Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 18 Tháng Tư, 2024, 10:31:56 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Đời tôi  (Đọc 193387 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #440 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 04:04:47 pm »

        Tại Georgia, cuộc thăm dò cuối cùng cho thấy tôi dẫn đầu với cách biệt 4%; nhưng tôi thua với 1%. Liên minh Cơ đốc đáng được ghi công vì tỷ lệ đó; năm 1992, họ đã làm giảm cách biệt giành thắng lợi của tôi từ 6% xuống còn 1% nhờ rất nhiều bản "hướng dẫn đi bầu" của họ được phân phát tại các nhà thờ bảo thủ vào chủ nhật trước ngày bầu cử. Đảng Dân chủ cũng đã có hình thức vận động tương tự đối với các nhà thờ da đen từ nhiều năm nay, nhưng Liên minh Cơ đốc, ít nhất là tại bang Georgia đã đặc biệt hoạt động rất hiệu quả về cách làm này, và làm thay đổi kết quả đến 5% trong cả hai năm 1992 và 1996. Tôi rất thất vọng khi thua tại bang Georgia, nhưng rất phấn khởi khi Max Cleland thắng nhờ thu nhiều phiếu của cử tri người da trắng hơn tôi. Cuộc tranh cử ở miền Nam rất căng thẳng vì những vấn đề về văn hóa; bang miền nam duy nhất giúp tôi chiến thắng với tỷ lệ lớn vào năm 1996 là Lousiana với tỷ lệ nhảy vọt từ 4,5% lên 12%.

        Ngược lại, tỷ lệ thắng lợi của tôi tăng đáng kể ở những tiểu bang ít bảo thủ về văn hóa, và nhạy cảm hơn với các vấn đề về kinh tế. Tỷ lệ thắng lợi của tôi đối với đảng Cộng hòa là 10% hoặc hơn vào năm 1996 so với năm 1992 ở các tiểu bang Connecticut, Hawaii, Maine, Massachusetts, New Jersey, New York và Rhode Island. Chúng tôi vẫn giữ được thắng lợi lớn như năm 1992 ở Illinois, Minnesota, Maryland và California và đạt tỷ lệ thắng lợi áp đảo ở các bang Michigan và Ohio. Bất chấp vấn đề cấm sử dụng súng, tôi vẫn đạt hơn 10% so với năm 1992 tại New Hampshire. Và tôi vẫn giữ được thắng lợi với cách biệt 1% tại tiểu bang Nevada một phần nhờ vào việc tôi phản đối hủy chất thải hạt nhân của nước Mỹ ở Nevada nếu không có những bằng chứng khoa học chứng minh rằng làm như vậy là an toàn, và quan điểm này của tôi được phổ biến rộng rãi nhờ có Brian Greenspun, một người bạn và cũng là bạn học tại Đại học Georgetown, là giám đốc và biên tập viên tờ Las Vegas Sun, một người rất quan tâm đến vân đề này.

        Nói chung, tôi rất sung sướng với các kết quả. Tôi được nhiều phiếu đại cử tri hơn năm 1992, bốn trong số bảy ứng viên thượng nghị sĩ mà tôi vận động giúp đều thắng cử: Tom Harkin, Tim Johnson, John Kerry và tại bang Louisiana là Mary Landrieu. Nhưng việc tôi đạt được số phiếu thấp hơn tỷ lệ phiếu bầu ủng hộ công việc của tôi, tỷ lệ số người ủng hộ tôi, số người đã trả lời là họ hài lòng với nhiệm kỳ tổng thống của tôi, là một sự nhắc nhở nghiêm túc về sức nặng của những vấn đề có tính văn hóa như việc sử dụng súng, đồng tính và phá thai, đặc biệt là các vân đề đối với những cặp vợ chồng da trắng ở miền Nam, vùng trung cao miền núi phía Tây, và vùng đồng quê trắng tay, cũng như đối với tất cả những da trăng trên toàn nước Mỹ. Việc tôi phải làm là tiếp tục tìm kiếm nền tảng chung, tìm cách làm dịu đi mối quan hệ lưỡng đảng cực kỳ căng thẳng tại Washington, và tiếp tục làm tốt nhất vai trò tổng thống của tôi.

        Không khí của cuộc míttinh ăn mừng chiến thắng tại tòa nhà tổng hành dinh cũ của tiểu bang ở Little Rock lần này khác hoàn toàn với lần trước. Đám đông đến chúc mừng vẫn rất đông, nhưng buổi lễ chào mừng được đánh dấu không phải bằng tiếng la hét cuồng nhiệt mà bằng niềm sung sướng đích thực rằng đất nước chúng ta đang thịnh vượng hơn và nhân dân Mỹ hài lòng với công việc mà tôi đang làm.

        Vì không ai nghi ngờ về kết quả chung cuộc trong nhiều tuần lễ liền, nên người ta dễ quên ý nghĩa đích thực của nó. Sau cuộc bầu cử giữa kỳ năm 1994, tôi từng bị chế giễu là một nhân vật coi như đã tiêu tùng, và thế nào cũng thất cử năm 1996. Ngay từ đầu cuộc chiến ngân sách, với nguy cơ chính phủ bị đóng cửa hoạt động, thật không thể ngờ rằng tôi có thể sống sót nổi hay không, hoặc người Mỹ có còn ủng hộ tôi trong cuộc chiến với đảng Cộng hòa nữa hay không. Bây giờ gì tôi trở thành là Tổng thống đảng Dân chủ đầu tiên thắng cử hai nhiệm kỳ liền kể từ thời Tổng thống Franklin D. Roosevelt (FDR) năm 1936.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #441 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 04:32:15 pm »

         
        47

        Một ngày sau cuộc bầu cử, tôi trở lại Nhà Trắng dự buổi lễ mừng thắng lợi tại Bãi cỏ phía Nam Nhà Trắng với các nhân viên, nội các, một số người được bổ nhiệm, những người tham gia chiến dịch tranh cử, và các viên chức đảng Dân chủ. Trong bài diễn văn, tôi nhắc đến buổi tối hôm trước khi chờ đợi kết quả bầu cử, tôi đã gặp những người làm việc cho tôi ở bang Arkansas khi còn làm Bộ trưởng Tư pháp và Thống đốc, và rằng: "Tôi đã nói với họ điều mà tôi cũng muốn nói với các bạn - đó là, tôi luôn là người chăm chỉ làm việc, hay giục giã. Tôi luôn tập trung vào các vấn đề trước mắt. Đôi lúc, tôi không nói đủ các lời cảm ơn. Tôi là loại người luôn tự khắt khe với chính mình, và đôi khi tôi nghĩ, chỉ vì sự thiếu sót, mà quá cứng rắn với những người làm việc ở đây".

        Nhóm công tác của chúng tôi đã làm được rất nhiều việc trong bốn năm qua dưới những sức ép ghê gớm. Đó là hệ quả của những sai lầm lúc đầu của tôi, hai năm đầu tiên trước phản ứng hết sức tiêu cực của báo chí, sự thất bại của bầu cử quốc hội năm 2004, thiệt hại về tài chính và tình cảm của vụ Whitewater, quá nhiều bi kịch cá nhân, và những đòi hỏi liên tục cố hữu trong khi điều hành đất nước. Tôi đã cố hết sức mình giữ vững tinh thần của chính tôi và của những người khác, để giữ cho mọi người không bị phân tâm trước các bi kịch và biến cố. Giờ thì người dân Mỹ đã cho chúng tôi thêm một nhiệm kỳ nữa, tôi hy vọng trong bốn năm tới, chúng tôi sẽ tự do hơn khi thực hiện những công việc chung, không phải bận tâm bởi những sự xáo trộn và tranh chấp giống như trong nhiệm kỳ đầu.

        Tôi hào hứng trước bình luận của Tổng Giám mục Chicago, Joseph Cardinal Bemadin, vào cuối tháng 10, một người đấu tranh không mệt mỏi cho công bằng xã hội mà Hillary và tôi đã từng biết và rất khâm phục. Bernadin đang bệnh nặng, và không còn sống được bao lâu nữa khi ông nói: "Một người sắp chết không còn thời giờ để bàn về những chuyên bên lề hoặc chuyện tình cờ ngẫu nhiên... Thật là một sai lầm khi phung phí món quà thời gian quí giá chúng ta được ban tặng vào những vấn đề gay gắt và chia rẽ".

        Tuần lễ sau cuộc bầu cử, nhiều nhân vật trung tâm trong chính phủ thông báo ý định rời nhiệm sở vào cuối năm, trong đó có Leon Panetta và Warren Christopher. Chris thường xuyên sống trên máy bay trong bốn năm qua, và Leon đã cùng với chúng tôi trải qua những cuộc đấu tranh ngân sách, chưa kể thức trắng đêm bầu cử cùng chơi bài với tôi. Cả hai đều muốn về nhà ở California và sống cuộc sống bình thường hơn. Họ đã phục vụ tôi và đất nước rất tốt, và tôi sẽ nhớ họ. Ngày 8 tháng 11, tôi thông báo Erskine Bowles sẽ là chánh văn phòng mới. Con gái út của ông đã vào đại học và Erskine lại rảnh rang để trở lại phục vụ, mặc dù ông đã phải hy sinh một phần quyền lợi để cộng tác với tôi, khi phải gác qua bên công việc kinh doanh hốt bạc của mình.

        Ơn Chúa, Nancy Hernreich và Betty Currie vẫn ở lại. Đến lúc này, Betty đã biết phần lớn bạn bè tôi trên toàn quốc, có thể xử lý rất nhiều cuộc điện thoại, và giúp tôi rất nhiều ở văn phòng. Nancy hiểu tác phong làm việc sôi động của văn phòng chúng tôi và hiểu nhu cầu của tôi khi nào cần phải đi sâu vào chi tiết hay khi nào phải giữ khoảng cách trong công việc hằng ngày. Cô làm mọi cách để tôi có thể làm việc dễ dàng hơn, và điều hành rất tốt mọi công việc tại Phòng Bầu dục. Trợ lý cho tôi lúc đó là Stephen Goodin cũng ra đi, nhưng chúng tôi có nhân viên thay thê rất tuyệt vời: Kris Engskov, người có mặt tại Nhà Trắng từ đầu, và tôi gặp anh ấy lần đầu ở bắc Arkansas hồi năm 1974 trong chiến dịch tranh cử đầu tiên của tôi. Vì trợ lý tổng thống phải ngồi ngay bên ngoài Phòng Bầu dục, và luôn đi cùng tôi và luôn ở bên tôi, thật là tuyệt khi có người tôi biết từ lâu và thích công việc này. Tôi cũng rất sung sướng có Janis Kearny làm người viết nhật ký Nhà Trắng. Janis từng là biên tập của tờ Arkansas State Press, tờ báo dành cho người da đen của Little Rock, và bà đã ghi chép hết sức tỉ mỉ tất cả các buổi họp của chúng tôi. Tôi không biết sẽ xoay xở thế nào nếu không có nhóm công tác ở Phòng Bầu dục của tôi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #442 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 04:35:52 pm »

        Một tuần lễ sau, tôi thông báo gia hạn 18 tháng cho sứ mệnh của chúng tôi tại Bosnia, Hillary và tôi đang chuẩn bị lên đường đến thăm Úc, Philippines và Thái Lan kết hợp làm việc và nghỉ ngơi. Chúng tôi bắt đầu bằng ba ngày hoàn toàn nghỉ ngơi tại Hawaii, sau đó bay đến Sydney, úc. Sau cuộc gặp với Thủ tướng John Howard, sau bài diễn văn tại quốc hội Úc ở Canberra và một ngày tại Sidney, kể cả một buổi chơi golf khó quên với một trong những tay golf giỏi nhất thời đại của chúng ta là Greg Norman, chúng tôi bay về phía bắc đến Port Douglas, một khu nghỉ mát bên bờ biển Coral gần vùng đá ngầm Great Barrier Reef. Khi ở đó, chúng tôi đi bộ xuyên rừng Daintree Rainforest cùng một hướng dẫn viên thổ dân, tham quan khu bảo tồn đời sống hoang dã, nơi tôi được dịp vuốt ve một con koala (gấu túi) tên là Chelsea, và lặn xuống nước quanh rặng san hô tuyệt đẹp. Cũng như tất cả những rặng san hô khác trên khắp thế giới, khu vực này bị đe dọa bởi sự ô nhiễm đại dương, tình trạng nóng lên toàn cầu, và bị phá hoại. Ngay trước khi đến tham quan, tôi thông báo sự ủng hộ của Mỹ cho Sáng kiến quốc tế về bảo vệ các vùng san hô đá ngầm, nhằm mục đích ngăn chặn sự phá hủy thêm các dãy san hô trên khắp thế giới.

        Chúng tôi bay từ Úc đến Philippines để dự cuộc họp thứ tư của các nhà lãnh đạo các nước châu Á Thái Bình Dương, với chủ nhà là long thống Fidel Ramos. Kết quả chính của buổi họp này là bản thỏa thuận mà tôi đã làm việc để bãi bỏ thuế nhập khẩu trên nhiều loại máy vi tính, thiết bị bán dẫn và công nghệ thông tin liên lạc vào năm 2000, một động thái nhằm gia tăng xuất khẩu và tạo ra nhiều công ăn việc làm lương cao cho nước Mỹ.

        Chúng tôi đến thăm Thái Lan để chào mừng kỷ niệm 50 năm tại vị của nhà vua tại một trong các đồng minh lâu đời nhất của nước Mỹ ở Đông Nam Á: vào năm 1833, Mỹ đã ký hiệp ước hữu nghị và thương mại với nhà vua nước Xiêm. Vua Bhumibol Adulyadej là một nghệ sĩ dương cầm có tầm cỡ và là một fan nhạc Jazz. Tôi tặng ngài một món quà kỷ niệm mà bất cứ một người ái mộ nhạc Jazz nào cũng rất thích, một tập ảnh nhiều chân dung các nghệ sĩ nhạc Jazz, với bút tích của nhiếp ảnh gia hâm mộ nhạc Jazz tuyệt vời Herman Leonard.

        Chúng tôi trở về nhà vừa kịp để dự lễ Tạ ơn truyền thống tại Trại David. Năm nay, đại gia đình chúng tôi có thêm hai đứa cháu dễ thương là Tyler, con trai của Roger, và Zach, con trai của Tony. Nhìn chúng nô đùa với nhau làm cho tinh thần mùa Phục sinh thêm sinh động.

        Tháng 12, tôi phải sắp xếp lại phần lớn chính phủ của minh. Bill Perry, John Deutch, Mickey Kantor, Bob Reich, Hazel O'Leary, Laura Tyson và Henry Cisneros đều ra đi. Chúng tôi còn mất thêm một số nhân vật rất quan trọng tại Nhà Trắng. Harold Ickes trở về với nghề luật sư và tư vấn kinh doanh, Phó chánh văn phòng là Evelyn Lieberman về Bộ Ngoại giao để làm giám đốc đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA).

        Đầu tháng, tôi thông báo bộ phận phụ trách an ninh quốc gia mới của tôi: Madeleine Albright làm Bộ trưởng Ngoại giao; Bill Cohen, cựu thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa bang Maine là Bộ trưởng Quốc phòng; Tony Lake làm giám đốc CIA, Bill Richardson là đại sứ Mỹ tại Liên hiệp quốc; và Sandy Berger làm Cố vấn An ninh Quốc giạ. Albright đã làm việc rất xuất sắc tại Liên hiệp quốc và rất am hiểu các thách thức mà chúng tôi đang đối mặt, đặc biệt ở Balkan và Trung Đông. Tôi nghĩ rằng bà xứng đáng trở thành nữ ngoại trưởng đầu tiên của nước Mỹ. Bill Richardson đã chứng tỏ là một nhà ngoại giao khéo léo nhờ những nỗ lực trong vấn đề Bắc Triều Tiên và Iraq, và tôi cũng rất vui khi ông ấy đồng ý trở thành người gốc nói tiếng Tây Ban Nha đầu tiên làm đại sứ Mỹ tại Liên hiệp quốc.

        Bill Cohen là người có tài ăn nói, chính trị gia trẻ trung có nhiều sáng kiến về quốc phòng trong nhiều năm. Anh ấy đã giúp soạn thảo Hiệp ước START I và đóng vai trò chủ lực trong đạo luật tái cấu trúc và củng cố hệ thống chỉ huy quân đội trong những năm 1980. Tôi muốn có một nhân vật của đảng Cộng hòa trong nội các; tôi ngưỡng mộ và kính trọng Cohen, và nghĩ rằng anh ấy có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ hết sức khó khăn mà Bill Perry đã để lại. Khi tôi cam kết với anh ấy không bao giờ chính trị hóa các quyết định về quốc phòng, anh đã đồng ý. Tôi không muốn John Deutch rời CIA. Ông ấy đã làm tốt nhiệm vụ thứ trưởng quốc phòng, sau đó chuyển sang công tác nặng nề tại CIA sau thời gian ngắn ngủi Jim Woolsey nắm giữ chức vụ này. Công việc của Tony Lake tại Hội đồng An ninh Quốc gia đã giúp ông có được sự hiểu biết độc nhất vô nhị về sức mạnh và mặt yếu của các hoạt động tình báo của chúng ta, một việc đặc biệt quan trọng vào lúc này khi mối đe dọa khủng bố đang gia tăng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #443 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 04:40:49 pm »

        Tôi thấy không ai khác ngoài Sandy Berger có thể đảm nhận được vai trò cố vấn an ninh quốc gia. Chúng tôi đã là bạn hơn 20 năm nay. Anh ấy không ngại báo cho tôi tin xấu hoặc bất đồng với tôi trong các buổi họp, và giải quyết rất tốt hàng loạt vấn đề trong nhiệm kỳ đầu tiên của tôi. Khả năng phân tích của Berger là rất lớn. Anh ấy suy nghĩ về các vấn đề tới nơi tới chốn, nhìn ra những cạm bẫy tiềm ẩn mà người khác có thể bỏ qua, mà không lo sợ lúng túng trước những cạm bẫy đó. Berger hiểu rất rõ các điểm mạnh và yếu của tôi và biết cách phát huy điểm mạnh và hạn chế điểm yếu. Anh ấy cũng không bao giờ cho phép cái tôi của mình làm ảnh hưởng đến việc đi đến các quyết định sáng suốt.

        George Stephanopoulos cũng rút lui. Cậu ấy đã nói với tôi khá lâu trước cuộc bầu cử rằng cậu đã kiệt sức và phải ra đi. Cho đến trước khi đọc hồi ký của cậu ấy, tôi không hề hay biết những năm tháng đầy áp lực đã khó khăn thế nào đốì với George và tôi, hay cậu ấy đã khắt khe với mình đến thế nào. George tiếp tục quay về giảng dạy và làm truyền hình, một lĩnh vực mà tôi hy vọng cậu ấy sẽ thấy sung sướng hơn.

        Trong vòng hai tuần tôi lấp đầy các chỗ còn trống trong nội các. Tôi bổ nhiệm Bill Daley từ Chicago làm Bộ trưởng Bộ Thương mại sau khi Mickey Kantor nói với tôi rằng phải quay về cuộc sống riêng tư, và tôi rất tiếc khi phải nghe những lời như vậy. Daley là người tài năng, anh đã dẫn dắt cuộc thương thuyết của chúng tôi cho hiệp ước NAFTA. Charlene Barshefsky đã làm quyền đại diện thương mại trong tám tháng kể từ ngày Mickey Kantor về Bộ Thương mại. Bà làm việc rất tuyệt, và đã đến lúc phải bỏ đi chữ "quyền" trước chức vụ của bà.

        Tôi cũng bổ nhiệm Alexis Herman kế nhiệm Bob Reich tại Bộ Lao động; trợ lý bộ trưởng Bộ Nhà ở và Phát triển Đô thị (HUD) Andrew Cuomo tiếp tục nhiệm vụ của Henry Cisneros tại bộ này; Federico Penã thay thế Hazel O'Leary tại Bộ Năng lượng; Rodney Slater, viên chức quản lý hệ thống xa lộ liên bang kế tục Penã làm Bộ trưởng Giao thông; Aida Alvarez trở thành người đứng đầu Cơ quan quản lý doanh nghiệp nhỏ; Gene Sperling đứng đầu Hội đồng Kinh tế Quốc gia thay thế Laura Tyson; Tiến sĩ Janet Yellen, người đã từng dạy Larry Summers tại Harvard, sẽ làm chủ tịch Hội đồng Cố vấn Kinh tế; Bruce Reed trở thành cố vấn Đối nội, thay thế Carol Rasco về làm việc tại Bộ Giáo dục để theo dõi chương trình America Reads của chúng tôi và Sylvia Matthews, một phụ nữ trẻ rất xuất sắc từng làm việc cho Bob Rubin thay thế Harold Ickes làm phó chánh văn phòng.

        Bob Reich đã làm việc rất tốt tại Bộ Lao động với tư cách là thành viên của nhóm công tác kinh tế, nhưng mọi việc đã trở nên khó khăn đối với ông; ông không nhất trí với các chính sách về kinh tế và ngân sách của tôi, nghĩ rằng tôi đã đặt trọng tâm quá nhiều vào việc giảm thâm hụt và đầu tư quá ít vào giáo dục, đào tạo, và các công nghệ mới. Bob cũng muốn về nhà với vợ và các con trai ở Massachusetts.

        Tôi rất buồn khi phải chia tay Henry Cisneros. Chúng tôi là bạn từ trước khi tôi ra tranh cử tổng thống, và anh đã làm việc rất xuất sắc tại Bộ Nhà ở và Phát triển Đô thị (HUD). Từ hơn một năm Henry đã bị diều tra bởi một công tố viên độc lập do những lời khai không đúng về các khoản chi tiêu trong buổi phỏng vấn của FBI trước khi ông nhậm chức ở HUD. Luật qui định rằng, sẽ là hành động phạm tội nếu một người được bổ nhiệm đưa ra lời khai không đúng, lời khai có thể làm ảnh huởng đến qui trình thông qua bổ nhiệm. Thượng nghị sĩ Al D'Amato, mà ủy ban của ông đã đề nghị xác nhận bổ nhiệm Cisneros, viết một lá thư nói rằng những lời khai không đúng của Henry về chi tiết các khoản chi tiêu không ảnh hưởng đến lá phiếu thông qua việc phê chuẩn của ông cũng như của bất cứ thượng nghị sĩ nào khác trong ủy ban. Các công tố viên của Văn phòng bảo vệ công quyền của Bộ Tư pháp phản đối việc đưa vụ việc sang cho công tố đặc biệt.

        Thật không may, Janet Reno vẫn chuyển vụ của Cisneros đến ủy ban của thẩm phán Sentelle. Theo đúng qui trình, họ giao ông ấy cho công tố viên đặc biệt đảng Cộng hòa: David Barrett, một người mang tính đảng phái rất mạnh, và dù không bị kết án, nhưng được cho là có những mối quan hệ chặt chẽ với các viên chức bị kết án trong các vụ tai tiếng tại HUD thời Tổng thống Reagan. Không ai kết tội Henry đã làm một việc không thích hợp trong công việc của mình, nhưng dù sao ông ấy cũng đã bị lôi vào vụ Whitewater World. Các án phí của Henry đã đẩy ông vào vòng nợ nần và ông còn hai con trai đang học đại học. Ông phải kiếm nhiều tiền hơn để lo chuyện gia đình và trả tiền thuê luật sư. Tôi rất biết ơn ông đã ở lại đến hết nhiệm kỳ đầu của tôi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #444 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 04:45:54 pm »

        Cho dù tôi thay đổi nhiều, nhưng tôi nghĩ chúng tôi vẫn duy trì được tinh thần đồng đội và làm việc theo nhóm đã ghi đậm dấu ấn trong nhiệm kỳ đầu của tôi. Hầu hết những người mới được bổ nhiệm đều chuyển từ các vị trí khác trong chính phủ, và rất nhiều thành viên trong nội các của tôi vẫn giữ nguyên vị trí.

        Có nhiều tiến triển thú vị trong chính sách đối ngoại vào tháng 12. Ngày 13, Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc, với sự ủng hộ mạnh mẽ của Mỹ, đã bầu Tổng thư ký mới, Kofi Annan từ nước Ghana. Annan là người đầu tiên từ châu Phi cận Sahara giữ chức vụ này. Là Phó tổng thư ký Liên hiệp quốc phụ trách gìn giữ hòa bình trong nhiệm kỳ trước, ông đã ủng hộ các nỗ lực của chúng tôi tại Bosnia và Haiti. Madeleine Albright nghĩ rằng ông là một nhà lãnh đạo xuất chúng và đã đề nghị tôi ủng hộ ông. Warren Christopher, Tony Lake, và Dick Holbrooke cũng có quan điểm tương tự. Kofi Annan là người thông minh, sầu sắc với vẻ bề ngoài điềm tĩnh nhưng có phong cách lãnh đạo. Ông đã cống hiến gần hết sự nghiệp đời mình cho Liên hiệp quốc, nhưng ông không phải là không nhận ra những hạn chế của tổ chức này, và không đồng tình với những tập quán xấu của nó. Thay vào đó, ông cam kết tổ chức sao cho hoạt động của Liên hiệp quốc hiệu quả và có trách nhiệm hơn. Đó là điểm tựa quan trọng về năng lực và sức thuyết phục để tôi có thể yêu cầu quốc hội do đảng Cộng hòa chiếm đa số thanh toán các khoản nợ của chúng tôi đối với Liên hiệp quốc. Chúng tôi nợ số tiền tính gộp lại là 1,5 tỷ USD và từ năm 1995, khi đảng Cộng hòa lên nắm quyền tại quốc hội, quốc hội từ chối chi trả số tiền này nếu Liên hiệp quốc không tự cải tổ. Tôi nghĩ rằng từ chối thanh toán là hành động vô trách nhiệm và gây hại cho cả Liên hiệp quốc lẫn Mỹ, nhưng tôi cũng nhất trí là cần thiết phải cải tổ Liên hiệp quốc.

        Tại Trung Đông, Thủ tướng Netanyahu và Chủ tịch Arafat đang cố gắng giải quyết bất đồng, bằng việc Netanyahu đến Gaza để thảo luận trong ba tiếng vào ngày trước giáng sinh. Khi năm 1996 sắp kết thúc đặc sứ của tôi là Dennis Ross thực hiện chuyến đi giữa hai bên tại Trung Đông tìm cách kết thúc thỏa thuận về trao trả Hebron cho người Palestine. Việc này vẫn chưa kết thúc, nhưng tôi bắt đầu năm 1997 với nhiều hy vọng cho tiến trình hòa bình hơn là những tháng vừa qua.

        Sau khi nghỉ những ngày đầu năm mới tại St. Thomas trên quần đảo Virgin thuộc Mỹ, nơi hiếm có khi Tổng thống Mỹ đến thăm, gia đình chúng tôi về nhà sẵn sàng cho buổi lễ nhậm chức và bước vào năm thứ năm làm tổng thống của tôi. Ở nhiều khía cạnh, đó là một năm bình thường nhất trong những năm làm tổng thống của tôi từ đầu đến giờ. Trong cả năm, vụ Whitewater chỉ là cơn sốt cấp thấp thỉnh thoảng lại nóng lên cùng với những diễn biến của cuộc điều tra tài chính vận động tranh cử, và tôi được rảnh rang để làm việc.

        Trong lúc chuẩn bị nhậm chức, chúng tôi tổ chức hàng loạt sự kiện để nhấn mạnh rằng tất cả đang đi đúng hướng, nổi bật là 11,2 triệu việc làm mới được tạo ra trong bốn năm qua, tỷ lệ tội phạm giảm mạnh nhất trong 25 năm qua, và nợ khó đòi dành cho sinh viên giảm 40%.

        Tôi sửa chữa một bất công cũ bằng việc trao Huân chương Danh dự quốc hội cho bảy cựu chiến binh người Mỹ gốc Phi trong Thế chiến hai. Kể cũng đáng ngạc nhiên, chưa có tấm Huân chương Danh dự nào được tặng cho người da đen phục vụ trong cuộc chiến tranh này. Việc lựa chọn để tặng thưởng được thực hiện sau một cuộc nghiên cứu dày công các hồ sơ trận đánh. Sáu trong bảy huân chương được truy tặng, nhưng một người trong số họ vẫn còn sống; Vernon Baker, 77 tuổi đã đến Nhà Trắng dự buổi lễ. Ông là người bình lặng gây được một ấn tượng rất sâu sắc cùng với sự thông minh rõ ràng: là một trung úy trẻ tại chiến trường Ý hơn 50 năm về trước, một mình ông đã quét sạch ba cụm đại liên, một trạm quan sát và một hầm chiến đấu của địch. Khi được hỏi ông xử lý thế nào trước nạn phân biệt và thành kiến về chủng tộc sau khi đã đóng góp rất nhiều cho đất nước mình, Baker trả lời ông đã sống với chỉ một niềm tin đơn giản: "Hãy kính trọng người khác trước khi bạn chờ đợi người khác kính trọng mình, đối xử với người khác theo cách mà mình mong người ta đối xử với mình, nhớ lấy nhiệm vụ, hãy gương mẫu, và kiên nhẫn theo con đường của mình". Câu này nghe rất hay đối với tôi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #445 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 04:49:56 pm »

        Một ngày sau lễ trao tặng Huân chương Danh dự, Thủ tướng Netanyahu và Chủ tịch Arafat gọi điện cho tôi nói rằng cuối cùng họ đã đạt được thỏa thuận về việc Israel triển khai quân tại Hebron, mang lại kết quả thành công cho những cuộc thương thảo mà chúng tôi đã khởi động vào tháng 9. Cuộc thương lượng về Hebron chỉ là một phần tương đối nhỏ trong tiến trình hòa bình, nhưng đây là lần đầu tiên Netanyahu và Arafat đã cùng nhau hoàn tất một việc. Nếu không đạt được thỏa thuận này, thì toàn bộ tiến trình Trung Đông sẽ gặp khó khăn trầm trọng. Dennis Ross đã làm việc với họ gần như 24/24 giờ trong vài tuần, và cả Vua Hussein và Warren Christopher đều gây sức ép lên cả hai phía vào giai đoạn cuối đàm phán. Tổng thống Mubarak cũng góp phần, khi tôi gọi điện cho ông ấy lúc một giờ sáng ở Cairo sau khi tháng Ramadan kết thúc. Trung Đông là như vậy; luôn đòi hỏi tất cả mọi người chung tay mới có thể giải quyết được công việc.

        Ba ngày trước lễ nhậm chức, tôi trao tặng Huân chương Tự do của Tổng thống cho Bob Dole, ghi nhận những đóng góp của ông trong Thế chiến hai, ông đã bị thương rất nặng khi chạy đến giúp đồng đội vừa trúng đạn ngã xuống. Trải qua những thăng trầm của cuộc đời chính trị, Dole đã "biến nghịch cảnh thành thuận lợi, và biến nỗi đau thành hành động phụng sự cộng đồng, thực hiện lý tưởng của đất nước mà ông yêu mến và phục vụ tốt: "Ad Astra per aspera, chúng ta vượt gian nan tới các vì sao". Cho dù chúng tôi là đối thủ và bất đồng quan điểm với nhau về rất nhiều vấn đề, tôi vẫn quý Dole. Khi đấu tranh, ông ấy có thể bần tiện và cứng rắn, nhưng ông không cực đoan và không khát khao hủy hoại người khác, không giống như nhiều đảng viên Cộng hòa cực hữu hiện nay đang thống trị đảng của ông ở Washington.

        Cách đó một tháng, tôi được Dole dành cho một chuyến thăm rất hấp dẫn. Ông đến gặp tôi mang theo một món đồ chơi cho con mèo Socks của gia đình tôi, mà ông nói là do con chó của ông gửi tặng. Chúng tôi thảo luận về bầu cử, đối ngoại, và các cuộc thương lượng ngân sách. Báo chí vẫn còn đang ồn ào về những sự lạm dụng tài chính trong chiến dịch tranh cử. Ngoài ủy ban Quôc gia đảng Dân chủ, ủy ban Quốc gia đảng Cộng hòa và chiến dịch tranh cử của Dole cũng có một số vi phạm. Tôi bị chỉ trích là đã mời những người ủng hộ đến nghỉ đêm tại Nhà Trắng và dùng cà phê sáng với các thành viên chính phủ, những người ủng hộ, đóng góp và những người khác không có quan hệ về chính trị với chúng tôi.

        Tôi hỏi Dole, qua những kinh nghiệm của ông, chính trị và các chính trị gia ở Washington trung thực hơn hay kém giai đoạn cách đây 30 năm. Ông trả lời: "Ngày nay họ trung thực hơn rất nhiều". Sau đó tôi hỏi: "Ông có đồng ý là dân chúng thì lại cho rằng mọi việc lại kém trung trực đi không?". Ông nói: "Tôi đồng ý, nhưng họ đã sai khi có nhận định như vậy".

        Tôi ủng hộ mạnh mẽ cho dự luật cải cách gây quỹ vận động tranh cử được các Thượng nghị sĩ John McCain và Russ Feingold bảo trợ, nhưng tôi nghi ngờ việc thông qua đạo luật này sẽ làm tăng sự tin tưởng của công chúng vào tính liêm chính trung thực của các nhà chính trị. về cơ bản, báo chí chống đối sự ảnh hưởng của tiền bạc đối với các chiến dịch tranh cử, cho dù phần lớn tiền bạc đều được chi vào các chương trình quảng cáo trên truyền thông. Trừ khi chúng tôi ra luật qui định phát sóng miễn phí hoặc chi phí rất thấp, điều mà giới truyền thông đại chúng thường chống đối, hoặc dùng công quỹ để chi cho vận động tranh cử, là lựa chọn ít được công chúng và quốc hội ủng hộ, thì giới truyền thông vẫn là nơi tiêu thụ nhiều tiền nhất của các chiến dịch vận động bầu cử, kể cả khi họ bêu riếu các nhà chính trị vì đã gây quĩ để chi trả cho chính họ.

        Trong diễn văn nhậm chức, tôi phác họa lên một bức tranh sinh động về nước Mỹ trong thế kỷ 21 và nói rằng người dân Mỹ đã không "giao vị trí làm việc cho tổng thống thuộc một đảng và quốc hội thuộc một đảng khác... để tiếp tục nền chính trị đầy những cãi vã nhỏ nhặt và các tư tưởng đảng phái cực đoan mà họ rất ghét", mà để cùng nhau làm việc vì "sứ mệnh của nước Mỹ".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #446 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 04:55:00 pm »

        Lễ nhậm chức, cũng giống lễ ăn mừng thắng lợi của cuộc bầu cử tháng 11 vừa qua, chân thành hơn, thậm chí hơi thoải mái, cho dù buổi lễ thánh được hâm nóng bởi những lời giảng bốc lửa của mục sư Jesse Jackson và Tony Campolo, một tín đồ người Ý ở Philadelphia, mà có lẽ ta người da trắng duy nhất ở Mỹ có thể bì kịp Jesse. Không khí tại buổi ăn trưa ở quốc hội rất thân tình, khi tôi nhận thấy lãnh đạo phe đa số tại thượng viện, Trent Lott của bang Mississippi, và tôi đều là những người mang nặng nợ với Thomas Jefferson: nếu Thomas Jefferson không quyết định mua vùng lãnh thổ Lousiana rộng lớn từ nước Pháp, thì không ai trong hai chúng tôi sẽ có mặt ở đây. Thượng nghị sĩ Strom Thurmond, 94 tuổi ngồi cạnh Chelsea và nói với con gái tôi: "Ông mà trẻ lại 70 tuổi, thì ông sẽ tán tỉnh con!". Thảo nào ông ấy sống lâu đến thế. Hillary và tôi dự tất cả 14 buổi khiêu vũ mừng lễ nhậm chức; một trong các buổi đó, tôi khiêu vũ với cô con gái xinh đẹp của tôi, bây giờ đã là nữ sinh cấp ba. Nó không còn ở nhà bao lâu nữa nên tôi phải tận hưởng những giây phút hạnh phúc này.

        Một ngày sau lễ nhậm chức, do kết quả của một cuộc điều tra kéo dài trong nhiều năm, hạ viện biểu quyết khiển trách Chủ tịch hạ viện Gingrich và phạt 300.000 USD vì vi phạm các quy định về đạo đức của hạ viện, khi ông ấy sử dụng các quỹ được miễn thuế cho những mục đích chính trị, quỹ này do những người ủng hộ ông ấy đóng góp để giúp các tổ chức từ thiện, và vì đã trả lời không trung thực trước các nhà điều tra của quốc hội về hoạt động của ông. Công tố của ủy ban Đạo đức Hạ viện cho rằng Gingrich và những người ủng hộ ông về chính trị đã vi phạm luật thuế và có chứng cứ cho thấy Chủ tịch hạ viện đã cố ý đánh lạc hướng ủy ban Đạo đức về vấn đề này.

        Cuối những năm 80, Gingrich phụ trách vụ buộc tội nhằm cách chức Chủ tịch hạ viện lúc bấy giờ là Jim Wright vì những người ủng hộ của ông này đã mua, với khối lượng lớn, số sách lưu hành nội bộ các bài phát biểu của Wright, bị tố cáo là một phương cách né tránh các qui định của hạ viện cấm các dân biểu nhận tiền thù lao cho những buổi nói chuyện. Mặc dù những lời buộc tội Gingrich nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhưng nghị sĩ Tom Delay, thành viên lãnh đạo của đảng Cộng hòa trong quốc hội than phiền rằng số tiền phạt và sự khiển trách mà hạ viện dành cho Gingrich đã quá lớn so với vi phạm và đã lạm dụng quá trình kiểm soát đạo đức. Khi được hỏi về vấn đề này, lẽ ra tôi đã có thể yêu cầu Bộ Tư pháp hoặc công tố viên liên bang điều tra các cáo buộc trốn thuế hoặc khai man trước quốc hội của Gingrich; nhưng thay vào đó, tôi nói hạ viện nên tự xử lý "và sau đó chúng ta có thể quay lại công việc cho người dân". Hai năm sau, khi chúng tôi đổi ngược vai trò, thì Gingrich và DeLay không tỏ ra độ lượng đến thế.

        Ngay trước lễ nhậm chức, để chuẩn bị cho nhiệm kỳ thứ hai và Thông điệp Liên bang, tôi tập hợp 80 nhân viên Nhà Trắng và các bộ họp cả ngày tại Blair House để tập trung vào hai việc: ý nghĩa của những việc chúng tôi đã làm trong nhiệm kỳ đầu và việc chúng tôi sẽ làm trong bốn năm tới.

        Tôi nghĩ rằng nhiệm kỳ đầu của tôi đã tạo ra sáu thành quả quan trọng: (1) phục hồi tăng trưởng kinh tế bằng việc thay thế học thuyết kinh tế thiên về cung bằng chính sách "đầu tư và tăng trưởng" có kỷ luật hơn; (2) giải quyết tranh cãi về vai trò của chính phủ trong cuộc sống của chúng ta bằng việc chứng minh rằng, chính phủ không phải kẻ thù cũng không phải giải pháp, mà là công cụ giúp cho người dân có phương tiện và điều kiện để tận dụng tối đa cuộc sống của họ; (3) tái khẳng định sự ưu việt của cộng đồng như một mô hình điều hành chính trị cho nước Mỹ, bác bỏ mọi sự chia rẽ chủng tộc, tôn giáo, giới tính, hoặc xu hướng chính trị; (4) thay thế lời nói bằng việc làm thực tế trong các chính sách xã hội; chứng minh rằng hành động của chính phủ có thể tạo ra khác biệt thấy rõ trong các lĩnh vực như an sinh xã hội, hay tội phạm nếu nó phản ảnh nhận thức đúng đắn và tư duy sáng tạo, thay vì chỉ là những lời nói sáo rỗng; (5) tái xác lập gia đình với vai trò tế bào căn bản của xã hội, mà chính phủ có thể củng cố bằng các chính sách như chế độ nghỉ phép chăm sóc gia đình, tín dụng hoàn thuế thu nhập, tăng lương tối thiểu, chương trình cài V-chip vào các máy truyền hình, sáng kiến cấm trẻ vị thành niên hút thuốc lá, các nỗ lực tăng việc nhận con nuôi, và các chương trình cải tổ y tế và giáo dục; (6) tái khẳng định sự lãnh đạo của Mỹ trong thế giới hậu Chiến tranh Lạnh là lực lượng đấu tranh cho dân chủ, thịnh vượng chung, hòa bình và chống lại mối đe dọa mới đối với an ninh như khủng bố, vũ khí hủy diệt hàng loạt, tội ác có tổ chức, buôn bán ma tuý, xung đột sắc tộc và tôn giáo.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #447 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 05:00:02 pm »

        Những thành quả nói trên tạo nền tảng làm bệ phóng đưa nước Mỹ vào thế kỷ mới. Vì đảng Cộng hòa kiểm soát quốc hội, và vì rất khó khăn khi muốn thông qua dự luật cải cách lớn khi có thời cơ, nên tôi không biết chắc chúng tôi sẽ đạt được thành tựu đến đâu trong nhiệm kỳ thứ hai của mình, nhưng tôi vẫn quyết tâm theo đuổi.

        Trong Thông điệp Liên bang vào ngày 4 tháng 2, trước hết tôi yêu cầu quốc hội kết thúc các công việc còn dang dở của đất nước: cân đối ngân sách, thông qua dự luật cải cách tài chính cho các cuộc vận động bầu cử và hoàn tất qui trình cải tổ phúc lợi xã hội bằng cách khuyến khích hơn nữa người sử dụng lao động và các tiểu bang thuê những người được hưởng phúc lợi xã hội, và cung cấp thêm việc đào tạo, phương tiện đi lại và chăm sóc trẻ em cho người lao động. Tôi cũng yêu cầu phục hồi lại các quyền lợi về y tế và trợ cấp khuyết tật cho những người nhập cư hợp pháp, mà đảng Cộng hòa đã cắt bỏ vào năm 1996 để tạo điều kiện cho việc cắt giảm thuế.

        Nhìn về tương lai, tôi yêu cầu quốc hội cùng sát cánh với tôi đưa giáo dục lên thành mục tiêu ưu tiên hàng đầu vì "tất cả mọi trẻ em đến tám tuổi phải biết đọc, đến 12 tuổi phải biết sử dụng Internet, đến 18 tuổi phải được học đại học; và mọi người Mỹ trưởng thành phải được tiếp tục học đến suốt đời". Tôi đưa ra một kế hoạch 10 điểm để thực hiện các mục tiêu trên, bao gồm việc đưa ra các tiêu chuẩn và trắc nghiệm quốc gia để đo lường tiến bộ theo yêu cầu của các mục tiêu trên; tăng số lượng "giáo viên ưu tú", được Hội đồng quốc gia về các tiêu chuẩn giảng dạy chuyên nghiệp cấp giấy chứng nhận từ 500 năm 1995 lên 100.000; sáng kiến dạy đọc sách American Reads cho trẻ em đến tám tuổi, mà đã được hiệu trưởng của 60 trường đại học nhất trí hỗ trợ; nhiều trẻ em hơn được đi mẫu giáo; lựa chọn học trường công ở từng tiểu bang; giáo dục tính cách ở tất cả các trường học; một chương trình nhiều tỷ đôla để sửa chữa và xây dựng các trường học, chương trình đầu tiên từ Thế chiến hai để sửa chữa các cơ sở xuống cấp, và giúp xây dựng thêm các trường mới ở cấp quận, hiện đã quá tải đến nỗi có những lớp phải học ở các nhà xe di động; tín dụng thuê Học bổng HOPE 1.500 đôla cho hai năm đầu đại học và giảm thuế học phí 10.000 USD cho mọi chương trình giáo dục sau trung học; dự luật GI (Đầu tư của Chính phủ) nhằm nâng cao tay nghề cho những người lao động Mỹ cần được đào tạo thêm; và kế hoạch kết nối Internet cho tất cả các lớp học và thư viện vào năm 2000.

        Tôi nói với quốc hội và người dân Mỹ rằng một trong các sức mạnh của nước Mỹ trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh là chính sách đối ngoại lưỡng đảng. Bây giờ, với nền giáo dục là một yếu tố sống còn cho an ninh của chúng ta trong thế kỷ 21, tôi đề nghị chúng ta nên tiếp cận theo cách tương tự: "Chính trị phải dừng bước trước cửa trường".

        Tôi củng yêu cầu quốc hội ủng hộ các cam kết khác tôi đã hứa với người dân Mỹ trong chiến dịch vận động: mở rộng luật nghỉ phép việc gịa đình; tăng cường nghiên cứu AIDS để phát triển vắc xin chữa bệnh; mở rộng bảo hiểm y tế cho con em những người lao động có thu nhập thấp không có khả năng tự lo được cho chúng; tấn công toàn diện vào tệ nạn tội ác vị thành niên, bạo lực, ma túy, và băng đảng tội phạm; tăng gấp đôi các khu vực khuyến khích kinh tế và khu vực cần tẩy sạch các chất thải độc hại; và tiếp tục phát triển các chương trình dịch vụ cộng đồng.

        Về đối ngoại, tôi yêu cầu ủng hộ cho sự mở rộng NATO; thỏa thuận về hạt nhân với Bắc Triều Tiên; mở rộng nhiệm vụ của chúng ta tại Bosnia; gia tăng mối quan hệ với Trung Quốc; thẩm quyền "đàm phán nhanh" trong các cuộc thương lượng thương mại, nghĩa là quốc hội chỉ được bổ phiếu thuận hay không với các thỏa thuận thương mại mà không được sửa đổi chúng; chương trình hiện đại hóa vũ khí của Lầu năm góc nhằm đáp ứng các thách thức mới về an ninh; và thông qua Hiệp ước vũ khí hóa học, mà tôi nghĩ sẽ là một bước đi dài để bảo vệ nước Mỹ trước các cuộc tấn công khủng bô bằng khí độc.

        Trong bài diễn văn, tôi cố gắng hướng đến các nghị sĩ Cộng hòa và Dân chủ, nói với họ rằng tôi sẽ bảo vệ mọi lá phiếu đúng đắn của bất cứ thành viên nào về dự toán cân đối ngân sách và trích dẫn một câu trong Kinh thánh, Isaiah 58:12: "Ai biết sửa lỗi, biết trở về con đường đúng đắn sẽ được ơn kêu gọi". Bằng cách này hay cách khác, đó cũng chính là những việc tôi cố gắng thực hiện trong gần hết cuộc đời mình.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #448 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 05:04:51 pm »

        Sự nhạt nhẽo của báo giới trước các chính sách, so với các vụ xìcăngđan, càng thể hiện rõ hơn vào cuối bài diễn văn của tôi. Tôi đã kết thúc bằng những lời mà tôi nghĩ mang nhiều ý nghĩa: tôi nhấn mạnh là, "đứa trẻ sinh ra đêm nay sẽ gần như không có ký ức về thế kỷ 20. Hiểu biết của đứa trẻ về nước Mỹ sẽ là nhờ những việc chúng ta làm hôm nay để xây dựng một thế kỷ mới". Tôi nhắc nhở tất cả những người đang lắng nghe rằng chỉ còn "hơn một ngàn ngày nữa là Sang thế kỷ mới", "một ngàn ngày để xây dựng cây cầu bắc sang một vùng đất hứa mới". Trong khi tôi hào hứng đọc diễn văn, thì các hệ thống truyền hình chia đôi màn ảnh tivi của họ để khán giả cũng có thể xem được cảnh bồi thẩm đoàn đưa ra phán quyết về vụ án dân sự chống lại ngôi sao bóng rổ O.J Simpson giết vợ anh ta, vụ kiện được tiến hành sạu khi bồi thẩm đoàn trong tòa án hình sự đã không thể kết tội anh ta. Khán giả xem truyền hình cùng lúc vừa nghe lời phán quyết của bồi thẩm đoàn vừa nghe những lời hô hào của tôi về tương lai. Tôi cảm thấy còn may là diễn văn của tôi không bị cắt ngang hoàn toàn, và phản ứng của khán giả đối với nó vẫn còn tích cực.

        Hai ngày sau, tôi đệ trình kế hoạch ngân sách lên quốc hội. Bản dự toán ngân sách đưa nước Mỹ đến cân đối tài chính trong vòng năm năm; tăng đầu tư vào giáo dục lên 20%, bao gồm tăng hỗ trợ lớn nhất cho các trường đại học trong vòng 50 năm qua, kể từ đạo luật GI; cắt giảm chi tiêu trong hàng trăm dự án khác; cắt giảm thuế cho tầng lớp trung lưu, bao gồm việc giảm thuế 500 đôla cho mỗi đứa trẻ; cấp tiền trong mười năm cho quỹ tín dụng Medicare đang trong tình trạng sắp đổ vỡ; bảo hiểm y tế cho năm triệu trẻ em chưa được bảo hiểm; cung cấp chế độ nghỉ ngơi cho các gia đình có thân nhân bị bệnh Alzheimer, và, lần đầu tiên, đài thọ việc chụp X quang cho các phụ nữ lớn tuổi theo chương trình Medicare; và đảo ngược xu huớng giảm chi tiêu cho các hoạt động quốc tế để chúng ta có thể làm nhiều hơn trong việc đẩy mạnh hòa bình và tự do và chống khủng bố, phổ biến vũ khí, và buôn ma túy.

        Khác với hai năm trước khi tôi gây sức ép yêu cầu đảng Cộng hòa công khai hóa các dự toán ngân sách sít sao của họ trước khi tôi đệ trình bản dự toán của tôi, lần này tôi đệ trình bản của tôi trước. Tôi nghĩ rằng làm như vậy đúng, và đó cũng là chính trị trong sạch. Bây giờ khi các thành viên đảng Cộng hòa trình bày bản dự toán ngân sách của họ, với những khoản cắt giảm thuế lớn hơn cho những người có thu nhập cao, thì họ phải cắt giảm các đề nghị về giáo dục và chăm sóc y tế để cân đối phần cắt giảm thuế của họ. Bây giờ không phải là năm 1994; công chúng đã nắm được vấn đề, và các thành viên đảng Cộng hòa cũng muốn tái đắc cử. Tôi đoán chắc rằng, trong vòng vai tháng nữa, quốc hội sẽ thông qua bản cân đối ngân sách gần giống với kế hoạch của tôi.

        Vài tuần sau, nỗ lực thông qua một bản tu chính cân đối ngân sách trong Hiến pháp đã thất bại tại thượng viện khi Thượng nghị sĩ Bob Torricelli của bang New Jersey quyết định bỏ phiếu chống. Đây là lá phiếu rất can đảm. New Jersey là bang chống lại việc thu thuế, và Bob đã bỏ phiếu cho bản tu chính này với tư cách là một nghị sĩ. Tôi mong rằng sự can đảm này của ông sẽ giúp chúng tôi vượt qua những giả trả để tiến đến bản dự toán ngân sách thực sự.

        Giữa tháng, chúng tôi có sức bật khác về kinh tế khi các cuộc thương thuyết do Mỹ lãnh đạo tại Genève đi đến thỏa thuận tự do hóa thương mại quốc tế về dịch vụ truyền thông, mở ra 90% thị trường cho các công ty Mỹ. Các cuộc thương thuyết đã được Al Gore khởi động và do Charlene Barshefsky tiến hành. Việc làm của họ chắc chắn sẽ mang lại nhiều việc làm mới và dịch vụ giá rẻ cho người Mỹ, và phổ biến lợi ích của công nghệ mới trên khắp thế giới.

        Vào lúc đó, tôi đang ở Boston với Thị trưởng Tom Menino. Tội phạm, bạo lực, và sử dụng ma túy đang giảm xuống tại Mỹ, nhưng vẫn tăng cao trong nhóm công dân dưới tuổi 18, mặc dù ở Boston, không có một trẻ em nào chết do dùng súng trong vòng 18 tháng qua, một thành quả rất đáng kể đối với một thành phố lớn. Tôi đề nghị dùng khóa cò súng ngăn trẻ em để tránh tai nạn súng ống, một chiến dịch vận động rộng lớn chống sử dụng ma túy, đòi hỏi thử ma túy đối với các thanh niên xin giấy phép lái xe, và cải tổ hệ thống pháp lý vị thành niên, kể cả hình thức quản chế và các dịch vụ sau giờ học mà thành phố Boston đã áp dụng rất thành công.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #449 vào lúc: 11 Tháng Tư, 2016, 05:10:16 pm »

        Có một số tiến triển thú vị trong vụ Whitewater vào tháng 2. Ngày 17, Kenneth Starr thông báo rời nhiệm sở vào ngày 1 tháng 8 để làm Hiệu trưởng trường Đại học Luật Pepperdine ở nam California. Rõ ràng là ông ta đã nhận thấy vụ Whitewater sẽ không đi đến đâu và ra đi như vậy là đỡ bẽ bàng nhất, nhưng ông ta bị chỉ trích nặng nề vì quyết định này. Báo chí cho rằng việc này không phải là hay ho vì chức vụ của ông ta tại Pepperdine đã được Richard Mellon Scaife tài trợ, cũng là người tài trợ cho Dự án Arkansas mà công chúng chưa biết, nổi danh là một con người cực hữu có mối thù oán rất lớn với tôi. Tôi nghĩ nhận định của báo chí còn rất hời hợt; Starr đã kiếm được nhiều tiền khi đại diện cho đối thủ chính trị của chính phủ của tôi lúc làm công tố viên độc lập, và trên thực tế ông ta sẽ giảm các xung đột lợi ích bằng cách về Pepperdine.

        Việc thực sự làm cho Starr phải lo lắng là cơn giận dữ của phái hữu đảng Cộng hòa và của ba hay bốn nhà báo, những người được giao nhiệm vụ phải tìm cho được điều gì tì vết của chúng tôi, hoặc ít nhất là phải tiếp tục quấy nhiễu. Đến lúc đó, Starr đã làm rất nhiều cho họ: ông ta chất cho nhiều người hàng chồng án phí, và huỷ diệt uy tín của họ, và dùng khoản tiền khổng lồ của những người đóng thuế Mỹ để kéo dài cuộc điều tra đến ba năm, kể cả sau khi RTC báo cáo rằng không có bất cứ cơ sở pháp lý dân sự hay hình sự nào chống lại Hillary và tôi. Nhưng cánh hữu và báo chí về vụ Whitewater biết rằng nếu Starr bỏ cuộc, thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận "không có việc gì ở đấy cả". Sau bốn ngày bị những người này cho ăn no đòn, ông ta lại tuyên bố sẽ tiếp tục ở lại. Tôi cũng không biết nên cười hay nên khóc.

        Báo chí cũng vẫn viết về việc quyên tiền cho chiến dịch tranh cử năm 1996. Trong các đề tài bàn luận, họ tỏ ra rất rôm rả với việc tôi mời những người đã đóng góp cho cuộc vận động bầu cử của tôi vào năm 1992 đến ở lại Nhà Trắng qua đêm, cho dù, củng như đối với tất cả các khách mời, tôi thanh toán hết các bữa ăn và bữa điểm tâm. Hàm ý ở đây là tôi đã bán vé ở lại đêm tại Nhà Trắng để quyên tiền cho DNC. Thật là kỳ cục. Tôi là tổng thống đương nhiệm, dẫn đầu trong các thăm dò dư luận từ đầu đến cuối; quyên tiền không phải là vấn đề gì lớn, và thậm chí nếu đúng vậy, thì tôi sẽ không bao giờ dùng đến Nhà Trắng theo kiểu đó. Cuối tháng, tôi công bố danh sách tất cả khách mời ở lại Nhà Trắng qua đêm trong nhiệm kỳ đầu tiên. Có khoảng vài trăm người, 85% là bà con, bạn của Chelsea, khách nước ngoài và các nhân vật khác, hoặc những người mà Hillary và tôi đã quen từ trước khi tranh cử tổng thống. Còn về những người ủng hộ cũng là bạn của tôi trong cuộc bầu cử năm 1992, tôi muốn càng nhiều người trong số họ có vinh dự ở lại Nhà Trắng trong một đêm càng tốt. Thường thì vì tôi làm việc muộn nên thời gian duy nhất tôi có thể tiếp đón mọi người một cách thân tình là vào buổi tối. Chưa có trường hợp nào tôi quyên tiền theo kiểu này. Những người chỉ trích tôi hình nhu muốn nói rằng chỉ những ai là bạn bè và ủng hộ tôi mới không nên được mời qua đêm. Khi tôi cho công bố danh sách, nhiều người có tên đã được báo chí phỏng vấn. Một phóng viên gọi điện cho Tony Campolo và hỏi ông có đóng góp cho tôi hay không. Khi ông trả lời có, thì anh ta hỏi tiếp bao nhiêu. Tony trả lời: "Tôi nghĩ khoảng 25USD. Hay 50USD cũng không chừng". Tay phóng viên liền nói: "Ô, tôi không muốn nói chuyện với ông" và cúp máy.

        Tháng 2 kết thúc bằng một niềm vui, khi Hillary và tôi dắt Chelsea và 11 bạn gái của nó đến Nhà hàng Bombay Club để mừng sinh nhật lần thứ 17 của nó, và sau đó đến New York để xem vài vở kịch, và. Hillary được trao giải thưởng Grammy nhờ ấn bản sách nói cuốn It Takes a Village. Cô ấy có giọng nói rất hay, và cuốn sách đầy những câu chuyên mà cô ấy thích kể cho mọi người nghe. Giải thưởng Grammy là một sự nhắc nhở khác rằng, ít ra ngoài đường Washington, rất nhiều người Mỹ có cùng mối quan tâm như chúng tôi.

        Giữa tháng 2, Thủ tướng Netanyahu đến thăm tôi để thảo luận về tình hình hiện tại của tiến trình hòa bình, và Yasser Arafat cũng đến với cùng mục đích vào đầu tháng 3. Netanyahu đang bị giới hạn về chính trị trong các hành động liên quan đến thỏa thuận Hebron. Người Israel mới chỉ vừa bầu cử trực tiếp thủ tướng của họ, do đó Netanyahu có nhiệm kỳ bốn năm, nhưng ông vẫn còn phải tập hợp liên minh đa số tại Knesset. Nếu mất liên minh với cánh hữu, ông ấy có thể thành lập chính phủ đoàn kết quốc gia với Peres và Công đảng, nhưng ông ta lại không muốn làm việc này. Những thành viên cứng rắn trong liên minh của ông biết rõ điều này và đang gây khó khăn cho ông trong việc tiến tới hòa bình bằng việc mở cửa sân bay Gaza hoặc thậm chí cho phép tất cả người Palestine từ dải Gaza trở về làm việc ở Israel, về tâm lý, Netanyahu cũng phải đối mặt với thách thức như Rabin: Israel phải nhượng bộ cái gì đó cụ thể - đất đai, lối ra vào, công ăn việc làm, sân bay - để đổi lại một cái gì đó ít hữu hình hơn: nỗ lực lớn nhất của PLO nhằm ngăn chặn khủng bố tấn công.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM