huytop
Thành viên
Bài viết: 919
|
|
« Trả lời #71 vào lúc: 03 Tháng Sáu, 2018, 05:06:07 pm » |
|
Không nhiều người bị thương, tất cả thương binh ai có thể đi và bò được, đều chuyển dần sang phía có nắng của ngôi nhà, chờ được gửi đi, cả bác sĩ cũng ra đường đứng đợi. - Thế nào, ở đằng đó có đông bọn Đức không ? - người bác sĩ hỏi, tai lắng nghe tiếng pháo ầm ầm cách đó không xa. — Chúng dùng sức phá vỡ vòng vây phải không?
Lúc này Trêchiakov bắt gặp thoáng lo lắng trong giọng nói của bác sĩ. - Không, không như vậy đâu. Nhưng các đồng chí vẫn phải cắt gác đêm.
- Cử ai mới được ?
- Cử các thương binh nhẹ thuộc đơn vị cứu thương ấy…
- Thương binh thì cần phải được bình phục - bác sĩ nói, đôi lông mày trên gương mặt bác sĩ nhướn lên với vẻ triết lý.
- Nếu muốn sống, họ sẽ gác…
Trêchiakov vụng về ngọ ngoạy vai, đau nhói. Anh cau có dõi theo người trung sĩ ria rậm, khỏe mạnh, rắn rỏi, tay cầm chổi bước ra khỏi nhà quét thềm, cúi người xuống chăm chú quét tung bụi lên.
- Anh đừng có mà thương xót cái lũ chây lười,— Trêchiakov nói với bác sĩ. — Bọn Đức đang rải rác ở đây, rồi thì chúng sẽ dạy dỗ cho. Ban ngày chúng phòng thân, nấp trong các bụi cây, chúng tôi suýt chẹt phải chúng nó đấy, còn ban đêm thì....Vũ khí vứt lăn lóc khắp nơi.
Xe tải thương đến, người ta bắt đầu chuyển thương binh. Anh tự quyết định sẽ đi chuyến thứ hai, bởi vì còn có những thương binh nặng hơn. Trêchiakov mặc áo ca-pốt ngồi bệt xuống bậc thềm, nhìn người phụ trách tải thương, một phụ nữ trẻ trung, hách dịch, sỗ sàng đứng điều hành bên chiếc xe ; người lính đánh xe ngựa giật nảy mình vì giọng nói của chị, cuống quýt thi hành nhưng lại không đúng theo yêu cầu.
Họ đưa một thương binh nặng lên xe. Rồi đặt anh ta nằm xuống lớp rơm ở đáy xe, anh ta rất yếu.
Người nào tự lết ra xe được thì cố làm ra vẻ đáng thương hơn, Trêchiakov móc chiếc bật lửa từ trong túi ra, bắt đầu hút thuốc, anh nuốt khói thật sâu, thật ngon lành, nhìn vạt áo capốt của mình, máu anh đã khô, màu gỉ sắt. Anh vò áo, thử xóa sạch vết máu. Vết thương được tiêm nôvôcain giờ đây hoàn toàn không còn làm anh lo lắng, anh có thể chịu dựng được nỗi đau như thể. Họ sẽ còn tháo băng đẫm máu khỏi vết thương mới một vài lần nữa, cho đến khi vết thương ấy mưng mủ và băng tự bong ra. Trong thâm tâm anh đã mường tượng được trước cả một chặng đường đang chờ đón anh. Lần này, cỏ lẽ tay anh phải bó bột. Anh nhớ đến chàng trai trên chuyến tàu tải thương đã dưa tay nhón dòi ở vết thương. Chắc là sẽ khó chịu lắm đây, khi mà ngứa ngáy dưới lớp bột ấy.
- Đồng chí trung úy ! Lại đây !
Từ chỗ chiếc xe, bác sĩ gọi anh và vẫy tay. Ngay từ đầu anh đã quyết định chuyến xe này không có chỗ dành cho anh, bây giờ được điều chỉnh như vậy. Trêchiakov rất sung sướng. Anh bước lại gần chiếc xe. - Anh ngồi xuống đây,— bác sĩ nói. — Đi thôi.
Và lúc lên đường, còn thận trọng vỗ vào lưng anh.
Lúc này, khi anh được đưa về hậu phương, anh lờ mờ cảm thấy mình có tội với tất cả những người còn ở lại. Và ngay lập tức, anh thấy người chiến sĩ đứng tuổi bên tường nhà. Anh ta ngồi dưới đất, duỗi dài bàn chân cuốn đầy băng mới thay, cười khẩy và ngay lập tức cụp mắt xuống. Trêchiakov trùng trình : - Các đồng chí đưa người này lên, — anh khẽ nói với bác sĩ. — Tôi còn đi được.
Nhưng người lính đã nghe thấy, anh ta loay hoay trên mặt đất, toàn thân cúi gập xuống, tỳ tay vào cây gậy, nhảy đến bên chiếc xe. Mắt vẫn cụp xuống, anh ta chui vào xe hệt như người nhặt lại được vật riêng của mình. Và ngay lập tức anh ta giục giã người đánh xe: - Nào, còn gì nữa ! Đi thôi...
- Đừng có mà ra lệnh! — Chị phụ trách tải thương quát anh ta lạc cả giọng. Chị bước đến ngồi cạnh người đánh xe. — Tự động ra lệnh... Tôi lại đuổi xuống bây giờ !
Anh lính vẫn không nghe thấy, cứ như người ta nói với ai ấy chứ không phải nói với anh ta. Chị phụ trách tải thương ngồi dịch lại trên tấm gỗ nằm ngang, giận dữ nói với Trêchiakov : - Ngồi xuống đây, đồng chí trung úy. Ở đây ai cũng ra lệnh được.
Anh nắm chặt tay bác sĩ, không biết tại sao ngoảnh nhìn lần cuối, rồi chui vào xe ngồi cạnh chị phụ trách tải thương. Thôi, thế là xong. Cuộc đời kết thúc một vòng quay nào đó của mình.
Và thế là anh ra đi, lưng quay về hướng mặt trận. Trung đội của anh, cuộc chiến tranh...tất cả đều nằm tại phía sau. Mùa xuân, mùi mồ hôi từ lưng ngựa bốc lên, những chiếc lông hung hung cắt ngắn trên mình chúng bóng mượt lên. Mặt trời chiếu sáng, cả thảo nguyên màu ám khói trải dài, bóng những đám mây in trên thảo nguyên, xa xa mờ xanh hoặc là những ngọn đồi hoặc là những ngọn nủí. Và cao tít trên đầu, cao tít trên bầu trời sáng chói những cụm mây trắng nối theo nhau. Trời ơi, trên thế giới này tuyệt diệu biết bao, thoáng đãng biết bao! Hệt như lần đầu anh trông thấy vạn vật như vậy. Bóng mây nhảy nhót trên lưng ngựa, anh thoáng cảm thấy bóng mây ấy trên gương mặt mình, anh nheo mắt lại vì chói nắng. - Ghìm lại một chút, — anh nói với người đánh xe, và khi anh ta kéo căng sợi giây cương, anh bèn trườn xuống, đi bộ bên cạnh. Bị xóc, vết thương của anh lại bắt đầu đau. Nhưng anh biết chỉ đau một chút rồi sẽ hết, và anh thấy lòng mình thật yên tĩnh dễ chịu. Anh bước đi vịn bên tay lành lặn vào xe. Chị phụ trách tải thương từ trên cao ngó nhìn anh bằng đôi mắt thiếu ngủ đã lâu, rồi dịch ra mép tấm gỗ, ngồi vào chỗ của anh vừa bỏ trống. - Chị chiến đấu đã lâu chưa ? — Anh hỏi chuyện cốt quên đi nỗi đau.
- Kiếm thuốc hút đi. - Chị ngáp dài.
Chị còn rất trẻ, đôi mắt căng mọng, miệng nhỏ. Chị nheo mắt thành thạo châm thuốc từ điếu thuốc của người đánh xe, và ho lên khàn khàn sau hơi thuốc đầu tiên.
Bóng mây đang lướt trên thảo nguyên, phủ kín cả khe nhỏ. Và đột nhiên ở đằng ấy có điều gì khiến Trêchiakov thấy cảnh giác. Anh không biết điều gì, nhưng đó là linh tính báo trước điều hiểm nguy. Theo thói quen, lúc nào anh cũng ý thức được mình là người chỉ huy, anh quan sát khắp khu vực : cả lúc anh ngồi trên xe, cả lúc anh đi bộ.
Những chú ngựa vẫn nện vó trên đường, người đánh xe giật dây cưong thúc ngựa, các thương binh hút thuốc. Anh bước đi bên cạnh, tay vịn chặt vào thành xe. Và họ cứ thế tiến đến gần khe xối. Từ phía dưới, anh nghiêm nghị ngước nhìn người phụ trách tải thương, cũng như anh đang nhìn về đằng đấy, anh không muốn làm chị hoảng sợ.
Bóng mây chuyển dịch, mặt trời lại soi xuống khe nhỏ. Không, anh đã cảnh giác vô ích. - Chị chiến đã lâu chưa ? — Trêchiakov lại hỏi, anh quên mất rằng anh vừa hỏi chị điều đó.
- Lâu rồi, — chị đáp, sau khi ho giọng chị đã trở nên trong trẻo. — Cả gia đình tôi cùng chiến đấu. Chị cả tôi ra mặt trận ngay sau khi chồng chị ấy bị giết chết. Em trai tôi cũng vậy. Chỉ có mẹ tôi và lũ cháu nhỏ ngồi nhà, chờ thư….
Anh bước đi bên cạnh và lại ngước lên nhìn chị. Giá đây là Xasa? Hay Lianka? Và lúc này, anh cảm thấy xót thương chị như là xót thương Xasa và Lianka.
Anh không nghe thấy loạt tiểu liên bắn. Anh bị trúng đạn, đạn cày dưới chân anh, anh buông thành xe ra và ngã xuống. Tất cả diễn ra trong nháy mắt. Nằm trên mặt đất, anh trông thấy lũ ngựa phi vút nhanh xuống dốc, và cô gái phụ trách tải thương giằng lấy dây cương từ tay người đánh xe, anh đưa mắt ước lượng cái khoảng cách giữa anh với mọi người. Và anh nổ súng hú họa.
Và ở đằng đấy, một loạt tiểu liên lại vang lên. Anh kịp nhận ra chúng bắn từ đâu, và còn nghĩ mình nằm ở thế bất lợi, ngay trên đường, nơi dễ thấy nhất, cần phải lăn xuống rãnh bên đường. Nhưng đúng vào lúc ấy, ở phía trước có cái gì đó lay động…
Thế giới thu hẹp lại…Giờ đây anh nhìn thấy thế giới qua khe ngắm. Đằng kia, trên đầu ruồi khẩu súng ngắn, ở cuối cánh tay đang duỗi căng của anh, lại thấy lay động, một màu khói xam xám bốc lên trên nền trời, Trêchiakov nổ súng….
Khi người nữ phụ trách tải thương cho ngựa dừng lại, chị ngoảnh nhìn nơi chúng bắn họ và anh đã ngã. xuống, không còn gì nữa. Chỉ có đám khói của một vụ nổ đang rời khỏi mặt đất. Và trên trời cao, những đám mây trắng xóa được gió chắp cánh vẫn lững lờ nối nhau trôi…..
HẾT.
|