tiếp theo :Mấy đứa con của ông Đa đều đã lớn nhưng trước kia họ ỷ lại việc kiện tụng đã có Bố, Mẹ, nhất là đã có Bác Luật sư bạn thân của Bố lo liệu, đùng một cái bị thua kiện tức tưởi, họ bắt đầu cằn nhằn, gấu ó lẫn nhau khiến không khí gia đình càng thêm nặng nề. Ông Đa bắt đầu lao vào việc khiếu nại yêu cầu hủy bỏ Quyết định công nhận hòa giải thành, ròng rã 04 năm trời ngày nào ông cũng gò lưng, có khi thức tận nửa đêm để viết đơn kêu oan nhưng do ông không có kiến thức Luật nên không nêu được vấn đề hết thời hiệu và vi phạm nghiêm trọng về trình tự thủ tục tố tụng mà chỉ tập trung vào vấn đề bị lừa ký các giấy tờ thừa nhận có di sản và Biên bản thỏa thuận tại phiên tòa nhưng lại không chứng minh được. Làm sao chứng minh được khi toàn bộ chữ ký của vợ chồng ông đều là thật, còn chuyện ký vào xấp giấy trắng, chuyện phiên tòa đã dừng nửa chừng, chuyện bị lừa lấy lời khai thừa nhận di sản ..v..v.. chỉ là lời trình bày suông bởi ông biết lấy gì làm chứng cứ ? Vậy là vô số đơn từ của ông gởi đi đều được các Cơ quan có thẩm quyền phản hồi là không có cơ sở để xem xét.
Thời điểm 2005 số tiền 1,1 tỷ phải thanh toán cho bên thắng kiện không phải nhỏ, nó vượt xa khả năng của ông Đa, hơn nữa do bị oan nên ông kiên quyết không hợp tác với Cơ quan chức năng trong việc thi hành án. Vậy là một phần nhà 134 Lê Lợi bị kê biên, đấu giá để lấy tiền thi hành án và ông nhận được quyết định ngày 11/6/2009 sẽ bị cưỡng chế giao nhà cho người trúng đấu giá. Cả nhà ông lại bấn loạn, cô con gái út Mai Hạnh Đoan đang sinh sống và làm ăn ở Saigon bỏ hết công việc hàng ngày để lên mạng tìm hiểu Pháp luật với hy vọng tìm được cách cứu vãn chuyện bị cưỡng chế lấy nhà và nhờ vậy cô biết tôi thông qua
www.diendanluat.com.vn Đoan vội vã về Vũng Tàu mang toàn bộ hồ sơ đến cho tôi xem, sau đó Đoan nhờ tôi đến Vũng Tàu để trấn an gia đình dùm vì hiện chỉ còn vài ngày là bị cưỡng chế, cả nhà cô đang hoảng loạn còn Bố cô thì thề sẽ “tử thủ” chứ không cho ai lấy đi căn nhà do mồ hôi, nước mắt của ông tạo dựng trong mấy chục năm trời được.
Trưa ngày 10/6/2009 tôi có mặt tại nhà 134 Lê Lợi – Vũng Tàu, bằng tất cả kinh nghiệm của mình, tôi đã xua đi được phần nào không khí nặng nề, u ám tại đây. Trao đổi toàn bộ nội dung vụ việc với ông Đa cho tới chiều thì hai bên gút lại chỉ có mỗi cách để dừng cuộc cưỡng chế vào sáng hôm sau là thuyết phục được bà Hiệp, bà Nữ tự nguyện rút đơn yêu cầu thi hành án. Một lần nữa tôi lại được nhờ làm “thuyết khách” nhưng không thực hiện được vì vừa thoáng thấy bóng ông Đa trước cổng là bà Hiệp, bà Nữ đóng sập cửa, không tiếp. Tôi chỉ còn biết an ủi ông Đa cứ để cưỡng chế rồi tính sau, ông Đa trả lời ráo hoảnh là ông sẽ có cách riêng khiến việc cưỡng chế phải dừng lại, tôi gặn hỏi cách gì thì ông không nói, tôi khuyên ông Đa đừng manh động vì “người còn thì của còn”. Ông Đa tha thiết mời tôi nán lại ăn với ông một bữa cơm chay, khi ra xe trở về Saigon, tôi còn dặn dò Đoan sáng mai nên đưa Bố, Mẹ đi lánh chổ khác để khỏi phải chứng kiến việc cưỡng chế.
Hơn 10 giờ sáng hôm sau, tôi nhận được cú điện thoại của Mai Hạnh Đoan gào lên
“Anh Năm ơi ! Bố em tự thiêu chết rồi !”, tôi đứng lặng người vì không ngờ cách ông Đa chọn để dừng cuộc cưỡng chế là cái chết đau đớn của bản thân mình. Vọng trong điện thoại là những tiếng khóc ngất gọi “Bố ơi, Bố ơi…” xen lẫn với nhiều âm thanh hỗn tạp, Đoan cho biết vẫn chưa cưỡng chế xong nhưng vì được tin ông Đa tự thiêu trên Núi Lớn nên đoàn cưỡng chế bỏ ngang công việc, đang vội vã thu dọn rút quân.
(còn tiếp)