thai60
Cựu chiến binh
Bài viết: 833
|
|
« Trả lời #422 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2015, 07:06:22 pm » |
|
Chào các bác và anh em .
Trong hoàn cảnh mà đất nước chưa hẳn đã có hòa bình , chiến tranh vẫn đang có , nhưng nó chỉ diễn ra ở bên đất bạn Campuchia ( bộ đội Việt nam chiến đấu với bọn diệt chủng Polpot - Iengsary trong vai trò Quân tình nguyện , theo yêu cầu của nhân dân và chính phủ hợp hiến Campuchia ) và ở một số khu vực trên dải biên giới giáp với Trung quốc , những người phụ nữ ở hậu phương có nhiều cơ hội trong việc chọn lựa cho mình người bạn đời có cuộc sống , công việc ổn định , tĩnh tại , hứa hẹn một tương lai bền vững chắc chắn hơn . Thế nhưng , có rất nhiều người trong họ đã không quản ngại khi đã yêu thương , gắn bó cuộc đời mình với những người lính , kể cả khi người lính đó đang phải đối mặt cùng cái chết giữa nơi chiến trường . Có thể nói , những người phụ nữ ấy thật dũng cảm và đáng ngợi ca . Trong mấy năm quân ngũ ngắn ngủi của mình , lính VT 60 em không có nhiều trải nghiệm về những mối quan hệ đẹp đẽ giữa người lính chiến trường và những cô gái ở hậu phương , vì suốt thời gian đó , em và đồng đội của mình gần như không có điều kiện để tiếp xúc với nữ giới , do đơn vị gần như toàn đóng quân và tác chiến ở những nơi không có dân ở , và anh em cũng không có mấy ai được nghỉ phép hay nhân dịp gì đó để về hậu phương . Thế nhưng , cũng có những kỷ niệm rất khó quên về người phụ nữ đã đem lòng yêu , thương người lính , xin kể cùng các bác một câu chuyện nhỏ : Dạo ấy , sau chuyến đi viện 6 Đoan hùng vì vết thương ở bàn tay ( em đã kể trong HG phần nào đó ) , em được viện cho về thăm nhà mấy ngày . Hôm ra bến Nứa để lên đơn vị , tình cờ em gặp thằng " Dũng Ba toác " quê ở Phú xuyên . Dũng kể cách đấy gần một tuần nó có nghe một anh đồng hương là sỹ quan vừa đi viện về kể , hôm ghé qua nhà , anh thấy mẹ Dũng ốm quặt quẹo vì nghe đồn nó đã hy sinh . Thương mẹ quá , chả biết làm cách nào , Dũng ta đã tự giải quyết " phép " cho mình . Ở nhà được 2 hôm , động viên mẹ , hôm nay Dũng mò lên đơn vị . Hỏi sao không ở thêm , Dũng bảo : Nhục lắm , xã em có mấy chục thằng ở trên này , lại thêm các xã bên nữa , nghe tin em về , các gia đình họ tìm đến hỏi thăm về con em họ suốt ngày , có bà còn khóc lên khóc xuống , lăn lộn khóc hời gọi con như đám ma ở ngay nhà em , làm em thấy xấu hổ vô cùng . Có ở thêm cũng chẳng vui vẻ gì , thôi emđi lên đơn vị cho nó thanh thản , khỏi phải nghĩ suy nhiều , vừa khó xử vừa nhục nhã . Vậy thì đi thôi . Dũng ta chính là cái thằng láo toét dám xưng xưng mắng E phó Hậu cần Ân là chả có cái máu l... gì mà cũng đòi hứa , có mỗi con bò hứa thưởng từ chiến dịch năm ngoái mà cũng còn quỵt của lính ... Trong câu chuyện " Xem văn công " mà em đã kể cùng các bác . Tóm lại , nó là một thằng Ba toác vừa tốt bụng vừa bợm bãi , vừa " láo " (theo nhận xét của một số cán bộ ) , vừa " ngoan " ( theo nhận xét của mấy anh lính già tụi em ) . Năm ấy , Dũng khoảng 20 tuổi rồi . Đêm qua , mẹ Dũng đã ủ một nồi xôi to tướng và luộc một con gà trống to đùng để Dũng mang đi ăn đường , hai anh em sẽ chén thoải mái , Dũng bảo thế . Đưa tay nắn nắn cái bọc thơm lừng , Thai60 khoái lắm . Khi lên xe , chỗ ngồi của bọn em là một hàng 3 ghế , ghế trong cùng sát cửa sổ là một người phụ nữ ăn mặc loàng xoàng , có cái bụng lùm lùm , chắc là có mang , đầu đội tùm hụp cái mũ vải đã cũ . Em ngồi giữa , ngay cạnh người phụ nữ ấy . Hôm ấy xe đông , nhiều người phải kê đồ ngồi dặt dẹo giữa cả lối đi . Ngoài trời lại nắng chói chang nên trong xe nóng hầm hập . Xe chạy , mùi khói , dầu xộc lên hừng hực , khét lẹt , đường xấu lắm ổ gà nên xe xóc nảy bần bật . Mới chỉ chạy được mấy cây số , đến đoạn lòng vòng dưới gầm cầu giữa các công trường xây dựng để lên cầu Thăng long ( ngày ấy cầu chưa xây xong hẳn ) , người phụ nữ bên cạnh đã bị say xe , lột mũ thò cổ ra cửa sổ nôn ọe dữ dội . Trong xe đã quá ngột ngạt vì mùi khói , mùi dầu , mùi mồ hôi người rồi , giờ lại thêm cái mùi nôn chua loét nữa , càng ngột ngạt hơn . Nghĩ cái cảnh phải ngồi như thế mười mấy tiếng đồng hồ nữa , 60 em ngao ngán quá . Nhưng rồi , nhìn qua khung cửa sổ , thấy nhà cửa phố phường cứ vắng dần , lùi dần về phía sau , nhớ về nơi chiến trường mà mình đang đến , thấy mình đang xa dần quê hương và cuộc sống yên bình , lòng 60 em chùng xuống , buồn thẫn thờ , chả còn để ý gì tới cái bầu không khí hôi hám hầm hập trong xe nữa . Xe chạy qua Vĩnh yên , tốc độ đã nhanh hơn , thỉnh thoảng có cơn gió thốc vào khung cửa sổ , xua bớt đi cái ngột ngạt . Chắc do trời nắng , người phụ nữ bên cạnh không xoay người thò đầu ra ngoài nữa , mà đã ngồi thẳng lại , ngồi hơi chúi về phía trước , tay cầm mũ quạt phe phẩy . Luồng gió từ cái mũ bay cả sang 60 em , tuy nó phả ra cả cái mùi mồ hôi chua chua hoi hoi , nhưng vẫn làm cho 60 em dễ chịu hẳn . Em nhắm mắt , thả hồn vào nỗi buồn nhớ và lo lắng bâng khuâng ... , rồi thiếp đi lúc nào không biết . Đang gà gật mơ màng như thế , chợt có cái gì lạnh toát chạm vào má làm em bừng tỉnh . Hóa ra người phụ nữ bên cạnh đang lau mặt bằng một cái khăn mặt ướt , gió thốc vào làm góc khăn chạm vào má em . Và hóa ra ... Đấy là một cô gái , trông lam lũ nhếch nhác vậy nhưng vẫn rõ là một cô gái còn trẻ . Ngồi tụt về phía sau , mỗi khi hướng mắt nhìn ra bên ngoài xe là 60 em lại phải bắt buộc nhìn vào cô gái đó , nên nảy ra nhận xét : Trông không đến nỗi nào . Gần trưa , đã qua Đoan hùng , xe dừng lại để mọi người giải lao , đi vệ sinh . Cô gái kia cũng xuống xe , nhưng loanh quanh mãi không dám chui vào mấy cái bụi cây ngay cạnh đường , chắc là xấu hổ , vì thấy da mặt cứ lúc tái lúc hồng rõ khốn khổ . Nhìn cảnh ấy , đang bặm môi rit thuốc lá , nghe thằng Dũng bô lô ba la về chuyện suýt bị gia đình ép cưới vợ dù chưa biết mặt mũi cô vợ tương lai kia , 60 em ngắt lời Dũng , bảo nó đưa cô gái kia đi xa xa lên phía trước , chỗ có mấy lùm cây rậm rạp . Chắc thấy có người đi cùng mình , không sợ nhà xe bỏ rơi , lại thấy cái người đi cùng ấy mặc quần áo bộ đội nghiêm chỉnh , nên cô ấy đi theo luôn . Lên xe , 60 em đổi chỗ cho Dũng , để thỉnh thoảng còn làm điếu thuốc . Xe chạy , đường vắng , gió thoáng , 60 em lại bắt đầu gà gật trong nỗi buồn chán hiu hiu ... Thỉnh thoảng xe xóc giật mình hé mắt , em thấy Dũng ngồi bên cô gái rất khép nép , hai tay ôm chặt lấy vòng ngực mình , mắt nhìn thẳng, nét mặt lúc nghệt lúc nghiêm trông rõ buồn cười . Thế rồi , chẳng biết từ lúc nào , em nghe thấy cái thằng cha ba toác ấy đang nói chuyện với cô gái . Tò mò , lắng tai nghe xem nó tán tỉnh cái kiểu gì , nhưng thấy cu cậu gọi chị , xưng em , nghe chán chết , 60 em chả buồn lắng nghe nữa . Nhưng ... , có không buồn nghe thì vẫn cứ phải nghe . Qua câu chuyện thập thõm của cô gái , 60 em biết rằng cô ấy là người Thanh hóa , đang làm nghề dạy học ở trường cấp 1 xã . Hồi đầu năm 1984 , do gia đình sắp xếp định gả cưới , cô ấy đã gặp một anh bộ đội người cùng xã . Tuy chưa hiểu biết nhiều về nhau , nhưng hai người cũng thấy thuận thuận , vì cũng mên mến nhau . Hồi ấy , anh hẹn khoảng giữa năm khi được ra quân anh sẽ về và làm đám cưới . Nhưng rồi mãi chả thấy anh ra quân , thư gửi về cũng thưa thớt . Trong thư , anh kể , đơn vị anh ở Hà giang , do chiến sự xảy ra , bọn anh chưa được ra quân , nhưng anh vẫn mong cô đợi anh về , vì khi đi xa rồi , anh càng thấy mình đã yêu cô tha thiết . Cô kể , đọc thư anh , nghe anh kể về tình cảm của mình , nhất là về nỗi gian khổ hiểm nguy nơi chiến trường , cô thấy thương anh vô hạn , và càng ngày càng nhớ anh hơn , dù giữa hai người còn chưa có đến một nụ hôn . Cô đã hứa với anh là sẽ đợi . Tình cảm của cô thì như thế , càng ngày càng lớn hơn , nhưng gia đình cô thì đã khác . Thấy anh là lính ở nơi chiến trận , tương lai mịt mờ , hàng ngày lại có một vài thanh niên , trong đó có người làm việc ngay cơ quan huyện , quan tâm lượn lờ quanh cô , nên bố cô , lúc đó đang là một cán bộ xã , đã sang nói lời từ chối với gia đình nhà anh . Và cấm cô không được liên lạc với anh nữa . Cách đây khoảng gần nửa năm , thấy gia đình o ép quá , mà chẳng thấy anh thư từ về , nhân dịp nhà trường tổ chức cho học sinh đi viếng lăng Bác ở Hà nội , cô đã xin phép chú hiệu trưởng đi thăm anh . Chú hiệu trưởng là một thương binh thời chống Mỹ , lại là người cùng thôn với anh , biết chuyện giữa 2 người , 2 gia đình , luôn ủng hộ cô , nên đã tạo điều kiện để cô đi Hà giang , với lý do là cử cô ở lại Hà nội vài ngày mua nhu yếu phẩm cho nhà trường , về sau . Cô kể , dịp ấy , lên tới Hà giang , theo thư của anh , cô ấy đã lần tìm được một gia đình anh quen . Không có cách nào để nhắn cho anh ra , cô đã liều lĩnh đi tìm anh . Nghe gia đình kia nói , anh ở một đơn vị công binh , đang đóng quân ở một khu đồi đá ngay gần đường QL2 ra hướng cửa khẩu , cô đã quyết định mượn xe đạp của họ , giữa một buổi trưa nắng , cô đạp xe vào trong ấy. Cô kể , cô cứ cắm cổ đạp xe đi , dọc đường chẳng thấy ai hỏi cô , và cô cũng chẳng gặp ai để hỏi , chỉ thấy thỉnh thoảng có pháo địch ở bên kia bắn sang , lúc ở đằng sau , lúc ở phía trước , lúc ở xa xa , lúc ở rất gần . Cô sợ lắm , nhưng nỗi mong và niềm hy vọng đượcgặp anh thì cứ cuộn lên , càng ngày càng mãnh liệt , nên cô cứ đi mãi . Cô cứ đi mãi như thế , cho đến khi gặp một nhóm lính trông như thổ phỉ đang đeo ba lô chở hàng trên một đoạn đường bên cạnh sông Lô . Đầu tiên , đám lính ấy xúm vào trêu chọc cô dữ lắm , đòi mua chịu thuốc lào thuốc lá , chắc tưởng cô là gái TX đi bán hàng bị lạc vào đấy , có ông còn tranh thủ cấu véo sờ soạng cô nữa . Cô đã khóc òa lên , quăng xe đạp ngồi bệt xuống vệ đường nức nở và gọi tên anh . Nghe vậy , một anh lính đã có tuổi , có vẻ là chỉ huy , đã quát những anh kia yên lặng và hỏi chuyện cô . Sau khi nghe cô kể ngọn nghành , anh ngậm ngùi bảo chỗ này đã gần của khẩu , chỉ cách vài cây số , cô đã đi xa quá rồi , phải quay lại thôi . Anh lính ấy cũng nói , bây giờ trời đã gần tối , cô nên vào thẳng một đơn vị bộ đội nào đó ở ven đường mà xin trú chân , rồi hỏi lính mình đường đi lối lại thì an toàn hơn , vì các anh ấy ở trên này không biết các đơn vị ở phía sau . Hơn nữa , các anh đang trên đường làm nhiệm vụ nên không thể giúp cô được . Cô kể tiếp , nghe anh lính ấy nói vậy , cô mừng quá , dựng xe dậy định đi ngay . Nhưng đã xảy ra một chuyện ... Lúc cô vừa ghếch chân ngồi lên yên xe , có một anh lính trẻ tới gần bên cô nói nửa đùa nửa thật : Em phải trả công bọn anh đã giúp bằng cách cho mỗi thằng hôn một cái . Vừa nghe thấy như thế , cái anh lính già kia đã nhảy phắt đến , tát cho anh lính trẻ kia mấy cái ngã lăn ra đường , rồi còn đá thêm vào đùi mấy cái nữa . Thấy anh lính trẻ kia lăn lộn đau đớn , cô đã quáng quàng quăng xe , nhào đến ôm lấy anh ấy , vừa che đòn cho anh , vừa rối rít xin anh lính già ngừng lại ... Thấy vậy , anh lính già kia thôi không đánh chửi nữa , mà ngồi bệt luôn xuống mặt đường , mặt cúi gục , hai tay ôm lấy đầu . Tất cả im lặng . Cô gái kể , tự nhiên cô thấy thương các anh lính ấy quá , thấy họ im lặng thẫn thờ như thế , không kìm được lòng mình , cô đã đi đến chỗ từng anh , vòng tay ôm chặt vào ngực mình , hôn từng anh một . Không một ai hôn cô , chỉ có cô hôn họ thôi . Có anh thâm thấp thì cô hôn được vào môi , còn anh nào cao , không với tới , cô chỉ hôn vào cánh tay , hay vào ngực . Trong lúc đó , anh lính già kia vẫn ngồi gục giữa đường . Sau người lính cuối cùng đang đứng , cô đã đến bên anh lính già ấy , lay vai gọi anh . Cô kể , khi anh ngước lên nhìn cô , mắt anh , mặt anh nhòe nước mắt , anh đang khóc . Và cô không dám ôm anh , hôn anh , cả hai cứ đứng lặng ... Cuối cùng , anh ghé môi xuống sát gương mặt cô , đặt môi mình lên đôi môi cô ... Nhưng anh đã không hôn cô , làn môi anh chỉ khẽ chạm phớt một cái thôi , rồi anh đưa hai tay nắm chặt lấy hai bờ vai cô xoay cô lại phía sau , đẩy nhẹ ... Rồi các anh lính xốc ba lô lên vai , đi luôn vào phía trong , chẳng anh nào cười nói gì cả ngoài vài câu tạm biệt lý nhí ... Cô kể , nước mắt anh lính già đã vương trên mặt , trên môi cô , mặn chát , và nóng bỏng . Tối hôm ấy , nhờ ánh đèn dầu le lói , cô đã tìm vào một đơn vị ven đường . Nghe cô kể , anh chỉ huy ở đó đã cho 2 anh lính dẫn cô đi , và cuối cùng , cô đã tìm được anh lính - người chồng chưa cưới của cô . Đêm ấy , trong một căn nhà xây ven đường QL 2 ngay gần đơn vị anh , cô đã trao anh đời con gái của mình . Cô kể , căn nhà ấy đã bị pháo đạn phá nát , dưới lưng cô , gạch đá lổng chổng đau nhói , trên bầu trời trống hoác , ánh chớp lửa cứ thay nhau lập lòe, khắp xa gần xung quanh , tiếng pháo đạn gầm rít ầm ĩ , nhất là tiếng nổ của mấy trận địa pháo ngay gần khu vực đó ... Nửa đêm , hai người đèo nhau ra TX . Qua một chỗ họ bị mấy anh lính đeo băng đỏ giữ lại kiểm tra , khi nghe anh trình bầy , các anh lính ấy đã cho họ đi , có anh còn bảo , nếu là thám báo mà lãng mạn thế thì cũng cho sống ... Sáng ra , ở bến xe TX , anh đã mua vé để cô về Hà nội . Cô kể , anh không hứa hẹn gì với cô hết , chỉ nói em về nhà trước đi , anh sẽ về sau . ( Còn nữa , em phải chia làm 2 phần vì bài viết dài quá )
|