thai60
Cựu chiến binh

Bài viết: 833
|
 |
« Trả lời #413 vào lúc: 31 Tháng Ba, 2015, 10:00:04 pm » |
|
Chào các bác và anh em .
Em đồng ý với ý kiến bác Laoshan , chuyện huân huy chương thì có cũng tốt , mà không cũng chả sao , chúng ta không coi chuyện đó quá nặng nề . Vì thế , theo đề xuất của bác Mạnh , anh em ta lại tiếp tục hành quân tìm về miền ký ức Vị xuyên .
Hôm chủ nhật vừa rồi , em đã đi dự đám cưới con gái đồng đội Tuấn "Lỳ" - cựu quản lý của C33 pháo dàn tự hành BM13 / F313 , năm 1985 dính kỷ luật vì quậy quá , bị đưa về làm lính ở C25 VT E14 . Chính hôm ấy , qua câu chuyện râm ran với các đồng đội cựu lính VX , em mới được biết một chút thông tin về nhân vật Trung trong một câu chuyện mà em đã kể ở HG phần 12 . Hóa ra , ngày ấy anh Trung làm quản lý của C20 , sau đó anh đổi vị trí cho một đồng chí yếu sức khỏe để làm lính TS . Và anh không chết . Anh trung là người Mường , quê ở Hòa bình . bây giờ đang sống ở Hòa bình , cậu Thìn C20 TS hứa sẽ tìm số ĐT của anh . Mừng quá , và lại nhớ anh , nhớ Vị xuyên da diết , 60 em xin đưa lại câu chuyện ngày trước :
" ... Có một dạo ,chẳng nhớ cụ thể vào tháng ngày nào nữa, ngay cửa vào Hang Dơi,gần Cầu Sập ,trong cái ngách phía bên phải dẫn chếch về phía trên,có một cái sạp bằng tre,gỗ,rộng khoảng 1,5m,dài khoảng 2 m.Quanh cái sạp chất lủng củng mấy đống hàng quân nhu.Trên sạp thường có một bác lính trạc tuổi thai60,dáng người cao nhưng gầy yếu,da dẻ đen xạm cóc cáy ,ngồi lù khù,trầm mặc.Bác ấy tên là Trung,quản lý của một đơn vị nào đó mà đến giờ thai60 cũng chẳng còn nhớ nữa. Dạo ấy chiến sự đang rất căng thẳng,địch thường xuyên tổ chức tấn công lấn ra phía ta...Từ phía 233,400,đồi Đài,Cô Ích,685,772,1100,trên cao nữa...tiếng súng giao tranh cứ rền rĩ âm ỉ suốt cả mấy tháng trời.Tiếng pháo,cối của cả địch ,cả ta cứ nháo nhào ầm ĩ trên những điểm cao ấy,cả ở ngã ba Thanh thủy ,nơi sườn dốc lên 673,khắp cả đất Vị xuyên... Lính VT dạo ấy phải đi lại rất nhiều,vì ngày nào cũng có thương binh,tử sĩ. Hàng mang lên chủ yếu là vũ khí ,và gạo,có rất ít thực phẩm,thuốc men,còn đường sữa thì tiệt hẳn.Chẳng còn hiểu vì sao. Mấy bác sĩ quan hậu cần bảo chưa phải dịp các địa phương thực hiện kế hoạch cung cấp nhu yếu phẩm và thực phẩm . Lính tráng cũng đã quen cảnh này,nếu ngày trước nhìn thấy cánh VT lội ào ào qua suối còn lao vội ra đón ,mừng như lúc mẹ đi chợ về...còn bây giờ ,ngó thấy cái mặt bì bì mệt mỏi và cái balo trĩu nặng đè trên những thân hình đang còng rạp xuống,chả ông nào còn hò hét,mời chào... Những thân xác tử sĩ và thương binh nằm trên cáng đều nhẹ tèo gầy guộc.Nếu trước kia phải 3-4 người khiêng một cáng,thì bây giờ có lúc chỉ cần 2. Cũng có thể vì lính VT đã quen đường ,quen quy luật bắn của địch.Hoặc do bị điều đi nhiều quá đâm ra chấp nhận thà nặng thêm một tý,mệt thêm nhiều tý...còn hơn phải đi lại nhiều lần. Cứ mỗi lần vào đến hang Dơi,giao hàng xong,lính VT thường hay tìm cách nấn ná ở lại,đứa thì tìm đồng hương,thằng thì đi lùng sục kiếm tí gì bỏ miệng.Vì lúc đó đói ăn và khan thuốc lào thuốc lá lắm.Ở Hang Dơi,Nàng Lò còn khấm khá hơn ở Nà cáy phía sau. Những lúc đó,thai60 rất hay được bác Trung săn sóc,mời chào .Và kiểu gì cũng được bác ấy dúi cho tý sún...lúc là miếng cháy gạo tấm vàng ươm thơm ngậy,lúc là mẩu lương khô tuy mốc thếch ẩm xì nhưng vẫn ròn tan...Nhưng khoái nhất vẫn là khi bác ấy dúi cho tý thuốc lào ,thuốc lá. Đổi lại ,thai60 phải ôm cây đàn ghita đã cũ,gân cổ hát mấy bài hát mà bác ấy yêu cầu.Nào là Hát mãi khúc quân hành,Chiều biên giới,Cây đàn ghita của đại đội Ba...nào là Dáng đứng bến tre,Tình ca,Bài ca hy vọng,Chiều trên bến cảng...Nào là Nắng thủy tinh,Hạ trắng ,Tuổi đá buồn ...của Trịnh công Sơn. Bài nào cũng phải hát nếu có yêu cầu ,nếu không thuộc lời thì chỉ cần ư ử cho đúng giai điệu cũng là được... Khán giả quây xung quanh toàn là lính tráng,có ông thì mắt sáng như sao,gõ xoong chậu hát theo khản cả giọng,có ông thì ngồi ngơ ngẩn mắt tối đi,tay mân mê gấu áo... Có những khi thấy cả bóng áo vằn vện của mấy bác đặc công hay trinh sát từ ngách bên trên hang cũng mò xuống,háo hức... Thế là cây đàn ghẻ liên tục được truyền tay,có bác lính nhỏ con quê Hà nội vừa khua ngón gẩy dây,vừa điệu nghệ đập khuỷu tay thình thịch vào hộp đàn ,miệng say sưa mấy bài hát BABYLON,CHA LÂY CỨ,PAHAMA...râm ran ,rạo rực... Thai60 còn nhớ mãi một bác lính giọng Nghệ tĩnh,người đen quắt,lúc nào cũng thấy mặc cái quần đùi lính rộng thùng thình rách lươm bươm,kiểu gì cũng phải xin hát một lần bài "Giận thì giận ,mà thương thì thương" ,và cứ nhất quyết phải là thai60 đệm đàn. Thai60 đã phải mất rất nhiều buổi trưa tập cái đoạn dạo đầu cho bài hát ấy (cũng như của bài Cây đàn ghi ta...và Dáng đứng bến tre...).Khi giọng hát khàn khàn của bác ấy ngân lên ,trong tiếng đàn ghita nhấn nhá,không khí xung quanh cứ như trĩu lặng đi... Các lính tráng chỉ để cho bác ấy hát một lượt đầu là tử tế. Nhưng lượt sau,cứ đến cái đoạn điệp khúc :Anh cứ nhủ...rằng em không thương ...của bài hát,là lại ầm lên giọng hát nhại của lính tráng át cả tiếng bác ấy: Anh cứ bảo rằng em chưa to... Em đo rồi còn to hơn của mẹ... Vì thương anh nên em bàn với mẹ... Phải ngăn anh không cho ngủ một mình ... Mệt thì mệt mà yêu thì yêu,Mệt thì mệt mà yêu em càng yêu... Anh chui sai giường...em không chịu nổi Anh yêu ơi...xin đừng có lộn xộn... Mà trước tiên anh ,phải cởi hết q..." Rồi tất cả cùng rũ ra lăn lộn trong tiếng cười rầm rĩ...và tiếng nồi xoong xủng xoảng ,tiếng thùng đạn thình thình... Nhưng...khi bác ấy hát lượt cuối cùng để kết thúc bài hát trong tiếng ngân đặc giọng Nghệ tĩnh trên cái nền day dứt tiếng đàn...thì bao giờ tất cả cũng lặng thinh ...chỉ đến khi bác ấy với tay khoác balo lên vai ,chạy vọt ra ngoài cửa hang ...thì tất cả mới ào lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Có đôi lần khi bác ấy cúi xuống lấy balo,thai60 đã thóang thấy mắt bác ấy như loáng nước.Anh Trung bảo,bác ấy đã có vợ ,mới cưới được nửa tháng thì phải đi,hơn hai năm rồi chưa một lần về phép,là lính 79 nhưng mãi chẳng được ra quân vì đã đi học gì đó từ hồi huấn luyện. Thai60 cũng chả bao giờ được vỗ tay nhiệt liệt như thế,dù cũng hát đã nhiều. Có một bài hát dù không rõ xuất xứ ,nhưng bao giờ anh Trung và lính tráng cũng bắt phải hát khi chương trình sắp đến hồi kết thúc, đó là bài "Việt nam khói lửa " mà thai60 đã học lỏm được từ trước khi nhập ngũ từ mấy bác thương binh thời chống Mỹ .Thai60 xin được chép ra đây,để biết đâu có bác cựu Hà giang nào nghe lời hát mà nhớ,nhận ra một nét âm hưởng thân quen của Hang Dơi ngày ấy :
" Này em thân yêu ơi có nghe lòng mình ngại ngùng,rồi mai đây nghe tin từ phương xa anh hy sinh ,và em thân yêu ơi khi vòng tay anh xuôi suống,mái tóc ấy ai nâng niu ai yêu thương. Nhiều lúc muốn nói với em nhưng lòng còn ngaị ngùng,ngại đau thương xui em lệ trào tuôn trên đôi mi,và anh khi ra đi thân làm trai mong manh quá,thôi xin em đừng chờ mong... ĐK : ÔI Việt nam,chìm đắm chiến tranh bao năm rồi,tuổi thơ,đời đã cho ta bao u buồn.
Cuộc chiến vẫn tiếp nối trên quê mình còn nhọc nhằn,làm sao anh cho em một tình yêu như em mong ,đời anh khi ra đi thân làm trai mong manh quá,thôi xin em đừng chờ mong...." Chẳng hiểu tại sao cái bài hát tưởng chừng như ủy mị đầy chất ai oán đó lại được lính mình yêu thích và hát vóng vót lên đầy phấn khích lạc quan mới lạ chứ,và cái đoạn điệp khúc "Thôi xin em đừng chờ mong...Thôi,xin em đừng chờ... ông..."còn được lẩm nhẩm ngâm nga mãi theo chân những người lính đang chui ra khỏi hang tỏa dần đi về các hướng chiến trường... Và bao giờ cũng thế,trước khi chia tay bác Trung,thai60 lại được bác ấy giúi cho một nhúm thuốc lào hay vài điếu thuốc lá quăn queo...Có một lần ,thai60 cằn nhằn :sao ít thế... Bác Trung như lặng đi, giọng nghèn nghẹn,lầm bầm ,tay chỉ mơ hồ về phía sau hang : ở trên kia,chúng nó có được hát đâu,để dành cho chúng nó... Và cũng chỉ duy nhất có một lần đó,thai60 dám thắc mắc cắn nhằn... Rồi chiến tranh cuốn đi ,có một ngày thai60 không còn nhìn thấy anh TRUNG thân yêu của mình nữa ,cái sạp tre kia vẫn còn nằm nguyên đó...Nhưng trên sạp đã lại là một người lính khác còn gầy yếu hơn anh TRUNG... Khi thai60 gặng hỏi về anh,người lính ấy cũng mơ hồ phất cánh tay chỉ về phía đằng sau hang ,chênh chếch về bên trái:...Trên kia... Những đêm văn nghệ ngẫu hứng ấy vẫn thường xuyên lặp lại,có nhiều khi chẳng có dúm thuốc nào,chỉ có bàn tay nắm chặt của bác lính già yếu...Thai60 càng nhớ về anh TRUNG ấy ,ngày xưa... Có bao nhiêu lớp lớp người lính dù đói khát rách rưới nhưng vẫn hát vang lên :Ôi Việt nam...chìm đắm đâu thương bao năm rồi...Có bao nhiêu chàng trai đã ngân lên lúc nghêu ngao bông phèng ,khi thiết tha day dứt : "Thôi,xin em đừng chờ mong..." khi tuổi Hai mươi của họ chưa bao giờ được nắm lấy bàn tay của một người con gái...Nói gì đến vuốt tóc,hôn môi...với ước hẹn đợi chờ... Và bao nhiêu người trong số họ đã mãi mãi ra đi với trái tim mãi mãi tuổi hai mươi đầy khát khao,ước vọng... Cho đến tận bây giờ,trong cái ngách nhỏ gần cửa cái Hang Dơi ngày nào ,dòng nước suối Thanh thủy như vẫn mang trong con sóng vỗ thao thiết của mình những câu hát của cái ngày xa xưa ây... Cho đến tận bây giờ,trên những triền núi đá Vị xuyên như vẫn còn vang lên giọng hát thiết tha của những người lính ấy dù nay đã hanh hao ...người mất người còn... Cho đến tận bây giờ,khi đất nước đã được mấy mươi năm BÌNH YÊN... / "
Mời các bác và anh em tiếp tục hành quân .
|