Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 08:59:03 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Suy ngẫm chuyện đời  (Đọc 21796 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
binhyen1960
Moderator
*
Bài viết: 3862


HOT nhất forum năm 2009


« Trả lời #40 vào lúc: 23 Tháng Sáu, 2014, 08:12:39 pm »

 Tin vui cho những hộ dân chưa được cấp GCNQSDĐ khu phố tôi. Grin

 Một người dân khu phố tôi đã "kiên cường" đơn thương độc mã vác đơn đi kiện cáo lên các cấp chính quyền về vấn đề thuế đất, anh ta đã hết sức bức xúc khi bị "nện" tới 10.446.000 VND tiền thuế đất /259,2m2 /năm. Sau rất nhiều cuộc họp giữa cơ quan UBND Quận, Phường và cơ quan thuế cấp Thành phố thì hôm nay địa chính cấp Phường đã chính thức sửa lại thông báo thuế xuống còn 2.891.000 VND. Một con số chênh lệch tới "khủng khiếp".

 Tìm hiểu nguyên nhân thì được biết một trong số ty tỷ vấn đề làm sai về luật thuế đất đai. Về nguyên tắc thì cấp Phường chỉ được phép thu thuế đất của dân chứ không có quyền ra thông báo thu thuế. Họ đã tự ý đưa ra thông báo mức thuế "giời ơi" đối với người dân để dân nộp tiền cho họ, sau đó họ mang nộp số tiền thuế đất đó đúng với quy định của Thành phố về luật đất đai tại cấp Quận. Vậy là sẽ "ăn ra" được một khoản tiền khá lớn đối với tổng số hộ dân trên cả Phường. Chỉ duy nhất tổ 20 mà tôi đang sinh sống trong Phường đã có tới 13 hộ bị thông báo mức thuế đất "giời ơi" ấy, chưa kể những hộ là con "gà béo" đã nộp tiền cho họ rồi. Chẳng biết rồi đây họ sẽ giải thích và giải quyết với những con "gà béo" về chuyện thuế đất đã thu như thế nào đây.Grin

 Ngay sau khi ông mãnh "kiên cường" kia loan báo tin "thắng trận" thì những hộ đang theo đuổi chủ trương "đấu tranh" cho một xã hội công bằng và văn minh đã tức tốc tổ chức cuộc họp nội bộ để đi đến thống nhất giải quyết vấn đề, mọi giấy tờ liên quan đến "trận chiến" của ông "kiên cường" kia được in sao cấp tốc với số lượng không hạn chế để làm bằng chứng tiếp tục đấu tranh cho tập thể quần chúng trong khu phố.

 Vài ông CCB còn hăng hái tới mức đòi mang cả Kỷ niệm chương của đơn vị mình tặng cho ra để đòi mức thuế đất phải giảm sâu hơn nữa, phải phân tích mãi các ông ấy mới hiểu rằng cái của đó nó chẳng có giá trị "giảm tiền" thuế sử dụng đất. Hóa ra lâu nay các ông ấy cứ tưởng "bở" ở cái Kỷ niệm chương mà mình từng được nhận rất dễ dàng ấy. Bác Hồ nói: Đâu có áp bức thì ở đó sẽ có đấu tranh, nhưng "đấu tranh" như mấy ông CCB này thì "quá đà" quá. Grin
Logged

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai
namquanluc
Thành viên
*
Bài viết: 29


« Trả lời #41 vào lúc: 11 Tháng Bảy, 2014, 01:36:15 pm »

Câu chuyện thứ 2 : KHÔN VÀ DẠI

Năm 2009 Ông A cho bà B vay 500 triệu đồng, lãi suất 2,5%/tháng, thời hạn vay 12 tháng nhưng làm giấy cho vay 650 triệu đồng, không có lãi suất và cho trả góp mỗi tháng ít nhất là 12,5 triệu đồng, quá thời hạn 12 tháng mà bà B không thanh toán hoặc thanh toán chưa dứt điểm thì phải chịu lãi quá hạn theo lãi suất quá hạn của Ngân hàng.  Với cách làm giấy như vậy đã đảm bảo trong mọi trường hợp ông A đều không bị mất quyền lợi. Tuy nhiên, để chắc chắn hơn ông A yêu cầu bà B phải làm hợp đồng đặt cọc, nội dung bà B bán thửa đất đang ở với giá 1,5 tỷ đồng và ông đặt cọc 650 triệu đồng, thời hạn đặt cọc là 12 tháng. Hai bên giao kết miệng sau 12 tháng bà B trả đủ 650 triệu thì sẽ hủy hợp đồng đặt cọc, Công chứng viên cũng có giải thích cho bà B hiểu nếu bà vi phạm hợp đồng thì phải trả lại 650 triệu tiền cọc và sẽ bị phạt cọc một khoản tương đương, tức phải trả cho ông A tổng cộng 1,3 tỷ đồng, bà B đồng ý.

Hết hạn 12 tháng rồi gần hai năm nữa trôi qua mà Bà B không trả cho ông A số tiền 650 triệu đồng dẫn tới tranh chấp. Chứng cứ quá rõ ràng nên tòa sơ thẩm buộc bà B phải trả cho ông A 1,3 tỷ đồng. Choáng váng, bà B nài nỉ ông A xin được trả 650 triệu, ông A không đồng ý mà yêu cầu bà B phải trả 850 triệu (giảm 450 triệu  so với án tuyên) vì bà đã để 650 triệu của ông quá hạn tới gần 2 năm nên phải trả lãi. Không đồng ý nên bà B nhờ người làm thủ tục kháng cáo, không hiểu thế nào mà tòa phúc thẩm lại tuyên hủy hợp đồng đặt cọc với lý do hết sức vu vơ là nhà và đất là một khối thống nhất nên chỉ Hợp đồng đặt cọc chuyển nhượng đất, không bán nhà  là trái pháp luật ! Tòa sửa án sơ thẩm, tuyên bà B chỉ phải trả lại cho ông A số tiền 650 triệu đồng. Bà B vui cười hớn hở vì tưởng mình quá khôn.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, vừa dứt cơn hoan hỉ thì bà B muốn ngã quỵ khi nhận được Thông báo của Tòa báo cho biết ông A kiện đòi bà phải trả 650 triệu đồng nợ gốc cùng 250 triệu đồng lãi suất quá hạn, chứng cứ  là giấy vay tiền kiêm giấy biên nhận có đầy đủ chữ ký, điểm chỉ và bản photo chứng thực sao y giấy chứng minh, hộ khẩu của bà. Thực chất món nợ này đã chuyển thành 650 triệu tiền đặt cọc nhưng bà B lại quên yêu cầu ông A hủy giấy nợ trước khi ký hợp đồng đặt cọc, giờ bà không có chứng cứ gì để chứng minh nó chính là tiền đặt cọc nên chắc chắn Tòa sẽ buộc bà phải trả, vô phương cứu gỡ ! Bây giờ bà B mới thấy mình dại, phải chi bà chịu trả 850 triệu như đề nghị hợp lý của ông A sau khi có Bản án sơ thẩm, phải chi bà đừng nghe lời tay cò khiếu kiện xúi giục chống án sẽ được nhiều quyền lợi  thì đâu có mất một số tiền khá lớn cho việc kháng cáo, tính ra nếu cộng với số 650 triệu phải trả cho ông A thì cũng đã mất gần 800 triệu, được lợi có vài chục triệu mà giờ phải mất tiếp những 900 triệu, chưa kể ông A khiếu nại cấp giám đốc thẩm mà hủy Bản án phúc thẩm xử trái pháp luật kia thì bà lại phải chịu phạt cọc thêm 650 triệu. Chuyện phải bán nhà, bán đất trả nợ do dại dột tính toán hơn thua nhỏ nhen theo lời bày vẽ của “cò” đã hiển hiện khiến gia đình bà B lâm vào cảnh lục đục, không khí vô cùng nặng nề, ảm đạm.

Nhưng ông A đã quyết định dừng cuộc chơi mà mình đang chiếm thế thượng phong. Có người nói ông dại vì bỏ tiền tỷ cho người không ra gì nhưng ông A lại thấy mình khôn vì đã không dại mà làm chuyện thất đức.
Logged
namquanluc
Thành viên
*
Bài viết: 29


« Trả lời #42 vào lúc: 10 Tháng Tám, 2014, 04:06:02 pm »

VU LAN : VIẾT VỀ BA

Vu lan lại về. Mùa báo hiếu năm nay, con xin viết về Ba.
Ba có 4 đứa con, gồm 3 gái và 1 trai. Những tưởng như vậy thì đứa con trai một sẽ được cưng chìu, nhưng không, từ lúc con mới học lớp 3 Ba đã đặt 1 đôi gióng và cặp ky vừa tầm, vừa sức để buổi sáng đi học, buổi chiều vừa thả bò, con vừa phải hốt được một gánh phân trâu, bò cho Ba trồng rẫy ! Rất sợ Ba nên ngày nào con cũng bớt thời gian vui đùa với chúng bạn để lao động. Lớn thêm một chút con lại “bị” giao nhiệm vụ phụ Ba làm rẫy, chỉ cần con lơ là là bị quở mắng, thậm chí còn bị đánh đòn, đôi vai mấy năm gánh phân bò giờ chuyển qua gánh nước tưới rau không có gì khó khăn nhưng thấy Chị hai lớn hơn mà muốn làm hay đi chơi đều không bị Ba la rầy là con lại tủi thân, nghĩ mình bị Ba hắt hủi, hành hạ. Sang Trung học đệ nhị cấp thì con đã nhổ giò, trổ mã, làng xóm khen con nức nở vì học giỏi mà làm rẫy, làm ruộng cũng giỏi nhưng Ba thì vẫn không hài lòng, luôn rầy la đủ thứ chuyện. Đã bắt đầu hiểu biết và có thiên bẩm “cãi” nên con không còn gọi dạ bảo vâng như trước mà bắt đầu làm theo ý mình. Không ít lần Ba “cãi” không lại bèn quơ cây chổi chà rượt đánh nhưng ngay cả chuyện đó Ba cũng thất bại vì Ba đâu còn chạy kịp con ! Cứ vậy, tự lúc nào con đã rành rẽ chuyện rẫy bái, ruộng nương.

Đất nước hòa bình, thống nhất, niềm vui chưa tan thì cả dân tộc phải đương đầu với vô vàn khó khăn, trước mắt là cuộc chiến cam go chống nạn đói. Trận lũ lụt kinh hoàng năm 1978 đã nhấn chìm toàn bộ lúa thóc, hoa màu trên đồng, khắp nơi thiếu ăn, phải độn rau, khoai, lúa mì, bo bo…Giữa lúc dầu sôi, lửa bỏng đó thì Ba – trụ cột của cả gia đình - lại lâm bệnh nặng, bấy giờ con mới hiểu ý nghĩa vì sao Ba đã “đì” con lao động từ hồi mới học lớp 3, nếu không có sự chuẩn bị từ xa đó thì trong tình huống này cả nhà mình không biết sẽ ra sao khi toàn đàn bà, con gái chân yếu tay mềm, chỉ quen nội trợ, ăn học. Con đã thay thế Ba chèo chống đưa gia đình thoát khỏi nguy cơ đói đã chực chờ ngoài cửa, thậm chí con còn “xuất sắc” hơn ở điểm vừa duy trì việc học vừa làm trụ cột và huy động được tổng lực gia đình mình, ngoại trừ Bà Nội ở nhà lo nội trợ, cơm nước và chăm sóc Ba, còn lại Mẹ và chị hai phụ con chuyện ruộng, rẫy, hai đứa em còn nhỏ một buổi đi học, một buổi phải ra Tập đoàn nhổ cỏ kiếm điểm cuối mùa đổi lúa ! Con chỉ cho mọi người cách bắt cá, cua… để mỗi chiều ai ra đồng cũng có một mớ mang về, khỏi phải tốn tiền đi chợ !

Cũng do một bất đồng với Ba mà con làm đơn tình nguyện đi bộ đội nhưng rồi không chịu được sự gò bó, vất vả trong quân trường nên con đã đào ngũ. Cánh phụ nữ trong nhà thấy con về là mừng rơi nước mắt, riêng Ba lạnh tanh như tiền, dĩ nhiên con hiểu điều đó là không bình thường nhưng cha mẹ nào lại muốn đưa con ra nơi lằn tên mũi đạn, chắc rồi Ba cũng phải che chở cho đứa con trai một của mình thôi ! Con đã lầm ! Đúng 3 ngày sau, Ba “mời” con lên ngồi bàn giữa trước ghế thờ - nơi xưa nay lì lợm như con mà cũng chưa hề dám ngồi  - và nói với con một câu ngắn gọn “Con tình nguyện đi bộ đội thì phải đi cho tròn, Ba không chứa chấp kẻ đào ngũ, nếu con không đi thì đưa ba lô cho Ba đi thế !”.

Con trở lại đơn vị, chấp nhận hình phạt, ăn cơm không vô thì tập nuốt trọng, dần dà rồi cũng quen, con “hận” Ba tới nổi đơn vị cho đi phép cũng không thèm về nhà và trưa nắng chang chang Ba cặm cụi đạp xe mấy cây số đường dốc từ cổng 10 vô quân trường giữa căn cứ Long Bình để thăm mà con cũng chỉ ngồi im, không nói, không rằng. Nhờ hoàn thành nghĩa vụ quân sự mà con được Nhà nước ưu đãi nhiều chọn lựa, con bỏ suất đi xuất khẩu lao động ở Tiệp Khắc để chuyển biên chế vào một Xí nghiệp quốc doanh, từ đó con gặt hái được nhiều thành công trên đường đời. Trong một lần vui vẻ bạn bè tại nhà, con cao hứng “khoe” đủ thứ, nghe vậy từ trên võng Ba đằng hắng rồi nói : “ Nổ quá mậy ! Hồi đó mà tao chứa chấp thằng đào ngũ thì bây giờ thế nào ta ?”, ừ nhỉ, đúng là ông già “độc” thiệt ! Hết cãi !

Ba năm nay đã ngoài 80 và sau 2 trận bệnh thập tử nhất sinh, tuy vẫn đi lại khỏe mạnh nhưng trí óc đã không còn minh mẫn, cái nhớ cái quên. Đã hơn 20 năm rồi, mỗi khi có ai hỏi việc gì liên quan tới gia đình thì Ba đều tự tin trả lời : “Hỏi thằng Thượng đi nghe, qua già rồi” !
« Sửa lần cuối: 11 Tháng Tám, 2014, 10:17:20 am gửi bởi namquanluc » Logged
namquanluc
Thành viên
*
Bài viết: 29


« Trả lời #43 vào lúc: 20 Tháng Mười, 2014, 10:23:52 am »



CHUYỆN VUI THƯ GIÃN NHÂN NGÀY 20/10 :

Giờ kiểm tra 15 phút môn Lịch sử văn minh thế giới, Thầy ra đề “Anh chị hãy viết số 3.425.854 đồng bằng chữ tượng hình của Ai cập cổ đại”, là đề mở nhưng do nó “đáng sợ” không thua gì môn Triết nên không mấy Sinh viên chịu học, giờ họ nhốn nháo lật tìm tài liệu tá lả, cấu véo hỏi nhau í ới như ong vỡ tổ. Thấy một cậu hý hoáy viết, đoán cậu ta thuộc bài nên lập tức cả nhóm gào lên :
- Ê, ê … ba triệu viết thế nào ?
- Vẽ hình 3 ông già đưa 2 tay lên trời !
- Còn 400 ngàn ?
- Vẽ hình 04 con nòng nọc !
- Nòng nọc là con gì ?
- ……….. !
- Hả ? Nòng nọc là con gì ? Vẽ thế nào đưa tao coi coi !
- Sao mày ngu quá ! Nòng nọc mà cũng không biết, nè….
Nhưng chưa kịp đưa cho coi thì đã bị Thầy nhắc nhở chỉ được trao đổi chứ không cho copy bài lẫn nhau, im lặng vài giây lại bắt đầu nhốn nháo :
-Lẹ đi thằng trời đánh, con nòng nọc vẽ ra làm sao ?
- Đồ ngu ! Vẽ như con tinh trùng đó, nhưng cái đầu bự lên, cái đuôi ngắn lại, nhớ vẽ con mắt nó nữa nhe !!!!
Cả đám cười rú lên trước khi vẽ. Quả thật nhóm đó không ai vẽ sai cái chữ tượng hình này, đặc biệt là các Nữ sinh viên !!???
Logged
namquanluc
Thành viên
*
Bài viết: 29


« Trả lời #44 vào lúc: 28 Tháng Mười Hai, 2014, 09:56:53 am »

VỤ ÁN ÔNG MAI VIẾT ĐA Ở VŨNG TÀU ĐÃ CÓ KẾT QUẢ :

Cho rằng Tòa xử oan, ông thề sẽ bằng mọi cách bảo vệ tài sản mồ hôi nước mắt của mình. Trong bữa cơm tối trước ngày “định mệnh”, tôi vài lần gạn hỏi ông làm cách nào để dừng cuộc cưỡng chế vào sáng hôm sau nhưng ông chỉ cười buồn lắc đầu, tôi khuyên ông bình tĩnh, từ từ tìm cơ sở khiếu nại lại sau, ông thở dài : “Nếu để mất nhà thì tôi cũng không sao sống nổi !”, trên xe từ Vũng Tàu về lại Saigon tôi suy nghĩ rồi kết luận có lẽ do buồn bã, thất vọng quá nên ông mới nói vậy thôi.

Hơn mười giờ sáng ngày hôm sau tôi được tin ông đã mất vì tự thiêu. Tôi chết điếng vì không ngờ biện pháp bảo vệ tài sản của ông đau đớn như vậy. Việc ông có bị oan hay không tôi chưa kết luận nhưng con sâu, con kiến còn muốn sống huống hồ con người, phải có việc gì đó rất to tát thì ông mới đủ sức mạnh mà châm lửa vào thân hình đẫm xăng của mình. Trước linh cữu của ông, tôi hứa sẽ cố gắng hết sức mình để giúp ông làm sáng tỏ vấn đề. Thời hiệu kháng nghị giám đốc thẩm đã hết, muốn được tái thẩm thì phải tìm ra chứng cứ mới, có giá trị làm thay đổi nội dung cơ bản của vụ án. Tôi lao vào đống hồ sơ dang dở của ông để lại, tìm kiếm miệt mài trong mấy năm trời, tới nổi thuộc làu nội dung vụ án như thuộc lòng bàn tay của mình. Cuối cùng, tình cờ xem ảnh đám tang của người để lại di sản, tôi đã phát hiện ra một tình tiết vô giá khiến cục diện hoàn toàn thay đổi : việc chia thừa kế này đã bỏ sót một đồng thừa kế là đứa con ngoài giá thú nhưng cũng là con đẻ của người để lại di sản.

Cổ nhân đã dạy “có đức mặc sức mà xài” nhưng không ít người vì lòng tham vô đáy mà bất chấp sự thật, chỉ biết quyền lợi của mình mà bất chấp quyền lợi của người khác, bất chấp uy tín, đạo đức, ơn nghĩa, thậm chí bất chấp cả tình thâm máu mủ. Tuy vụ chia thừa kế này đã được trở lại từ đầu nhưng gia đình ông có giữ được tài sản hay không lại là một vấn đề khác, rất khó khăn, phức tạp. Quyết định công nhận thỏa thuận thành của Tòa án Tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu đã bị cấp Tối cao hủy bỏ, nghĩa là tôi đã thực hiện xong lời hứa trước linh cữu của ông nên tôi cảm thấy rất thanh thản.








Logged
Trang: « 1 2 3 4 5   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM