chào các bác
chào bác mạnh 1427. cùng là lính chiến nhưng nghe câu chuyện của bác thấy hay quá sao bác khôg kể tiếp đi. Câu chuyện thời kì đó chưa ác liệt nhưng thật hấp đãn
Chào các bác .
Chào bác DangTienQD3 ,vâng tôi đang viết tiếp đây bác ạ ,trong phần này cũng có một số đoạn tôi cũng đã trích đăng ở phần trước rồi ,nhưng tôi xin phép được ghép vào đây cho liền mạch chuyện mong các bác thông cảm nhé .
Tiếp theo ...
Tiếng cười nói cứ lớn dần và rộn ràng hơn, người cảnh giới vẫn được duy trì ở các hướng chủ yếu ,vậy là một đêm cùng anh em ngồi thức trắng.....
Cuối năm 82 ,đầu năm 83, C4 -d7-e14,vẫn ở trong Lao Chải ,lại một mùa đông nữa đến,cứ nói đến mùa đông ở trên các mỏm chốt trong Lao Chải thì cảm thấy đến ghê người ,có những năm tuyết phủ trắng cả các ngọn núi ,mỏm đồi ,cái rét như cắt da ,cắt thịt ,chỉ có lửa ,những ngọn lửa kia mới làm cho con người được ấm lại,có hôm bình lặng anh em ngồi đốt lửa sưởi cả ngày ,lẫn đêm ,ngày ấy đa phần là lính 79-80-81 mãi sau này bổ sung thêm một số anh em lính 83,đơn vị tôi vẫn nằm trên 1427,thời gian này tuy không có tiếng súng bộ binh,nhưng thương vong của anh em mình vẫn thường xẩy ra vì đạn pháo của bọn Trung Quốc luôn bắn vào các điểm chốt của ta ,thường là không có giờ giấc ,quy tắc nào ,cứ trời quang mây quan sát thấy gì là bọn chúng bắn sang trận địa của mình .
-Trên mỏm chốt 1427 ,gọi là mỏm chốt, nhưng 1427 là một ngọn núi đất chiếm diện tích đến 80%,có một số cây cối xanh tốt quanh năm,đứng từ cầu khỉ kho 12b nhìn lên mỏm chốt này rất rộng lớn ,một màu xanh của cây lá, nhưng chủ yếu bạt ngàn là cây vầu,mỗi lần đạn pháo ,đạn cối ,h12 bắn vào,cây cối đổ ngổn ngang,đất đá bị cày xới ,từng mảng rừng bị khô héo.Thật đúng là không có gì tàn phá bằng chiến tranh, và thiên nhiên hủy hoại .
-Cũng như bao buổi chiều khác ,tôi xuống trung đội DKZ uống nước ngồi chơi ,bất chợt nghe tiếng nổ liên hồi ,từng loạt h12 bay gầm rú như đàn ong khổng lồ vỡ tổ,vút...v..ú..t ,tiếp sau đó là những tiếng nổ liên hồi ghê rợn,đất đá rơi ào ào lên mái nhà âm,tiếng vo vo của mãnh đạn găm vào bờ đất phầm phập,khói bụi ,mùi thuốc nổ ùa vào căn hầm làm ngạt thở,pháo bắn vào trận địa dữ dội quá,anh em khẩu đội Dkz vào hầm trú ẩn,mọi người vẫn an toàn,bổng nghe tiếng gọi từ mấy khẩu đội cối từ trên sườn đồi vọng xuống.
-Anh Mạnh ơi có người bị thương...
Giọng ông Quang khàn đục không lẫn vào đâu được,mồm vừa gọi vừa giơ cái áo đẫm máu lên vẩy.
-Anh Cừ hỏi lại, có nặng không,bị vào chổ nào ,mấy người ,từ trên khẩu đội cối đáp xuống có 2 người...
Trong lúc đó pháo vẫn bắn vào trận địa,anh Cừ cùng mấy anh em và tôi chạy lên,rẽ tắt về hậu cần lấy túi bông băng và bộ nẹp,khi ra đến cửa hầm ban chỉ huy ,tôi thấy một cái đầu thò ra hỏi .Đứa nào bị thương đấy ,tôi không trả lời cứ thế chạy ngược dốc lên,đang chạy lên,khi nhảy qua một hố bắn cá nhân ,thì từ dưới hố bắn,có một cánh tay giơ lên túm lấy cổ chân , làm tôi xuyết bị ngã xuống giao thông hào .
-Pháo đang bắn ác thế anh chạy đi đâu vậy,...? nhìn lại tôi thấy cậu Nguyên đang ngồi dưới hố bắn cá nhân ,đặc tính của Nguyên là mỗi khi pháo bắn vào trận địa dữ dội,hay là thưa thớt,cũng cứ ra ngồi ngoài hố bắn cá nhân cùng khẩu AK,và bao xe lựu đạn,không bao giờ vào hầm chữ A tránh pháo và hôm nay cũng vậy.
-Ông nào bị thương đấy anh Mạnh ơi..Vẫn là . Nguyên lại hỏi tiếp .
-Tôi vẫn chạy ,vừa chạy vừa trả lời,là cậu Thơm, thế là Nguyên xách súng nhảy lên khỏi hố chạy theo tôi,lên đến nơi mồm mũi tranh nhau để thở,Cậu Năm lính 79 bị vào bả vai trái mảnh đạn theo đầu xương bả vai ngoài xuyên vào đến đốt cổ 7,còn cậu Thơm bị vào phần mềm ở cánh tay bên trái, cũng may là không bị đứt động mạch,và một số vết thương ở đùi chân bên trái ,đang băng bó cho cậu Năm thì thấy ông y sỹ từ trên C3 bb chạy xuống , hai anh em băng bó cho hai người ,còn mấy anh em ở khẩu đội đi chặt cây làm đoàn khênh,chỉ có mấy cây đoàn cáng mà phải chạy đi chạy lại không biết mấy chục lần,vì pháo bắn vào trận địa dữ dội quá ,khói bụi mù mịt trùm lên kín cả trận địa,vì vậy không làm sao chặt được .
-Mấy hôm trước Tôi bảo chặt thì không nghe ,cứ bảo kiêng cữ,xui,xẻo,thế rồi những loạt đạn pháo vượt tầm và thưa dần,mấy anh em cũng chặt được hai cây đoàn cáng,nhưng rồi cũng có khênh được đâu ,dốc dựng đứng cõng cũng khổ ,khênh cũng không xong,cuối cùng hai người phải để anh em dìu đi từng bước một xuống theo con dốc,và ngay trong đêm ấy hai người củng về đến trạm phẫu e14 ở cầu khỉ.
-Những trận pháo vẫn bắn vào các điểm chốt của bộ đội ta liên tục,ngày càng tăng dần theo nhịp độ,đi lại càng khó khăn ,đời sống sinh hoạt của anh em vô cùng thiếu thốn,muỗi ,vắt ,ruồi vàng,anh em ở trong đơn vị bị sốt nhiều,có lần anh em sốt nhiều quá chỉ còn 4-5 người là không bị những cơn sốt hành hạ,cộng với ghẻ, lở nước ,chỉ có mắm tôm,mắm tôm vẫn là thức ăn chính,nhưng cũng không đủ,thi thoảng cũng được cung cấp ít cá khô ,loại cá chuồn ướp muối phơi khô cong lại ,mặn tưởng chừng như không nuốt nổi ,nhưng có cá ăn là niềm hạnh phúc lắm rồi,rau xanh càng khan hiếm,ăn uống thiếu chất phần nhiều anh em da vàng vọt ,xanh xao....
''còn nữa ''