phuockhanh
Thành viên
Bài viết: 658
|
|
« Trả lời #113 vào lúc: 22 Tháng Năm, 2015, 06:25:13 am » |
|
Và hôm nay, phải đến chiều tối khi vãn công việc. Trong nhà mấy chị em đang xúm xít xem phim, chỉ có chị gái tôi đang ngồi nhặt rau, tôi ngồi xuông bên chị gái hỏi thăm về Hạnh. Chị xoay người lại nói: - À…dì ấy vẫn khỏe! Hai bên đã ra tòa gần hai năm nay, đã xong rồi. Tôi dấu nỗi bàng hoàng, hỏi lại: - Sao kia chị? Hỏi đấy nhưng tôi có nghe thấy chị tôi nói gì nữa đâu. Tai tôi như ù và đầu tôi như choáng váng. Sao bất hạnh thế Hạnh ơi! Tại thằng chồng làm cán bộ nhưng keo kiệt- Chi tôi kể - bủn xỉn, đàn ông mà đếm củ dưa hành, đo lọ nước mắm, cái ngữ ấy thì ai chịu được. Chị tôi nói tiếp: Dì ấy bỏ, tôi ủng hộ luôn! Ra tòa chia của, chia con. Từ hai năm nay dì về xã chị dạy, hai mẹ con ở ngay tại trường. Chị coi nó là em gái mình. Hôm về chị kéo tôi ra ngoài. Mắt chị nhìn thẳng vào mắt tôi, như đe: Chị kể cho cậu biết thế. Đàn ông hay vồ vập, đàn bà thì nông nổi. Tôi nói thế cậu hiểu! Chi tôi về, tôi điện ngay cho thằng bạn chiến trường năm xưa. Chí – tên bạn, bị thương khi cả hai chúng tôi làm cú trinh sát luồn sâu sau lưng lũ lính Pôn Pốt hồi năm 1978 ở biên giới tỉnh Tây Ninh. Rủi khi về đụng chúng. Hai bên bắn nhau. Chí bị thương vào đùi, tôi cõng chí mò mẫm suốt đêm trong rừng khộp thưa thớt tìm được về đơn vị. Chí đi viện. Khỏi vết thương, Chí ra quân, về xin công tác ở Buôn Ma Thuột. Cách đây hai năm vợ bạo bệnh đã đời, con học xong lập nghiệp ở thành phố Hồ Chí Minh. Chí ở một mình vì tiếc đồi cà phê. Gắn cho hai đứa, rổ rá cạp lại nhưng chắc hạnh phúc, vì hai người đều sống tốt, nhân hậu. Hai vai gày dựa nhau đi nốt cuộc đời, khỏi lẻ loi đơn chiếc trên cõi trần nhiều đớn đau tủi hờn. Nó ưng ngay, chẳng thèm xem mắt mũi, hỏi han gì hết. Tôi gọi điện cho chị ớm hỏi Hạnh. Cũng chẳng tìm hiểu thăm dò gì hết, ưng ngay. Thật lạ kỳ. Cả hai người cứ một hai là tôi xe duyên thì có gì phải đắn đo gì hết. Mày sống tốt thế thì sao mà biết làm điều ác được! Chí bay ra, tôi đón ở sân bay Cát Bi và hôm sau làm đôi vé tàu suốt lên Lào Cai, gặp Hạnh. 30 mươi năm nay mới gặp nhau. Nếu tôi, và cả Hạnh nữa không kìm lòng thì chắc đã ôm chầm lấy nhau vì tình cảm bị dồn nén. Hạnh vẫn đẹp và rạng rỡ. Đôi mắt Hạnh nhìn sâu vào mắt tôi, tôi đẩy Chí lên trước mặt để Chí đón nhận cái nhìn như ngọn lửa đang bùng cháy trong đôi mắt Hạnh! Và họ đã bùng cháy trong bữa tiệc nhỏ trong căn nhà chị tôi, sau khi ra Ủy ban xã ký giấy kết hôn. Mấy ngày ở lại làm thủ tục chuyển vùng cho Hạnh và chuyển trường cho con. Ba người lên ô tô về Hà Nội, ra sân bay Nội Bài lên máy bay. Xe chuyển bánh chị tôi khóc! Tôi quay đi nuốt nước mắt cả vui buồn lẫn lộn. Tôi còn ở lại và tối hôm đó nghe chị tôi kể hết mưu mô của người mà Hạnh lấy làm chồng. Chị biết đã lâu, vẫn giữ kín, nay mới kể ra. Biết cuộc chiến biên giới khó tránh khỏi nên tỉnh đưa cán bộ về các xã làm công tác chuẩn bị tinh thần cho nhân dân. Quỳnh, tay cán bộ gặp Hạnh, thấy Hạnh xinh đẹp, hiền dịu hắn tấn công luôn. Bị khước từ vì đã có người yêu. Không từ bỏ tham vọng chiếm người đẹp, hắn bày mưu tính kế. Hắn tìm cách làm thân với thằng đưa thư xã bằng bánh xà phòng, cái chậu, mảnh vải…là những thứ rất khan hiếm mà chỉ cán bộ nhà nước mới được phân phối thời bao cấp. Khi đã nắm được tóc thằng giao thông xã, hắn bày cho thằng giao thông xã hủy thư của tôi gửi về cho Hạnh. Hơn tháng sau thì hắn tiến đến đòn quyết định tung tin tôi đã chết ở Căm Pu Chia, ngay sau khi mọi người còn chưa hết hoảng loạn vì chạy giặc Bành chướng đánh sang, mới trở về nhà . Nghe được tin tôi hy sinh, Hạnh bị ngã ngục thực sự. Trớ trêu thay lại chính kẻ dã tâm gây nên chuyện đớn đau lại giang bàn tay ác quỷ nâng đỡ. Và hắn đã chiếm đoạt Hạnh. Đến gần mươi năm sau thằng giao thông ngày trước lại nói ra sự thật cho chị tôi biết như một lời xám hối. Và hắn kể cho cả Hạnh nghe ra vẻ để chuộc tội, nhưng chính hắn lại chuốc thêm tội khác: tội làm đớn đau trong trái tim của Hạnh. Dù biết bị chồng lừa gạt bằng thủ đoạn đê hèn, Hạnh vẫn ầm thầm chịu đựng đau đớn chỉ vì con. Nhưng càng nén chịu cái ung nhọt không thuốc thang nào điều trị nổi, lớn dần. Hàng ngày ăn phải những thứ gây cho khối u phát triển nhanh hơn: Đó là tính ích kỷ , keo kiệt, bủn xỉn của kẻ cơ hội mà thằng chồng dành cho Hạnh. Mâu thuẫn vợ chồng lớn dần và vỡ tung bằng lá đơn ra tòa án xin ly hôn. Toà chấp thuận dễ dàng vì lá đơn do Hạnh đứng tên viết. Giờ đây Hạnh đã trút lại mọi đớn đau, ê chề, hờn tủi của một đời con gái bị lừa gạt! Hạnh đang cùng Chí bay cao trên bầu trời xanh ngắt, đang bồng bềnh giữa những đám mây trắng xốp, nhẹ như bông trôi về bến bờ hạnh phúc.
|