Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 03:21:59 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Đời tôi  (Đọc 193104 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #370 vào lúc: 09 Tháng Tư, 2016, 07:36:51 pm »


        43

        Trong hai tuần rưỡi đầu tiên của tháng 4, tôi gặp các nhà lãnh đạo thế giới. Thủ tướng John Major, Tổng thống Hosni Mubarak, và Thủ tướng Benazir Bhutto của Pakistan, Thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ Tansu Ciller, là hai nhà lãnh đạo nữ thông minh, hiện đại của các quốc gia Hồi giáo, đến thăm tôi.

        Trong lúc đó, Newt Gingrich đọc bài diễn văn nhân dịp 100 ngày ông ta nhận chức Chủ tịch hạ viện. Nghe ông ta phát biểu, bạn có thể nghĩ rằng phe Cộng hòa đã cách mạng hóa nước Mỹ chỉ sau một đêm, thay đổi hình thức chính quyền Mỹ sang một hình thức Dân chủ đại nghị, mà theo đó ông là thủ tướng, được giao phụ trách mọi việc đối nội, còn tôi với cương vị là tổng thống chỉ lo các hoạt động đối ngoại.

        Lúc này, đảng Cộng hòa đang chiếm lĩnh tin tức truyền thông, dựa trên cơ sở họ mới kiểm soát quốc hội và việc họ khẳng định chính họ đang tạo ra các thay đổi lớn. Trên thực tế, họ chỉ mới ban hành được ba phần tương đối nhỏ của bản hợp đồng, những phần mà tôi ủng hộ. Những quyết định khó khăn nhất đối với họ vẫn còn đang ở phía trước.

        Trong một bài phát biểu tại Hiệp hội chủ bút Mỹ, tôi chỉ rõ ra những phần nào của bản hợp đồng tôi đồng ý, những phần nào tôi sẽ tìm cách dung hòa, những phần nào tôi chống đối và sẽ phủ quyết. Ngày 14 tháng 4, bốn ngày sau khi Thượng nghị sĩ Dole thông báo việc ra tranh cử chức tổng thống, tôi âm thầm đăng ký tái cử. Vào ngày 18, tôi tổ chức một cuộc họp báo và phải trả lời hơn 20 câu hỏi về rất nhiều đề tài, đối ngoại cũng như đối nội. Qua ngày hôm sau chúng đều bị quên lãng và chỉ có hai từ trên môi của mọi người Mỹ: Thành phố Oklahoma.

        Buổi sáng, tôi được tin một chiếc xe tải cài bom đã nổ bên ngoài Tòa nhà Liên bang Alfred P. Murrah ở thành phố Oklahoma, biến nó thành một đống gạch vụn, giết chết một số lượng chưa biết bao nhiêu người. Tôi lập tức tuyên bố tình trạng khẩn cấp và gửi ngay một nhóm điều tra đến nơi. Khi thấy được mức độ to lớn của công tác cứu hộ, các đơn vị cứu hỏa và đội cứu hộ khẩn cấp từ mọi miền của đất nước đến giúp sức thành phố Oklahoma đào bới các đống gạch vụn trong một cố gắng tìm kiếm tuyệt vọng những người sống sót.

        Nước Mỹ bị choáng váng và xúc động vì tấn thảm kịch này; nó lấy đi sinh mạng của 168 người, trong đó có 19 trẻ em đang ở trong nhà trẻ của tòa nhà khi quả bom phát nổ. Hầu hết những người chết đều là nhân viên liên bang làm việc cho nhiều cơ quan có văn phòng được đặt trong tòa nhà Murrah. Nhiều người cho rằng đó là việc làm của những kẻ Hồi giáo quá khích, nhưng tôi rất cẩn trọng trong việc đưa ra các kết luận về thủ phạm.

        Không lâu sau vụ nổ bom, những nhân viên thi hành pháp luật ở Oklahoma đã bắt giữ Timothy McVeigh, một cựu chiến binh tự cảm thấy bị gạt ra ngoài xã hội thù ghét chính phủ liên bang. Vào ngày 21, McVeigh đã bị FBI câu lưu và khởi tố. Anh ta đã chọn ngày 19 tháng 4 để đánh bom Tòa nhà Liên bang vì đó là ngày kỷ niệm cuộc tấn công của FBI đánh vào Giáo phái David ở Waco, Texas - một sự kiện mà đối với những kẻ quá khích cực hữu là một thể hiện của sự lạm dụng độc đoán quyền lực chính phủ. Sự hoài nghi chống lại chính phủ đã hình thành tại Mỹ từ nhiều năm nay, và ngày càng có nhiều người Mỹ đẩy sự hoài nghi có tính lịch sử của người Mỹ đối với chính phủ lên thành sự thù hận. Sự hận thù này dẫn đến việc hình thành những nhóm vũ trang bác bỏ tính hợp pháp của quyền lực liên bang và đòi hỏi quyền lực phải nằm trong tay họ.

        Không khí hận thù còn được gia tăng bởi những buổi phát thanh của các tay dẫn chương trình cánh hữu, lan truyền những luận điệu kích động độc ác hàng ngày trên làn sóng, và các website khuyến khích người dân đứng lên chống lại chính phủ và chỉ dẫn cụ thể để làm việc này, kể cả việc hướng dẫn chế tạo bom.

        Sau vụ nổ bom ở thành phố Oklahoma, tôi cố gắng an ủi và động viên những người đã bị mất người thân nói riêng và cả nước Mỹ nói chung, và đẩy mạnh các nỗ lực để bảo vệ người Mỹ chống lại chủ nghĩa khủng bố. Trong hơn hai năm sau cuộc tấn công vào Trung tâm Thương mại Thế giới, tôi đã tăng nguồn lực chống khủng bố cho FBI và CIA và chỉ dẫn họ phải cùng nhau hợp tác chặt chẽ. Các nỗ lực củng cố pháp luật của chúng ta đã thành công trong việc dẫn độ nhiều tên khủng bố về Mỹ để xét xử sau khi chúng trốn ra nước ngoài, và ngăn chặn việc tấn công khủng bố vào Tòa nhà Liên hiệp quốc, tại các đường hầm Holland và Lincoln tại New York, và trên các máy bay bay từ Philippines về bờ biển phía Tây nước Mỹ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #371 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2016, 04:00:30 am »

        Hai tháng trước khi xảy ra cuộc tấn công vào thành phố Okla¬homa, tôi đã gửi sang quốc hội dự thảo luật chống khủng bố; ngoài nhiều đề nghị khác, dự luật này còn yêu cầu tuyển hơn 1.000 nhân viên bảo vệ pháp luật để chống khủng bố; yêu cầu thành lập một trung tâm chống khủng bố dưới sự chỉ huy của FBI nhằm phối hợp các nỗ lực của chúng ta; chấp thuận sử dụng các chuyên gia quân sự, thường bị cấm tham gia vào các lực lượng bảo vệ pháp luật nội địa; việc điều động này nhằm mục đích giúp đối phó chống lại các mối hiểm họa khủng bố bên trong nội địa liên quan đến các loại vũ khí hóa học, sinh học, và hạt nhân.

        Sau vụ thành phố Oklahoma, tôi yêu cầu các nhà lãnh đạo quốc hội phải xúc tiến ngay việc xem xét đạo luật này, vào ngày 3 tháng 5, tôi đề nghị có thêm các điều khoản bổ sung để củng cố nó: trao quyền pháp lý mạnh hơn để kiểm tra các sổ sách tài chính; quyền thực hiện việc theo dõi điện tử các nghi can khủng bố khi chúng di chuyển từ nợi này sang nơi khác, không cần phải xin lệnh của tòa án để ghi âm ở từng địa điểm cần thiết; gia tăng hình phạt khi cung cấp một cách có ý thức súng đạn hoặc chất nổ cho các hành động khủng bố chống lại các nhân viên chính phủ liên bang đương nhiệm hoặc đã về hưu cùng gia đình của họ; và bắt buộc đóng nhãn mác lên các vật liệu nổ để có thể truy ra tông tích của chúng. Một số các biện pháp này có thể gây ra tranh cãi nhưng, như tôi đã nói với một phóng viên vào ngày 4 tháng 5, "chủ nghĩa khủng bố chính là mối hiểm họa lớn nhât đến an ninh của người Mỹ". Ước gì tôi sai lầm trong nhận định này.

        Ngày chủ nhật, Hillary và tôi bay đến thành phố Oklahoma để tham dự buổi lễ tưởng niệm tại Trung tâm Hội chợ tiểu bang Oklahoma. Buổi lễ này được bà Cathy Keating, phu nhân của Thống đốc Frank Keating, tổ chức. Frank Keating là người tôi đã gặp hơn 30 năm về trước khi chúng tôi còn là sinh viên tại Georgetown. Sự đau khổ vẫn còn hiện rõ trên gương mặt của Frank và Cathy, nhưng họ và thị trưởng thành phố Oklahoma Ron Norick vẫn đứng lên đối dầu thách thức của chiến dịch tìm-và-tiếp cứu và giải quyết những nhu cầu đau buồn của người dân Oklahoma. Tại buổi lễ tưởng niệm này, mục sư Billy Graham được hoan hô nhiệt liệt khi ông tuyên bố: "Tinh thần của thành phố này và quốc gia này sẽ không thể bị đánh bại". Trong một nhận xét rất cảm động, ngài thống đốc nói rằng, nếu ai dó nghĩ người Mỹ đã mất khả năng yêu thương và chăm sóc đồng loại cũng như sự can đảm, thì hãy đến Oklahoma.

        Tôi gửi lời nhắn đến cả nước khi tuyên bố: "Các bạn đã mất rất nhiều, nhưng các bạn không mất mọi thứ. Và chắc chắn, các bạn sẽ không mất nước Mỹ, và chúng tôi sẽ sát cánh với các bạn ngày nào mà chúng ta còn cảm thấy cần thiết". Tôi chia sẻ quan điểm của một lá thư tôi nhận được từ một góa phụ trẻ, mẹ của ba đứa con mà người chồng đã bị chết trong vụ khủng bố chiếc máy bay của hàng không Pan Am 103 trên bầu trời Lockerbie, Scotland, vào năm 1988. Góa phụ trẻ này nói với những người đã mất người yêu quí nhất của họ đừng biến đau thương thành hận thù, và thay vào đó hãy làm những việc những người yêu quí đó "còn để lại, đảm bảo rằng cái chết của họ không trở nên vô ích". Sau khi tôi và Hillary đến thăm một số gia đình nạn nhân, tôi cần phải nhớ lại những lời nói đầy lòng nhân hậu đó. Một trong các nhân viên Mật vụ bị giết là Al Whicher, từng phục vụ trong đội bảo vệ tôi trước khi đến Oklahoma; vợ và ba người con của anh cũng nằm trong số các gia đình mà chúng tôi đến thăm.
        Thường xuyên bị gọi một cách dè bỉu là "những kẻ quan liêu liên bang", các nhân viên liên bang thiệt mạng vì họ đã phục vụ chúng ta, giúp đỡ những người lớn tuổi và những người tàn tật, hỗ trợ các nông gia và cựu chiến binh, củng cô pháp luật. Họ là những thành viên trong gia đình, bạn bè, người láng giềng, thành viên Hội phụ huynh học sinh và người lao động trong các cộng đồng ở đây. Không hiểu sao họ đã bị hình tượng hóa thành những ký sinh trùng vô cảm ăn bám vào các đồng đôla thuế mà dân chúng đóng cho chính phủ, đồng thời còn là những tay lạm dụng quyền lực trong đầu óc bị méo mó không những của Timothy McVeigh và những người có cảm tình với anh ta mà còn của rất nhiều người khác tố cáo họ làm việc vì quyền lực và tư lợi. Tôi tự hứa với chính mình là tôi sẽ không bao giờ dùng lại từ "những kẻ quan liêu liên bang" và tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để làm thay đổi những suy nghĩ chua chát và mù quáng, gây ra hành động điên cuồng nói trên.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #372 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2016, 04:04:50 am »

        Vụ nổ bom ở thành phô Oklahoma không làm chìm xuồng vụ Whitewater. Một ngày trước khi Hillary và tôi đến dự buổi lễ tưởng niệm, Ken Starr và ba trợ lý đến Nhà Trắng để chất vấn chúng tôi. Buổi làm việc diễn ra trong Phòng Hiệp ước. Cùng dự với tôi là hai viên chức thuộc Văn phòng cố vấn luật Nhà Trắng - Ab Mikva và Jane Sherburne và luật sư riêng của tôi - David Kendall cùng với cộng sự Nicole Seligman. Cuộc phỏng vấn này không có gì đáng chú ý, và khi kết thúc tôi nhờ Jane hướng dẫn Starr và các trợ lý đến phòng của Tổng thống Lincoln, với đồ đạc được chính bà Mary Todd Lincoln mang đến Nhà Trắng và một bản viết tay của bản Thông điệp Gettysburg do chính Tổng thống Lincoln viết để sau đó được dùng bán đấu giá lấy tiền giúp các cựu chiến binh. Hillary cho rằng tôi quá tử tế với bọn họ, nhưng tôi đã cư xử với họ theo cách tôi được giáo dục, và tôi vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ đơn giản là cuộc điều tra này sẽ được kết thúc theo đúng diễn tiến pháp luật.

        Cũng trong tuần lễ đó, người bạn lâu năm của tôi là Thượng nghị sĩ David Pryor thông báo ông sẽ không tham gia tái cử vào năm 1996. Chúng tôi biết nhau gần 30 năm. David Pryor và Dale Bumpers còn gần gũi với tôi hơn các nghị sĩ bang nhà chúng tôi; chúng tôi đã nối tiếp nhau làm thống đốc bang, và chúng tôi đã cùng nhau giữ cho bang Arkansas luôn là một tiểu bang Dân chủ tiến bộ trong khi các bang miền Nam khác rơi vào ảnh hưởng của đảng Cộng hòa. Pryor và Bumpers có những đóng góp vô giá đối với các việc làm và sự bình yên trong tâm hồn của tôi, không những vì họ đã hỗ trợ tôi khi có những vân đề khó khăn nan giải, mà còn vì họ là những người bạn của tôi, đã biết và hiểu tôi từ rất lâu. Họ có thể làm cho tôi phải lắng nghe, có thể chọc cười tôi, và họ nhắc nhở các đồng nghiệp của họ là tôi không phải là cái con người mà các vị ấy đọc thấy trên báo chí. Sau khi David về hưu, tôi thường mời ông đi đánh golf để hỏi ý kiến và cách nhìn của ông về các vấn đề đặt ra nếu như ông vẫn còn làm việc ở quốc hội.

        Vào buổi cơm tối tổ chức ngày 29 tháng 4, chiêu đãi các nhà báo tại Nhà Trắng, các ý kiến của tôi đều ngắn gọn, chỉ trừ một hai câu. Tôi tìm cách tỏ ra không hài hước. Thay vào đó, tôi cảm ơn tất cả báo chí về sự tường thuật đầy đủ và sâu sắc của họ đối với tấm thảm kịch thành phố Oklahoma, cũng như đối với các nỗ lực khổng lồ để khôi phục lại mọi thứ từ sự tàn phá và tôi cũng cam đoan với họ rằng chúng ta sẽ vượt qua các khó khăn này, và khi chúng ta bắt tay vào làm việc, chúng ta sẽ càng mạnh mẽ thêm, cũng giống như hai câu thơ của W.H.Auden:

        Trong sa mạc của trái tim khô cằn
        Hãy để cho mạch nước hàn gắn chảy lại.

        Vào ngày 5 tháng 5, tại lễ khai giảng của trường Đại học Tiểu bang Michigan, tôi phát biểu với các sinh viên tốt nghiệp, cả với các nhóm vũ trang du kích hoạt động tích cực tại những vùng đất xa xôi của bang Michigan. Tôi nhấn mạnh là tôi biết rõ hầu hết các thành viên của các nhóm này khi mặc quân phục vào những ngày cuối tuần và thao diễn quân sự, đã không hề phạm luật, và tôi ca ngợi những người đã lên án vụ đánh bom. Sau đó tôi mạnh mẽ lên án những ai đã đi xa hơn việc chỉ trích cay nghiệt bằng việc bênh vực cho những hành động bạo lực chống lại các nhân viên thi hành luật pháp và các viên chức nhà nước khác, và tự so sánh họ với các lực lượng dân quân Mỹ thời kỳ chống lại Thực dân Anh, "đang chiến đấu cho một nền dân chủ mà các bạn đang than thở phàn nàn".

        Trong những tuần lễ tiếp theo, cùng với việc lên án những người đã bênh vực bạo lực, tôi yêu cầu người dân Mỹ, kể cả những người dẫn chương trình phát thanh, phải cân nhắc cẩn thận các lời phát biểu của họ, để chắc chắn rằng chúng sẽ không khuyến khích bạo lực đối với những người có một tinh thần không vững bằng chính họ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #373 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2016, 04:12:28 am »

        Vụ thành phố Oklahoma đã nhắc nhở hàng triệu người Mỹ rằng họ phải cân nhắc lại lời nói và thái độ của họ đối với chính phủ và đối với những người có quan điểm khác họ. Khi làm như vậy, dần dần sẽ hình thành thái độ xa lánh chậm nhưng chắc chắn đối với những lời chỉ trích bừa bãi không bị ai lên án, đã trở nên quá quen thuộc trong đời sống chính trị của chúng ta. Những kẻ căm ghét chính phủ và những kẻ cực đoan vẫn còn đó, nhưng họ đang ở thế thủ, và trong thời gian còn lại của nhiệm kỳ của tôi, họ sẽ không bao giờ phục hồi lại được vị trí họ đã có được trước khi Timothy McVeigh thực hiện hành động mất nhân tính kia.

        Vào tuần lễ thứ hai của tháng 5, tôi lên chiếc Air Force One để bay đến Moscow dự lễ kỷ niệm 50 năm ngày Thế chiến hai chấm dứt tại châu Âu. Đến Moscow còn có cả Helmut Kohl, Francois Mitterrand, John Major, Giang Trạch Dân và nhiều nhà lãnh đạo khác, chuyến đi của tôi là một điều gây nhiều tranh cãi vì nước Nga đang lâm vào một cuộc chiến tranh đẫm máu chống những kẻ đòi ly khai tại nước Cộng hòa Chechnya có nhiều người Hồi giáo. Thương vong thường dân tăng lên rất cao, và hầu hết các nhà quan sát bên ngoài đều cho rằng Nga đã sử dụng sức mạnh quân sự quá mức cần thiết và không thực hiện đủ các hoạt động ngoại giao.

        Tôi đi lần này vì chúng tôi là những quốc gia đồng minh trong Thế chiến hai, cuộc chiến làm thiệt mạng một phần tám dân số của Liên bang Xô Viết lúc bấy giờ: 27 triệu người Liên Xô đã chết trong các trận đánh hoặc vì bệnh tật và đói rét. Và một lần nữa, chúng tôi lại là đồng minh với nhau. Chúng ta là đối tác chủ lực giúp cho sự phát triển về kinh tế và chính trị của nước Nga. Chúng ta hợp tác với nước Nga trong việc tìm kiếm an toàn và tiêu hủy các vũ khí hạt nhân, trong việc mở rộng một cách có trật tự khối NATO cũng như chương trình Đối tác Hòa bình, trong cuộc chiến chống lại chủ nghĩa khủng bố và tội ác có tổ chức. Cuối cùng, Yeltsin và tôi có hai vấn đề gai góc phải giải quyết: vấn đề nước Nga hợp tác với chương trình phát triển hạt nhân của Iran và vân đề làm sao và làm thế nào mở rộng NATO đồng thời đưa Nga vào vị trí Đối tác Hoà bình mà không làm cho Yeltsin phải trả giá trong cuộc bầu cử ở Nga năm 1996.
       
        Ngày 9 tháng 5, tôi cùng Giang Trạch Dân và nhiều nhà lãnh đạo khác đứng trên Quảng trường Đỏ để dự cuộc diễu binh của những cựu chiến binh lớn tuổi. Họ bước đi vai kề vai, và thường thì họ nắm tay và dựa vào nhau để cùng nhau giữ vững sức mạnh khi họ diễu binh một lần chót cho nước Mẹ Nga. Ngày hôm sau, sau các buổi lễ kỷ niệm, Yeltsin và tôi gặp nhau tại sảnh St. Catherine trong điện Kremlin. Tôi bắt đầu cuộc nói chuyện bằng vấn đề Iran. Tôi nói với Yeltsin rằng chúng ta đã cùng nhau làm việc để đưa vũ khí hạt nhân ra khỏi Ukraina, Belarus, và Kazakhstan; bây giờ chúng ta muốn chắc chắn rằng chúng ta không cho phép các quốc gia nào, Iran chẳng hạn, có thể làm hại đến cả hai đất nước chúng ta khi trở thành cường quốc hạt nhân. Yeltsin đã chuẩn bị sẵn cho chủ đề này; ngay lập tức ông nói rằng không một chiếc máy ly tâm hạt nhân nào sẽ được bán cho Iran, và gợi ý là chúng tôi chỉ nên bàn về vấn đề các lò phản ứng hạt nhân mà Iran cho là để phục vụ các mục đích hòa bình, cùng với ủy ban Gore - Chernomyrdin. Tôi đồng ý, miễn là Yeltsin cam kết công khai là Nga sẽ không chuyển cho Iran các công nghệ hạt nhân có thể được dùng vào mục đích quân sự. Boris trả lời đồng ý và chúng tôi bắt tay nhau. Chúng tôi cũng đồng ý sẽ bắt đầu tham quan các nhà máy sản xuất vũ khí vi sinh học vào tháng 8, như là một phần của một nỗ lực rộng lớn để cắt giảm mối hiểm họa của sự lan rộng của các loại vũ khí vi sinh và hóa học.

        Về vấn đề mở rộng NATO, khi tôi gián tiếp nói cho Yeltsin biết chúng tôi sẽ thực hiện trước cuộc bầu cử ở Nga vào năm 1996, thì cuối cùng, ông đồng ý cùng tham gia vào chương trình Đối tác Hòa bình. Cho dù ông không đồng ý công khai quyết định của ông, vì sợ bị là nhượng bộ quá nhiều, ông cam kết sẽ ký các văn bản này vào ngày 25 tháng 5. Như vậy là đủ đối với tôi. Chuyến đi hoàn toàn thành công.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #374 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2016, 04:17:30 am »

        Trên đường về, tôi dừng ở Ukraina để dự một buổi lễ kỷ niệm khác về Thế chiến hai, phát biểu trước sinh viên của một trường đại học, thực hiện một chuyến viếng thăm đầy xúc động đến Babi Yar, một khe núi phủ kín cây xanh, nơi mà gần 54 năm về trước, Phát xít Đức đã sát hại hơn 100.000 người Do Thái và nhiều nghìn chiến sĩ Ukraina, tù binh Xô Viết, và dân Digan. Ngay trước ngày hôm đó, Liên hiệp quốc đẫ biểu quyết gia hạn một cách không thời hạn Hiệp định cấm phổ biến vũ khí hạt nhân (NPT), là nền tảng của các nỗ lực của chúng ta nhằm ngăn chặn sự phát triển vũ khí hạt nhân từ hơn 20 năm qua. Vì vẫn còn một số quốc gia tìm cách sở hữu loại vũ khí này, nên việc gia hạn Hiệp ước NPT là một trong các mục đích không phổ biến vũ khí quan trọng nhất của tôi. Babi Yar và thành phố Oklahoma là những lời cảnh tỉnh về khả năng độc ác và hủy diệt của con người; chúng củng cố tầm quan trọng của NPT và bản thỏa thuận mà tôi đã đạt được trong việc giới hạn việc bán kỹ thuật hạt nhân của Nga cho Iran.

        Khi tôi trở về Washington, phe Cộng hòa bắt đầu khởi sự thực hiện các đề xuất của họ, và gần như tôi dành toàn bộ thời gian còn lại của tháng này để nỗ lực đánh bại họ, đe dọa sẽ phủ quyết các kê hoạch cắt giảm cả gói của họ, các cố gắng của họ để làm suy yếu chương trình nước sạch của chúng tôi, kể cả những cắt giảm ngân sách to lớn mà họ đề nghị trên lĩnh vực giáo dục, chăm sóc y tế, và viện trợ nước ngoài.

        Vào tuần lễ thứ ba của tháng 5, tôi thông báo, lần đầu tiên kể từ ngày thành lập nước Mỹ, rằng xe cộ sẽ bị cấm lưu thông trên đại lộ Pennsylvania phía trước hai khu phố đối diện Nhà Trắng. Tôi miễn cưỡng phải chấp nhận quyết định này sau khi một nhóm các chuyên gia từ Cơ quan Mật vụ, Bộ Ngân khố, và các chính phủ Cộng hòa và Dân chủ tiền nhiệm đã khuyên tôi nên làm như vậy là cần thiết để bảo vệ Nhà Trắng chống lại một cuộc đánh bom. Sau sự kiện nổ bom tại thành phố Oklahoma và cuộc tấn công vào hệ thông xe điện ngầm ở Nhật, tôi cảm thấy phải đồng ý với lời khuyên này, mặc dù tôi không thích nó.

        Vàồ cuối tháng, Bosnia lại xụất hiện trên các bản tin thời sự. Người Serbia lại bao vây chặt Sarajevo, và các tay súng bắn tỉa của họ lại bắt đầu nhắm bắn vào các trẻ em vô tội. Vào ngày 25 tháng 5, NATO bắt đầu mở những cuộc không kích vào các cứ điểm của Serbia tại Pale, và để trả đũa, người Serbia bắt giữ lính gìn giữ hòa bình của Liên hiệp quốc và xích họ vào các kho đạn tạm ở Pale như là những con tin để chống lại các cuộc không kích khác; họ cũng giết chết hai lính gìn giữ hòa bình người Pháp khi đánh chiếm một chốt tiền tiêu của Liên hiệp quốc.

        Sức mạnh không lực của chúng ta được sử dụng một cách tối đa tại Bosnia để thực hiện một nhiệm vụ nhân đạo lâu dài nhất trong lịch sử; để củng cố vùng cấm bay, nhằm giúp cho người Hồi giáo không bị người Serbia ném bom; và để duy trì một vùng oanh kích tự do bao quanh Sarajevo và các khu đông dân cư khác. Cùng với các lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên hiệp quốc và lệnh cấm vận, các phi công của chúng ta đã tạo ra một sự khác biệt lớn trong cuộc chiến: số thương vong giảm từ con số 130.000 vào năm 1992 xuống dưới 3.000 năm 1994. Thế nhưng cuộc chiến vẫn tiếp diễn, và cần phải làm thêm rất nhiều việc hơn nữa để kết thúc nó.

        Sự kiện đối ngoại chính trong tháng 6 diễn ra xung quanh Hội nghị thượng đỉnh G-7 do Jean Chrétien làm chủ nhà tại Halifax, Nova Scotia. Jacques Chirac, vừa được bầu làm tổng thống Pháp, đã ghé lại để gặp tôi trên đường đến Canada. Chirac có một tình cảm nồng hậu với nước Mỹ. Khi còn trẻ, ông có một thời gian sống ở Mỹ, kể cả một thời gian ngắn làm việc cho nhà hàng Howard Johnson ở thành phố Boston. Ông có một sự tò mò không thể cưỡng lại về rất nhiều lĩnh vực. Tôi rất quý ông, và cũng rất thích việc phu nhân ông ấy cũng có sự nghiệp chính trị riêng của mình.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #375 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2016, 04:23:47 am »

        Dù chúng tôi ưa thích nhau, nhưng mối quan hệ này bị căng thẳng vì quyết định của ông nối lại việc thử vũ khí hạt nhân của Pháp trong khi tôi đang cố gắng vận động sự ủng hộ của toàn thế giới về một hiệp ước cấm thử vũ khí hạt nhân toàn diện - vốn là mục đích của tất cả các tổng thống Hoa Kỳ từ thời Tổng thống Eisenhower. Sau khi Chirac trấn an tôi khi nào các cuộc thử nghiệm này chấm dứt, ông sẽ ủng hộ hiệp ước, chúng tôi chuyển sang vấn đề Bosnia, nơi ông có lập trường cứng rắn hơn đối với người Serbia so với người tiền nhiệm Mitterrand. Ông cùng John Major ủng hộ việc thành lập một lực lượng phản ứng nhanh để chống lại những cuộc tấn công vào lực lượng gìn giữ hòa bình Liên hiệp quốc; tôi cam kết sử dụng quân đội Hoa Kỳ để hỗ trợ họ cũng như các lực lượng Liên hiệp quốc khác ra và vào Bosnia nếu lực lượng này và các nhân viên gìn giữ hòa bình bình thường phải rút lui. Nhưng tôi cũng nói với Chirac nếu lực lượng này không làm được việc và các lực lượng Liên hiệp quốc buộc phải rút khỏi Bosina, dù chúng tôi sẽ phải dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí.

        Tại cuộc họp G-7, tôi có ba mục tiêu: vận động sự hợp tác của các nước đồng minh trong cuộc chiến chống lại chủ nghĩa khủng bố, tội ác có tổ chức, và buôn lậu chất gây nghiện; nhận định nhanh chóng các cuộc khủng hoảng tài chính, đối phó tốt với chúng hơn bằng các thông tin kịp thời và chính xác cùng với các sự đầu tư vào các quốc gia đang phát triển để giảm đói nghèo và đẩy mạnh trách nhiệm đối với việc bảo vệ môi trường; và cuối cùng là giải quyết một tranh chấp về thương mại nghiêm trọng với Nhật Bản.

        Hai mục tiêu đầu tiên nhanh chóng đạt được; mục tiêu thứ ba quả là một vấn đề khó khăn. Trong vòng hai năm rưỡi, chúng ta đã đạt được những tiến bộ với Nhật, hoàn tất được 15 thỏa thuận thương mại riêng rẽ. Tuy nhiên sau hai năm kể từ ngày Nhật Bản cam kết mở cửa thị trường cho xe hơi và phụ tùng xe hơi của Mỹ, sự mất cân đối trong toàn bộ cán cân thương mại giữa Mỹ và Nhật nằm đến hơn 50% trong khu vực này, và chúng ta đã không đạt được một sự tiến bộ nào cả. 80% việc mua bán xe hơi ở Mỹ là bán xe hơi Nhật; trên thị trường Nhật, nguồn xe hơi của mỗi nước nhập khẩu vào nước này chỉ được chiếm 7% thị phần, và các quy định cứng nhắc của chính phủ Nhật ngăn cản việc xuất khẩu phụ tùng xe hơi của chúng ta vào thị trường nước họ. Mickey Kantor đã đi đến tận cùng của sự kiên nhẫn và đề nghị áp thuế 100% đối với các loại xe cao cấp của Nhật. Trong cuộc gặp gỡ với Thủ tướng Murayama, tôi nói với ông rằng vì mối quan hệ an ninh giữa chúng ta và tình trạng chậm lại của nền kinh tế Nhật, Hoa Kỳ sẽ tiếp tục thương thảo với Nhật, nhưng chúng ta sẽ sớm có hành động. Vào cuối tháng, chúng tôi đạt được hành động đó. Nhật Bản đồng ý cho 200 đại lý bán xe hơi Mỹ, và cho thêm 1000 đại lý bán xe Mỹ trong năm năm tới; các qui định của pháp luật Nhật không cho nhập khẩu phụ tùng xe hơi Mỹ được thay đổi; các nhà sản xuất xe hơi sẽ gia tăng sản lượng sản xuất tại Mỹ và sử dụng nhiều phụ tùng xe của Mỹ hơn.

        Trong suốt thời gian tháng 6, tôi còn bị lôi cuốn vào một cuộc đấu tranh chống lại đảng Cộng hòa về vấn đề ngân sách. Vào ngày đầu tháng, tôi đến một trang trại ở Billings, bang Montana để vạch rõ các sự khác biệt giữa quan điểm của tôi vế các vấn đẽ nông nghiệp và quan điểm của đảng Cộng hòa tại quốc hội. Chương trình trợ giúp nông nghiệp phải được tái chấp thuận vào năm 1995, và là một phần trong cuộc tranh luận về vấn đề ngân sách. Tôi nói với các gia đình nông dân rằng trong khi tôi ủng hộ một sự cắt giảm khiêm tốn trong toàn bộ các chi tiêu về nông nghiệp, đảng Cộng hòa lại chủ trương cắt giảm một cách đột ngột. Trong nhiều năm đảng Cộng hòa được ái mộ hơn đảng Dân chủ ở vùng nông thôn Hoa Kỳ vì họ bảo thủ về văn hóa, nhưng khi đến chân tường thì đảng Cộng hòa quan tâm nhiều hơn đến giới chủ nông nghiệp hơn là đời sống của các gia đình nông dân.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #376 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2016, 04:28:56 am »

        Tôi đi cưỡi ngựa, không chỉ vì tôi thích môn này và thích cảnh vật bao la của vùng Montana mà còn muốn chứng tỏ cho thấy tôi không phải là một con người xa lạ với một nền tảng văn hoá đồng quê được người Mỹ ủng hộ. Sau cuộc viếng thăm, người đi tiền trạm của tôi, Mort Engleberg, đã hỏi một trong những người tôi đến thăm là ông ta nghĩ thế nào về tôi. Người nông dân này trả lời, "Ông ấy cũng được. Và ông ấy không phải như những gì người ta đã gán cho ông". Đây là câu nói tôi được nghe rất nhiều vào năm 1995, và tôi hy vọng sẽ không phải đến từng cử tri một để sửa lại nhận thức sai lầm của họ về tôi.

        Cuộc cưỡi ngựa của tôi trở nên lý thú khi một trong các nhân viên Mật vụ đi theo tôi ngã ngựa; anh ta không hề hấn gì, nhưng con ngựa thì phóng đi như một quả tên lửa bay qua cánh đồng bao la. Trước sự ngạc nhiên của các phóng viên và người dân Montana đang nhìn theo, phó chánh văn phòng của tôi là Harold Ickes phóng theo chú ngựa đang đào tẩu, bắt nó lại và dắt trả lại cho khổ chủ. Hành động dũng cảm của Harold có vẻ như hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh một nhà hoạt động cấp tiến gốc thành phố của anh ấy. Khi còn là thanh niên, anh từng làm việc cho các trang trại miền viễn tây, và đã không quên kỹ năng cưỡi ngựa của mình.

        Ngày 5 tháng 6, Henry Cisneros và tôi công bố một "Chiến lược quốc gia về quyền sở hữu nhà", bao gồm danh sách cả trăm việc mà chúng tôi phải làm để tăng quyền sở hữu nhà của hai phần ba dân số nước Mỹ. Việc giảm mạnh thâm thủng ngân sách đã giúp hạ thấp lãi suất thế chấp cho dù nền kinh tế có tăng trưởng, và trong vài năm kế tiếp, chúng tôi sẽ đạt được chỉ tiêu của Henry lần đầu trong lịch sử nước Mỹ.

        Cuối tuần đầu của tháng 6, tôi lần đầu tiên phủ quyết một đạo luật cắt giảm chi tiêu cả gói 16 tỷ đôla của đảng Cộng hòa, vì nó cắt giảm quá nhiều các chi tiêu về giáo dục, dịch vụ công cộng, và bảo vệ môi trường, trong khi lại không đụng chạm gì đến các chương trình vô bổ xây dựng các xa lộ mang tính phô trương, các trụ sở tòa án, và các toà nhà hành chính liên bang, là những công trình đầy tính làm kiểng của các đảng viên Cộng hòa. Cho dù nhìn chung họ ghét chính phủ, nhưng cũng như hầu hết những người đương nhiệm khác, họ vẫn sẽ chi xài sao cho họ có thể tiếp tục tái cử. Tôi đề nghị sẽ cùng làm việc với các thành viên đảng Cộng hòa để sẵn sàng cắt giảm chi tiêu, nhưng tuyên bố rằng cắt giảm đó sẽ phải đến từ những dự án không cần thiết và các dự án mua lòng cử tri, chứ không lấy từ các chương trình đầu tư cho trẻ em cũng như cho tương lai của chúng ta. Vài ngày sau, tôi còn có một động lực khác cho những sự đầu tư này, khi em trai của Hillary, Tony, và vợ là Nicole vừa hạ sinh thêm một cháu trai - Zachary Boxer Rodham.

        Tôi vẫn phải tìm cách làm thế nào để cân bằng giữa đối đầu và thỏa hiệp khi tôi đến Claremont, bang New Hampshire gặp Chủ tịch hạ viện Gingrich. Tôi nói với Newt rằng thật là một điều tốt đối với ông ta nếu như ông ta tổ chức một buổi nói chuyện với dân chúng ở New Hampshire như cách tôi đã làm năm 1992, và ông đã thống nhất với tôi về việc này. Cả hai chúng tôi đều khai mào cuộc họp bằng các nhận xét tích cực, cho rằng cần có một cuộc tranh luận trung thực và hợp tác với nhau thay vì kiểu miệt thị nhau được mô tả trên các bản tin thời sự buổi tối. Gingrich còn nói đùa rằng ông ta đã bắt chước tôi trong chiến dịch tranh cử khi dừng lại cửa hàng Dunkin' Donuts trên đường -đến dự buổi họp.

        Khi trả lời các câu hỏi do công dân đặt ra, chúng tôi đã thống nhất cùng nhau làm việc về cải tổ tài chính trong vận động tranh cử; và thậm chí bắt tay với nhau khi bàn đến việc này; thảo luận với nhau về các vấn đề mà quan điểm của chúng tôi đối lập hẳn nhau; bất đồng một cách văn minh lịch sự với nhau về vấn đề y tế; và không thống nhất với nhau về sự thiết thực của Liên hiệp quốc và vấn đề quốc hội có nên tài trợ tổ chức AmeriCorps hay không.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #377 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2016, 04:35:09 am »

        Cuộc thảo luận với Gingrich được dư luận đón nhận một cách phấn khởi trong một đất nước đã quá mệt mỏi vì những cuộc đấu đá giữa hai đảng với nhau. Hai trong số các nhân viên Mật vụ của tôi, vốn là những người không bao giờ nói một cái gì dính đến chính trị, đã tâm sự với tôi rằng họ cảm thấy rất sung sướng khi hai chúng tôi có những cuôc thảo luận tích cực với nhau. Ngày hôm sau, tại cuộc họp báo của Nhà Trắng về các vấn đề doanh nghiệp nhỏ, nhiều đảng viên cộng hòa cũng có những phát biểu tương tự. Tôi nghĩ nếu tôi và ngài chủ tịch hạ viện mà tiếp tục theo được một con đường như vậy thì chúng tôi sẽ giải quyết được hầu hết các sự khác biệt giữa chúng tôi và đó là một điều tốt cho nước Mỹ. Ưu điểm lớn nhất của Newt Gingrich là ông ta là một người có đầu óc rất sáng tạo, linh hoạt, luôn tràn đầy các ý tưởng mới. Nhưng đó không phải là những đức tính đã giúp cho ông đạt đến chức chủ tịch hạ nghị viện; chính việc đả kích dữ dội nhắm vào đảng Dân chủ đã giúp ông đạt chiếc ghế này. Thật khó để chế ngự nguồn sức mạnh của ông, Newt đã bị nhắc nhở ngay ngày lôm sau như thế khi ông ta bị Rush Limbaugh và người lãnh đạo bảo thủ của Nghiệp đoàn khối Manchester chỉ trích vì đã quá thân mật với tôi. Thật là một sai lầm khi về sau, sự thân mật này đã không được ông lặp lại, ít nhất là ở nơi công cộng.

        Sau cuộc gặp mặt làm việc, tôi đến Boston để gây quỹ cho Thượng nghị sĩ John Kerry, đang chuẩn bị tái ứng cử và sẽ phải đối mặt với một đối thủ nặng ký là thống đốc Bill Weld. Tôi có quan hệ tốt với Weld; có thể xem ông là một Thống đốc Cộng hòa tiến bộ nhất, nhưng tôi không muốn Kerry mất ghế tại thượng viện. Kerry là một trong các nhân vật có thẩm quyền nhất trong thượng viện về lĩnh vực môi trường và công nghệ cao. Ông cũng dành ra một số lượng thời gian đặc biệt để nghiên cứu các vấn đề bạo lực trong lứa tuổi thanh niên, một vấn đề ông rất quan tâm vì ông từng là một công tố viên. Quan tâm đến một vấn đề sẽ không kiếm được phiếu bầu trong thời gian trước mắt, nhưng sẽ tạo ra được một ảnh hưởng rất lớn trong tương lai, và đó chính là một đức tính rất tốt của một nhà chính trị.

        Ngày 13 tháng 6, trong một thông điệp truyền hình được truyền đi từ Phòng Bầu dục, tôi đề nghị một kế hoạch cân đối ngân sách trong 10 năm. Các nghị sĩ Cộng hòa đề nghị thực hiện kế hoạch đó trong bảy năm, với những sự cắt giảm lớn lao các khoản chi tiêu trong lĩnh vực giáo dục, chăm sóc y tế, bảo vệ môi trường, cùng với các khoản cắt giảm thuế rất lớn. Ngược lại kế hoạch của tôi không có những cắt giảm ngân sách trong lĩnh vực giáo dục, chăm sóc sức khỏe cho người già, và cung cấp các hỗ trợ cần thiết cho các gia đình để cải cách an sinh có thể có hiệu quả, hoặc thực hiện các biện pháp cơ bản bảo vệ môi trường. Kế hoạch này cũng hạn chế việc cắt giảm thuế đối với những người có thu nhập trung bình, với một sự nhấn mạnh vào việc giúp đỡ các bậc cha mẹ Mỹ chi trả các khoản học phí đại học đang tăng nhanh. Và với sự cân đối ngân sách trong 10 năm, thay vì bảy năm, ảnh hưởng co giãn hàng năm của kế hoạch sẽ nhẹ hơn, làm giảm đi rủi ro trì hãm phát triển kinh tế.

        Thời điểm và nội dung cốt lõi của bản thông điệp đã gặp sự chống đối của nhiều thành viên đảng Dân chủ và một vài thành viên chính phủ cũng như ban tham mưu của tôi; những người này cho rằng hãy còn quá sớm để đưa ngân sách vào thảo luận với đảng Cộng hòa; lúc này, sự ủng hộ của công chúng đối với họ xuống thấp vì họ đang phải ra quyết định chứ không còn được nói không với kế hoạch của tôi nữa, và nhiều thành viên đảng Dân chủ cho rằng thật là điên rồ nếu lúc này tôi lại nhảy ra ngáng đường bằng một chương trình hành động của tôi trừ khi buộc phải làm vậy. Sau những chỉ trích mà chúng tôi phải hứng chịu sau hai năm đầu cầm quyền của tôi, họ nghĩ rằng cứ để cho đảng Cộng hòa chịu cảnh gậy ông đập lưng ông ít nhất trong một năm.

        Đây là một luận cứ đầy thuyết phục. Tuy nhiên, tôi là tổng thống; tôi là người lãnh đạo đất nước, và chúng tôi đã cắt giảm một phần ba thâm thủng ngân sách mà không cần ủng hộ của đảng Cộng hòa. Nếu sau này, tôi buộc phải phủ quyết các dự luật ngân sách của đảng Cộng hòa, tôi sẽ thực hiện nó sau khi đã chứng tỏ cho mọi người thấy đã cố gắng nỗ lực hết mình nhằm đạt được các thỏa thuận nhưng không được. Hơn nữa tại New Hampshire, Chủ tịch hạ viện và tôi đã cam kết cùng nhau làm việc. Tôi muốn làm đúng phần mình trong thỏa thuận đó.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #378 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2016, 04:38:37 am »

        Quyết định về ngân sách của tôi được sự hỗ trợ của Leon Panetta, Erskine Bowles, gần như toàn bộ nhóm phụ trách kinh tế, những người có quan điểm tích cực chống thâm hụt của đảng Dân chủ tại quốc hội, và Dick Morris, người đã làm cố vấn cho tôi từ cuộc tuyển cử năm 1994. Hầu hết các nhân viên của tôi đều không thích Dick vì anh ta rất khó nói chuyện, hay nói lòng vòng theo các thủ tục đã được thiết lập từ lâu của Nhà Trắng, và đã từng làm việc cho đảng Cộng hòa. Đôi khi anh ta hay đi lệch ra ngoài lĩnh vực mình được giao phụ trách và muốn chính trị hóa quá nhiều chính sách ngoại giao, nhưng tôi đã có một quá trình làm việc đủ lâu với anh ta để biết khi nào chấp nhận, khi nào phải bác bỏ sự cố vấn của anh ta.

        Nội dung chính Dick hay cố vấn cho tôi là thực hiện kiểu chính trị "tam giác hóa", vượt qua sự khác biệt của các nghị sĩ Dân chủ và Cộng hòa, và chấp nhận các ý tưởng nào tốt nhất từ cả hai phía. Đối với nhiều người cấp tiến và một số nhân vật trong báo giới, việc tam giác hóa là một thỏa thuận không có sức thuyết phục, một thủ đoạn hèn hạ để được tái cử. Trên thực tế đây là một cách khác nhằm nói rõ điều mà tôi đã ủng hộ khi còn làm thống đốc, đối với Hội đồng Lãnh đạo đảng Dân chủ, và vào năm 1992 trong chiến dịch tranh cử. Tôi luôn tìm cách tổng hợp các ý tưởng mới cũng như các giá trị truyền thống và thay đổi các chính sách của chính phủ khi các điều kiện thay đổi. Tôi không tách rời các sự khác biệt giữa những người có tư tưởng cấp tiến và những người có tư tưởng bảo thủ; thay vào đó, tôi nỗ lực xây dựng một sự thống nhất chung. Và khi các khác biệt với đảng Cộng hòa về vấn đề ngân sách sẽ dồn dập xảy đến, cách tiếp cận của tôi sẽ không tránh khỏi các sự chỉ trích. Cuối cùng thì vai trò của Dick cũng được công chúng biết đến và anh ta là người thường xuyên có mặt trong các buổi làm việc hoạch định chiến lược hàng tuần của chúng tôi, thường được tiến hành vào mỗi tối thứ tư. Tôi cũng đưa vào danh sách tham dự Mark Penn cùng với người cộng tác của ông là Doug Schoen, có trách nhiệm làm công tác thăm dò dư luận cho chúng tôi. Penn và Schoen là một ê kíp làm việc tốt cùng chia sẻ triết lý hành động mới của đảng Dân chủ do tôi đề xuất và sẽ cộng tác với tôi cho đến hết nhiệm kỳ tổng thống. Không lâu sau, chúng tôi còn được sự cộng tác của cố vấn phụ trách báo chí Bob Squier, một cựu chiến binh và cộng tác viên của ông, Bill Knapp, là một người có nhiều sự hiểu biết có thể đề xuất và theo dõi thực hiện các chính sách.

        Ngày 29 tháng 6, cuối cùng tôi đạt được một sự thỏa thuận với đảng Cộng hòa về đạo luật tái cắt giảm, khi họ đồng ý không cắt 700 triệu đôla cho giáo dục, tổ chức AmeriCorps, và chương trình nước uống sạch. Thượng nghị sĩ Mark Hatfield, chủ tịch ủy ban Phân bổ Ngân sách của thượng nghị viện và là đảng viên Cộng hòa cấp tiến, đã làm việc chặt chẽ với Nhà Trắng để đi đến sự thỏa hiệp này.

        Ngày hôm sau tại Chicago, khi nói chuyện với các nhân viên cảnh sát và công dân bị thương tật vì súng tấn công, tôi lên tiếng bảo vệ cho lệnh cấm sử dụng loại vũ khí này và đề nghị quốc hội bảo trợ dự luật của Thượng nghị sĩ Paul Simon để lấp đi một lỗ hổng to của luật pháp và ngăn chặn việc giết hại các nhân viên cảnh sát. Một nhân viên cảnh sát nói với tôi rằng anh ta đã sống sót qua các trận đánh ác liệt trên chiến trường Việt Nam mà không bị một vết thương nào, nhưng đã suýt chết vì một tên tội phạm sử dụng súng tấn công bắn nhiều phát vào người anh. Pháp luật hiện nay đã ngăn cấm việc sử dụng loại bắn xuyên áo giáp của nhân viên cảnh sát. Nhưng lệnh cấm các loại đạn không dựa trên khả năng xuyên thép mà bởi chất liệu chế tạo; một số các nhà sản xuất có kỹ thuật tốt đã khám phá các thành phần mà luật không đề cập có thể được sử dụng để sản xuất các loại đạn có thể xuyên thủng áo giáp và giết chết các nhân viên cảnh sát.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #379 vào lúc: 10 Tháng Tư, 2016, 04:45:26 am »

        Hiệp hội Súng trường Quốc gia (NRA) chắc chắn sẽ chống lại đạo luật này, nhưng họ đang yếu thế hơn năm 1994. Sau khi giám đốc điều hành của NRA gọi các nhân viên bảo vệ luật pháp liên bang là những "tên côn đồ mang giày ủng", cựu Tổng thống Bush đã từ bỏ tổ chức này để phản đối. Trước đó vài tháng, tại California, diễn viên hài Robin Williams đã chế giễu sự chống đối của NRA đối với việc cấm sử dụng các loại đạn có sức sát thương đối với các nhân viên cảnh sát bằng một câu châm biếm rất hay: "Lẽ tất nhiên là chúng ta không ngăn cấm được các loại đạn này. Các thợ săn rất cần đến chúng. Vì đâu đó trong các cánh rừng, có một con nai mặc áo chống đạn Kevlar!". Khi chúng tôi bước vào sáu tháng cuối năm 1995, tôi hy vọng sự phản đối của cựu Tổng thống Bush và danh hài Robin báo trước sự đồng cảm lớn hơn đối với vấn đề sử dụng súng.

        Vào tháng 7, việc đâu đá giữa hai đảng dịu bớt đi. Ngày 12, tại trường Trung học James Madison ở Vienna, bang Virginia, tôi tiếp tục các nỗ lực để nhân dân Hoa Kỳ xích lại gần nhau hơn nữa, lần này về chủ đề tự do tôn giáo.

        Có rất nhiều tranh luận về phạm vi cho phép các biểu hiện tôn giáo ở các trường công. Theo một số viên chức ngành giáo dục và giáo viên thì Hiến pháp không cho phép làm việc này. Nhận định này hoàn toàn không đúng. Học sinh được quyền tự do cầu nguyện một cách cá nhân hay tập thể; các câu lạc bộ tôn giáo được đối xử ngang bằng như các tổ chức ngoại khóa khác; vào thời gian rảnh, học sinh được tự do đọc các sách về tôn giáo; chúng cũng có thể diễn đạt các quan điểm về tôn giáo trong các bài làm ở nhà hay trong các bài tập. Và chúng cũng có quyền mặc những chiếc áo mang các dòng chữ ca ngợi tôn giáo, giống như chúng có quyền mặc những chiếc áo mang các dòng chữ đề cao các chủ đề khác.

        Tôi yêu cầu Bộ trưởng Reno và Bộ trưởng Riley chuẩn bị một bản giải trình chi tiết về phạm vi các biểu hiện tôn giáo được phép thực hiện trong các trường học và cung cấp cho tất cả các trường tại Hoa Kỳ một bản trước khi niên học mới bắt đầu. Khi bản tài liệu này được phổ biến, nó đã giúp làm giảm một cách cơ bản các sự mâu thuẫn và kiện tụng về vấn đề này, và qua đó giành được sự ủng hộ của các giới tôn giáo và chính trị.

        Tôi có một quá trình lâu dài làm việc về vấn đề này, từng thiết lập một mối quan hệ giữa Nhà Trắng với các cộng đồng tôn giáo, đã ký đạo luật Tái phục hồi tự do tôn giáo. Đến gần cuối nhiệm kỳ tổng thống thứ hai của tôi, giáo sư Rodney Smith, một chuyên gia về tu chính án thứ nhất, cho rằng chính phủ tôi đã làm nhiều việc để bảo vệ và thúc đẩy sự tự do tôn giáo hơn bất cứ chính phủ nào từ thời Tổng thống James Madison. Tôi không biết nhận định này có đúng hay không, nhưng tôi đã cố gắng hết mình.

        Một tuần sau sự kiện tự do tôn giáo dó, tôi phải đối mặt với thách thức đương thời lớn nhất là việc xây dựng một cộng đồng nước Mỹ đoàn kết hơn: chương trình hành động tích cực. Hành động tích cực ở đây có nghĩa là đưa ra các ưu tiên về tuyển dụng vào các cơ quan chính phủ cho đôi tượng sắc tộc thiểu số và phụ nữ; ưu tiên trong các hợp đồng sản xuất và dịch vụ, các khoản cho vay dành cho các hoạt động kinh doanh nhỏ, và việc nhận vào học tại các trường đại học. Mục đích của chương trình hành động tích cực là để giảm bớt ảnh hưởng của việc loại trừ một cách có hệ thống một số tầng lớp dân chúng dựa trên sắc tộc hoặc giới tính đối với các cơ hội dành cho những người khác trong xã hội. Chính sách này được bắt đầu dưới thời các Tổng thống Kennedy và Johnson, và được chính quyền Tổng thống Nixon mở rộng, với sự ủng hộ mạnh mẽ của hai đảng. Chương trình được thực hiện trên một nhận thức là ảnh hưởng của các sự phân biệt trong quá khứ không thể được loại trừ chỉ bằng việc thông qua các đạo luật chống lại tệ nạn này từ bây giờ trở đi mà thôi, cũng như ý muốn tránh việc đưa ra chỉ tiêu cơ cấu, khiến ưu tiên được dành cho những người không có khả năng và gây sự phân biệt ngược lại đối với những người đàn ông da trắng.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM