Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Tư, 2024, 08:18:53 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: ĐĂK TÔ ‘Lính nhà trời’ Mỹ trên cao nguyên trung phần Nam Việt Nam  (Đọc 98992 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #80 vào lúc: 01 Tháng Tám, 2014, 08:55:36 am »

Lúc 10g30, trời đã quang mây đủ để cho trung tá Schumacher lên trực thăng chỉ huy rời căn cứ pháo binh 15 tới lượn vòng vòng trên khu chiến. Ông cũng phải giáp mặt với vấn đề tương tự như của trung tá Johnson cùng tiểu đoàn 4/503 5 hôm trước. 3 trong số 4 đại đội của ông đang đụng nặng mà rừng già rậm rạp lại ngăn trở ko cho ông nhìn thấy gì cả.

Căn cứ vào báo cáo của Jesmer và McElwain. Schumacher nhanh chóng nhận định tình thế của TF Blue ít nghiêm trọng hơn. Sau khi cho phi pháo dập xuống phía trước Jesmer, Schumacher chuyển mối quan tâm tới TF Black.

McElwain hầu như luôn duy trì liên lạc với đại úy Sills ở trung tâm hành quân và với trung tá Schumacher. Đến khoảng 11g sau khi đại úy Hardy và trung úy Flynn tới gia nhập, McElwain báo với Schumacher rằng mình đã phải đối đầu với cả 1 tiểu đoàn Bắc Việt và đang rất cần trợ giúp.

Schumacher nổi đóa : “Charlie Six, cậu chả biết mình đang đối mặt với cái gì hết ! Đầu tiên thì cậu bảo là 1 tiểu đội, rồi 1 trung đội, rồi lại 1 đại đội. Giờ thì cả tiểu đoàn. Đứng dậy và đuổi chúng nó đi chứ !’’

McElwain giận điên lên : “Mẹ nó chứ, Six. Nếu ông đéo chịu cứu thì ông sẽ chẳng còn đại đội Charlie nữa đâu. Nghe tôi và hỗ trợ ngay đi.’’

Schumacher quát lại McElwain : “Cậu dám chửi tôi à, đại úy. Tôi sẽ ko bỏ qua chuyện này đâu. Giờ thì tự đi mà cố thủ.’’

Đại úy Sills ở trung tâm hành quân ko tin ở tai mình khi nghe lỏm được câu chuyện trên sóng điện đài. Anh đã liên lạc với McElwain hơn 1 giờ đồng hồ và nghe thấy cả tiếng súng bắn ầm ầm liên hồi ngoài đó. Đây chẳng thể là 1 trận đánh nhỏ. Sills nghĩ McElwain có thể sẽ bị tràn ngập nếu ko được trợ giúp. Anh cảm thấy thất vọng ko những vì mình chẳng  thể làm gì để giúp mà còn thấy rằng Schumacher đã tỏ ra chẳng hiểu gì về tình thế nghiêm trọng của McElwain.

Tuy thế, đã có người nhận ra tình thế nguy ngập của TF Black. Trong khi Sills đang nghe, tướng Schweiter nhảy vào mạng điện dài. Schweiter gọi : “Tốt hơn anh nên nghe lính của mình bên dưới, trung tá. Nếu cậu ta bảo rằng đang phải đối mặt với 1 tiểu đoàn, thì là đúng vậy đó. ”

Tướng Schweiter biết Schumacher đã hết cửa chọn lựa. TF Blue của Jesmer vẫn còn kẹt trong trận đánh của mình nên ko thể tới giúp McElwain được. đại đội Bravo, tiểu đoàn 1/503 thì đang phải bảo vệ căn cứ pháo binh 15. Nếu điều họ đi cứu TF Black thì trong khi đợi có đại đội khác tới thay, căn cứ pháo binh trên cao điểm 823 sẽ thành mồi ngon cho địch quân tập kích.

Schweiter gọi điện cho trung tá Johnson, tiểu đoàn 4/504, đang ở sở chỉ huy tại Bến Hét. “Thằng Charlie của tiểu đoàn 1 đang gặp nguy. Hãy chuẩn bị sẵn sàng 1 lực lượng phản ứng và đi cứu họ” Schweiter nói ngắn gọn.

Johnson bắt đầu tổ chức 1 đơn vị ứng cứu.

Sau khi tướng Schweiter bảo đại úy Sills tìm 1 bãi đáp để đổ quân cứu viện, Sills đã gọi điện báo tin cho trung tá Schumacher. Ông này ngắt lời : “Biết rồi. Xúc tiến đi”

Sau đó Sills gọi điện báo tin mừng cho McElwain. Trong khi anh đang báo, thì Schumacher gắt gỏng chen vào: “Đại úy, tôi đang điều hành trận đánh. Cút khỏi mạng ngay.”

Ù cả tai vì những lời mắng mỏ, Sills chạy ra chỗ trực thăng đang đợi. Lát sau anh đã bay vòng vòng trên trời gần vị trí của TF Black tuyệt vọng cố tìm ra 1 bãi đáp trong tán cây rừng kín mít.

Sau hơn 15 phút căng thẳng lục lạo, Sills đã thấy thứ cần tìm. Cách vị trí của McElwain gần 1000m về phía tây, có 1 trảng trống vừa đủ chứa 1 chiếc trực thăng. Anh đánh dấu trên bản đồ, rồi ra hiệu cho phi công quay về căn cứ pháo binh 15. Ở đó anh gọi điện báo tin mừng cho tướng Schweiter, trung tá Schumacher và Johnson, cùng đại úy McElwai.

Tin sẽ có quân cứu viện đến được chỗ McElwain vào lúc 11g15. Tin đến rất kịp thời. Trận đánh vẫn tiếp diễn với cường độ ko giảm. Thương vong đã ở mức đáng báo động. Những thương binh nặng đã được chuyển về phía sau chu vi phòng thủ nơi có rãnh đất nông có thể bảo vệ họ trước đạn nhọn đang nhằm vào lính dù. Những thương binh nhẹ hơn thì vẫn phải chiến đấu. TF Black cần mọi tay súng còn có thể chiến đấu được.

Trong hơn 1 chục ca tử trận có cả đại úy Abe Hardy. Từ lúc vào chu vi phòng thủ, anh đã liều mình chạy qua chạy lại giữa các lính dù, chỉ đạo động viên bọn họ.

Có lúc anh đến gần trung úy Brown: “Mọi việc ở đây thế nào rồi, trung úy?” Anh này phát hoảng khi thấy viên đại úy đang đứng cạnh, dường như ko thèm đếm xỉa đến những viên đạn nhọn đang bay víu víu cũng như đạn cối và rocket đang nổ tung. Brown trả lời : “Thưa sếp, ổn. Có lẽ anh nên cúi xuống thì hơn ạ”

Hardy chỉ gật đầu rồi lại chuyển qua chỗ khác. Sau đó McElwain thấy Hardy di chuyển từ chỗ nấp này qua chỗ nấp khác, vừa bắn súng vừa chửi rủa kẻ thù. Khi thấy Hardy gần tới chỗ mình nằm, McElwain gọi: “Cứ từ từ, Abe. Ko thể đánh chúng 1 mình được đâu.”

Hardy chỉ cười rồi đi tiếp. Cuối cùng anh đến gần vị trí của Kelley.

Hỏa lực AK-47 và RPD đang bắn rất mãnh liệt vào trung đội Kelley. 1 cậu lính trẻ, ko thể chịu được áp lực lâu hơn nữa, đã nhảy dựng dậy và chửi quân Bắc Việt những lời tục tĩu. Kelley cản cậu ta lại rồi kéo xuống chỗ nấp. Anh thấy 1 thành viên khác trong trung đội, đã mấy lần bị thương, đang bắt đầu bị choáng. Anh cũng đưa anh này xuống luôn. Có 1 lính dù khác bị thương nặng nằm gần đó đang la hét hoảng loạn, càng ngày càng to hơn: “Tôi ko muốn chết!”
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #81 vào lúc: 04 Tháng Tám, 2014, 09:16:19 am »

Kelley theo dõi thấy đại úy Hardy, đang phóng sang vị trí mới. Trong lúc nhìn theo, anh thấy Hardy lãnh nguyên 1 loạt đạn súng trường vào ngực. Anh này chết ngay tức khắc. Kelley gọi điện báo tin cho McElwain biết. đại đội Dog chỉ còn có 1 sĩ quan nữa là trung úy George L. Brown, giờ lên làm đại đội trưởng.

Trung úy Cecil là tấm gương cho những người chứng kiến hành động của mình ngày hôm ấy. Anh chiến đấu táo bạo, thông minh. Cecil di chuyển giữa trung đội, tái bố trí binh sĩ, phân phát đạn dược, động viên họ bằng việc làm cụ thể. Cecil đã bị 1 vết thương nặng ở hông phải, do lính bắn tỉa Bắc Việt, treo mình trên ngọn cây và ném 1 quả lựu đạn xuống ngay giữa chỗ anh cùng những người khác. Dù rất đau nhưng anh ko hề chậm lại. Khi khẩu M79 của 1 người lính bị hóc, Cecil đưa cho anh này khẩu CAR-15 của mình rồi trườn về phía trước nhặt khẩu AK-47 cùng đạn của 1 lính Bắc Việt tử trận. Sau đó anh dùng khẩu súng này hạ sát 3 địch quân đang tiến công trung đội. Rồi lại bắn hạ ít nhất là 6 người nữa cách vị trí của mình trong khoảng 10m.

Do trung đội bị đã thương vong nặng –4 chết và chỉ còn có 1 người là chưa bị thương - Cecil bò về chỗ trung úy Brown nhiều lần để yêu cầu giúp đỡ.

Brown chẳng khoái việc phải chọn ra lính điều xuống chỗ Cecil tí nào, nhưng ko còn cách nào khác. Khi liếc nhìn các thành viên trong trung đội, anh thấy họ cũng nhìn lại mình. Đôi mắt của họ như đang cầu xin anh hãy chọn người khác. Dù vậy, Brown vẫn phải chỉ định và các ‘thiên binh’ được chọn sẽ phải nhỏm ngay dậy bò xuống chỗ Cecil. Brown chưa bao giờ tự hào về những người lính dù bằng niềm tự hào của mình ngày hôm đó.

1 lính của Brown được gửi xuống chỗ Cecil là binh nhất John A. Barnes, 22 tuổi, người Dedham, Massachusetts. Barnesđã hoàn tất kỳ hạn 1 năm phục vụ từ hồi tháng 5 trong đại đội công binh lữ đoàn 173 và đã tình nguyện phục vụ thêm 1 kỳ nữa với điều kiện: Làm xạ thủ trung liên M60 trong 1 đại đội súng trường và điều kiện này đã được đáp ứng.

Trung úy rất mừng khi có thêm hỏa lực M60 trong trung đội, nhưng cũng có mấy chú lính ko thích thế. Binh nhất Don Martindale, tiếp đạn viên, ko khoái vậy vì như thế có nghĩa là anh sẽ phải vác thêm nhiều đạn hơn nữa. Martindale thấy mến Barnes dù anh ko thể hiểu tại sao lại có người lại tình nguyện đi làm lính chiến. Việc khao khát được đánh nhau đã đem lại cho Barnes cái biệt hiệu “Chiến đấu”.

Barnes là 1 chàng trai trẻ đáng mến, luôn xốc vác nhận làm mọi việc khiến mọi người rất hài lòng. Nhưng anh cũng là 1 người lo xa, thồ theo rất nhiều đồ đạc và trông luộm thuộm nhất trung đội. Biết bao nhiêu lần Brown hết ngọt rồi sẵng mà Barnes vẫn ko kịp thu xếp đồ đạc mỗi buổi sáng.

Brown đã nhiều lần phải cho tổ hỏa lực ở lại để hối Barnes đóng đồ vào ba lô. Sau đó tất cả lại phải chạy đuổi theo trung đội. Dường như Barnes ko bao giờ thu xếp đồ đạc gọn gàng được và là cội nguồn của nhiều câu chuyện tiếu lâm trong trung đội, thế nhưng anh ko bao giờ phàn nàn hay cáu kỉnh.

Anh cũng ko hề càm ràm khi Brown bảo anh xuống tăng cường cho trung đội Cecil mà chỉ cầm lấy súng và bò đi.

Ở chỗ Cecil, Barnes nã hết băng đạn M60 này tới băng đạn khác vào các vị trí của quân Bắc Việt. Hỏa lực của anh ngày càng hiệu quả khiến bộ đội Bắc Việt nhanh chóng coi anh như là 1 mối nguy lớn. Đạn của nhiều khẩu AK-47 bắn tới tấp vào vị trí của Barnes và bắn anh văng ra khỏi khẩu M60. Có người kéo anh cựu công binh đã bị trọng thương ra khỏi lằn đạn. Barnes nhanh chóng được 1 lính cứu thương chăm sóc ở trạm sơ cứu.

Một tấm gương điềm tĩnh dưới lửa đạn ngày đó chính là sĩ quan tiền sát pháo binh của pháo đội Charlie, tiểu đoàn 3/319. Richard A. Elrod, người Texas, đã ko hề sợ hãi di chuyển khắp chu vi phòng thủ bình tĩnh chấm mục tiêu cho trung tâm chỉ huy hỏa lực. Anh đã cho pháo 105mm bắn gần hết mức có thể nhằm đập tan tuyến quân đối phương.

Đạn pháo dập xuống phá nát khu rừng cách phía trước khu vực của trung úy Kelley chỉ chừng 25m. Một số lính trung đội anh cũng đã bị trúng mảnh pháo của quân nhà nhưng Kelley biết pháo cũng ko thể giúp được nhiều. Anh nhận thấy nhiều bộ đội Bắc Việt đã lọt được vào giữa hàng rào pháo binh với vị trí của anh do đó gần như ko hề hấn gì khi bị pháo kích.

Tới 11g20, ngay sau khi đại úy Hardy bị giết, hỏa lực của đối phương có giảm bớt đủ cho những lính dù đang bị vây có thời gian nghỉ tí chút. Trong quãng thời gian tạm lắng này, lính dùng dao găm, lưỡi lê và cả mũ sắt để đào vội những công sự. Chỉ cần sâu xuống đất khoảng 10cm là cũng đủ mang lại cho họ cảm giác an toàn hơn.

Vì hầu hết lính dù đều đã để ba lô lại chỗ đóng quân vì dự đoán sẽ nghỉ thêm 1 đêm tại đó cùng với tốc độ tiêu thụ đạn đáng kinh ngạc trong mấy giờ qua nên tới lúc này đạn dược của họ đã gần cạn. Trung úy Kelley đã phải nhắc lính dưới quyền: “ko được bắn nếu ko nhìn rõ mục tiêu.”

Nước và đạn được thu nhặt lại từ những người đã chết, thương binh cũng gom hết các băng đạn của mình rồi chuyển cho đồng đội. Có 1 số lính dù còn liều lĩnh ra ngoài chu vi phòng thủ để lấy súng, đạn từ xác bộ đội Bắc Việt.

Trung sĩ Wooldridge vừa hạ sát 1 lính địch khi anh này nhô ra từ sau 1 cái cây cách anh có 5m ngay trước lúc súng tạm lắng. Từ đầu tới giờ anh đã bắn hết 500 viên đạn mang theo. Tận dụng thời gian tạm yên, Wooldridge bò ra khỏi vị trí nhặt lấy khẩu súng của người lính địch này để thay thế.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #82 vào lúc: 05 Tháng Tám, 2014, 08:59:19 am »

Đại úy McElwain gọi báo cho đại úy Sills về tình trạng đạn dược đang thiếu hụt trầm trọng (sau khi bị Schumacher mắng, cả 2 đã chuyển sang tần số khác rồi tiếp tục duy trì liên lạc). Sills nhanh chóng chuẩn bị 1 chiếc Huey móc theo dây để tải đạn. Chuẩn úy Gary Bass, 1 chàng ‘cao bồi’, tình nguyện thực hiện phi vụ tiếp tế nguy hiểm này.

Tới 11g20 thì Bass đã bay vòng vòng trên sườn quả đồi khổng lồ này. Lá rừng rập rạp khiến anh ko sao định vị được vị trí của TF Black. Đại úy McElwain ở dưới đất cũng chỉ thỉnh thoảng thoáng nhìn thấy chiếc slick qua các ngọn cây ken dày. Anh đã gọi điện đài để hướng dẫn cho Bass nhưng rồi bộ đội Bắc Việt bắt đầu bắn lên chiếc trực thăng.

Lính dù có thể nghe tiếng đạn bắn trúng vỏ bọc bằng nhôm của chiếc trực thăng. Đạn bắn rát đến độ khó tin.

Chiếc tàu rung lắc vì bị trúng đạn, Bass phải vật lộn để điều khiển chiếc trực thăng bị thương. Ở phía sau, tay cơ phi (crew chief) lo thả đạn xuống trong khi Bass vòng về Đắk Tô.

Quân của TF Black bất lực nhìn theo cái sọt lăn lông lốc xuống dốc, ngoài tầm với của họ. Thêm nhiều cố gắng tái tiếp tế đạn dược nữa cũng đã được thực hiện nhưng hỏa lực dữ dằn của quân địch khiến chúng bị mất sạch.

Việc chiếc trực thăng của Bass xuất hiện đã khiến hỏa lực đối phương bùng lên lại. Đạn B-40 từ trong rừng vọt ra rồi nổ tung giữa quân dù, lựu đạn bay vòng cầu và nổ trên các cành cây cao, tưới mảnh xuống đám lính bên dưới. Tiếng nổ đanh của súng AK-47 làm mọi người ù cả tai.

Trung sĩ Wooldridge đang bò tới chỗ 1 lính dù tử trận để lấy đạn thì nghe thấy tiếng AK-47 nổ vang. Cơn đau đột ngột khiến anh tê liệt. 2 phát đạn đã xuyên qua ống chân anh, viên thứ 3 thì găm vào xương bánh chè đầu gối trái. Wooldridge  được 1 lính cứu thương băng bó rồi chuyển về nhập hội cùng với những thương binh khác.

Đợt công kích ác liệt của quân thù diễn ra tới tận 13g, rồi lại dịu đi. Một lần nữa các ‘thiên binh’ lại dùng khoảng thời gian tạm lắng để củng cố vị trí, di chuyển thương binh về nơi an toàn và đợi đại đội Charlie, tiểu đoàn 4/503, của đại úy William Connolly vừa về căn cứ pháo binh 12, đến cứu. Sau khi đi tuần tiễu ở bắc Bến Hét về lúc 7g ngày 11 tháng 11, Connolly đã dành ra mấy tiếng cho để đại đội ăn uống và tái tiếp tế rồi anh mới bò vào hầm ngủ. Chưa kịp yên giấc thì có tin trung tá Johnson muốn gặp. Đại đội Connolly sẽ phải đi cứu TF Black.

Khi biết mình sẽ đi cứu 1 đại đội anh em, lính đại đội Charlie rất phấn khích. Sau khi bị kẻ thù tiến công mấy tuần trước đó, giờ thì họ đã có cơ hội đánh trả và cứu giúp các ‘thiên binh’ đồng đội.

Đến trưa, đại đội Charlie ra xếp hàng ở bãi đáp đợi trực thăng tới đón. Tới gần 13g thì phi đội slicks đã tới. Những lính dù trang bị đầy mình, thồ theo rất nhiều đạn dược, nước uống mà mình có thể mang nổi cho TF Black, leo lên tàu bay.

Trên chiếc trực thăng thứ nhất có trung sĩ Ray Bull, 24 tuổi, người thành phố Yuba, California. Là thành viên của đại đội Charlie từ hồi tháng 7, Bull thuộc toán xích hầu đặc biệt do chính tay Connolly tuyển lựa để luồn rừng. Khi trực thăng vừa đáp xuống bãi đất trống nhỏ hẹp, Bull và Sp4 David Atkin nhảy ngay ra khỏi cửa. Một khi chắc chắn rằng bãi đáp ko có địch, họ sẽ cắt rừng đến chỗ TF Black.

Những chiếc trực thăng đi sau chở phần còn lại của đại đội Charlie tiểu đoàn 4/503, bốc hết trong 1 lần, cũng đã cất cánh.

Lúc 13g30, quân địch lại tiến hành tiến công TF Black. Sau 1 chốc im lặng, đạn cối đối phương lại bắt đầu giáng xuống rồi sau đó là hỏa lực súng cá nhân bùng lên dữ dội. McElwain, lúc này đã bị thương ở lưng vì mảnh đạn cối, từ sở chỉ huy bò tới chỗ đang bị đe dọa nhất chu vi phòng thủ. Anh cũng góp phần đánh lui 1 đợt tiến công đã được dự đoán từ trước, hạ sát mấy bộ đội Bắc Việt với khẩu súng trường của mình.

McElwain báo cho binh sĩ biết tin quân tăng viện sẽ đến. Thoạt đầu tin này khiến lính dù đang bị vây lên tinh thần. Nhưng rồi trận đánh cứ vẫn tiếp tục mà ko thấy tăm hơi quân cứu viện đâu hết thì họ lại trở nên tuyệt vọng.

Trung úy Kelley đoan chắc mình rồi sẽ chết. Với sự điềm tĩnh của những người đã biết được kết cục của mình, Kelley chỉ hy vọng mình sẽ chết ko đau đớn. Anh muốn mình sẽ ra đi nhanh chóng. Để cho chắc ăn, anh lấy 1 viên đạn ra khỏi băng rồi nhét nó vào túi áo. Làm vậy anh có thể để dành 1 viên cho mình khi bị bộ đội Bắc Việt tràn ngập.

Trong lúc đang túm tụm quanh 1 gốc cây, binh nhất Bruce Linton, lính điện đài của trung úy Brown quay sang hỏi anh này. “Sếp ơi, anh thấy liệu ta có thoát được ko?”

“Cậu muốn tôi nói thật chứ?”

“Vâng”

“Không. Tôi nghĩ ko thoát được đâu.”

Linton vỗ nhẹ vào túi áo: “Tôi có thư gửi cho vợ ở trong này. Nếu anh thoát được thì đưa giúp nó cho cô ấy nhé?”

Brown hứa với anh.

“Tôi có thể làm cho anh điều gì ko, trung úy?”

“Khỏi” Brown đáp.

“Còn 1 việc nữa”. Linton nói: “Anh ko phiền nếu tôi gọi anh là Charlie chứ ạ ?”

Brown cười lớn : “ko sao, cứ gọi tôi là Charlie đi”.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #83 vào lúc: 07 Tháng Tám, 2014, 08:24:07 am »

Trung sĩ Wooldridge cũng nghĩ sẽ bị tràn ngập. Trong lúc thương binh vẫn đang đổ về trạm sơ cứu anh tự hỏi liệu ko biết còn bao nhiêu người lành lặn để cố thủ chu vi. Thương binh nằm khắp nơi, 1 số vết thương nhìn rất kinh khủng. Anh thấy ruột lòi ra từ những ca bị thủng bụng, những trường hợp mất quai hàm, tay chân gãy nát. 1 lính cứu thương là Sp5 Ennis Elliot, bị thương tới 5 lần, 2 tay cũng bị nhưng vẫn cố vật lộn cứu giúp những người khác.

Binh nhất Barnes đang nằm chung với mấy thươngbinh khác
cách chỗ Wooldridge 4m. Bỗng có 1 người trong bọn hét lên: “Lựu đạn!”. Mọi người tranh nhau chạy trốn, nhưng Barnes ‘chiến đấu’ thì ko thế. Thay vì vậy, anh nhổm người dậy rồi ngửa người nằm đè lên quả lựu đạn, lấy thân mình đè lên nó.

Vụ nổ khiến Barnes văng xa 5m. Anh nằm khóc,1 lỗ thủng ngay giữ thân người. “Chúa ơi! Tôi sắp chết! Tôi sắp chết! Bảo mẹ tôi rằng tôi yêu mẹ lắm.” Sau đó anh từ trần.

Dù cho Wooldridge cùng nhiều người khác vẫn bị mảnh lựu đạn làm xây sát, hành động anh dũng quên mình của Barnes đã cứ họ khỏi cái chết mười mươi.

TF Blue của đại úy Jesmer sau khi nhận lệnh của trung tá Schumacher liền vội vã di chuyển đến cứu McElwain. Jesmer cố thúc quân tiến nhanh nhưng bị rừng già ngăn trở. Thêm nữa con chó trinh sát cứ sủa liên tục, báo hiệu sự hiện diện của đối phương.

Khi TF Blue lên gần tới đỉnh 1 con dốc được cây cối phủ kín, thì đối phương nổ súng. Jesmer lập tức triển khai quân bắn trả lại.

Jesmer ra lệnh cho quân lính lùi lại để gọi pháo chi viện. Sau đạn pháo đã dập xuống vị trí địch, TF Blue lại bò lên phía trước. Ko còn dấu hiệu gì nữa của quân Bắc Việt.

Ngay sau đó trung tá Schumacher lệnh cho Jesmer tìm chỗ nghỉ đêm. Trời sắp tối và TF Blue chẳng có cách nào đến được chỗ McElwain kịp, vả lại Schumacher cũng ko hề muốn quân Jesmer phải lang thang trong đêm tối. Thêm nữa, đại úy Connolly cũng đã đến gần được TF Black rồi.

Đại đội của đại úy Connolly đã vượt qua đám cây rậm nhanh hết sức có thể. Trung sĩ Bull cùng Specialist Atkins đi xích hầu đã có thể nghe thấy tiếng súng bắn khi họ đi gần hơn tới khu chiến. Họ định hướng bằng la bàn nhưng tiếng súng cá nhân bắn liên hồi đã khiến việc này ko còn cần thiết nữa.
Đi sau đó 1 quãng ngắn, Sp4 Jake Duffy, trinh sát hỏa lực cối 106,7mm cùng với điện đài viên là binh nhất Darryl Haymes cũng còng lưng dấn bước dưới sức nặng của số đạn 'khủng' mà họ vận chuyển cho TF Black. Họ đi với tinh thần phấn chấn, nghĩ rằng hành động này chắc sẽ cứu được đồng đội càng khiến họ thêm phần phấn khởi. Cả 2 người lính đều biết là đã đi xa khỏi tầm súng cối của mình nên giờ họ đều trở thành những tay súng trường. Họ hồi hộp đổi chỗ khẩu M16 từ tay này qua tay kia trong lúc bám theo Bull và Atkins.

Binh nhất Gerhard Tauss luôn duy trì liên lạc với đại úy Sills ở trung tâm hành quân tiểu đoàn 1/503. Sills thấy thích cái giọng điềm tĩnh của Tauss trên điện đài. Do Connolly bận điều hành quá trình vận động của đại đội nên Sills chuyển tin tức cho anh này qua Tauss. Sills ko thấy Tauss lo lắng hay rối trí lần nào hết. Anh chuyển thông tin qua lại giữa 2 người sĩ quan 1 cách nhanh chóng và chuẩn xác.

Hạ sĩ quan trợ lý hành quân của Sills là trung sĩ nhất Thomas A. Kelly thì đang lo âu lắng nghe mấy cái điện đài. Từ tháng 5 đến tháng 9, Kelly là trung sĩ trung đội phó của đại đội Charlie, tiểu đoàn 1/503. Anh quen hết mọi người trong đại đội. Tin tức về số thương vong lớn khiến anh rất lo lắng. Nếu được thì anh đã nhảy lên trực thăng tới cứu bạn bè rồi. Nhưng lại ko được phép. Bị bắt phải ngồi trong trung tâm hành quân anh ngày càng thất vọng khi phải lắng nghe tin tức của trận đánh tàn khốc.

Đại úy McElwain cũng liên lạc điện đài thường xuyên với Connolly. Khi Connolly báo đi được đến đâu, McElwain chuyển tin đó ngay cho binh sĩ. Việc này đã cổ vũ lính dù vì họ biết nếu đại đội Charlie, tiểu đoàn 4/503 có thể thọc qua vòng vây quân Bắc Việt, thì họ sẽ sống sót.

Trung sĩ Bull và Specialist Atkins là những người đầu tiên đến được gần chỗ TF Black. Họ vừa vào tới khu vực này thì quân Bắc Việt nổ súng từ cự ly 20m. Cả 2 lập tức nằm rạp xuống, mỗi người ném 1 quả lựu đạn, tất cả đều ko nổ. Do quá kích động nên cả 2 đều quên tháo chốt an toàn.

Trước khi họ ném tiếp quả khác, 2 trái lựu đạn Chicom (lựu đạn chày do TQ sản xuất. ND) đã rơi bịch xuống đất cách họ có mấy mét. Chúng nổ tung. Cả 2 người lính đều bị dính miểng. Đáp lại, họ dùng M16 bắn ào ào vào đám cây rừng phía trước.

Cách đó ko xa, 1 lính khác trong tiểu đội xích hầu đã bắt được 2 lính Bắc Việt đang mải thu chiến lợi phẩm trong các ba lô lính Mỹ bỏ lại. Địch còn rất trẻ và tỏ vẻ khiếp hãi.

120 quân của Connolly nhanh chóng có mặt ở khu chiến. Bên dưới, tiếng súng ầm ĩ đã chứng minh cho tình thế nguy nan của TF Black. Connolly ra dấu cho binh sĩ tiến về phía đang giao tranh. Lính dù bắt đầu theo sống đồi thận trọng đi xuống, vận động từ cây này sang cây khác.

Khi đại đội Connolly đến TF Black gần hơn, đạn bắt đầu bắn đến dữ dội. 1 số lính bị trúng đạn gục xuống. Cuộc tiến quân của Connolly đã bị chặn lại khi còn cách McElwain chỉ chừng 100m.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #84 vào lúc: 07 Tháng Tám, 2014, 08:25:00 am »

Đại đội của Connolly đã mấy lần cố tiến lên, nhưng lần nào cũng bị cơn mưa đạn súng cá nhân đánh bật. Sau những có gắng lặp đi lặp lại để tiến lên đều ko thành, Connolly mới nhận ra rằng hầu hết những viên đạn vừa rồi đều do đám lính đang căng thẳng của TF Black bắn tới. Anh gọi điện cho McElwain. 2 viên đại úy cùng thống nhất để cho quân của Connolly tiến vào. McElwain sẽ lệnh cho lính dù của mình ngưng bắn trong 1 thời điểm nhất định. Rồi sau đó quân của Connolly sẽ chạy xuống dốc vào chu vi phòng thủ của McElwain.

Khi biết được, lính đại đội Charlie, tiểu đoàn 4/503 bật dậy và chạy tới trước. Họ vừa la hét, vừa bắn những loạt đạn ngắn và nhào về phía các đồng đội. Tiếng reo hò “Geronimo! Lính dù đây! Tiểu đoàn 1 ơi, tiểu đoàn 4 đây này! Đi nào! Đi, đi!” tràn ngập ko gian.

Trong mấy phút, 2 đơn vị đã hội quân với nhau. Quân bị vây la hét vui sướng. Trung sĩ Bull hỏi người lính đầu tiên mình gặp xem có cần đạn ko. Tay lính dù đang mệt lả đáp lời : “ko cần bằng mấy cậu phía trước kia, đem cho bọn nó đi!”

Tiếp tục đà của đại đội, Connolly cho họ tiến ra phía sau chu vi phòng thủ của TF Black. Những ‘thiên binh’ còn sung sức táo bạo xông lên, bắn M16 và M60 xối xả vào rừng cây trước mặt. Bộ đội Bắc Việt bắt đầu vừa bắn vừa rút.

Trung úy Brown thấy thành viên đầu tiên của đại đội Charlie, tiểu đoàn 4/503, là 1 hạ sĩ quan người Mỹ gốc Á. Tay trung sĩ hỏi : “Ai chỉ huy ở đây?”

“Tôi,” Brown nói với anh ta

“Okay, có thêm ít quân đây. Hãy bố trí cho họ.”

Brown cùng người hạ sĩ quan tiến hành tăng cường vị trí của mình trong chu vi phòng thủ. Specialist Linton, lính điện đài của anh nói với vẻ nhẹ nhõm: “Có lẽ ta thoát được đấy, Charlie ạ.”

Brown ôn tồn chỉnh lại: “Nè, trung úy Brown chứ.”

Khi binh sĩ đã vào hết vị trí, Connolly cố tìm cho được McElwain. Connolly bò sát đất dưới hỏa lực súng cá nhân địch, khắp xung quanh là những tàn tích của trận đánh. Đây đó là các xác chết với đủ tư thế kỳ quặc. Hầu hết lính của TF Black còn chiến đấu được cũng đều đã bị thương ít nhất 1 lần. Nhưng thương binh nặng hơn thì nằm chen chúc ở trạm sơ cứu khiến ở đây thành 1 đống hổ lốn băng gạc máu me và chân tay què quặt.

McElwain nói sơ qua tình hình cho Connolly rồi bàn giao quyền chỉ huy chung lại. Họ đồng ý đánh vào hậu quân của đối phương bằng cách dùng pháo binh cấp tập. Trung úy Michael Raymond, sĩ quan tiền sát của Connolly đã hợp tác với trung úy Elrod để cùng điều phối hỏa lực pháo binh. Specialist 4 Duffy cùng binh nhất Class Haymes cũng phụ họ trong việc gọi điện đài chỉnh pháo.

Đến 15g30, khi hỏa lực quân Bắc Việt đã lắng xuống, trực thăng tiếp tế mới có thể bay đến thả xuống đạn dược, nước uống và thức ăn đang hết sứ cần thiết. Dù cho hỏa lực súng cá nhân của địch đã giảm đáng kể - McElwain đoán rằng bộ đội Bắc Việt cũng đang sắp hết đạn – nhưng đạn cối vẫn còn rơi xuống. Cứ chốc chốc lại nghe thấy tiếng đạn cối bay ra khỏi nòng và trước khi quả đạn rớt xuống nổ tung trong chu vi phòng thủ thì tất cả lại cuống cuồng xô đi tìm chỗ nấp.

Thượng sĩ nhất của Connolly là Edward Crook, 38 tuổi, 1 võ sĩ quyền anh từng đoạt huy chương vàng Olympic năm 1960, nhanh chóng đào xong 1 hố nông cạnh chỉ huy sở. Khi anh vừa yên vị trong hố thì 1 quả đạn cối xuyên qua tán cây rơi xuống. Connolly lao người nằm rạp xuống đất gần chỗ Crook ngay trước khi quả đạn phát nổ. Mảnh đạn phang trúng bụi tre khiến nước rải đầy xuống Connolly làm anh tưởng mình đã bị thương chảy máu. Khi nhận ra mình ko hề hấn gì, anh mới bò lại chỗ điện đài của mình.

Mảnh của quả đạn cối ấy cũng đã găm vào bàn tay phải của Crook. Anh ngạc nhiên nhìn vết thương và phàn nàn với đại úy Connolly khi đó đang ngồi xổm cách đó mấy bước. “Hừm, đại úy à. Thật chẳng công bằng tí nào. Tôi nấp trong hố thì lại dính chấu còn anh ở ngoài lại ko sao. Thật ko công bằng quá đi!”

Lúc 15g45, tiếng súng địch đã giảm đến mức Connolly quyết định kéo quân lùi vể chỗ có thể tổ chức phòng thủ thuận tiện hơn. Khi anh ra hiệu, tất cả mọi người theo nhau trồi lên rồi đi lên đồi, chu vi phòng thủ cũng tịnh tiến theo. Lính dù trên tuyến đầu sẽ vận động theo kiểu nhảy cóc, với 1 lính bắn yểm trợ để những người khác lùi về. Và khi những người này  lùi được chừng 20m, họ sẽ lại yểm trợ cho những người kia rút.

Trung đội của trung úy Cecil là rút khó khăn nhất. Họ vẫn còn đang bắn nhau với quân Bắc Việt, bị quân địch bám theo bắn đuổi mọi lúc. Lính của Cecil phải bò, rúc vào các bụi cây, kéo theo thương binh và bắn trả lúc nào có thể.

McElwain và Connolly rất khó khăn mới có thể quyết định để tử sĩ nằm lại. Nếu đem họ theo thì chỉ làm chậm việc vận động và gây nguy hiểm ko cần thiết cho những người khác.

Thương binh của TF Black cũng làm hết sức để giúp đỡ nhau. Trung sĩ Wooldridge với xương bánh chè đầu gối trái vỡ đã kết hợp với 1 lính dù khác bị cụt bàn chân phải. Họ nương tựa lẫn nhau, đi cà nhắc leo dốc, mặc kệ những viên đạn đối phương cứ thỉnh thoảng lại cắm vào các thân cây gần đó.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #85 vào lúc: 08 Tháng Tám, 2014, 08:59:57 am »

Trung sĩ Scharf nằm trong 1 tấm poncho và được 4 ‘thiên binh’ của tiểu đoàn 4 khiêng đi. Họ cứ nhắc đi nhắc lại rằng anh sẽ ổn.

Các tiền sát pháo binh đã dựng nên 1 bức tường lửa hỏa pháo đằng sau họ khi chu vi phòng thủ di chuyển để ngăn ko cho quân Bắc Việt bám theo. Nó tỏ ra có hiệu lực. Vào lúc số quân còn lại của cả 3 đại đội về tới nơi đóng quân cũ, thì súng địch đã im tiếng. Những ‘thiên binh’ còn lành lặn cùng các thương binh nhẹ liền chiếm lĩnh vị trí xạ kích quanh chu vi phòng thủ mới và chờ đón 1 cuộc tiến công tiếp theo. Nó ko bao giờ xảy ra cả.

Những binh sĩ khác cuống cuồng lo tạo ra 1 bãi đáp để trực thăng tải thương có thể xuống lấy thương binh. Chiếc trực thăng đầu tiên chính là của trung tá Schumacher. Ông cũng lao xuống đưa lên tàu những ca bị thương nặng nhất rồi bay về Đắk Tô. Chỉ được vài chuyến tải thương thì trời tối thế là mọi việc phải dừng lại. Trung sĩ Scharf được đưa ra đêm hôm đó còn trung sĩ Wooldridge thì ko. Anh cùng mấy chục người khác đã phải 1 đêm đau đớn khổ sở trên đồi. Đại úy McElwain cùng 2 trung úy Brown và Cecil cũng đã được đeo thẻ sơ tán nhưng tất cả đều ko chịu đi.

Một chiếc trực thăng đã chở tới đại úy Thomas Needham, sĩ quan tình báo tiểu đoàn 1/503. Anh sẽ nắm quyền chỉ huy đại đội Dog, tiểu đoàn 1/503 và vì có thâm niên nhiều hơn nên cũng sẽ chỉ huy cả TF Black. McElwain cũng vui vẻ giao lại trách nhiệm để lo việc tái tổ chức đại đội của mình.

Needham mang theo chỉ thị của trung tá Schumacher liên quan đến 2 tù binh. Họ phải được an toàn. Đây là chỉ thị kịp thời vì khi lính tráng yên vị rồi đã có 1 số tay nói đến việc giết tù binh để trả thù cho những đồng đội ngã xuống. Chỉ với sự can thiệp trực tiếp của các sĩ quan, hạ sĩ quan thì việc này mới bị ngăn chặn. Needham đã giao tù binh cho 1 sĩ quan phụ trách ko quên cảnh báo sẽ ‘cạo đầu’ anh này nếu để tù binh bị hại.

Những lính dù mệt mỏi đã trải qua 1 đêm ko ngủ, vì lo sợ  địch tập kích nữa và âm thanh ầm ĩ của hỏa lực pháo binh, súng cối cùng máy bay Spooky vũ trang luôn bay vòng vòng trên vị trí các ‘thiên binh’ để lập 1 bức tường hỏa lực bảo vệ cho họ.

Sáng sớm ngày 12 tháng 11, trung tá Schumacher lệnh cho McElwain đi thu nhặt tử sĩ, tảo thanh chiến trường và đếm xác địch. Đầu tiên McElwain báo cho Schumacher số thương vong mà anh được biết. TF Black có 20 người chết, 154 bị thương và 2 mất tích. Đại đội của Connolly thì có 30 lính bị thương, ko có ai chết.

Việc thu dọn chiến trường diễn ra từ lúc đó đến hết ngày. Với McElwain, chu vi phòng thủ do anh tạo ra nhìn như 1 đống rác. Đồ trang bị nằm lăn lóc khắp nơi. Hỏa lực bắn chặn ban đêm của pháo binh ko những làm cảnh vật tan hoang mà còn xé nát tử thi của cả lính Mỹ lẫn quân Bắc Việt. Lính dù mất cả ngày để nhặt nhạnh những mảnh xác đồng đội, thu hồi đồ trang bị bị bỏ rơi và đi tìm xác bộ đội Bắc Việt.

Trung tá Schumacher cùng đại úy Sills cũng tới hiện trường đầu buổi sáng. Với Sills, những lính còn sống sót của TF Black nhìn có vẻ mệt mỏi và mất tinh thần. Anh cũng thấy rõ là đại úy McElwain rất tức giận Schumacher vì cho rằng ông này chậm trễ trong việc nhận ra tình thế nguy ngập của mình. 2 người đã trao đổi ngắn gọn, cộc lốc rồi Schumacher bỏ đi, mang Sills theo cùng.

Đến cuối cái ngày ghê rợn đó, McElwain gọi báo cho Schumache ở trung tâm hành quân về kết quả việc đếm xác địch. Theo tính toán của anh dựa trên số xác chết và những mảnh thi thể thì số quân Bắc Việt tử vong trong trận đánh là vào tầm 70 đến 80 người.

Khi nghe con số đó Schumacher liền nổi điên “Chó chết! đại úy. Cậu mất 20 mạng và giờ mong tôi chịu cái con số đếm xác là 70 à! Ngày mai cậu phải quay xuống đó và tìm cho tôi thêm 1 số nữa.”

Ngày hôm sau, lính của TF Black và TF Blue, số lính này đã hội quân với họ từ chiều hôm trước, tản rộng ra lục soát chiến trường để tìm thêm xác địch. Phạm vi càn quét rộng hơn 500m ngoài phạm vi thực tế của trận đánh. ‘Thiên binh’ tìm thấy nhiều vệt máu, có những vệt dẫn tới những nấm mộ lấp tạm. Sau đó lính dù phải thực hiện cái việc kinh hãi là khai quật và bốc lên khỏi mộ những thi thể đang phân hủy.

Tối hôm đó McElwain báo cáo với Schumacher rằng đã tìm thêm được 20 xác nữa, thế nhưng ông trung tá vẫn chưa hài lòng. Sau khi hứng chịu những lời nhiếc móc của ông ta 1 hồi, McElwai cuối cùng cũng phải đốp lại: “Lạy chúa, trung tá. Ông muốn cái đéo gì đây? Lính của tôi đã ra ngoài đó quật mấy ngôi mộ chó chết ấy rồi mà. Vậy ông còn muốn gì nữa?.Ông muốn con số nào đây? Muốn bao nhiêu thì tôi cũng chiều.”

Hai người cãi vã hồi lâu rồi sau cùng đồng ý kết quả đếm xác dừng ở số 175. ( Mấy tuần sau McElwain lại va chạm tiếp với Schumacher khi đề xuất vinh thưởng huân chương cho sự hy sinh của binh nhất John Barnes. Schumacher đã từ chối đề nghị trên và bảo McElwain cùng những người khác rằng ông ta ko muốn trao huân chương cho những người “có hành động tự sát”)
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #86 vào lúc: 11 Tháng Tám, 2014, 09:01:06 am »

Cung từ của 2 tù binh cho biết TF Black đã phải chiến đấu với tiểu đoàn 8 và 1 phần tiểu đoàn 9 thuộc trung đoàn 66 Bắc Việt. Đây cũng là đơn vị đã đánh tiêu hao tiểu đoàn 4/503 mấy tuần trước đó. Dù cho các ‘thiên binh’ có thể gây cho kẻ thù thiệt hại nhiều hơn số xác tìm thấy, thì lữ đoàn 173 cũng đã phải trả giá đắt để đổi lấy những thiệt hại đó.

Ngày 13 tháng 11, đại đội Charlie, tiểu đoàn 4/503 được bốc khỏi đỉnh đồi về lại Bến Hét làm nhiệm vụ bảo vệ căn cứ pháo binh 12 và bảo vệ đường giao thông. Theo kế hoạch tổng thể do tướng Schweiter và đại tá Powers soạn thảo thì tiểu đoàn của trung tá Schumacher sẽ vẫn tiếp tục đi tuần tiễu. Vì đại đội Charlie giờ chỉ còn 40 quân có thể chiến đấu, đại đội Dog thì còn 50, nên đại úy Jesmer, cùng với 110 lính của đại đội Alpha sẽ nắm quyền chỉ huy tiểu đoàn 1/503 trên thực địa. Trung tá Schumacher lệnh cho Jesmer tiến quân về phía tây nam, theo đường rút của trung đoàn 66 Bắc Việt. Jesmer sẽ đi theo dãy núi Ngọc Kring, vượt cao điểm 889 và tiến đến cao điểm 882, cách đó khoảng 3km.

Trong khi tiểu đoàn 1/503 còn đang tảo thanh chiến trường, thì tiểu đoàn 2/503 đã tìm thấy 1 trung đoàn quân Bắc Việt khác cách TF Black chừng 4km về phía nam – tây nam. Trong 2 ngày giao chiến, tiểu đoàn 2/503 đã trải qua trận đụng độ lớn đầu tiên kể từ ngày 22 tháng 6 và rốt cục cũng bị bầm dập y như 2 tiểu đoàn anh em của nó.
 




Chương 10
Trận đánh tại căn cứ pháo binh 16





Những trận đánh ác liệt vẫn tiếp tục nổ ra trên toàn vùng Đắk Tô. Trong khi TF Black của McElwain đang phải chiến đấu để toàn mạng thì 3 đại đội thuộc tiểu đoàn 3, trung đoàn 8, sư đoàn 4 bộ binh lại bị pháo kích nặng nề bằng súng cối vào nơi đóng quân trên sườn cao điểm 724. Trận pháo kích này bắt đầu lúc 13g07 và kéo dài gần 30 phút. Đạn cối quân địch rót như mưa xuống đầu những lính bộ binh kém may mắn. Rồi trong khi lính Mỹ còn rúc đầu trong công sự thì quân Bắc Việt từ những cánh rừng xung quanh ùa ra tiến công. Đến 19g30 khi trận đánh kết thúc đã có 18 lính Mỹ tử trận, 118 bị thương. Sư đoàn 4 thông báo là phía Bắc Việt bị chết 92 người.

Cũng trong ngày 11 tháng 11, ở bắc Đắk Tô, 1 toán công binh được sự bảo vệ của đại đội C, tiểu đoàn 2, sư đoàn 1 kỵ binh bay (Troop C, 2d Squadron, 1st Cavalry) cũng bị bộ đội Bắc Việt tấn công. Tổn thất của lính công binh là chết 2, bị thương 8.

Nhằm xác định vị trí quân Bắc Việt, các toán viễn thám của lữ 173 đã thực hiện hàng chục nhiệm vụ xuất phát từ phi đạo của Đắk Tô. Ngày nào cũng có những toán viễn thám đi đi về về. Toán của Specialist 4 Moran đến Đắk Tô ngày 7 tháng 11 ngay sau trận đánh trên cao điểm 823. Trong suốt 24 tiếng đồng hồ họ ém quân trong 1 trảng nhỏ đâu đó gần Đắk Tô. Chuyến thám sát diễn ra trong 2 ngày mà ko tìm thấy dấu vết gì của bộ đội Bắc Việt.

Dù cho những toán viễn thám ko tìm ra địch quân, các nguồn tin tình báo khác của tướng Peers vẫn tiếp tục báo cáo về việc điều binh của các đơn vị Bắc Việt trong khu vực.
Trung đoàn 32 Bắc Việt tiến sang phía tây đánh vận động chiến với sư đoàn 4 bộ binh Mỹ. Trung đoàn 24 Bắc Việt thì dường như đang đóng chốt ở đông bắc Đắk Tô và thường xuyên đụng độ với quân VNCH tại đó.

Tuy thế, điều mà tướng Peers lo ngại nhất là việc di chuyển của trung đoàn 174 Bắc Việt từ vị trí của nó ở tây bắc Đắk Tô về khu vực phía nam Bến Hét. Vì rõ ràng là trung đoàn 66 Bắc Việt đã bị thiệt hại nặng sau chuỗi trận đánh với lữ 173 quanh cao điểm 823, nên Peers đoan chắc là trung đoàn 174 chuyển xuống phía nam là để bọc lót cho trung đoàn 66 rút sang Cambuchia và thay phiên cho trung đoàn này trên chiến trường. Để ngăn chặn việc này và chặn đường rút của trung đoàn 66, tướng Peers đã chỉ đạo cho tướng Schweiter cho quân nống sâu vào vùng đất của đối phương.

Tướng Schweiter cùng đại tá Powers bay khảo sát vùng hành quân trên trực thăng chỉ huy nhằm tìm nơi thích hợp để đưa quân đến. Việc chọn tìm rất khó khăn vì khu này có rất nhiều  núi non, rừng già rậm rạp bao phủ. Sau quá trình cân nhắc họ chọn 1 trận địa pháo cũ từng được sử dụng trong chiến dịch Greeley. Căn cứ pháo binh mới số 16 tọa lạc trên 1 cao điểm có 2 mỏm nằm cách phía tây nam điểm cao 823 5km và nằm cách đông nam cao điểm 882, mục tiêu của tiểu đoàn 1/503,  chỉ 2km. Căn cứ pháo binh 16 nằm trên rìa tây thung lũng sông Đắc Long (Dak Klong) và cách biên giới Campuchia về phía đông chỉ có 7km. Việc chiếm được cao điểm này sẽ cho phép lữ đoàn 173 kiểm soát 1 vùng rộng lớn ở phía tây và phía nam.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #87 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2014, 08:17:22 am »

Máy bay F-100, F-4, và B-52 của không quân đã tiến hành oanh tạc khu vực xung quanh căn cứ pháo binh mới trong suốt ngày 10 và đầu buổi sáng ngày 11 tháng 11. Cuộc tiến công được lên kế hoạch vào lúc 9g00 ngày 11 tháng 11 nhưng đã bị chậm trễ do những ‘cao bồi’ của đại đội trực thăng xung kích 335 đang bận bịu lo hỗ trợ TF Black. Đến 11g30, các đơn vị của thiếu tá James R. Steverson thuộc tiểu đoàn 2/503 bắt đầu đáp xuống. Các đại đội Bravo và Dog, ban chỉ huy chung, 1 khẩu đội cối 81mm cùng 1 trung đội thuộc đại đội công binh lữ 173 đã được đổ xuống trong vòng 30 phút. Tất cả đều hài lòng vì bãi đáp bình yên ko thấy có địch phòng thủ.

Lính công binh bắt đầu mở rộng bãi đáp để đón phần còn còn lại của tiểu đoàn sẽ đến vào ngày hôm sau. Họ vừa làm xong thì bộ đội Bắc Việt đang nấp trên các cao điểm cạnh đó bắt đầu bắn rocket và súng cối xuống bãi đáp. ‘Thiên binh’ phải rúc xuống đất suốt đêm.

Sáng hôm sau lúc 8g50, đại đội Alpha bắt đầu đổ xuống căn cứ pháo binh. Đến 9g20 thì toàn bộ đại đội đều đã ở trên mặt đất. Trong khi trực thăng bay đi để chở các đại đội Bravo và Charlie đến thì công binh bắt đầu kiến tạo trận địa pháo để đón pháo đội A, tiểu đoàn 3/319. Trong khi công binh làm việc thì đại đội Alpha sẽ bung ra ngoài căn cứ pháo binh tiến hành càn lên khu đất cao phía tây nhằm quét sạch quân đối phương.

Chỉ huy đại đội Alpha là đại úy Michael J. Kiley, tốt nghiệp West Point năm 1964, 1 cựu binh đã phục vụ kỳ hạn trước trong sư đoàn 1 Kỵ binh bay. Kiley mới về chỉ huy đại đội Alpha chưa đầy 2 tuần nhưng đã tạo được ấn tượng tốt trước các trung đội trưởng và binh sĩ về khả năng lãnh đạo. Kiley là 1 sĩ quan xông xáo nhưng ko hề liều lĩnh, có thể ứng phó với mọi tình huống. Anh cũng là 1 chỉ huy có nhiều uy tín.

Trung úy Matt Harrison đã mến Kiley ngay từ lần đầu gặp gỡ. Khi Kiley đến thì Harrison cũng từ trung đội trưởng lên làm đại đội phó. Tuy thế Kiley vẫn hỏi: “Cậu có phiền nếu ở lại với lính trong chiến dịch tiếp theo ko? Họ biết cậu và điều này sẽ giúp họ làm quen với tôi.”

Harrison vừa cảm thấy thất vọng vừa thấy hãnh diện. Trong cương vị đại đội phó, hầu hết thời gian anh sẽ ở tuyến sau lo xử lý chu toàn thường vụ đại đội. Nhưng Kiley lại yêu cầu anh giúp đỡ rồi lại có tin đồn rằng họ sắp đụng trận lớn, nên kinh nghiệm thực tế của Harrison sẽ rất có giá trị.

“Tất nhiên là tôi sẽ ở lại, thưa đại úy” Harrison đáp.

Harrison sẽ tiếp tục chỉ huy trung đội vừa làm 1 số công việc của đại đội phó cho tới khi chiến dịch đang diễn ra kết thúc.

Đại đội Alpha rời căn cứ pháo binh 16 lúc 9g30 ngày 12 tháng 11. Tiểu đội chuyên đi xích hầu của đại đội đi trước, sau đó là trung đội 1 của trung úy Harrison. Rồi tiếp đến là trung đội 2 dưới quyền trung úy Thomas Remington, ban chỉ huy của Kiley, trung đội hỏa lực và trung đội 3 của trung úy Joseph Sheridan.

1 lính dắt chó trinh sát đi cùng tiểu đội xích hầu. Harrison ko khoái mấy con chó này lắm. Cũng như đại úy Jesmer, bên tiểu đoàn 1/503, anh cảm thấy chúng quá bồn chồn và rất hay cảnh báo sai.

Đến 10g kém, ở phía tây căn cứ pháo binh 16 chừng 400m, trong khi leo dần lên 1 sống núi hẹp cây cối phủ kín, thì con chó trinh sát sủa. Trung sĩ Lance D. Peeples, tiểu đội trưởng tiểu đội xích hầu, lệnh thả con chó ra. Khi người lính dắt chó cúi xuống tháo khóa xích thì bất ngờ quân Bắc Việt khai hỏa. Từ cự ly 20m bên trái, hỏa lực súng cá nhân – súng máy nã tới tấp về phía tiểu đội xích hầu. Tiểu đội này vội lao đi tìm chỗ nấp và bắn trả lại quân Bắc Việt.

Nghe Peeples kêu cứu, Harrison cho trung đội xuống sườn dốc phía nam sống núi, cứ đi cho đến khi gặp tiểu đội của Peeples, Harrison ra hiệu cho Peeples vận động tới 1 chỗ đất cao hơn.

Tiểu đội xích hầu mới vận động trong rừng rậm được chưa đầy 5m thì từ phía tay phải, tiếng súng AK-47 rộ lên bắn tới. Peeples bị thương nặng ngã xuống.

Trung úy Harrison cố tiến lên sang phải để bắt tay với tiểu đội xích hầu, nhưng hàng tràng đạn súng cá nhân từ rừng cây bên tay trái cũng nã tới. 4 lính của Harrison gục xuống bị thương. Số còn lại phải ẩn nấp trong khi thương binh được cứu chữa.

Trước tình cảnh của Harrison, đại úy Kiley lệnh cho trung úy Remington tiến lên về phía bên phải.

Remington là dân vùng trung tâm Florida, 24 tuổi. Anh nhập ngũ tháng 6 năm 1966 từ khóa đào tạo sĩ quan dự bị của đại học nam Florida. Anh đến bổ sung cho đại đội Alpha, tiểu đoàn 2 ngay sau ‘trận đánh trên sườn dốc’ . Anh đã từng chạm súng ngắn ngủi vài lần khi đi tuần tiễu ở Tuy Hòa nhưng những thứ đó chả là gì nếu so với lần này.

Khi Kiley lệnh cho Remington tiến ra tổ chức hỏa lực chi viện tại chỗ, anh lập tức thi hành. Trung đội có 30 quân của anh xông lên, từ cây này tiến sang cây khác. Remington càng tiến xa bao nhiêu thì đạn địch bắn càng dữ dội bấy nhiêu. 1 số lính của anh thét lên khi bị trúng đạn của quân Bắc Việt. Remington chẳng có thì giờ để nghĩ đến bọn họ vì đó là việc của lính cứu thương. Anh chỉ mong tới chiếm lĩnh vị trí có thể chi viện cho Harrison và Peeples.

Trong khi Remington tiến lên, Kiley gọi trung đội 3 của trung úy Sheridan lên bố trí phía sau chu vi phòng thủ của mình. Trung đội hỏa lực thì tới chiếm lĩnh vị trí quanh ban chỉ huy của Kiley.

Khi 2 trung đội phía trước đã ổn định vị trí, họ liền tổ chức chi viện mạnh mẽ bằng hỏa lực tại chỗ tạo điều kiện cho tiểu đội xích hầu lùi lại  được chừng chục mét. Khi thấy họ đã an toàn, Harrison ra dấu cho ngừng bắn. Rừng rậm yên ắng trở lại.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #88 vào lúc: 13 Tháng Tám, 2014, 08:15:52 am »

Kiley, lúc này vẫn muốn tiến tới mục tiêu, bảo trung úy Sheridan cho trung đội 3 tiếp tục tiến lên trong khi 2 trung đội kia lo yểm trợ. Sheridan, 24 tuổi, quê ở Orlando, Florida, mới làm trung đội trưởng được mấy tuần, bắt đầu cho quân rời chu vi phòng thủ.

Họ đi chưa được mươi mét thì rừng rậm lại ầm ầm tiếng súng. Lúc này, bên cạnh súng cá nhân còn có cả hỏa lực của súng máy, lựu đạn, súng chống tăng RPG và súng không giật khiến cho cả bầu trời như muốn nổ tung. 2 lính của Sheridan chết ngay tức khắc khi 1 quả đạn súng không giật nổ tung chỗ cái cây đằng sau họ. Thêm 6 người nữa cũng đã bị trúng đạn nhọn và mảnh lựu đạn.

Hỏa lực của đối phương cũng đang áp đảo 2 trung đội kia. Lựu đạn và đạn RPG nổ ùng oàng inh tai tại trung đội của trung úy Harrison và đã làm cho 1 số lính thương vong. Đạn súng cá nhân cũng khiến trung đội của Remington bị thương thêm 1 số nữa.

Binh nhất Manuel Orona, lính súng trường của Remington, xả đạn nhanh cũng như khi nạp chúng vào khẩu M16. Có vẻ như đạn của bộ đội Bắc Việt bay đến từ khắp nơi. Orona, 21 tuổi, người Tucson, Arizona đã tới nam VN hồi tháng 8. Khi biết anh tới đại đội Alpha, những lính dù khác đã trêu chọc, họ cứ nói “Alpha ko qua về”. Anh đã ko hiểu rõ câu nói trên có ý gì cho đến khi biêt lịch sử gần đây của đại đội. Tới khi đó anh mới biết những người tới gia nhập đại đội Alpha đều chẳng mong gì tới ngày về. (ám chỉ 'trận đánh trên sườn dốc' cao điểm 1338 ngày 22/6/1967 nơi đại đội Alpha bị tiêu diệt. ND)

Nằm nấp sau 1 cái cây, vừa bắn vừa nghe tiếng đạn địch rít veo véo liên hồi trên đầu, Orona bắt đầu cảm thấy dao động. Khi trận đánh gia tăng cường độ thì anh bắt đầu thấy bấn loạn. Orona tự nhủ mình phải bình tĩnh. Không thể bỏ rơi bạn bè được. Và thế là anh trở lại chiến tiếp.

Trong lúc trung úy Harrison chỉ huy trung đội chống lại những bộ đội Bắc Việt vô hình vô ảnh, thì đại úy Kiley bò lên chỗ của anh. Harrison cũng ko bất ngờ gì khi thấy đại đội trưởng. Kiley là như thế, anh muốn lên tận nơi giao tranh chứ ko muốn ngồi ở sở chỉ huy để chỉ đạo. Kiley hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Sau khi nghe Harrison báo cáo tình hình, Kiley bảo “Lui về”.

Harrison bắt đầu ra lệnh cho trung đội lùi lại trong khi Kiley bò tiếp đi truyền lệnh tương tự cho Sheridan và Remington. Sheridan cho lính rút trước còn mình thì ở lại lo việc lấy 2 thương binh về. Sau khi chắc chắn thương binh đã được đưa về hết thì lúc ấy Sheridan mới rút.

Remington cũng ở lại chặn hậu cho trung đội thoái lui. Trong lúc đó, những lính lành lặn của trung đội lo việc cứu thương binh. Binh nhất Orona đỡ lấy 1 thương binh và mang anh này xuống sườn núi.

Đến 10g30, trong khi đại đội Alpha đang chiến đấu tìm cách thoát khỏi cuộc phục kích. Thiếu tá Steverson lệnh cho đại đội Bravo lấy ra 1 trung đội điều đi cứu đại đội Alpha. Đại đội trưởng đại đội Bravo, đại úy James P. Rogan đã chọn trung đội 2 của trung úy Bodine.

Bodine cùng với trung sĩ trung đội phó của mình là Edward E. Kitchen khẩn trương cho quân di chuyển. Đến 11g thì họ đã thu ngắn được 200m khoảng cách giữa 2 đơn vị. Lúc này thì đại úy Kiley đã lập lại chu vi phòng thủ ở đúng chỗ ban đầu. Khi trung đội Bodine tới nơi Kiley cho họ trám vào phía sau chu vi phòng thủ.

Trung úy Bodine vừa cho lính vào vị trí xong thì các chốt cảnh giới của đại đội Alpha báo về là bộ đội Bắc Việt đang vận động 2 bên sườn sống núi. Để tránh việc bị bao vây, chia cắt, Kiley lập tức lệnh cho mọi người lui lại khoảng 150m nữa. Họ đã an toàn lùi về quanh 1 cái hố bom lớn. Khi Kiley lo bố trí các trung đội thì trung đội hỏa lực tiến hành phát quang 1 bãi đáp để trực thăng đến tải thương.

Khi đại đội Kiley đã ổn định xong vị trí thì lính cảnh giới ở khu vực của đại đội Bravo, cách đó chừng 100m đã nổ súng vì thấy có những chuyển động trong khoảng 20m phía trước. Nghe tiếng súng bắn, Rogan vội lao tới chỗ đó.

Anh la lớn: “Bắn nhầm rồi! Ngừng bắn ngay!”

Rogan nghĩ rằng có lẽ quân mình đang bắn lính của đại đội Alpha, những người đang tìm cách rút sang vị trí của anh. Tất cả im ắng được mấy phút rồi bỗng từ 1 bụi tre cách đó chỉ 15m, 1 loạt đạn SKS (súng cạc bin của LX ta gọi là CKC. ND) bắn tới. Rogan chưa kịp ra lệnh thì lính xung quanh đã nổ súng. Địch cũng phát dương hỏa lực. Rogan ko thể tin nổi – bộ đội Bắc Việt lại lọt được vào giữa anh với đại đội Alpha!

Chỉ có 2 trung đội, với quân số chưa tới 60 người, lại ko thể gọi pháo kích hay không kích vì ko biết chính xác vị trí của đại đội Alpha. Rogan rơi vào thế bất lợi. Anh vừa mới nghĩ tới khả năng bị tràn ngập thì những thành phần đi đầu của đại đội Charlie đã tới được phía sau.

Thiếu tá Steverson đã rất sáng suốt khi lệnh cho đại đội Charlie của đại úy Harold J. Kaufman tới tăng cường cho 2 đại đội kia. đại đội Charlie và đại đội Bravo đã hội quân với nhau lúc 11g38 phút. 2 đại đội này cùng nhau tạo ra 1 thứ hỏa lực dữ dội. Đáp trả, quân Bắc Việt dùng RGP chống lại những ‘thiên binh’. Những trái đạn B-40 bay vù vù ra khỏi các bụi tre và nổ tung trong vị trí quân Mỹ.
Logged
ngthi96
Thành viên
*
Bài viết: 498


« Trả lời #89 vào lúc: 14 Tháng Tám, 2014, 08:46:10 am »

1 quả đạn B-40 đã làm Enrique Salas, thượng sĩ nhất của đại đội Bravo bị thương. Là 1 hạ sĩ quan sắt đá, đang phục vụ kỳ hạn thứ 2 trong lữ đoàn 173. Salas mới tới đại đội Bravo mất tuần nay. Còn trước đó, ông là trung sĩ trung đội phó của trung úy Remington, đại đội Alpha. Dù có khổ người thấp bé, Salas điều hành trung đội với bàn tay sắt. Đến cả Remington cũng phải kính nhi viễn chi. Nhiều lính dù trẻ thấy việc phải đối mặt với 1 trung đội Bắc Việt một mình còn hơn là nằm trong bản ‘phong thần’ của Salas. Ông này là 1 lính dù cực kỳ cứng rắn.

Khi súng bắt đầu nổ ở phía trước đại đội Bravo, Salas mới bắt đầu lấy khẩu phần C ra ăn sáng. Ông ném đồ ăn qua 1 bên rồi chạy theo đại úy Rogan. Quả B-40 đầu tiên nổ ngay bên cạnh, mảnh đã găm trúng tay trái, đầu gối trái và cằm ông. Dù bị mất rất nhiều máu, Salas vẫn ở lại, từ chối đi sơ tán cho đến hết ngày.

đại đội Alpha đã có gần 30 phút nghỉ ngơi, rồi thì quân Bắc Việt lại khai hỏa. Lần này chỉ có đạn súng cá nhân bắn sang các vị trí của đại đội – tuy ko có gì nghiêm trọng với lính dù nhưng cũng khiến cho trực thăng tải thương phải tránh xa.

Quá trưa thì có 2 chiếc F-100 đến. Kiley hướng dẫn chúng thả bom 500 cân Anh và napalm lên trên cao điểm. Sau khi máy bay hoàn thành công việc thì Kiley gọi pháo dập xuống rừng cây xung quanh.

Địch chỉ còn bắn lẻ tẻ cho đến sau 14g. Đến 14g10 thì thiếu tá Steverson lệnh cho đại đội Bravo tiến đến vị trí của đại đội Alpha trong khi đại đội Charlie của đại úy Kaufman rút về căn cứ pháo binh.

Khi Rogan hội quân với Kiley lúc 15g30, vấn đề ưu tiên hàng đầu của họ là thương binh. Những lính dù chưa bị thương cật lực dọn dẹp, phát quang cây cối để trực thăng cứu hộ có thể đáp xuống. Đến 15g50 thì chiếc trực thăng tải thương đầu tiên đã đến nơi. Sau đó suốt gần 90 phút tới tận khi trời tối là các chuyến tiếp theo.

Tổn thất của đại đội Alpha là 3 tử trận, 24 bị thương, trong số bị thương có cả Kiley và trung úy Harrison. 2 người đều ko chịu đi sơ tán. đại đội Bravo có 1 lính chết, 7 bị thương. Còn đại đội Charlie của đại úy Kaufman thì có 8 thương binh.

Đến 16g, Kaufman cho 1 trung đội ra tảo thanh khu vực họ đã chiến đấu cùng với đại đội Bravo. Họ phát hiện ra 5 xác lính Bắc Việt cùng 5 khẩu súng bị bỏ lại.

Vì thấy tiếng súng đã im hết, lúc 16g hơn, trung úy Harrison điều 1 tiểu đội làm nhiệm vụ xuống lấy nước ở con suối gần đó. Chỉ khoảng 10 phút sau họ đã chạy về lại trận địa phòng thủ qua đêm của đại đội Alpha, hò hét đầy phấn khích: “Xem bọn tôi có gì này! Xem bọn tôi có gì này!”

2 lính trong tiểu đội đang lôi theo 1 bộ đội Bắc Việt. Harrison báo tin này ngay cho đại úy Kiley rồi cũng len vào đám đông vây quanh người tù binh. Với Harrison thì người lính địch trông còn trẻ hơn cả mấy cậu lính tuổi teen của anh. Anh ta có vẽ rất khiếp hãi, có lẽ vì sợ bị quân Mỹ hành quyết. Ấn tượng nhất với Harrison là bộ quân phục cùng súng ống của tù binh còn rất mới, trên súng vẫn còn chưa sạch hết vết dầu niêm cất(Cosmoline). Harrison nhận thấy bộ đội Bắc Việt có 1 hệ thống tiếp vận mạnh hơn nhiều so với những gì từng nghĩ. Anh tự nhủ vậy thì nguy rồi.

Trung đội của trung úy Bodine được chỉ định áp giải tù binh về căn cứ pháo binh để trực thăng chở đi. Khi tới căn cứ pháo binh 16, Bodine đã bàn giao tù binh cho đại úy Kaufman. Kaufman có biết một chút tiếng Việt nên đã nói chuyện với người tù binh. Trong chốc lát, Kaufman biết người lính kia 20 tuổi, đã nhập ngũ được 2 năm, đang thuộc 1 đại đội của tiểu đoàn 4, trung đoàn 174 Bắc Việt. Đại đội của anh ta cùng 1 đại đội nữa đã tham chiến ngày hôm ấy. Kaufmanchưa kịp hỏi thêm thì người của ban quân lực (S-1) đã tới đem tù binh về Đắk Tô.

Đối với các đại đội súng trường của tiểu đoàn 2/503
thì suốt đêm hôm đó mọi thứ đều yên tĩnh. Cho đến 4g30 thì có khoảng 1 chục quả đạn cối được bắn xuống gần 2 chu vi phòng thủ. Vì không rót trúng chu vi phòng thủ nên chúng chẳng gây ra thiệt hại gì ngoại trừ việc quấy rầy giấc ngủ của các ‘thiên binh’.

Sau khi cho quân đi thám sát vào buổi sáng, 2 đại đội Alpha và Bravo trở về căn cứ pháo binh 16 và về đến nơi lúc 8g45. Trong khi các binh sĩ lo bổ sung đạn dược, đồ ăn, nước uống thì đại úy Kaufman và đại úy Rogan hội đàm cùng thiếu tá Steverson và sĩ quan hành quân tiểu đoàn.

Steverson lệnh cho 2 đại đội rời căn cứ pháo binh tiến lên phía bắc, vượt 1 thung lũng nhỏ, rồi chiếm mỏm núi cách đó chừng 300m. Sau đó các đại đội sẽ rẽ trái rồi tiến sang phía tây. Vận động như thế sẽ cho phép họ tiến đến mục tiêu của mình là 1 ngọn đồi ko đánh số cách đó hơn 1km. Ý định của Steverson là né tránh các vị trí của bộ đội Bắc Việt nằm ở phía tây căn cứ pháo binh (nếu có). Khi đã tới nơi thì 2 đại đội sẽ đóng vai trò chốt chặn để tiểu đoàn 1/503 từ khu vực lân cận điểm cao 823 tiến xuống phía nam. Steverson bảo 2 đại đội trưởng sẽ phải tiến ra ngay sau khi phi pháo (từ căn cứ pháo binh 15, do căn cứ 16 quá gần với mục tiêu) hoàn tất việc oanh kích chuẩn bị trên khu vực. Các trung đội hỏa lực của các đại đội này sẽ ở lại căn cứ pháo binh. Thay vì súng cối, các đại đội sẽ đem theo 1 súng không giật 90mm, vì hỏa lực bắn thẳng của chúng chống lại các vị trí của quân Bắc Việt có hiệu quả hơn là súng cối. Ngoài những hỏa lực có sẵn, họ còn được yểm trợ bằng 2 đại liên 50 cal, 5 cối 81mm và 4 cối 106,7mm đặt tại căn cứ pháo binh 16.

Trong khi Alpha và Bravo ra đi, đại đội Charlie sẽ lo bảo vệ căn cứ pháo binh. Còn đại đội Dog sẽ tiến hành tuần tiễu quanh khu vực lân cận căn cứ.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM