Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 07:01:04 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 4 5 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Gắng sống đến bình minh  (Đọc 26928 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
hoi_ls
Thượng tá
*
Bài viết: 5098



« vào lúc: 19 Tháng Hai, 2014, 10:11:25 am »

GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH

Tác giả: VAXIN BƯCỐP
 
TRỌNG BÁU - THÀNH CHÂU dịch
(Tái bản lần thứ nhất)
 
NHÀ XUẤT BẢN VĂN HÓA - THÔNG TIN
Hà Nội - 2006

Số hóa: hoi_ls







LỜI NHÀ XUẤT BẢN

Gắng sống đến bình minh là một truyện vừa đầy sinh động và cảm động về hành động của một sĩ quan trẻ, trong đó thấp thoáng hình bóng của chính tác giả - một sĩ quan trẻ đã tham chiến và chứng kiến các sự việc được kể ra trong truyện. Cùng với truyện “Đài tưởng niệm”, hai truyện “Gắng sống đến bình minh” và “Đài tưởng niệm” đã đưa tác giả tới bục vinh quang: được tặng giải thưởng cao quý - Giải thưởng văn học Quốc gia Liên Xô (cũ).

Như một tiền định, chàng sĩ quan trẻ Ivanôpxki 22 tuổi, mới tốt nghiệp trường sĩ quan ra cầm quân, gặp gỡ một tình yêu bất ngờ với cô học sinh chuyên nghiệp con một họa sĩ. Và tình yêu gắn kết họ vào lúc bình minh.

“Ra tới bờ sông, chỗ này hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thấy hơi oi bức. Ianinca chạy theo những hòn đá nhăn xuống tận mép nước. - Xuống đi anh, trong lúc bố còn đang ngủ; em sẽ chỉ cho anh xem vườn cảnh của em. Hoa rồng rồng bắt đầu nở đấy. Anh biết hoa rồng rồng không? Nó chỉ toả hương vào lúc bình minh, hương bay ngào ngạt”.

Và trước một trận đánh đơn độc chỉ còn một mình trung úy chỉ huy 22 tuổi là anh, anh chờ đợi nổ tung cả bản thân mình. Nhưng muốn làm công việc vĩ đại đó vì lòng dũng cảm hi sinh cho đất nước, anh cần chờ đến bình minh. Vì sao vậy? Anh đã bị thương kiệt quệ sức lực, không còn có thể tiến đánh hoặc nấp chờ giặc lúc đêm tối. Anh đành nằm phơi mình trên đường cái, chờ bình minh thức dậy, lúc đó kẻ địch sẽ đi trên đường và hi vọng tiêu diệt kẻ thù họa may ra mới thực hiện được.

“Khoảng thời gian đó băng giá và buốt lạnh cứ thấm dần vào nội tạng, anh cảm thấy rất rõ. Tuy đang ở trong trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh, nhưng anh vẫn tri giác được cái lạnh giá đột nhập vào cơ thể kiệt quệ của anh.

Anh cần cố phải sống, chờ đến bình minh”.

Tình yêu mở đầu vào lúc bình minh và cố sống - không cho phép mình được chết dù cơ thể đã cạn kiệt - tới bình minh để thực hiện nhiệm vụ cao cả của mình: hi sinh cho tổ quốc vĩ đại. Toàn bộ truyện toát lên khí thế anh hùng của lớp trẻ được rèn luyện và giáo dục, trung thành vì tổ quốc. Đất nước cần và mãi mãi cần những con người anh hùng như thế, như trung úy 22 tuổi Ivanôpxki trong truyện này.

Tác giả Vaxin Bưcốp đã từng có nhiều truyện được dịch ra tiếng Việt ở Việt Nam, như các truyện vừa đầy xúc động: Bài ca núi Anpơ, Phát tên lửa thứ ba, Xôtnhicôp... “Gắng sống đến bình minh” cũng là một loại truyện đầy bút lực của nhà văn. Tất cả những tình huống đầy kịch tính, hiểm nghèo xảy ra với người chiến sĩ Xô Viết, tưởng chừng có thể đánh quỵ ý chí của họ. Nhưng không, bằng sức mạnh tinh thần, bằng đạo đức chân chính của người chiến sĩ vì tổ quốc - như Ivanôpxki - họ vượt khỏi sự gục ngã, không tuyệt vọng buông xuôi mà cố tìm một con đường, một cách để chiến thắng anh dũng vì tổ quốc. Truyện làm chúng ta thật sự cảm động và tin tưởng vào con người - những con người bắt nguồn từ một nền giáo dục trong sáng, rèn luyện ý chí mạnh mẽ với đạo đức của người anh hùng.

Gắng sống đến bình minh” luôn mang tới những cảm giác mới cho mọi người chúng ta và vì vậy, truyện luôn luôn là cần thiết và có ích. Cũng cần phải nói tới nghệ thuật xây dựng nhân vật và cách kết cấu tác phẩm giúp ta có cái nhìn đầy đủ, không nhàm chán.

Nhà xuất bản xin được giới thiệu “Gắng sống đến bình minh” từ bản dịch của PGS. TS. Nguyễn Trọng Báu và Thành Châu tới các bạn đọc.

 
NHÀ XUẤT BẢN VĂN HÓA - THÔNG TIN
« Sửa lần cuối: 16 Tháng Ba, 2021, 01:07:35 pm gửi bởi ptlinh » Logged
hoi_ls
Thượng tá
*
Bài viết: 5098



« Trả lời #1 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2014, 10:18:28 am »

CHƯƠNG I

- Đủ rồi! Không tranh luận nữa. Hãy tập hợp mọi người lại! - Ivanôpxki nói với Điubin, anh chấm dứt câu chuyện và bước ra khỏi góc nhà chứa cỏ.

Chuẩn úy Điubin không đáp lại nửa lời. Điubin co đôi chân cao lêu đêu, trong chiếc áo khoác ngụy trang trắng trông anh gày gò và vụng về. Trong buổi hoàng hôn đầy tuyết trắng, đêm ập xuống nhanh đến nỗi các đường nhăn nheo trên mặt của Điubin - những nếp răn rúm bởi các vết thương - tối sẫm lại, dường như anh đang bực bội điều gì. Sau phút im lặng ngắn ngủi biểu lộ sự bất bình với trung úy Ivanôpxki, Điubin bước lên phía trước một cách dằn dỗi, trên con đường mờ mờ trong tuyết. Anh tiến lại phía cửa đóng kín của nhà phơi lúa. Không cần khép cửa nữa. Điubin gạt tung cánh sang một bên làm tấm ván cửa lung lay lệch đi.

- Nào! Tập hợp!

Ivanôpxki dừng lại lắng nghe. Tiếng rì rầm trong nhà phơi lúa bỗng ngừng bặt, tất cả im lặng như bị thôi miên bởi một điều không tránh khỏi. Thực ra sự yên lặng lúc này của cả phân đội là quá sức đối với mọi người... Và chỉ khoảnh khắc sau, lộn xộn lại đã bắt đầu. Tiếng cựa quậy, đã nghe có những tiếng nói, và rồi một người nào đó bước đầu tiên qua lỗ cửa tối om ra khoảng tuyết trắng xóa. “Lại Pivôvarốp”, - Ivanôpxki nhận ra, anh lơ đễnh nhìn theo cái bóng trắng chiếc áo khoác ngụy trang mới, Pivôvarốp chần chừ trước bức tường tối nhà chứa cỏ. Cũng không để ý được lâu, Ivanôpxki lại bị cuốn hút vào những lo toan của mình, anh lắng nghe tiếng quát tháo hách dịch của chuẩn úy trong nhà phơi lúa.

- Ra mau! Chớ có bỏ quên một thứ gì! Sẽ không trở lại nữa đâu! - Giọng gay gắt nhưng đầy lo âu của Điubin vẳng đến từ sau bức tường gỗ.
Chuẩn úy rõ ra là đang bực tức với trung úy mặc dầu không để lộ ra điều gì. Điubin có thể bực tức với chính bản thân anh ta bao nhiêu cũng được, đấy là việc của riêng anh ta, nhưng lúc này Ivanôpxki là chỉ huy, không thể cho phép anh ta làm như vậy. Và, Ivanôpxki quyết định một cách dứt khoát, không thay đổi: ngay lúc này phải di chuyển khỏi đây, vì không thể trì hoãn mãi. Anh đã phải trải qua sáu ngày đêm chờ đợi - nó hoàn toàn rất gần, tưởng chừng 30 kilômét mà hóa ra là 60 kilômét - cái điểm anh vừa mới đo trên bản đồ ấy, trên thực địa có lẽ còn thả sức mà đi hơn nhiều nữa. Đêm cuối tháng Chạp thường dài, nhưng có quá nhiều việc dồn xuống trong cái đêm này của họ, đang cướp đi của họ biết bao nhiêu thì giờ quý giá.

Trung úy Ivanôpxki với lấy bó thanh trượt tuyết dựa ở rìa tường - bó của chính anh - và rời khỏi con đường mòn đi sâu vào bãi tuyết, anh vượt lên ba bước trước toàn phân đội xếp hàng ngang. Các chiến sĩ nhanh chóng nắm lấy các thanh trượt tuyết, đội mũ trùm đầu, gió từ một góc nào đó thổi giận dữ, kéo giật mảnh vải mỏng của chiếc áo ngụy trang và thổi tung những đuôi dây buộc áo lên ngực các chiến sĩ. Nếu như Ivanôpxki không phải loay hoay với tất cả những gì thừa hoặc những vật nặng vô ích, thì trái lại, mười chiến sĩ của anh lúc này nom có vẻ thô kệch và kỳ quái trong những chiếc áo bông to xụ. Dưới áo khoác ngụy trang là túi đựng đồ, súng, bao đạn và những ổ lựu đạn. Họ còn phải mang theo những thanh trượt tuyết, những đôi giày kềnh càng. Tất cả đều là cần thiết, và đôi ván trượt lúc này có vẻ như không cần đến, nhưng sau đó, ở hậu phương quân Đức lại hết sức quan trọng. Đôi thanh trượt chứa tất cả niềm hy vọng của anh. Ở ngay chính Bộ tham mưu, anh đã đề nghị để phân đội của anh mang theo những thanh trượt tuyết, và tất cả, từ người đội trưởng luôn bình thản của phân đội trinh sát đến thủ trưởng Bộ tham mưu rất hay bắt bẻ và hay làm khổ mọi người bằng các công việc đối với cấp dưới, đều tán thành ý định này của anh.

Một việc nữa là nên tiến hành như thế nào cái ý định này.

Giờ đây, trong lúc anh yên lặng nén sự sốt ruột chờ đợi sắp xếp đội hình cả phân đội, ý nghĩ này lại trở lại với anh. Trong lúc nhá nhem, những thanh trượt được tháo ra, có tiếng va nhau khe khẽ và cả những tiếng động nhẹ phát ra từ những đồ đạc trên người các chiến sĩ. Họ sẽ phải tỏ rõ tài năng như thế nào trên thanh trượt? Không còn thì giờ kiểm tra toàn bộ trang bị mang theo, họ đã gập mình lại trên thanh trượt tuyết tiến lên trước, lách qua những bụi cây nhỏ trước khi trời tối hẳn. Từ sáng sớm, trung úy đã có mặt tại đài quan sát của tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn bộ binh sở tại để theo dõi địch: suốt ngày, bầu trời thấp và u ám, tuyết rơi thưa thớt, nhưng đến chiều tối tuyết bắt đầu rơi mau và dày đặc, trung úy rất mừng. Anh quan sát rõ toàn bộ quãng đường phải vượt qua, ghi nhớ từng vị trí, từng đụn tuyết phủ cứng trên đường. Tuyết vẫn tiếp tục rơi, thật tuyệt vời! Nhưng trời vừa tối, gió bỗng đổi chiều, tuyết rơi thưa dần rồi ngừng hẳn, chỉ còn đôi bông tuyết lẻ loi bay trong không trung lạnh cóng, va một cách mù quáng vào bức tường gỗ nhà chứa cỏ. Chuẩn úy Điubin đề nghị nán chờ thêm hai giờ nữa may ra tuyết có thể rơi dày hơn. Trong tuyết, các chiến sĩ sẽ điều khiển thanh trượt dễ dàng hơn.

- Còn nếu tuyết rơi không tăng thêm thì sao? - Ivanôpxki hỏi Điubin, giọng gay gắt. - Cứ nằm cuộn khoanh lại như con mèo mà chờ chắc. Như vậy hẳn nên chăng?

Họ đã tính toán toàn bộ con đường phải đi hết trọn một đêm, bỏ phí thời gian tới nửa đêm là không được. Nhưng không thể không thừa nhận sự thông minh của chuẩn úy - giả dụ đoạn đường vượt qua bị sụt thì không chỉ cả đêm mà hết cả đêm đến sáng vẫn cứ bị mắc kẹt.
Trung sĩ bộ binh Lucasốp có dáng nặng nề, chắc nịch và rất ít lời, anh là một trong những cán bộ chủ chốt của phân đội, đồng thời là mũi trưởng mũi nhọn bên phải. Lucasốp giữ chức vụ trung đội phó, anh là phái viên đặc biệt của tiểu đoàn cảnh vệ Bộ tham mưu tập đoàn quân được cử đến làm nhiệm vụ này. Nhìn bề ngoài Lucasôp đã thấy toát lên cái gì đáng tin tưởng, trông con người anh đầy sức mạnh với dáng vẻ và cử chỉ ung dung, chính xác.

Một trong những xạ thủ được bố trí ngay cạnh đường mòn là chiến sĩ Khakimôp. Mặc dù chưa có lệnh nhưng khuôn mặt sạm nắng với cặp mày đen của Khakimôp đã căng ra, chăm chú nhìn người chỉ huy. Khakimôp một tay nắm chắc khẩu súng trường, tay kia giữ đôi thanh trượt tuyết và đặt ngay cạnh chân. Cạnh Khakimôp là Xutnhich, một chiến sĩ còn rất trẻ - chuyên gia nổ mìn, song vẻ ngoài ra dáng một chàng trai cương nghị. Xutnhich đang chỉnh lại gói thuốc nổ mang nặng trên vai. Anh là một trong số ít người tự mình yêu cầu được nhận vào phân đội, cùng với người bạn là chiến sĩ công binh Seluđiac, cả hai chuyên trách thiết bị của sở chỉ huy Bộ tham mưu tập đoàn quân. Ivanôpxki chưa được rõ tài năng của chuyên gia nổ mìn Seluđiac thế nào, nhưng về trượt tuyết thì chắc Seluđiac rất xoàng, vụng về, bậc cha chú vào cỡ bốn chục tuổi đầu này vẫn chưa làm sao đứng vào hàng được. Seluđiac cứ loay hoay với bó dây buộc, còn thanh trượt và gậy chống mỗi thứ để một phía. Seluđiac chợt nhận ra phải gom các thứ lại, và thế là anh lại làm rơi khẩu súng trường trên tuyết.

- Hừ, làm gì phải cột chặt đến như vậy? - Điubin bước lại gần Seluđiac - Nào, đưa đây.

- Đồng chí biết trượt tuyết như thế nào rồi chứ? - Ivanôpxki hỏi với thái độ bực dọc.

- Tôi ấy à? Vâng thì… đã có một lần nào đấy tôi trượt tuyết!

“Đã có một lần nào đấy!” - Ivanôpxki bực bội ngẫm nghĩ. Quỉ bắt hắn đi, cái gã người cứ thẳng đỡ ra chẳng biết lo liệu bản thân trước những sự viêc bất ngờ. Đáng ra, chính anh ta phải biết hỏi han mọi người, tìm hiểu từng người một, và phải xem xem người ta lắp thanh trượt ra sao chứ. Đằng này, suốt hai ngày ở Bộ tham mưu, ở cạnh thủ trưởng trinh sát, sau đó ở ngay bên tư lệnh pháo binh, trong cục chính trị và bộ phận đặc nhiệm, nhưng hắn ta chẳng ngó ngàng gì tới việc chuẩn bị. Cả phân đội đã sửa soạn như không có hắn ta.
Logged
hoi_ls
Thượng tá
*
Bài viết: 5098



« Trả lời #2 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2014, 10:20:12 am »

Trời tối rất nhanh, đêm đông lạnh lẽo, tuyết dần dần lặng hẳn. Trung úy bắt đầu vội vã. Điubin bận bịu khá lâu với đôi thanh trượt của Seluđiac, cho đến lúc buộc xong dây anh mới thôi. Các chiến sĩ đứng trong hàng chờ đợi sốt ruột, những khuôn mặt thẫm lại dưới vành mũ trùm đầu. Đứng sau lưng Seluđiac, Craxnacutxki đội chiếc mũ nhọn đầu. Cạnh Điubin là Daiat, một chiến sĩ lặng lẽ, đờ ra vì lạnh cóng. Người đứng cuối cùng mũi nhọn là một chàng trai trẻ nhất - pháo thủ Pivôvarốp và cũng là đồng hương của trung úy. Phải, Ivanôpxki chưa hiểu đầy đủ về họ, về những người mà chẳng bao lâu nữa sẽ phải san sẻ cho nhau vinh quang và cái chết, nhưng Ivanôpxki không có quyền chọn lựa. Có lẽ sẽ tốt hơn nhiều cho công việc nếu có những chiến sĩ quen thuộc của anh đã qua thử thách chiến đấu. Nhưng họ đang ở đâu - những chiến sĩ đã dày dạn và qua nhiều thử thách? Lúc này cũng khó nhớ lại được những xóm làng, những nghĩa trang, những cánh rừng, những ngọn đồi, những nơi có những nấm mồ chung và những nấm mồ lẻ loi, nơi an nghỉ của những chiến sĩ khẩu đội của anh - giản đơn thôi là không thể tìm ra họ nữa. Hơn năm tháng chiến đấu, họ không còn nguyên vẹn. Một tuần trước đây, đơn vị chỉ còn lại bốn chiến sĩ cùng với anh vượt ra khỏi vùng hậu phương quân Đức. Nhưng hai chiến sĩ bị rơi vào tình trạng sốt mê man vì cảm lạnh, một chiến sĩ nữa bị thương khi vượt đường ở Alêcxêepxki, cuối cùng chỉ còn lại hai sĩ trắc thủ Vôrôncốp và anh. Vào lúc này Vôrôncốp sẽ rất được việc cho anh, nhưng Ivanôpxki đã không thể tìm ra Vôrôncốp. Cấp trên đã phái anh trắc thủ này tới tiểu đoàn bộ binh ở tiền duyên, và từ đó khốn thay, không bao giờ Vôrôncốp trở lại nữa...

- Nào... Nhìn đằng trước, thẳng! Nghiêm. Báo cáo đồng chí trung úy...

- Nghỉ, - trung úy hạ khẩu lệnh, rồi nói: - Tất cả đã rõ là chúng ta đi đâu rồi chứ?

- Rõ, - Lucasôp đáp, giọng trầm trầm. Các chiến sĩ trong hàng im lặng đồng tình.

- Chúng ta sẽ tới thăm bọn Đức. Vì sao và để làm gì thì sau sẽ hay. Còn bây giờ... có ai ai đau ốm không? Không hả? Có nghĩa là tất cả đều khoẻ? Ai chưa biết trượt tuyết?

Hàng quân ngắn ngủi lặng đi trong sự chờ đợi căng thẳng, mặt họ sẫm lại, mệt mỏi. Phía dưới những chiếc mũ trùm đầu ngắn bằng vải thô, những cặp mắt nghiêm nghị và bình thản nhìn người chỉ huy - người lúc này đang nắm hoàn toàn vân mệnh họ. Trong lúc lặng yên, tuy không phải là tất cả các chiến sĩ, nhưng nói chung họ đều hiểu rằng chốc lát nữa thôi sẽ có những điều xảy ra với chính họ. Rồi họ sẽ hiểu cả, song không hề gì, ngoài việc hoàn toàn tin tưởng vào người trung úy chỉ huy của họ, vào chính cả người chuẩn úy cao ngỏng - một con người không chịu khuất phục mọi hoàn cảnh.

Qua lỗ thủng của chiếc quần ngụy trang, Ivanôpxki thọc tay vào túi rút ra một cái hộp đựng đồng hồ nặng trĩu. Chiếc đồng hồ này anh tháo ra từ chiếc xe tăng Đức bị bắn hỏng. Đồng hồ vẫn chạy, tiếng tích tắc vui vẻ trong bàn tay anh, những chiếc kim lân tinh sáng ánh. Bảy giờ kém mười.

- Như vậy, lệnh xuất phát của chúng ta là mười hai giờ. Lợi dụng lúc địch đổi gác, phân đội sẽ vượt đường theo đội hình chiến đấu. Chúng ta sẽ phải đi sáu mươi kilômét. Rõ cả chứ? Có ai không đủ sức đi không? Để khỏi chậm trễ, cần phát biểu ngay. Sau đó sẽ xuất phát. Thế nào?
Ivanôpxki nói xong, đưa mắt nhìn khắp hàng quân chờ đợi. Không một ai nhúc nhích, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng xào xạc của những bông tuyết rơi xuống mái nhà. Và lần nữa, không ai đáp lại câu hỏi không phải dễ dàng gì của anh.

- Vậy là hết. Đồng chí chuẩn úy, đi cuối đoàn. Toàn phân đội theo tôi, bước!

Không có ai tiễn họ. Một giờ trước đó ở ban chỉ huy tiểu đoàn bộ binh, họ đã được thông báo tiểu đoàn cần phải giữ bí mật để bọn Đức không chú ý đề phòng. Phân đội Ivanôpxki bằng mọi cách sẽ cố lọt vào vị trí tập kết trước lúc nhá nhem tối, không để địch phát hiện. Tuy nhiên, nếu cần yểm trợ, tiểu đoàn sẽ sẵn sàng trợ lực. Lúc này, quân số của tiểu đoàn chỉ gồm một đại đội bộ binh và người chỉ huy tiểu đoàn cách đây không lâu mới là đại đội trưởng - một thượng úy xạ thủ súng máy. Thượng úy hứa trong trường hợp vạn bất đắc dĩ phải giúp đỡ phân đội, tiểu đoàn sẽ yểm trợ bằng hỏa lực hiện có, dù biết đó chỉ là lời hứa miễn cưỡng theo yêu cầu của đồng chí đại úy chỉ huy phân đội trinh sát Bộ tham mưu tập đoàn quân hiện đang có mặt ở tiểu đoàn. Nhưng đại úy sẽ mau chóng rời khỏi đây, còn tiểu đoàn sẽ phải tiếp tục chiến đấu, huống hồ đạn dược của tiểu đoàn không nhiều. Hơn nữa, cấp trên đòi hỏi tiểu đoàn phải dè sẻn đạn dành cho những trường hợp còn cần hơn.

Đúng ra, đại úy hoàn toàn không ép phân đội của Ivanôpxki chuyển ngay đến đây vào chính hôm nay. Hiển nhiên là tuyết rơi đã bắt đầu dịu đi trước mắt họ bãi bồi rộng của con sông hiện ra khá rõ những vệt ngoăn ngoèo của những bụi cây lúp xúp ở giữa trải dài ra phơi mình một cách hoang vắng. Đại úy đại diện Bộ tham mưu tỏ vẻ ngần ngại.

- Đúng thực như vậy đó. Như trên mặt cái đĩa trống trơn. Trung úy hãy tự mình quyết định. Đồng chí thấy rõ hơn đấy.

- Tôi sẽ đi - Ivanôpxki trả lời đơn giản.

- Thôi được, đó là việc của đồng chí. Có thể công việc sẽ diễn ra tốt đẹp hơn: cứ chui vào nơi mà chúng không đợi ấy.

“Có quỉ mới biết được ông ta thấy ở nơi nào bọn Đức không chờ đón sẵn. Đừng có hỏi thì hơn” - Trung úy băn khoăn suy nghĩ một lúc. Song, không thể trì hoãn hơn được nữa, cần phải xuất phát ngay, trùng trình thực sự sẽ giống như tự sát. Với anh như thế là đã hơi lần chần, đã vượt ra ngoài giới hạn, mặc dầu việc đó không theo ý muốn của anh.

Tuyết có chỗ ngập tới mắt cá chân, có chỗ tới tận đầu gối, các chiến sĩ vẫn đang lướt tới và nối nhau trèo lên gò. Ivanôpxki ngoái nhìn lại, lần đầu tiên anh cảm thấy hài lòng - đội hình ngắn ngủi của anh chấp hành mệnh lệnh nghiêm chỉnh, không một ai rớt lại sau, không có người lề mề. Anh dừng lại và dường như cùng lúc cả độị hình dừng lại. Cần dừng lại một chút để có thể thở lấy sức, cũng cần nằm ẩn nấp, vì từ trên đỉnh quả đồi bọn Đức có thể nhận ra họ. Bãi bồi trên sông và sườn dốc, nơi tiểu đoàn bộ binh bố trí, im ắng đến lặng đi, những tiếng vọng lan xa của trận tuyến chỉ truyền đến phía sau cánh rừng bên phải, ở đấy có một vật gì đó phản chiếu lên những đám mây thứ ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối. Ngọn gò với những đường nét mơ hồ của những bụi cây nhỏ chạy chếch về phía sau, những lùm cây phủ tuyết; những đám cỏ dại bò lan trên tuyết giống như những vết rây bẩn. Ra tới bờ sông phải tới một kilômét không kém. Khoảng trống này phải bò bằng cả tay lẫn chân, sau đó những quãng trống thưa buộc phải bò trườn, rồi còn phải tiếp tục xác định cách tiến để có thể nhanh chóng lọt sang phía bên ấy của bãi bồi và mau lẹ đột nhập vào cánh rừng kín. Địch có thể không thấy được.

- Nằm xuống! Tiến theo tôi! Trung úy thì thào ra lệnh và trườn bằng khuỷu tay trên tuyết.
Logged
hoi_ls
Thượng tá
*
Bài viết: 5098



« Trả lời #3 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2014, 10:22:24 am »

Tuyết dày, tơi mịn như bông nõn và buốt giá. Tuyết bám vào tất cả những kẽ hở của tấm áo khoác ngụy trang, lọt vào bao tay, vào ống tay áo, vào khoảng trống giữa ngực và lọt cả vào trong ủng, tan ra trong đó làm ẩm ướt và lạnh buốt truyền lan ra khắp cơ thể. Cái buốt giá quấy rầy ghê gớm, chiến sĩ lúc run bắn lên vì lạnh lúc cảm thấy tức thở, đắng cổ đến ngột ngạt vì buốt nhói trong lồng ngực. Ivanôpxki dùng răng tháo bao tay và anh giật dây buộc mũ trùm đầu bằng những ngón tay ướt lạnh. Không có mũ, mặt cảm thấy lạnh hơn, nhưng không bị vướng, đôi tai được mở thoáng, anh đã nghe rõ tiếng xào xạc của gió trong đám cỏ dại và những âm thanh rời rạc không rõ ràng ở phía sau.
Có lẽ họ đã bò trườn đến nửa kilômét, đã thấy một gò thông nhỏ lờ mờ, xam xám hiện ra phía cuối bầu trời đêm u ám. Trong lúc chạng vạng này, bầu trời dường như hòa lẫn vào cánh đồng phủ tuyết. Mười chiến sĩ đã lọt vào giữa cái vệt luống cày và dù có đứng sát gần cũng không thể thấy rõ. Đúng ra chỉ mới tối. Ivanôpxki hiểu rằng chỉ cần một quả pháo sáng vọt lên, có thể thấy rõ như trong lòng bàn tay tất cả các chiến sĩ giữa vệt luống cày trong tuyết. Và chính mỗi chiến sĩ cũng hiểu như vậy.

Nhưng lúc này vẫn yên tĩnh và tối sẫm. Trận giao chiến âm thầm nhưng quyết liệt diễn ra từ phía sau cánh rừng, nơi lúc chiều tối thấy dạo lên những loạt đạn nảy lửa, những ánh hồi quang của các loạt đại bác phía xa. Còn ở phía này, mặt đất phủ tuyết dày dưới khuỷu tay, đôi lúc những đốm sáng như những ngôi sao của pháo sáng lại nở bung trên bầu trời, và chúng cũng mau chóng tắt ngấm trong ánh sáng mờ đục, hỗn tạp của đêm đen.

Cần phải mau chóng vượt qua bãi bồi. Họ còn chưa kịp băng qua được khu vực tiền duyên có con đường nguy hiểm nhất dọc theo con sông nhỏ, các chiến sĩ đã thấy mệt lả, phân đội bắt đầu bị dăng ra dần. Ivanôpxki bỗng nhận ra không có tiếng thở của Lucasôp phía sau anh. Trung úy ngoảnh lại chờ đợi một chút đồng thời thở lấy sức. Anh biết không được phép chậm trễ ở đây, dù chỉ là một phút. Nhưng rõ ràng đã quá mệt, sự thận trọng đã giảm bớt. Cách không xa có một tiếng động, và là lần thứ hai, rất khẽ. Hình như tiếng khẩu súng trường va vào thanh trượt tuyết. Tập trung chú ý đến cao độ. Ivanôpxki cố căng mắt nhìn sâu vào trong bóng tối lờ mờ ánh tuyết. Một gã cẩu thả, không có cách nào gọi khác! Đối với hắn ta lúc này vẫn không có đủ cơ hội để bù lại bằng những lời độc địa kia. Anh đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần rằng cần giữ thanh trượt tuyết bên tay trái, còn súng cầm bên tay phải. Nhưng như đã thấy, một chiến sĩ lúc cần làm gì đó đã dồn tất cả mọi thứ thành một đống trong một tay, và bây giờ thì va, đập...

Phía sau có một cục tròn gồ lên, một chiến sĩ đang cựa quậy trong chiếc áo ngụy trang, anh ta thở dốc, trườn tới và dừng lại ngay chân trung úy. Một người nữa đang di động phía sau anh ta. Xa nữa, không thể nhìn thấy rõ, tuyết và bóng tối mờ ảo đã làm nhòa đi tất cả. Ivanôpxki hỏi, giọng thì thào, khàn khàn, mỏi mệt:

- Bò trườn đấy chứ?

- Thưa đồng chí chỉ huy, bò trườn - Trung sĩ Lucasôp đáp lại cũng giọng thì thào.

- Truyền lại: giãn rộng ra!

Ở một chỗ trũng, tuyết sâu hơn, mọi người bị vùi trong tuyết tới tận vai. Cỏ gai nhọn sắc đóng băng cứng cảm thấy rõ rệt dưới đầu gối ẩm ướt, chắc đầm lầy đã bắt đầu, Ivanôpxki không nhìn rõ địa bàn, như thường lệ anh đoán phương hướng theo sự biến đổi đặc điểm của địa hình mà anh đã làm quen với nó trên bản đồ. Thời gian lúc này là bám trụ vào hố tuyết, từ hố tuyết vượt ra, hướng tới bụi cây ven bờ suối nhỏ và tiếp tục bò dưới lớp cây thấp lúp xúp này. Đoạn đường phải bò trườn còn dài và điều đó sẽ làm họ kiệt sức. Nhưng cốt sao tránh gây ra sự chú ý của bọn Đức. Bí mật của đêm tối sẽ ngụy trang cho họ. Tất cả sẽ có thể bị chấm dứt một cách tồi tệ ngay từ đầu, một khi không vượt qua mà cũng không nhận ra phương hướng.

Ivanôpxki cố xua đuổi những ý nghĩ này, anh chăm chú quan sát phía trước qua màn đêm đặc quánh, hình như bụi cây tối đen không còn xa lắm và phía sau anh là con suối băng phủ kín. Chỗ đó - anh nhớ lại theo bản đồ - nằm vào khoảng giữa, tiếp ngọn đồi là một thôn nhỏ bị mìn phá hủy, bọn Đức hiện đang ẩn nấp trong đó. Thật ra, công sự đầu tiên của chúng còn gần hơn thế nữa, chừng một trăm mét phía sau con suối. Tới đây phân đội phải rẽ ngoặt rồi đi dọc theo con suối, phải cố tìm cách luồn qua những bụi cây nhỏ, bò giữa những công sự dày đặc của bọn Đức.

Tuyết rơi không chỉ làm dày thêm mà còn làm mặt đất nhão nhoét, cỏ chưa kịp cắt trong mùa hè bị đông cứng vì băng giá kêu sột soạt dưới bàn tay. Họ bò theo đầm lầy. Ivanôpxki sơ suất tì mạnh đầu gối làm vỡ lớp băng mỏng phủ rêu, anh bị tụt xuống nước, phía trên lớp tuyết bó cứng lại. Anh dừng lại lắng nghe xem liệu có bị lộ không, nhưng chỗ đó đã bắt đầu là bụi cây. Anh nắm lấy những nhành cây tua tủa của bụi miên liễu nhô cao trên tuyết như một bức tường chắn khó vượt qua. Ivanôpxki bò tiếp dưới bụi cây một quãng ngắn nữa, nơi đây được che khuất, anh cho phép phân đội nằm ngoài ra tập hợp và bố trí lại gần hơn. Lùm cây che chở cho họ không bị phát hiện. Từ phía làng, những quả pháo sáng cũng không gây nên sự kinh hoàng nữa. Phía trước còn một cái gò hình muống, trống trải và khá nguy hiểm đối với họ, nhưng nó còn ở tít xa, mặc dầu dưới ánh lửa pháo sáng bọn Đức có thể nhận ra họ.

Lúc này Ivanôpxki hoàn toàn không đủ sức đứng dậy và ngoái nhìn lại phía sau. Ở cuối hàng ra sao? Liệu những người cuối hàng có ngã không. Điều quan trọng là phải giữ vững cả phân đội thành một cụm, tình trạng này nếu bị mất liên lạc sẽ trở thành một tai họa. Thật ra, nếu xảy ra chuyện không may ở cuối hàng, thì sẽ có một người chịu trách nhiệm: đó là Điubin, người bò sau cùng phân đội. Nói chung Điubin không phải là kẻ ngốc nghếch, anh là người nhiều tuổi gấp rưỡi trung úy. Song Điubin vẫn chỉ là người chỉ huy dự bị, và mặc dầu với tính tình của Điubin thì đến trời cũng chẳng mếch lòng, nhưng liệu anh ta có đủ thông minh và giầu kinh nghiệm chiến trường không? Bản thân Ivanôpxki đã từng là cán bộ chỉ huy trải qua nhiều thử thách, gặp bao nhiêu nỗi khốn khổ trong chiến tranh ngay từ những ngày đầu tháng Sáu. Anh có đôi chút không tin tưởng vào người sẽ thay thế mình, và để chắc chắn hơn, tin cậy hơn, anh thường nỗ lực nhận tất cả gánh nặng ủy thác ở mỗi chiến sĩ trong đơn vị vào chính bản thân anh. Cuộc va chạm ngắn ngủi hôm nay giữa anh với người chuẩn úy muốn trì hoãn cuộc vượt đường, cảm giác khó chịu ở cả hai người đã qua đi. Dù thế nào đi nữa Ivanôpxki không vội chia xẻ quyền lực của mình với một ai trong công việc này. Anh hoàn toàn tin vào chính anh, vào sự thông minh và quyết đoán của anh. Mọi việc lúc này đều trôi chảy, và tiếp tục sẽ có thể trót lọt, đợi một dịp nào đó anh sẽ nhắc nhở Điubin.

Tiếng Lucasôp thì thào phía sau giữa rãnh cày tuyết xốp:

- Đồng chí trung úy, bò đi đâu lúc này?

- Khẽ chứ! Phía sau ra sao?

- Anh em đang trườn tới. Chỉ có Seluđiac rớt lại...

Lại Seluđiac! Khi còn ở tiểu đoàn, tính rù rờ của Seluđiac đã gây ra mối thiếu thiện cảm đối với trung úy, nhưng trong lúc chuẩn bị khẩn trương, bận rộn, Ivanôpxki đành bỏ qua, và anh nghĩ rằng dù sao Seluđiac cũng là một chiến sĩ khoẻ mạnh, vạm vỡ. Cần có một chiến sĩ công binh cho phân đội, chẳng có thì giờ chọn lựa, phải tóm vội lấy người đầu tiên tiếp nhận - một bậc cha chú quá chậm chạp chẳng còn trẻ trung gì. Chiến tranh quả là điều ép buộc đối với con người, ở đó, ngoài cái sức mạnh và sự huấn luyện. Nhưng các chiến sĩ của anh lại chưa hề qua đợt huấn luyện nào, lẽ giản đơn là không có thời gian. Tròn một ngày, chỉ huy đội trinh sát cùng với đội trưởng phân đội đặc nhiệm phải rà đi soát lại bản danh sách chọn lựa các chiến sĩ cho phân đội, và cuối cùng lựa ra được một đơn vị nhỏ, chẳng kịp nghĩ gì đến việc huấn luyện.
Logged
hoi_ls
Thượng tá
*
Bài viết: 5098



« Trả lời #4 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2014, 10:24:46 am »

Để các thanh trượt tuyết tại chỗ, Ivanôpxki vòng qua người Lucasôp và trườn lại sau theo vết đi cũ của Lucasôp. Seluđiac đã bị rớt lại khá xa và lúc này anh ta đã mệt lử, trườn ỳ ạch trong tuyết, làm chậm trễ cho những người còn lại. Trung úy bò tới Seluđiac anh nói khẽ, giọng gay gắt:

- Có chuyện gì vậy?

- Chà, mướt mồ hôi hột chỉ vì nó! Liệu sắp đến đấy chưa, để còn trượt ván chứ?

- Mau, gấp lên! Gấp lên! - Anh giục Seluđiac.

Mông của anh ta xoay về sau và rung lên, một bao gì nặng như là khối thuốc nổ cộm lên dưới áo khoác ngụy trang. Seluđiac bò lồm cồm bằng cả chân lẫn tay để đuổi kịp Lucasôp. Những chiến sĩ còn lại sau Seluđiac đang cố vượt lên trên. Ivanôpxki né ra cho Khakimôp và Daiat vượt qua, rồi Xutnhich và một chiến sĩ nữa, anh không nhìn rõ mặt vì chiếc mũ trùm kéo sụp xuống. Trung úy chờ Điubin.

- Có chuyện gì thế? - Một chiến sĩ hỏi sau khi dừng lại một chút bên Ivanôpxki. Trung úy không trả lời. Trả lời sao được khi còn chưa thấy chuẩn úy, phân đội đã bị kéo giãn ra, đội hình hành tiến đã bị phá vỡ mà lẽ ra chuẩn úy hoặc người đi cuối cùng phải biết giữ chặt mối liên lạc đã quy định.

- Ai gõ gì ở cuối phân đội thế?

- Có ai gõ đâu? Tôi không nghe thấy.

Lẽ nào anh ta lại không nghe thấy. Ivanôpxki không hỏi tiếp, anh im lặng nghe ngóng. Ngay sát bên anh tất cả đều im như tờ, trên gò thông các chiến sĩ cũng đang im lặng căng thẳng chờ đợi. Và phía trước bọn Đức vẫn nín thinh. Chín thân hình cao thấp khác nhau trong những tấm áo khoác ngụy trang lẫn vào với tuyết, họ nằm giống nhau trong các rãnh tuyết do họ đào bới.

- Cần nghe ngóng. Vượt qua ngay lúc này, tránh gây ra tiếng động - Ivanôpxki nói khẽ và ngắn gọn.

Chuẩn úy Điubin không trả lời, còn Ivanôpxki từ phía sau bò vượt qua các chiến sĩ và anh trườn rất nhanh bằng cả tay, chân lên phía trước. Anh không nhìn rõ nét mặt các chiến sĩ của anh, nhưng anh cảm thấy như họ đang hồi hộp chờ đợi, hẳn là có những cái nhìn lo âu dưới chiếc mũ trùm đầu. Trườn đến bên Seluđiac đang thở phì phò và nằm dán xuống rãnh cày, Ivanôpxki nghiêm khắc nhắc:

- Phải nỗ lực hết sức, hiểu chứ Seluđiac?

Một ý nghĩ thoáng hiện, Ivanôpxki lập tức dướn mình trườn vượt lên trước cả đội hình, anh hướng tới mép bụi cây, và bò vào chỗ tuyết sâu nhất. Anh dùng một tay kéo lê đôi thanh trượt trên tuyết, tay kia giữ chắc khẩu tiểu liên; túi đạn xô từ mông xuống bụng, anh hất nó lên lưng. Anh phải gạt những cành cây lủng củng trong tuyết làm phát ra những tiếng răng rắc. Chiếc áo ngụy trang bị vướng toạc ra, đôi thanh trượt cũng mắc vào tuyết không kéo được. Tự rủa thầm mình, Ivanôpxki cố thoát ra khỏi cái bẫy này và anh tránh xa bụi cây, trườn sang phía khác. Nếu đúng thì không xa quãng này sẽ bắt gặp một con suối đổ vào một cái lạch, bắt đầu từ con suối này là đoạn đường nguy hiểm nhất trong tuyến phòng thủ của bọn Đức.

Con suối đó anh còn chưa bò tới, trong khi phía trước có những tiếng động rất gần, tiếng ục ục rồi một vừng sáng bỗng rực lên vẽ một ánh xanh lấp lánh trên khung trời. Người Ivanôpxki nóng bừng bừng vì phải chống với tuyết lạnh, anh chưa kịp nhận ra đó là pháo sáng. Quả đạn sáng không bay về phía họ nhưng lại nở bung ra trên cao như một bó hoa lửa xanh chói lọi trong ngày hội, và cả bình nguyên tuyết trắng với những lùm cây ẩn náu phơi mình ra, lặng đi và co rúm lại. Bình nguyên tràn ngập ánh sáng rực rỡ và vội vã. Dường như có một vật gì rùng rùng rung chuyển, và tất cả bị xô về một phía; trên khắp bãi bồi những bóng người nhoang nhoáng chạy tứ tung. Pháo sáng rơi trên tuyết sau một lùm cây và cố sáng loé lên trong một vài giây để lại những vệt lửa lạnh lẽo.

Ivanôpxki lặng đi, anh dường như không thở được, ngực bị bóp chặt vì thiếu không khí, gió thổi bụi tuyết quay cuồng sát mặt. Trung úy chờ đợi tiếng súng, tiếng kêu thét của bọn địch sau phát pháo sáng, nhưng bóng đêm dày đặc vẫn cứ tảng lờ, vẫn cứ căng thẳng như báo trước một điềm dữ. Anh nhắm mắt lại trong khoảnh khắc để tránh bị lóa, rồi lại nhìn lên phía trước. Anh phân vân không hiểu pháo sáng bắn từ phía nào, bởi vì theo hướng nó bay lên thì rõ ràng là phía đầm lầy, suối và bụi rậm, bọn Đức không thể bắn từ đấy. Đúng lúc anh phải bò tới phía đó. Lúc này, con đường xem như đã chấm dứt ở đấy, trước mặt anh.

Lucasôp đụng vào đôi ủng Ivanôpxki, nhưng Ivanôpxki không ngoảnh lại và cũng không đáp lại. Bây giờ chỉ còn có một câu hỏi băn khoăn duy nhất: bọn Đức đã đánh hơi ra tay hay chưa? Nếu chúng nhận ra thì công việc hôm nay của họ đã chấm dứt. Còn nếu như chúng chưa phát hiện, có nghĩa là phải mau chóng rút ra khỏi chỗ bất hạnh này.

Một phút trôi qua, vẫn không có tiếng súng, cũng không thấy pháo sáng, Ivanôpxki nghĩ có lẽ tên bắn pháo sáng đã khôn khéo di chuyển trong đêm để đánh lừa. Trung úy đột ngột quay ngoặt vào lùm cây, bò tới bờ suối không cao lắm có mấy cây trăn đen to ngả xuống, anh lăn mình từ bờ suối tới bề mặt phẳng của tảng băng. Phía bờ bên kia là những lùm bụi kéo dài thành một vệt trũng không rộng dọc theo bờ, xa hơn là một quả gò nhỏ có thôn xóm và những đường hào của quân Đức gần bên kho chứa cỏ khô.

Trung sĩ Lucasôp, bám sát trung úy từng bước, và khi nào trung úy dừng lại tỏ vẻ do dự, lúc đó anh lại bò sát bên trung úy, thì thào tận mặt:

- Vượt suối đi...

- Khẽ chứ...

Tình huống trở nên phức tạp. Phía bên này họ dường như đã ở vào vị trí rất sát địch, chỉ còn cách bò dọc theo bờ suối mới có thể lách qua bọn Đức. Phải nhích được ra chỗ mặt bằng phẳng của dòng suối nhưng ra được chỗ đó phải bò uốn khúc vòng vèo như một sợi dây rối rắm quái quỉ. “Cần phải có bao nhiêu thời gian nữa để có thể lê ra chỗ đóng băng vòng vèo đó?” - Ivanôpxki buồn bã nghĩ. - Nhỡ chỗ đó băng không đủ độ cứng thì sao?

Với anh, hình như thời gian trôi qua dài quá đỗi mà anh lại quá chậm chạp đến không thể tha thứ được ở trong cái lùm bụi này. Nỗi lo đè nặng lên Ivanôpxki làm anh rùng mình. Trung úy ngoái nhìn lại, phía sau anh các chiến sĩ đã vượt qua con lạch và đang đợi lệnh để vận động lên phía trước. Trong bóng tối xám nhạt, một vài khuôn mặt chiến sĩ ngay gần sát anh cũng không nhìn rõ nữa, những chiến sĩ ở phía sau hoàn toàn không nhận ra được, điều này khiến trung úy nảy ra quyết định mới: bò hẳn lên mặt tuyết.
Logged
hoi_ls
Thượng tá
*
Bài viết: 5098



« Trả lời #5 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2014, 10:27:23 am »

Lần này anh bò cũng không nhanh hơn, vừa lúc một quả pháo sáng lại vút lên, đồng thời một phát súng nổ bay tới. Trung úy ép mình xuống tuyết cố sức quan sát màu sắc trắng đen lẫn lộn của những cành cây trong tuyết trắng. Không, quả pháo sáng bay ra phía sau họ, sang bên kia bờ suối nơi họ mới bò qua. Thế có nghĩa là bọn Đức vẫn không phát hiện ra. Chờ pháo sáng tắt hẳn, trung úy Ivanôpxki yên tâm tháo dây thanh trượt tuyết và chính anh mau lẹ vọt lên trước bằng cả đầu gối và khuỷu tay. Bóng tối quánh đặc sau khi pháo sáng tắt làm anh không nhận ra những gì trước mặt trong vài giây, chỉ có tuyết và đôi thanh trượt lướt đi. Bỗng lại một lần nữa chói lòa ánh sáng, thứ ánh sáng cực mạnh như ập từ trên trời thẳng xuống sáng bừng cả bãi bồi bờ suối, tuyết trắng lấp lánh, bóng lùm cây in thành một nửa vòng tròn rộng loang loáng chuyển vòng lên bãi. Ánh sáng xanh lưu lại trên mặt tuyết một chút rồi tắt lịm. Ivanôpxki cũng lịm người đi trong khoảnh khắc đó và cảm thấy sắp có hàng loạt tràng liên thanh dữ dội nã thẳng vào cái khoảng trống sáng trắng này. Bao giờ cũng vậy, trong giây phút hiểm nghèo, ý nghĩ của anh phản ứng lại một cách nhạy bén, anh hiểu rằng đó là pháo sáng bắn từ các địa điểm tiền duyên, thế có nghĩa đã hoàn tất rất gần rồi. Nhưng vẫn như cũ, vẫn yên tĩnh, và lần nữa anh lại nhắm mắt lại để khỏi bị quáng. Nếu chúng nhận ra, sẽ dịch lui lại phía sau, vào con suối, bờ của nó sẽ là chỗ bảo vệ vững chãi... Và nếu không bị phát hiện... sẽ phải bò nhanh lên trước tiếp tục tiến xa chỗ đáng nguyền rủa này, chỗ anh có thể bị rọi sáng cả từ hai phía.

Không bắn có nghĩa là chúng vẫn không phát hiện ra phân đội, Ivanôpxki táo bạo quyết định vọt lên, anh cảm thấy đó là một điều mạo hiểm mới, tuy nhiên đã thành công. Phải nhanh nữa! Gấp hơn nữa! Với sức mạnh bất ngờ, anh bò dọc nhanh theo bờ suối, vùi mình vào tuyết để tuyết nhét đầy vào mặt mũi một cách không thương tiếc, anh cũng không cho phép mình thở và nhắm nghiền mắt lại. Mở mắt ra và khi sự quan sát trở lại bình thường, trong bóng đêm anh nhận ra có một gò đống gì đó, cao tới đầu gối che khuất. Nó ở phía bên trái cái làng anh đang quan sát - có lẽ là bờ tiếp giáp giữa cánh đồng lúa và đồng cỏ. Điều này làm anh vui mừng, lúc này anh không thấy sợ pháo sáng nữa, tất cả ý chí của anh hưóng tới một mục tiêu duy nhất: tiến lên trước.

Ivanôpxki bò nhanh và khá lâu. Mồ hôi và tuyết ướt đẫm ngực và lưng áo quân phục. Anh không ngoái lại sau, điều đó chẳng ích gì, bởi lúc này không thể giục các chiến sĩ. Anh chỉ còn biết dựa vào những nỗ lực của chính bản thân mình, vào nguyên tắc của mỗi người lính là chấp hành mệnh lệnh.

Lại tiếp một quả pháo sáng vọt lên. Ivanôpxki lặng người. Tay hướng về phía trước, anh ép sát người trên mặt tuyết và quan sát: các chiến sĩ nằm theo ép sát ngay sau trung sĩ Lucasôp, đội hình đã bị giãn cách tới hai mươi bước. Cái khoảng tiếp giáp như trêu ngươi lúc này đã chấm dứt, chẳng còn gì che khuất họ thấy tiền duyên của bọn Đức. Thật may, kho củi trên gò đã nằm lại đằng sau, quả pháo sáng đang bay về phía hậu tuyến. Phía trước là cả một khu vực rộng, bằng phẳng với từng loại bụi cây thưa thớt trải ra theo từng cụm, nhòa dần trong đêm chạng vạng.

Pháo sáng tắt và tâm hồn trung úy cũng lắng xuống, những khó khăn nhất đã qua đi. Anh cảm thấy niềm vui thoáng tới và vội nén nó xuống. Anh chưa kịp chuyển bó dây buộc thanh trượt tuyết lên đằng trước thì bất thình lình một phát súng trường vang lên. Kinh hoàng, Ivanôpxki xoay trở lại và theo thói quen anh nắm lấy dây đeo khẩu tiểu liên. Nhưng cả đằng trước, đằng sau, khắp mọi phía anh không phật hiện ra một vật di động nào. Toàn vùng quanh đây đều ắng lặng, chỉ có một tiếng súng nổ, không có một âm thanh nào khác. Vài giây trôi qua, ở hai chỗ trên một bụi cây đột nhiên sáng bừng lên. Ngay lập tức trung úy quan sát đường bay của hai quả pháo sáng vừa bắn, cũng như những quả trước, chúng rơi ra sau trận tuyến, và tiếp ngay hai phát pháo sáng khác lại vút lên soi rõ hai bờ con suối. Trong ánh sáng chói lòa vang lên tiếng nổ chát chúa của một khẩu súng máy từ cạnh đó vãi đạn rào rào, đường lửa đạn chiu chiu vào các bụi cây bên suối, một vài viên va vào gò bật ra ngay chỗ họ vừa ẩn nấp, lửa đạn xanh, vàng bắn tứ phía. Đạn súng máy bắn thăm dò bừa bãi nhưng khá chính xác về phía phân đội. Những luồng đạn đang sục tìm rất gần chỗ nấp, chỉ có khoảng cách là cứu vãn phân đội. Ivanôpxki nằm nghiến răng ken két vì đôi chút thất vọng - mọi việc đã diễn ra tốt đẹp mà hóa ra hỏng từ loạt súng bắn vung vãi không phải là mù quáng.

Họ nằm lại khá lâu, trung úy rùng mình vì lạnh, áo lót của anh nhớp nháp nước bởi áo khoác đã phủ băng, và nói chung toàn thân anh ướt đẫm. Có tới mười quả pháo sáng cùng nổ bùng trên cao, những khẩu súng máy phía bên cạnh không thấy lên tiếng nữa. Lucasôp chạm vào ủng của trung úy Ivanôpxki rũ tuyết, quay mặt hẳn lại sau.

- Cudravet bị thương rồi.

- Nặng không?

Thay cho câu trả lời, trung sĩ nhún vai và cũng quay lại phía sau, có lẽ đang chờ một sự giải đáp từ đó.

Không có một lời rủa, nhưng Ivanôpxki phải đột ngột siết chặt trong lòng bao tay một nắm tuyết. Phải nói ra một cái gì, đã bắt đầu thấy hỏng, song chẳng lâu nữa đâu điều có thể xảy ra sẽ càng tệ hại hơn, bọn Đức rất có thể dễ dàng phát hiện ra họ trên cánh đồng. Dẫu sao vẫn phải bố trí lại, phải bò lại phía sau, mà lúc này không còn đủ thời gian, Ivanôpxki hạ lệnh cho người chiến sĩ đầu tiên anh thấy trong bóng đêm, ngay sau trung sĩ Lucasôp.

- Seluđiac, đồng chí lùi lại. Mang theo thương binh về phía sau.

Trên khuôn mặt người chiến sĩ công binh thoáng hiện một chút bối rối, mặc dầu anh ta đã dùng toàn thân cào tuyết mở lối, bây giờ Seluđiac đành lộn trở lại và biến vào bóng đêm. Ngay sau đó Ivanôpxki chợt nhớ là không nên phái Seluđiac săn sóc thương binh, tốt hơn hết là cử một chiến sĩ có năng lực hơn. Nhưng Seluđiac đã rời khá xa. “Hãy để anh ta sống” - Ivanôpxki nghĩ với tình cảm khoan dung bất ngờ. Không phải mỗi sự việc đều sẽ như vậy, nhưng đối với người chiến sĩ lớn tuổi này có lẽ có quyền được sống hơn những người khác, dẫu sao anh ta cũng là người trụ cột của một gia đình có ba đứa trẻ, và điều đó có một ý nghĩa.

Bọn Đức vẫn lặng im đến nỗi khó có thể phát hiện thấy gì ở chúng, vắng lặng bao trùm, chỉ có tiếng rì rào sau rừng, tiếng đạn đại bác trăn trở nơi xa. Ivanôpxki bối rối và chẳng kịp nhận ra thời gian đang qua nhanh, trung úy chỉ thấy hoảng sợ vì chậm trễ. Thực ra ngay từ đầu anh không dự đoán hết có bao nhiêu tình huống bất ngờ sẽ xảy ra, và lúc này anh thấy băn khoăn: sẽ còn điều gì xảy ra nữa!

Ivanôpxki vọt lên phía trước, nhưng mới bò chừng mươi bước anh bỗng lặng người vì thấy những đường đạn đan ngang dọc như cùng lao về phía anh. Nằm dán mình xuống tuyết, trung úy nhìn về phía kho chứa tối sẫm như một cái gò nhỏ ở xa kia, và anh mau lẹ lùi lại phía dưới để lợi dụng một cái bờ nhỏ bé che chở anh vừa mới nhìn thấy gần đấy. Tuy vậy, chúng vẫn có thể phát hiện ra anh. Trên cao có tiếng xèn xẹt và tiếng nổ bụp của những quả pháo sáng, lửa đạn súng máy nhoang nhoáng trong đêm, đạn xuyên vào tuyết và làm tung lớp tuyết đúng chỗ con đường họ sắp đi đến phía sau gò. Dù thế nào đi nữa, vẫn buộc phải tìm cách rút ra khỏi nơi nguy hiểm này, nhưng không thể liều lĩnh bò qua khoảng cánh đồng sáng rực như vậy.

Có thể họ bị mắc kẹt còn lâu. May là bên trái có một chiếc bờ nhỏ và một bụi cây dường như trời dành sẵn để cứu họ, - nó chỉ vừa đủ giúp cho họ thoát khỏi luồng đạn súng máy từ gò bắn tới. Nhưng ẩn được bao lâu?

Các chiến sĩ nằm bất động, lặng lẽ, chờ đợi quyết định của người chỉ huy và theo dõi những cử động của anh. Lúc này anh đi đến một quyết định duy nhất: bắt khẩu súng máy phải câm họng. Phương án tốt nhất là bò tới gần ổ súng máy từ phía chính diện, phía con suối lên. Cố nhiên chỉ có mình anh mói có thể làm được với kết quả chắc chắn. Cần một người là đủ, vạn bất đắc dĩ mới phải tới hai người, và phải mạo hiểm lén đến sát ổ súng máy, không cho chúng nhận ra.

- Truyền đạt lệnh gọi chuẩn úy đến gặp tôi!

Mệnh lệnh của trung úy được các chiến sĩ nhanh chóng truyền xuống cuối hàng, và Điubin bò đên, lặng lẽ nằm bên Ivanôpxki.

- Thế đấy. Cần phải diệt ngay ổ súng máy. - Ivanôpxki nói và không thấy có tiếng trả lời, anh giải thích thêm:

- Nói một cách khác là chúng ta khó bò ra được dưới hỏa lực của nó. Này, hãy cầm lấy bản đồ, nếu xảy ra điều gì, đồng chí hãy thay tôi chỉ huy phân đội.

- Không làm thế được. - Điubin im lặng một lúc rồi nói - Nên cử người khác.

- Người khác là ai? - Ivanôpxki hỏi. - Tự tôi sẽ thử xem sao.

Ivanôpxki nằm cởi nút áo bông, anh rút trong ngực ra tờ bản đồ nhàu nát đầy nếp gấp và đẩy thanh trượt của mình lại phía chuẩn úy. Súng máy đã im tiếng, pháo sáng đã tắt lụi trong tuyết, tất cả lại tối mù và im ắng. Nhưng trung úy hiểu rõ, chỉ cần thò người ra ngoài bờ nấp là bọn Đức sẽ nổ súng dữ dội ngay. Hiển nhiên là bọn Đức không bỏ qua bất kỳ một cái gì ở đây.

- Lucasôp, theo tôi! - Ivanôpxki gọi khẽ và không ngoảnh lại, anh biết Lucasôp sẽ không chậm trễ. Trong bóng đêm đen đặc, anh nắm chặt khẩu tiểu liên trong tay và nắn quả lựu đạn trong túi quần, bò dưới bờ nhỏ. Cần phải gấp gấp, nếu không toàn bộ cuộc tập kích đêm nay của anh sẽ mất hết ý nghĩa. Dĩ rlhiên điều này không phải đã là tốt nhất mà ngược lại có thể xấu hơn, song anh không tìm thấy một lối thoát khác ra khỏi tình thế này. Trừ phi quay trở lại bằng lối khác, mà lúc này làm điều đó cũng không đơn giản. Ivanôpxki tự nguyền rủa mình một cách độc ác nhiều lần, tay cào tuyết và miệng cứ lặp đi lặp lại: “Nào nện đi chứ! Nện tới đi, đồ súc sinh! Cứ làm toáng lên nữa đi!...”.

Anh cần phải làm thế để khẩu súng máy phải phát hỏa. Khi khẩu súng máy lên tiếng, lúc đó tên xạ thủ sẽ điếc đặc và mù mờ, và anh rất dễ tiếp cận nó. Và như vậy khẩu súng máy sẽ bị phá hủy ngay tức khắc, trước khi pháo sáng kịp rọi trên trời. Nhưng thật quá đỗi ngạc nhiên, giây phút đầu tiên Ivanôpxki đã không nhìn ra một hướng bắn nào của khẩu súng máy. Một chút băn khoăn thoáng hiện trong anh, song lập tức biến mất ngay, Ivanôpxki nhận ra đường đạn súng máy đã đổi chiều, hướng bắn chuyển về phía sau phân đội của anh, về mạn bãi bồi và con suối, vào chỗ họ vừa từ đó bò ra để luồn vào bụi cây. Lần này bọn Đức hoảng sợ thực sự, nhốn nháo một lúc lâu. Một quả pháo sáng nữa vọt lên, bừng sáng rực trên bãi bồi. Xung quanh rõ như ban ngày, từ trên gò đạn rối vào nhau, bay tứ phía như vòng quạt dày đặc. Một vài khẩu súng máy từ những chỗ khác cũng nhả đạn điên cuồng vào các lùm bụi. Ivanôpxki thoạt đầu theo bản năng chúi xuống tuyết, thoáng sau anh đã có thể quan sát chăm chú pháo sáng và lăng nghe tiếng rít ào ào trên cao. Song chẳng phải dè chừng, Ivanôpxki sớm hiểu ra đây không còn là chuyện đối với anh, mà tất cả là do Seluđiac. Có nghĩa là bọn địch đã phát hiện ra Seluđiac, chúng đã rọi pháo sáng và bây giờ bắn dữ dội.

Khi hiểu ra điều này, Ivanôpxki bỗng run lên vì những ý nghĩ hạnh phúc và vui sướng: thì ra Seluđiac đã đánh lạc hướng địch bằng cách kéo hỏa lực của chúng về phía mình. Không được phép chậm trễ, cần phải lợi dụng ngay thời cơ này, trung úy lập tức lăn vòng trên tuyết, anh chạy bằng cả tay lẫn chân lao lên đầu đội hình phân đội, nắm ngay lấy đôi thanh trượt tuyết:

- Theo tôi! - Anh hạ lệnh to, gần như chẳng cần đề phòng bọn Đức nghe thấy.
Logged
hoi_ls
Thượng tá
*
Bài viết: 5098



« Trả lời #6 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2014, 10:33:51 am »

CHƯƠNG HAI

Còn mươi mét nữa đến rừng, họ không bò trườn mà khom người chạy hết sức, mệt lử, người nọ tiếp người kia chưa tới được bụi cây thấp lưa thưa. Các chiến sĩ nằm trải ra trên tuyết, ngột thở; giây phút im ắng đến sửng sốt, không ai nói được ra tiếng. Trong lúc này ở mỗi người chỉ có một ý nghĩ duy nhất - thế là đã vượt qua, đã thành công, và điều tệ hại nhất đã lùi lại phía sau. Từ trên ngọn đồi bọn Đức bắn như khuấy trộn họ lên. Như mất trí, chúng nã đạn quyết liệt khắp đồng cỏ, dưới ánh sáng của pháo sáng. Quan sát khắp mọi phía, lúc này bọn Đức bắn về phía con suối cạnh nơi Seluđiac nấp. “Phải cám ơn các anh, các chiến sĩ thân yêu!” - Ivanôpxki xúc động nghĩ, anh nằm trong tuyết thở nặng nề như hớp từng ngụm không khí. Những cố gắng đầu tiên của anh đã có kết quả, nhưng kết cục sẽ ra sao? Dù thế nào chăng nữa, đồng chí Seluđiac, mọi người sẽ nhớ mãi anh - người chiến sĩ đã nhận cái chết chân chính về mình, và cùng lúc trong lòng trung úy thoáng gợn lên sự ghen tị thầm kín muốn được như Seluđiac..., trung úy vẫn mong rằng Seluđiac còn sống...

Chưa kịp lại sức, Ivanôpxki đã nhổm dậy ngồi hẳn trên tuyết. Những đường đạn lửa thưa thớt xuyên qua bóng đêm ở mãi phía xa đằng sau, và có những luồng đạn khác từ rừng thông sau bãi bồi bắn đáp lại - như thế có nghĩa là tiểu đoàn đã bắt đầu trận đánh, ở đây, trước mặt các chiến sĩ, bên cạnh lùm cây yên tĩnh là sườn dốc trần trụi phủ tuyết với những cụm như bờm ngựa của đám cỏ dại chạy dọc theo bò ruộng. Ivanôpxki rút đồng hồ xem giờ - 9 giờ 30 phút.

- Ai đã bắn? - Sau khi đã nén giận, trung úy hỏi với vẻ bình tĩnh. Anh nhớ lại phát súng nổ rủi ro này.

Không xa chỗ anh, giữa những người nằm bất động, có một người nào đang đào bới và ngồi hẳn lên tuyết, trông cái chỏm nhọn nhô cao của chiếc mũ trùm đầu, Ivanôpxki nhận ra chuẩn úy Điubin.

- Xutnhich nhắn đấy!

- Tôi đã bắn, - Xutnhich nói khẽ, giọng khàn khàn vì cảm lạnh, cảm thấy mình có lỗi, anh cố nhổm lên một cách yếu ớt.

- Vì sao bắn?

Xutnhich xê dịch khẩu súng trường bên chân:

- Thưa vì chốt an toàn bị tụt xuống.

Ivanôpxki nhìn kỹ khẩu súng được quấn bằng cuộn băng, anh cau mặt giận dữ. Xutnhich mang khẩu súng trường tự động Tôcarep với mười viên đạn đó là khẩu súng có cấu tạo khá phức tạp và không đáng tin cậy lắm trong chiến đấu. Quả là môt tai họa, chẳng khác nào anh ta để sơ xuất trước lúc lao vào cửa đột phá. Lẽ nào lại có thể tiến vào vùng hậu phương quân Đức với vũ khí như vậy?

- Quỷ tha ma bắt anh đi! - Không ghìm nổi bực tức, trung úy rít lên giận dữ. - Đồng chí đang cầm khẩu gì đấy?

- Súng trường.

- Súng trường nào?

- Súng trường tự động Tôcarep mang số “en em sáu trăm hai mươi tư”

- “en” mói chả “em”! Đồng chí không tìm ra một cái gì tồi hơn thế nữa chứ?

Rõ ràng, chỉ đến lúc này khi đã hiểu rõ điều sơ xuất của mình, Xutnhich mới cúi đầu nhận lỗi. Ivanôpxki bực dọc ngó cái thân hình nặng nề của người chiến sĩ cùng chiếc áo ngụy trang ướt đẫm buông xuống tận đầu gối. Nhưng tất cả cái vẻ xù xì của người chiến sĩ lúc này lại biểu lộ sự biết lỗi và phục thiện, vẻ phục tùng của anh ta và chút thời gian cấp bách lúc này đã làm nguôi cơn giận của người chỉ huy. Ivanôpxki hiểu rằng xử phạt chiến sĩ và tiến hành nhiệm vụ - một nhiệm vụ mà chính chiến sĩ đó chưa hiểu biết - là không nên. Dẫu sao anh không thể xem thường sự kiện này, bởi lẽ chỉ một tí nữa anh ta đã làm cả phân đội bị tiêu diệt.

- Đồng chí hiểu rõ như thế là làm bậy rồi chứ?

- Hắn có hiểu cái quái quỷ! - Lucasôp bỗng lên tiếng. - Một người chúa cẩu thả. Chả biết vì sao lại tiếp nhận một người như thế?

Xutnhich vẫn lặng yên như trước, đầu cúi gục.

- Vì chuyện ấy mà tôi có thể gửi anh xuống hỏa ngục cho hung thần xé xác ra được rồi đấy! - Trung úy thì thầm răn đe. Hiểu chứ?

Đầu của người chiến sĩ càng thấp xuống, nhưng rõ ràng anh ta vẫn chưa hiểu cần phải nói gì để thanh minh cho mình, và như mọi chiến sĩ mắc tội khác, anh ta đã sẵn sàng đón nhận tất cả.

- Thôi. Để rồi chúng ta sẽ nói chuyện với cậu ấy. - Cảm thấy trong giọng nói của người chỉ huy có nhẹ đi đôi chút, Điubin nói vẻ dàn hòa.

- Tôi sẽ còn phải trao đổi với đồng chí. - Ivanôpxki báo trước và anh ra lệnh: - Lồng thanh trượt vào chân!

Các chiến sĩ hành động không chậm trễ, móc bộ kẹp vào đôi ủng đồng thời tháo ván trượt, Ivanôpxki nắm lấy đuôi gậy và nhìn khắp lượt, chờ cả phân đội sửa soạn xong

- Tôi sẽ dạy cho hắn biết! Cái đồ sỉ mũi chưa sạch mà tôi chưa hề gặp thấy này. - Đứng bên cạnh, Lucasôp sốp vừa cằn nhằn vừa xỏ đôi bao tay.

- Thôi được, tất cả chú ý! - Ivanôpxki cắt lời Lucasôp bằng giọng thầm thì nhưng rành rõ. - Xong cả rồi chứ? Xutnhich - theo tôi! Tiến!

Logged
hoi_ls
Thượng tá
*
Bài viết: 5098



« Trả lời #7 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2014, 10:36:05 am »

Trung úy đột ngột rời vị trí, hướng vào khoảng trống giữa các bụi cây. Dưới lớp tuyết xốp đôi thanh trượt lướt rất khó, thỉnh thoảng lại bị thụt vào những vết bánh xe hằn sâu dưới tuyết, đã thế, đoạn đường theo vết bánh xe này lại uốn cong và gồ ghê. Những cành cây như níu lấy áo khoác ngụy trang, dứt mũ trùm ra khỏi đầu. Mười lăm phút đã trôi qua, trung úy luồn lách qua các bụi cây song vẫn chưa thoát ra được để vào cánh đồng. Đến chỗ này từng trận gió ào tói và trung úy bắt đầu thấy thoáng đãng, anh dùng thanh trượt dò được một bãi phủ tuyết cứng hơn và anh thúc gậy đẩy đi. mải quan sát phía trước, không nhìn xung quanh, nhưng anh vẫn nghe rõ tiếng thanh trượt lạo xạo phía sau và hơi thở đều đều quen thuộc của các chiên sĩ. Nỗi bực bội về Xutnhich đã bớt, tai hoạ lớn nhất đã qua đi và Ivanôpxki bắt đầu quen dần với cái mất mát là giờ đây cả phân đội chỉ còn lại có tám người. Đúng là không thể hoàn toàn cho qua sự việc đã xảy ra, ngày mai đối với anh mọi người sẽ còn rất cần thiết, còn Xutnhich đáng phải trừng phạt một cách nghiêm khắc. Nhưng sẽ thi hành kỷ luật anh ta thế nào?... Ở đây không thể bắt vào nhà giam, tốt hơn là hoãn lại đến lúc trở về. Về việc này, nói chung họ đã gặp may. Cứ cho là sự việc chưa xảy ra như vậy đi, và nếu cứ giả sử là Xutnhich đã không bắn, giả sử bọn Đức cũng không bắn bị thương Cudravet và cũng giả sử là trung úy không phái Seluđiac - Seluđiac, người đã đánh lạc hưóng bọn Đức, thu hút hỏa lực địch về phía mình, thì hoàn toàn có khả năng là đến sáng họ vẫn chưa vượt nổi khoảng cách giáp ranh. Và khi trời đã sáng rõ, pháo cối của bọn Đức sẽ dễ dàng đập nát đội hình của họ. Liệu mười người có quá nhiều hay không? Dù vậy, họ đã lọt được vào bên trong và lúc này chỉ mong sao không chạm trán với những đội tuần tiễu ban đêm của bọn Đức.

Lát sau họ gặp một triền dốc không rộng lắm nổi rõ trên tuyết, thanh trượt lướt dễ dàng về phía trước, cánh tay cử động đã thấy thoải mái hơn. Ivanôpxki nhìn lại, Xutnhich vẫn cố gắng đi theo vết trượt tuyết ngay sau anh, Lucasôp bứt lên nhẹ nhàng và lướt êm trong bóng đêm. Những chiến sĩ khác cũng trượt đi khá đều, trong gió đêm hư ảo nghe rõ tiếng kêu lạo xạo không ngừng của lớp tuyết dưới các thanh trượt. Ivanôpxki tăng thêm tốc độ. Đường còn dài, còn rất xa đối với một đêm đi, và đòi hỏi cần phải đến kịp. Anh vẫn nhớ trên lộ trình đã nghiên cứu hôm trước trên bản đồ, đi không bao lâu nữa sẽ lại gặp một bãi bồi cũng của con suối này. Sau đó cần trụ lại ở bãi bồi một thời gian.

Ra khỏi lùm bụi, các chiến sĩ giữ vững cự ly và phân đội tiếp tục vận động trong đêm mờ xám. Trời vắng sao, không gian bao la của mùa đông chỉ còn là một màu đen bịt bùng, những vết nham nhở của các lùm bụi và hàng cây thẫm lại. Đám cỏ dại và những vật lờ mờ đều mang đầy vẻ bí ẩn. Pháo sáng tiền duyên soi rọi mãi ở phía sau, chỉ nhìn rõ ánh phản chiếu rất nhanh của chúng sau ngọn đồi thoai thoải.

Dần dà, Ivanốpxki thấy yên tâm, mặc dù mọi việc không phải đã hoàn toàn trôi chảy, song bước đầu dường như đã có chiều suôn sẻ: họ đã chọc thủng được tiền duyên địch. Về Seluđiac, suốt thời gian đó Ivanôpxki suy nghĩ mãi điều phi lý đã xảy ra với người chiến sĩ này, và anh thấy ân hận. Dẫu người chiến sĩ công binh đứng tuổi này không có gì tỏ ra sáng ý như anh chàng Xutnhich, nhưng có thể ngày mai anh ta sẽ rất hữu ích. Đúng, so với những chiến sĩ công binh khác, Seluđiac đã rủi ro, mặc dù lý ra những chiến sĩ công binh cần thiết hơn nhiều người khác. Nhưng ở đây đành chịu. Trong lúc toàn phân đội nằm phơi mình dưới ánh pháo sáng, có lẽ Seluđiac đã xoay nửa người lại sau và nửa người đó đã bị đạn xuyên.

Còn bây giờ là sự bực mình và nuối tiếc.

Ivanôpxki hiểu rất rõ rằng, trong cuộc sống không phải mọi điều đều có thể thực hiện được, nhất là trong chiến tranh. Để khỏi rơi vào tình thế hiểm nghèo, có lúc đành phải dốc lực lượng cuối cùng giành cho kỳ được mục tiêu đã định, chiến đấu với khả năng cuối cùng chống trả mọi sức mạnh tàn bạo của tình thế, nếu không thì anh sẽ làm hỏng việc và có thể bị lộ, bản thân anh sẽ bị hy sinh. Nói chung, chiến tranh là tàn bạo với bất kỳ ai, nhưng trước hết đối với kẻ hèn nhát ngoài chiến trường, kẻ quý trọng cuộc sống của mình hơn tất cả mọi người khác. Tuy nhiên, cũng không ít những người dũng cảm đã hy sinh. Không như trong cuộc sống hòa bình, tại đây, trên chiến trường, số mệnh con người được quyết định và thay đổi trong khoảnh khắc, và để sống được thì con người đó không được một phút nào buông rời khả năng tự vệ. Trong bất kỳ điều kiện khó khăn không tưởng tượng nổi nào cũng phải vươn lên điều khiển lấy cái số mệnh đó.

Nỗi đau đớn bởi sự mất mát đầu tiên hoàn toàn vô nghĩa vẫn bám riết lấy Ivanôpxki, có một lúc nào đó, trung úy tự quên đi khi bị cuốn hút vào những công việc sự vụ thường ngày, nhưng rồi nỗi cay đắng ấy lại trở lại với anh như một vết thương nhói buốt rất quen thuộc trong chiến tranh. Nỗi cay đắng đó vẫn cứ giày vò trái tim anh trong suốt năm tháng trời, và tuy đã có chịu đựng nhưng anh vẫn đau đớn cảm thấy không thể nào quen được với nó. Trong thời gian chiến đấu vừa qua, anh đã vĩnh viễn mất đi bao nhiêu đồng đội thân yêu. Anh nghĩ rằng rồi sẽ quen đi với những mất mát này và có thể sẵn sàng đón nhận những điều không tránh khỏi đó. Nhưng dầu có cố quen dần, đôi lúc anh vẫn cảm thấy trong anh một nỗi thất vọng rằng, có lẽ tốt hơn, hãy giơ đầu mình ra hứng lấy một viên đạn bất hạnh - một cái đầu chẳng đáng giá nào sẽ được vĩnh viễn vùi sâu trong nấm mồ như một người thân thiết của anh.

Thậm chí với người bạn tốt nhất của anh là đại úy trinh sát Vôlôc, anh đã không thể chôn kịp. Giản đơn thôi, bởi lẽ họ không tìm đâu ra xẻng cuốc và không có ngay cả mười lăm phút vì từ phía đường nhựa bọn Đức phóng mô tô tới. Vừa bắn trả, họ vừa cùng với Pôgrêpnhiac liệm thi hài đại úy vào tấm vải bạt lều và vội vã liệng cả cuộn vải bạt xuống lấp, cùng với tuyết và lá cây. Người chỉ huy của họ vĩnh viễn nằm lại bên bìa rừng Xmôlenxcơ xa xôi. Sau đại úy là trung sĩ Rucavixun, anh bị trúng đạn ngay trên ngọn gò, đơn vị không thể mang anh đi được, chừng mười phút sau bọn Đức lôi thi thể anh đi.

Nói chung, trong chiến tranh Ivanôpxki may mắn đều gặp được những người tốt, tất nhiên đối với anh, được chiến đấu bên đại úy Vôlôc vẫn là điều may mắn nhất. Bằng sự nhạy bén không thể cắt nghĩa nổi, trung úy nhận ra ngay điều này khi anh trông thấy đại úy trên con đường buổi sớm đầy sương mù trong khu rừng Bôrôp. Quỳ đầu gối, đại úy đang giũ giũ từ trong túi ra vật gì đó đổ vào chiếc mũ lưỡi trai, tấm bản đồ nát đặt ngay bên cạnh, xung quanh đại úy là những chiến sĩ trinh sát kẻ nằm người ngồi. Tất cả đều khoác áo ngụy trang màu lá cây, mũ trùm đầu bỏ ra để lộ mũ ca lô, chỉ có mình đại úy đội mũ lưỡi trai, chính nhờ chiếc mũ này trung úy đã nhận ra ngay người chỉ huy, anh tiến lại và giơ tay chào:

- Đồng chí chỉ huy, cho phép tôi được hỏi.

- Vâng, xin mời cứ hỏi tự nhiên - đại úy mỉm cười bớt yẻ nghiêm nghị của người chỉ huy - Đồng chí hỏi đi, nếu muốn một chút gì. Thật ra chúng tôi còn đủ bằng một hạt bụi đấy.

Rõ ràng đại úy là người chịu đùa và có thể sẵn sàng khoản đãi ngay cả món thuốc lá núi khá nặng, nhưng tất cả thuốc lá của đại úy cũng chẳng hơn gì thuốc lá của trung úy. Lúc này trung úy không muốn hút, anh thích bánh bít cốt hoặc một mẩu bánh mì lớn, đã hai ngày qua anh chưa có gì vào bụng. Sau trận chiến đấu ban đêm gần Crupet bị thất bại, trung úy lạc trung đoàn rồi bị rơi vào vòng vây. Cùng với mười hai chiến sĩ vượt vòng vây, anh bị lạc loanh quanh trong rừng, vừa đi vừa dò tìm đơn vị. Nhưng anh không thấy ở đâu chút dấu tích của trung đoàn, thậm chí dấu tích của sư đoàn. Thỉnh thoảng anh bắt gặp những chiến sĩ của các đơn vị không quen biết, nhưng không ai biết rõ ràng điều gì cả. Trong khu vực tiền duyên tất cả đã bị đảo lộn, bọn Đức vẫn ra sức lùng sục họ. Một ngày nữa trôi qua, chung quanh chỉ toàn là bọn Đức, khắp mọi nơi anh đều đụng phải bọn chúng hoặc thấy những dấu vết bọn chúng vừa đi qua, và suốt cả một tuần anh vẫn luẩn quẩn trong những khu rừng nhỏ, cố tìm ra lối thoát. Tình thế hoàn toàn mờ mịt, bản đồ vùng này không có, những chiến sĩ Hồng quân gặp trên đường đã cung cấp cho anh tin tức trái ngược hẳn nhau. Chỉ có một điều rõ ràng: khi nào bọn Đức tiến về Matxcova, chúng sẽ bỏ lùng sục. Một vài cuộc đụng độ bất ngờ đã cướp đi mất của anh ba chiến sĩ rồi thêm hai người nữa mất tích trong đêm tối, có thể họ bị lạc và giạt vào những đơn vị khác ở đâu đó, và cũng có thể gặp trường hợp xấu hơn. Cuối cùng chỉ còn lại bốn chiến sĩ với anh, họ lạc vào một khoảng rừng hẻo lánh, nơi tưởng như không có một tên Đức, không thể gặp một chiến sĩ Hồng quân nào, song thật bất ngờ, họ bỗng nhiễn chạm trán với nhóm trinh sát này trên đường qua rừng.
Logged
hoi_ls
Thượng tá
*
Bài viết: 5098



« Trả lời #8 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2014, 10:38:08 am »

Giờ đây, trong lúc trả lời Ivanôpxki, đại úy cố giũ kỳ hết vật gì từ túi ra và quấn thành hình một điếu xì gà mỏng teo, ngắn cũn. Những chiến sĩ khác trong khi lặng yên xem sự có mặt của trung uý diễn biến ra sao, họ âm thầm quan sát người chỉ huy của mình.

- Cái bật lửa ra sao rồi, có còn không? - Đại úy hỏi trung úy, tay anh nắn nắn chiếc quần xanh và lộn trái túi ra.

- Bật lửa nào nhỉ? - Ivanôpxki sửng sốt.

Nhưng chợt anh nhớ ra tất cả.

Vào dịp tháng trước, khi ở gần Caratrốp họ đã ở cùng một tuyến phòng ngự với nhau. Chẳng rõ vào hồi nào trước lúc rạng sáng đồng chí trưởng ban trinh sát trung đoàn dẫn tới đài quan sát tiểu đoàn một cán bộ chỉ huy chưa quen biết đội mũ lưỡi trai, tấm huân chương Cờ Đỏ đính trên áo va rơi gabacdin. Vừa mờ sáng, đại úy - người chỉ huy chưa quen biết đó - cùng Ivanôpxki bắt đầu xem xét trận địa phía quân Đức qua ống ngắm pháo binh, rồi đánh dấu vào bản đồ. Sau đó họ cùng đi ăn sáng. Đại úy còn mời Ivanôpxki một điếu “cadơbêch” và vừa hút đại úy vừa chăm chú xem chiếc bật lửa chiến lợi phẩm có hình ông sư của Ivanôpxki. Chiếc bật lửa đỏ quả là đặc biệt: ấn nhẹ lên lò xo trên người ông sư, một phần đỉnh sọ ông sư toé lửa và xuất hiện ngọn lửa nhỏ.

Cái bật lửa có lẽ vẫn dùng được. Ivanôpxki lúc này nhớ ra, anh móc chiếc bật lửa có hình ông sư nhỏ bé và đen thẫm, ấn ngón tay cái lên lò xo, song lửa không lên, có lẽ hết xăng.

- Hay thật, thú vị thật đấy! - Đại úy nói - Tiếc là không có gì hút.

- Chúng tôi cũng chẳng còn tí thuốc nào, - Ivanôpxki nói.

Nét mặt họ nghiêm trang, đại úy khoác chiếc áo bludông đã rách lên vai. Thực tế chiến trường chẳng vui vẻ gì gây ra một cảm giác không ổn định.

- Các đồng chí thiếu thốn lâu rồi nhỉ? - Đại úy hỏi

- Vâng, từ ngày mười bảy. Khi đó chúng đã dập cho chúng tôi một trận ở gần Caratrôp.

- Rõ cả, nào ta cùng đi. Trên bản đồ của tôi đã đánh dấu đường giáp ranh chỗ này. Thử cùng chúi mũi vào đây xem sao.

Họ lọt qua tiền duyên quân Đức đã bốn ngày đêm, song vẫn chưa phát hiện ra một tuyến giáp ranh nào, hơn nữa, cả tiền duyên chính của bọn Đức họ cũng chưa lần ra. Cuối thu, những chiếc lá vàng rời cành bay lả tả, băng giá ẩm ướt tới sớm sau những trận mưa dai dẳng và buốt lạnh. Những con đường bị tắc nghẽn bởi những đoàn xe ngựa, xe tải, xe kéo của các đơn vị quân Đức ở hậu phương, cả của các đơn vị tiến công. Các chiến sĩ đã thấm mệt vì cuộc hành quân bộ dài ngày theo những con đường lầy lội và còn vì đói và rét nữa. Cảm lạnh và bệnh ho khan bắt đầu tiến công một vài chiến sĩ. Lở loét khắp người làm trung úy bứt rứt. Tiếp theo một chiến sĩ trinh sát nữa bị thương vào chân không đi nổi, mọi người phải lần lượt thay nhau khiêng anh trên một chiếc cáng tự tạo bằng cành cây và áo mưa, vải lều. Vì vậy họ không thể đi nhanh, nhưng đồng chí chỉ huy hoàn toàn không muốn để người chiến sĩ trinh sát lại. Đó là một chiến sĩ trinh sát tài năng, anh ta nói tiếng Đức rất thạo, vốn là một vận động viên thể thao. Anh có cặp mắt xanh và bộ tóc sáng, mang tên họ là Phích. Phích bị thương thật ngẫu nhiên lúc giữa trưa, cả phân đội rẽ vào làng để hỏi dò đường đi và tìm cái gì đó cho bữa ăn, chính ở ngay đầu đường vào làng họ đã đụng phải bọn Đức. Đại úy Vôlốc liền đâm một nhát dao chí mạng vào cổ một tên Đức đầu tiên vừa bước ra khỏi sân. Có lẽ hắn là một tên sĩ quan và theo thói quen của người trinh sát, động tác đầu tiên của Vôlốc là đoạt ngay chiếc cặp dã chiến của tên Đức và cả đội vội rút chạy mang theo người chiến sĩ bị thương không còn khả năng lê nổi một bước, có lẽ phát đạn đã động vào dây thần kinh quan trọng làm chân Phích bị co quắp lại như một cuộn dây xoắn. Thêm vào đó, vết thương bắt đầu biến chứng. Phích lên cơn sốt cao. Con đường phải đi còn dài càng làm cho người thương binh thêm đau đớn. Băng luôn bị tuột ra, vết thương chảy máu, Phích nghiến chặt răng cố tự chủ, anh thấy trời đất tối sầm lại.

Một vài ngày như thế trôi qua.

Một lần họ dừng lại nghỉ lấy sức trên một cái gò nhỏ dưới gốc những cây sồi. Cành cây trần trụi, chỉ còn lưa thưa vài chiếc lá sót lại từ mùa hè chạm vào nhau trong gió loạt xoạt, ở đây tương đối yên tĩnh. Họ được những gốc sồi đáng tin cậy che chở. Vừa dừng lại, các chiến sĩ gieo phịch xuống đất. Phích nằm trên cáng, mặt anh nhợt nhạt, mắt nhìn xa xôi, lặng ngắt. Vôlốc ngồi bên cạnh, im lặng nhấm nhấm cọng rơm. Chẳng còn thứ gì để ăn và thuốc hút cũng hết. Hai chiến sĩ trinh sát rời phân đội để xoay sở xem có chút gì ăn cho thương binh không.

- Phích này, nghe đây! - Bỗng đại úy nói. - Cậu đừng lo: phân đội sẽ không bỏ cậu đâu. Chúng mình sẽ mang cậu đi theo, và mọi việc sẽ trôi chảy cả thôi. Điều chủ yếu là đừng mất tinh thần.

- Đưa cho tôi khẩu súng ngắn, - Phích cất giọng phều phào.

Suốt hai ngày liền anh không ngớt đòi khẩu súng ngắn của mà mà anh ngờ Vôlôc đã lấy khỏi bao súng của anh. Từ đấy, bất cứ ai hỏi chuyện, Phích cũng mở đầu và kết thúc câu chuyện bằng việc phải trả lại khẩu súng ngắn cho anh.

- Cậu cứ đòi bằng được khẩu súng của cậu làm gì! Mình sẽ trả lại khẩu súng cho cậu. Nhưng trước hết, cậu cần hiểu bọn mình hơn.

- Trả lại khẩu súng cho tôi. Các anh cầm để làm gì? Việc gì các anh phải lo? Để thanh minh cho lương tâm của các anh hay sao? Hãy mặc tôi, đại úy ạ...
Logged
hoi_ls
Thượng tá
*
Bài viết: 5098



« Trả lời #9 vào lúc: 19 Tháng Hai, 2014, 10:39:05 am »

Không còn thuyết phục được Phích nữa, đại úy hiểu rõ điều đó và chẳng khuyên nhủ thêm. Tình thế của họ không phải đã là ảo tưởng, và họ cũng không cần bất kỳ thứ ảo tưởng nào. Tình trạng của Phích rõ ràng đã trở nên tuyệt vọng, chính bản thân Phích và cả tám chiến sĩ trong đội đều biết rõ, chỉ trừ có người bạn cũ của Phích là trung sĩ Rucavixưn, suốt đường hành quân anh luôn chăm sóc Phích... Nhưng điều rủi ro lại ở chỗ khả năng của chính Rucavixưn cũng rất hạn chế, Phích gày tọp đi trông thấy và Rucavixưn thật ra đã không thể giúp gì được cho Phích hơn. Rucavixưn buồn rầu ngồi sát bên người đồng chí, anh dùng chiếc khăn rây bẩn lau những giọt mồ hôi lạnh giá trên trán đã tái ngắt của Phích.

- Chao ôi! - đại uý thốt lên,- Chúng mình phải làm gì với cậu đây?

Một câu hỏi hầu như có tính khẳng định, không một ai có thể và có ý định trả lời câu hỏi ấy của đại uý. Và chàng đại uý cũng không đợi một sự trả lời, anh ngẫm nghĩ lầm rầm ra tiếng. Lần này đại uý chẳng kịp nghĩ ngợi lâu, hai chiến sĩ trinh sát trở về và báo tin không thấy một xóm làng nào. Có một căn nhà của người gác rừng trống không phía bìa rừng bên cạnh, song chẳng kiếm được một cái gì khả dĩ có thể ăn được ở đây. Nhưng có điều là khi quay về, hai chiến sĩ trinh sát nhìn thấy những chiếc ô tô vận tải Đức tiếp nối nhau chạy dọc theo con đường vào khu rừng bên cạnh, tại đấy những chiếc xe này bốc dỡ hàng xuống và chạy xe không theo con đường cũ trở ra. Chắc trong khu rừng nhỏ có một kho hàng khổng lồ của bọn Đức được chuyển tới từ một căn cứ nào đó.

Dĩ nhiên họ đều hiểu rằng, các kho có thể chứa những thứ khác nhau: mũ lưỡi trai, bom đạn, nhiên liệu, quân trang, hàng hóa, khí tài công binh hoặc cũng có thể là khí tài hóa học. Song có thể đấy là một kho lương thực. Khả năng phỏng đoán này có lẽ do số chiến sĩ quá đói, và đại úy đứng phắt dậy:

- Ở đâu? Có xa không?

- Cách đây chừng hai kilômet.

Thế là họ rời vị trí, nhanh chóng vượt xa khỏi những gốc sồi. Họ đi vòng men theo rìa các khe mòn rồi vượt qua đồng cỏ nhỏ bé ẩm ướt. Và lần nữa họ lại luồn dưới các bụi gai rậm rạp. Theo lệnh của Vôlôc các chiến sĩ lách ra khỏi bụi, cùng lúc tất cả đều lặng người đi. Qua khu rừng trăn, họ nhìn thấy rõ trên con đường gập ghềnh, lở loét chạy vào khu rừng thông thưa thớt, những chiếc xe tải Riutxingơ bảy tấn chất đầy hàng chuyển động nặng nề. Chúng đã bốc dỡ xong hàng xuống một địa điểm nào đấy và lại mau chóng chạy xuống phía dưới, có lẽ chúng vận chuyển một chuyến mới.

Đại úy ngồi xuống ngay chỗ anh vừa đứng, rút ống nhòm ra. Mấy chiến sĩ hạ cáng Phích xuống đất.

- Ui chà! cậu này, cái gì dồn đống ở đấy thế nhỉ! Thôi đúng rồi! - Đại úy ngạc nhiên. - Đấy, đấy, có dây thép gai rào quanh nhé. Nhìn chung các lối vào đều dễ dàng. Kiểu này thì khi nào trời tối sẽ... - Đại úy vừa nói, vừa trao ông nhòm cho Ivanôpxki. - Nào, hãy ước lượng thử xem.
Tìm một khoảng trống giữa các cành trụi, trung úy hướng ốm nhòm về phía rừng. Anh nhìn thấy khá rõ những chiếc xe vận tải đang dỡ hàng xuống. Những người khuân vác có lẽ là tù binh, cách xa họ một chút là bóng những tên lính gác trong những chiếc áo ca pốt dài đen thẫm, súng trường trong tay chúng nhìn thấy lờ mờ. Trên ngọn đồi con dưới những cây thông cao mọc thưa thớt là một dãy dài những chiếc hòm màu xanh, màu vàng to kềnh càng. Những đống xếp trước được phủ vải bạt kín.

- Cái gì đấy mới được, lạ thật? - Đại úy suy nghĩ rồi nói. - Nhưng cũng vậy cả thôi. Chúng ta sẽ tổ chức một trận bắn pháo hoa khắp vùng Xmôlenxcơ. Rucavixưn, cậu có lựu đạn chống tăng không? cháy được chứ? Tốt. Pôgrepnhiac, thuốc nổ cậu vẫn chưa vứt đi đấy chứ? Cũng cần phải chuẩn bị cả pháo sáng. Tất cả sẽ có tác dụng.

Ngay tức khắc trong khu rừng trăn, đại úy vội vã trình bày kế hoạch tiến công vào kho bọn Đức. Giữa một nhóm chiến sĩ đói rét và mỏi mệt, đại úy phân công trách nhiệm. Việc chăm sóc thương binh thoạt đầu anh giao cho hai chiến sĩ, nhưng sau rút bớt chỉ để cho một mình Rucavixưn cáng đáng. Anh chỉ định Ivanôpxki sẽ thay thế anh. Họ quyết định xuất phát lúc trời vừa tối.

- Đêm nay sẽ vui phải biết nhé! - Đại úy sung sướng xoa xoa đôi tay lạnh cóng vào nhau. - Chà, lúc này giá có thuốc mà hút nhỉ.
Logged
Trang: 1 2 3 4 5 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM