phuockhanh
Thành viên
Bài viết: 658
|
|
« Trả lời #11 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2015, 08:21:21 am » |
|
Ngay từ 7h sáng Tiểu đoàn 5 đã nổ súng diệt tốp xe từ Dục Mỹ chạy lên. Từ chiều tối và đêm ngày 30-3-1975 tiếng súng trên các trận địa của Tiểu đoàn 6, cũng như Tiểu đoàn 5 nổ dòn dã. Địch chạy về càng nhiều thì chết càng lắm, xác nằm chồng lên nhau bên bờ suối. Súng bắn đỏ nòng, Đại đội 9 hết đạn phải gọi vận tải tiếp đạn gấp. Đại đội 11 như cái rọ đơm lính dù chạy về, bắt sống được mấy chục tên. Lính dù chạy thục mạng, sộc cả vào bếp anh nuôi thành ra anh nuôi cũng lập thành tích diệt địch. Cũng nói thêm trong các trận đánh ở chiến dịch này, việc bắt tù binh và thu súng nhiều nên chẳng đếm cụ thể. Tiểu đoàn 4, bao vây Sở chỉ huy địch và đúng 5 giờ sáng hỏa lực pháo cối của trung đoàn bắn dồn dập, hỏa lực ngừng, rồi bộ binh xung phong đánh thẳng vào khu trung tâm đầu não của Lữ dù, chúng tháo chạy tán loạn, ta làm chủ toàn bộ Sở chỉ huy Lữ đoàn dù 3. Đến sáng ngày 31-3-1975 toàn bộ Lữ đoàn dù 3, con át chủ bài của quân ngụy Sài Gòn ném ra hòng ngăn chặn bước tiến của quân Giải phóng xuống tỉnh ven biển Khánh Hòa đã hoàn toàn bị tiêu diệt tại đèo Phượng Hoàng. Thừa thắng xốc tới, 8h giờ sáng, trung đoàn lệnh cho cho Đại đội 10 Tiểu đoàn 6 nhanh chóng tiến về đánh chiếm Trường huấn luyện biệt động quân Lam Sơn và thị trấn Dục Mỹ, Trường hạ sỹ quan pháo binh. Tiểu đoàn trưởng Chu Minh Thực chỉ định tôi đi cùng chính trị viên trưởng tiểu đoàn Bùi Văn Đảo và tổ trinh sát vận động xuống Đại đội 10 đốc chiến, đại đội đang tiến về Trường biệt động quân Lam Sơn. Biệt động quân là lực lượng tinh nhuệ của quân đội Sài Gòn, chuyên tác chiến ở rừng núi. Khi còn chiến đấu ở Tây Nguyên chúng tôi giáp chiến với chúng nhiều lần. Ngay lúc này cần tranh thủ thời cơ thuận lợi khi chúng đang hoảng loạn vì những đòn như trời giáng xuống đầu ở đèo Phượng Hoàng, chưa kịp lấy lại tinh thần, bồi tiếp một đòn nữa là chúng gục ngã hoàn toàn. Chúng tôi vận động qua những bụi cây chó đẻ cao ngang người ra đến đường 21 cũng là lúc Đại đội 10 đến. Dù phải qua một đêm chiến đấu mệt mỏi nhưng niềm vui chiến thắng được tiến về các tỉnh Miền Trung rạng rỡ trên khuôn mặt các chiến sỹ của đại đội. Tôi vận động bên đại đội tưởng Hòa, thỉnh thoảng anh lại vung khẩu súng ngắn K54 trong tay vẫy bộ đội tiến nhanh hơn nữa. Chính cái vung tay có khẩu súng mà tôi chợt nhận ra trên tay mình không có một thứ vũ khí gì, nếu gặp địch thì mình sử trí thế nào đây? Từ hôm về đến đơn vị là nhận nhiệm vụ đi địa hình ngay nên chẳng nghĩ ra cần phải có khẩu súng hay quả lựu đạn phòng thân. Bây giờ thấy mình ngốc như học trò đi học quên bút, như nông dân đi cày quên trâu! Trên đường địch vứt lại khẩu phóng lựu M79. Tôi nhặt và xin quả đạn lắp vào bắn thử, đạn không nổ, súng hỏng, bực mình tôi vứt vào bụi cây. Đại đội 10 tiến sát hàng rào căn cứ, hàng rào thép gai đơn cao vượt đầu người như một bức tường chắn chung quanh. Một lô cốt dã chiến ngay trước cổng quân trường. Khẩu ĐKZ được điều lên diệt lô cốt. Quả đạn ĐKZ bay ra khỏi nòng trúng vào lô cốt, khói bốc lên chùm kín lỗ châu mai kèm theo tiếng nổ lúc này nghe rất nhỏ, đồng thời khẩu cối 60ly rót đạn liên tục vào trong căn cứ. Bộ đội nhẩy lên bám vào hàng rào dùng trung liên, AK bắn mãnh liệt vào bên trong căn cứ. Ngay trước trước cổng suất hiện hai thằng lính vai đeo ba lô, tay sách súng từ trong chạy ra, phát hiện bộ đội ta trong khoảng cách chưa đầy một trăm mét, nó hoảng hốt ngã khụy xuống và giơ tay lên vẫy xin hàng. Thấy nó giơ tay xin hàng, tôi hô to: Nó hàng rồi không bắn nữa để bắt sống! Mấy chiến sỹ đã dương súng lên thấy tôi hô thế nên hạ súng xuống, chạy lên. Trong tích tắc thằng lính đứng bật dậy, quay ngoắt lại chạy vụt vào trong, mất hút. - Mình bị lừa rồi! Tôi nghĩ thế và chạy lên khi nghe đại đội trưởng Hòa vẫy tay và hô to: - Tiến lên ! Bộ đội ào lên, lao vào cổng chính rồi tỏa ra làm hai cánh, tiến sâu vào trong căn cứ, địch phản ứng yếu ớt rồi bỏ chạy hết. Thông tin điện báo cáo về tiểu đoàn đã chiếm được căn cứ Lam Sơn và gần một giờ sau toàn tiểu đoàn vận động đến. Ban chỉ huy tiểu đoàn hội ý và đánh giá sau khi đánh tan Lữ dù 3 và chiếm căn cứ Lam Sơn địch đang hoảng loạn, vỡ tổ chức, ta cần tiến nhanh hơn nữa chiếm thị trấn Dục Mỹ. Đại đội 10 được giao nhiệm vụ này, tôi đi cùng. Cùng lúc đó xe tăng và xe bọc thép của Trung đoàn 28 đến và tiến về Dục Mỹ. Đại đọi 10 chạy bộ theo sau. Dọc đường quần áo rằn ri, mũ sắt, giầy của lính ngụy trút bỏ vứt la liệt trên đoạn dài hàng cây số. Tại thị trấn Dục Mỹ nhà cửa hai bên đường đóng kín mít. Chúng tôi vận động gần hết khu dân cư. Ở trước mặt có một cây cầu đang bị máy bay ném bom. Những tiếng nổ lóp bốp như nhà cháy và cột khói cuồn cuộn bốc lên nghi ngút, lưng chừng trời. Máy bay địch đang đánh bom phá cầu, chặn bước tiến của chiến xa và pháo binh của ta. Tôi nghĩ nếu cứ vận động thẳng đường qua cầu thì sợ lúc đó máy bay trở lại ném bom thì nguy hiểm, thương vong khó tránh khỏi. Dở bản đồ xem thấy con đường nhỏ rẽ trái, tôi đề suất với đại đội trưởng Hòa cho bộ đội tiến theo con đường nhỏ chạy dọc ven bờ suối, vượt lên một quãng rồi lội qua suối, tắt sang, tiến về căn cứ pháo binh của ngụy. Đúng như dự đoán, bộ đội ta chỉ đi được khoảng hai ba trăm mét thì hai máy bay A37 lại đến ném bom vào cầu. Tiếng rít của máy bay và tiếng bom nổ rung chuyển, mảnh bom và đất đá văng xuống suối bõm bõm. Vượt qua suối, vận động qua khu gia binh rồi phá tung hàng rào tiến vào trận địa pháo. Tôi và anh Hòa vào trong trận địa đếm được tới 15 khẩu pháo 105 ly, 155ly và một khẩu pháo tự hành 175 ly nằm lù lù với cái nòng dài ngoẵng. “Vua chiến trường” đây rồi! Lần đầu tiên và cũng là duy nhất tôi được tận mắt thấy “vua chiến trường” của quân đội Sài Gòn. Chợt nhớ lại ngày mới vào chiến trường hành quân trên đường Trường Sơn, truyền đơn của địch rải khắp rừng, chúng “đe” bộ đội bằng cách chụp ảnh máy bay B52 đang rải bom mà chúng gọi là “ hung thần B52” và tờ truyền đơn khác chụp ảnh khẩu pháo 175 ly chúng gọi là “vua chiến trường” nhằm uy hiếp tinh thần bộ độ. B52 thì quá rõ vì có thể nhìn thấy từng tốp ba chiếc bay trên trời để lại ba vệt khói trắng vắt ngang trời và tôi đã chịu những trận bom như sấm rền, như cuồng phong. Còn thằng “vua chiến trường” thì nay mới thấy. Nó đang nằm chết dí ở đây, những kẻ có thể làm nó trở nên “vua” thì đã chạy biến mất. Vua này giờ là của quân Giải phóng. Tính tôi hay tò mò liền trèo lên, chiu hẳn vào trong “vua” xem nó như thế nào. Bụng nó hơi khác “bụng” chiếc xe tăng, cái nòng pháo dài ngoẵng. Trong xe có cái chăn dù của Mỹ còn mới nguyên, tôi lấy luôn để đắp và coi như một vật kỷ niện của chiến trường (chiếc chăn dù này vẫn còn, tuy nó bị rách mấy chỗ). Đại đội 10 dừng chân ở quả đồi không xa trận địa pháo, bên dòng suối nhỏ nước đục lờ lờ nước hến. Có nước nấu ăn là tốt lắm, trong sạch lúc này là không quan trọng. Nhiều khi không có nước còn đái ra mà uống, có nước là tuyệt vời rồi. Trên đồi có rất nhiều đu đủ, không cần xin ý kiến, anh nuôi vặt quả làm bữa rau cho cho đỡ sót ruột. Đại đội trưởng Hòa như ngại tôi, luôn nói: Mấy ngày rồi toàn cơm thịt hộp, háo người lắm, cho anh em nấu tý canh húp đỡ sót ruột! Tôi cười và nghĩ: Anh chưa hiểu tôi đó thôi! Ăn cơm gần xong thì tiểu đoàn trưởng Thực điện cho bộ đội hành quân gấp ra đường quốc lộ 21 để nhập đội hình cùng tiểu đoàn đang tiến quan về thị trấn Ninh Hòa. Gần như và cơm vào mũi rồi vội vàng đi luôn. Trời đã sắp tối. Tình hình địch ở dọc đường là ta chưa biết, phải vừa đi vừa cho tổ trinh sát vượt trước nắm tình hình rồi quay lại dẫn đội hình đi tiếp. Cứ thế đi và dừng không biết bao lần. Trên một quả đồi mà đường 21 chạy qua có một lô cốt in lên nền trời đêm nhìn rất rõ. Trinh sát bò đến tận nơi kiểm tra chính xác không có địch mới quay lại dẫn đơn vị đi tiếp, chờ mất đến hơn tiếng đồng hồ. Đêm trước không ngủ, đêm nay hành quân mệt đến rã rời, cứ lặng lẽ đi, chỉ có tiếng sột soạt của quần áo bết đất nhiều ngày đã khô cứng quyệt vào nhau và tiếng lách cách của súng đạn hay cuốc xẻng.
|