Chào bác lính f302. chào các ccb
Dũng lái xe cho phòng TM . Dũng quê Hải Dương sau chuyến xe định mệnh ngày ấy thì về lái xe ch tt VŨ BẨY chúng tôi hay gọi là " Dũng bà gạch " vết tích của chuyến xe . Vừa rồi tôi có đi dự đám cưới con của đồng đội (d29) ở HD có gặp Dũng , Dũng vẫn khỏe vẫn cậm cạch theo nghề xe chuyên chở vật liệu xây dựng quanh HĐ .
Ở có mấy năm bên chiến trường K , đi cũng nhiều đường đất . Giờ ngồi nghĩ lại không hiểu tại sao ngày ấy lại khỏe thế , đơn vị cử đi là đi , bất kể ngày đêm , vài lần pốt nhòm ngó nhưng rồi cũng qua được hoạn lạn . Ngày ấy không chỉ riêng tôi mà ae trong đơn vị hay nói với nhau rằng mình đã đứng vào hàng xếp nốt " mua thịt " trước sau rồi cũng đến lượt . Thế rồi trời xui đất khiến thế nào đơn vị nhận thêm quân số bổ xung cũng là lúc tôi " mất sức chiến đấu" và tách ra khỏi nốt "mua thịt" đó . Thật may mắn mà còn gữ được cái "gáo" trở về.
Ngày 27/7 chi ân các AHLS nhớ lại một một thời đã qua cách đây mấy chục năm bên chiến trương K....
chúc bác và các ccb khỏe, chia sẻ nhiều.
Chào bác Tiến, các bác CCB..
Rất vui khi biết Bác tài Dũng ngày ấy, nay tuy có vất vả nhưng vẫn sống đến tuổi già là viên mãn lắm rồi.... Chứ ngày đó mà Bác ấy ra đi thì không biết đã bao lần, nhiều người thân rơi lệ, nhìn lên di ảnh nhưng Bác luôn mỉm cười…
Tôi còn nhớ như in ngày ấy, tài xế Dũng người cao, gầy, da ngăm đen, cũng vui tính.. đã đôi lần đến đưa chúng tôi đi làm nhiệm vụ… Chúng tôi thì đông, bác tài chỉ có 1, nên ai cũng biết đến tài xế..
6g sáng hôm đó tại làng Văn Lịch – Ka Tum, Bác lại đến đưa chúng tôi đi, khi tôi ra đến xe thì đã đấy ắp, trong đó có cả Thông tin và hậu cần (
chắc Bác Dũng biết hơn Tôi). Tôi leo không được và cũng không còn chỗ để lên, dù Bác Tài đã cố gắng sắp xếp, dưới đất còn 3 người, trong đó có tôi đang ủ rũ “lên cơn rét” ngồi trên ba lô.. D Trưởng phải xuống thu xếp để cho xe lăn bánh, Ông cho Tôi về lán, sau khi biết A tôi chỉ có 2 người là Tôi và A Trưởng, AT đang ở trên xe, được gọi xuống cho ở lại và đưa tôi về.. Khi AT xuống thì 2 người còn lại lên xe được, thế là xe lăn bánh, trong cabin có Bác Tài, D trưởng D 25 và 1 thủ trưởng nữa (
của hậu cần thì phải?).. Khoảng 11g thì tin “nổ mìn” về đến Văn Lịch, Sau cái tin đó Tôi bỗng dưng hết rét, và 14g chiều, A tôi có mặt tại chỗ đó, đó cũng là lúc mới có xe vào tải thương, chở xác..
Nghe anh em cùng C đi trước đang làm nhiệm vụ ở đó kể lại : Khi đến điểm có bảng cắm: dừng lại - Bác tài đã dừng xe.. D Trưởng D 25 bước xuống khảo sát và xem xét , sau khi thấy lỗ thuốn và vết bánh xe Jeep đã đi qua, đường lại còn xa…. Thế là Ông quyết định cho xe đi tiếp, ít nhất là đến bìa rừng, vì nơi đó đang là trảng trồng… nghe đâu Bác Tài không vui lắm nhưng vẫn phải chấp hành… và xe tiếp tục lăn bánh.
Từ trong bìa rừng phía trước, khoảng gần 2 cây số, anh em đơn vị tôi đi trước vẫn đang rà gỡ mìn, đã thấy xe dừng lại và sau đó lại thấy xe đi tiếp, đã dừng việc đứng nhìn và rồi một tiếng “ầm”, anh em thấy xe bay cao về 1 bên, người và đất cát tung tóe như pháo bông .. anh em vội vàng bỏ việc và chạy tới nơi xe nổ.. từ trong cabin cách vị trí nổ khoảng 10m về bên phải, Bác tài chui ra, rồi đến D trưởng D25, anh em phía sau nằm la liệt trong bán kính khoảng 15m nhưng chỉ có 1 người bất động, hầu hết vẫn ngọ nguậy.. Xe trúng mìn bánh sau, phía tài xế khi bánh trước đã đi qua…
Công tác thương binh tử sĩ được anh em tiến hành ngay cho đến lúc chúng tôi có mặt…(
Trên xe có 1 PRC25, nhưng người phụ trách lại bị thương quá nặng, sau này mới biết máy cũng bị hư, gọi không được nữa). Còn người bất động (
chết ngay) đó chính là anh y tá của C, đứng ngay vị trí bánh xe cán mìn, sát thành… (
Quả mìn được bọc nilon và chôn sâu khoảng 1m, phía trên có hòn đá hình chữ i.. do trời mưa nhiều, đất đã lì và máy "Balan" không dò được.. sau đó chúng tôi được đổi sang máy "made in U.S.A".. máy này tiếp tục phát hiện thêm 2 quả nữa trước khi đến bìa rừng....)Ở gần đó có 2 cây cao vừa tầm , có bóng mát, mọi người được băng bó và di chuyển dần về vị trí cây có bóng mát… cứ khiêng này vào, thì người khiêng trước đã ra đi, lại phải khiêng ra vị trí khác .. cứ thế mà đến 2g chiều lên tới 14 người về nghĩa trang Đồng Ban, số còn lại về bệnh xá, có mỗi Bác Tài buổi tối còn đi uống “cà phê” ở Văn Lịch.
Đơn vị Tôi xóa sổ 1 nửa C, phần lớn là lính 74, cán bộ A, B trở lên, nhiều người đã từng trải qua sống chết với lính pol pốt ở Lộc Ninh trong gang tấc, nay cũng không thoát.. những cái tên trùng nhau đã ứng nghiệm như lời nguyền của lính “Thế nào cũng chỉ còn 1 người”..
Nhân ngày 27/7 sắp đến và biết Bác Tiến đã gặp bác lái xe ngày đó…. xin tái hiện ký ức cũ cùng mọi người… Khi nào Bác Tiến gặp lại Bác Dũng có thể kề lại xem Tôi nói có đúng không? và hỏi thêm chi tiết nhé?
Chúc các Bác mạnh khỏe.