Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 04:34:16 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Đời tôi  (Đọc 193111 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #460 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 08:35:56 pm »

        Thái độ ưu ái của Starr dành cho McDougal và Hale hoàn toàn khác với cách đối xử của ông ta đối với Susan McDougal, người vẫn bị ngồi tù vì tội bất tuân lệnh tòa sau khi bà không chịu trả lời các câu hỏi của Starr trước đại bồi thẩm đoàn. Sau một thời gian ngắn bị giam tại nhà tù địa phương Arkansas, nơi bà được đưa đến khi tay bị còng, chân và hông phải đeo xích, Susan được chuyển đến một nhà tù liên bang, nơi bà bị cách ly khỏi những người tù khác tại một cơ sở y tế trong nhiều tháng. Sau đó bà được chuyển đến một nhà tù ở Los Angeles để trả lời về những lời tố cáo rằng bà đã biển thủ tiền của một người sử dụng lao động khác. Khi có những bằng chứng mới phát hiện đã hoàn toàn bác bỏ lời buộc tội của công tố viên, Susan được tha bổng. Nhưng cho tới lúc đó, bà bị nhốt vào một xà lim không có cửa sổ 23/24 giờ một ngày, loại xà lim để nhốt những kẻ giết người bị kết án. Bà cũng bị bắt buộc mặc bộ đồ màu đỏ, thường dành cho can phạm giết người và quấy rối tình dục trẻ em. Sau vài tháng chịu đựng như vậy, bà bị nhốt vào một xà lim làm bằng thủy tinh plêxi đặt ở giữa nhà tù; bà không được nói chuyện với các tù nhân khác; không được xem tivi, thậm chí không nghe được âm thanh bên ngoài. Trên chiếc xe bus đi đến tòa án, bà bị nhốt trong một chiếc lồng riêng dành cho những tội phạm nguy hiểm. Cách nhốt người theo kiểu Hannibal Lecter cuối cùng được chấm dứt vào ngày 20 tháng 7, sau khi tổ chức Liên minh về Tự do dân quyền Mỹ phát đơn kiện khẳng định McDougal đã bị cầm giữ trong các điều kiện "man rợ" theo yêu cầu của Starr, để nhằm ép buộc những lời làm chúng của bà.

        Nhiều năm sau, tôi đọc cuốn sách của McDougal, The Woman Who Wouldn't Talk - Người phụ nữ không bao giờ khai, nó làm cho tôi rợn cả xương sống. Bà ấy đã có thể chấm dứt mọi đau khổ bất cứ lúc nào, và có được nhiều tiền, chỉ cần chịu nói dối theo ý của Starr và Hick Ewing. Bà ấy đã dũng cảm đương đầu với họ như thế nào thì tôi sẽ không bao giờ biết được, nhưng hình ảnh bà bị xiềng xích cuối cùng đã bắt đầu xuyên thủng những chiếc khiên mà các nhà báo ăn theo vụ Whitewater dựng lên quanh Starr và thuộc hạ của ông ta.

        Vào cuối mùa xuân, Tối cao pháp viện thống nhất ra phán quyết vụ kiện của Paula Jones có thể được tiến hành trong khi tôi vẫn ở Nhà Trắng, bác bỏ lập luận của luật sư của tôi cho rằng công việc của tổng thống không thể bị dừng lại vì vụ kiện, và vụ kiện có thể được giải quyết sau nhiệm kỳ tổng thống. Các quyết định trước đây của tòa án đã chỉ ra rằng một tổng thống đương nhiệm không thể là đối tượng của một vụ kiện dân sự về những hành động chính thức của ông ta khi đương nhiệm, vì việc biện hộ sẽ rất mất thời gian và gây xao lãng. Tòa án cho rằng nếu trì hoãn vụ kiện liên quan đến các hành động không chính thức của tổng thông có thể gây hại cho bên nguyên trong vụ kiện, do đó không thể rời lại vụ kiện của Paula Jones. Hơn nữa, tòa án còn cho rằng việc tự biện hộ cho mình không phải là một công việc nặng nề quá đáng hoặc mất thời giờ đối với tôi. Đây là một trong những quyết định ngây thơ về chính trị nhất mà Tòa án tôi cao đưa ra lâu nay.

        Vào ngày 25 tháng 6, tờ Washington Post cho biết Kenneth Starr đang điều tra các tin đồn rằng từ 12 đến 15 phụ nữ, kể cả Jones đã dan díu với tôi. Ông ta nói là ông ta không quan tâm đến cuộc sống tình dục của tôi; ông ta chỉ muốn đặt cầu hỏi với bất cứ người nào mà tôi có thể đã trao đổi về vụ việc Whitewater. Sau này, Starr sẽ sử dụng rất nhiều nhân viên FBI, cũng như các thám tử tư do tiền của người đóng thuế chi trả để điều tra vấn đề mà ông ta từng nói là chẳng hề quan tâm.

        Cuối tháng 7, tôi bắt đầu lo ngại về FBI, vì các lý do quan trọng hơn nhiều chuyên điều tra tình dục mà Starr đề nghị cơ quan này tiến hành. Đã có hàng loạt sai sót trong vụ Louis Freeh: các báo cáo lệch lạc từ phòng pháp y của FBI có thể đe dọa nhiều vụ hình sự đang chờ xét xử; các khoản chi tiêu quá lố cho hai hệ thống vi tính vốn được dùng để nâng cấp Trung tâm Thông tin Tội phạm Quốc gia và kiểm tra nhanh dấu tay cho các sĩ quan cảnh sát trên toàn quốc; vụ tiết lộ hồ sơ FBI về các viên chức đảng Cộng hòa cho Nhà Trắng; và vụ để lộ danh tính và rõ ràng là cố gài bẫy Richard Jewell, một nghi can trong vụ đánh bom Thế vận hội Atlanta mà sau này được tha bổng. Ngoài ra còn có một cuộc điều tra hình sự đối với hành vi của người phó của Freeh là Larry Potts, trong vụ đấu súng đẫm máu ở Ruby Ridge vào năm 1992, một vụ mà FBI đã bị chỉ trích hết sức nặng nề và Potts đã bị khiển trách trước khi được Freeh bổ nhiệm.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #461 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 08:41:06 pm »

        Freeh bị báo chí và các đảng viên Cộng hòa trong quốc hội chỉ trích mạnh mẽ; họ chỉ ra sai sót của FBI là nguyên nhân để họ bác bỏ điều khoản trong dự luật chống khủng bố của tôi cho phép cơ quan này có quyền ghi âm để theo dõi các nghi can khủng bố khi chúng di chuyển từ nơi này đến nơi khác.

        Có một phương cách chắc chắn để Freeh làm hài lòng các thành viên của đảng Cộng hòa tại quốc hội và thoát khỏi những lời chỉ trích của báo chí: đối đầu với Nhà Trắng. Cho dù có xuất phát từ công việc hay từ sự cần thiết nào đó, Freeh bắt đầu làm như vậy. Khi các hồ sơ được tập hợp và công bố, phản ứng đầu tiên của ông ta là đổ lỗi cho Nhà Trắng và chối bỏ trách nhiệm của FBI. Khi vụ vận động tài chính cho các cuộc tranh cử nổ ra, ông ta viết thư cho Janet Reno gợi ý bà chỉ định một công tố viên độc lập, rồi tiết lộ nội dung lá thư này cho báo chí. Khi báo chí bắt đầu đưa tin rằng có thể Chính phủ Trung Quốc cung cấp những khoản đóng góp bất hợp pháp cho các thành viên quốc hội vào năm 1996, các nhân viên cấp thấp thông báo cho các nhân viên cấp dưới của Hội đồng An ninh Quốc gia biết, nhưng đề nghị họ không báo cáo lên các viên chức cấp trên. Khi ngoại trưởng Madeleine Albright chuẩn bị đi Trung Quốc, cố vấn Nhà Trắng Chuck Ruff, một luật sư liên bang và cựu quan chức Bộ Tư pháp đáng kính, yêu cầu FBI cung cấp thông tin về các kế hoạch của Bắc Kinh tìm cách gây ảnh hưởng đến chính phủ. Rõ ràng là bộ trưởng ngoại giao cần biết việc này trước khi gặp các viên chức Trung Quốc, nhưng đích thân Freeh chỉ đạo FBI không được cung cấp bản trả lời đã được chuẩn bị sẵn, cho dù việc này đã được sự thống nhất của Bộ Tư pháp và hai viên chức trợ lý cấp cao của Freeh.

        Tôi không nghĩ Freeh lại ngốc đến đến mức cho rằng đảng Dân chủ lại cố ý chấp nhận các khoản đóng góp bất hợp pháp từ chính phủ Trung Quốc; ông ta chỉ muốn tránh các chỉ trích từ báo chí và các đảng viên Cộng hòa, cho dù hành động đó có ảnh hưởng đến hoạt động đối ngoại của chúng tôi. Tôi nhớ lại cú điện thoại từ một nhân viên FBI đã về hưu ở Arkansas khuyên tôi không nên bổ nhiệm Freeh và cảnh báo tôi là ông này sẽ đạp tôi xuống sông khi nào thấy cần thiết cho quyền lợi riêng của ông ta.

        Cho dù động cơ của Freeh là gì đi nữa, thái độ của FBI đối với Nhà Trắng là ví dụ nữa về sự điên rồ đang diễn ra ở Washington. Đất nước đang phát triển rất tốt và ngày càng thịnh vượng hơn, và chúng tôi đang thúc đẩy hòa bình và phồn vinh trên khắp thế giới, thế nhưng sự đeo đuổi tìm kiếm mù quáng những vụ tai tiếng vẫn tiếp tục. Vài tháng trước, Tom Oliphant, một nhà báo có suy nghĩ sâu sắc và dộc lập của tờ Boston Globe, đã tóm tắt tình hình như sau:

        Gần đây, có vẻ như những thế lực hùng mạnh và tự phụ điều khiển cỗ máy xìcăngđan vĩ đại của Mỹ đang rất lớn mạnh. Nhiên liệu của cỗ máy này là những giả định gây ra nhiều thắc mắc- những thắc mắc này lại đặt thêm ra nhiều giả định - toàn bộ những điều ấy tạo ra một sự điên cuồng đòi hỏi các cuộc điều tra ráo riết của những nhà điều tra siêu tỉ mỉ, những người phải độc lập bằng mọi giá. Tất nhiên, chỉ có kẻ có tội và những người trong cuộc mới có thể cưỡng lại sự điên cuồng này.

        Tháng 8 được bắt đầu với những tin tốt và tin xấu. Nạn thất nghiệp xuống dưới 4,8%, thấp nhất từ năm 1973, và niềm tin vào tương lai tăng cao sau khi có sự thống nhất của hai đảng về ngân sách. Tuy nhiên sự hợp tác lưỡng đảng chưa lan tới qui trình bổ nhiệm: Jesse Helms phản đối tôi đề cử thống đốc bang Massachusetts là Bill Weld làm đại sứ Mỹ tại Mexico vì Helms cho rằng Weld đã xúc phạm ông ta, và Janet Reno thông báo với Hiệp hội Luật gia Hoa Kỳ rằng có đến 101 vị trí thẩm phán liên bang còn trống vì thượng viện chỉ thông qua chín trong số các vị được tôi đề cử trong năm 1997, và không có chức vụ nào tại Tòa phúc thẩm được thông qua.

        Sau hai năm gián đoạn, gia đình tôi trở lại Vườn nho Martha nghỉ hè vào tháng 8. Chúng tôi nghỉ tại nhà của người bạn là Dick Friedman gần Oyster Pond. Tôi mừng sinh nhật của mình bằng cuộc chạy bộ với Chelsea, và tôi gợi ý Hillary chơi golf hàng năm với tôi tại sân golf công cộng Mink Meadows. Cô ấy chưa bao giờ thích chơi golf, mỗi năm một lần, cô ấy đùa bằng cách cùng chơi vài lỗ. Tôi chơi golf rất nhiều với Vernon Jordan tại sân golf tuyệt vời Farm Neck. Ông thích chơi môn thể thao này hơn Hillary rất nhiều.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #462 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 08:45:18 pm »

        Tháng 8, kết thúc giống như khi nó bắt đầu, với cả tin tốt và tin xấu. Ngày 29, Tony Blair mời Sinn Fein tham dự các cuộc đàm phán hòa bình Ireland, lần đầu tiên công nhận vai trò chính thức của đảng này. Ngày 31, Công nương Diana thiệt mạng trong tai nạn xe hơi tại Paris. Không đầy một tuần sau, Mẹ Teresa từ trần. Hillary rất buồn vì sự ra đi của hai người. Cô ấy quen biết và yêu mến cả hai, và đã thay mặt nước Mỹ đến dự hai đám tang, trước tiên bay đến London và vài ngày sau bay đến Calcutta.

        Tháng 8, tôi cũng thông báo một tin đáng thất vọng: Mỹ không thể ký hiệp ước quốc tế cấm sử dụng mìn. Hoàn cảnh dẫn đến việc Mỹ không ký hiệp ước này thật là kỳ quặc. Mỹ đã bỏ ra 153 triệu USD để tháo gỡ mìn trên khắp thế giới từ năm 1993; chúng tôi vừa mất một náy bay với chín người sau khi di chuyển nhóm tháo mìn đến tây nam châu Phi; chúng tôi đã huấn luyện kỹ thuật cho 25% chuyên viên tháo mìn trên toàn thế giới; và cũng đã phá hủy được 1,5 triệu quả mìn, và dự kiến sẽ phá hủy thêm 1,5 triệu quả khác trước năm 1999. Không một quốc gia nào khác trên thế giới làm nhiều như Mỹ trong việc tháo bỏ mìn trên khắp thế giới.

        Khi gần kết thúc các cuộc thương lượng để ký hiệp ước, tôi yêu cầu hai sửa đổi: ngoại lệ cho các bãi mìn theo yêu cầu của Liên hiệp quốc dọc biên giới Triều Tiên, nhằm mục đích bảo vệ nhân dân Nam Triều Tiên và các lực lượng quân đội của chúng ta đóng tại đấy, và chỉnh sửa ngôn từ của một điều khoản cho phép tên lửa chống tăng sản xuất ở châu Âu không áp dụng với tên lửa chống tăng sản xuất tại Mỹ. Các tên lửa của chúng ta cũng an toàn như vậy và còn hiệu quả hơn trong việc bảo vệ binh sĩ của chúng tôi. Nhưng cả hai điểm sửa đổi đều bị bác bỏ, một phần vì hội nghị về mìn quyết tâm thông qua bản hiệp ước mạnh mẽ nhất sau cái chết của người ủng hộ nổi tiếng nhất của mình là công nương Diana, và một phần khác là vì một vài người tại hội nghị muốn gây khó khăn cho Mỹ hoặc muốn ép buộc chúng tôi ký hiệp ước mà không được sửa đổi gì cả. Tôi không thích bị loại trừ khỏi bản hiệp ước quốc tế về mìn này, vì nó sẽ làm phương hại đến đòn bẩy của chúng ta trong nỗ lực chấm dứt sản xuất và sử dụng mìn, mà một vài loại có thể mua được với giá ba đôla một quả, nhưng tôi không thể nào đặt sự an nguy của binh sĩ Mỹ hay của nhân dân Nam Triều Tiên vào vòng nguy hiểm.

        Ngày 18 tháng 9, Hillary và tôi đưa Chelsea đến trường Stanford. Chúng tôi muốn cuộc sống mới của nó càng bình thường càng tốt và tôi đã làm việc với mật vụ để đảm bảo rằng nó sẽ được các nhân viên trẻ ăn mặc bình thường theo bảo vệ và hết sức tránh trở ngại cho nó. Trường Stanford đồng ý ngăn chặn báo giới tiếp cận với nó trong khuôn viên trường. Chúng tôi dự lễ đón tân sinh viên và gặp gỡ các phụ huynh khác, sau đó chúng tôi đưa Chelsea đến tận phòng ngủ trong ký túc xá và giúp nó chuyển đồ đạc vào. Chelsea rất vui sướng và phấn khởi; Hillary và tôi thì hơi buồn và lo lắng. Hillary tìm cách vượt qua cảm xúc bằng cách lăng xăng giúp Chelsea sắp xếp phòng ở, thậm chí còn đặt cả giấy lót Contac vào các ngăn tủ. Tôi mang hành lý của Chelsea lên lầu vào phòng ngủ, và thu xếp giường cho nó. Sau đó, tôi chỉ còn biết nhìn qua cửa sổ trong lúc Hillary làm cho Chelsea rối tinh lên vì đủ thứ sắp đặt trong phòng. Khi đại diện sinh viên nói với tất cả phụ huynh rằng con cái chúng tôi sẽ nhớ đến chúng tôi "trong khoảng một tháng và khoảng 15 phút mỗi ngày", thì tất cả mọi người đều cười rộ lên. Tôi mong sẽ là như vậy, nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ nhớ chúng. Khi đến giờ phải ra về, Hillary đã bình tĩnh lại và sẵn sàng. Riêng tôi thì không, tôi muốn ở lại ăn cơm tối.

        Vào ngày cuối cùng của tháng 9, tôi dự buổi lễ về hưu của tướng John Shalikashvili và trao tặng ông Huân chương Tự do của tổng thống. Ông ấy là chủ tịch tuyệt vời của Hội đồng Tham mưu Liên quân, ủng hộ việc mở rộng NATO, việc lập ra chương trình Đối tác cho Hòa bình, và triển khai binh sĩ Mỹ trong hơn 40 chiến dịch, trong đó có Bosnia, Haiti, Iraq, Rwanda, và eo biển Đài Loan. Tôi thực sự thấy thú vị khi được làm việc với ông ta. Ông là một người thông minh, ngay thẳng, và rất quan tâm đến sự an nguy của binh sĩ Mỹ. Để thay thế ông, tôi bổ nhiệm tướng Hugh Shelton, người gây nhiều ấn tượng cho tôi toong chiến dịch Haiti.

        Thời gian đầu mùa thu được dồn vào các hoạt động ngoại giao, khi tôi thực hiện chuyên viếng thăm đầu tiên đến Nam Mỹ. Tôi đến thăm Venezuela, Brazil và Argentina để thể hiện tầm quan trọng của châu Mỹ Latinh đối với tương lai của nước Mỹ, và tiếp tục thúc đẩy ý tưởng về một vùng thương mại tự do bao gồm tất cả các quốc gia châu Mỹ. Venezuela là quốc gia số một cung ứng dầu hỏa cho Mỹ và luôn luôn cung cấp một số lượng dầu hỏa vượt yêu cầu cho nước Mỹ mỗi khi chúng tôi cần đến từ Thế chiến hai cho đến chiến tranh vùng Vịnh. Cuộc viếng thăm của tôi ngắn và không có gì phức tạp; đỉnh cao là một bài phát biểu với nhân dân Caracas bên ngôi mộ của người anh hùng Simón Bolívar.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #463 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 08:49:41 pm »

        Nhưng Brazil thì lại khác hẳn. Từ lâu hai nước đã có những căng thẳng; nhiều người Brazil từ lâu đã không thích nước Mỹ. Brazil là nước đứng đầu tổ chức thương mại Mercosur, bao gồm Argentina, Paraguay và Uruguay, và khối này có giao dịch thương mại với châu Âu lớn hơn với Mỹ. Mặt khác, Tổng thống Brazil Fernando Henrique Cardoso là một nhà lãnh đạo hiện đại, làm việc có hiệu quả muốn có quan hệ tốt với Mỹ và ông hiểu rằng quan hệ đối tác mạnh mẽ hơn với Mỹ sẽ giúp Brazil hiện đại hóa nền kinh tế của mình, làm giảm sự nghèo khó kinh niên, và tăng cường ảnh hưởng của Brazil trên toàn thế giới.

        Tôi bị cuốn hút bởi nước Brazil kể từ khi tay kèn saxophone nhạc Jazz vĩ đại Stan Getz phổ cập loại nhạc này tại Mỹ trong những năm I960, và kể từ đó tôi có ước muốn được đến những thành phố và thăm phong cảnh xinh đẹp của đất nước này. Tôi cũng kính trọng và thích Cardoso. Ông đã đến thăm chính thức Washington, và tôi nghĩ ông là một trong các nhà lãnh đạo ấn tượng nhất mà tôi được gặp. Tôi muốn khẳng định những sự cống hiến của cả hái bên cho mối quan hệ đối tác kinh tế chặt chẽ và sự ủng hộ của chúng tôi đối với chính sách của ông, đặc biệt là với các chính sách bảo vệ các khu rừng nhiệt đới của Brazil, đã bị phá hoại trầm trọng vì nạn chặt phá rừng, và cải tiến nền giáo dục của họ. Cardoso cũng khởi động một chương trình rất hấp dẫn gọi là bolsa escola nhằm chi trả tiền mặt hàng tháng cho những người Brazil nghèo nếu con cái của họ được đến trường học ít nhất 85% tổng số giờ học.

        Trong cuộc họp báo của chúng tôi có một khoảnh khắc thú vị: ngoài các câu hỏi về các mối quan hệ của Brazil và Mỹ và sự thay đổi khí hậu, thì có bốn câu hỏi từ các nhà báo Mỹ về những cuộc tranh luận đang diễn ra bên trong nước Mỹ về số tiền vận động cho các chiến dịch bầu cử năm 1996. Một phóng viên hỏi liệu tôi hay nước Mỹ có khó chịu không khi bị hỏi như vậy trong chuyên công du nước ngoài. Tôi trả lời: "Đó là quyết định của anh. Anh phải quyết định sẽ hỏi câu gì. Tôi không thể bị khó chịu về cách mà anh quyết định làm công việc của mình như thế nào".

        Trước khi đến thăm một trường học trong khu ngoại ô nghèo ở Rio de Janeiro với huyền thoại bóng đá Pélé, Hillary và tôi đến thành phố Brasilia để dự tiệc chiêu đãi chính thức tại nhà của tổng thống, nơi Fernando Henrique và Ruth Cardoso mời tôi thưởng thức âm nhạc Brazil mà tôi rất yêu thích trong hơn 30 năm qua: một nhóm nhạc gõ phụ nữ chơi nhạc bằng cách lắc lư những chiếc đĩa có kích thước khác nhau gắn trên cơ thể họ, và một nhạc sĩ thật tuyệt vời ở Bahia là Virginia Rodrigues.

        Tổng thống Argentina Carlos Menem là đồng minh mạnh mẽ của Mỹ, từng ủng hộ Mỹ trong cuộc chiến vùng Vịnh và chiến dịch Haiti. Ông còn áp dụng chính sách kinh tế thị trường tự do mạnh mẽ. Ông chiêu đãi một bữa thịt nướng tại Trung tâm Nông nghiệp ở Buenos Aires và Hillary và tôi đã được học những bài học về điệu nhảy tango, và buổi biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa Argentina: một kỵ sĩ đứng trên hai con ngựa vai rộng chạy vòng quanh đấu trường.

        Tổng thống Menem cũng mời chúng tôi đến Bariloche, một thành phố nghỉ dưỡng du lịch xinh đẹp tại Patagonia, để thảo luận về hiện tượng nóng lên toàn cầu và phản ứng chung của chúng tôi mà tôi hy vọng có được. Hội nghị quốc tế về thay đổi khí hậu sắp diễn ra ở Kyoto, Nhật Bản vào tháng 12. Tôi ủng hộ hoàn toàn việc đặt ra các mục tiêu khắt khe nhằm cắt giảm việc thải khí gây hiệu ứng nhà kính cho cả các quốc gia đã phát triển và đang phát triển, nhưng tôi muốn hoàn thành các chỉ tiêu này không phải thông qua các quy định luật pháp và thuế mà thông qua các biện pháp khuyến khích mang tính thị trường thúc đẩy tiết kiệm năng lượng và sử dụng công nghệ năng lượng sạch mới. Bariloche là địa điểm hoàn mỹ để nêu bật tầm quan trọng của môi trường. Bên hồ nước lạnh lẽo và trong suốt nằm đối diện với khách sạn Llao Llao chúng tôi nghỉ, Hillary và tôi đi bộ xuyên qua khu rừng huyền diệu Arrayanes, có những cây hải đào thân láng. Những cây này có màu cam do chất acid họ Tanin tiết ra, khi sờ vào rất mát. Loài cây này sống sót là nhờ loại đất hoàn hảo, không khí trong lành, và khí hậu ôn hòa. Một hành động đúng đắn chống lại sự thay đổi khí hậu sẽ bảo tồn những loại cây mong manh và độc nhất vô nhị, và duy trì sự ổn định cho tất cả phần còn lại của hành tinh của chúng ta.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #464 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 08:53:41 pm »

        Ngày 26 tháng 10, chúng tôi trở về Washington, Capricia Marshall, Kelly Craighead và các nhân viên của Hillary cùng tổ chức buổi lễ mừng sinh nhật lần thứ 50 khá lớn cho Hillary dưới một chiếc lều được dựng lên tại Bãi cỏ phía Nam Nhà Trắng. Chelsea về nhà để gây ngạc nhiên cho Hillary. Trên chiếc bàn dài bày đủ các món ăn và âm nhạc theo từng thập niên trong cuộc đời cô ấy, cùng với những người đã từng quen biết vợ tôi theo từng thời kỳ: ở Illinois trong những năm 1950, Wellesley trong những năm I960, Yale trong những năm 1970 và Arkansas trong những năm 1980.

        Ngày hôm sau, Giang Trạch Dân đến Washington. Tôi mời ông đến Nhà Trắng tối hôm ấy để gặp mặt không chính thức. Sau gần năm năm làm việc với ông, tôi rất có ấn tượng với tài năng chính trị của ông, ước muốn của ông đưa Trung Quốc hội nhập hơn nữa vào cộng đồng thế giới, và sự phát triển kinh tế mà ông đã thúc đẩy dưới sự lãnh đạo của ông và của Thủ tướng Chu Dung Cơ, nhưng tôi vẫn quan ngại khi Trung Quốc tiếp tục đàn áp những quyền tự do cơ bản và bắt giam những người bất đồng chính kiến. Tôi đề nghị Giang Trạch Dân trả tự do cho một số người bất đồng chính kiến và nói với ông rằng nếu Mỹ và Trung Quốc muốn quan hệ đối tác lâu dài, thì trong mối quan hệ giữa hai bên phải có chỗ cho những sự bất đồng trong sáng và công bằng.

        Khi Giang Trạch Dân nói rằng ông đồng ý về điểm này, chúng tôi bắt đầu tranh luận về những thay đổi và tự do mà Trung Quốc có thể thích ứng mà không tạo ra nguy cơ bất ổn bên trong. Chúng tôi đã không giải quyết hết các bất đồng này, nhưng chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn, và sau khi Giang Trạch Dân trở về nhà khách Blair House, tôi đi ngủ với suy nghĩ rằng Trung Quốc sẽ bị sức ép của một xã hội hiện đại buộc phải mở cửa nhiều hơn nữa, và trong thế kỷ mới nhiều khả năng hai nước chúng tôi sẽ là đối tác hơn là địch thủ.

        Ngày hôm sau tại cuộc họp báo, Giang Trạch Dân và tôi thông báo, chúng tôi sẽ tăng cường hợp tác để ngăn chặn sự bành trướng của các loại vũ khí giết người hàng loạt; cùng nhau ủng hộ sử dụng năng lượng hạt nhân cho các mục đích hòa bình, và cuộc chiến chống tội ác có tổ chức, buôn lậu ma tuý và buôn người; mở rộng nỗ lực của Mỹ ủng hộ pháp quuyền ở Trung Quốc bằng cách huấn luyện các thẩm phán và luật sư; và hợp tác bảo vệ môi trường. Tôi cũng cam kết làm hết sức mình để đưa Trung Quốc gia nhập WTO. Giang Trạch Dân lặp lại các ý kiến của tôi và thông báo chúng tôi đã đồng ý tổ chức những cuộc họp thượng đỉnh thường xuyên và lập "đường dây nóng" để có thể duy trì trao đổi thông tin trực tiếp.

        Khi chúng tôi dành thời gian cho báo chí đặt câu hỏi, giới truyền thông hỏi ngay những câu không thể né tránh nhân quyền, về sự kiện Thiên An Môn, và về vấn đề Tây Tạng. Giang Trạch Dân có vẻ hơi khựng lại, nhưng ông vẫn giữ được sự hóm hỉnh, chủ yếu là lặp lại những gì ông đã nói với tôi về các chủ đề này tối hôm trước, và nói thêm rằng ông đang đến thăm một nền dân chủ mà người dân có thể tự do phát biểu các quan điểm khác nhau. Tôi đáp lại rằng cho dù Trung Quốc đang đi trên con đường đúng của lịch sử về rất nhiều lĩnh vực, nhưng về vấn đề nhân quyền "chúng tôi nghĩ rằng chính sách của chính quyền Trung Quốc đang ở bên phía sai lầm của lịch sử". Vài ngày sau, trong diễn văn đọc tại Đại học Harvard, Chủ tịch Giang Trạch Dân nhìn nhận rằng đã có những sai lầm trong cách đối phó với những người biểu tình tại Quảng trường Thiên An Môn. Trung Quốc thường có những bước đi chậm đến phát bực mình đối với những người phương Tây, nhưng không phải là hoàn toàn không chịu thay đổi.

        Tháng 10 mang đến hai diễn biến mới trên lĩnh vực pháp lý. Sau khi thẩm phán Susan Webber Wright dựa vào thành kiến để bác bỏ (có nghĩa là chúng sẽ không được đệ trình trở lại) hai trong bốn điểm trong đơn kiện của Paula Jones, tôi đề nghị dàn xếp mà không đưa ra xét xử. Thực ra tôi không muốn làm như vậy vì nó sẽ ngốn mất gần nửa số tiền dành dụm của Hillary và tôi trong 20 năm, và vì tôi biết rằng, trên cơ sở cuộc điều tra mà nhóm công tác pháp lý của chúng tôi thực hiện, chúng tôi sẽ thắng trong vụ kiện này nếu nó được đem ra xử. Nhưng tôi không muốn mất một ngày nào trong ba năm còn lại của tôi vào việc này.

        Jones không chịu nhận dàn xếp trừ khi tôi xin lỗi vì đã quấy rối tình dục cô ta. Tôi không thể làm như vậy được vì sự thật không phải là như vậy. Không lâu sau, các luật sư của cô ta kiến nghị toà cho phép họ được miễn tiếp tục công việc. Lập tức họ được thay thế bởi một công ty luật ở Dallas có mối quan hệ chặt chẽ với và được hậu thuẫn tài chính bởi viện Rutherford. Đây là một tổ chức pháp lý cánh hữu do các đối thủ của tôi tài trợ. Bây giờ người ta cũng đã không còn phải giả bộ Paula Jones là nguyên cáo thực sự trong vụ kiện mang tên cô ta nữa.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #465 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 09:01:05 pm »

        Đầu tháng, Nhà Trắng giao tất cả các băng video ghi hình 44 buổi uống cà phê tại Nhà Trắng gây nhiều tranh cãi cho Bộ Tư pháp và quốc hội. Những cuộn băng video này chứng minh những gì tôi đã nói trước đây. Đây không phải là vận động gây quỹ tranh cử, mà là những buổi thảo luận mở rộng và thường rất hấp dẫn với một số người tham dự là những người ủng hộ chúng tôi, và một số người khác không phải là người ủng hộ chúng tôi. Điều duy nhất những người chỉ trích có thể làm là càm ràm rằng những băng hình này lẽ ra phải được công bố sớm hơn.

        Không lâu sau đó, Newt Gingrich thông báo ông ta không gom đủ số phiếu để thông qua dự luật về quyền đàm phán nhanh trong thương mại tại hạ viện. Tôi đã làm việc cật lực hàng tháng trời để thông qua dự luật này. Trong một cố gắng lấy thêm phiếu từ đảng của tôi, tôi đã cam kết với các thành viên đảng Dân chủ rằng tôi sẽ thương thuyết các thỏa thuận thương mại có kèm các điều khoản về lao động và môi trường. Tôi nói với họ rằng tôi đã thuyết phục được Chile đưa các quy định nói trên vào bản hiệp định thương mại song phương mà chúng tôi đang thương thuyết. Không may là tôi đã không thuyết phục được nhiều người trong số họ vì tổ chức nghiệp đoàn AFL-CIO, vốn vẫn còn giận dữ sau vì đã đánh bại trong việc ngăn cản NAFTA, đã biến cuộc bỏ phiếu về quyền đàm phán nhanh thành một thử thách xem đảng Dân chủ ủng hộ hay chông đối người lao động. Ngay cả các nghị sĩ đảng Dân chủ có cùng quan điểm với tôi cũng ngại phải bước vào cuộc vận động để tái cử mà không có sự ủng hộ về tài chính và tổ chức của AFL-CIO. Nhiều nghị sĩ bảo thủ của đảng Cộng hòa thì sẽ bỏ phiếu tuỳ thuộc vào việc tôi có đưa ra thêm các giới hạn trong chính sách của Mỹ về kế hoạch hóa gia đình quốc tế hay không. Khi tôi không đưa thêm hạn chế nào, tôi mất đi những lá phiếu của họ. Chủ tịch hạ viện cũng vận động cho dự luật này, nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn thiếu sáu phiếu. Bây giờ tôi chỉ có thể tiếp tục với các hiệp định thương mại riêng lẻ với từng quốc gia và mong rằng quốc hội không tìm cách loại chúng bằng sửa đổi liên tục.

        Giữa tháng, chúng tôi lại đối mặt với một cuộc khủng hoảng mới tại Iraq, khi Saddam Hussein trục xuất sáu nhân viên người Mỹ trong nhóm thanh sát vũ khí của Liên hiệp quốc. Tôi ra lệnh cho đội tàu sân bay uss George Washington tiến vào khu vực, và vài ngày sau, các thanh sát viên quay trở lại Iraq.

        Hội nghị Kyoto về hiện tượng nóng lên toàn cầu khai mạc ngày 1 tháng 12. Trước khi hội nghị này kết thúc, Al Gore bay sang Nhật Bản để hỗ trợ cho trưởng thương thuyết gia của chúng tôi, thứ trưởng ngoại giao Stu Eizenstat, nhằm đạt được một bản hiệp ước mà chúng tôi có thể ký được, với các chỉ tiêu cụ thể nhưng không có những giới hạn quá đáng về cách thực hiện chúng, và kèm theo lời kêu gọi với các quốc gia như Trung Quốc và Ấn Độ cùng tham gia; trong vòng 30 năm, họ sẽ vượt qua Mỹ về mức khí thải gây hiệu ứng nhà kính (hiện nay Mỹ thải ra các loại khí này nhiều nhất thế giới). Nếu không có những chỉnh sửa này, tôi không thể nào đệ trình hiệp ước ra trước quốc hội; dù có thuận lợi thế nào chăng nữa cũng khó mà thông qua được hiệp ước này. Với sự ủng hộ của Thủ tướng Hashimoto, người mong muốn Kyoto là một thành công cho nước Nhật, và của một số quốc gia bạn bè trong đó có Argentina, các cuộc thương thuyết đã đạt được bản hiệp ước mà tôi vui mừng ủng hộ, với các tiêu chuẩn mà tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể đạt được, nếu quốc hội thông qua các đạo luật khuyến khích về chế độ thuế cần thiết nhằm kích thích sản xuất và mua thêm công nghệ tiết kiệm các sản phẩm năng lượng sạch.

        Vào những ngày trước giáng sinh, Hillary, Chelsea và tôi đến Bosnia để động viên dân chúng tại Sarajevo tiếp tục đi theo con đường hòa bình và thăm các binh sĩ tại Tuzla. Bob và Elizabeth Dole cùng đi với phái đoàn, cùng nhiều tướng lĩnh quân đội, và khoảng trên 10 nghị sĩ quốc hội lưỡng đảng. Elizabeth là chủ tịch Hội chữ thập đỏ Mỹ, còn Bob vừa chấp nhận đề nghị của tôi làm người đứng đầu ủy ban Quốc tế tìm kiếm người mất tích ở Nam Tư cũ.

        Vào ngày trước lễ giáng sinh, Mỹ đưa ra 1,7 tỷ USD để hỗ trợ tài chính cho nền kinh tế đang lung lay của Hàn Quốc, đánh dấu bước mở đầu cam kết của chúng tôi nhằm giải quyết cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, sẽ ngày càng tồi tệ hơn trong năm sắp đến. Nam Triều Tiên vừa bầu Tổng thống mới là Kim Dae Jung, một nhà đấu tranh lâu năm cho dân chủ. Ông ấy đã từng bị tuyên án tử hình trong những năm 1970 cho đến khi có sự can thiệp của Tổng thống Carter. Lần đầu tiên tôi gặp ông Kim Dae Jung tại bậc thềm của Tòa thị chính Los Angeles vào tháng 5 năm 1992 khi ông hãnh diện nói với tôi rằng ông cũng đại diện cho cách tiếp cận chính trị mới giống như của tôi. Ông ấy là người vừa can đảm vừa nhìn xa trông rộng, và tôi muốn ủng hộ ông.

        Bước vào kì nghỉ Cuối tuần Phục hưng và chuẩn bị sang năm mới, tôi hài lòng nhìn lại năm 1997, hy vọng rằng thời điểm tồi tệ nhất trong cuộc chiến đảng phái đã qua sau những thành tựu mà chúng tôi đã đạt được: một ngân sách cân bằng; gia tăng lớn nhất cho kinh phí hỗ trợ sinh viên đại học trong 50 năm qua; gia tăng lớn nhất bảo hiểm y tế cho trẻ em từ năm 1965; mở rộng NATO; Hiệp ước cấm vũ khí hóa học; Công ước Kyoto; các cải cách sâu rộng về luật xin con nuôi và cải cách mạnh mẽ của Cơ quan an toàn thực và dược phẩm để đẩy nhanh việc đưa vào sử dụng các loại thuốc và phương tiện y khoa có thể cứu mạng người; và sáng kiến Một nước Mỹ vốn đã thu hút sự tham gia của hàng triệu người đối thoại với nhau về tình trạng hiện nay của mối quan hệ chủng tộc. Đó là một danh sách ấn tượng, nhưng nó chưa đủ để xóa đi những ngăn cách về ý thức hệ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #466 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 09:07:03 pm »


        48

        Tôi không hề hay biết rằng năm 1998 bắt đầu là năm lạ lùng nhất trong nhiệm kỳ tổng thống của tôi, một năm đầy nhục nhã cho riêng tôi, cuộc chiến chính sách trong nước và chiến thắng ở nước ngoài, và, bất chấp mọi rủi ro, một năm thể hiện sự thông thái khôn ngoan và chính trực căn bản của người Mỹ. Vì tất cả mọi chuyên xảy ra cùng lúc nên tôi buộc phải xoay mòng mòng giữa hai cuộc sống song song, ngoại trừ một điều là lần này những góc tối nhất trong cuộc sống nội tâm của tôi đã bị phơi bày trần trụi.

        Tháng giêng bắt đầu bằng tín hiệu tích cực với ba sáng kiến: (1) số tình nguyện viên Thiện nguyện Hòa bình tăng 50%, chủ yếu để ủng hộ những nền Dân chủ Mới nổi từ sau khi cộng sản sụp đổ; (2) chương trình chăm sóc trẻ em trị giá 22 tỷ đôla đã tăng gấp đôi số trẻ em trong các gia đình công nhân được hưởng chăm sóc cho ỉrẻ em, đem lại khoản thuế tín dụng khuyến khích các chủ doanh nghiệp tổ chức cho nhân viên của họ được hưởng chính sách chăm sóc trẻ em, và mở rộng các chương trình cho trẻ em tuổi chưa đến trường và sau khi tốt nghiệp cho 500.000 trẻ em; và (3) đề nghị cho phép dân chúng "mua" Medicare, chương trình bảo hiểm cho người Mỹ 65 tuổi trở lên, ở độ tuổi 62 hoặc 55 nếu họ bị mất việc. Chương trình được thiết kế theo dạng tự lập về tài chính thông qua các khoản đóng phí khiêm tốn và các khoản thanh toán khác. Việc này rất cần thiết vì rất nhiều người Mỹ phải nghỉ việc sớm, vì cắt giảm biên chế, giảm quy mô, hoặc do họ lựa chọn, và họ không thể tìm được bảo hiểm có thể chịu được ở bất cứ nơi nào khác sau khi đã đánh mất khoản bảo hiểm do chủ doanh nghiệp cấp lúc còn đi làm.

        Tuần thứ hai của tháng, tôi đến Nam Texas, một trong những nơi tôi ưa thích ở nước Mỹ để thúc giục hội sinh viên gốc nói tiếng Tây Ban Nha ở trường Trung học Mission giúp đỡ xóa bỏ ngăn cách giữa tỷ lệ thanh niên gốc nói tiếng Tây Ban Nha học ở trường với các thanh niên thuộc sắc dân khác bằng cách sử dụng các khoản trợ cấp học phí tăng đáng kể mà quốc hội đã chấp thuận từ năm 1997. Khi ở đó, tôi được thông báo rằng nền kinh tế của Indonesia đã sụp đổ, và bộ phận phụ trách kinh tế của tôi đã đến chi viện cho nạn nhân kế tiếp của cuộc khủng hoảng kinh tế ở châu Á; Thứ trưởng Ngân khố Larry Summers đến Indonesia nhằm củng cố thỏa thuận của chính phủ áp dụng cải tổ cần thiết để nhận được trợ giúp từ Quỹ Tiền tệ Quốc tế.

        Ngày 13, rắc rối lại bùng nổ ở Iraq khi chính phủ của Saddam ngăn cản nhóm thanh tra của Liên hiệp quốc do người Mỹ đứng đầu, bắt đầu nỗ lực dai dẳng của Saddam buộc Liên hiệp quốc bỏ cấm vận để đổi lấy việc tiếp tục thanh tra vũ khí. Cùng ngày, Trung Đông tiến gần đến khủng hoảng khi chính phủ của Thủ tướng Netanyahu, lúc này vẫn chưa mở lại sân bay Gaza, cũng chưa đưa ra lối đi an toàn giữa Gaza và Bờ Tây, đã đặt cả tiến trình hòa bình vào vòng nguy hiểm bằng việc bỏ phiếu tiếp tục kiểm soát Bờ Tây vô thời hạn. Điểm sáng duy nhất trong bôi cảnh thế giới vào tháng giêng là Nhà Trắng ký hiệp ước hợp tác NATO với các nước vùng Baltic, được thảo ra nhằm chính thức công nhận mối quan hệ an ninh của chúng ta và bảo đảm với họ rằng mục tiêu duy nhất của các nước NATO, kể cả Mỹ, là kết nạp Estonia, Lithuania và Latvia vào NATO và các tổ chức đa phương khác.

        Ngày 14, trong Phòng phía Tây ở Nhà Trắng, tôi cùng Al Gore tuyên bố sẽ thúc đẩy Bộ luật Quyền của Bệnh nhân, đem lại cho người Mỹ chương trình bảo hiểm điều trị căn bản vốn thường bị từ chối, và Hillary đang bị Ken Starr tra hỏi lần thứ năm. Chủ đề của lần này là tại sao các hồ sơ FBI về người phe Cộng hòa lọt vào tay Nhà Trắng, việc mà Hillary không hề hay biết.

        Ba ngày nữa, tôi phải ra cung khai về vụ Jones. Tôi đã tập trả lời hàng loạt câu hỏi có thể có với các luật sư và tôi nghĩ mình đã được chuẩn bị khá kỹ, mặc dù hôm đó tôi không được khỏe lắm và chắc chắn không mong chờ ngày đối mặt với các luật sư của Viện Rutherfort. Chánh thẩm phán Susan Webber Wright đã cho phép các luật sư của Jones được điều tra kỹ lưỡng đời sống riêng tư của tôi, vì họ muốn tìm xem có hay không dấu hiệu quấy rối tình dục liên quan đến bất cứ người phụ nữ nào đã từng làm việc cho tiểu bang lúc tôi làm thống đốc hoặc làm cho liên bang khi tôi làm Tổng thống, trong khoảng thời gian năm năm trước khi Jones tuyên bố bị quấy rối tình dục đến hiện tại. Thẩm phán Wright cũng nghiêm khắc chỉ đạo các luật sư của Jones không được rò rỉ bất cứ nội dung nào của bản cung khai hay những lĩnh vực khác trong tiến trình điều tra của họ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #467 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 09:12:30 pm »

        Mục tiêu này lẽ ra đã có thể đạt được dễ dàng và đơn giản bằng cách chỉ cần trực tiếp hỏi tôi đã từng ở một mình với bất cứ nữ nhân viên nào của chính phủ hay chưa; sau đó các luật sư có thể hỏi những người phụ nữ ấy rằng tôi đã bao giờ quấy rối họ hay chưa. Tuy nhiên, như vậy có thể làm cho bản cung khai thành vô dụng. Đến lúc này, tất cả những ai liên quan đến vụ việc đều biết chẳng hề có bằng chứng về quấy rối tình dục. Tôi chắc chắn rằng các luật sư muốn buộc tôi công nhận có dính líu bất kể như thế nào với một hoặc vài phụ nữ, rồi họ sẽ vi phạm quy định của thẩm phán mà rò rỉ thông tin ra cho báo chí. Nhưng hóa ra, tôi còn chưa ngờ nổi đến một nửa của sự việc.

        Sau khi tôi tuyên thệ, buổi cung khai bắt đầu bằng việc các luật sư Viện Rutherfort yêu cầu thẩm phán công nhận định nghĩa "quan hệ tình dục" mà họ cố tình tìm ra trong một tài liệu pháp lý. về căn bản, định nghĩa này chỉ ra "quan hệ tình dục" nghĩa là tất cả những tiếp xúc thân mật hơn nụ hôn do người được hỏi thực hiện để thể hiện sự biết ơn hay do bị kích thích. Định nghĩa này dường như đòi hỏi phải có hành động cụ thể và tâm trạng nhất định từ phía tôi, trong khi bao gồm bất cứ hành động nào của người khác. Các luật sư nói họ cố gắng tránh cho tôi những câu hỏi gây ngượng ngùng.

        Tôi ở đó vài tiếng đồng hồ, chỉ có khoảng 10 hay 15 phút dành cho Paula Jones. Hầu hết thời gian còn lại dành cho các đề tài khác nhau không hề liên quan đến Jones, kể cả rất nhiều câu hỏi về Monica Lewinsky, người thực tập trong Nhà Trắng hồi mùa hè năm 1995 và sau đó là nhân viên từ tháng 12 đến đầu tháng 4, khi cô ấy được chuyển sang Lầu năm góc. Các luật sư hỏi, cùng với nhiều vấn đề khác, rằng tôi biết cô ấy đến mức nào, chúng tôi đã bao giờ tặng quà cho nhau chưa, chúng tôi đã từng nói chuyện qua điện thoại chưa, và tôi có "quan hệ tình dục" với cô ấy không. Tôi thông báo về các buổi trò chuyện giữa chúng tôi, thú nhận là có tặng quà cho cô ấy, và đối với câu hỏi về "quan hệ tình dục", tôi trả lời không.

        Các luật sư Viện Rutherfort hỏi đi hỏi lại chừng ấy câu hỏi chỉ hơi khác chút ít. Khi chúng tôi nghỉ giải lao, bộ phận pháp lý của tôi khá lo lắng vì tên của Lewinsky xuất hiện trong danh sách nhân chứng tiềm năng của bên nguyên mới đầu tháng 12, và cô ấy đã nhận được trát gọi ra tòa làm nhân chứng hai tuần sau đó. Tôi không nói cho họ biết mối quan hệ của tôi với cô ấy, nhưng tôi nói tôi không chắc là đã hiểu chính xác cái định nghĩa gây tò mò kia về quan hệ tình dục có nghĩa gì. Và họ cũng thế. Đầu buổi lấy lời khai, luật sư của tôi, Bob Bennett đã mời các luật sư Viện Rutherford đặt ra những câu hỏi cụ thể và không mập mờ về mối quan hệ của tôi với phụ nữ. Cuối buổi nói chuyện về Lewinsky, tôi hỏi luật sư đang hỏi tôi rằng có điều gì còn chưa rõ ràng mà anh muốn hỏi tôi hay không. Một lần nữa anh ta từ chối hỏi thêm. Thay vì thế, anh ta nói: "Thưa ngài, tôi nghĩ điều này sẽ nhanh chóng được đưa ra ánh sáng, và ngài sẽ hiểu".

        Tôi thấy nhẹ người nhưng vẫn thấy lo lắng khi luật sư dường như không muốn hỏi tôi những câu hỏi cụ thể, và có vẻ cũng chẳng muôn lấy câu trả lời của tôi. Nếu anh ta hỏi cụ thể, tôi sẽ trả lời trung thực, dù chắc là chẳng thích thú gì. Trong khi chính phủ cắt giảm hồi cuối năm 1995 khi rất ít ngjựời được phép đến làm việc trong Nhà Trắng, và những người làm ở Nhà Trắng thường làm việc trễ, tôi đã gặp gỡ một cách không thích hợp với Monica Lewinsky và tiếp tục gặp gỡ như vậy trong những dịp khác giữa tháng 11 và tháng 4 khi cô ấy rời Nhà Trắng sang làm ở Lầu năm góc. Trong mười tháng tiếp theo, tôi không gặp cô ấy mặc dù thỉnh thoảng chúng tôi nói chuyện qua điện thoại.

        Tháng 2 năm 1997, Monica làm khách trong một buổi nói chuyện qua radio hàng tuần của tôi, sau đó tôi lại gặp cô ấy một mình trong khoảng 15 phút. Tôi ghê tởm mình vì đã làm như vậy, và mùa xuân, khi gặp lại, tôi nói với cô ấy rằng như vậy là sai trái đối với tôi, với gia đình tôi, với cô ấy, và tôi không thể tiếp tục như vậy. Tôi cũng nói với cô ấy rằng cô ấy là người thông minh và thú vị, một người có thể có một cuộc đời tươi đẹp, và nếu cô ấy muốn, tôi có thể làm bạn và giúp đỡ cô ấy.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #468 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 09:24:57 pm »

        Monica tiếp tục thăm viếng Nhà Trắng, thỉnh thoảng tôi gặp cô ấy nhưng không có gì đen tối xảy ra cả. Tháng 10, cô ấy nhờ tôi giúp xin việc ở New York, và tôi đã giúp. Cô ấy nhận được hai lời mời và đã nhận một, cuối tháng 12, cô ấy đến Nhà Trắng để chia tay. Lúc đó, cô ấy đã nhận được trát hầu tòa vụ Jones. Cô ấy nói cô ấy không muốn lấy lời khai, và tôi nói một số phụ nữ đã tránh bị tra hỏi bằng cách viết các bản khai có tuyên thệ, nói rằng tôi không hề quấy rối tình dục họ.

        Những gì tôi đã làm với Monica Lewinsky là trái đạo đức và ngu ngốc. Tôi rất xấu hổ về việc đó và tôi không muốn lộ ra ngoài. Trong buổi lấy lời khai, tôi cố gắng bảo vệ gia đình và bản thân tôi trước sự ngu ngốc của mình. Tôi tin rằng định nghĩa khiên cưỡng về "quan hệ tình dục" cho phép tôi làm như vậy, mặc dù tôi lo lắng về việc này đến mức mời gọi luật sư hỏi tôi những câu hỏi cụ thể. Tôi không phải chờ lâu để biết vì sao anh ta từ chối làm như vậy.

        Ngày 21 tháng giêng, tờ Washington Post mở đầu bằng một bài báo rằng tôi đã ngoại tình với Monica Lewinsky, rằng Kenneth Starr đang điều tra xem có phải tôi khuyến khích cô ấy nói dối trong tình trạng đã tuyên thệ hay không. Câu chuyện xuất hiện trước công chúng lần đầu tiên sáng ngày 18, trên một trang web. Buổi lấy lời khai là một cái bẫy; gần bốn năm sau khi đề nghị giúp Paula Jones, cuối cùng Starr đã tiếp cận được vụ án của cô ấy.

        Mùa hè năm 1996, Monica Lewinsky bắt đầu nói chuyện với đồng nghiệp là Linda Tripp về mối quan hệ của cô ấy với tôi. Một năm sau, Tripp bắt đầu ghi âm các cuộc trò chuyện qua điện thoại giữa họ. Tháng 10 năm 1997, Tripp đề nghị mở băng cho phóng viên tờ Newsweek nghe, và người nghe là Lucianne Goldberg, một người Cộng hòa bảo thủ chuyên quan hệ với truyền thông. Tripp đã nhận được lệnh hầu tòa trong vụ Jones, mặc dù bà ta chưa bao giờ có mặt trong danh sách nhân chứng được gửi cho các luật sư của tôi.

        Chiều muộn thứ hai, ngày 12 tháng giêng, 1998, Tripp gọi đến văn phòng của Starr, mô tả cuốn băng bí mật mà bà ta ghi lại lời của Lewinsky, và thu xếp chuyển những cuộn băng này cho Starr. Bà ta lo lắng về khả năng phạm pháp của chính mình, vì theo luật Maryland thì lén ghi băng như vậy là vi phạm, nhưng người của Starr hứa sẽ bảo vệ bà ta. Ngày kế tiếp, Starr yêu cầu đặc vụ FBI lắp đặt thiết bị cho Tripp để có thể lén ghi âm lại cuộc trò chuyện với Lewinsky trong bữa trưa ở Ritz-Carlton tại khu thương mại Pentagon City. Vài ngày sau Starr xin phép Bộ Tư pháp được mở rộng thẩm quyền trong việc điều tra Lewinsky, và rõ ràng ông ta kém phần trung thực về động cơ của lời đề nghị này.

        Ngày 16, một ngày trước khi tôi lấy lời khai, Tripp thu xếp gặp lại Lewinsky ở khách sạn. Lần này Monica được đặc vụ FBI và công tố viên tiếp đón, họ đưa cô ấy lên phòng, tra hỏi trong mấy tiếng đồng hồ và khuyên cho cô ấy không nên gọi luật sư. Một trong các luật sư của Starr nói cô ấy nên hợp tác nếu muốn tránh vào tù và đề nghị cho cô ta quyền miễn trừ đến nửa đêm. Lewinsky cũng bị ép phải đeo máy ghi âm trên người để bí mật thu lại nội dung cuộc trò chuyện với những người dính líu khác. Cuối cùng, Monica cũng được gọi cho mẹ cô ấy, bà liên lạc ngay với người cha đã ly dị từ lâu. Ông ấy gọi cho luật sư, William Ginsburg, ông này khuyên Monica không chấp nhận quyền miễn trù kia cho đến khi ông điều tra thêm về vụ việc, và ông cũng chí trích Starr vì giữ khách hàng của ông "trong 8 hay 9 giờ đồng hồ mà không có luật sư và vì đã ép buộc cô ây phải đeo máy để ghi âm những nguời khác.

        Sau khi câu chuyện được công bố, tôi gọi cho David Kendall và cam đoan rằng tôi không cố tình khai man hay cản trở công lý. Điều rõ ràng, đối với cả hai chúng tôi là Starr đang cố gắng tạo ra một cơn bão nhằm đẩy bật tôi khỏi vị trí tổng thống. Ông ta bắt đầu khá thuận lợi, nhưng tôi nghĩ nếu tôi chịu đựng được phản ứng của công chúng trong hai tuần đầu thì khói sẽ dần tan, và báo chí và công chúng sẽ nhìn rõ hơn chiến thuật của Starr, và có cách nhìn cân bằng hơn về vụ việc. Tòi biết tôi đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng, và tôi quyết định không làm cho nó tồi tệ hơn bằng cách để cho Starr hất tôi ra khỏi cương vị của mình. Nhưng lúc đó, tình hình cực kỳ điên loạn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #469 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 09:28:36 pm »

        Tôi tiếp tục làm việc, và dựng lên một bức tường đá, bác bỏ việc đã xảy ra với tất cả mọi người: Hillary, Chelsea, nhân viên và nội các, bạn bè tôi trong quốc hội, báo chí, và người dân Mỹ. Điều làm tôi hối tiếc nhất, ngoài cách hành xử cá nhân của tôi, chính là việc tôi đã lừa dối họ. Từ năm 1991, tôi đã bị gọi là kẻ nói dối về tất cả mọi việc dưới gầm trời này, trong khi thực ra tôi rất trung thực về cuộc sống chính trị cũng như các vụ việc liên quan đến tài chính, như kết quả của tất cả các cuộc điều tra đã cho thấy. Bây giờ thì tôi lại đã lừa dối tất cả mọi người về những thất bại trong cuộc sống cá nhân tôi. Tôi thấy ngượng ngùng và muốn giữ kín nội vụ trước vợ và con gái. Tôi không muốn giúp Ken Starr kết án cuộc sống riêng tư của tôi, tôi không muốn người Mỹ biết tôi đã làm họ thất vọng. Giống như tôi đang sống trong cơn ác mộng. Tôi lại quay về với cuộc sống hai mặt với đầy hận thù.

        Vào ngày câu chuyện được đăng tải, tôi thực hiện buổi phỏng vấn đã được lên kế hoạch từ trước với Tim Lehrer của chuyên mục NewsHour, hãng PBS. Tôi đáp lại các câu hỏi của anh ấy rằng tôi đã không yêu cầu ai phải nói dối, điều này là thật, và rằng "không có mối quan hệ nào không chính đáng". Mặc dù việc không chính đáng đã kết thúc từ lâu trước khi Lehrer đặt câu hỏi, nhưng câu trả lời của tôi vẫn gây hiểu lầm, và tôi rất xấu hổ khi nói với Lehrer như vậy; từ đó trở đi, bất cứ khi nào có thể, tôi chỉ nói tôi chưa bao giờ yêu cầu ai đừng nói sự thật.

        Trong khi tất cả những việc này đang diễn ra, tôi vẫn phải tiếp tục công việc của mình. Ngày 20, tôi gặp Thủ tướng Netanyahu ở Nhà Trắng để bàn về kế hoạch rút quân từng phần khỏi Bờ Tây của ông. Netanyahu quyết định thúc đẩy tiến trình hòa bình miễn là ông có được "hòa bình kèm theo an ninh". Đó là một động thái mạnh dạn vì liên minh cầm quyền của ông vẫn còn lung lay, nhưng ông có thể thấy rằng nếu ông không hành động thì tình hình có thể nhanh chóng vượt ngoài tầm kiểm soát.

        Hôm sau, Arafat đến Nhà Trắng. Tôi thông báo cho ông về kết quả đầy khích lệ của cuộc gặp giữa tôi và Netanyahu, cam đoan với ông rằng tôi đang thúc giục thủ tướng thi hành nghĩa vụ đầy đủ của Israel theo tiến trình hòa bình, nhắc ông nhớ những vấn đề chính trị mà lãnh đạo Israel phải đối mặt, và nói, như tôi vẫn thường nói, rằng ông ấy phải tiếp tục chống khủng bố nếu muốn Israel tiến lên trước. Ngày tiếp theo, Mir Aimal Kansi bị kết án tử hình vì đã giết hai đặc vụ CIA hồi tháng giêng năm 1993, hành động khủng bố đầu tiên trong nhiệm kỳ tổng thống của tôi.

        Đến ngày 27 tháng giêng, ngày công bố Thông điệp Liên bang, người Mỹ đã ứ tới cổ trong một tuần đầy những bản tin về cuộc điều tra của Starr, và tôi cũng trải qua một tuần vật lộn với nó. Starr đã gửi lệnh gọi ra tòa đến khá nhiều nhân viên Nhà Trắng và yêu cầu được kiểm tra hồ sơ của chúng tôi. Tôi đã nhờ Harold Icked và Mickey Kantor giúp xử lý vụ việc. Một ngày trước ngày công bố thông điệp, Harold và Harry Thomason cảm thấy tôi đã quá chung chung khi bình luận công khai, nên thúc giục tôi miễn cưỡng xuât hiện trước báo chí nói rằng "tôi không có quan hệ tình dục" với Lewinsky.

        Buổi sáng ngày công bố thông điệp, trên chương trình Today của truyền hình NBC, Hillary nói cô ấy không tin vào những cáo buộc chống lại tôi, và rằng "một âm mứu to lớn của phe cánh hữu" đang cố gắng phá chúng tôi kể từ chiến dịch vận động năm 1992. Starr sau đó lập tức chửi bới một cách vô đạo đức về chuyện Hillary nghi vấn động cơ của ông ta. Mặc dù cô ấy nói đúng bản chất vấn đề, nhưng việc phải thấy Hillary đứng ra bảo vệ tôi càng làm cho tôi thấy xấu hổ hơn về những việc đã làm.

        Cuộc phỏng vấn khó khăn của Hillary và phản ứng vui buồn lẫn lộn của tôi là bằng chứng rõ ràng về tình huống khó khăn mà tôi tự đặt mình vào: Là chồng, tôi đã làm điều sai trái mà tôi phải xin lỗi và hối cải; là tổng thống, tôi đang lâm vào một cuộc đấu về pháp lý và chính trị với những thế lực đang lạm dụng luật dân sự và hình sự cũng như triệt hạ những người vô tội trong âm mưu tiêu diệt nhiệm kỳ tổng thống của tôi và làm cho tôi không còn khả năng phụng sự nữa.

        Cuối cùng, sau nhiều năm họ hoài công tìm kiếm, tôi đã cho họ có thứ để vin vào. Tôi đã làm thương tổn nhiệm kỳ tổng thống và người dân bởi hành xử cá nhân sai trái của mình. Đó không của ai khác mà chính là lỗi của tôi. Tôi không muốn làm cho lỗi lầm trầm trọng thêm bằng cách để cho đối phương lấn lướt.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM