau, một cuộc thảo luận nóng bỏng thực sự bùng lên. Cuối cùng, như thường lệ, khi người ta cãi cọ, mà còn chưa xác định được thái độ đối với vấn đề, tất cả đều bối rối. Nhiều người ban đầu phản đối Rudneva, đột nhiên chuyển sang ủng hộ chị, và những người đồng ý với chị, đứng về phía Meklin.


Kíp bay N.Ulyanenko và E.Nosal nhận nhiệm vụ chiến đấu từ trung đoàn trưởng E.Bershanskaya

Mải chuyện, chúng tôi không nhận ra sự xuất hiện của chính ủy. Evdokia Yakovlevna, có lẽ đã lắng nghe lập luận của chúng tôi hồi lâu trước khi can thiệp.
- Thực chất vấn đề không nằm ở danh hiệu - chúng tôi bỗng nghe thấy giọng nói bình thản của bà như mọi khi. - Điều chủ yếu - trong công việc, trước hết là thái độ với các nghĩa vụ và trách nhiệm của mình. Rõ ràng hơn hết là thái độ với nghĩa vụ được thể hiện trong những giây phút gay cấn, nguy hiểm, khi được đòi hỏi, có thể mạo hiểm cuộc sống của mình. Thể hiện ý thức cao về nghĩa vụ, ví dụ, như Aleksandr Matrosov. Nhưng tinh thần hy sinh quên mình, cũng như các biểu hiện mãnh liệt khác của tinh thần con người, không phát sinh bất ngờ, không tuân theo ma thuật của chiếc đũa thần. Nó nảy sinh ngay từ các công việc hàng ngày, thường ngày, chẳng hạn như đặt gạch xây một tòa nhà.
Có ý thức đối với công việc được giao, không ngừng, ngày qua ngày, đặt vào nó tất cả sức lực của mình, hiến dâng cho nó tất cả nhiệt huyết của trái tim mình - điều đó không khó khăn ít hơn việc thực hiện một cái gì đó không bình thường, chói sáng, rực rỡ, giống như một tia chớp. Vậy thì, các cô đang làm đúng như vậy, bằng cách mỗi đêm nhiều lần bay lên đối mặt với cái chết. Và người ta gọi các cô là những nữ anh hùng là rất công bằng. Các cô hãy hiểu điều này. Mà chuyện quan trọng nhất - các cô hãy khiêm tốn, hãy nhớ rằng danh dự, vinh quang của các cô với tư cách người lính Xô Viết và công dân Xô Viết được thể hiện trong công việc của các cô ...

Cuộc nói chuyện phát sinh ngẫu nhiên này để lại trong trái tim chúng tôi một ấn tượng sâu sắc.

* * *

Vào đầu tháng Hai năm 43, trung đoàn chuyển đến stanitsa Chelbasskaya. Thời tiết vẫn không buông tha cho chúng tôi như trước. Các nữ phi công và hoa tiêu tiếp tục trực ngay cạnh máy bay, chờ đợi tin sáng sủa.

Thời tiết đặc biệt xấu vào ngày 08 tháng Hai. Những đám mây xám đen dày đặc lơ lửng trên mặt đất chua loét vì ẩm ướt, gió lồng như điên dại trên sân bay, thổi các tấm bạt che động cơ máy bay căng lên như cánh buồm. Tụ tập thành các nhóm nhỏ, chúng tôi giết thời gian bằng các câu chuyện, khẽ hát những bài hát yêu thích. Đột nhiên đại úy tham mưu trưởng Rakobolskaya xuất hiện, với vẻ xúc động khác thường. Giọng khản đặc, chị tuyên bố tập hợp toàn trung đoàn. Mọi người lo lắng - lại phạm tội gì đây? Hơn nữa, chúng tôi nhìn thấy từ ban tham mưu đi ra khoảng một tá sĩ quan.
- Marinka - Olya Klyueva đẩy tôi - có vẻ chính Popov kìa.
Sau khi nhìn kỹ, tôi quả thực nhận ra sư đoàn trưởng.
Sau khi Irina Rakobolskaya báo cáo, tướng Popov bước lên phía trước. Gió giật tờ giấy khỏi tay ông.

Cách ba bước sau Dmitri Dmitrievich là trung đoàn trưởng Bershanskaya, bên cạnh chị là chính ủy Rachkevich. Vẻ mặt cả hai rất tập trung, trang nghiêm. Theo cách họ nhìn hàng quân, thỉnh thoảng trao đổi với nhau vài câu, ta cảm thấy có tin gì đó quan trọng, đáng mừng xảy ra cho chúng tôi.


Trao cờ cận vệ ngày 10 tháng 6 năm 1943. Ivanovskaya. Người đi đầu là trung đoàn trưởng E.Bershanskaya.

Nhìn bao quát toàn bộ hàng quân, tướng Popov đọc to Sắc lệnh của Đoàn Chủ tịch Xô Viết tối cao Liên Xô về việc trao cho trung đoàn 588 của chúng tôi danh hiệu cận vệ, và đổi tên nó thành trung đoàn cận vệ số 46. Ngay lập tức cuộc mít tinh diễn ra trên cánh đồng. Rất nhiều người phát biểu. Họ nói giản dị nhưng với cả trái tim. Còn nữa! Bởi lẽ chúng tôi là những người đầu tiên được mang vinh dự ấy trong sư đoàn. Và không chỉ ở sư đoàn. Trung đoàn của chúng tôi trở thành đơn vị nữ cận vệ đầu tiên của toàn quân!

Buổi tối tại nhà tập thể không khí đặc biệt sống động. Mọi người đều vui mừng, không muốn làm việc gì nghiêm túc. Quên các bài giảng và hội họp, thường được tổ chức khi thời tiết xấu, các cô gái từng đàn di chuyển từ phòng này sang phòng khác, trao đổi nhau các câu đối đáp, cười nói đùa giỡn. Ngoại lệ duy nhất là Natasha Meklin. Tách hẳn ra một góc hẻo lánh, cô chăm chú viết một cái gì đó, thỉnh thoảng liếc nhìn giận dữ những người cố gắng làm phiền cô. Dường như những gì đang xảy ra không làm cô quan tâm.
- Gì vậy Natusya - Zhenya Rudneva nói đùa, - đang sáng tác một trường ca về các cô gái-cận vệ à?
- Bí mật cái đã, - Natasha khẽ đáp, sau khi nghiêm nghị nhìn Zhenya bằng cặp mắt đẹp phản chiếu ánh màu xanh lục. - Bây giờ chưa nói được!
Dina Nikulina, người bay trong cùng kíp bay của Zhenya, kéo tay áo va rơi của người bạn gái:
- Thôi ta đi đi. Cậu không thấy cô hoa tiêu của chúng ta hôm nay có tâm trạng thơ mộng thế nào hay sao?
- Thế đấy ... Các chị lấy đâu ra vậy? - lúng túng, Meklin chống chế ...
Ngày hôm sau, khi tôi cùng Olya Kliueva trực chiến tại sân bay, Katya Titova thở gấp, vội vã chạy ra sân xuất phát.
- Ôi các cô gái! - từ xa cô hét toáng lên. - Chúng ta chạy nhanh lên để nghe hành khúc!
- Còn hành khúc nào nữa? - Olya hỏi lại.
- Hành khúc thực sự, hành khúc cận vệ. Hành khúc của chúng ta, cậu biết không - của chúng ta!
Có lẽ hành khúc Natasha viết ngày hôm qua, tôi đoán vậy và nhìn lên bầu trời. Trời vẫn u ám. Không có hy vọng có được chút cải thiện nào về thời tiết.
- Đi nào, - tôi đề nghị Klyueva. - Các chiến binh cận vệ đã đặt được hành khúc của mình.
- Chúng ta cũng sẽ có hành khúc, nếu bất ngờ người ta thông báo bay trinh sát khí tượng, - Olya nhận xét, miễn cưỡng bước ra khỏi buồng lái.
- Không thông báo bay đâu. Mà nói chung, trong dịp này không nên tiếc dịp kiếm được lời khiển trách.
- Nhanh nào các bạn, các cô sên bò! - Katya thúc giục chúng tôi.
Nhà tập thể chật cứng. Một người nào đó, không nhìn thấy sau các mái đầu cúi xuống trên bàn, đang chậm rãi đọc một cách đầy cảm xúc:
Chiến đấu ngoài mặt trận, đứng trong hàng ngũ tiên phong
Không phải là nhiệm vụ dễ dàng đối với chúng ta.
Hỡi các cô gái, các bạn chiến đấu của nhau,
Các bạn chiến đấu cho vinh quang của trung đoàn nữ cận vệ.

- Chà thật không tồi chút nào, - Ira Kashirina nhận xét. - Nào, các cô gái, tất cả cùng đồng thanh nào:
Hãy bay lên phía trước
Với ngọn lửa trong tim ...
Mấy chục giọng hòa theo Ira:
Hãy mang Ngọn cờ cận vệ thắm đỏ xông lên.
Tìm kẻ thù,
Đưa chúng vào đích ngắm,
Bầy phát xít không thoát khỏi sự phán xét.
Chúng ta sẽ không ai mỏi mệt,
Chúng ta đánh kẻ thù từ hoàng hôn đến bình minh,
Các cô gái-cận vệ trong chiến đấu không nao núng,
Những cánh đại bàng hãy xông lên! Tiến lên, các anh hùng!

Một số đã kịp chép lại bài hành khúc. Bản sao của bài hát ngay lập tức được truyền tay khắp lượt. Trong vòng chưa đầy năm phút, dàn hợp xướng thực sự của các cô gái rền vang như bùng nổ:
Chúng ta sẽ tìm ra kẻ thù trong bão tố và mù sương,
Không có trở ngại nào cản được chúng tôi trên con đường chiến đấu.
Hãy đập tan kẻ thù bằng bão táp tấn công
Hãy mang cho chúng nếm "món quà" từ quân cận vệ.
Các nữ binh cận vệ sẽ hoàn thành nhiệm vụ vẻ vang,
Lùng sục kẻ thù, theo dõi, trinh sát,
Sẽ không một ai thương xót đối phương,
Rơi vào nanh vuốt chúng ta, bay hãy biết: thế là bay chấm hết.
Chúng ta mang danh từ "cận vệ", danh hiệu vinh quang
Trên những đôi cánh chim ưng, những cánh bay can đảm,
Vì mảnh đất Nga, vì đảng thân yêu,
Trung đoàn nữ binh cận vệ vì Tổ quốc hãy xông lên!

Ban đầu các cô gái hát theo mô típ phóng khoáng tùy ý. Sau đó, người ta mới chọn ra giai điệu thích hợp. Bài ca của Natasha Meklin khiến tất cả thích thú, từ ngày đó nó trở thành hành khúc của trung đoàn cận vệ.
......
« Sửa lần cuối: 03 Tháng Chín, 2015, 10:25:34 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #24 vào lúc: 04 Tháng Chín, 2015, 04:53:37 pm »

(tiếp)

* * *

Không có gì tồi tệ hơn cái cảnh bó buộc không có việc làm. Chúng tôi chờ đợi dù chỉ một biểu hiện tốt lên nhỏ nhất của thời tiết. Cuối cùng trời cũng sáng. Chưa đầy một tuần đã có đến vài chục phi vụ chiến đấu được thực hiện. Chúng tôi chưa bao giờ làm việc với sự quyết liệt và khát khao như vậy. Chúng tôi đã trở thành các chiến binh cận vệ và cố gắng để chứng minh điều đó trong thực tế.


Trái: Generaloberst Erwin Jaenecke (1890-1960), xuất thân là một sĩ quan công binh công trình. Tháng 1 năm 1943 do bị thương nên được sơ tán khỏi Stalingrad khi đang là tư lệnh quân đoàn lục quân 4 (IV. Armeekorps) với quân hàm General der Pioniere, vì vậy tránh được cảnh bị bắt sống cùng bộ tư lệnh tập đoàn quân 6 của thống chế Paulus. Từ tháng 6 năm 1943 đến tháng 4 năm 1944 là tư lệnh tập đoàn quân 17 Quốc xã, một trong những tác giả "Tuyến Xanh", đứng vững trước cuộc tấn công mùa xuân năm 1943 của các LLVT Soviet. "Tuyến Xanh" chỉ bị chọc thủng vào tháng 10 năm 1943 trong chiến dịch Novorossisk-Taman của quân đội Soviet.
Phải: Generaloberst Richard Ruoff (1883-1967), tư lệnh tập đoàn quân 17 Quốc Xã (cụm TĐQ "A") từ tháng 6 năm 1942 đến tháng 6 năm 1943, tiến hành những trận đánh phòng thủ ác liệt trên tuyến Kavkaz và Kuban.


Mặc dù mây thấp, thời tiết không ổn định, tầm nhìn xấu đến mức kinh hoàng, các nữ phi công của chúng tôi vẫn luôn tìm ra kẻ thù. Timashevskaya, Popovicheskaya, Krasnoarmeyskaya, Novo-Nikolaevskaya... Các stanitsa lướt qua dưới cánh bay đưa chúng tôi tiến xa hơn nữa về phía tây.

Vào giữa tháng hai, trung đoàn chuyển căn cứ đến stanitsa Novo-Dzherelievskaya. Trên mảnh đất Kuban mùa xuân chỉ vừa mới tới với cảnh tan băng lầy lội, bùn dày khủng khiếp. Bùn đất bám theo chúng tôi trên các đường phố, tại sân bay, trong các khu vườn, kéo theo chúng tôi vào tận trong nhà và trong buồng lái. Thật đau lòng phải nhìn chiếc U-2 dính đầy bùn. Bùn thậm chí ngăn cản cả công việc. Sát xi máy bay khi lăn bánh trên đường lăn ngập trong bùn đến mức phải kéo máy bay trên đôi vai của mình.

Thời tiết cực kỳ khó chịu. Ngày thì vẫn có tuyết rơi, đêm đêm đất đai cóng lạnh. Phi công và hoa tiêu không biết đi giày làm sao. Đi bộ trên bùn trong các đôi bốt thật nặng nề, những chiếc ủng thấm nước trong phút chốc và đông cứng trong không khí, xích đôi chân lại và làm nó đóng băng.


Cảnh lầy lội ngoài mặt trận của sư đoàn sơn cước 101 Quốc Xã tại khu vực Tuapse. Kavkaz tháng 11 năm 1942

Cảnh lầy lội cản trở việc cung cấp nhiên liệu và thực phẩm. Chúng tôi ăn chủ yếu là ngô. Trời ơi ngán làm sao! Hai tuần chỉ có ngô - ăn khô, ăn luộc và ăn rán. Không muối, không bánh mì, không thịt, không bơ. Ngô là món thứ nhất, thứ hai và thứ ba. Ngô cho bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Thậm chí chúng tôi ngủ cũng trên ngô.

Trong giai đoạn này chúng tôi hoạt động chủ yếu bằng các kíp bay đơn, khi tấn công các nguồn sinh lực và khí tài của đối phương tại các điểm dân cư và trên những tuyến đường. Đôi khi chúng tôi bay trinh sát. Trong một phi vụ như vậy Paulina Makagon và Lida Svistunova bằng một đòn trúng đích đã phá hủy bến phà gần làng Krasny Oktyabr và Olga Sanfirova cùng Rufa Gasheva cũng trong khu vực đó đã xử lý một đoàn xe cơ giới của kẻ thù, gây ra ba vụ nổ dữ dội.

Trong tháng ba, chúng tôi rời Novo-Dzherelievskaya bẩn thỉu, mà mọi người đã chán ngán, chuyển căn cứ đến stanitsa Pashkovskaya, gần Krasnodar. Tại đây đã chấm dứt giai đoạn huấn luyện đội phi công, hoa tiêu, kỹ thuật viên và quân khí viên nữ được bổ sung đến trung đoàn hồi tháng Mười Hai năm ngoái. Họ bắt đầu bay lên tiến hành các phi vụ chiến đấu, và toàn trung đoàn cùng với các lực lượng mới bắt đầu các hoạt động chiến đấu trên Tuyến Xanh.


Tuyến Xanh (Gotenkopf; Kuban-Brückenkopf) vào tháng 9 năm 1943

Tuyến Xanh là tên kẻ thù gọi dải phòng thủ kiên cố cực mạnh, trải dài từ Novorossiysk đến biển Azov. Bọn phát xít bố trí đến mức bão hòa các phương tiện phòng không trên tuyến, chúng kéo về đây các đơn vị không quân chọn lọc. Bằng mọi giá chúng giữ cho bằng được cửa ngõ vào Crimea - bán đảo Taman, bọn Hitler chống cự lại với sự quyết liệt chưa từng có. Các trận không chiến tàn khốc nhanh chóng bùng lên.

Tại Pashkovskaya trung đoàn của chúng tôi triển khai trên một sân bay lớn. Sự tàn phá ngự trị nơi đây. Dọc theo rìa sân bay chỉ còn giữ lại được các hầm chứa sâu nơi chúng tôi giấu các máy bay của mình trước cặp mắt của máy bay trinh sát đối phương.


Một hầm chứa máy bay của quân đội Soviet thời Thế chiến 2

Ký ức của tôi gắn với stanitsa Pashkovskaya bằng một trường đoạn thoạt nhìn có vẻ không quan trọng. Chúng tôi khá lâu không bay thực hiện nhiệm vụ. Bóng đêm đổ tới, và tôi cùng Larisa Rozanova, Olya Kliueva và Zhenya Rudneva ngồi trên băng ghế dự bị, đang nói về một chuyện gì đó. Đi ngang qua rất gần chúng tôi là một nhóm thanh niên với các túi dù lớn. Họ đi về phía chiếc máy bay vận tải "Douglas", đang đậu gần những chiếc U-2 của chúng tôi. Trong nhóm này có một số cô gái.

- Đó là những người mà tớ ghen tị - Evghenya Rudneva nói. - Những cô gái ấy - là những nữ anh hùng thực sự. Nhảy dù ban đêm trong bóng tối, ở giữa bầy phát xít và hoạt động bên cạnh chúng ... Cần phải có rất nhiều can đảm. Có lẽ là tớ thì sẽ không thể ...
- Thế không dũng cảm hay sao khi mỗi đêm bay đi ném bom xuống đầu kẻ thù trên chiếc "cánh én" nhỏ bé của cậu? - Rozanova hỏi thẳng.
- Hoàn toàn không như vậy, Lara. Tớ ngồi trên máy bay, còn các cô gái ấy phải nhảy dù xuống vùng đất kẻ thù chiếm đóng...
Bây giờ tôi vẫn như nhìn thấy khuôn mặt của Zhenya, đôi mắt của chị, ánh lên sự ngưỡng mộ với điều chị ấy nhìn thấy ...

* * *

Công việc của chúng tôi trở nên rất phức tạp. Không chỉ vì thời tiết khó chịu. Phải bay trong điều kiện hỏa lực ngăn cản cực mạnh của hệ thống phòng không có tổ chức tốt của đối phương và trong phạm vi hoạt động của các máy bay tiêm kích của nó. Không thể không tính đến thực tế là chúng tôi đã phải bay trong ánh sáng các đèn chiếu của bản thân hệ thống phòng không của quân mình, trên những họng pháo hếch lên của nó. Trong cảnh hỗn độn và nóng bỏng của trận chiến - chúng tôi biết rất rõ điều đó - tất cả đều có thể xảy ra. Hãy thử phân biệt ngay lập tức, cái này với cái kia, trong mớ hỗn loạn diễn ra trên không, khi trên bầu trời cùng một lúc có đến hàng chục máy bay của quân ta và quân địch hoạt động. Chẳng có gì lạ khi trúng đạn cao xạ quân mình, nhất là vào ban đêm.


Pháo cao xạ tự hành Đức 20 mm SdKfz 10/4 trong vùng núi Crimea

Trong khu vực sân bay cần phải tuân thủ sự cảnh giác tối đa, vì máy bay của bọn Đức Quốc xã thường để mắt đến chúng tôi. Vì vậy, thường chúng tôi vào hạ cánh mà không bật đèn trên thân, chỉ tập trung định hướng theo các đèn tín hiệu mặt đất được ngụy trang cẩn thận. Thần kinh trong tình huống như vậy bị căng ra đến mức giới hạn. Bạn tắt động cơ, vào hạ cánh, mà xung quanh toàn bóng tối, bóng tối dày đặc, chỉ những chiếc kim đồng hồ trên bảng điều khiển ở buồng lái phát ra ánh sáng lân tinh. Mặt đất bạn không nhìn thấy, bạn chỉ đoán được sắp tới mặt đất khi bắt đầu ập vào mũi mùi hơi ẩm ướt và mùi đất đen.

Nhưng độ cao phía dưới bạn là bao nhiêu? Có lẽ, ba mươi mét, và có lẽ chỉ một mét? Gần như những ngọn đèn tín hiệu hạ cánh chỉ thị hướng dễ nhận ra chỉ gây hiểu nhầm, khi chúng tăng cường ấn tượng về vực tối dưới các cánh máy bay.

Mỗi cơ bắp trên người bạn đều căng thẳng. Phải đặc biệt chú ý nắm bắt âm thanh: thật đáng sợ khi nghe thấy gần đó tiếng rít đặc trưng của không khí, bị cắt bởi các đôi cánh của một chiếc U-2 khác. Không thể nhìn thấy nó, bởi vì chúng tôi không bật đèn thân máy bay. Và trên đầu, tiếng hú khàn khàn của động cơ, bọn phát xít đang bay quần chờ con mồi ngon.

Nguy hiểm có ở khắp mọi nơi: trên đầu bạn, dưới máy bay của bạn, phía trước và cả phía sau. Nó ép đến từ mọi phía, giống như những gọng kìm. Có đáng ngạc nhiên không, khi sau hạ cánh, chúng tôi mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Khi vừa mới cảm thấy rằng mình đã thoát khỏi sự căng thẳng thái quá thần kinh và hệ thần kinh đã trở lại bình thường, một lần nữa lại phải ném cỗ máy của mình vào trận chiến, trong tiếng nổ ầm ầm, trong tiếng hú điên đảo của hỏa lực pháo cao xạ và đèn chiếu. Và cứ như thế, hằng đêm. Không phải ai, thậm chí cả phi công có kinh nghiệm, đã từng ở trong các tình huống cực hạn, đều chịu đựng được một áp lực giống như vậy trong một thời gian dài.

Và bây giờ, khi tất cả đã lùi vào quá khứ từ lâu, tôi không thể quên được những đêm ấy. Ôi, chúng tôi nhớ những đêm như vậy làm sao! Trong một đêm như thế ở Ivanovskaya, tại sân bay "nhảy cóc", nơi chúng tôi bay đến từ Pashkovskaya trước trời tối, trung đoàn lập tức mất ngay hai phi hành đoàn. Điều đó xảy ra khi chúng tôi có một đêm-tối đa - các phi vụ xuất kích nối nhau liên tiếp cho đến khi rạng đông.

Chúng tôi chỉ vừa hạ cánh và còn đang ngồi trong buồng lái, chờ các quân khí viên treo các trái bom mới vào dưới cánh. Tôi nghỉ ngơi, thưởng thức màn đêm im lặng, không suy nghĩ về bất cứ điều gì, tắt mạch ý thức. Olya Klyueva phá vỡ sự im lặng:
- Cậu nghe không, Marinka, có vẻ bọn phát xít đang tiến về phía sân bay của chúng ta.
- Lại thế nữa! - tôi buột miệng giận dỗi; - Một vài phút sau các cô gái khác cũng hạ cánh.
- Không có gì, chưa quen được.
- Cậu cũng biết đấy, Olya, khó khăn khi hạ cánh không chỉ là chúng tôi - các phi công, mà còn cả các cậu - các hoa tiêu ...
- Rất khó khăn, Marinka. Điều này tớ hoàn toàn đồng ý. Mà cậu có thể làm gì được? ..
Chúng tôi đều im lặng.
- Marinka!
- Có.
- Cậu đang nghĩ gì lúc này?
- Về dưa chuột muối.
- Tớ nói nghiêm túc đấy.
- Thì tớ có đùa đâu. Tại Moskva, cậu biết không, một người hàng xóm muối dưa chuột rất tuyệt! Giá mà bây giờ được thử!
- Xin nghỉ phép đi. Bay luôn trên máy bay cho tiện rồi trở lại - rất nhanh.
- Cậu cứ nói quá! Nhưng nói chung, giờ mà được lướt trên các đường phố tối tăm của Moskva, đến thăm nhà hát thì thật không tồi - tôi nói một cách mơ màng. - Tớ rất quan tâm bây giờ Moskva như thế nào? Còn cậu, Olya, cậu cũng đã ở Moskva rồi chứ?


Trái: Yulya Fyodorovna Pashkova (1923-1943), phi công, trung sĩ cận vệ. Phải: Katya (Khiuaz) Dospanova (1922-2008), hoa tiêu, trung úy cận vệ, AH Kazakhstan, sau tai nạn trở thành chủ nhiệm thông tin trung đoàn ném bom đêm cận vệ 46 Taman, 300 phi vụ chiến đấu.

- Cứ chuẩn bị đi mãi, bỗng rồi chiến tranh. Khi đang học trong học viện và trong câu lạc bộ hàng không Saratov, tớ hy vọng được bay đến Moskva trong đội hình trình diễn hàng không. Nhất định tớ sẽ ghé thăm nơi đó sau chiến tranh. Cậu sẽ mời tớ đến chơi chứ. Phải không nào?
- Được chứ, Olechka. Nhưng, có vẻ như, các "bà già" của chúng ta đang kêu phành phạch kìa.
Một nơi nào đó xa, rất xa trong bóng tối động cơ những chiếc U-2 kêu ầm ầm đều đặn. Mà bọn phát xít vẫn lượn vòng mãi trên không vực sân bay.
- Sẵn sàng nào, Marinka! - Tôi nghe thấy một giọng nói vẳng ra từ trong bóng tối của Katya Titova. - Hãy cất cánh đi. Chúc cậu bay mà không suy suyển gì nhé.
Tôi chỉ vừa mới chuẩn bị bật đèn, không trung bỗng rung động vì một vụ nổ dữ dội. Bọn phát xít thả bom gần sân bay.
Còn những cánh "chim én" của chúng tôi vẫn đang bay quanh quẩn, chờ thời điểm có thể thực hiện hạ cánh.
- Titova, chuẩn bị khởi động máy!
- Rõ, chuẩn bị khởi động máy!
- Tiếp xúc!
- Rõ, tiếp xúc!
Tôi nhấn ga. Hắt hơi vài lần, rồi động cơ gầm lên. Sau khi tách đất và đạt được độ cao, tôi lấy hướng bay đi chiến đấu. Đó là chuyến bay cuối cùng của chúng tôi vào cái đêm khủng khiếp này.
Buổi sáng, chúng tôi mới biết rằng khi vào hạ cánh các máy bay của cặp Paulina Makagon - Lida Svistunova và cặp Yulia Pashkova - Katya Dospanova va chạm nhau trong không trung.
.......
« Sửa lần cuối: 05 Tháng Chín, 2015, 12:16:42 am gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #25 vào lúc: 05 Tháng Chín, 2015, 01:29:54 am »

(tiếp)

Katya Dospanova vẫn bay với nữ phi công Yulia Pashkova. Phi hành đoàn của họ vừa ném hết bom thành công và trở về căn cứ của mình. Theo tính toán của hoa tiêu thì họ đã bỏ lại chiến tuyến ở phía sau và máy bay đang trên đường tiếp cận sân bay. Thật vậy, Pashkova và Dospanova chẳng mấy chốc nhìn thấy tia sáng đèn dẫn đường và ánh sáng mờ tối của dãy đèn tín hiệu hạ cánh. Phi hành đoàn đã vào tuyến hạ cánh. Các cô gái tin tưởng rằng họ đang ở trên căn cứ của mình ...


Dospanova Khyuaz Kairovna

Katya tỉnh dậy giữa đống xác máy bay và điều đầu tiên cô cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Cô nhớ rất rõ: máy bay đang vào hạ cánh. Còn những gì tiếp theo? Bộ nhớ của cô không lưu lại được. Lắng nghe, Katya nhận ra tiếng của Yulia không xa.

Trao đổi vài lời với cô bạn gái, Dospanova hiểu ra: tình trạng của Pashkova rất xấu. Yulia giải thích rằng cô đang ngồi trong máy bay, nhưng thậm chí không thể cử động. Các cô gái đồng ý rằng Dospanova sẽ bắn vài phát súng lục: nếu quân ta đến, họ sẽ giúp đỡ, còn nếu là bọn phát xít ...

Katya cố gắng với khẩu súng lục của mình, nhưng do cử động đột ngột mà ngất đi. Tỉnh dậy trong một khoảnh khắc nào đó, cô nghe thấy những giọng nói quen thuộc của các cô gái - các bạn gái đã phát hiện ra họ.

<a href="http://www.youtube.com/watch?v=hN7HFOW2IBE" target="_blank">http://www.youtube.com/watch?v=hN7HFOW2IBE</a>
A.Vertinsky (1889-1957) - "Hãy an ủi em, hãy nói chỉ là trò đùa
"Ты успокой меня,
Скажи, что это шутка,
Что ты по-прежнему,
По-старому моя! Не покидай меня!
Мне бесконечно жутко,
Мне так мучительно,
Так страшно без тебя!.. Но ты уйдешь, холодной и далекой,
Укутав сердце в шелк и шаншилла.
Не презирай меня! Не будь такой жестокой!
Пусть мне покажется,
Что ты еще моя!..


Phi đội trưởng Polina Makagon và hoa tiêu phi đội Lida Svistunova chết ngay sau khi va chạm, và một thời gian sau Yulia Pashkova cũng chết. Chỉ Katya Dospanova sống sót. Một sự tình cờ không định trước đã cứu sống cô. Cô có thói quen khi bay không thắt dây đai bảo hiểm ngang thắt lưng và vai vào ghế bay. Cô cho rằng đai bảo hiểm kiềm chế sự di chuyển. Tuy nhiên, nhiều lần hoa tiêu Dospanova đã nhận được lời khiển trách từ các chỉ huy cấp trên vì hành vi vi phạm quy tắc bay, và ngay khi chiếc máy bay cất mình lên không trung, cô thường tháo dây đai ra. Lần này cũng như vậy. Và điều đó đã cứu sống cô gái. Do đập mạnh xuống mặt đất sau khi các máy bay va chạm, cô bị ném ra khỏi cabin hoa tiêu. Katya trong tình trạng nghiêm trọng được chuyển đến bệnh viện.

Ngày hôm sau chúng tôi vĩnh biệt những người hy sinh. Họ được chôn ở giữa stanitsa Pashkovskaya. Ba nấm đất, và trên đầu là ba chiếc cánh quạt, những tràng súng trường gửi lời chào chiến binh vĩnh biệt, những mái đầu trần của các bạn gái. Và lời tưởng nhớ cuối cùng - báo tường viền trong khung tang. Nó được treo trên giá cho đến khi chúng tôi bay đi khỏi Pashkovskaya. Mỗi lần đi ngang qua tờ báo, tôi nhìn vào bức chân dung một Yulia Pashkova đang mỉm cười và nhớ đến bài thơ dành riêng cho cô ấy của Natasha Meklin. Những dòng như thế này:

Bạn đứng đó, vuốt ve bởi làn gió,
Khuôn mặt tươi cười ửng đỏ,
Như vẫn đang sống, nhìn vào bức chân dung,
Viền quanh vòng tròn đen tang tóc.
Mỗi phút giây qua chúng tôi như vẫn nghe
Giọng hát trẻ trung, ngân vang, tinh khiết:
"Anh hãy an ủi em, hãy nói chỉ là trò đùa ..."


"Anh hãy an ủi em, hãy nói chỉ là trò đùa"- những dòng ca này trích từ một bài ca yêu thích của Yulia, cô luôn hát mỗi khi buồn bã. Tôi rất thích nghe Yulia. Giọng cô ấy thật dễ chịu, đầy cảm xúc của tâm hồn, nó xoa dịu, tạo cảm giác như có ai đó thì thầm vào tai những lời trìu mến, ấm áp.

Natasha đã tặng một bài thơ hay cho Yulia Pashkova. Nói chung trong giới chúng tôi Meklin có uy tín của một nữ thi sĩ được công nhận. Tôi không định đánh giá giá trị nghệ thuật thực sự các bài thơ của cô ấy. Tuy nhiên, thời đó điều này có ý nghĩa gì? Cái chính là ở cô, cũng như các cô gái khác, có một khát khao muốn viết. Họ đã viết, và đã làm tốt. Nghĩa là trong chiến tranh trái tim của họ không xơ cứng, cặp mắt và đôi tai vẫn nhạy cảm như xưa và hưởng ứng với tất cả mọi thứ tô điểm cho con người và cuộc sống của nó.

Chỉ đến cuối mùa thu, Katya Dospanova mới trở lại trung đoàn. Cô quay lại và lại bắt đầu bay các phi vụ chiến đấu ...


Trái: AHLX, thiếu tá cận vệ Maria Vasilevna Smirnova (1920-2002), phi đội trưởng phi đội 3 trung đoàn nữ KQ cận vệ ném bom đêm 46 Taman. Trong 4 năm chiến tranh đã thực hiện 950 phi vụ chiến đấu. Tháng 9 năm 1943 là nữ phi công đầu tiên thực hiện 500 phi vụ chiến đấu của trung đoàn. Khi được phong tặng danh hiệu AHLX vào tháng 10 năm 1944, đại úy cận vệ M.V.Smirnova đã thực hiện 805 phi vụ chiến đấu. Sau chiến tranh giải ngũ làm công tác đảng.
Phải: AHLX (10/1944) Evdokya Borisovna Pasko (1919-...), thượng úy cận vệ hoa tiêu phi đội 3 trung đoàn nữ KQ cận vệ ném bom đêm 46 Taman. Nguyên sinh viên khoa Toán Cơ MGU. Trong chiến tranh đã thực hiện 790 phi vụ chiến đấu. Sau chiến tranh về học tiếp và tốt nghiệp khoa Toán Cơ MGU. Phó tiến sĩ KH, giảng viên chính Trường Kỹ thuật Moskva mang tên N.E.Bauman.


Được bổ nhiệm chỉ huy phi đội 3 là Maria Smirnova, người trước chiến tranh làm huấn luyện viên-phi công ở Kalinin còn hoa tiêu phi đội - cựu sinh viên Trường Đại học Tổng hợp Quốc gia Moskva (MGU) Dusya Pasko.

* * *

Trên bàn làm việc của tôi luôn có một chồng thư từ các bạn gái cùng trung đoàn. Tôi thích đọc đi đọc lại chúng: mỗi lần trong ký ức lại sống dậy những hình ảnh quá khứ. Trong mười tám năm phục vụ trong ngành hàng không, tôi đã gặp gỡ nhiều người. Đã kết bạn bè suốt đời với một số người trong số họ.

Đây, từ một phong bì rơi ra tấm ảnh một cô gái đang cười. Khuôn mặt hạnh phúc ngập tràn ánh nắng. Mái tóc vàng xoăn. Đôi mắt tuyệt vời. Tôi biết chúng, màu đôi mắt ấy xanh biếc trong trẻo như bầu trời mùa xuân. Khi cô ấy cười, đôi mắt của cô khép lại thành một khe hẹp, dường như từ những khe mắt hẹp ấy trào ra những tia hạnh phúc, sống động. Tôi nhớ đôi mắt ấy. Tôi biết cô gái này. Tôi muốn nói với cô ấy biết bao: "Này, Glafirka, bạn thân yêu ơi, chúng mình bay chứ, hay phải làm sao ..?"


Glafira Alekseevna Kashirina (1925-1943)

Kỹ thuật viên máy bay Glafira Kashirina (chúng tôi gọi cô là Ira) từ những ngày đầu tiên hoạt động chiến đấu đã giành được sự tôn trọng lớn của tất cả các nữ phi công và hoa tiêu. Cô chuẩn bị cho máy bay của chúng tôi xuất kích thi hành nhiệm vụ chiến đấu đặc biệt kỹ lưỡng, với cả tình yêu thương, như thể nó chẳng tạo nên cho cô một khó khăn nào.

Tôi đã gặp cô gái tuyệt vời này tại trường phi công quân sự tại Engels. Ira Kashirina có sức cuốn hút bởi sự nhạy cảm kỳ diệu. Vì thế mọi người xung quanh rất yêu mến cô. Nỗi buồn len lỏi vào trái tim chăng, ai đó gặp khó khăn chăng, ai đó thất bại chăng - Ira luôn là một trong những người đầu tiên nhận thấy. Bằng bước đi êm ái, như không nghe thấy, cô đi đến bên người bạn gái của mình, mỉm cười trìu mến - ngay lập tức ta cảm thấy lòng mình trở nên nhẹ nhõm hơn.

Đồng thời, Ira mềm mại, nữ tính của chúng tôi cũng là một con người dũng cảm tuyệt vời. Từ thời năm 1942, một lần điểm dân cư gần nơi chúng tôi đóng quân có nguy cơ bị kẻ thù đánh chiếm. Tất cả các phi hành đoàn đã bay đến sân bay dự bị. Tại địa điểm cũ chỉ còn Ira Kashirina và kỹ sư trưởng trung đoàn Sofia Ozerkova. Cả hai cô gái nhận ra quá muộn tính chất bi đát của tình hình. Không còn thời gian để suy ngẫm. Bằng một phát hỏa tiễn, họ đã đốt chiếc máy bay mà không để kẻ thù chiếm được, rồi bắt đầu rút lui.

Hơn một tháng trôi qua. Đã có vài bức thư gửi đến cho Sophia Ozerkova và Ira Kashirina năm tại ban tham mưu. Chúng chưa được bàn giao, nhưng cũng chưa bị gửi trở lại, mặc dù thời hạn giữ thư đã hết. Tất cả hy vọng rằng Ozerkova và Kashirina sẽ trở lại. Và họ đã trở lại khi trung đoàn của chúng tôi đang tiến hành các trận đánh ở vùng Caucasus, gần Grozny ...

Kỹ thuật viên Ira Kashirina sống với một giấc mơ - bay. Trong thời gian rảnh rỗi của mình, cô ấy ngồi rất lâu trong buồng lái và tự nghiên cứu lý thuyết điều khiển máy bay. Cô được hỗ trợ bởi hoa tiêu trung đoàn Sofia Burzaeva và các hoa tiêu phi đội Zhenya Rudneva và Larisa Rozanova.

Cuối cùng người ta ghi danh Kashirina vào nhóm hoa tiêu của trung đoàn. Cô đã trả bài thi rất xuất sắc.


Kỹ sư quân khí Nadezhda Strelkova đang lên lớp

Các chuyến bay huấn luyện theo tuyến, ban đầu bay ban ngày, sau đó bay ban đêm, được Kashirina thực hiện cùng với Serafima Amosova và Olga Sanfirova. Trong nhật ký bay của hoa tiêu Kashirina có một điểm mốc tuyệt vời. Cô đã được phép bay thực hiện nhiệm vụ chiến đấu.
Ira mở sổ thành tích chiến đấu của mình khá nhanh. Kỹ năng của cô chín dần từ chuyến bay này sang chuyến bay kia.

... Đêm ngày 22 Tháng Tư năm 1943, trung đoàn được lệnh ném bom một điểm tập trung khí tài và sinh lực kẻ địch trong khu vực Novorossiysk.

Đó là một đêm trăng, đêm rất sáng. Hoa tiêu Ira Kashirina xuất kích thực hiện nhiệm vụ cùng phó chỉ huy phi đội Dusya Nosal, một nữ phi công xuất sắc và dũng cảm.

Phi hành đoàn của tôi đêm đó chuẩn bị cho đợt xuất kích chiến đấu thứ ba. Đúng thời gian quy định tôi lăn máy bay ra tuyến thực hành xuất phát. Tôi xin phép cất cánh. Đèn tín hiệu màu đỏ nhấp nháy trả lời: cấm cất cánh. Một phút sau, vang lên khẩu lệnh của người chỉ huy bay Serafima Amosova: "Tất cả tắt động cơ!" Và sau đó, chúng tôi được biết: có một tai nạn xảy ra với phi hành đoàn đang vào hạ cánh.
........
« Sửa lần cuối: 05 Tháng Chín, 2015, 10:23:40 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #26 vào lúc: 05 Tháng Chín, 2015, 11:46:44 pm »

(tiếp)

Nhìn chăm chú vào bầu trời trên sân bay, tôi với Olga Kliueva phân biệt ra trong ánh trăng một trong những "cánh én"của chúng tôi. Thực sự có một cái gì đó không ổn xảy ra với nó. Chiếc máy bay bay vòng trên khu vực như một con chim đêm khổng lồ. Nữ phi công nhiều lần vào tuyến hạ cánh, rồi lại vọt lên và một lần nữa lại bay vòng tròn trên sân bay. Cuối cùng cô cũng tiếp đất thành công. Tất cả mọi người có mặt tại vị trí xuất phát vội vã lao đến chỗ máy bay. Chạy phía trước tất cả là bác sĩ trung đoàn của chúng tôi Olga Zhukovskaya. Khi những người khác đến, Zhukovskaya đã đứng trên cánh máy bay. Còn trên mặt đất, không xa chiếc U-2, tôi nhìn thấy Ira Kashirina được vây quanh bởi các cô gái. Được các bạn gái dìu, cô lặng lẽ đi về phía trung đoàn phó Serafima Amosova.
- Chúng đã giết Dusya Nosal rồi, - Kashirina thốt lên giọng run run. - Chúng tôi đã quay về nhà sau khi ném bom ...


Phi đội phó, thiếu úy cận vệ, AHLX (truy tặng) đầu tiên của trung đoàn nữ KQ cận vệ ném bom đêm 46 Taman: Evdokya Ivanovna Nosal (1918-1943), có chồng cũng là một phi công quân sự, có con trai nhỏ chết trong một trận quân Đức ném bom trúng ngôi nhà riêng.

Sau đó một chút tại trung đoàn mọi người đã biết chuyện xảy ra.
Máy bay tiếp cận mục tiêu chính xác. Bom bay xuống, và sau vài giây những viên đạn vạch đường thẳng căng như sợi dây phát sáng vút lên. Chiếc U-2 đã bay theo hướng ngược lại. Cuộc chiến diễn ra như mọi cuộc chiến. Những trận đánh như vậy phi hành đoàn đã có không ít. Đôi khi nó còn mãnh liệt hơn.
- Tớ đang nghĩ thế này, Ira à - Dusya Nosal quay sang cô em hoa tiêu, khi máy bay đã thoát khỏi màn đạn. - Chúng ta đã đến tận Novorossiysk. Và phía trước là Crimea. Một nơi tuyệt đẹp! Sau chiến tranh, chúng ta sẽ đi nghỉ ngơi trên bãi cát vàng của nó. Đồng ý không?

- Lẽ nào sau chiến tranh chị còn nhớ em? - Kashirina nói đùa. - Chị sẽ cùng với anh chồng đi đến Crimea chứ. Khi đó đối với chị, sẽ chẳng có ai tồn tại ngoài anh ấy nữa. Không có gì lạ khi mà thay vì đồng hồ trên bảng điều khiển trong buồng lái thì chị treo ảnh của anh ấy. Mà này, anh ấy là người thế nào?
- Anh ấy cũng đang chiến đấu. Anh viết rằng mọi thứ vẫn ổn. Anh ấy phóng đại tớ là nữ anh hùng. Tớ vẫn thường viết thư cho anh ấy.
- Vâng, có lẽ khi ta có, dù là ở xa, một ai đó thân thương gần gũi , thường xuyên nghĩ về ta, viết cho ta những bức thư trìu mến, ấm áp thì rất tốt. Em thường ghen yêu với chị đấy, chị Dusya nhé.
- Mà em hãy lấy chồng đi là sẽ hết ghen tỵ ngay thôi. Rồi cũng treo ảnh của chồng trong buồng lái. Khi nào gặp khó khăn, hãy nhìn vào ảnh chồng, em sẽ thấy dễ chịu hơn...
Chiếc máy bay lảo đảo, nó lao xuống như rơi vào vực thẳm. Tuy nhiên, Dusya nhanh chóng cân bằng được máy bay. Nhưng những luồng khí thấp mạnh mẽ không thể lay chuyển có xu hướng ép chiếc U-2 xuống đất. Rõ ràng trong tình huống này, leo qua dãy núi sẽ không nổi.
- Phải quay trở lại, - Nosal nói - nếu không sẽ không đạt được cao độ cần thiết.


Kíp bay Nosal-Kashirina tại một nơi đóng quân

Bất ngờ một bóng máy bay xuất hiện trên vịnh Novorossiysk bên mạn phải. Chiếc tiêm kích phát xít tấn công họ khi họ đang trên vòng lượn. Một bụm lửa thoáng qua. Ira chưa kịp báo cho phi công thì một quả cầu lửa nổ bùng trong buồng lái của Nosal. Trong khoảnh khắc Kashirin lóa mắt, sau một giây cô nhìn thấy đầu của Dusya ngoẹo xuống vai mất hết sự sống. Máy bay bị nghiêng, mất độ cao nhanh chóng và lao nhanh xuống mặt đất. Bằng một nỗ lực cực kỳ lớn Ira đã đưa được máy bay về tư thế thăng bằng ngang. Cô lái chiếc U-2 ngoặt về hướng sân bay của mình. Thân thể Dusya rũ xuống đè vào cần điều khiển. Việc lái máy bay trở nên khó khăn hơn. Nhưng Kashirina không mất tinh thần. Bằng một tay (chỉ có điều không biết lấy sức lực từ đâu ra), cô đẩy cơ thể của người bạn gái đã chết dịch ra, làm cho việc điều khiển máy bay dễ hơn.

Bỗng như trêu gan, pháo cao xạ từ mặt đất bắn lên dữ dội. Đã có những lỗ thủng ở thân máy bay, trên đuôi đứng, trên cánh máy bay. Nhưng rồi tất cả cũng trôi qua trót lọt. Hỏa lực pháo phòng không vừa ngừng thì bắt đầu có hiện tượng máy bay rung lắc trong không khí. Nó lấy đi những sức lực cuối cùng. Mà còn sắp phải hạ cánh nữa. Cuộc hạ cánh độc lập đầu tiên ban đêm. Kashirina bay vòng hồi lâu trên khu vực, cho đến khi tiếp đất thành công. Ngay trước khi hạ cánh, khi máy bay đang treo trong không khí, Ira không kìm nổi, và để cánh tay tê cứng nghỉ ngơi chốc lát, đã ngừng giữ cơ thể Dusya. Chuyện ấy suýt gây ra thảm hoạ. Người nữ phi công đã chết gần như trượt khỏi ghế bay và bàn chân của cô trong một thoáng đạp vào pê-đan lái. May mắn thay, bánh xe càng đã gõ bộp xuống mặt đất. Ngay sau đó, động cơ hộc lên vài lần rồi ngừng hẳn - hết nhiên liệu.


Bia tưởng niệm tại một ngôi mộ tập thể các phi công trung đoàn ở làng Paskovsky khu hành chính thành phố Krasnodar trong đó chôn nữ AHLX đầu tiên của trung đoàn cận vệ 46 Taman - Evdokya Ivanovna Nosal

Một trong những phi công xuất sắc nhất Dusya Nosal đã rời bỏ chúng tôi ra đi như vậy đấy. Chị hy sinh trong phi vụ chiến đấu thứ 354 của mình. Evdokia Nosal là người đầu tiên trong trung đoàn chúng tôi được truy tặng danh hiệu Anh hùng Liên Xô. Ira Kashirina vì lòng dũng cảm thể hiện trong chuyến bay được tặng thưởng Huân chương Cờ đỏ.

Chúng tôi chôn Dusya tại stanitsa Pashkovskaya, nơi đây yên nghỉ di hài của Paulina Makagon, Lida Svistunova, Yulia Pashkova. Đó là một ngày tháng tư ấm áp, những khu vườn xanh mướt màu ngọc bích, được mưa tắm gội, lung linh chan hòa trong ánh mặt trời. Và trên các gò mộ là những bông hoa mà chị từng yêu thích ...

* * *

Ngày cuối cùng của tháng tư đã đến. Buổi sáng, trước hàng quân tập hợp đội ngũ toàn trung đoàn, thiếu tá Bershanskaya đọc lệnh chúc mừng lễ Mùng Một tháng Năm, sau đó chị thông báo rằng, sư đoàn trưởng, thiếu tướng D.D.Popov sẽ đến trao huy hiệu cận vệ và huân chương. Trước khi ông đến, hồi lâu các cô gái tập trung chải sạch và là ủi quân phục, đính các cổ áo sạch, đánh ủng bóng lộn.

Một ngày lễ hội thực sự, trời nắng, ấm áp. Trải ra phía trên những vòm cây rực rỡ lóa mắt của các khu vườn đang nở hoa là một làn hơi sương sớm mỏng manh màu xanh phơn phớt. Thiên nhiên miền Nam phì nhiêu tươi tốt hào hiệp ban tặng chúng ta tất cả những gì mà chúng ta đã bị tước đoạt trong các tháng mùa mưa: hơi ấm thừa thãi, màu sắc lộng lẫy, tươi sáng, mùi thơm ngát của đất đai thức dậy.

Thật dễ hiểu khi vào ngày đó không ai ngồi yên trong phòng. Khi vừa chỉnh đốn bản thân xong, tất cả đổ ra vườn, mừng rỡ, hạnh phúc, tản bộ giữa các lùm cây, vui vẻ nói chuyện, cười đùa trêu chọc nhau.


Marina Chechneva và Ira Kashirina năm 1943

Tuổi trẻ vô tư là như vậy đấy. Ngay mới đây thôi, nhiều cô gái đã thực hiện những chuyến bay cực kỳ nguy hiểm, và khi đêm xuống họ lại phải đi vào vùng nguy hiểm. Nhưng giờ này không ai nhớ đến điều đó.

Cuối cùng tư lệnh sư đoàn đã tới. Irina Rakobolskaya phát lệnh tập hợp trung đoàn. Tướng Popov làm một bài phát biểu ngắn rồi bắt đầu trao phù hiệu "cận vệ". Những người đầu tiên được nhận là Bershanskaya và bí thư đảng ủy trung đoàn Maria Runt. Sau đó, Dmitri đi dọc hàng quân. Bắt tay mỗi chiến sĩ, ông nói "Chúc mừng" - và nở một nụ cười thân thiện. Với nhiều người cùng với phù hiệu Popov còn gắn huân chương. Được trao tấm huân chương thứ hai có Sima Amosova, Nadia Popova, Dina Nikulina và nhiều nữ phi công, hoa tiêu, kỹ thuật viên, quân khí viên, cán bộ chính trị. Hoa tiêu của tôi Olga Kliueva được trao tặng phần thưởng cao quý - Huân chương Cờ đỏ.
........
« Sửa lần cuối: 07 Tháng Chín, 2015, 08:42:22 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #27 vào lúc: 06 Tháng Chín, 2015, 02:54:48 pm »

(tiếp)

Người ta quyết định kỷ niệm ngày Một tháng Năm bằng hoạt động chiến đấu: vào đêm trước ngày lễ sẽ thực hiện xuất kích tối đa. Chúng tôi sẽ hành động đối với điểm tập trung quân đội của kẻ địch về phía đông bắc Thượng Adagun. Trên đường đi, sẽ thả truyền đơn xuống các làng đang bị kẻ thù chiếm đóng.

Bọn phát xít Đức quốc xã cố gắng phá vỡ cuộc ném bom của chúng tôi. Đêm ấy, chúng không tiếc đạn cao xạ và đã thiết lập một bức tường lửa vững chắc của hỏa lực phòng không trước các máy bay chúng tôi. Thêm vào đó chúng còn cho máy bay tiêm kích cất cánh chống lại chúng tôi.


Một nhóm nữ phi công trung đoàn cận vệ 46. Kuban, năm 1943.

Nhưng, bất chấp mọi thứ, những chiếc U-2, mặc dù rất khó khăn, vẫn đột phá qua các lớp rào cản, gây thiệt hại đáng kể cho bọn Hitler.

Trong một chuyến bay, máy bay của tôi và Kliueva cũng bị một máy bay tiêm kích của đối phương tấn công.

Thông thường, trên không trung, trong khi tất cả còn bình yên, tôi hay nói chuyện với hoa tiêu. Tôi không biết, liệu điều đó có làm ta tránh khỏi những suy nghĩ ảm đạm hay không, hoặc đơn giản chỉ là giúp ta giết thời gian. Lần này Klyueva cất giọng hát hành khúc cận vệ của chúng tôi, tôi hát hòa theo. Chúng tôi bay đi như vậy, vô tư ca hát. Đột nhiên tiếng kêu vội vã của Olga cắt ngang tai tôi:
- Marinka! Ép xuống nhanh lên! Một tên phát xít đang đuổi đến.

Theo bản năng tôi tăng ga, đẩy cần lái ra xa thân mình, và sau khi động cơ gầm lên, chiếc U-2 lao vút xuống phía mặt đất. Tiếng hú của một chiếc "Messer" thù địch rít vang trên đầu chúng tôi, còn đạn pháo xé gió ngay sát cánh phải. Trong khi tên phi công của Hitler vòng lại để công kích tiếp, tôi đã đổi hướng và giảm độ cao. Tên phát xít mất hút chúng tôi và sau khi lượn vài vòng, hắn bổ đi tìm kiếm nạn nhân khác.
- Hát nốt đi nào, "các nữ nghệ sĩ"! - Tôi giận dữ thốt lên trong máy đàm thoại.
- Không có gì, - Olga đáp bình tĩnh - chúng ta sẽ còn tức nữa.

Chúng tôi đã cắt bom thực sự thành công: đánh trúng giữa đoàn xe cơ giới. Trong ánh sáng của pháo sáng treo lơ lửng ta thấy rất rõ con đường trên đó các đơn vị cơ giới Đức di chuyển. Những chiếc xe cháy ở phía dưới tạo ra một vụ ách tắc giao thông, sự hoảng loạn bắt đầu.

Bay sau chúng tôi là phi hành đoàn của Olga Sanfirova và Rufa Gasheva. Klyueva ném thêm một trái bom chiếu sáng nữa, định hướng giúp các bạn gái. Chúng tôi đã bay theo hướng ngược lại trong khi các vụ nổ ầm ầm đang ở phía sau.

Sanfirova và Gasheva đã gặp khó khăn. Khi họ vừa tới được mục tiêu, động cơ máy bay của họ trúng một viên đạn. Nhưng các cô bạn gái không hoảng loạn. Chỉ sau khi thả tất cả các quả bom xuống đầu kẻ thù xong, họ mới quay trở lại.


U-2 trên bầu trời chiến tranh

Chiếc máy bay nhanh chóng mất độ cao và không bay đến được tiền duyên, Olya và Rufa hạ cánh trong hậu phương kẻ thù. Hai ngày đêm họ mới về tới chỗ quân mình. Rufina Gasheva sau đó đã viết về cảnh phiêu bạt của mình:

Ngày mai, ngày Một tháng Năm, ngày của mùa xuân. Ban ngày người ta trao phù hiệu cận vệ. Lelia (Sanfirova) được tặng thưởng Huân chương Cờ đỏ. Chúng tôi quyết định bất cứ trường hợp nào cũng phải làm tiếp các phi vụ xuất kích toàn thể. Chúng tôi đã bay phi vụ thứ ba, mà phía trước vẫn còn cả một đêm dài. Hôm nay chúng tôi ném bom nơi tập kết xe máy khí tài và sinh lực quân thù tại Thượng Adagun. Chúng tôi bay qua Kuban. Còn một chút nữa thì tới mục tiêu. Đây là điểm uốn của con đường, mục tiêu của chúng tôi. Vòng lại để lấy hướng vào công kích, bỗng một vệt lửa lao thẳng vào động cơ của chúng tôi. Ngoặt gấp, nhưng động cơ đã ngừng làm việc. Mục tiêu ngay dưới chúng tôi, tôi ném bom, máy bay rùng lên, rồi một lần nữa lặng yên. Độ cao giảm với tốc độ đáng kinh ngạc. Stanitsa Krymskaya bốc cháy phía sau, xa hơn một chút - đường tiền duyên. Nhưng mặt đất đây rồi.

Chiếc máy bay ở trên lãnh thổ bị kẻ thù chiếm đóng. Một phát súng điên cuồng bắn lên. Nghĩa là chúng tôi đã bị phát hiện. Thu lấy bản đồ, nhanh chóng lao ra khỏi máy bay, và - bò trên bãi cỏ sang một bên, chúng tôi bắt đầu bò sâu về phía đông theo hướng các ngôi sao. Ai đó treo bom phát sáng trên stanitsa Krymskaya, mọi vật trở nên sáng rõ. Phải chờ đợi cho đến khi bom sáng tắt. Chúng tôi bò đến sát đường sắt. Ở đây, cứ mỗi đoạn 30-50 mét một đều có các đội tuần tra của quân Đức. Thỉnh thoảng chúng lại bắn pháo sáng thắp sáng con đường. Chọn một thời điểm thuận lợi, chúng tôi nhanh chóng băng qua đường. Cánh đồng sau con đường bị đạn pháo đào xới hỗn độn. Chúng tôi không thể ngẩng đầu lên - một tràng súng tự động sẽ nổ ngay lập tức. Rạng đông đến nhanh, và chúng tôi đang ở ngoài đồng trống. Bỗng - thật là vui! Ếch kêu oàm oạp. Nghĩa là gần đó có một đầm lầy, nghĩa là có nơi để ẩn nấp.

Chúng tôi tin chắc sẽ về được chỗ quân mình. Mệt mỏi thì không cảm thấy, nhưng phải cẩn thận. Muốn trú tại một bụi cây lan, nhưng một tràng súng tự động bắt buộc chúng tôi phải tìm nơi trú ẩn khác. Chúng tôi tìm được một chỗ khiêm tốn, thắt chặt dây đai lại và ngồi chờ. Trời dần dần sáng. Hôm nay - ngày Một tháng Năm. Tôi muốn sống. Tất cả xung quanh thật tươi đẹp! Các cô gái của chúng tôi đang làm gì? Có lẽ họ đang lo lắng về chúng tôi. Đột nhiên, một tiếng gầm khủng khiếp làm rung chuyển không khí. Đó là những chiếc cường kích của chúng tôi đang bay. Đằng sau những khẩu cao xạ bắn tới tấp. Mảnh đạn rơi gần chỗ chúng tôi. Chúng tôi xích lại sát nhau hơn. Đã đến buổi trưa. Máy bay của chúng tôi liên tục ném bom và không kích các vị trí địch. Ngay trên đầu chúng tôi bùng lên một cuộc không chiến. Chúng tôi quan sát và mừng rỡ theo dõi chiến thắng của quân mình. Bầu trời đầy mây bao phủ. Mưa rây, cái lạnh thấm qua áo va rơi. Xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh. Trời tối, đã đến lúc đi. Chúng tôi vòng qua những khẩu đội pháo phòng không. Trên đầu, chúng tôi nghe thấy tiếng gầm rú của những chiếc máy bay bé nhỏ của chúng tôi. Cảm giác vui sướng và tự hào tràn đầy trái tim - đó là các bạn gái của chúng tôi đang bay.

Chúng tôi vạch khẽ các đám lau sậy và đi gần như thẳng người, trượt dọc theo đáy. Đầm lầy đã hết, trước mặt chúng tôi là rừng. Có một cái gì đó đáng sợ trong sự uy nghi trầm lặng của nó. Chúng tôi lần theo những bụi cây. Một tiếng động không rõ ràng phát ra. Bạn lặng người một lúc, bạn lắng nghe, và tiếp tục đi về phía đông. Nước lạnh mùa xuân, nơi chúng tôi đã qua đêm, cho tôi biết Lelya bị cảm lạnh, chị muốn ho đến nghẹn thở. Chị cố ho khẽ, rồi đột nhiên từ phía sau, sát gần, vang lên một tiếng ho đáp trả dồn nén và tiếp đó là tiếng cành cây gẫy. Chúng tôi chết lặng. Khi tiếng những bước chân đã lặng đi, chúng tôi nhanh chóng đi khỏi nơi này. Đêm thứ hai trôi qua như vậy. Chúng tôi ngồi trong bụi cây thêm một ngày nữa. Ngày hôm nay, ngày mùng Hai tháng Năm, là ngày sinh của chị. Tôi chúc mừng chị, tặng chị bốn hạt hướng dương, vô tình tìm thấy trong túi quần.

Đêm ấy, chúng tôi phải trèo qua một đống cây bị đốn ngã, hào chống tăng, hai dòng suối nhỏ. Ngày mùng Ba tháng Năm, vào lúc bình minh, chúng tôi đến được một trận địa pháo binh của quân ta. Chúng tôi đã được tiếp đón rất tốt, được cho ăn ngon và giúp đỡ để về đến trung đoàn. Chúng tôi lại ở giữa những người bạn gái thân thiết như ruột thịt!


Về đến trung đoàn, Olya Sanfirova và Rufa Gasheva từ chối nghỉ ngơi và ngay đêm đầu tiên lại bay đi ném bom. Các trận đánh mỗi ngày một trở nên khốc liệt hơn, không còn thời gian để nghĩ đến nghỉ ngơi nữa.
........
« Sửa lần cuối: 07 Tháng Chín, 2015, 08:46:45 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #28 vào lúc: 06 Tháng Chín, 2015, 05:01:03 pm »

(tiếp)

Sống mãi trong ký ức của tôi

<a href="http://www.youtube.com/watch?v=bVbEF5xfvuc" target="_blank">http://www.youtube.com/watch?v=bVbEF5xfvuc</a>

Vào đầu tháng sáu, chúng tôi chuyển căn cứ từ stanitsa Pashkovskaya đến stanitsa Ivanovskaya. Hoạt động từ sân bay "nhảy cóc" gần stanitsa Slavianskaya. Đóng quân ở đây, trên một sân bay lớn cùng với chúng tôi còn có các máy bay tiêm kích. Ban ngày họ làm việc, ban đêm - đến lượt chúng tôi. Trong thời gian này, trung đoàn chúng tôi, ngoài các phi vụ ném bom, còn tiến hành trinh sát lực lượng đối phương trong khu vực Gostogaevskaya, Moldavskaya, Vườn Phương Bắc, các nông trang tập thể "Con đường sáng" mang tên Lenin, "Tháng Mười Đỏ" và stanitsa Kurchanskaya và Varenikovskaya. Thường bay trinh sát là các phi hành đoàn của Amosova, Khudyakova, Popova, Tikhomirova, Piskareva, và tôi cùng với Klyueva.

Tại Ivanovskaya ngày 10 tháng Sáu năm 1943, trung đoàn được trao Cờ Cận vệ. Buổi lễ có sự tham dự của tư lệnh tập đoàn quân không quân 4, tướng K.A.Vershinin.

... Các nữ phi công, kỹ thuật viên, hoa tiêu, quân khí viên, các chỉ huy và các cán bộ chính trị tập hợp đội ngũ trên cánh đồng xanh.

Hôm nay chúng tôi có một ngày lễ. Đất nước trao cho chúng tôi Lá Cờ Cận vệ vinh quang qua các trận đánh và các chiến trường.

Hầu như trên ngực mọi người ai cũng thấy những tấm huân huy chương tỏa sáng - biểu tượng của lòng dũng cảm và can đảm của quân nhân. Nhiều đồng đội cùng trung đoàn được tuyên dương toàn mặt trận.

Trước đội hình trung đoàn người ta đọc Sắc lệnh của Đoàn Chủ tịch Xô Viết tối cao Liên Xô về việc chuyển trung đoàn của chúng tôi thành trung đoàn cận vệ.
- Hỡi các chiến sĩ cận vệ dũng cảm! - Trung tướng A.I. Fominykh Ủy viên Hội đồng Quân sự PDQ hướng tới các quân nhân. - Các bạn đã quên mình bảo vệ Tổ quốc chống quân xâm lược phát xít. Các bạn đã chứng tỏ là những mẫu mực của chủ nghĩa anh hùng và lòng tận tụy không giới hạn đối với Quê hương yêu dấu của mình. Nhưng bây giờ, mỗi chiến sĩ được đòi hỏi phải nhân lên gấp mười lần đòn đánh của chúng ta xuống đầu kẻ thù. Các bạn phải rèn luyện nâng cao kỹ năng chiến đấu của mình, dùng mọi biện pháp để tăng cường tính kỷ luật và tính tổ chức, tăng cường các cuộc ném bom xuống đầu quân địch, bảo vệ Tổ quốc của chúng ta một cách dũng cảm và khéo léo. Hội đồng Quân sự tin rằng các bạn sẽ mang Lá Cờ cận vệ vẻ vang qua các chiến trường, nhân lên gấp bội vinh quang của lực lượng cận vệ Nga anh dũng. Tiến lên, đánh bại kẻ thù!


Trung đoàn trưởng tiếp nhận Cờ Cận vệ

Tiếng "Ura" của quân cận vệ vang rền như sấm.
Rồi tướng Fominykh trao Cờ cho thiếu tá Bershanskaya. Evdokia Davydovna hơi nghiêng cán xuống, để chúng tôi có thể nhìn thấy trên nền vải nhung đỏ thắm có thêu những từ "Trung đoàn không quân cận vệ 46". Sau đó, chị quỳ xuống, chạm môi vào mép Lá Cờ. Một phút im lặng trang nghiêm. Và rồi bên Lá Cờ giương cao vang lên những lời thề cận vệ với Tổ quốc, đảng, nhân dân Liên Xô:
- Các đồng chí chiến sĩ cận vệ! Tiếp nhận Cờ Cận vệ, chúng ta xin thề trước nhân dân Liên Xô, Đảng Cộng sản và chính phủ Liên Xô, chúng ta sẽ chứng minh danh hiệu cao quý một cách vẻ vang trong các trận chiến khốc liệt với kẻ thù. Chúng tôi, những nữ chiến binh tự hào được mang Cờ Cận vệ qua các mặt trận của cuộc Chiến tranh Vệ quốc cho đến khi hoàn toàn đánh bại kẻ thù. Chúng tôi sẽ trung thành phục vụ Tổ quốc, bảo vệ Tổ quốc một cách dũng cảm và khéo léo, không tiếc sức lực, xương máu và cả cuộc sống của bản thân.
- Xin thề! - hàng trăm giọng đáp lời người chỉ huy.
- ... Chúng tôi sẽ gìn giữ thiêng liêng và nhân lên truyền thống vẻ vang của quân cận vệ Nga, quân cận vệ Xô Viết ...
- Xin thề!
- ... Chúng tôi sẽ không tiếc cuộc sống để trả thù bọn quái vật phát xít vì đã hủy diệt các thị trấn và làng mạc của chúng ta, vì sự giết hại người Xô Viết ...
- Xin thề!
- ... Chúng tôi thề trước danh hiệu cận vệ của mình, danh dự cận vệ của mình, rằng khi nào cặp mắt chúng tôi còn nhìn thấy, trái tim của chúng tôi còn đập, cánh tay của chúng tôi còn cử động, chúng tôi sẽ tiêu diệt không thương tiếc những tên kẻ cướp phát xít. Chúng tôi sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi nào còn chưa tước đoạt được hơi thở cuối cùng của quân thù.
- Xin thề!
- ... Sự nguyền rủa và cái chết giành cho bọn xâm lược phát xít! Xin lắng nghe chúng tôi, Đất Mẹ yêu dấu! Với Lá cờ Cận vệ dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản chúng ta sẽ đi đến chiến thắng đánh đuổi hoàn toàn kẻ thù ra khỏi các đường biên giới Tổ quốc yêu dấu của chúng ta!
- Xin thề!


Trao cờ cận vệ

Lá Cờ từ bàn tay trung đoàn trưởng được chuyển sang cho người cầm cờ Natasha Meklin. Bên cạnh cô, bên phải và trái, là các trợ thủ Ira Kashirina và Katya Titova. Bershanskaya tiến lên phía trước, tiếp theo là Rachkevich và tham mưu trưởng Rakobolskaya. Tấm vải đỏ thắm bồng bềnh trôi dọc hàng quân. Tiếng "U ra" đồng thanh vang rền theo sau Lá Cờ.  Từ trên Lá Cờ Vladimir Ilyich Lenin như đang sống, nhìn xuống các cô gái-chiến binh cận vệ.

Lá Cờ Cận vệ! Bề ngoài, tất cả mọi thứ rất đơn giản - một mảnh nhung màu đỏ thẫm, rìa và chữ mạ vàng. Nhưng đối với chúng tôi đó là - biểu tượng của lòng dũng cảm quân sự tối cao. Trong nó là cuộc sống, vinh quang, danh dự, niềm tự hào của chúng tôi. Trước hết trên tấm vải này dệt tên vàng trung đoàn của chúng tôi, chúng tôi đã trải qua biết bao nhiêu đêm chiến đấu căng thẳng, đi qua bao cuộc pháo kích dữ dội, qua máu và qua cái chết.


Rước Cờ Cận vệ

Cái chết ... Mỗi đêm nó vô hình lơ lửng trên đầu chúng tôi. Đôi khi một trong những người bạn gái rứt ra khỏi hàng ngũ chúng tôi. Nhưng đó không phải là một thất bại. Dù sao chúng tôi cũng sẽ chiến thắng. Bởi lẽ sau khi trao thi thể của người đồng đội cho Đất Mẹ, chúng tôi vẫn gìn giữ trong mình những suy nghĩ và cảm xúc của đồng đội. Những suy nghĩ và cảm xúc đó chiến thắng cái chết. Và Lá Cờ Cận vệ kiêu hãnh bay phấp phới trên đầu chúng tôi, cũng là bằng chứng cho sự chối bỏ cái chết của chúng tôi và tình yêu vô biên đối với Đất Mẹ của mình, với nhân dân của mình.

* * *
.......
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Chín, 2015, 01:28:39 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #29 vào lúc: 06 Tháng Chín, 2015, 10:11:35 pm »

(tiếp)

Một vài ngày sau khi chúng tôi được trao Lá cờ Cận vệ, tư lệnh phương diện quân thượng tướng I.E.Petrov đến thăm trung đoàn. Đêm chiến đấu trước chuyến thăm của ông đã diễn ra thành công. Các phi công và hoa tiêu được nghỉ ngơi, tại máy bay chỉ còn lại các kỹ thuật viên và quân khí viên. Tất cả đều bình yên, đột nhiên từ đài chỉ huy truyền đến lệnh "Báo động chiến đấu". Các cô gái, dù buồn ngủ, nhưng trong trang bị đầy đủ, vội vã lao đến những chiếc máy bay. Trong vòng vài phút, những chiếc U-2 của chúng tôi đã bay lên không trung.

Sự không biết tin tức luôn luôn đè nặng. Tôi cùng hoa tiêu không biết phải nghĩ gì.
- Nhìn xem, Olya, - tôi đề nghị Klyueva, - bọn phát xít có đổ quân đổ bộ xuống gần sân bay không nhé.

Nhưng trong tầm nhìn của chúng tôi, trên mặt đất tất cả đều yên tĩnh. Chẳng mấy chốc pháo hiệu báo "Hạ cánh" bay vút lên bầu trời. Chỉ khi đó sự hoang mang của chúng tôi mới tiêu tan. Hóa ra, tướng Petrov, khi đi ngang qua sân bay của chúng tôi, nhận thấy những chiếc U-2 đang đậu mà không có sự giám sát của đội cảnh vệ. Ông đi đến chỗ một chiếc máy bay, lấy khẩu súng bắn pháo hiệu ra khỏi máy bay, mà không ai để ý. Điên tiết, ông tướng đến ngay sở chỉ huy và tuyên bố lệnh báo động chiến đấu.


Tư lệnh phương diện quân Bắc Kavkaz từ tháng 5 đến tháng 11 năm 1943, sau đó là tư lệnh tập đoàn quân độc lập Duyên hải - đại tướng Ivan Ephimovich Petrov (1896-1958), AHLX (1945). I.E.Petrov là một trong những người lãnh đạo chiến dịch phòng thủ Sevastopol năm 1941 cùng lực lượng Hạm đội Biển Đen do phó đô đốc F.S.Oktyabrsky chỉ huy. Là người tốt nghiệp trường hạ sĩ quan bộ binh Alekseev nổi tiếng của nước Nga Sa hoàng trước CM Tháng Mười, tình nguyện gia nhập Hồng quân năm 1918, có quá trình phục vụ lâu dài tại Trung Á, trong chiến tranh Xô-Đức từng bị Stalin giáng chức rồi phục chức nhiều lần. Chức vụ sau cùng trong chiến tranh là Tham mưu trưởng PDQ Ukraina 1 do nguyên soái I.S.Konev làm tư lệnh. Sau chiến tranh là tư lệnh QK Turkestan và phó tổng tư lệnh lục quân Soviet.

Mọi chuyện chúng tôi sau này mới được biết. Còn khi đó tất cả trung đoàn tập hợp đội ngũ ngay trên cánh đồng. Tư lệnh đi dọc hàng quân, chăm chú kiểm tra từng người chúng tôi. Đôi khi, ông cau mày, dường như khó chịu, nhưng vẫn im lặng. Sau đó ông gọi riêng thiếu tá Bershanskaya ra, nói gì đó với chị. Chúng tôi ngay lập tức được chia thành các nhóm, người ta dựng bia và ra lệnh bắn bia bằng vũ khí cá nhân. Kết quả, như có thể mong đợi, còn xa mới được gọi là xuất sắc. Ông tướng còn sa sầm mặt mày nhiều hơn nữa.

Sau đó, trung đoàn tập hợp lại, và ngay tại chỗ tư lệnh phương diện quân xạc chúng tôi một trận nên thân làm chúng tôi nhớ ông đến suốt đời. Chỉ còn các tội chết là ông chưa buộc tội chúng tôi mà thôi! Người ta vạch ra cho chúng tôi thấy sự tổn thất do mất cảnh giác, và sự yếu kém phải uốn nắn về điều lệnh, sự sai khác kích cỡ tiêu chuẩn trong quân phục, và việc không có khả năng sử dụng vũ khí cá nhân.
- Công tác chiến đấu tốt không cho các cô bất kỳ quyền nào được cẩu thả, bỏ qua các quy tắc mà quân đội quy định. Hãy biết xấu hổ, các chiến sĩ cận vệ! - thượng tướng Petrov nói khi chào tạm biệt.

Sau khi tư lệnh phương diện quân đi khỏi, tại trung đoàn đã tổ chức một cuộc họp đảng. Sự phê bình rất gay gắt. Bị cuốn theo công tác chiến đấu, chúng tôi về cơ bản đã bỏ qua việc học tập. Bây giờ là lúc siết lại các sơ xuất, hơn nữa thời hạn để sửa chữa những thiếu sót mà ông tướng đưa ra rất khắc nghiệt - chỉ một tháng. May là giai đoạn này tương đối yên tĩnh và số lượng các chuyến bay đã giảm.

Bây giờ, toàn bộ thời gian rảnh chúng tôi giành cho huấn luyện chiến đấu: học bắn súng lục, hoàn thiện kiến thức về dẫn đường hàng không, lý thuyết bay, và mặc dù chúng tôi không muốn, một ngày hai giờ phải tập điều lệnh đội ngũ dưới sự chỉ huy của kỹ sư trung đoàn Sofia Ozerkova. Về chuyện này, Natasha Meklin có sáng tác một bài thơ nghịch ngợm năm câu, mà chúng tôi gọi là "Lời cầu nguyện của người phi công". Trong đó, hướng lên Thiên Chúa, chúng tôi xin được giải thoát khỏi các giờ học và giờ kiểm tra, chúng tôi cầu nguyện sao cho nhanh chóng nối lại các hoạt động quân sự. Tôi nhớ rằng trong đó có những dòng thế này:

Hãy mang chúng con từ địa ngục lên thiên đường,
Hãy cho chúng con đi ném bom ngoài tiền tuyến,
Hãy để chúng con thay vì đi đều bước
Cho chúng con mục tiêu cần công kích ở tiền duyên.


Địa ngục ngầm ám chỉ việc học tập. Thiên đường, tất nhiên là biểu tượng của các chuyến bay.

Nhưng dù thế nào, chúng tôi hiểu rằng một khi cần, có nghĩa là thực sự cần. Các tiết học vẫn trôi chảy, bất chấp những tiếng rên và tiếng thở dài, đối với việc học tập chúng tôi có thái độ thiện tâm. Một tháng sau, tại trung đoàn diễn ra một cuộc thanh tra. Lần này, mọi thứ đều đâu vào đấy, và danh tiếng của chúng tôi đã được khôi phục.

Trong tháng sáu đối với không quân, một lần nữa lại đến thời kỳ nóng bỏng. Quân đội của chúng ta đã điều các lực lượng dự bị đến, phiên chế lại các cụm quân. Kẻ thù, cũng vậy, không lãng phí thời gian - từ hậu phương, chúng ném đến bán đảo Taman các đơn vị mới, các khí tài mới, tăng cường Tuyến Xanh.

Tới lúc này sự vượt trội của không quân chúng ta trong không trung ngày càng trở nên rõ ràng. Không hy vọng vào không quân tiêm kích của chúng nữa, bộ tư lệnh của Hítler kéo đến đây một số lượng phương tiện phòng không cực mạnh.

Về sự bão hòa tuyến phòng thủ của kẻ thù bằng các khí tài đèn chiếu PK và pháo cao xạ, ta có thể đánh giá từ thực tế rằng chỉ tính riêng trong khu vực stanitsa Lao động, chúng tôi đã giao hội được đến 50 cỗ đèn chiếu và 40 hỏa điểm.

Trong những ngày đó, trung đoàn bị thiệt hại đáng kể. Ba máy bay hư hỏng, nhưng phi hành đoàn đã kịp lết về đến phi trường. Phi đội trưởng Dina Nikulina và hoa tiêu của chị Larisa Radchikova bị thương. Máy bay của họ rơi đúng vào điểm giao nhau của sáu luồng đèn chiếu. Nikulina dùng động tác trượt để dập tắt ngọn lửa, nhưng về được sân bay thi chị không thể. Máy bay phải hạ cánh trên lề một con đường gần tiền duyên, định hướng theo ánh nhấp nháy của đèn pha xe tải.


Polina Belkina (trái) và Tamara Frolova

Paulina Belkina và Tamara Frolova hy sinh vào tháng 7. Cuộc đời và chiến công anh hùng hàng ngày của họ tôi đã mô tả trong một cuốn sách, được xuất bản vài năm trước đây.

Chỉ mười tám năm sau mọi người mới biết chuyện gì xảy ra với những người bạn gái thân yêu của chúng tôi.

Đó là vào đêm khuya ngày 18 tháng 7 năm 1943 giữa stanitsa Hy Lạp và ấp Hy Lạp-Mới. Ở đây, ngay Tuyến Xanh, do bắn nhau trong không trung mà máy bay của Belkina và Frolova bị trúng đạn. Các cô gái đã điều khiển máy bay lượn được, nhưng khi hạ cánh "chim én" bị mắc vào một cây lê dại lớn và bốc cháy cách một hầm trú ẩn của địch vài mét, đó là nơi ở của các sĩ quan Đức, chỉ huy các tù binh làm công việc sửa chữa đường bộ. Chiếc máy bay bốc cháy có thể là một điểm mốc định hướng tốt cho các máy bay Liên Xô. Sợ điều này, bọn phát xít Đức quốc xã dựng các tù binh dậy và ra lệnh lấy cát dập lửa cháy máy bay.

Tất cả những điều đó được biết đến qua lá thư từ một người đàn ông, người cùng với các tù binh Xô Viết khác đã chôn Polina và Tamara. Dưới đây là một đoạn trích từ bức thư của anh:

... Ngày hôm sau, vào sáng sớm, bọn Đức ra lệnh cho các tù binh dọn sạch chiếc máy bay bị cháy ra xa hầm trú ẩn của chúng. Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của chúng khi chúng thấy nằm trên động cơ (mũi máy bay khi rơi đâm xuống đất) là một xác chết nhỏ cháy đen. Thậm chí chúng còn ngạc nhiên nhiều hơn, khi phát hiện ra rằng chiếc máy bay này do một Frau điều khiển, nghĩa là một người phụ nữ. Đã xác định được rằng phi hành đoàn gồm hai người phụ nữ. Khi máy bay rơi, một trong hai người bị ép chặt trong cabin, người đó rõ ràng là đã bị thương hoặc đã chết, và đã bị đốt cháy trong máy bay, còn người thứ hai bằng cách nào đó đã thoát được ra ngoài, nhưng cô ấy có lẽ đã nghe thấy tiếng kêu của người Đức và không muốn rơi vào tay kẻ thù mà còn sống nên tự lao mình vào chiếc động cơ đang cháy. Điều này có thể kết luận được từ thực tế là cô ấy nằm trên động cơ với cánh tay duỗi ra, như thể ôm lấy động cơ vĩnh biệt. Khi xem xét các mảnh xác, thì bên cạnh cô gái, tìm thấy một bảng nhỏ phủ đầy cát mà vì thế còn lành lặn một phần, trên đó là những bức thư và một số tài liệu chưa cháy hết. Theo các tài liệu đó đã xác định được chiếc máy bay do Paulina Grigorievna Belkina lái.

Tất cả những tù binh có mặt tại đó, mà cũng như bọn Đức Quốc xã, trong một mức độ có thể hiểu được, đã đi đến kết luận rằng phi hành đoàn của chiếc máy bay U-2, khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, gặp phải một máy bay ném bom của Đức. Rõ ràng, cả hai máy bay đã ở trên cùng độ cao, đồng thời rơi trúng lưới lửa PK mặt đất. Đạn cao xạ bắn trúng máy bay của bọn Đức Quốc xã, vì thế nó rơi và bốc khói trước. Chiếc máy bay của Liên Xô bị trúng đạn và đã giảm độ cao bằng cách chuyển sang chế độ tàu lượn. Như ta thấy, phi hành đoàn trên chiếc máy bay của chúng ta đã thực hiện một chiến công anh hùng.

Thứ nhất, phi hành đoàn đã hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu; thứ hai, bọn Hitler cho rằng máy bay của chúng bị hạ bởi phi hành đoàn Liên Xô (*); thứ ba, phi hành đoàn chọn cái chết hơn là bị bắt làm tù binh ...

Sau đó, theo lệnh, đống xác máy bay được dọn xuống hố, còn thi thể những người hy sinh, được chúng tôi, các tù binh, chôn xuống đất, sau khi đã đào một huyệt mộ tại rìa khoảng trống trong rừng, cởi mũ bay ra khỏi đầu và làm cho họ nghĩa vụ cuối cùng của con người. Trong cuốn nhật ký nhỏ của mình tôi ghi lại sự việc, nhưng sau chiến tranh cuốn nhật ký thất lạc, và chỉ đến năm 1960 tôi mới tìm thấy nó một cách tình cờ.

Phi hành đoàn chiếc máy bay này là những ai? Sự tìm kiếm tên tuổi thành viên thứ hai của phi hành đoàn của tôi không kết quả.

Tôi đã hỏi cơ quan cán bộ Bộ Quốc phòng Liên Xô, và tháng Sáu năm 1960 tôi nhận được một lá thư có chữ ký của đại tá Pastor, trong thư nói rằng vào ngày đó trong khu vực này của mặt trận có một máy bay U-2 không trở về khi đi làm nhiệm vụ, chiếc máy bay đó thuộc trung đoàn cận vệ ném bom hạng nhẹ. Phi công thứ nhất của máy bay - thiếu úy Paulina Grigoryevna Belkina, hoa tiêu - Tamara Frolova.

Các đồng đội cùng trung đoàn của chị, thưa chị Marina Pavlovna, đã hoàn thành nghĩa vụ của họ trước Tổ quốc, họ đã hiến dâng cuộc sống của mình. Chúng tôi cùng với Các Bạn chưa hoàn thành trách nhiệm của mình trước họ - chưa công bố cho mọi người biết được hành động anh hùng của họ, chưa gỡ bỏ được con dấu đau đớn "mất tích" cho họ.

Lịch sử và cả lương tâm của chúng ta sẽ không tha thứ cho chúng ta nếu chúng ta không sửa chữa được sai lầm của mình.


Những dòng này, được viết bởi Pyotr Stepanovich Karnaukhov từ Krasnoarmeisk, đang nằm ngay trước mắt tôi, khi tôi lấy bút để kể câu chuyện về Polina và Tamara ...

* * *

Trong khi thực hiện các nhiệm vụ chiến đấu, ném bom cùng các mục tiêu tương tự như lực lượng không quân đánh đêm hạng nặng, chúng tôi không cho đối phương có một giây phút nào ngơi nghỉ. Từ hoàng hôn cho đến tận bình minh, những chiếc máy bay nhỏ bé của chúng tôi gần như treo trên các vị trí của bọn Đức quốc xã, trên các tuyến giao thông của chúng. Máy bay tấn công không chỉ vào các đội viện binh và xe máy khí tài, nó còn tác động vào tâm trí của kẻ thù. Trong vòng một vài tuần, tuyến phòng ngự của bọn Đức liên tục bị bắn phá. Ban đêm, những chiếc U-2 của chúng tôi tấn công chúng từ độ cao tối thiểu. Các vụ nổ tiếp nối vụ này đến vụ kia, ba hoặc bốn phút một trận, và bọn Hitler, tất nhiên, không tài nào có thể ngủ nổi. Ban ngày hỏa lực pháo binh và súng máy, các trận không kích thường xuyên của máy bay ném bom hạng nặng không cho chúng yên. Đó là thời kỳ vô cùng nóng bỏng!

Tôi đặc biệt nhớ ngày 1 tháng Tám năm 1943. Ngày này được khắc vào tâm trí của tôi bằng những con số màu đỏ-bốc lửa như ráng hồng rực của đám cháy trong đêm đen. Và những sự kiện của cái đêm khủng khiếp được nhớ lại, là những sự kiện có thể làm người ta còng lưng vì đau xót ưu phiền, làm người ta bạc tóc, mãi mãi để lại một vết thương không bao giờ hàn miệng trong tâm hồn.

(*): Thời điểm đó trên máy bay U-2 chưa trang bị súng máy, điều đó bọn Hitler không biết (chú thích của M.P.Chechneva)
........
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Chín, 2015, 12:12:14 am gửi bởi qtdc » Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM