Tài-1986- D212
Thành viên
Bài viết: 80
Hồ Ngọc Tài. Củ Chi
|
|
« Trả lời #91 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2015, 06:55:43 pm » |
|
Thế là sau chuyến đi mua heo 7 ngày về cho đơn vị đến ngày: 28/12/1987.(28 tết) Khoảng 4 giờ chiều đoàn đi mua heo của tụi em về đến D212.
Em từ khi vào C3 D212 hơn 1 năm nay sống ở đơn vị chứ ít khi nào có dịp để đi chợ, Nên đến thời điểm này nghe nói đi chợ là em rất thích, từ nào tới giờ chỉ nghe nói thôi! Th,maphuok - Sísophon ! chỉ có đi vô ngang qua 1 lần thôi, chứ chưa có lần nào quay trỡ ra Đi chợ, hay công tác gì cả. chỉ nghe mấy anh lính củ kể thôi cũng đủ làm cho sao xuyến trong lòng. Nào là ra đến chợ thì tìm ăn tô hủ tíu nè! . . . .rồi ly trà đá mát lạnh ………..rồi ngắm nhìn cái gì đó rất nhiều màu sắc nữa.
Vậy mà hôm nay được đi chợ Cốc môn, chuyến đi này đặc biệt quá, suốt 7 ngày cứ ăn cơm rồi nhậu, cho nên em mới viết là: 7 ngày đợi mong!....ý lộn. (7 ngày cơm rượu) giờ ngồi gẫm lại thấy đời lính của em ngày đó có phước quá, (tốt số)
Khi em vừa về đến đơn vị một lúc thì em thấy có anh Nghi C phó C2, và anh Trường (lùn) Lính 85 cuối quê Tây Ninh, quản lý D bộ xuống C3 chơi, em nghe 2 anh nói là ngày mai đi chợ SisoPhon, hai anh hỏi xem C3 có ai đi chợ không thì đi, em chỉ nghe vậy thôi, rồi em ngồi nói chuyện với 2 anh vài câu rồi về nhà mình mà lòng còn nuối tiếc, vì cả năm nay em rất muốn có dịp để được đi chợ Sisophon, mà chuyến đi ngày mai này thì em không có cơ hội rồi. Vì chuyến đi Cóc môn 7 ngày, em vừa về đến nhà tê tái quá rồi, tiền thì đã mua thuốc rê, và rượu hết rồi, tinh thần chẳng còn gì hứng thú để mà ngày mai đi chợ nữa, cho nên em mới về lo tắm sớm để mà nghĩ ngơi, chứ nếu không em đã ngồi nói chuyện với anh Nghi lâu hơn, vì mấy khi anh em qua C3 chơi.
Nhưng ai đâu ngờ chuyến đi ngày mai là chuyến đi định mệnh. (29/12/1987) Giờ ngồi gẫm lại, không biết hôm đó anh Nghi nói đi Sisophon là nói vui hay thật. Vì tại Salem lúc này nếu quay trỡ ra thì đến E8 Bìnhty Sama cũng đã 19km rôì, ra Th,maPhuok, rồi mới đi Sisophon, như vậy có kịp về để đón tết không? Còn nếu đi Th,maphuok để mua gì đó? Hoặc ăn uống gì đó thì em cũng không biết rõ. Vì anh em vừa đi chợ Coc Môn về mà sao không gửi mua? Mà lính biên phòng đi chợ thì: (số 1) chỉ có thuốc rê và rượu, trà nữa là xong, (bồ đà) thì em nào có nhu cầu thì gửi. mà chuyến đi Cóc Môn vừa rồi mua heo đến 4 hay 5 con gì đó cho nên phải cho dân kéo về bằng 2 xe bò. Nên anh em nào có gửi mua rượu thoải mái không ngại. có dư thời gian để mua, mua bao nhiêu cũng được, vì treo lên xe bò đi về mà, chỉ sợ không có tiền mua thôi. Nhưng dẫu vậy chuyện gì đến đã đến, C3 thì không có ai đi, C2 thì đi nhiều, đương nhiên rồi, vì anh Nghi ở C2 mà.! D bộ và C1 mỗi bộ phận một vài người gì đó. Đến sáng ra thì có một số anh em đổi ý không đi, Đặc biệt C2 có 1 anh nhất quyết không đi, anh ta nói có kỷ luật, làm gì thì làm chứ anh ta không đi.
Mà chuyến đi này em thấy cũng hơi lạ là nếu D tổ chức cho đi thì sẽ triển khai cho 1 C đi vài người chứ.! đằng này C 3 không có ai đi hết, chỉ có anh Nghi và anh Trường xuống C3 rủ thôi, mà không có ai đi. Vậy là sáng hôm sau: 29/12/1987 chuẩn bị đón tết 1988. Đoàn đi chợ gồm:
1/ Lê duy Nghi : lính 78, C phó, C2, quê Củ Chi 2/ đ/c Sang : lính 86 đầu, quản lý C2, quê quận 6, TP 3/ đ/c Sơn : lính 85 cuối, quê quận 1, TP 4/ đ/c Báu : lính 87, quê quận 8, TP 5/ Lý xà Rươn : C1 6/ đ/c Châu : lính 87, quê Dương minh Châu. Tây Ninh. 7/ đ/c Khuyến : lính 85 đầu, B phó b6,C2, quê Bến Cát, Bình Dương.
Đến lúc đi thì chỉ còn có 6 người đi thôi, vì có một số anh em không đi. Còn anh Khuyến thì không biết vì lý do gì mà đến một lúc sau anh mới đi theo, Cho nên anh đi sau đoàn khoảng gần 2 km gì đó. Lúc này 6 anh em đã đi hơn 10 km rồi. Còn một đoạn nữa thì sẽ tới E8 Tại Binhfty Sama.
Trong đoàn đi thì anh Châu vác B40, đi đến đoạn gần chổ phục của địch không biết sao lúc này anh Châu mắc tè, nên anh kêu đổi B40 cho anh nào đó trên kia vác, anh mang AK và đứng lại tè. 5 anh em đi trước lọt vô ổ địch nó phục. Bùm…..Bùm….. (Xong.)!....5 đồng đội của chúng ta đã ngã xuống trên con đường từ Salem ra…BìnhTy sama vào ngày (29tết) 1988.
Lúc này anh Châu hoảng quá chạy quay trỡ lại thì gặp anh Khuyến từ trong Salem đi ra. Pốt nó phục nhanh rút gọn, xong nó lên bắn bồi anh em ta tan nát, thu súng rồi rút . Đến lúc anh em ta chi viện ra thì chỉ có khiêng những tử sĩ của chúng ta về thôi.
Em viết lên những dòng này, cũng như sự tưởng nhớ đến anh em đồng đội của chúng ta đã ngã xuống trên chiến trường K ngày ấy. Trên đoạn đường từ Salem ra Binh ty sama ngày ấy, còn nữa những anh em của tôi đã ngã xuống ,hay đã để lại 1 phần thân thể trên con đường đó. Vì lúc này tụi địch nó không còn cứ, chốt gì lớn trên đất K. dẫu vậy, địch nó vẫn thường xuyên từ biên giới Thái vào nội địa hoạt động với số lượng đi 2 hay 3 thằng một lần. tụi nó thường xuyên ra vô như vậy: Nhứt là tìm đường mòn bộ đội ta đi để gài mìn, hai là thấy chổ nào tiện thì phục lính ta như vậy, ba là vào phum dân để thăm nhà. Lúc đó tụi em thường xuyên đi tải hàng trên con đường này. Khi thì khoảng 20 đứa, Có khi thì đi chỉ trên, dưới 10 thằng, mà thường đi gần, để nói chuyện cho vui. Thật tình lính tụi em ngày đó chủ quan quá. Giờ gẫm lại dường như:….! (Tất cả định mệnh đã an bài)
|