Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 11:58:55 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: ĐĂK TÔ ‘Lính nhà trời’ Mỹ trên cao nguyên trung phần Nam Việt Nam  (Đọc 98820 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #110 vào lúc: 18 Tháng Chín, 2014, 08:15:01 am »

Leonard vừa mới tắm 1 chầu nước nóng, thay quần áo sạch, đánh giày thì bị trung tá Johnson gọi lên gặp. Ở trung tâm hành quân, Leonard được cho biết về tình thế của tiểu đoàn 2/503. Johnson lệnh anh phải cho đại đội sẵn sàng lên đường trong vòng 5 phút.

Leonard hối hả quay về đại đội và ra 1 loạt chỉ thị cho kịp thời hạn. Lát sau Johnson nhắn đại đội Bravo phải tới căn cứ pháo binh 16 ngay khi các trực thăng Chinook đến nơi. Đêm đó họ sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ căn cứ và phải chuẩn bị tiến lên cao điểm 875 ngày hôm sau.

Toàn thể đại đội Bravo, tiểu đoàn 4/503 đã có mặt tại căn cứ pháo binh 16 vào lúc 17g15.

Trên điểm cao 875, nước uống và thức ăn đang cạn kiệt. Hầu hết các 'thiên binh' đều đã bỏ lại ba lô tại nơi ban đầu họ chạm trán với bộ đội Bắc Việt. Những chỗ đó giờ đây đều nằm bên ngoài chu vi phòng thủ. 1 số trực thăng cố bay đến thả xuống đồ tiếp tế nhưng hỏa lực dữ dội của đối phương khiến cho chúng phải dạt ra mà ko thể bay tới trên đầu lính dù. Tổng cộng đã có 6 chiếc Huey của đại dội trực thăng xung kích 335 bị bắn rụng hoặc bị thương nặng trong quá trình bay đến tiểu đoàn 2/503.

Specialist Zaccone cùng 1 cậu bạn, bị thôi thúc vì nhu cầu cần nước uống cho thương binh, đã tình nguyện đi lấy ba lô ,lúc này đang nằm cách chu vi phòng thủ 50m. Cả 2 lén lút trườn trên mặt đất, thận trọng bò qua những cái hố. Họ an toàn đến được chỗ có ba lô và nhanh chóng gỡ lấy 1 số lớn bi đông nước.

Về lại chu vi phòng thủ, Zaccone đem số bi đông tới trạm sơ cứu. Gặp cha Watters anh nói: "Thưa cha, đây là ít nước cho các thương binh". Vị tuyên úy chỉ cười và đáp: "Cảm ơn nhé, con trai."

Một lần nữa Zaccone lại thấy khâm phục sự điềm tĩnh của vị linh mục. Dù trạm sơ cứu đông đến vài chục người bị thương, số thì khóc lóc, số khác lại đang la hét, cha Watters vẫn tỏ ra điềm đạm, tiếp tục dùng lời cầu nguyện giúp tăng sức mạnh cho những con người đang tuyệt vọng. Chỉ có sự hiện diện của ông mới làm Zaccone nguôi ngoai được phần nào.

Zaccone chuyển ra rìa tây nam chu vi phòng thủ. Tại đây anh cùng 3 người khác đào 1 cái hố lớn dưới gốc cây ngay cạnh sườn dốc.

Phía sau Zaccone mấy chục mét, trung úy Remington tin chắc bộ đội Bắc Việt sẽ tung ra 1 trận đột kích đêm nhằm vào những đại đội đã bị suy yếu. Anh đã lập kế hoạch bắt quân địch phải đổi mạng với giá đắt nếu như việc đó xảy ra. Anh nhắc nhở các binh sĩ xung quanh: "Ko cho địch dễ dàng xông đến. Phải dội bão lửa lên đầu chúng. Bắt bọn khốn chịu tổn thất nặng. Mỗi viên đạn 1 quân thù."

Những người chưa đào xong công sự vẫn đang cố cật lực khoét những cái hốc trong lòng đất. Rễ cây quá nhiều trong lòng đất khiến việc đào xới rất khó khăn, nhưng những người lính tuyệt vọng vẫn gắng sức để có thể hoàn thành công việc.

Đạn cối, rocket, B-40, B-41 của bộ đội Bắc Việt vẫn tiếp tục nã đều đều vào chu vi phòng thủ. Cứ mỗi lần có ai dám nhô lên khỏi mặt đất là gặp ngay đạn súng cá nhân địch bắn đến.

Đạn pháo của pháo đội A, tiểu đoàn 3/319 vẫn tiếp tục nổ trên tán rừng cao điểm 875. Hết trái đạn này đến quả đạn khác lao xuống, đốn ngã cây cối và, trong khi các lính dù thì kỳ vọng chúng hạ sát quân Bắc Việt. 1 bức màn khói, bụi đặc quánh bay lơ lửng trên đỉnh khiến ko thể nhìn rõ cao điểm.

Đôi lúc, pháo ngừng bắn để cho các máy bay phản lực ném bom và napalm xuống đầu quân địch. Những chiếc máy bay chiến đầu thường gầm rú bay sát đất từ đông sang tây theo 1 trục vuông góc với tuyến tấn công của tiểu đoàn 2/503. Có những trái bom napalm rơi quá gần thiêu cháy hết cả oxy khiến trung sĩ Welch cảm thấy không khí trong phổi như bị hút ngược ra ngoài.

Bên cạnh máy bay phản lực, những con "rồng lửa" (máy bay Hỏa long) cũng tưới đạn minigun xuống các vị trí của quân Bắc Việt. Những luồng đạn rực rỡ của chúng là nguồn động viên lớn cho quân dù. Khi màn đêm buông xuống, những chiếc máy bay Spooky tới thả pháo sáng lên trên cao điểm. Thứ ánh sáng có công suất bằng hàng triệu ngọn nến ko chỉ giúp quân trên mặt đất phát giác động tĩnh của lính Bắc Việt mà còn soi mục tiêu cho máy bay phản lực.

Vào khoảng 18g30, đại úy Kaufman kêu các trung đội trưởng cùng trung đội phó đến họp tại sở chỉ huy của mình, giáp với trạm sơ cứu. Anh đã lên kế hoạch tiến công lên đỉnh cao điểm vào sáng sớm hôm sau nên muốn tất cả mọi người phải hiểu tường tận nhiệm vụ.

Chiều hôm đó từ nhiều địa điểm khác nhau quanh Đắk Tô, rất nhiều thành viên trong lữ đoàn dù 173 cũng quan tâm theo dõi trận đánh của tiểu đoàn 2/503 trên cao điểm 875. Trung úy Harrison cùng người bạn là trung úy Robert J. Philbin, đại đội phó đại đội Charlie ngồi túm tụm quanh chiếc điện đài trong trung tâm hành quân tại căn cứ pháo binh 16. Bạn bè của họ ngoài kia đang bị đánh tơi tả. Họ cùng chung đơn vị với những người đó. Cả 2 đều cảm thấy có lỗi vì mình thì được an toàn trong khi bạn bè phải chết.

Trên cao điểm 882, cách cao điểm 875 2 km về phía bắc, đại úy Jesmer cùng với ban chỉ huy đại đội Alpha, tiểu đoàn 1/503 cũng đang theo dõi trận đánh trên sóng điện đài. Tiếng ồn trận đánh của tiểu đoàn 2/503 xuyên rừng bay đến chỗ quân của Jesmer suốt cả ngày. Rõ ràng là đang diễn ra 1 trận chiến khóc liệt. Sau những gì tiểu đoàn 1/503 đã phải nếm trải mấy tuần qua, Jesmer cầu mong tiểu đoàn 2 sẽ đánh được 1 trận mang tính quyết định với quân Bắc Việt.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #111 vào lúc: 19 Tháng Chín, 2014, 08:16:22 am »

Ở căn cứ pháo binh 15 trên cao điểm 823, đại úy Ed Sills cũng đang theo dõi trận đánh của tiểu đoàn 2. Anh nghe thấy sĩ quan điều không tiền tuyến trên chiếc máy bay(FAC) hướng dẫn không kích báo hết nhiên liệu. Lát sau 1 FAC khác đến hiện trường để thay thế. Viên phi công thứ nhất truyền đạt lại cho anh này tuyến không kích đang được tiến hành. Sills nghe thấy viên phi công chỉ dẫn tay sĩ quan điều không tiền tuyến mới đến hãy cho máy bay oanh kích xuống đám lửa cháy gần mỏm cao điểm. Ít lâu sau đó 1 máy bay phản lực của Thủy quân lục chiến báo cáo đã đến chờ trên khu vực. Anh ta báo còn mấy trái bom 500 pound và sĩ quan điều không tiền tuyến có muốn sử dụng chúng ko?

Vậy là làm. Viên sĩ quan điều không tiền tuyến bắt đầu hướng dẫn viên phi công ném bom xuống đám cháy gần đỉnh cao điểm 875. Chiếc phản lực bắt đầu ngóc lên, lượn vòng rồi sà xuống.

Không biết vì sao, tay phi công lại hiểu sai chỉ dẫn của sĩ quan điều không tiền tuyến. Thay vì tiếp cận theo hướng đông bắc sang tây nam, viên phi công lại lao xuống cao điểm từ phía bắc, ngay phía sau trận địa của 'thiên binh'. Khi gần đến điểm cắt bom thì anh ta phát hiện 1 vệt lửa đang lan ra trên cao điểm.

Nhiều lính dù dưới mặt đất cũng nhìn thấy vệt lửa này. Nó cháy len lét ngay trên vị trí của họ. Đột nhiên, tiếng rít chói tai ngày càng gần của máy bay phản lực làm họ chú ý.

Khi đến điểm cắt bom, viên phi công bật công tắc quân giới. 2 quả bom 500 pound dưới mỗi cánh máy bay lao nhanh xuống cao điểm 875. Phi công kéo mạnh cần lái, chiếc máy bay ngóc cao lên. Vài giây sau đó anh ta cải bằng rồi quay về căn cứ của mình ở Đà Nẵng, về với câu lạc bộ sĩ quan có gắn máy điều hòa nhiệt độ để dùng bia với đá lạnh, tắm nước nóng, ra trải giường sạch sẽ.

Vào lúc 18g50, những người đang theo dõi tiểu đoàn 2/503 trên điện đài nghe thấy 1 tiếng nổ lớn. Rồi các điện đài đều  trở nên im bặt.
 









Chương 13
Giải vây cho cao điểm 875






Trung sĩ Steve Welch cùng người bạn vừa mới dùng mũ sắt đào xong 1 hố chiến đấu trên nền đất thì nghe thấy tiếng gầm rú của máy bay phản lực đang đến gần. Theo phản xạ, Welch ngoảnh qua trái. Bóng chiếc máy bay rất lớn và Welch thấy những quả bom từ cánh của nó rơi ra. Anh nhận thấy có điều gì đó ko ổn. Bom đang rơi thẳng xuống chỗ anh.

Anh hét: "Bỏ mẹ rồi!" và đẩy cậu bạn xuống hố rồi lao xuống nằm đè lên anh này.

Vài giây sau 1 tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả chu vi phòng thủ. Sóng xung kích hất văng mũ sắt ra khỏi đầu Welch và làm anh bất tỉnh.

Khi hồi tỉnh và tai hết ù đặc, Welch nghe thấy dậy lên khắp nơi kêu gào đau đớn của những ngưởi bị thương. Tiếng người lính ở phía sau anh khóc nghe càng ngày càng to hơn: "Tôi mất chân rồi! Tôi mất chân rồi!"

Lạy Chúa tôi, Welch tự hỏi, điều gì đã xảy ra vậy?

Quả bom thứ nhất đáp xuống ngay ngoài chu vi phòng thủ. Nó nổ tung ngay chỗ 1 toán lính Bắc Việt đang chuẩn bị đột kích quân dù. Ít nhất 25 tên trong số địch này đã bị giết. Số còn lại chạy tán loạn.

Quả bom 500 pound thứ nhì rơi trúng vào giữa trạm sơ cứu. Đại úy Kaufman lúc đó đang ngồi xổm họp với các trung đội trưởng ở rìa tây của trạm. Sức nổ kinh hoàng đã giết hết tất cả. Trong số tử sĩ của đại đội Charlie có 1 cựu học viên West Point, tốt nghiệp khóa 1966, là trung úy Richard W. Thompson. “Buck” Thompson là thành viên nổi tiếng nhất trong khóa học, dù đã bị trúng đạn 3 lần trong khi lăn lộn trên tuyến đầu suốt ngày hôm đó, anh vẫn ko chịu sơ tán và chỉ chịu về chỉ huy sở sau khi đại úy Kaufman ra lệnh phải về chữa trị các vết thương.

Ở rìa đông trạm sơ cứu, trung úy O'Leary đang ngồi dựa lưng vào 1 thân cây cao, to cách vị trí chỉ huy của Kaufman chỉ 20m. Ngồi xổm cạnh anh là thượng sĩ nhất Michael Deeb. Hai người đang thống kê số thương vong của đại đội Dog. O'Leary vừa mở mồm nói thì 1 anh chớp lóe sáng kèm theo 1 tiếng nổ lớn.

Điều tiếp theo mà O'Leary biết là mình đang nằm ngửa, tay chân quặt quẹo. Có cái gì đó đè nặng lên ngực. Anh gạt nó ra và thất kinh khi thấy đó là 1 cánh tay cùng 1 mảng vai lớn.

Thượng sĩ Deeb đang đau đớn rên rỉ cạnh đó: "Tôi bị thương rồi, trung úy ơi. Tôi bị rồi."

O'Leary bò đến chỗ người thượng sĩ nhất. Qua ánh sáng mờ mờ anh thấy đầu Deeb bị toác 1 lỗ lớn. O'Leary làm hết sức mình để băng bó cho viên hạ sĩ quan.

Trong lúc làm việc O'Leary thấy 1 người lính loạng choạng bước qua, tay phải giữ chặt mẩu tay trái bị cụt mồm thì liên tục nói lảm nhảm: "Ai buộc giúp tay cho tôi với?"
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #112 vào lúc: 22 Tháng Chín, 2014, 08:36:13 am »

Người lính đi về phía sau O'Leary mất dạng, và anh ko còn nhìn thấy anh ta nữa.

Khi O'Leary băng cho Deeb xong, anh mới xem xét đến thương tích của mình. Lúc đầu O'Leary nhận ra mình bị thương nặng ở ngực. Để bịt lỗ thủng lại, anh dùng miếng nhựa bảo vệ thẻ chứng minh trong ví đặt nó lên vết thương rồi buộc lại. Vẫn còn choáng váng sau chấn động dữ dội, nên O'Leary chưa thể hiểu hết những gì đã xảy ra. Anh cứ nghĩ có 1 viên đạn súng cối đã rơi xuống gần chỗ mình.

Specialist Steer, sau khi được chăm sóc vết thương, đã dành hết thời gian cuối buổi chiều giúp đỡ lính cứu thương và cha Watters ở trạm sơ cứu. Steer nhiều lần chứng kiến vị linh mục quay trở về trạm từ tuyến đầu, lặc lè vác theo 1 lính dù đã chết hay đang bất tỉnh, phớt lờ những viên đạn đối phương đang cắm phầm phập vào cây cối xung quanh. Vẻ điềm tĩnh của vị tuyên úy trong khi băng bó cho những ca bị những vết thương khủng khiếp làm Steer rất cảm phục. Steer nhìn thấy vị linh mục ôm những chàng trai trẻ đang nức nở trong vòng tay, giữ họ cho đến khi mũi tiêm giảm đau của lính cứu thương phát huy tác dụng. Anh tự hỏi bắt nguồn từ đâu mà cha Watters lại có được sức mạnh nội tâm để đối phó trước nghịch cảnh như vậy.

Quả bom rơi xuống gần như ngay cạnh vị linh mục dũng cảm, làm ông chết ngay tức khắc.

Vào lúc 18g00 thì Specialist Steer đang bắt đầu lục lọi xác chết để tìm nước uống đạn dược. Anh chuyển đạn cho những người lính còn khỏe mạnh, còn nước thì đem về chỗ thương binh. Nước uống và thức ăn Steer tìm thấy đều được chia cẩn thận theo khẩu phần. Mọi người đều đã cạn sạch cả 2 thứ này rồi. Anh hy vọng 1 chiếc trực thăng chở đồ tiếp tế có thể bay đến được trước khi trời tối mịt.

Ít lâu sau, 1 quả B-41 bắn trúng cái cây gần chỗ Steer nghỉ và nổ tung. Nhiều mảnh vỡ sắc nhọn găm trúng bàn chân của Steer. Anh bò đi tìm lính cứu thương. Đang bò thì 1 quả pháo sáng làm toàn khu vực bỗng bừng sáng. Trong ánh sáng rực rỡ đó, đạn bắn tỉa của lính Bắc Việt thi nhau bay vun vút vào khu vực. Steer chui xuống nấp dưới 1 tấm poncho, cố gắng để ko bị phát hiện. Vài giây sau đó thì bom nổ.

Việc đầu tiên Steer cảm nhận sau khi hồi tỉnh là đầu đau như muốn nổ tung. Máu trào ra từ cả mắt, tai và miệng. Chân phải thì ngoặt ra đằng sau. Anh lơ mơ nhận ra phần cẳng tay phải của mình đã biến đâu mất. Từ chỗ tay cụt máu chảy thành dòng. Anh nuốt nước bọt nhiều lần nhưng đều uống phải máu mặn chát, và lại nôn khan khi gắng sức thở. Anh rên lên: "Chúa ơi. Đừng bắt con xuống địa ngục" rồi lại ngất đi.

Trước đó, trong khu vực của đại đội Alpha, binh nhất Manuel Orona cùng với 1 người lính lạ mặt hợp lực đào 1 cái hố trên mặt đất. Họ thay phiên nhau khoét đất bằng dao găm rồi xúc đất bằng gà mèn và mũ sắt. Đến lượt Orona quỳ xuống đào thì quả bom nổ hất anh văng ra phía trước.

Khi tỉnh lại, điều anh thấy trước tiên là tiếng ong ong trong tai và 1 bức màn khói dày đặc. Anh hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế?"

Không thấy tiếng trả lời anh quay qua người bạn cùng công sự và giật nảy mình thất kinh hồn vía. Toàn bộ phần bên phải của người lính đã biến mất. Chúa ơi, anh nhận ra rằng lẽ ra điều đó cũng có thể xảy tới cho mình.

Orona rất kinh ngạc khi thấy chu vi phòng thủ yên tĩnh đến kỳ quặc. Anh cực kỳ khiếp hãi với ý nghĩ rằng có lẽ chỉ có mình còn sống. Rồi trước khi kịp thích nghi với hoàn cảnh mới, sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng khóc than, rên rỉ của thương binh. Biết tai họa đã giáng xuống tiểu đoàn mình, nhưng ko biết đích xác là gì, Orona nhặt lấy khẩu súng và bò đến giúp đỡ những người bị thương.

Người lính đầu tiên anh gặp đang ngồi dựa lưng vào 1 cái cây, với đôi mắt vô hồn. Hai chân của anh ta đã biến mất. Orona hỏi: "Anh ko sao chứ?"

Anh lính yếu ớt trả lời: "Đi đi. Tôi ko sống nổi đâu. Đi mà giúp những người khác."

Tiếp đó Orona tìm thấy 1 cậu trẻ tuổi với cái lưng bị mảnh bom làm rách toác. Cậu này hỏi: "Anh có nước ko?". Orona đáp rằng ko có.

"Thế thì để tôi yên. Tôi muốn uống nước."

Suốt cả giờ đồng hồ sau đó, Orona bò từ thương binh này qua thương binh khác, cố làm mọi cách để họ bớt đau. Do 1 số người bị thương quá nặng chẳng còn làm gì được nữa nên Orona bỏ qua để giúp những người khác. Tất cả những người anh gặp đều hỏi xin nước uống, thế nhưng anh chẳng có để cho bất cứ ai nên chỉ biết hứa sẽ mang đến nếu tìm thấy.

1 lính dù khác có phản ứng nhanh chóng với vết thương và tấn thảm kịch là trung úy Remington. Dù đứng ko vững sau khi được lính cứu thương tiêm morphine, nhưng anh vẫn xoay xở giúp các thành viên còn lại trong trung đội đảm trách 1 phần trong chu vi phòng thủ cả buổi chiều. Khi trúng bom, Remington lại bị thêm mảnh bom găm vào tay và chân bên trái. Chấn động cũng khiến anh bị thủng màng nhĩ.

Sau khi hết cơn sốc. Bản năng giúp Remington nhận biết cái gì đã xảy ra và cũng biết rằng mình phải ngăn những vụ ném bom tiếp nữa. Dù đau đớn anh vẫn cố bò qua mặt đất bị cày xới tan hoang để đến chỉ huy sở. Càng đến gần hố bom, thì càng thấy nhiều xác người và những bộ phận cơ thể rải rác khắp nơi. Remington bò qua họ để cố tìm cho được 1 điện đài chưa bị hỏng. Tại vị trí chỉ huy của đại đội Charlie, xác lính nằm chồng chất khiến anh phải lôi kéo gạt họ ra để tìm điện đài. Hai cái điện đài đầu tiên moi lên được đều nát bét. Sau cùng anh mới tìm thấy 1 cái còn dùng được.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #113 vào lúc: 23 Tháng Chín, 2014, 09:47:59 am »

"Đừng cho thêm máy bay chết tiệt nào đến nữa. Xin đừng cho thêm nữa." anh năn nỉ nói vào ống nói "Các người giết hết chúng tôi rồi. Dừng lại đi."

Remington vừa gọi cho trung úy Mike Coffas, sĩ quan pháo binh của trung tâm chỉ huy hỏa lực vì cái điện đài mà anh tìm thấy chính là của 1 sĩ quan tiền sát pháo. Bằng giọng nói ngắt quãng Remington kể cho Coffas nghe về thảm họa trên cao điểm 875. Cuộc gọi của anh là tin đầu tiên báo về việc bị bom đánh nhầm về trung tâm hành quân tiểu đoàn 2/503. Coffas mau chóng chuyển tin báo tai họa cho ban tham mưu tiểu đoàn.

Thiếu tá Steverson suýt chút nữa thì ngã quỵ khi nghe tin. Trong vòng chưa đầy 1 tuần mà tiểu đoàn của ông đã gần như bị tiêu diệt. Ông lập tức ra lệnh ngừng ngay các cuộc không kích. Sau đó ông mới gọi điện báo tin xấu cho tướng Schweiter.

Đại tá Johnson ở căn cứ pháo binh 12 nhận được tin tướng Schweiter sẽ đến gặp mình lần thứ 3 trong ngày. Sau chuyến thăm đầu tiên để phổ biến cho Johnson về sự cần kíp điều quân tiếp cứu tiểu đoàn 2/503, ông tướng lại quay trở lại sau đó 90 phút và nói tình hình hiện đã lắng xuống. Schweiter bảo Johnson rằng có lẽ sẽ ko cần tiểu đoàn 4 nữa và có thể cho quân rút về.

Đến lúc này, vào khoảng 19g45, trực thăng của Schweiter lại vừa hạ xuống bãi đáp của căn cứ. Rõ ràng là ông tướng đang rất buồn. Schweiter giọng đầy xúc động kể cho Johnson biết những gì vừa xảy ra. Sau đó ông bảo: “Jim, cậu phải đưa quân lên cao điểm đó. Lên càng nhanh càng tốt."

Rồi Schweiter trở lại chỗ trực thăng và bay đi.

Johnson lập tức cùng ban tham mưu tổ chức kế hoạch điều quân. đại đội Bravo của đại úy Leonard đã sẵn sàng ở căn cứ pháo binh 16. Họ sẽ là những người đầu tiên lên cao điểm 875. đại đội Alpha của đại úy Muldoon sẽ được bốc khỏi căn cứ pháo binh 12 ngay khi trời sáng. Ngay sau khi tập trung ở căn cứ 16 xong, họ sẽ theo đại đội Bravo lên cao điểm 875. Tiếp đó sẽ là đại đội Charlie.

Viên đại tá ban ra 1 loạt chỉ thị. Máy bay Chinook được gọi đến để bốc các đại đội. Vì việc tái tiếp tế bằng trực thăng cho tiểu đoàn 2/503 gặp khó khăn, Johnson lệnh cho trưởng ban tiếp vận (S-4) gom thêm rất nhiều đạn dược, thuốc men, đồ ăn, nước uống. Mỗi người lính trong 3 đại đội đi giải vây sẽ phải thồ gấp đôi để tiếp tế cho tiểu đoàn 2. Vì các đại đội của ông sẽ phải di chuyển qua rừng rậm có rất đông quân Bắc Việt mà lại hành quân riêng lẻ, nên Johnson đã lệnh cho sĩ quan liên lạc pháo binh thiết lập 1 bức tường hỏa lực pháo bao quanh mỗi đại đội trong quá trình họ tiến lên cao điểm 875.

Sau khi nghiên cứu bản đồ, Johnson nhận ra tuyến đường bộ khả dĩ duy nhất để các đại đội của mình sử dụng cũng chính là con đường tiểu đoàn 2 đã dùng. Ông triệu tập Connolly và Muldoon về trung tâm hành quân rồi phổ biến kế hoạch hành quân cho họ cực kỳ chi tiết. Ông muốn chắc chắn là họ đều đã thấu hiểu từng giai đoạn của quá trình vận động. Sau khi phổ biến xong ông mới cho họ giải tán về để chuẩn bị cho các đại đội.

Tại căn cứ pháo binh 16, đại úy Leonard nghe thông tin về nỗ lực giải vây qua sóng điện đài. Tất cả lính của đại đội Bravo đều hăng hái đi cứu những lính dù đồng đội, nhưng đã quá muộn để bắt đầu hành quân. Bên cạnh đó còn có nguy cơ hiện hữu là căn cứ có thể bị tiến đánh trong đêm. Tiểu đoàn 2 cần đại đội Bravo tới nơi an toàn. Đại úy Leonard cho các trung đội vào vị trí rồi cùng các trung đội trưởng hội ý về nhiệm vụ sẽ thực hiện ngày hôm sau.

Trên cao điểm 875, có thêm nhiều lính dù tiểu đoàn 2 nữa đã hoàn hồn lại sau cú sốc. Theo từng nhóm nhỏ hay cũng có khi chỉ 1,2 người; các 'thiên binh' tổ chức lại chu vi phòng thủ để chống trả cuộc tiến công của đối phương mà họ nghĩ sẽ xảy ra. Và đó là vừa kịp lúc. Binh nhất Orona đang chăm sóc cho 1 thương binh thì nghe thấy có tiếng hô: "Chúng nó lại đến!"

Orona phóng ra tuyến đầu, phối hợp cùng 1 người lính khác bố trí khẩu M60. Trong khi Orona đỡ dây đạn, người xạ thủ nã súng vào rừng cây quanh đó. Những quả đạn B-40, B-41 từ trong đám lá cây lóe sáng lao đến rồi nổ sau lưng họ. Orona nhìn thấy chớp lửa đầu nòng của súng AK-47 khi bộ đội Bắc Việt xông đến chỗ mình. Cứ khi nào có thể là Orona ném lựu đạn ra đằng trước vị trí ngay. Qua ánh chớp lựu đạn nổ, anh có thể thấy bóng dáng địch lẫn trong đám cây rừng.

Orona đã mấy lền phải luồn đi tìm thêm đạn. Anh gỡ dây đạn M60 từ các xác chết rồi chuyển cho người xạ thủ. Họ chiến đấu liên tục suốt 15 phút cho đến khi quân Bắc Việt rút lui. Orona cùng người xạ thủ ở trong vị trí suốt đêm, luôn cảnh giác trước các đợt tiến công thăm dò khác. Nhưng ko thấy còn đợt nào nữa.

Suốt đêm dài Specialist Steer cứ lúc mê lúc tỉnh. Quanh anh toàn là tiếng kêu gào, rên rỉ vì đau. Anh gọi lính cứu thương, nhưng ko thấy ai đến cả. Quả bom đã giết gần hết số lính cứu thương. Cuối cùng, trong 1 khoảnh khắc tỉnh táo, Steer đã bò vào lùm cây. Tin rằng bộ đội Bắc Việt sẽ sớm tràn ngập khu vực, anh kéo 2 xác chết đắp lên người để nấp trốn. Thật may mắn là trên thắt lưng của 1 cái xác vẫn còn cái bi đông đầy nước. Steer tháo nó ra uống ừng ực thứ chất lỏng lờ lợ rồi lại ngất đi.

Cùng với 3 binh sĩ khác ở đại đội Charlie, Specialist Zaccone đào 1 cái công sự trên sườn dốc phía tây sống núi. Dù họ chỉ ở cách sở chỉ huy có 30m, nhưng ko ai bị thương do độ dốc của vị trí này. Tuy thế chấn động cũng khiến họ bị choáng và phải mất 1 lúc các giác quan mới trở lại bình thường.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #114 vào lúc: 24 Tháng Chín, 2014, 08:46:02 am »

Điều đầu tiên mà Zaccone nghe thấy chính là tiếng gào thét mà Welch đã nghe. Đâu đó phía sau anh là tiếng gào điên dại: "Tôi mất chân rồi! Tôi mất chân rồi! Mẹ ơi, chân của con!"

Zaccone ko biết gì hết ngoại trừ việc mình còn sống. Do cũng nghĩ rằng quân Bắc Việt sẽ xông lên vị trí của mình, nên anh lấy lựu đạn ra đặt ở chỗ dể lấy, và kiểm tra xem khẩu M16 đã nạp đạn hay chưa rồi chuẩn bị đón chờ đợt tiến công. Sau đó thì cậu bạn cùng công sự nói nhỏ là anh ta đang có rắc rối. Có 1 tử thi ko quần áo bị mắc vào các cành lá đang treo ở trên cái cây trên đầu anh này. Họ cùng nhau kéo cái xác xuống nhưng ko được. Vì ko muốn gây ra quá nhiều tiếng động do sợ làm lộ vị trí trước lính Bắc Việt đang nấp xung quanh nên rốt cục họ quyết định cứ để xác chết ở đó chờ trời sáng. Và cậu lính dù kia phải qua đêm với đôi chân xác chết cứ đung đưa 2 bên đầu.

Sau khi quay lại vị trí của mình, Zaccone vẫn tiếp tục nghe thấy tiếng kêu khóc của thương binh. Anh tự hỏi ko biết liệu còn bao nhiêu người còn sống ngoài nhóm nhỏ của mình? Anh nghĩ cậu bạn thân Steve Welch đã chết. Họ đã mất nhau. Welch là chàng trai tuyệt vời. Zaccone chỉ biết hy vọng là bạn mình ko phải chết trong đau đớn.

Cách đó ko quá 30m, trung sĩ Welch cũng đang buồn rầu vì mất Ray Zaccone. Zaccone làm anh nhớ tới cậu em trai, cũng tên là Ray, nên Welch rất thân thiết với hắn. Giờ thì hình như Zaccone đã mất và Welch thề sẽ ko bao giờ thân thiết với 1 thằng lính nào khác nữa.

Lúc này Welch đã sẵn sàng đón nhận cái chết. Không còn nghi ngờ gì nữa, quân Bắc Việt từ đêm tối sẽ xông ra giết hết những lính tiểu đoàn còn sống sót giống như họ đã từng làm với đại đội Alpha hồi tháng 6. Nhưng trong tâm khảm Welch vẫn chưa yên lòng với kết cục sắp xảy ra với mình. Anh lo nhất là cha mẹ mình liệu sẽ phản ứng ra sao khi biết con mình tử trận. Hy vọng rằng 2 người sẽ biết anh chết anh dũng trong chiến đấu vì Welch đã dự định đổi mạng với thật nhiều quân địch.

Sau đó 1 lát có tiếng bộ đội Bắc Việt đang vận động trong rừng cây ở chân con dốc bên dưới đại đội Charlie. Ko muốn bắn vì sợ lộ vị trí, Zaccone cùng những người khác ném lựu đạn xuống chỗ có tiếng động. Sau các tiếng nổ, Zaccone nghe thấy tiếng kêu la của 1 lính địch. Rồi 1 giọng Việt Nam hô lên câu gì đó, có lẽ là nhắc nhở phải giữ im lặng. Vẫn nghe thấy tiếng kêu la. Zaccone ném trái lựu đạn nữa. Tiếng kêu im bặt.

Trung sĩ Welch cũng nghe thấy tiếng quân Bắc Việt di chuyển quanh đó. Anh lấy lựu đạn ném xuống dốc. Có tiếng 1 lính Bắc Việt thét lên: "Chiêu hồi - Hàng đi!". Welch cùng những người khác ném thêm nhiều quả lựu đạn nữa. Cuối cùng thì những tiếng động chấm dứt.

Trong số 16 sĩ quan của các đại đội đã tiến lên cao điểm 875, lúc này đã có 8 tử trận và 8 bị thương, hầu hết là thương nặng. Trung úy Joseph Sheridan của đại đội Alpha là 1 trong số mấy người bị thương nhẹ. Vị trí chỉ huy trung đội của anh ko bị ảnh hưởng nặng khi bom nổ. Anh nắm quyền chỉ huy đại đội Alpha từ vị trí của mình cách chỗ Remington bên kia sống núi.

Trung sĩ trung đội phó Peter Krawtzow là người có cấp bậc cao nhất còn sống trong đại đội Charlie. Anh lập tức bắt tay vào việc tái tổ chức những gì còn lại của đại đội. Krawtzow đi khắp khu vực của mình trong chu vi phòng thủ, xem những ai thuộc đại đội Charlie còn sống sót. Số tên trong danh sách anh thu thập được chẳng còn lại bao nhiêu.

Phải mất 1 lúc các giác quan của trung úy O'Leary mới trở lại bình thường. Đến khi đó, mức độ tổn thất do bom nổ gây ra mới trở nên rõ ràng hơn. Tất cả những gì anh nhìn thấy là hàng đống tử thi và những mảnh xác người. Vài lính dù có thể bước được thì loạng choạng, lảo đảo đi trong vô thức như thể xác chết hồi sinh (zombie) vậy. O'Leary ko thể nghe thấy tiếng la hét của thương binh, vì đã bị điếc đặc do bị sức nổ của quả bom làm thủng màng nhĩ.

Dần già, O'Leary mới xâu chuỗi lại được những gì đã xảy ra. Ngay khi biết đại úy Kaufman đã chết, O'Leary nhận ra mình là sĩ quan nắm chức vụ cao nhất còn sót lại. Dù đang bị thương, O'Leary vẫn lập tức lên nắm quyền lãnh đạo. Sau khi giao lại quyền chỉ huy đại đội Dog cho sĩ quan khác còn lại của nó, là trung úy Bryan McDonough. O'Leary lên đảm nhận việc chỉ huy toàn bộ các đơn vị. Những ưu tiên đầu tiên của anh là đảm bảo việc phòng thủ chu vi an toàn, chăm sóc thương binh, và nối lại liên lạc với sở chỉ huy. O'Leary giao quyền cho 1 số hạ sĩ quan rồi bảo họ đi kiểm tra chu vi phòng thủ. Khi quay về báo cáo, họ phải hét thẳng vào tai O'Leary thì anh mới có thể nghe thấy. Để bảo vệ phần còn lại của tiểu đoàn 2, O'Lear gọi pháo bắn chế áp vào sườn cao điểm phía trên họ và dọc theo sống núi. Đạn 105 ly nhanh chóng dập xuống rừng cây xung quanh tiểu đoàn.

Rủi thay, 1 khẩu pháo rót đạn quá gần. Nhiều quả đạn của nó đã phạt cụt các ngọn cây trên đầu trung sĩ Welch rồi mới nổ. Trung sĩ Krawtzow liên tục hét "Check fire!" vào cái điện đài, nhưng chẳng thấy ai nghe lời cảnh báo.

Rồi thì 1 quả đạn pháo đã rót trúng số quân phía trước của đại đội Dog. Ít nhất đã có thêm 1 lính dù chết và 4 người khác bị thương vì quân ta bắn quân mình. O'Leary phải gọi điện năn nỉ: "Đêm nay bọn tôi được yểm trợ thế là đủ rồi. Rót đạn xa chúng tôi ra. Nếu cần bắn gần thì tôi sẽ gọi."

Cuối cùng thì người trong trung tâm chỉ huy hỏa lực cũng nhận được tin báo. Đạn pháo bắn đầu nổ xa hơn trên đỉnh cao điểm, rót xuống đầu quân Bắc Việt chứ ko phải lính Mỹ nữa.

Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #115 vào lúc: 25 Tháng Chín, 2014, 08:48:51 am »

Đáng ngạc nhiên là quân Bắc Việt lại ko cố gắng đánh mạnh hơn để tràn ngập chu vi phòng thủ của tiểu đoàn. Tất cả những 'thiên binh' còn sống đều chờ đợi quân địch sẽ đến trong đêm. Nhưng ko thấy đối phương đến. Đây là 1 bí ẩn khó giải thích được. Có lẽ quân địch ko biết mức độ thương vong và tiểu đoàn đang yếu đến thế nào. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, lính Bắc Việt đang cố thủ trên cao điểm 875, dù có có công sự tốt cũng đã bị thiệt hại nặng do sự oanh kích hầu như ko ngừng của phi pháo. Thêm nữa, chiến thuật quen thuộc được quân Bắc Việt thường hay sử dụng là khóa chặt 1 đơn vị, lấy họ làm mồi để thu hút thêm quân Mỹ đến.

Mới sáng sớm tinh mơ ngày 20 tháng 11, nhiều hoạt động nhộn nhịp diễn ra trên căn cứ pháo binh 16 chứng kiến. Đến 7g thì đại úy Leonard, 3 trung đội trưởng cùng với 96 binh sĩ đại đội Bravo đã sẵn sàng lên đường. Mỗi 'thiên binh' mang theo tối thiểu là 600 viên đạn M16, từ 5 đến 10 quả lựu đạn mảnh, 2 lựu đạn khói, 1 viên đạn cối 60 mm và nhiều bi đông dự phòng. Xạ thủ M60 thì mang đến 2000 viên đạn quấn khắp mình. Lính súng phóng lựu mang ít nhất 50 trái đạn vừa đạn trái phá (HE) lẫn đạn nổ mảnh sát thương (shotgun) cho khẩu M79. Lính cứu thương thì khuân theo đồ y tế dự phòng nhiều nhất có thể. Trung đội hỏa lực của trung sĩ Riley mang theo 2 khẩu cối 60 ly cùng 70 viên đạn.

Đến 7g45, đại úy Leonard tung mấy toán tuần thám ra khỏi căn cứ để kiểm tra xem có quân Bắc Việt ẩn nấp ngoài đó ko. Trong khi đó trung tá Johnson từ căn cứ 12 đến để chỉ dẫn tường tận cho Leonard trước khi lên đường đến cao điểm 875.

Johnson nói với Leonard "Qua những gì đã xảy ra ta có thể khẳng định cao điểm 875 có hàng trăm quân địch cố thủ. Sĩ quan tình báo còn nghĩ rằng số địch đợi cậu ngoài đó có khi còn nhiều hơn thế nữa. Tôi sẽ duy trì hỏa lực pháo binh bắn chặn xung quanh cậu khi cậu di chuyển, nhưng vẫn phải đề phòng bị phục kích."

“Muldoon sẽ sớm đến đây và tôi sẽ cho anh ta lên đường đi theo cậu nhanh nhất có thể. Connolly cũng sẽ đến ngay khi có trực thăng chuyên chở. Nếu cậu bị đánh, thì quân cứu viện sẽ đến mau thôi."

Johnson sau đó về lại căn cứ 12 đợi các đại đội khác đến.

Căn cứ theo những điều biết được Leonard quyết định đánh 1 vòng rộng và tiến lên cao điểm 875 từ hướng tây bắc. Có lẽ bộ đội Bắc Việt đang đợi quân giải tỏa sẽ đi thẳng từ căn cứ đến. Việc Leonard đi vòng có thể giúp tránh khỏi ổ phục kích.

đại đội Bravo sẽ di chuyển theo đội hình hình thoi. Leonard bố trí trung đội 3 của trung úy Lindseth đi đầu. Trung đội 1 của trung úy Larry Moore đi cánh phải còn trung đội 2 dưới quyền trung úy Proffitt đi bên trái. Trung đội hỏa lực của trung sĩ Riley sẽ đi đoạn hậu. Ban chỉ huy của Leonard đi giữa đội hình.

Lúc 9g37, trung sĩ Leo Hill dẫn đại đội Bravo rời căn cứ 16. Vẫn được coi là lính xích hầu giỏi nhất đại đội, Hill lấy Specialist 4 Diaz đi bên trái và binh nhất Quillen đi bên phải của mình. Di chuyển theo đội hình mũi tên, Hill ở cách phần còn lại của trung đội chừng 100m. Khi họp trung đội, Lindseth đã nói với Hill rằng, tổ xích hầu có thể bị hy sinh; nếu như họ bị dính đạn thì ko mong gì được cứu. Việc tiến lên cao điểm quan trọng hơn sự an toàn của tổ xích hầu. Hill cùng mấy cậu kia chẳng ai vui vẻ khi nghe vậy, nhưng họ cũng đâu thể làm gì hơn.

Hill đi hướng về phía tây căn cứ 16. Thoạt đầu anh đi theo con đường mòn còn sử dụng được chạy qua 1 bãi cỏ có xen lẫn những bụi tre và bụi rậm. Đôi lúc, cỏ cao quá khiến anh ko thể nhìn thấy Diaz hay Quillen nhưng mỗi khi ra chỗ quang thì họ lại thấy nhau. Cứ đi được vài trăm mét thì Hill lại dừng. Sau khi kiểm tra la bàn anh mới quay lại ra dấu cho trung sĩ trung đội phó là trung sĩ nhất William L. Cates. Khi Cates vẫy tay báo yên thì Hill mới đi tiếp.

Thi thoảng, trung úy Lindseth cũng lên chỗ Hill. Họ trao đổi với nhau vài phút sau đó Lindseth sẽ trở về trung đội gọi điện báo cáo tiến trình di chuyển cho Leonard.

Hỏa lực pháo binh như đã hứa tạo ra 1 bức tường lửa bao quanh lực lượng nhỏ bé. Đạn pháo nổ ở cự ly cách đại đội Bravo vài trăm mét hiển nhiên sẽ làm cho số quân Bắc Việt định quấy rối lực lượng cứu viện phải chùn bước.

đại đội Bravo tiếp tục tiến quân nhanh và thận trọng nhất có thể lên gần cao điểm 875. Đến 11g15 họ đã ở cách căn cứ 16 hơn 1km. Đến đây Hill mới quay về phía tây nam rồi tiến thẳng lên cao điểm.

Trước lúc bình minh, ở trên điểm cao 875, nhiều quả đạn B-40 từ cây cối xung quanh bắn ra nổ tung chỗ phòng tuyến của đại đội Charlie. 15 phút sau đó, đại đội Dog báo cáo có động trong rừng cây ở sườn dốc bên trên. Họ gọi pháo dập xuống và tất cả lại yên ắng.

6g38, trung úy O'Leary gọi điện về trung tâm hành quân xin thả xuống dụng cụ để phát quang 1 bãi đáp. Nhiệm vụ hàng đầu của anh bây giờ là đưa thương binh ra. Anh giao việc phát quang tạo bãi đáp cho 1 số lính còn lành lặn. Họ làm việc ở khoảng đất giữa chu vi phòng thủ tiểu đoàn và nơi đại đội Alpha bắt đầu làm bãi đáp bữa trước. Thế đất ở đây giúp cho bọn họ tránh được đạn bắn thẳng của bộ đội Bắc Việt. Tuy nhiên đạn súng cối thì vẫn có thể và chúng đã bắn tới thật. Ngoài ra bất kỳ chiếc trực thăng tiếp cận bãi đáp cũng nằm đưới tầm quan sát của quân Bắc Việt và phải hứng chịu hỏa lực của mọi cỡ súng.

Sau đợt B-40 bắn vào khu vực của đại đội Charlie sáng hôm ấy thì chỉ còn có đạn bắn tỉa thỉnh thoảng còn quấy nhiễu lính dù. Trung sĩ Welch phán đoán tình hình đã đủ yên để mình có thể đi tìm xác Zaccone. Anh quay lại chỗ rặng cây và bắt đầu tìm kiếm.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #116 vào lúc: 26 Tháng Chín, 2014, 08:40:19 am »

Cùng lúc đó Zaccone cũng đang đi tìm Welch. Trước đó trung sĩ Krawtzow đã nói với anh rằng Welch đã chết. Anh bò ra khỏi hố chiến đấu đi tìm xác bạn.

Sau đó 1 lát thì 2 anh lính đã đã tìm thấy nhau. Họ ôm lấy nhau mừng đến phát điên.

"Tớ cứ nghĩ cậu chết rồi."

"Ko đâu. Thằng chó ạ. Tớ cũng là nghĩ cậu 'ngỏm' rồi."

"Còn khuya nhé. Chẳng thằng khốn nào giết nổi tớ đâu."

Hai người bạn giành thời gian còn lại trong ngày cùng nhau đưa thương binh về trạm sơ cứu mới được bố trí ngay sau chỗ cũ và chờ đội cuộc tấn công chẳng bao giờ xảy ra.

Ánh sáng ban ngày đã phơi bày toàn cảnh những thiệt hại do trái bom Mỹ đi lạc. Nơi đại úy Kaufman lập vị trí chỉ huy giờ chỉ còn là 1 hố bom sâu hoắm. Các mảnh xác người nằm vương vãi khắp nơi. Đầu, chân, tay rải đầy mặt đất. Binh nhất Orona kinh hãi khi phát hiện 1 cái xác ko có tay chân mắc trên cây trên đầu mình. Trung úy O'Leary và các 'tiên binh' bắt tay vào làm cái kinh tởm là tìm kiếm người còn sống lẫn trong đám xác chết. Thương binh được tập trung tại 1 điểm thu gom mới ngay bên dưới chỗ cũ. Công tác sơ cứu rất sơ xài, những dụng cụ, bông băng thu lại từ những người chết cũng ko thể đủ. Có hơn 80 lính bị thương nặng cần phải mang đến trạm. Trong số đó có 48 ca cần phải sơ tán ngay lập tức. Thế nhưng trực thăng vẫn chưa tài nào vào được.

Số lượng người chết chính xác vẫn chưa biết rõ. Dựa vào thông tin ban đầu do các đại đội trưởng báo cáo. O'Leary ước tính có gần 80 'thiên binh' đã thiệt mạng trong quá trình tác chiến trên cao điểm và trong vụ nổ bom.

Thiếu tá Steverson, dù đã bay trên cao điểm 875 nhiều lượt và thường xuyên liên lạc với trung úy O'Leary, vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh đang bi đát đến thế nào. Thậm chí trong khi đại đội Bravo, tiểu đoàn 4/503 đang tiến đến cứu tiểu đoàn mình, Steverson vẫn gọi cho O'Leary để hỏi anh có thể cho pháo bắn vào gần nữa không?

O'Leary trả lời dứt khoát: "Ko được."

Sau đó Steverson lại muốn oanh kích rừng cây quanh chu vi phòng thủ bằng hỏa lực súng máy của trực thăng vũ trang. 1 lần nữa O'Leary lại cự  tuyệt. Máy bay trực thăng chẳng thể nào lai vãng đến cao điểm 875 mà ko phải hứng chịu hỏa lực quyết liệt của đối phương. Lính dù chính là mồi nhử để tiêu diệt quân giải tỏa.

Nhưng rồi rốt cục, O'Leary cũng phải chịu sau khi Steverson nói mãi là trực thăng vũ trang bay có thể tới hỗ trợ nếu để chúng đến theo trục đông tây (anh ko muốn bất cứ loại máy bay nào đến từ phía sau mình nữa). Đến 9g40, 1 số trực thăng vũ trang tới tiếp cận cao điểm 875, và ko còn nghi ngờ gì nữa, chúng liền hứng chịu ngay hỏa lực mãnh liệt của đối phương. Đạn ko chỉ đến từ cao điểm 875 mà còn đến từ những mỏm núi quanh đó nữa. Các trực thăng vũ trang đành phải bay đi, với những lỗ đạn khoan đầy thân tàu.

Sáng sớm hôm đó, Steverson tổ chức 1 ban chỉ huy lâm thời dưới quyền cấp phó của mình là thiếu tá William H. Kelly. Nhóm này gồm có đại đội phó của các đại đội Alpha và Charlie là trung úy Matt Harrison và trung úy Robert J. Philbin. Ban chỉ huy này sẽ lên trên cao điểm 875, tái tổ chức các đơn vị, di tản thương binh và "xử lý tình huống chiến thuật."

Thoạt đầu Steverson muốn nhóm này lên cao điểm 875 bằng đường bộ nhưng viên sĩ quan tình báo lữ đoàn ko cho phép. Sau đó Steverson phải cho 3 người kia lên 1 chiếc trực thăng Huey, có 2 trực thăng vũ trang đi kèm, để đánh mở đường đáp xuống cao điểm.

Khi Harrison vừa yên vị trên trực thăng, tay phi công nói cho anh biết tình hình trên cao điểm 875 "ko được tốt lắm." Theo người phi công thì nhiều trực thăng của đại đội Cao bồi sáng hôm đó đã bị đạn quân địch làm cho hỏng nặng ko thể sửa chữa.

Chiếc Huey của Harrison tiếp cận cao điểm vài phút sau đó. 2 chiếc gunship bay sát ngọn cây ngay phía trước chiếc slick. Một chiếc bắn bên trái, 1 chiếc bắn bên phải, chúng mở 1 con đường hướng đến bãi đáp đầu tiên. Người xạ thủ hét lên nhắc nhở mấy vị khách: "Bọn tôi ko dừng lại lâu được đâu!"

Ngay sau đó chiếc trực thăng chở quân bỗng rung bần bật khi lãnh 1 loạt súng máy của bộ đội Bắc Việt vào chong chóng đuôi. Ko chần trừ lâu, viên phi công ngoặt gấp sang phải và quay về căn cứ pháo binh 16.
 
Vẫn quyết tâm đưa nhóm chỉ huy kia lên cao điểm 875 để giành quyền kiểm soát tình hình, Steverson đưa ra 1 kế hoạch khác. Sau khi được nghe chi tiết, trung úy Harrison cảm thấy xây xẩm ko tin vào tai mình nữa. Anh cùng với Philbin sẽ bị đưa vào chỗ chết. Nhưng đúng là như thế: Harrison cùng Philbin sẽ được thả xuống bãi đáp khi trực thăng vẫn còn lơ lửng trên đó.

Vì là 1 quân nhân phục tùng, tận tụy đến cùng, nên Harrison vẫn trèo lên trực thăng. Anh chắc mẩm 15 phút sau mình sẽ toi mạng. Harrison ko thể cắt nghĩa nổi là làm sao 2 viên sĩ quan có thể sống sót khi cứ ngờ ngờ từ từ tụt xuống bằng dây an toàn trong khi những chiếc gunship bay nhanh đến thế còn dính đạn khắp thân tàu.

Trong khi quàng dây đai quanh thân, Harrison thấy 1 nhóm phóng viên ảnh gần đó đang chụp hình mình. Anh tự nhủ, đó chắc là tấm ảnh cuối cùng của mình mà ba mẹ được xem và chỉ hy vọng mình ko làm gì khiến họ phải hổ thẹn.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #117 vào lúc: 29 Tháng Chín, 2014, 08:55:59 am »

Harrison thẫn thờ ngồi cạnh rìa cửa máy bay, chân đặt trên càng đáp. Rất ngạc nhiên là anh lại trở nên bình tĩnh và sẵn sàng đón nhận cái chết. Món nợ mà đời lính phải trả chính là: Hy sinh vì tổ quốc và giờ thì đã đến lượt anh.

Ngay trước khi trực thăng cất cánh, bỗng thiếu tá Kelly bước đến nói: " Chúng ta sẽ ko đi kiểu này. Rời khỏi trực thăng đi." Harrison gần như vỡ òa vì nhẹ nhõm.

Đối với những lính dù bị kẹt trên cao điểm 875, ngày 20 tháng 11 trôi qua 1 cách chậm chạp, khổ sở. Tiết trời ngày càng nóng và dường như càng tồi tệ hơn vì thiếu nước. Chẳng ai có thức ăn cả. Tất cả 'thiên binh' đều đang đói khát. Nhưng thương binh mới là những kẻ thống khổ nhất. Suốt cả ngày tiếng kêu gào điên loạn đòi nước uống vang lên khắp cao điểm. Khi thuốc giảm đau được tiêm hôm trước đã tan đi, lính tráng bắt đầu khóc lóc, la hét, van vỉ xin làm cho họ bớt đau, bớt khổ. Thế nhưng thuốc men cũng đã hết sạch.

Ngoài những phát đạn bắn tỉa thỉnh thoảng bắn ra thì hầu hết hỏa lực đối phương nhắm vào tiểu đoàn 2 trong ngày là súng cối. Những 'thiên binh' mệt mỏi có thể nghe rõ tiếng đề pa đặc trưng khi đạn cối bay ra khỏi nòng. Họ sẽ chỉ có vài giây để ẩn nấp trước khi nó nổ tung. Đã có nhiều trường hợp ko núp kịp.

Binh nhất Orona đã dành cả ngày thứ hai để ngẫm nghĩ về viễn cảnh bị trúng đạn. Với đủ loại đạn bắn đến xung quanh mình, anh biết ko chóng thì chầy mình cũng sẽ bị dính chấu. Nếu phải chết, thì anh mong mình sẽ ra đi nhanh chóng. Nhưng trước khi bị thì Orona phải làm vài phát đã.

Anh nhặt 1 khẩu phóng lựu M79 bị vứt bỏ, nẫng 1 bao đầy đạn rồi len lên tăng cường cho chu vi phòng thủ. Lúc lên đến nơi, có 1 lính dù chỉ mục tiêu cho anh bắn. Orona nói: "Tôi chả thấy gì sất."

"Tiên sư, bây. Chúng ở đó đó. Cứ bắn đi."

Orona nghe theo. Anh câu hết trái đạn này đến trái đạn khác lên mà chẳng biết liệu mình có bắn trúng gì khác không ngoài cây cối, nhưng cũng cảm thấy yên tâm hơn..

Trong khi ấy, công việc của những binh sĩ trên bãi đáp đã tiến triển nhanh hơn những gì mà O'Leary kỳ vọng. Số cưa máy bị trung đội hỏa lực của đại đội Alpha vứt bỏ trong đợt tấn công đầu tiên đã được thu hồi và sử dụng khá hiệu quả. Dù lính trên bãi đáp thường xuyên phải tránh đạn cối và đạn bắn tỉa, đến 14g thì bãi đáp đủ cho 1 chiếc trực thăng đáp xuống đã gần hoàn tất.

Vào lúc 13g, đại đội Bravo, thì tiểu đoàn 4/503 còn cách cao điểm 875 1.700m. Dù trên đường đi họ ko bị quấy nhiễu, nhưng vẫn xảy ra mấy việc. Đoàn quân đã đi qua 1 số trại bị quân Bắc Việt rút bỏ. Ở 1 cái trại họ phát hiện ra 4 xác lính Bắc Việt vẫn còn mới. Cùng 1 số bộ phận cơ thể lẫn trong đống bông băng đẫm máu là bằng chứng về thương vong mà quân Bắc Việt phải chịu. Họ còn tìm thấy hơn chục quả đạn cối vứt trên nền đất tại 1 cái trại khác. Đại úy Leonard cho đại đội dừng lại 1 lát để tiêu hủy mấy quả đạn rồi mới ra dấu cho Lindseth dẫn trung đội đi tiếp.

Sau khi đại đội Bravo, tiểu đoàn 4/503 lên đường thì trên căn cứ pháo binh 16 cũng diễn ra những hoạt động lớn. đại đội Alpha, tiểu đoàn 4/503 của đại úy Muldoon được máy bay Chinook chở tới nơi sau khi Leonard đi 2 tiếng đồng hồ. Chỉ chậm 1 chút, Muldoon đã sắp xếp 110 lính của đại đội vào đội hình hành quân rồi tiến ra theo sau đại đội Bravo. đại đội Charlie của đại úy Connolly tới nơi ngay sau đại đội Alpha. Anh này cũng nhanh chóng cho 100 quân xếp hàng rồi lên đường lên cao điểm 875.

Tướng Schweiter chuyển quyền chỉ huy căn cứ 16 cho trung tá Johnson sau khi 3 đại đội của tiểu đoàn 4 đến nơi. Ngoài ra, để quân cứu viện thêm an lòng, Johnson cũng sẽ nắm quyền chỉ huy quân của mình từ trên cao điểm này. Tướng Schweiter lệnh cho thiếu tá Steverson, ban tham mưu và hầu hết quân còn lại của tiểu đoàn 2/503 rời căn cứ 16 lúc 15g38 rồi di chuyển sang căn cứ 12. Trong số lính tiểu đoàn 2/503 còn ở lại căn cứ 16 có thiếu tá Kelly cùng 2 trung úy Harrison và Philbin. Cả 3 đều đã được chỉ định lên cao điểm 875.

đại đội Bravo, tiểu đoàn 4, đã liên lạc điện đài với O'Leary lúc 14g20. Đại úy Leonard báo cho O'Leary biết là anh dự kiến sẽ hội quân sau 2 tiếng nữa.

Cái tin tiểu đoàn 4/503 sắp đến mau chóng lan truyền trong đám lính dù tiểu đoàn 2. Tất cả đều cảm thấy nhẹ nhõm. Họ sẽ ko phải chết trên cái cao điểm hoang vu này nữa. Trung úy Remington suýt chút nữa thì òa khóc khi có người rỉ tai cho biết cái tin tốt lành. Anh có thể nghe râm ran xung quanh sự phấn khởi của các 'thiên binh' khi biết những thử thách sắp sửa kết thúc. Vậy là mình đã vượt qua được hết và sống sót, Remington tự nhủ. Thốt nhiên, Remington nghĩ cho tương lai của mình sau này và hất mũ sắt ra rồi lấy nó úp vào hạ bộ. Anh lý luận, nếu thoát được, có thể sau này mình sẽ có con nên cần phải bảo vệ kỹ cái của 'gia bảo' này.

Trung sĩ Hill đã tới chân cao điểm 875 sau lúc hơn 16g. Anh dừng lại 1 lát cho đến khi trung sĩ Cates hiện ra trong tầm nhìn rồi mới bắt đầu tiến lên cao điểm.

Chưa tới 20 phút sau đó, Hill đã đặt chân lên những bậc thang gia cố bằng tre được khoét vào sườn cao điểm. Anh nghĩ đây là dấu hiệu ko hay. Chưa được bao xa, anh bắt gặp xác của 1 lính Mỹ. Đó là 1 lính dù trẻ tuổi nằm cạnh khẩu M60 cùng 1 đống vỏ đạn rỗng. Hill ko quen cậu lính này, nhưng anh vừa mới tìm thấy thi hài của Carlos Lozada.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #118 vào lúc: 30 Tháng Chín, 2014, 02:40:17 pm »

Nhanh chóng có thêm nhiều tử thi của cả lính Mỹ lẫn bộ đội Bắc Việt được phát hiện. Có vẻ như họ đều chết trong nỗi kinh hoàng tột độ. Trung úy Lindseth, lúc này đi cùng với Hill, ước lượng là có ít nhất 20 xác lính dù nằm rải rác trên nền rừng. Chúa ơi, anh tự hỏi, có ai còn sống ko vậy?

Đường lên đi cao điểm 875 khá là dốc. Thêm nữa hậu quả của những trận oanh kích trở nên rõ ràng khi lính dù phải leo qua các thân cây đổ và nhảy qua những hố bom sâu trên nên rừng.

Càng lên cao, trung sĩ Hill càng cảm thấy lo lắng hơn. Anh sợ những lính cảnh giới đang căng thẳng của tiểu đoàn 2/503 có thể nhầm anh là quân Bắc Việt. Giá mà anh biết vị trí phòng tuyến của bọn họ. Sau đó anh ngửi thấy mùi thuốc súng. Những tán lá rậm rịt kế đó khiến anh phải bò bằng 4 chân và rồi bất ngờ lộ ra 1 bãi trống rộng. Hill gọi khẽ: "Tiểu đoàn 4 tới đây."

Từ 1 cái hố ở phía trước Hill mấy mét, nhô lên 3 cái mũ sắt. Những khuôn mặt cáu bẩn nhìn anh sững sờ.

Hill hỏi: "Đại đội của mấy cậu đâu?"

"Chả còn cái đại đội nào sất." 1 người lính đáp.

Hill bò tới và phân phát cho họ rất nhiều đồ ăn, nước uống. 1 tay lính dù nói: "Thấy anh bọn tôi mừng quá. Cứ tưởng là mình sắp tiêu đời rồi."

Hill hỏi: "Vị trí chỉ huy của mấy cậu ở chỗ nào?"

Cậu trai trẻ chỉ ra phía sau. "Trên kia. Nhưng cẩn thận đấy, đường lên đó đầy nhóc bọn khốn."

Hill hướng về phía vị tri chỉ huy. Cảnh hủy diệt tan hoang khiến anh ko thể tin vào mắt mình. Xác chết nằm khắp nơi. Hầu hết đều ko còn nguyên vẹn. Anh nhìn thấy 1 đôi giày trận, với dây buộc nghiêm chỉnh, đứng sát vào nhau, bên trong hoàn toàn trống rỗng. Đến cạnh 1 thương binh, với nửa bên mông đã bay mất, Hill quỳ xuống đưa nước cho anh này. "Đừng lo" anh cam đoan với người lính "Cả tiểu đoàn 4 đang tiến sau tôi đó. Rồi cậu sẽ ổn thôi."

Khi Hill vượt qua chu vi phòng thủ thì các thành viên của đại đội Bravo cũng nối gót. Trung úy Lindseth đi sau Hill chỉ 1 quãng ngắn. Anh chỉ thị cho các lính cứu thương chăm sóc thương binh rồi sau đó đi qua đầu bên kia của chu vi phòng thủ. Tại đó anh chiếm lĩnh vị trí đằng sau 1 đống gỗ lớn. Lính Bắc Việt đang từ trong hầm chỉ cách phía trước anh chưa đầy 40m bắn ra. Ko thể leo lên đống gỗ để bắn trả thế nên Lindseth đành mặc kệ.

Khi lính thuộc trung đội Lindseth tới chiếm lĩnh vị trí trên đầu của phòng tuyến thì trung đội của Proffitt bố trí sát về bên trái còn trung đội Moore thì ở bên phải.

Cảnh chết chóc làm cho Proffitt bị sốc. Cây cối gãy đổ khắp nơi. Xác lính dù nằm rải rác. Binh sĩ sống sót của tiểu đoàn 2 thì có vẻ như vẫn còn choáng váng, đờ đẫn chưa hồi tỉnh. Cảnh tượng đó gợi cho Proffitt về hình ảnh các chiến binh bị chấn thương tâm lý (shell-shocked) trong chiến tranh TG thứ 2 và cuộc chiến Triều Tiên. 1 cảnh tượng kinh khủng.

Khi đại úy Leonard lên tới tiểu đoàn 2, anh lập tức nhập cùng trung úy O'Leary. Lúc 17g thì tin tức về cuộc hội quân đến tai trung tá Johnson. Dù quân tiếp viện đã giúp O'Leary bớt căng thẳng nhiều nhưng anh vẫn tự hỏi liệu cả bọn có lại chui vào tình trạng tuyệt vọng nữa hay ko đây? Gạt mối bận tâm qua bên, O'Leary nói cho Leonard biết cách tiểu đoàn 2 bố trí quân như thế nào rồi bàn giao lại quyền chỉ huy cho Leonard.

Khi tiểu đoàn 4/503 lên đến cao điểm 875 rồi, thì thiếu tá Kelly quyết định đã đến lúc để toán chỉ huy của mình lên trên đó. Ông lấy 1 chiếc Huey, cho Harrison và Philbin lên cùng rồi cất cánh trước 18g.

Ít phút sau thì chiếc Huey đã bay lơ lửng cách 3m phía trên bãi đáp. Phi công ko thể xuống thấp hơn nữa do sợ hỏa lực đối phương bắn trúng chỗ hiểm. Harrison nhìn ra ngoài cửa và kinh hãi khi thấy bên dưới có hàng chục gốc cây lởm chởm đang chĩa thẳng về phía mình.

Harrison quay lại vừa mới nói với Kelly rằng: "Em ko nghĩ..." thì bỗng cảm thấy bị 1 cánh tay đẩy vào lưng. Anh rơi xuống, may mắn là ko trúng vào cái gốc cây nào. Tay xạ thủ súng máy trên trực thăng đã xô anh ra. Kelly cùng Philbin cũng nhảy xuống đất ngay sau đó.

Trong khi Harrison và Philbin đi tìm những người còn lại trong đại đội thì Kelly lệnh cho chiếc trực thăng chờ đó. 1 số lính tiểu đoàn 2/503 khiêng thương binh tới bãi đáp. Vì lúc này ko thấy đạn địch bắn, nên viên phi công đã cho trực thăng hạ hẳn xuống ngay trên mấy gốc cây. 5 lính dù bị thương nặng được đưa lên tàu rồi chiếc trực thăng mới cất cánh.

Khi đi quanh chu vi phòng thủ Harrison nhận thấy phần lớn các đơn vị đều có vẻ rời rạc. Lính dù trong các vị trí chẳng quan tâm, nỗ lực phối hợp với nhau. Anh nhận thấy hầu hết đều có vẻ như ko thể lĩnh hội các mệnh lệnh dù đơn giản nhất. Hiệu quả chiến đấu của họ đã bị suy giảm mạnh.


Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #119 vào lúc: 01 Tháng Mười, 2014, 07:59:16 am »

“Matt, khỏe không?”. Khi nghe 1 thân hình tả tơi hỏi bằng giọng quen thuộc thì Harrison mới nhận ra là mình gặp Tom Remington.

Harrison đáp cho qua chuyện. Anh ko thể hiểu tại sao mà Remington có thể sống được. Máu khô đóng thành bánh quanh tai, người thì rách tướp, lẽ ra Remington đã phải toi mạng rồi.

"Cậu có nước ko, Matt?" Remington yếu ớt hỏi.

"Có chứ, Tommy, cần bao nhiêu cũng có."

Trong khi Remington uống nước thì thiếu tá Kelly chạy qua. Ông này chạy tới chạy lui hét lác gọi đám lính dù đứng dậy. Hầu hết chỉ giương mắt nhìn lại làm cho Kelly phát điên. Ông bèn quát 1 toán lính nhỏ "Nào, Lũ chết tiệt! Dậy đi ra phòng tuyến."

1 số binh sĩ nghe lời - tuy chậm chạp - nhưng cũng chịu đi. Thấy 1 lính dù ko chịu di chuyển, Kelly mắng "Cậu sao vậy hả? Quá giỏi ko cần chiến đấu hay là quá sợ?"

Không thấy phản ứng gì, Kelly cúi xuống lắc vai anh lính. Ông bật lùi lại. Người lính đã chết. Kelly bỏ đi tiếp tục la hét, chửi rủa những lính dù nào tỏ vẻ lừng khừng.

Harrison giành khoảng thời gian trước khi trời tối cố thống kê xem đại đội Alpha còn lại bao nhiêu mạng. Đây là 1 công việc khó khăn. Cứ thấy động tĩnh là đạn súng máy hoặc đạn AK-47 của quân Bắc Việt lại bắn tới. Harrison nhìn thấy rõ những chớp lửa đầu nòng xa hơn bên trên cao điểm. Sau đó nhiều viên đạn cối địch rơi xuống chu vi phòng thủ. Ngay sau những tiếng nổ chát chúa là những tiếng kêu gào đau đớn. Anh tự hỏi, Chúa ơi, cái địa ngục này còn tiếp diễn đến khi nào đây?

Sau khi thống kê, Harrison đã xác định rằng đại đội Alpha chỉ còn 25 thành viên còn có thể chiến đấu. Trong số đó có 2 là hạ sĩ quan.

Đến 21g thì đại đội Alpha, tiểu đoàn 4/503 lên đến cao điểm. Họ hành quân yên ổn. Đại úy Muldoon cứ chắc mẩm sẽ bị tiến công khi trời tối, thế nhưng ko hề thấy dấu hiệu gì của đối phương. Thực ra, dấu vết đầu tiên mà Muldoon thấy về trận đánh trên cao điểm 875 lại là lúc anh bắt gặp xác đại úy Kiley cùng ban chỉ huy. Sau đó anh còn tìm thấy thêm vài cái xác nữa rồi mới vào đến chu vi phòng thủ. Muldoon cho quân vượt qua các vị trí của tiểu đoàn 2/503 bên sườn trái, hay phía đông cao điểm.

Sau khi Muldoon đến được 1 tiếng 20 phút, đại đội Charlie của đại úy Connolly cũng lên tới cao điểm 875. Hầu hết quá trình di chuyển của đại đội Charlie diễn ra khi trời tối, khiến cho lính dù rất lo sợ. Cứ chốc chốc binh nhất Tauss lại phải đưa ống nói cho Connolly để viên đại úy xin trung tá Johnson cho đào công sự nghỉ đêm ở vị trí hiện tại. Đề nghị đã bị Johnson từ chối. Ông bảo Connolly: "Cậu phải lên đến cao điểm 875 đêm nay." Dù rất lo khi phải di chuyển qua vùng đất địch trong đêm tối, Connolly vẫn dấn bước.

Trung sĩ Ray Bull phải nắm lấy dây lưng của người lính đi trước cho khỏi bị lạc trong đêm tối. Specialist 4 Jake Duffy cũng phải bám chặt vào cậu lính trước mặt. Anh ko hiểu nổi người lính xích hầu làm thế nào để có thể biết đường đi trong màn đêm đen kịt. Cuối cùng Duffy đoán chắc là anh ta phải dùng giác quan thứ 6. Khi họ lên gần đến cao điểm thì quân dù của tiểu đoàn 4 ở trên đó đã bắn súng để chỉ đường cho đại đội Charlie.

Vào lúc đại đội Charlie đến chân cao điểm 875, máy bay Spooky bay đến và thả pháo sáng xuống gần mỏm để cho họ thấy đường đi. Đột nhiên Duffy vấp phải 1 xác chết. "Chết tiệt!" Anh chửi đổng.

Điện đài viên của anh là binh nhất Darryl Haymes nói: "Chúa ơi, chỗ này toàn xác bọn khốn."

Duffy chăm chú nhìn vào đám cây đang được ánh pháo sáng chiếu vào và nói: "Tôi e là chúng ko phải là quân khốn đâu."

Anh nói đúng. Xác lính Mỹ nằm khắp nơi. Lần này còn tệ hơn những gì anh đã chứng kiến trong trận đánh hôm 11 tháng 11. Duffy tự nhủ đây ắt hẳn là 1 trận đánh cực kỳ tàn khốc.

Ít phút sau, đại đội Charlie, tiểu đoàn 4/503 đã bước vào chu vi phong thủ mới thiết lập. Connolly cho quân chiếm lĩnh vị trí dọc sườn tây cao điểm. Duffy và Haymes cùng nhau đào 1 cái hào hẹp, dài vừa đủ xài trên mặt đất rồi chui vào trong nằm. Cách đó ko xa, binh nhất Tauss đang lùng kiếm chỗ ngủ. Với anh, thì đào làm gì cho mất công. Cuối cùng anh cũng tìm ra 1 khúc gỗ và tới nằm đằng sau, dùng nó chắn đạn đối phương.

Đến nửa đêm thì viện binh đã đứng vững chân trên cao điểm 875. Ko thấy có thêm hỏa lực nào của địch bắn xuống quân dù trong phần còn lại của đêm nữa. Trong khu rừng tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng la hét, rên rỉ của các thương binh.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM