1 Người khi trở thành 1 anh LÍNH sẻ có rất nhiều thay đổi. từ 1 màu áo xanh. cho đến nếp ăn ở sinh hoạt. thậm chí là đi đứng. thât kỳ lạ dù có những người ngoài đời có những tính cách ngỗ ngáo. ngang bướng nhưng khi trở thành 1 CHÚ BỘ ĐỘI ai cũng thật dể thương. mặt dù khí phách ngang tàng vẩn còn. tính phóng khoáng vẩn còn. nhưng tình ĐỒNG ĐỘI..
ở cái vùng biên cương mưa và sương mù, là KẺ THÙ quần áo lính K82. 1 loại vải thô dầy, của cái thời bao cấp phơi rất khó khô. cho nên ban đầu là mục chỉ bục rách.việc khâu lại đường chỉ thì cũng tam goi là lành. nhưng khi rách vải cần may vá chằm thêm thì hầu như BÓ TAY!!
ĐẢ KHÔNG VÁ ĐƯỢC THÌ VỨT RA LAU SÚNG vậy. ý nghĩ thiển cận của 1 anh tân binh chỉ CAO SÂU đến mức đó, không biết hậu quả tiêp theo là gì...
và diều này tất nhiên ai cũng biết đó là nếu 2 áo thay đổi tất nhiên phải lâu rách hơn 1!! và khi cái áo thứ 2 tiếp tục XUỐNG XÁC. thằng lính mới như tôi trông thật thảm hại! khi chỉ còn 1 áo duy nhất !!! tiêu chuẩn QUÂN TRANG có hạn. xin ở dâu và mua ở dâu
?
1 ông anh người ĐÀ NẲNG. Lính cựu 83 đả thấu được sự khốn khó của tôi nên đả ra tay BẢO TRỢ băng 1 buổi trưa anh dã chỉ cho tôi luồn chỉ đôi như thế nào! những miếng rách đc xử lý ra sao để khi đặt vào đươc khớp ! và đặc biệt là ĐỘT mủi kim khâu?? trời ạ cứ như 1 người bà mẹ ngồi chỉ cho con gái!từng mũi xâu đều đặn thon thoát dưới tay anh . nói thìđể chứ thật tình 1 buổi trưa hôm ấy tôi mới hiểu đc thế nào là vÁ và cách luòn kim! chiều hôm ấy lại được dạy cho cách hong đồ cho mau khô !!? thương thì tôi chỉ giặc và treo ào lên sào mặc kệ đêm mưa gió sương rơi. thú thật nhiều khi tôi mặc áo chưa khô là thường tình. hậu quả của nó là làm khó chịu những người ngồi gần! và bản thân phải hứng chịu những VONG TRÒN chấm đỏ của HĂC LÀO!??
nhắc lai thì XẤU HỔ. nhưng tôi vẩn phải viết lên đây 1 sự thật . vì gần như anh ấy là 1 người đã dạy cho tôi 1 cách sống. mà điều đầu tiên là HẢY TỰ CHĂM SÓC MÌNH!
VÀ tiếp theo là 1 tuần sau anh ấy đi viên D18 do viêm phế quản mản. (cái chứng luôn hành hạ anh ấy khi những lúc trở trời lạnh. anh luôn bị ho và khạt nhổ nên ngày trước tôi hay cố tình NÉ TRÁNH anh vì tôi sợ anh bệnh lao???) khi ra viện về anh tranh thủ ghé thăm 1 người bạn ở D17 xin 1 bộ đồ. người bạn đã tăng cho anh 1 bộ quân trang si quan áo vải ni fan và quần kaki TRUNG QUỐC. về nhà anh gọi tôi lại tặng ngay chiếc áo để có thay đổi!!!tôi mừng và xúc động thật sự trước 1 tấm lòng của anh.ngày nay cái áo đó không là NGHĨA ĐỊA gì!! nhưng lúc đó đối với tụi TÂN BINH là 1 ước mơ.đám bạn cùng lứa nhìn với ánh mắt thèm thuồng. anh chỉ giử lại cái quần ĐỂ MAI MỐT VỀ CHÍNH SÁCH cho tươm tất. hằng ngày anh vẩn mặc đồ bình thường. nên tôi hiểu rằng sự san sẻ của anh rất chi là vì tụi đàn em. chứ không phải vì anh dư dả. giờ đây ngồi viết lại câu chuyện ký ức của gần 30 năm trước mà nước mắt của tôi vẩn ương ướt.
khi anh vế tôi bặt tin anh. anh tên NGUYỄN VẸN. người gốc TAM KỲ nhưng trước khi vào lính anh là ĐẢNG VIÊN thuộc ngành xây dưng của TP DA NĂNG.