Định viết cái này bên HG17,nhưng thấy nó lạc lõng quá nên anh cho về bên...TÌNH.....của chú nhé.
Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.........!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chào bác Nhu876.
Chúng tôi gọi hang Làng lò là chợ Đồng xuân cũng có đủ thứ, chỉ không có phụ nữ mà thôi. Lại có cả những tên kẻ cắp " đáng yêu" nữa chứ. Tơ lơ mơ là giầy vải, lương khô mất liền. Nhưng chúng tôi cũng chẳng còn lòng dạ nào mà căm ghét họ.
Đọc đến đoạn này làm tôi nhớ đến một kỷ niệm khó quên về tình bạn,tình đồng đội tại nơi gian khổ và ác liệt nhất của thời lửa đạn 30 năm về trước.
Hôm ấy,chính xác ...ngày,....tháng....! Không thể nhớ được.Trong đầu lúc bấy giờ,thuộc nhất là tiếng pháo tầm xa của địch nổ đầu nòng khùng...khùng điểm hỏa hay rùng...rùng cấp tập,một lát sau là đôi hoặc bầy chim sắt bay qua đầu tiếng trong veo căng cắt ngang không trung....viuu....viuu.. oành oành ở đâu đó nơi khu chiến.Nhiều thì tiếng viuu.. thành tiếng Uuuuu..... ,Uuuu.... như bầy ong sắt bay như vít cả không gian đè xuống ở trên đầu.
Hay tiếng Inh....Inh.. khe khẽ nặng trĩu từ sau đỉnh 1509 của trận địa cối 160mm,tiếng Pinh...Pinh ...của trận dịa cối 120mm trên đỉnh 1509,tiếng...coọc....coọc...hay coong...,coong của trận địa cối 100mm trên 1400 và sườn sau của 1300.Tiếng gió..phụt...phụt đầu nòng của vài khẩu cối tép 60mm trên 1200,lanh tranh bắn xuống đống đất bị cày sới liên tục ngày qua ngày tại 1100 để khoe sức mạnh,..còi.
Đường đạn,cao hay thấp đều có thể phán đoán được qua tiếng nổ đầu nòng.Từ đó quyết định có nên chạy về nơi trú tạm trước khi tìm thời cơ chạy về hầm trú quân hay cứ việc dong chơi ngoài đống hoang tàn của trận địa.
Như có một qui luật nào đó,các điểm rơi của từng loại đạn,từng trận địa khác nhau của chúng thường rơi cố hữu ở một điểm nhất định.Có những nơi chúng rơi thường xuyên và khu vực có quân ta thường trú dưới lòng đất.Nhưng quả trước,quả sau rơi lại thường xuyên chừa nơi có hầm,nhiều khi ngồi trong hầm thắt ruột lại nghĩ thầm,...biết thế đếch chạy về đây,cứ ở ngoài nơi trú quân tạm còn cảm thấy an tâm hơn là ở hầm trú quân.Cũng may,thường thường khi mà tất cả cảm thấy rất ngột ngạt,không thể chịu đựng thêm được nữa thì những tiếng lụp bụp...oành..oành rõ ràng ở trên đầu cũng bắt đầu.Như vậy là thoát một trận của một ngày nơi đối đầu trực diện với địch,lúc này mới kịp nhận thấy các ngóch ngách của đường hầm làn khói đùng đục xanh đen đặc quánh đang lừ đừ xoay ở nơi có chút ánh sáng từ phía trên hắt xuống cửa hầm.
...Trong một buổi chiều tối của những ngày liên tục chịu pháo địch uy hiếp,bắn phá vào trận địa.Bầu trời không nắng cũng đùng đục trắng đen xám ngắt,như khói thuốc súng lởn vởn bay ở cửa hầm.Đang thụ hưởng vài giây yên tĩnh,ngồi trong hầm chứa vũ khí chờ cơm tối hay cơm trưa cũng chẳng biết nữa,bởi thời gian này căng thẳng lắm có khi ngày chỉ một bữa cơm sáng ,trưa,chiều,tối vào lúc nửa đêm là chuyện bình thường.Việc của mình là đốc gác,kiểm tra gác và đốc chiến và sẵn sàng chiến nên thường thường trụ ở hầm này ngày chỉ có khoảng 2 tiếng lúc nửa đêm là mình xuống hầm trú quân để nghỉ ngơi cùng anh em.
Đang......! Dựa lưng vào thành đất,mắt hướng lên vệt đất cũ nơi có hình bóng của một con hào ngày xưa,giờ thì bị pháo hóa thành bãi đất cày.Quen biết lắm mới nhận biết được qua sự nhấp nhô khác biệt của địa hình nham nhở những đụn đất chồng chéo do pháo hất lên,lật xuống.....
Ngồi chờ cơm,....thì có hai thằng chạy thục mạng xuống Gò chè.Một thằng thuộc khu tiền tiêu,đến giờ cũng chẳng thể nhớ tên,nhớ mặt được nữa.Thằng kia thì nhớ đến tận bây giờ,hắn có khuân mặt con gái tròn nước ra bánh mật.Tuy là lính trận nhưng nó nằm tận dưới cọc 6,cách nơi này khoảng gần 2 cây số,cứ theo cái sống trâu của dải đất đi xuống 1050,1000,900,600 qua suối Thanh Thủy bằng cái cầu treo bắc bằng dây cáp lát những thang gỗ còng queo khoảng vài trăm mét là nơi nó phải trú quân.Bởi là lính trận nhưng thuộc đơn vị phục vụ chiến đấu nên hắn vẫn giữ được khuân mặt bầu bĩnh như lúc chưa đi lính,thêm cái răng khểng cái miệng lúc nào cũng toét ra cùng đôi mắt hay cười,nên...càng thấy nghanh tị..hì..
Điên...,nhàn vi cư bất thiện-lời truyền nhân nói chẳng có sai bao giờ hì
Đôi khi người ta chết vì gái,dại vì gái mà cũng ngớ ngẩn và ngẩn ngơ vì gái âu cũng là chuyện thường tình.Nghe nói ở Cọc 6 trở ra lính ta vẫn thường lén lút ra thị xã Hà Giang xả lũ,xả láng là chuyện bình thường.Có ai lại lao lên cái 1100 mà lại leo lên hẳn Gò Chè này nữa để thử vận hạn bao giờ.?
Điên là cái chắc,...."mày còn sống hả" ...mẹ cái thằng thối mồm-"nghĩ thế" rồi cái mồm hắn lại xoen xoét,"đêm nào cũng ra vài cáng,cái nào đi qua tao cũng lật từng cái,soi xem từng mặt không thấy mày-"mẹ kiếp"- mà cũng không có tin của mày" Hắn vẫn hay hỏi lính tuyến này về mình,nhưng khổ nỗi mình về đơn vị là đi chiến đấu ngay và cũng chỉ nằm một chỗ không luân chuyển,ít tiếp xúc nên người cũng cùng đại đội mà cứ như người ngoài hành tinh.
-Sao mày liều thế?
-Tao phải lên,nhìn thấy mày mới yên tâm.
Rõ dở hơi,cũng may thằng này là con trai nó mà là mẹ chồng thì sau này khối cô con dâu vãi với nó..hì..hì..
Có đoạn đường gần 2 cây số mà nó phải đi hết 2 ngày.Ngày cuối cùng nó nằm ở 1050 cách chỗ mình dưới 50 mét,chờ tối cánh vận tải,cửu vạn lên 1100 rồi đi cùng.Hắn nói,tao nằm ở dưới nghe tiếng đạn nổ cả ngày trên này thót hết cả ruột.Hì...... có quái gì,chuyện hàng ngày ấy mà.
Được rồi,mày về đi lát nữa nó lại bắn nữa đấy.
Móc trong túi áo ngực lôi ra 4 cái vòng nhôm,khi còn nằm ở hang Làng Lò tụi nó phá quả đạn B40,41 ra sáng tác vòng nhôm đeo tay với nhiều họa tiết rất đẹp,tặng tôi.
Thật là,cái thằng này.Ở phía sau,vẫn còn nhiều khoảng chống về tinh thần ra phết.Vẫn có quyền mơ tưởng,hay xây giấc mơ.Ở đây tao chỉ mơ mỗi trận pháo qua chúng tao vẫn còn và hầm không bị sập,ngày một bữa cơm nguyên vẹn cũng là đủ.Chiều tối có vài phút ngắm bầu trời chuyển sắc đã là tuyệt vời,ôi khoảng khắc kỳ bí của thời gian.Có thể là ngày mai không còn ta,bởi vì còn ít nhất một chập pháo mưa đêm nữa cơ mà.
Bốn cái vòng nhôm ấy mình gửi cửu vạn cầm xuống đưa cho người lính thân cận với mình nằm ở cái hầm nối giữa 1000 và 1050,đó là nơi lính tổ phục bọn mình thay quân sau một thời gian nằm ở phía trước về phía sau,nhưng với mình thì xa lạ vì mình chưa bao giờ dời tổ phục Gò Chè ở 1100.
Khi rút xuống về Việt Lâm,người lính đó đưa lại cái ba lô kẹp lép cho mình.Cái ba lô nó vốn thế,chẳng còn cái gì ngoài cái sác nhàu nhĩ của nó vì,khi đi trận cũng như lần ở Lạng Sơn khi báo động tăng cường đi chiến đấu "4.1984" bọn mình thủ tiêu hết quân tư trang,thông qua mấy bà hàng nước..hì...
-Bốn cái vòng đâu?
-Em không biết,để trong hầm không biết ai lấy.
Vậy thì ở cọc 6 vẫn còn nhiều ước mơ là đúng rồi,ở đây cách nơi mình có khoảng 300 mà có ai đó vẫn còn kịp nghĩ về tương lai.Mình không hề buồn,không hề tiếc nối vì 4 cái vòng đó.Biết đâu nó được một anh lính nào đó đang nâng niu trao tặng một người thương.Để rồi một ngày nào đó thành vợ,thành chồng vẫn nhớ món quà nghèo của lính chiến Hà Giang.