CÂU CHUYỆN VỀ MỘT GIA CHỦ CUỐI CÙNG CỦA CHUYẾN ĐI. NGÀY THỨ 6
1/5/2017.
Vẫn tổ ba ba là anh Trí Đức Trần cùng Dung Vũ được phân công ở một nhà. Gia chủ là một mẹ già cận tuổi 80. anh con rể cũng ngoại 40, bà mẹ có hai cô con gái, một lấy chồng xa, một ở lại cùng mẹ và anh con rể cùng chung lo cho bà ngoại tại đây. Cô con gái ở cùng mẹ đang đi làm ngoài công ty, hai đứa cháu nhỏ. Một ngôi nhà mới được xây chưa thật hoàn chỉnh. Nội thất trong nhà còn đạm bạc, cái tủ kê còn mới, phía sau theo phong tục người Quảng Trị đặt di ảnh thờ người chết có trùm vuông vải đỏ. Trên cửa ra vào có treo hình ảnh Bác Hồ, ngõ vào cũng lá cờ đỏ sao vàng, cái sân trước nhà chưa kịp lát còn lầy cát.
Buổi trưa cái nắng gắt gao Quảng Trị dội xuống ngôi nhà mới làm cho mùi nồng của vôi vữa mới càng thêm khó chịu. Theo kế hoạch của đoàn chiều đi viếng nghĩa trang Quảng Trị. Sáng mai đoàn Thái Bình rời An Đôn từ lúc 5 giờ sáng. Biết thế nên mình cũng tranh thù chụp với gia đình một kiểu ảnh làm kỷ niệm, chưa toại nguyện là còn thiếu hai cháu nhỏ và cô con gái. Nếu sáng mai hoặc đêm về có thể mình chụp lại cho đông đủ cả gia đình.
Bà má cũng không ngủ trưa, bà luẩn quẩn vào ra như muốn có điều gì tâm sự. Mình hiểu tâm lý người gia nên cũng chủ động hỏi chuyện gia cảnh xã giao. Một ánh mắt đượm buồn, bà chậm rãi kể.
- Ông nhà tui cũng bị chết từ năm 1972 ở Huế. Nhà có hai đứa con gái, đứa lớn hắn lấy chồng làng bên , con bé chưa biết mặt bố thì ở với má đây, thằng con rể hắn cũng ngoan ở đây với má luôn.
- Vậy ông nhà là liệt sĩ? Tôi nhận từ má Ngẫu một cái lắc đầu, buồn bã.
- Không! Ông nhà tui đi ở phía bên kia.
Tôi chợt hiểu vậy là ông nhà là lính VNCH, như vậy gọi là tử trận. Tôi một chút tò mò thêm.
- Má ơi! Vậy phía bên Mỹ họ có chế độ gì cho nhà mình bấy nay không má ?
Lại thêm một cái lắc đầu.
- Không có cái chi hết. Ngày Hòa Bình thì tui vào Huế đưa hài cốt ông ấy về nghĩa trang của làng. Ông ấy là Phan Văn Vinh, lúc chết không biết là trung úy , hay trung sĩ gì đó. Ông đi 1966 đến 1972 thì bị chết.
Mà nhà tui bên quê ngoại chỗ nhà quê ông Lê Duẩn đó, bố tui cũng là liệt sĩ, nhà đi theo cách mạng hết, giờ chẳng biết sao họ không làm cho thẻ bảo hiểm y tế cho. Tui làm đủ cả giấy tờ nộp lên họ xét rồi trả lại. Họ nói không có được. Một hơi thở dài rồi bà lão toan chạy vào mở cánh tủ đánh két, lấy ra tập giấy tờ đã nhàu cho tôi xem.
Nhiều lắm, các giấy chứng nhận gia đình liệt sỹ. Việc này mình xem biết thế thôi. Đó là một chính sách của nhà nước đối với những người có công với nước. Thân nhân liệt sĩ là một trong những đối tượng được trả công. Hiềm nỗi bà má lại lấy chồng người bên kia chiến tuyến. Chính sách này với mình là chưa đủ tầm giải thích với má Ngẫu. Đành chụp ghi lại thay cho câu chuyện dễ nhớ mà thôi.
Còn anh con rể của má Ngẫu cũng góp vào câu chuyện đường dài. Cường nói trong cái buồn riêng của mẹ vợ. Có lẽ Cường hiểu rằng câu chuyện Cường kể sau đây rất hợp với tư tưởng của các cựu lính xưa chăng. Cường chậm rãi.
- Ngày tuy còn bé, nhưng em có biết và nhớ chuyện chiến tranh ở làng quê, em có anh trai cũng bị bắt quân dịch. Họ vào tận nhà bắt lính đó. Ông ấy đi được hai năm thì bỏ trốn lên tận Khe Sanh theo quân Giải Phóng. Vậy là mình lại hiểu thêm những điều chua chát, được mất của cuộc chiến tranh trong một chuyến đi.
Câu chuyện của hai má con gia đình theo nghĩa là bên kia chiến tuyến hôm nay đã làm mình chạnh lòng
thêm.
Má Ngẫu trong ngôi nhà mới làm hoàn chỉnh khang trang.