Linh Quany
Cựu chiến binh
Bài viết: 2483
Kỷ niệm một thời !
|
|
« Trả lời #399 vào lúc: 03 Tháng Mười Hai, 2014, 12:02:26 pm » |
|
Báo cáo với các bác , em đang viết một truyện ngắn, vừa viết vừa sửa, vì có một số " chuyên môn " em nắm không vững, xin pots thử lên, các bác có vào xem xin góp ý cho em ạ ( Truyện này em cũng chưa đặt tên ) :
Đêm đã về khuya, những ngọn đèn đường rọi qua khung cửa sổ vụt tắt từ lâu. Cường vẫn trằn trọc, không làm sao ngủ được .
Không phải đây là lần đầu tiên anh mất ngủ, mỗi khi có một vụ án khó, anh đều như vậy, nhưng lần này, anh trằn trọc vì một thứ linh cảm khác, rất khó giải thích. Nguyên cớ bắt nguồn từ buổi chiều hôm nay, lúc bất chọt đi ngang qua " phòng lễ tân ", nơi mà anh em trong đơn vị ví đùa, đó là nơi xét hỏi các đối tượng bị bắt, tạm giữ khi đưa về đây.
Cường mới chuyển về nhận công tác, phụ trách địa bàn huyện này chưa lâu. Với chức danh trưởng công an huyện, anh hàng ngày đều ghé qua các bộ phận, nắm bắt tình hình. Hôm nay, đúng lúc anh vừa ghé qua bộ phận xét hỏi, thì gặp một người đàn ông vừa được giải tới. Bộ quần áo lính bạc phếch, tơi tả, kèm theo mái đầu bù xù trên gương mặt cũng nhàu nát không kém, toát lên vẻ bất cần đời của nghi phạm, không cần hỏi, nhìn qua cũng biết đây là một đối tượng thuộc thành phần bất hảo, " đầu tôm, đuôi cá " . Một thoáng giật mình khi Cường nhìn thấy bộ mặt ấy, nhất là đôi mắt " Hình như...mình gặp anh ta ở đâu rồi nhỉ ? "
Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu óc anh, cho đến bây giờ.
Là công an, từ khi còn là người lính trinh sát cho đến khi lên tới cấp bậc thượng tá, từng đối mặt với rất nhiều loại tội phạm, không hiếm trường hợp gặp đi gặp lại " cố nhân " - ấy là anh cũng hay đùa như thế, mỗi khi thấy lại những người mình vừa bắt vài tháng tháng trước, hay vài năm trước. Mỗi khi như vậy, anh chỉ hơi buồn, vì những hình phạt của pháp luật không cải tạo được, không làm cho họ thay đổi, và anh thường đề nghị, tìm những biện pháp nghiêm khắc nhất với những con người như vậy. Chính vì cái tính quyết liệt này mà ở đơn vị nào, anh cũng được gán cho biệt hiệu Cường sắt .
Tự nhiên vết sẹo trên thái dương vắt lên trán, dấu ấn của một vết thương từ hồi còn là lính giật giật, đau nhức khiến anh ôm đầu, choáng váng. Không có lẽ...chính là mày hả Thích, có phải vết sẹo này nhắc tao nhớ lại đến mày, nhớ tói cái trận đánh mà mày cứu tao phải không ? Thôi đúng rồi, cái nhìn ấy .... Như không tự chủ được, Cường vùng dậy cầm điện thoại, bấm số :
- A lô. Tùng hả, xin lỗi cậu vì bị dựng dậy giữa đêm như này. Cho mình biết lý lịch của người chiều hôm nay cậu vừa dẫn đến đi....
***
Trung đội cối 120 nằm ém mình dưới sườn núi, điểm cao 1350 , dưới chân bình độ 1550, dãy Hắc Sơn, đây là tên của cánh lính đóng chốt ở đây đặt cho, vì khung cảnh trên này quanh năm suốt tháng toàn một màu đen u ám, mây đen, đất đá đen, cây cối ám màu đen, mưa lắc rắc ruốt ngày, khiến bùn đất nhão nhoẹt trát lên khuôn mặt lẫn quân phục của những người lính một màu đen nhờ nhờ. Thực ra, nó là một nhánh của dãy Tây Côn Lĩnh bắt vào, trên đỉnh là đường biên, tiếp giáp với các chốt của đối phương. Kể từ năm 1979 cho đến nay, tuyến biên giới này vẫn im ắng, dù các điểm cao lân cận xung quanh địch vẫn thi thoảng rót pháo vào nơi các nhóm bộ binh của ta đang nằm giữ chốt. Tình hình càng ngày càng căng như dây đàn, lệnh của trung đoàn điều hai khẩu đội cối lên đặt khu vực này. Cả tháng nay, đơn vị của Cường trong tình trạng luôn luôn sẵn sàng chiến đấu, các phần tử bắn được xác định sẵn, những quả đạn như bắp chân lắp sẵn ngòi nằm trong hầm đạn, chỉ cần có lệnh quấn liều thả. Nhiệm vụ của họ là bắn chi viện cho bình độ 1550, trong trường hợp đối phương tấn công các điểm chốt trên đó.
Tiếng đạn pháo nổ lục bục trên bình độ, cũng vừa lúc, cậu chiến sĩ thông tin, tay còn bóp chặt tổ hợp chiếc máy P105D trong hầm chạy ra " bộ binh địch đang tràn sang, lệnh của đại đội, bắn cấp tập ngăn chặn chúng ! ". Tiếng uỳnh uỳnh đầu nòng từ hai khẩu cối phát ra , rồi cấp tập theo báo cáo hiệu chỉnh mục tiêu của đài quan sát, Cường như ù tai vì tiếng nổ. Anh hổi hả chạy vào bê đạn ra cho các pháo thủ, được quả nào, lại bay mất hút hướng 1550.
Rầm, Đang bê quả đạn cối chạy ra, Cường bị hất tung lên, rơi xuống, " dính rồi " , một ý nghĩ thoáng qua đầu. Cố nén đau vực dậy, bò một đoạn, thấy trận địa cối bị một loạt đạn pháo bắn trúng, một khẩu nòng hất văng xuống vực, khẩu còn lại bị thổi nằm nghiêng bên vách đá. Khói lửa bốc lên mù mịt, xác đồng đội nằm xung quanh hai chiếc đế cối ,chỉ kịp nhìn thấy vậy rồi anh ngất đi.
Tiếng lao xao cùng tiếng thở phì phò nặng nhọc khiến anh tỉnh lại, vài người lính bộ binh đang dìu nhau lê qua . "Vậy là trên ấy mất chốt rồi, bộ binh đã rút, chắc đây là những người còn lại, đang mang thương binh, tử sĩ về ! " , anh chua xót nghĩ, có gì đó nhói nhói, buốt buốt trên mặt, sờ tay lên thấy ươn ướt, cứng cứng, bàn tay đỏ sậm những vệt máu vẫn đàn chảy lẫn đã đông , một chân tê dại, " mình cũng bị thương ! "
- " Các đồng đội ơi ! giúp tôi với ! " . Hinh như không ai nghe thấy tiếng kêu của Cường cả. Mấy người lính kia dường như không còn đủ sức, họ đang bận bịu với thương binh, với những vết thương của họ. Cường hốt hoảng khi thấy mọi người cứ từ từ đi qua, rồi khuất dần sau rặng cây, anh cố nhúc nhích nhưng không làm sao cử động được, cái chân bên phải nặng trình trịch, níu cả người anh xuống mặt đất mỗi khi cố nhổm dậy.
Khát, cơn khát kéo đến cùng cảm giác bỏ rơi làm Cường hoảng loạn, bàn tay anh nắm đám cỏ trước mặt rồi kéo chúng bật lên. Cổ kêu hy vọng còn người nào đó nhưng cổ họng khô tắc khiến anh chỉ phát ra vài tiếng lào khào trong miệng. Không lẽ nằm đây chờ bọn chúng tràn xuống tới nơi, một phát " kiểm tra " dành cho mình hay sao ! Không ! - Anh lần thắt lưng, móc ra quả lựu đạn mỏ vịt, móc tay vào cái khoen, rồi gục xuống mê man...
Không biết Cường nằm bao lâu, anh lại tỉnh khi có người lay lay, trong tiếng gọi nghe mơ màng : Này ! Ông bạn, còn sống đấy chứ ?
***
|