phuockhanh
Thành viên
Bài viết: 658
|
|
« Trả lời #185 vào lúc: 10 Tháng Mười, 2014, 01:59:02 pm » |
|
(tiêp) Cũng đúng như tôi dự đoán, chỉ cần kể đến đây là các thành viên đã hiểu rõ cái kết cục của câu chuyện như thế nào rồi. Như Tom bảo “thời kỳ cực đoan” cũng rất đúng và với tôi, tôi có thể cho đây là “ thời xa vắng”. Mà một sự trùng hợp vô tình, lại như một minh chứng điều tôi định nói. Thực vô tình sáng 9-10-2014 trên VTV3, trong chương trình cà phê sáng, nếu ai xem thì biết, câu chuyện của một nữ dẫn chương trinh với nhà báo Vũ Công Lập, đã nghỉ hưu. Ông có kể là ngày mới giải phóng vào sài Gòn, hai cô sinh viên Văn khoa khen ông đẹp trai và bảo Cộng sản thế kia sao mà không yêu. Dẫn giải là như thế nhưng tôi muốn nói đến câu ông kết (không nhớ được nguyên văn) đại ý là: chúng tôi ngày đó sống như trong cái lồng, mọi thứ bị ngăn cản. Cô phóng viên hỏi lại là như thế có khó chịu không bác? Ông bảo khó chịu chứ…Viết đến đây tôi lại nhớ đến thời muốn kết nạp đảng không được chê vợ và ngược lại chê vợ không được kết nạp đảng ( thời xa vắng). Như Tom nói, nếu trong thời chiến đòi hỏi sự khắt khe là đúng, cần phải thế vì chẳng tiếc xương máu thì tiếc một cuộc tình nhỏ nọm làm gì. Còn thời bình…? Cũng gần một năm sau, ở D tôi có mấy đứa bị án: Quan hệ bất chính. Trung sỹ, hạ sỹ xuống binh nhất dù có thời gian bằng tôi ở chiến trường. Ngày đó dù có yêu thật và nhất là gặp cô em nào có người thân đi lính thì thôi rồi: Một người làm cả nhà bị ảnh hương, giống như con nhà địa chủ, mà địa chủ nhiều người, bản thân và con cái họ theo kháng chiến, đều là bất chính hết (!) Chuyện của tôi với Nga chắc mọi người đều biết cái kết cục rồi.
Tôi chỉ dần dần lặng lẽ rút khỏi cuộc tình mà để em không bị đột ngột. Sau bao đêm dằn vặt đấu tranh, kể cả tìm lý lẽ phản bác lại những gì cho là kết tội khi mà bị phát giác. Tôi rà lại những lần gặp gỡ thấy rằng chả lần nào có người để ý, cũng chưa bao giờ tôi nói tiếng yêu (bằng tiếng Viêt), và em cũng chỉ nới lời yêu bằng tín hiệu nhận biết mà thôi. Và chưa ai trong vòng tay ai, chưa trao nhau nụ hôn, cả đến một buổi tâm sự riêng tư cũng chưa hề có. Tình yêu chỉ đến với nhau từ đôi mắt. Có thể chính vì thế mà trở nên sâu đậm chăng? Bằng chứng tố cáo rõ ràng nhất là bức ảnh thì tôi đã tìm cách cất thật kín đáo trong ba lô, còn phòng cả lúc đi thao trường bị lục nữa cơ. Đấy là phòng thôi chứ thực ra chẳng ai biết ngoài anh Bốc, mà anh Bốc cũng ra quân hồi tháng 11 rồi. Còn C viên à; Không biết? Tôi bảo là hiền và cũng không có tính đố kỵ đâu, thậm chí có khi nghe vọng còn nháy cho cảnh giác nữa ấy chứ. Nhưng bao che thì chăc…chả dám. Tôi dùng công việc để khỏa lấp cái thắc thỏm vu vơ, lăn lộn trên thao trường để vơi đi nỗi buồn như sắp mất đi một cái gì thầm lặng, sâu kín trong lòng không thể thổ lộ cùng ai được. Sang năm 1976 quân đội ở miền Nam được phát lương, tôi bàn với hai B trưởng là Văn và Nhật là tôi nhận tháng lương đầu tiên của hai đứa, theo kiểu vào họ như bây giờ để mua xe đạp. Tôi và Văn đi mua cái xe đạp cũ, được một người dân ở thị xã Thủ Dầu Một đánh xe ngựa đi xa 4,5 km dẫn đi, hết 80 đồng và 40 đồng mua phụ tùng, thành cái xe hoàn chỉnh, toàn đồ ngoại. Dù thế nào tôi vẫn nhớ Nga lắm. Vào một chủ nhật tôi rủ trung đội phó Sinh, cậu cán bộ này hiền và ngoan lắm, đi xuống làng em lấy lý do mua gà về nuôi để ăn tết. Đấy là lý thôi, còn đưa Sinh đi là để cho mọi người không để ý . Cần gì nói nhiều đâu. Cứ nhìn cũng là đủ rồi. Em ở nhà, chúng tôi ngồi nói chuyện gì thì tôi không còn nhớ. Đã bảo đi mua gà thì phải hỏi. Nhà em thì chả dính đến chăn nuôi. Tôi bảo: - Anh cần mua mấy con gà chỉ cho anh với? - Anh ra lò chén mà mua! Nga trả lòi như đã biết sẵn, mặt tỉnh bơ, nói rồi hơi mỉm cười. - Dẫn các anh đi nhá! - Đúng là có Sinh tôi mới dám rủ đi như thế. Nga hơi mím môi, nhìn thẳng vào tôi, cái nhìn chẳng ăn khớp với câu sẽ nói, sau mấy giây: - Ở đấy họ chỉ bán gà sành thôi. Rồi cười, tay vuốt mớ tóc sau lưng kéo lại trước vân vê. Trời đất ơi!.. Tôi biết ở ấp này, có nhiều gia đình có làm đồ gốm, tưởng ở đấy có thật chứ đâu nghĩ đến Nga trêu tôi. Lại khổ tôi vì câu nói trêu đùa này, bao giờ mà tôi quên được. Sau lần gặp ấy, nghĩ đế sớm muộn phải chia tay, tôi lại càng thấy xót xa và thương em vô cùng. Giáp tết đại đội tôi có một trung đội đi làm nhiệm vụ chốt ở huyện Tân Uyên, ngay bên sông Sài Gòn. Ban chỉ huy phân công tôi xuống đó chúc tết anh em. Đúng sáng mồng một tôi đạp xe đi. Đường chính theo đường lộ về Biên Hòa rồi dẽ về Tân Uyên, tôi không đi đường ấy vì xa mà đi theo đường qua Tân phước Khánh cắt sang thì gần, tuy là đường đất. Chẳng dẽ vào nhà ai vì nghe nói dân Nam ngày mồng một tết là kiêng không đến nhà nhau, ở nhà khấn ông bà, ông vải. Như một sự sui khiến, tôi đến gần chợ thì gặp em đi từ chợ về, tay sách cái giỏ (làn nhựa). Tôi xuống xe chúc xuân em. Vì gặp bất ngờ lại giữa đường, ngoài câu chúc đầu xuân rồi đứng ngây nhìn nhau phải đến mấy giây. Lát sau tôi hỏi em đi đâu về? Em bảo đi mua họt vịt, rồi bảo: - Anh lì sì em đi! Tôi lấy 2 đồng toàn tiền loại một hào mới tinh mừng tuổi em. Hai đồng bấy giờ là to đấy. Nhưng không phải giá trị đồng tiền, cái là trước tết tôi chuẩn bị được hai đồng tiền một hào, rất mới, cũng chưa biết làm gì thì lại gặp em và em nhận được những đồng tiền ấy, ở giữa đường, vào đầu xuân chắc em cũng khó mà quên những đông hào lì xì ấy. Nghe người ta bảo sáng mồng một gặp nhau phải mừng tuổi mới may mắn. Chả biết có đúng thế không nhưng với tôi lại là báo hiệu một điều không tốt đẹp gì sẽ đến. Đầu tháng 3 năm 1976 tôi được đi phép, đến chia tay em. Em đi dạy học, lúc sau về trong bộ quần áo dài màu hồng, trông thon thả và rạng rỡ. Em đẹp bao nhiêu thì tôi lại buồn bấy nhiêu. Đúng là tôi không thể bỏ tất cả những gì có được sau bao năm chiến đấu gian khổ trên chiến trường tàn khốc. Đó là suy nghĩ rất đúng! Cũng như trên tôi đã nói tình cảm và lý trí hai thứ không thể lấn át nhau. Nếu tôi cố níu giữ mối tình sẽ nhận cái án kỷ luật, người đời sẽ kinh bỉ, là đồ hèn nhát, đạn thù không bắn chết mình mà đạn tình bắn gục… và bao nhiêu cái sấu sa nữa người ta sẽ gán ghép cho chỉ vì yêu một cô gái ở vùng mới giải phóng cứ cho là “chưa rõ về lai lịch đi...” Rồi bố mẹ, anh em, bạn bè đang kỳ vọng và chờ đón đươc đón tiếp đứa con từ chiến trường trở về sau ngày chiến thắng sẽ bị sụp đổ nếu như tôi mang cái án ghi trong lý lịch. Chắc mọi người sẽ âm thầm đau buồi vì tôi… Sau khi ngồi chơi một lúc tôi bảo là tôi đi Bắc, không nói đi phép. Em không tỏ ra đột ngột, hai tay ôm cái cặp vào ngực, tỳ cằm lên, mắt nhìn ra ngoài đường, thản nhiên nói như là biết cả rồi: - Anh còn món nợi Tân Phước Khánh chưa trả đấy! Những diến biến về sau chắc bạn đọc cũng không cần biết làm gì và câu chuyện cũng là kết thúc ở đây. Tôi lấy câu trách cứ của em đặt tên cho câu chuyện của tôi là : CHUYỆN MỘT MÓN NỢ CHƯA TRẢ. (Hết).
Chào AT, CB (nữ trước), Bob, Tom, tranphu341, qtdc, Đúc Cường… cùng các thành viên VMH! Trước hết cảm ơn cac ccb đã tham gia câu chuyện của tôi. Đấy cũng là kỷ niệm gần như đã quên, nhưng nay thấy nhiều người nhắc về kỷ niệm xưa của lính quá mà làm tôi nhớ lại chuyện xưa, có gì chưa phải mong thông cảm. Còn bức ảnh, tôi sẽ kể sau. Câu chuyện kết thúc hôm nay cũng đúng vừa tròn một tháng xây nhà, tôi có mặt tham gia VMH. Xin kính chúc AT,CB hai cô gái xinh đẹp được mọi người quý nếm, chúc hai chiến hữu Tây Nguyên cùng tấ cả cac ccb tham gia VMH mọi người sức khỏe dồi dào, tham gia tích cựu trên VMH! Xin chào và gặp lại!
|