phuockhanh
Thành viên
Bài viết: 658
|
|
« Trả lời #306 vào lúc: 10 Tháng Mười Một, 2014, 04:01:04 pm » |
|
(tiếp và hết) Đúng như dự kiến, cuộc họp dân dược tiến hành đông đủ, tại một bãi trống . Sau khi cô Lục phổ biến nội dung và kế hoạch cho dân về Tân Cảnh thì đến lượt tôi phát biểu ý kiến. Đây là cuộc họp với dân đầu tiên tôi dự và phát biểu nên ý thức rõ lời phát biểu của mình phải chuẩn bị cẩn thận. Nói thế không có nghĩa là lời tôi nói quan trọng hơn lời của cô Lục, cô Sương. Các cô nói có tính chất quyết định, còn tôi chỉ tham gia làm cho dân hiểu thêm, giải tỏa những uẩn khúc trong đầu họ. Tôi tập trung chính vào vấn đề tư tưởng của dân, phải xác định đây là trách nhiệm, là nghĩa vụ của người dân trong vùng giải phóng với cách mạng, tự lo cho mình là ủng hộ cách mạng... Tôi kể về nhân dân miền Bắc đang tập trung sức người sức của cho cuộc kháng chiến chống Mỹ đến ngày thắng lợi; kể về công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa, cảnh làm ăn tập thể như thế nào, con em đi học không phải đóng học phí, dân chữa bệnh không mất tiền thuốc thang, ai đỗ đạt đi học các trường đại học, chuyên nghiệp được nhà nước nuôi v.v… Toàn kể những điều tốt đẹp của miền Bắc, kể và phân tích, so sánh, cái khoản này thì tôi nói được. Mọi người ngây ra nghe những điều họ chưa bao giờ được nhìn thấy. Có một chuyện mà tôi không giám đả động đến đó là chế độ tem phiếu, đến công lao động trong hợp tác xã nông nghiệp chưa nổi một cân thóc, hay khi ra chợ đố tìm lấy chỗ bán miếng thịt lợn…Tôi ý thức rằng hở những điều ấy ra, không kể là dân mà cả các cô cán bộ ở đây cũng đủ là nhận cái án kỷ luật rồi. Thực hiện nghiêm chỉnh: Không nói cái sấu chưa thể khắc phục được của miền Bắc.. Để làm chủ cuộc sống, không lệ thuộc ngoại bang, tôi lấy dẫn chứng như việc sử dụng dụng cụ sinh hoạt hàng ngày không dùng đồ mây tre tự sản xuất mà phải dùng đồ bằng nhựa do Mỹ viện trợ để phê phán cách sống lệ thuộc, ăn bám. Bấy giờ tôi phê hăng lắm, cứ như một cán bộ chính trị không bằng. Vẽ ra những cái hay có ai phạt mình đâu, thậm chí còn được khen là đằng khác. Giờ nghĩ lại nực cười cho cái suy nghĩ tiểu nông, tự sản tự tiêu, quanh lũy tre làng bao giờ thoát khỏi cảnh nghèo nàn lạc hậu được? Những điều tôi nói có lẽ từ bé đến giờ họ mới được nghe, chắc họ nghĩ cuộc đời cũng đến như thế mà thôi. Có lúc tôi cảm thấy mình hơi bốc, vẽ ra những viễn cảnh tươi đẹp không biết đến bao giờ mới có? Nhưng đã là người chiến thắng thì cứ nói. Lúc tan họp, đi bên tôi chị Chung nhận xét là con trai Bắc ai nói cũng nhỏ nhẹ, dễ nghe và trông ai cũng hiền. Còn tôi, đáp lại câu nhận xét của chị, lại khen con gái miền Nam nói dịu dàng, ngọt và tình cảm…Vừa hết câu cô Lục đã chêm vào: Thế là huề cả hai! Quả là cô chủ tịch có nhiều cái nhạy bén trong ứng sử.
Trước khi đưa dân về có đoàn cán bộ của tỉnh do chủ tịch tỉnh dẫn đầu về kiểm tra. Ông chủ tịch tôi không biết là bao tuổi nhưng trông già và gày, lại có răng rụng. Cô y sỹ là vợ ông đi cùng. Anh Vĩ và anh Khê cũng đến, anh Vĩ bảo cô tên Liên đã ra Bắc tập kết, học xong ngành y thì vào chiến trường phục vụ và xây dựng với vị Chủ tịch tỉnh. Kể đôi này phải chênh đến 15 tuổi. Cũng phải bốn năm ngày sau khi đoàn về khiểm tra dân mới chuyển về Tân cảnh. Mọi người gồng gánh, bồng bế, cươi nói vui như ngày hội. Có lẽ từ hôm tôi về đến này mới thấy nhiều tiếng cười vui như thế. Đồ đạc cũng chỉ có mùng mền, xoong nồi bát đĩa cho vào chậu, thùng người đội kẻ gánh là hết. Ra đường lộ xuôi về Tân Cảnh, ngang đường gặp chiếc xe tự hành 37ly hai nòng của ta bị trực thăng bắn cháy, họ cứ xúm vào xem còn kể là bộ đội có súng bắn đạn có đuôi, ý họ muốn nói tên lửa B72 có dây điện để điều kiển khi bắn xe tăng, lô cốt và mục tiêu cố định khác. Tôi và hai anh em Cu Lớn ở căn nhà có hai gian, một gian ba chú cháu ở, gian bên kia là mấy mẹ con chị Đạt và cô Út. Sau khi ổn định chỗ ở dân bắt đầu đi phát nương ngay gần căn cứ trung đoàn 42 của ngụy trước đây. Theo như kể lại ở những khu vực gần căn cứ này hay gặp xác lính ngụy chết, cô Lục rất sợ gặp trường hợp như thế. Cũng may là mấy ngày làm chưa gặp trường hợp nào. Trời nắng nhưng cái nắng ở cao nguyên không dữ dội, rát bỏng như ngày hè ngoài Bắc. Đi phát nương, thực tế là đi dọn nương cũ, phần lớn là cây sấu hổ mọc dày dít. Làm có nửa ngày còn nửa ngày cho dân nghỉ đi lo kiếm sắn về ăn. Mấy ngày sau ổn định công việc ở Tân cảnh, Ban chính trị gọi tôi về đội công tác dân vận đang cùng đội văn nghệ của Ban tăng gia cách Đắc Tô một ngày đường đi bộ. Tôi được phân công tổ chặt cây sắn ở ngay Đắc Tô. Cứ chiều đi chặt một bó cây sắn khoảng 30 cân để sáng hôm sau gùi đến trưa, khoảng nửa đường có bộ phận trong nương ra đón gùi tiếp về nương. Khi đủ cho mấy hecta thì về chặt hom trồng. Ở tăng gia không biết anh Tứ, đội phó, học ở đâu cách bổ đôi bình tông ra gò bát. thế là tôi bắt chước gò bát ăn cơm thay bát B52. Chiếc bát nhôm này chuông chắn, có trôn hẳn hoi, gò xong dùng cát đánh bóng rất đẹp, trắng tinh, chỉ tội không múc được nước nóng. Cả đội công tác dùng bát nhôm thay toàn bộ bát B52 được cho là loại bị bài xích xua đuổi vì không hợp cho cảnh ăn thiếu thốn. Chiếc bát này tôi dùng đến chiến dịch 1975 khi lấy được bát sứ thay thế. Sau này tiếc không gữi lại làm kỷ niệm ở chiến trường. Đầu tháng 5/1973 toàn trung đoàn nhận lệch về Tây bắc Kon Tum bảo vệ vùng giải phóng đang do trung doàn 28 và 66 bảo vệ, chiến sự đang ác liệt. Ra chiến đấu ở Tây bắc Kon Tum, mãi đến giáp tết Giáp Dần (1974), ngày đó tôi đã về C công binh, tôi được giao về Tân Cảnh lấy tôn ở cư 42 gò đĩa để cho đơn vị chuẩn bị ăn tết. Dân đã làm nhà tranh tre ở. Gặp lại chị Huận, chị cạo đầu chọc ấy, nay tóc đã chấm vai, trông chị trẻ và xinh hẳn ra; thăm chị Đạt, gặp cô Út, cô Út đã kết hôn với anh Đông, đang mang bầu, lúc sang chơi cô mắc cỡ cứ lấy nón che bụng. Tôi không gặp được cô Lục, chị Chung và nhiều người khác. Được hai ngày phải về để đi phối thuộc với D4 lật sang hướng đông thị xã Kon Tum hoạt động. Đấy là lần cuối cùng trở lại Tân Cảnh. Cho đến bây giờ tôi vẫn tự trách mình sao khi đó không nghĩ đến đặt cho hai anh em Cu Lớn và Con Bé một cái tên làm kỷ niện cho chúng nó./.
|