(tiếp)Ogarkov ngắt ngay không chậm một giây:
- Cậu vẫn còn phải phi dưới yên cương. - Biết về thời trai trẻ kỵ binh của tôi, anh lấy cách diễn tả hình ảnh như thế. - Thêm nữa cậu nắm được biết bao nhiêu việc, đã chỉ đạo biết bao nhiêu chiến dịch... Nào Panjshir, nào Kandahar, nào Mazar-e-Sharif, và Herat... tất cả những chuyện đó những người đối thoại hôm nay với cậu đều biết, và tìm ra một con ngựa khác thay vào dưới bộ yên cương như vậy là việc không đơn giản. - Rồi, sau khi im lặng một lúc, anh bất ngờ nói thêm bằng một giọng to một cách bất ngờ: - Bọn "anh em gần gũi" chó chết đã bó chân tay chúng ta! Mà y, - và anh trỏ ngòn tay xuống sàn (tầng dưới là phòng làm việc của bộ trưởng quốc phòng), - thì cứ nhìn vào mồm chúng!
Một cuộc họp của các thành viên Hội đồng Quân sự Cách mạng năm 1924 với TTMT kiêm Chính ủy BTTM Hồng quân Công nông M.V.FrunzeLần đầu tiên sau ba mươi năm tôi mới thấy con người này tức giận như vậy. Tất nhiên anh tin tưởng tôi, nhưng những bức tường, những chiếc bàn, rồi máy móc - có thể nghe được tất cả những lời đó. Nếu như anh ấy cho phép mình quát to một cách cố ý về những người "anh em gần gũi" như thế, thì có lẽ, người ta đã quấy nhiễu Tổng tham mưu trưởng đến mức làm anh tức đến lộn ruột.
Sau vài giây khi đã bình tĩnh trở lại, Ogarkov nói tiếp:
- Tôi đồng ý với cậu. Ủng hộ tư tưởng của cậu. Như thế nào - ta hãy chờ xem. Còn bọn "anh em gần gũi" - tôi sẽ không đi nước kiệu ngắn sát cánh với họ nữa. Tôi cũng không khuyên cậu làm như vậy.
- Cám ơn. Có nghĩa, chiến thắng - hay là chết, trở về bó xác trên tấm khiên hay trở về thắng lợi mang theo tấm khiên của mình.
- Chính thế.
Và sau một lúc im lặng, Nikolai Vasilevich, như thể chứng tỏ cho tôi thấy, bỗng nói thêm hơi ngượng nghịu:
- Sasha, hãy tha lỗi cho tôi vì cuộc nói chuyện đêm hôm ấy. Tôi đã lỏng cương sai nhịp bước...
Trái tim tôi tràn ngập lòng kính trọng với con người này - anh không tha thứ cho bản thân cả những sơ suất nhỏ nhất. Những phút chân thành đầy tình người ấm áp như thế thật hiếm hoi trong cuộc đời quân nhân nghiệt ngã.
- Tôi quên rồi!
- Cám ơn cậu. Cho gửi lời chào tới Anna Vasilevna.
- Cảm ơn. Gửi lời chào Raisa Gheorghievna.
Chúng tôi ôm nhau tạm biệt.
Ngoài phòng khách của Ogarkov, một số nhà chỉ huy quân sự đang chờ được tiếp kiến.
Tôi nhìn đồng hồ - đã gần nửa đêm. Quả thật, cơ quan tham mưu còn làm việc rất muộn. Vì vậy quân đội trong tay chúng ta luôn đáp ứng được những yêu cầu rất cao. Chỉ có cái Afghanistan này mới làm danh tiếng của nó bị nhúng ướt. Mặc dù, nếu nói cho công bằng, ở đây quân đội không có lỗi - bởi nó chỉ thực hiện ý nguyện chính trị của Kremli. Mà thật ra ai và ông ta đang ra mệnh lệnh bằng ý chí tại Kremli thế nào, - sau tất cả những gì tôi đã trải qua cho đến trước Afghanistan, và sau tám tháng gần đây - bây giờ tôi biết không vô ích.
Ở cơ quan đại diện thường trực tại Latvia, người ta luôn dành riêng cho tôi một phòng khách sạn - vẫn như thế từ thời tôi còn làm tư lệnh bộ đội quân khu Pribaltic. Trong ngôi nhà đó người Latvia lúc nào cũng đón tôi một cách thân ái, cho đến giờ tôi vẫn nhớ đến họ với sự ấm áp và biết ơn trong lòng.
Vợ tôi hiểu tâm trạng của tôi, cô ấy nói:
- Sanhia, anh đang đánh nhau với các cối xay gió.
Nếu mà tất cả đơn giản chỉ có vậy! Tôi không liệt mình vào loại Đông-Ki-sốt, và cũng không coi các ông già ở điện Kremli là những cối xay gió.
- Phải chăng cần chuẩn bị đón những chuyện xấu nào đó? - Anna Vasilevna hỏi.
- Có thể, và kể cả điều xấu nhất.
Không sao ngủ được. Nhớ đến hồi chuông điện thoại gọi cho tôi - thế mà đã xa xưa rồi sao! - Nikolai Vasilevich gọi đến Trung tâm huấn luyện Dobrovolsky thông báo rằng tôi phải có mặt ở Moskva... và lời anh ấy nói ngày hôm nay: "cậu vẫn còn phải phi dưới yên cương". Nhớ lại những chiến dịch và những trận đánh Afghan... quan hệ của tôi với Babrak Karmal, với đại sứ... Tám tháng ấy chứa đựng biết bao nhiêu điều, có vẻ người trải qua tất cả những chuyện ấy là người khác mà không phải là tôi - việc có mặt tại Moskva tạo ra hiệu ứng "xa lạ" với chính bản thân mình: chẳng có gì trong cuộc sống Moskva liên hệ với đời sống thường nhật Afghanistan mà tôi - hoặc "cái tôi" thứ hai của tôi - mới kịp quen dần được một cách vững vàng. Đồng thời tôi cũng hiểu cực kỳ rõ ràng, tại cuộc họp ở phòng Hồ đào, rốt cuộc tôi cũng chẳng được coi là cái cóc khô gì. Thậm chí nói cho đúng thì chẳng ai nghe. Và chẳng đi tới được kết luận nghiêm túc nào, chẳng giải quyết được vấn đề nào. Và tất cả vẫn vậy, vẫn vậy... tôi đã làm được cho họ phải sửng sốt, họ không đón chờ những lời nói về việc cần thiết rút quân, vì thế ban đầu có lẽ họ hơi lúng túng - bởi lẽ Ủy ban triệu tập không phài để bàn chuyện chúng ta rút quân, mà để... nói thế nào nhỉ: xác định con đường tiến tới thắng lợi, và chỉ không tin tưởng rằng, chính các ông già kia biết họ triệu tập cuộc họp để làm gì. Lạy Chúa, người giao phó đất nước này cho ai? Hay là tất cả đã mất trí trên mảnh đất tội lỗi của chúng ta, không hiểu phải làm gì... và làm để làm gì...
Một hồi chuông điện thoại phá tan trạng thái nửa mê nửa tỉnh của tôi.
- Đồng chí đại tướng Mayorov phải không?
- Tôi nghe anh.
- Trực ban tác chiến Sở chỉ huy Trung tâm Bộ Tổng tham mưu báo cáo. Khó khăn lắm tôi mới tìm được đại tướng.
- Chuyện gì vớ vẩn thế! Tôi có phải cái kim trong đáy bể đâu.
- Xin lỗi đồng chí đại tướng. Hồi 10 giờ ngày hôm nay đồng chí phải có mặt ở chỗ Konstantin Ustinovich Chernenko. Người ta đón đồng chí ở cổng vào điện Kremli và sẽ dẫn đồng chí vào phòng chờ tiếp khách.
Tôi nhìn mặt số đồng hồ: bốn giờ sáng ngày 23 tháng 3 năm 1981.
Đã đến lúc chợp mắt. Giờ thì có vẻ không phải đợi lâu nữa để cho mọi việc hoàn toàn sáng tỏ. Trong buổi sáng hôm ấy tôi không mơ thấy những giấc mơ xấu cũng như những giấc mơ tốt.
Mười giờ kém mười lăm tôi đã ở trong phòng chờ tiếp khách của Chernenko. Konstantin Ustinovich - một trong những nhà lãnh đạo quan trọng nhất của đất nước. Tôi nói điều đó cho những người, mà do sự thay đổi nhanh chóng ban lãnh đạo Liên Xô và nước Nga trong những năm gần đây, có thể không nhớ tên của tất cả các nhà hoạt động chính trị của chúng ta - và đối với một người bình thường thì biết họ để làm gì, khi mà vận may của mình phụ thuộc bàn tay và khối óc của riêng mình? Những người đồng cảnh với tôi, tuy vậy thời ấy biết rất rõ toàn bộ chức tước cũng như tên cha của các vị thủ trưởng tối cao - bởi lẽ số phận của anh, số phận của những người thân của anh nhiều khi phụ thuộc vào lòng khoan hậu cũng như ý muốn thất thường của họ.
Ủy viên BCT UBTU ĐCS Liên Xô, bí thư UBTU ĐCS Liên Xô, con người này vào thời ấy, chao ôi, là người quyền lực toàn năng nhất, ông có ảnh hưởng lớn đến Brejnev, và có nghĩa là có ảnh hưởng đến toàn thể BCT.
Đúng 10 giờ cánh cửa mở ra đối với tôi. Tôi bước vào một phòng làm việc tương đối nhỏ. Đứng dậy từ sau bàn, chậm rãi bước đến phía tôi là một người vai tròn, cùng tầm vóc với tôi, tóc bạc ánh thanh thiên, đôi mắt hiền hậu có cái nhìn âu yếm. Tôi cảm thấy tay ông trong tay mình, bàn tay mềm, lòng bàn tay hơi ẩm, và nghe thấy những lời chào mừng mến khách:
- Chào anh, Aleksandr Mikhailovich.
- Chúc sức khỏe anh, Konstantin Ustinovich.
Không buông tay tôi, ông dẫn tôi đến chiếc bàn kế bên, mời tôi ngồi và bản thân ông cũng ngồi xuống đối diện với tôi. Tôi lập tức lấy bản đồ ra khỏi cặp, cố gắng trải bản đồ thật nhanh trên bàn.
- Hãy đợi bản đồ.
- Tôi muốn báo cáo tình hình hoạt động tại Afghanistan, thưa Konstantin Ustinovich.
- Hãy đợi.
Hoặc ông đóng vai xuề xòa, hoặc thực ra bản chất ông là thế - ông là người hiền hậu, chuyện này thì trong giây phút ấy tôi còn chưa hiểu. Dù gì thì nhân vật thứ hai trong đảng, đã trải qua trường học trên nhiều cương vị ở Liên bang; nhiều lần Leonid Ilich đã cử ông dẫn đầu đoàn đại biểu ĐCS Liên Xô ra nước ngoài tới các diễn đàn cộng sản khác nhau...
Tôi nghĩ vậy là cũng không loại trừ ông cố ý dùng đến phong cách giao tiếp hiền từ này, như thể ông hạ cố từ đỉnh Olympia Kremli của mình xuống với anh tướng-chiến binh đang đứng trên mặt đất. Và cần phải thừa nhận, ông đã trông hoàn toàn giống người mặt đất, cái ông bác xuề xòa này - tại sao so sánh ấy lại đến trong đầu tôi? - giống như một ông bác trưởng trại nuôi ong tốt bụng.
- Leonid Ilich chuyển đến anh lời chào mừng, anh Aleksandr Mikhailovich.
Thân thể tôi dường như đã tìm thấy được sự thanh thoát nhẹ nhõm, mây trên đầu thoắt biến đi đâu hết, mặt trời rạng rỡ bình yên tỏa sáng.
- Anh ấy vẫn còn nhớ rõ anh thời ở Tiệp Khắc. Và anh ấy hy vọng ở Afghanistan anh sẽ xứng đáng với lòng tin cậy của Ủy ban Trung ương Đảng ta.
- Cám ơn, Konstantin Ustinovich.
- Tình hình ở Afghanistan thì chúng tôi biết, nhưng tôi nói với anh rằng, cái chính tất nhiên vẫn là đảng, đảng dân chủ-nhân dân. Chính nó cần phải bắt tay vào làm việc.
Tôi trình bày rằng vấn đề đảng là việc của đại diện UBTU ĐCS Liên Xô hoặc Đại sứ, chứ không phải của Trưởng Cố vấn Quân sự.
Babrak KarmalChernenko dường như đọc được ý nghĩ của tôi:
- Anh đừng ngạc nhiên. Vai trò của đảng phụ thuộc vào chính các kết quả của cuộc đấu tranh vũ trang. Và cần phải nâng uy tín của đảng lên. Mà đôi cánh, - và ông chậm rãi nâng tay lên ngang vai, dang tay sang hai bên, - parcham (ông vẫy tay phải) và khalq (ông nói là "kalq" và vẫy tay trái) cần phải hợp nhất. - Và ông bắt đầu chậm chạp khép lại đôi tay run run. - Khi đó đảng sẽ có được sức mạnh lớn lao.
- Konstantin Ustinovich, vị tất họ có thể thống nhất được về tư tưởng và tổ chức.
- Vậy chúng ta sẽ thống nhất. Học thuyết Lê-nin có sức mạnh toàn năng. Và uy tín trên thế giới của Leonid Ilich vô cùng to lớn.
Quả tình tôi không biết có phải Chernenko ngụ ý rằng, những lập luận ấy là phương tiện để thống nhất các phái trong đảng hay không, chỉ thấy ông nói tiếp:
- Leonid Ilich rất thích bài phát biểu của Babrak Karmal tại đại hội XXVI Đảng Cộng sản Liên Xô! Tràn đầy tính chiến đấu! Tràn đầy nhiệt tình cách mạng! Một niềm tin lớn lao vào thắng lợi! Cần phải ủng hộ anh ta, - Chernenko kiên quyết và khăng khăng ép tôi. Còn tôi lại nhớ đến lời Cheremnykh về con ngựa cần phải thay.
.........