........
Chính trị viên Khang vội vã đứng dậy quay vào nhà rỉ tai cậu liên lạc, cậu ta lập tức phóng đi ngay.
Xong xuôi, anh mới bước ra, hỏi anh tồ trưởng tổ quay phim
— Chúng ta bắt đầu từ đâu, anh nhi?
— Tường nghĩ một lát rồi trà lởi:
— Có lẽ chúng ta bắt đầu từ lá cờ. Từ đồng chí Việt tân binh, được không?
Khang gật đầu chăp thuận ngay. Anh mừng thầm vì đã kịp thởi cho liên lạc chạy qua báo cho trung đội một của Năm chuẩn bị đón khảch Vả lại, tay Việt cũng biết cách ăn nói cho ra trò, có thể yên tâm được.
Họ xuống dãy nhà của trung đội một.
Từ hôm qua, khi được biết ngày mai sẽ có đoàn quay phim xuông, Việt đoán rằng phen này có thể sẽ được gặp Tường. Tuy vậy, anh cũng không ngở rằng cái thằng Tường tán gái như khướu ấy bây giờ bỗng trở thành một nhân vật quan trọng để đến nỗi suốt từ chíều qua tới giở, lúc nào đại đội cũng nháo lên về những chuyện dọn vệ sinh, sâp xếp nơi ăn ở và đến bây giở thì cậu liên lạc đại đội hồng hộc chạy xuống, đứng ngay đơ trước mặt Năm, nói không ra hơi:
* — Họ... họ... sắp xuống đấy!
— Thì cứ để họ xuống — Năm gắt- Việc gì mà cử cuống cả lên thế ?
— Anh Khang dặn...
— Biết rồi! Cậu cứ về đi !
Cậu liên lạc tưng hửng một lát rồi lại vội vã chạy bể đến các trung đội khác. Cậu ta vừa đi khỏi thì « phái đoàn » đến. Tưởng chạm chán vởi Việt ngay ở cửa ra vào.
— Ơ! — Anh ta há hốc miệng, đửng ngay như trồng trước cửa khiến Việt phì cười:
— Có gì mà phải tròn mắt ra thế kia !
— Thế... hóa ra là cậu à ?
— Chứ sao ?
— Thế... có đúng cậu là... Việt không?
— Mình chẳng là Việt thì cỏn là thằng chết toi nào nữa!
Việt trả lời vả toan giơ tay đấm vào lưng bạn một cái, nhưng thấy chính trị viên liếc xéo qua nên lại thôi. Anh bước tới siết chặt lấy tay Tường:
— Mình trông thấy ông từ hôm làm lễ xuất quân. Nhưng ông quan trọng quá mình không làm sao mà lại gần được.
— Thế ra là hai anh ... ?
— Bạn học của tôi đấy — Tường hể hả trả lởi chính trị viên Khang — Chúng tôi cùng học với nhau ở trường Đại học Tổng hợp. Học xong, anh ấy đi gõ đầu trẻ, cỏn tôi trở thành anh cán bộ khảo cổ. rồi chuyển sang làm cái nghề này. Lúc nãy nghe anh kể hoài về một cái cậu Việt tân binh nào đó. Nhưng dù có đầu óc tường tượng vĩ đại như ông Tôn-xtôi, tôi cũng không thể ngờ người đó lại chính là anh đâu- anh Việt ạ.
Cuộc đón tiếp được chuẩn bị đã diễn ra thật trịnh trọng, nghiêm túc, bỗng chuyển sang không khí vui vẻ, thân mật kiểu gia đình. Chính trị viên Khang cũng bỏ chíếc áo khoác « khổ chủ” từ lúc nào chẳng rõ. Anh trở lại vẻ tự nhiên,, mộc mạc rất đáng yêu của mình. Chuyện trò một lúc lâu, chính tri viên Khang ngỏ lời mời hai đồng chí cùng tổ với Tường về nhà khách của Đại đội nghỉ ngơi để Tường được tự nhiên trò chuyện với bạn. Tường thống nhất với Khang chương trình làm việc buồi chiều, rồi anh khoác tay Việt bước ra khỏi khu trú quân của đại đội tản bộ dọc theo con đường chạy thẳng vào khu trung tâm căn cứ.
— Cậu bỏ cái nghề lụ khụ ấy từ bao giở ? — Việt hỏi và bỗng mỉm cưởi nhớ lại những kỷ niệm khi còn học ở trường đại học.
— Từ dạo B.52 nó choảng thẳng vào Hà Nội. mình bỗng thấy cái nghề của mình thật rị mọ - Tường tâm sự — Trong khi cơn lốc của chiến tranh đang thổi ào ào trên đầu thì mình lại đi đào bới hết hang này hốc nọ để tự hỏi: ngày xưa họ sống ra sao ? ăn bằng gì ? Bắt thú rừng như thế nào? Và tại sao lại từ tôn sùng phụ nữ trong thị tộc mẫu hệ sang tôn sùng đàn ông trong thị tộc phụ quyền? Thế là mình bỏ nghề xin đi học một lớp phóng viên báo chí ngắn hạn. Học xong lớp ấy mình xin vào quân đội nhận bừa rằng có thể viết được cả kịch bản phim. Họ bắt mình viết thử một cái. Nhưng mình viết thật viết hẳn một kịch bản về dân quân tự vệ các làng hoa Hà Nội. Kịch bản của mình đạt. Nhưng không được quay riêng, mà sau đó được dùng làm tư liệu cho một kịch bản phóng sự viết chung về dân quân tự vệ Thủ đô đánh trả B.52 Mỹ, mình cũng có được ghé một cái tên lên màn ảnh. Nhưng thế cũng tốt rồỉ. Người ta nhận mình. Mình trở thành nhà biên kịch điện ảnh quân đội và đôi khi kiêm cả đạo diễn phim tài liệu, phóng sự nhì nhằng. Rồi mình theo quân đoàn của cậu đi chiến dịch Tây Nguyên. Rồi tiếp tục bám đuổi các cậu vào đây. Rồi xuống công tác ở đại đội ba và được nghe cái ông chính trị viên của cậu say sưa kể về một cái cậù tân binh nào đó tên là Việt đã cắm được lá cờ lên sở chỉ huy địch. Mình thấy có cái gì ngồ ngộ trong chuyện này nên mò xuống đây tìm cái cậu tân binh tốt số ấy. Cuối cùng thì té ra là cậu, một thằng bạn hết sức vớ vẩn hồi ở Đại Học. có vậy thôi.. Và bây giờ thì xin được chiêm ngưỡng người anh hùng.
* Đúng là giọng kịch bản phóng sự! Nhưng thôi mình hỏi thật nhé. Vớ được một cái «gương” như mình, cậu khoái lắm hả?
"" Khoái ! — Tường bỗng bật cười ha hả. Nhưng nếu cậu ngã gục dưới cột cờ thì khoái hơn nhiều. Phim của mình sẽ có một pha thật mùi!
— Ăn với nói! — Việt đấm vào lưng bạn rồi cũng lên giọng đùa giỡn - Nhưng muốn gì thì gì, bây giở cậu cũng bắt buộc phải bốc thơm tớ, ca ngợi tớ như một anh hùng, một nhân vật lịch sử rồi chứ còn gì nữa.
— Cậu thì là cái thá gì mà đã lên mặt — Tường tiếp lời Việt, cũng vẫn bằng cái giọng bông lơn hơi ác khẩu ấy “ Chẳng qua lịch sử nó chỉ tình cờ đặt lá cờ lên tay cậu và cậu chí còn phải làm mỗi một việc là phất nó lên. Thế thôi! Hãy khiêm tốn, con giời ạ !
— Cậu nói đúng đấy, Tường ạ — Việt bỗng trở lại giọng nghiêm trang - Đó chỉ là một sự tình cờ lịch sử, Vì vậy, dĩ nhiên mình sẽ ủng hộ cậu trong cái .việc cậu định « quay mình cắm cờ. Có điều nhiệm vụ. của cậu là làm sao cho mọi người, nhất là những thế hệ mai sau xen phim của cậu sẽ thấy được rằng để lá cờ ấy đến tay mình đã phải có bao nhiêu đồng đội của chúng mình ngã xuống dọc con đường đi tới chiến thắng. Rất tiếc rằng chúng ta không thể dựng dậy tất cả những người đã hy sinh dọc con đường máu lửa ấy trở về đây để cùng đứng dưới cở, chụp chung một bức ảnh lưu lại cho hậu thế. Nếu cậu là một trong những người tự cho rằng mình có sứ mạng ghi nhận lịch sử thì đừng có quên điều đó.
— Đúng ! Phải nhớ. Phải làm được như vậy — Tường bỗng trở nên tư lự — Có điều không chí một người mà hàng ngàn, hàng vạn người, nói cách khác là cả thế hệ chúig ta phải làm để cho những thế hệ mai sau hiều đúng thực chất của lịch sử.
Vừa đi vừa say sưa tâm sự, họ đã tới trước khu sở chỉ huy của căn cứ địch từ lúc nào chẳng rõ. Bây giờ trụ sở sư đoàn bộ binh Chiến Thắng về đóng ở đây.
Một lá cờ lớn phấp phới tung bay trên đỉnh cây cột cờ lớn trước sân. Lá cờ mà Việt đã kéo lên trên nóc nhà chí huy căn cứ địch đã được sư đoàn cất đi để lưu giữ- Lá cờ ấy Tường cũng đã được nhìn thấy và anh còn gìữ nguyên vẹn những ấn tượng, những rung động sâu xa khi run run nâng nó trên tay, nhìn thấy những vệt máu loang đã khô cứng và những vết đạn xuyên lỗ chỗ trên nền cờ còn sậm đen khói đạn. Ấn tượng ấy, cảm xúc ấy lúc này như được nhân lên gấp bội khỉ anh biết ràng chính người bạn thân của mình đã cùng đồng đội đưa lá cờ ấy băng qua lửa khói để tới đích. Xúc cảm ấy khiến anh tin ở mình hơn. Có thể anh chưa có được một tác phầm thiên tài, nhưng những điều anh sẽ viết, những thước phim anh sẽ quay chắc chắn phải là những điều chân thực.
— Kia là nóc nhà mái vòm, nơi cậu Dĩnh đứng bắn B.40. Còn trước cửa ngôi nhà lớn kia là nơi đại đội trưởng Giáp đã hy sinh — Việt vừa nói vừa chí từng vị trí một — Nhưng thôi, chúng mình không nên vào đấy. Để lúc nào cậu bắt đầu quay mình sẽ chí thật chính xác. Tiếc rằng không còn cậu Dĩnh. Cận làm thế nào đề diễn tả lại được hành động anh hùng ấy ?
— Đấy — Tường bỗng vỗ mạnh vào vai Việt “Ông cũng hiều cái khó của mình rồi. Phim phóng sự, tàỉ liệu, thì không thể thay nhân vật có thực bẳng một diễn viên điện ảnh được. Mình sẽ cố tìm cách nào đó- để thể hiện. Nhưng... Tường bỗng ngập ngừng ” Có lẽ mình sẽ dựng một bộ phim truyện. Phải một bộ phim truyện, một tác phầm nghệ thuật thực sự thì mới có đất để nói hết mọi điều mình muốn nói vể hiện thực anh hùng này.
— Mình ủng hộ dự định đó của cậu đáy.
— Nhưng... lực bất tòng tâm — Tường bỗng lắc đầu — Sau này nếu là không có cái bộ phim ấy thì cậu cũng đừng chửi mình là thằng khoác lác nhé.
* Dạo này cậu cũng biết nói năng thận trọng gớm nhỉ ?
- “Nếu như tất cả đáng hoài nghi, thì ít ra còn một cái không thể hoài nghi, đó là cái tôi hoài nghi”. Đề- các(1) đã nói như vậy. Vì vậỵ hãy cho phép mình hoài nghi chính cả những dự định ghê gớm đó của mình.
Tường nói rồi bật cưởi ha hả, tự lấy làm thú vị về câu triết lý uyên thâm mình vừa dẫn. Việt mỉm cưởi chỉ lên lá cờ lớn đang tung bay phần phật trong gió nắng.
-
Nhưng có một cái không thể hoài nghi. Đó là cuối cùng chúng ta đã chiến thắng.
Viết xong tại Sơn Tây
ngày 20-3-1982.
1. Descartes : nhà triết học và bác học nổi tiếng người Pháp (1596- 1650)
[/right]