phuockhanh
Thành viên
Bài viết: 658
|
|
« Trả lời #581 vào lúc: 16 Tháng Ba, 2015, 08:19:57 pm » |
|
*** Hôm sau chúng tôi từ trung đoàn bộ tìm về đến Tiểu đoàn 6. Tiểu đoàn đang đứng chân ở quả một đồi cà phê có những chùm quả chín đỏ tươi, mỡ màng trông thích mắt. Tiểu đoàn trưởng là anh Chu Minh Thực, chính trị viên trưởng là anh Bùi Văn Đảo; tiểu đoàn phó là anh Sơn, chính trị viên phó là anh Việt. Sau bữa cơm trưa, tiểu đoàn trưởng Thực cho truyền đạt gọi tôi đến giao nhiệm vụ đi địa hình ngay. Tôi khoác ba lô đi quên cả việc bảo quân lực cấp súng cho mình. Dẫn một tổ bốn chiến sỹ gồm trinh sát và truyền đạt ra đường 21 đón xe của trung đoàn để cùng đi. Không phải chờ lâu, chiếc xe Jin đã đến, người ngồi trong ca bin thò cổ ra hỏi có phải D6 không? Tôi nhận ra anh Lân ban trinh sát. Chúng tôi cùng lên xe. Chiếc xe chạy về hướng quận lỵ Khánh Dương. Đến đoạn đường hai bên có nhiều hòn đá to nhấp nhô trên sườn đồi, phía trước, không xa lắm, máy bay đang ném bom phá hủy một cây cầu. Khói đen đang bốc cao trên những ngọn cây. Mọi người nhẩy xuống xe tản vội ra hai bên đường. Hai chiếc máy bay phản lực F5E ném hết bom rồi bay mất hút. Xe tiếp tục chạy qua cầu còn khét mùi bom rồi rẽ vào con đường khai thác gỗ. Chạy khoảng hơn hai cây số chúng tôi xuống xe. Trên đường có rất nhiều quần áo ngụy lẫn dân thường vứt vung vãi khắp nơi. Có lẽ lính ngụy đưa vợ con, gia đình chạy theo đường này. Ngồi xuống bãi cỏ, anh Lân lấy tấm bản đồ tác chiến và khoanh tròn từng vị trí mà các tổ địa hình của các tiểu đoàn đến đó tìm vị trí đứng chân cho đơn vị mình. Tôi dẫn anh em đi sâu vào một thung lũng có con suối nhỏ. Tìm những vị trí đứng chân cho các đại đội và tiểu đoàn bộ xong thì mặt trời cũng đã khuất sau núi. Mấy cậu lính tiểu đoàn rất nhanh nhẹn, triển khai bữa cơm tối chóng vách. Một chiến sỹ tuyền đạt đã sục ra bờ suối kiếm được nắm lá chua về nấu canh với thịt hộp do tiểu đội trưởng trinh sát mang theo. Trong bữa ăn cậu ta cứ xít xoa tiếc cho lúc đi vội không kịp vặt mấy quả đu đủ xanh ở trên đồi, ngay chỗ trung đội ở, nếu có hẳn được bữa sào ngon. Đây là nhiêm vụ đầu tiên tôi thực hiện trong chiến dịch Xuân 1975. Đêm nằm trên võng nằm, mà tôi cứ miên man nghĩ về những người đã ngã xuống trong những trận đầu của chiến dịch. Tôi được nghe kể đầy đủ về những đồng đội mà tôi biết. Trịnh Xuân Then, quê xã Đông Hải, An Hải, Hải phòng, cây đàn ghi ta của đội văn nghệ trung đoàn. Trong chiến dịch đường 14, ở Chư Thoi, chư tút Then có sáng tác một số bài hát ca ngợi tinh thần chiến đấu dũng cảm của bộ đội trong đó có bài “Chiếc hầm kèo” tôi rất thích (tiếc là không còn nhớ lời). Trước khi bước vào chiến dịch Then xuống làm trung đội trưởng Đại đội 1, hy sinh khi chỉ huy trung đội đánh chiếm và cắm cờ trên sở chỉ huy Sư bộ 23. Nguyễn Danh Tám, trợ lý quân lực, cùng đi viện với tôi hồi tháng 4 năm 1972, người điều tôi từ công binh về đội công tác dân địch vận. Tám xuống C1 làm Chính trị viên phó Đại đội 1. Tám đi cùng trung đội Then, khi Then hy sinh Tám chỉ huy trực tiếp trung đội và cũng huy sinh khi vừa nhẩy ra khỏi xe bọc thép khi đánh vào Sư bộ 23. Tiểu đoàn trưởng Oánh có giọng nói hơi lanh lảnh, anh chỉ huy mũi thọc sâu có xe trăng và xe thiết giáp đánh chiếm Sư bộ 23, khi xe tăng bị sa lầy, Tiểu đoàn trưởng Oánh nhẩy khỏi xe bọc thép để trực tiếp chỉ huy thì máy bay đich đến đánh bom, anh hy sinh. Thành ở Đội văn nghệ cùng Then, Thành ở phố Phạm Minh Đúc quận Ngô Quyền Hải Phòng. Tôi có nhiều kỷ niệm hơn vì cùng ngày nhập ngũ, cùng ở một tiểu đội khi huấn luyện tân binh. Thành có giọng hát rất hay và bài tủ là bài “Nổi lửa lên em”. Hoàn thành ba tháng huấn luyện tân binh tôi ở lại còn Thành bổ xung về Trung đoàn 42 (sau đổi thành Trung đoàn 24 khi vào chiến trường), ở đội văn nghệ trung đoàn cho đến ngày đi B. Trong chiến trường nhiều lần chúng tôi vẫn gặp nhau. Chuẩn bị vào chiến dịch, Thành xuống làm Trung đội trưởng Đại đội 3 Tiểu đoàn 4 và đã hy sinh vì pháo địch. Thế là tôi lại mất thêm người đồng ngũ, một người bạn cùng chiến đấu bao năm. Chính trị viên phó Tống Hồng Điệp quê Nnh Bình bị một quả cối rơi trúng vị trí đang ngồi khi đang đi địa hình. Anh Nhanh, tiểu đoàn trưởng pháo binh sư đoàn và những người cùng đi trên chiếc xe DEP hôm ấy đã hy sinh để lại niềm tiếc thương cùng sự tiếc nuối vì xơ xẩy mà phải đổi bằng tính mạng Anh người cao dong giỏng, da trắng, khuôn mặt thanh tú, phúc hậu vào diện đẹp trai. Khi ở trung đoàn anh làm Trưởng ban pháo binh rồi sang Trưởng ban tác chiến, thời gian sau về làm tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn pháo binh của sư đoàn. Cuộc tiến công tuy kích địch tháo chạy trên đường 21 tới một cây cầu thì bộ đội phải dừng lại (có người bảo là cây cầu 12(?). Bên này là ta, bên kia là địch. Bộ đội trong công sự đều hướng về phía địch thì một chiếc xe DEP từ phía sau chạy thẳng đến cầu và vượt cầu. Tình huống quá bất ngờ, khi phát hiện chỉ còn cách ớ…ớ mà không biết làm gì nữa. Chẳng phải nói ai cũng biết, tất cả bốn người trong xe rơi vào tay địch. Khi ta đánh chiếm toàn bộ khu vực, đi tìm mãi mới thấy xác của họ trong một ngôi nhà trống. Tất cả đã chết với trên người đầy thương tích do địch tra tấn dã man. Sự đau đớn còn in rõ trên nét mặt mỗi người. Cuộc kháng chiến giải phóng Miền Nam bắt đầu vào giai đoạn khốc liệt nhất, còn dài, còn gian khổ và càng ác liệt. Còn ai nữa trong những người mà tôi quen biết sẽ phải ngã xuống? Và có thể có cả mình nữa! Theo kế hoạch là sáng sớm ngày mai tiểu đoàn sẽ hành quân đến, chúng tôi sẽ đón vào chỗ đứng chân. Ngày hôm sau, từ sáu giờ sáng tuyền đạt đến gọi về vì đơn vị đã đứng chân chỗ khác, ở vị trí thuận lợi cho kế hoạch tiếp theo hơn. Đóng quân trong khu rừng le khô cằn, chẳng biết suối nước ở chỗ nào để rửa tay chân, mặt mũi. Ăn cơm trưa xong tôi lại nhận nhiệm vụ đi địa hình tiếp. Tôi nói với Thị, cùng trợ lý là cái số của tao là thế rồi, toàn đi là đi (câu nói ấy ứng vào tôi gần như cả những năm quân ngũ). Lần đi địa hình gồm cấp trưởng quân sự, từ trung đoàn xuống đến đại đội và số cán bộ trợ lý. Đường đi xuyên qua những cánh rừng già cây dây leo chằng chịt, đèo dốc quanh co, có chỗ đi dọc theo suối cạn nước, lòng suối trơ đá cuội trọc lóc như đầu sư, to nhỏ lổn nhổn, bước lên không khéo trẹo chân đau nhói. Vùng núi này là cuối dãy Trường Sơn hùng vĩ chạy ra ven biển của miền Trung. Đoàn tiền trạm đi trước thì đại quân của trung đoàn bám theo sau sát gót, thúc sau lưng. Hai ngày đầu hành quân thuận lợi, sang ngày thứ ba dọc đường không tìm ra chỗ nào có nước. Nước trong bình tông không còn lấy một giọt, họng khô, khản cả cổ. Cứ quãng một lại dừng lại cho trinh sát xuống các tụ thủy tìm nước mà chẳng thấy đâu, lại đi. Đang vào cuối mùa khô, mùa này các lòng suối nhỏ hầu như cạn kiệt. Khi mặt trời vàng trên núi thì tìm được tụ thủy có nước rỉ ra ở sát chân đồi. Mọi người lấy xoong nồi ra hứng và đào hố lót ni lông để chứa nước nấu ăn và uống. Đêm hôm đó ngủ ngay tại chỗ. Chiều ngày tiếp theo đến gần một ấp người dân tộc, trong cánh rừng rậm, bộ phận đi đầu bị súng từ trong ấp bắn ra. Lập tức các chiến sỹ trinh sát đáp trả, rồi im lặng. Khi ta vào trong ấp thì không còn người nào, họ đã chạy hết. Đoàn vào nấu cơm ăn và ngủ tại ấp. Sau đó những người ở trong ấp phát hiện là bộ đội về bắt liên lạc. Họ là du kích lúc đầu lầm tưởng là lính ngụy đến. May là hai bên không ai việc gì. Trưa ngày thứ năm thì đến vị trí tập kết. Sau khi nghe phổ biến nhiệm vụ của toàn trung đoàn mọi người lần lượt thay nhau lên yên ngựa một quả đồi để quan sát vị trí chiếm lĩnh trận địa tác chiến. Bây giờ chúng tôi mới biết là toàn trung đoàn là mũi thọc sâu chặn đường rút chay của Lữ dù 3 phòng thủ ở đèo Phường Hoàng, trên đường 21 sẽ bị các Trung đoàn 66 và Trung đoàn 28 tấn công.
|