4/ Răng-gun, thành phố gợi nhớ thời ‘phiếu-tem’.Răng-gun từng là thủ đô của xứ Miến, nay bị hạ cấp khi chính quyền quân sự Myanmar dời đô đến Naypyidaw từ tháng 11 năm 2005. Và nay, Răng-gun chỉ còn là 1 thành phố của Myanmar.
Đây là thành phố lớn nhất, là trung tâm kinh tế, văn hóa của xứ Miến điện. Thành phố nằm ở ngã ba sông Răng-gun và sông Bago, cách Vịnh Martaban 30 km. Tọa độ của Răng-gun là 16°48' vĩ bắc, 96°09' độ kinh đông (16.8, 96.15), theo múi giờ UTC/GMT +6:30 h.
Thành phố này là một sự pha trộn ảnh hưởng của Anh, Miến Điện, ảnh hưởng của Trung Quốc và Ấn Độ, và được biết đến với kiến trúc thuộc địa của nó, mặc dù đổ nát nhưng vẫn là một ví dụ gần như duy nhất của một thủ đô thế kỷ 19 thuộc địa của Anh.
Các tòa nhà cao tầng mới thì chỉ vừa được khởi công xây dựng từ vài năm nay, trong đó có tổ hợp khách sạn-văn phòng-căn hộ của Hoàng Anh Gia Lai, đang trong giai đoạn thi công phần thô.
Tuy nhiên, Răng-gun vẫn tiếp tục là một thành phố của quá khứ, như được thấy bởi những người mặc longi, những người đi bộ ăn trầu và nhổ nước bọt, thái độ thân thiện của họ đối với người lạ, người bán hàng rong và mùi hăng của nó.
Trong đó, không thể nào phai nhòa ấn tượng khi nhà cháu đang đi trên đường, nhiều khi giật mình khi một nam thanh niên trẻ trung thò đầu ra khỏi cửa taxi và nhổ toẹt bã trầu trên đường phố.
Trung tâm Răng-gun được quy hoạch bài bản và quy củ, chính xác và lo gic chặt chẽ, đúng chất Ăng-lê.
Và cho đến nay, Răng-gun không hề có làn sóng hiện đại hóa hay đô thị hóa tràn qua.
Các ngôi nhà cứ đứng đó như vậy qua năm tháng, những đường nét vẫn mềm mại hiền hòa, những lớp vôi đã tróc qua mưa nắng chợt tạo thành những bức họa nhiều cảm xúc với những người đàn ông mặc Longi như đang cố níu giữ một tập tục rất Ăng lê từ quá vãng.
Có lẽ, viết bao nhiều lời, cũng không đủ để diễn tả thêm tình yêu cho cho thành phố này. Nơi gợi nhớ thời bao cấp khốn khó của Hà thành thời đã xa.
Trụ sở của Ủy ban nhân dân và Hội đồng nhân dân
thành phố Răng-gun. Phong thái kiến trúc Ăng-lê không phải cãi bàn.
Tháp ‘Bút chì’ tại quảng trường trung tâm thành phố.
Một phiên bản không thể không trùng với tháp ‘bút chì’ tại thủ đô Oa-sinh-tơn Hoa Kỳ.
Nhà cháu chợt liên tưởng, phải chăng, tháp ‘bút chì’ tại thủ đô Oa-sinh-tơn, chính là phiên bản của ‘bút chì’ tại thủ đô Răng-gun khi xưa, do người Anh tặng Hoa Kỳ.
Bởi cũng giống như tượng Bà Đầm xòe từng ngự tại nóc Tháp Rùa Hà Nội, là phiên bản của tượng Nữ thần Tự do ở Nữu-ước, do người Pháp tặng Hoa Kỳ.
Cục Di trú (Immigration Dept.) ngày xưa, vật đổi sao giờ, nay đã trở thành Ngân hàng AYA.
Tòa nhà bưu điện trung tâm khi xa
Khi gần
Tòa nhà : Trụ sở Cục Quản lý Cảng vụ Miến điện, nơi nhà cháu làm quả ảnh đánh dấu
Trụ sở Cục Vận tải Đường bộ, nằm trên phố Pansodan.
Con phố này, trước đây có tên là phố Phayre, nhằm để tôn vinh Sir Arthur Purves Phayre, Toàn quyền đầu tiên (1862-1867) của xứ Bu ma-tức Miến điện -> Myanmar ngày nay.
Nhìn mái sảnh, các bác có liên tưởng gì đến mái sảnh của khách sạn Metropole đối diện với Bắc Bộ Phủ ở Hà thành ta không
Ngân hàng Phát triển Nông nghiệp Miến Điện.
Các bác có thấy giống trụ sở Kho bạc Nhà nước, trên bến Chương Dương Sài Gòn không
Đoạn phố này, không thể nói gì hơn khi quá giống phố Nguyễn Khắc Cần, khi đứng từ Nhà in báo Nhân dân trên phố Tràng Tiền nhìn sang