ducthao
Cựu chiến binh
Bài viết: 915
|
|
« Trả lời #186 vào lúc: 12 Tháng Hai, 2014, 10:23:02 am » |
|
MO HƠN THÁNG 9 NĂM 1981.
Sự ghi nhận hai mùa khô và mưa, mặc dù là lần đầu ở một địa danh lạ lẩm nào đó thật ra không quá xa lạ, nhất là với những thằng lính thành phố như đám lính mới chúng tôi hiện giờ ở đất Cam pu chia. Vì khí hậu, thời tiết ở miền nam đất nước và bên nước bạn vốn tương tự với nhau : một năm chỉ có hai mùa, mưa và khô. Ở Mo hơn lúc nầy cũng vậy, chỉ khác là những cơn mưa rừng có vẻ ào ạt và dai dẳng hơn. Tầm tháng 9 nầy, những cơn mưa dầm vần vũ do ảnh hưởng của những đợt áp thấp liên tiếp hay do khí hậu rừng núi đã làm không khí ở đây lúc nào cũng như ướt sủng, không gian cứ tôi tối nhức mắt, làm ảnh hưởng khá nhiều đến các hoạt động tác chiến của cả hai bên. Chỉ có cây cỏ là thích hợp với cái thời tiết nầy nhất, trở nên xanh tươi và ngày càng rậm rạp, tốt lên từng ngày, góp phần làm cho cái không gian sống của tiểu đoàn chúng tôi như ngày càng nhỏ hẹp hơn nhiều...
Những đêm mưa dầm, dù đang trùm ni lon ngồi gác trong cái tranh tối tranh sáng từ những ánh chớp lóe lên rồi không gian lại trở nên đen kịt, hay cứ ngồi dựa ba lô ngoài rừng trong các đợt phục đường vì không ngủ được bởi nước ngập, rét run. Thậm chí đang nằm trên phản ngủ. Cả đơn vị gần như ai ai cũng trong tư thế ngủ chập chờn. Mắt nhắm nhưng tai cố lắng nghe tiếng đề ba hỏa lực, để còn kịp thời chui vào hầm trú ẩn tránh sát thương...Nói chung tâm trạng của đơn vị chúng tôi trong tầm nầy rất khó chịu, nữa như muốn co sát mình lại, nửa như muốn bung ra thật xa để né tránh những điều nầy.
Gần như chỉ có mỗi cái thời tiết là thay đổi, theo kiểu càng ngày càng gây bất lợi cho chúng tôi. Mệt mõi, căng thẳng, chết chóc...tất cả mọi tình huống trong tác chiến chỉ có vẻ giảm đi đôi chút, nhưng mức độ thì không giảm đi chút nào, thậm chí chính cái yếu tố thay đổi về thời tiết ngày càng làm chúng tôi khó khăn hơn. Trong đó yếu tố mìn trái trở nên tác động rất lớn, gây nên những thiệt hại đáng kể hơn cả những đợt hỏa lực địch đánh vào ngày càng nhiều theo kiểu cầm canh và ào ạt. Giờ gần như cả một vùng mênh mông của Mo hơn và các khu vực phụ cận lấp xấp chìm trong nước. Thông thường ở những chỗ tương đối bằng phẳng là tầm ngang thắt lưng, một số chỗ lên đến tầm ngang ngực. Chỉ còn một số địa hình rãi rác, nơi có những ụ mối lớn là chỉ ngập hết bàn chân, do chân ụ mối cao dần lên. Đặc điểm nầy lại được chia đều, thỉnh thoảng ở hướng nam trục lộ có, bắc trục lộ có. Nhưng về hướng bắc nhiều hơn. Thế là những đồng chí làm nhiệm vụ cắt đầu trên tuyến đường nầy phải cố nhớ đặc điểm địa hình để quyết định cắt như thế nào để đảm bảo an toàn cho đoàn đi cũng như thời gian dự kiến. Có thể nói bây giờ trong những chuyến ra vào giữa Mo hơn và trung đoàn, trình độ và kinh nghiệm cắt dẫn đoàn của những đồng chí đi đầu là rất quan trọng. Bởi vậy quyền quyết định đi như thế nào là tùy thuộc vào những đồng chí nầy, kể cả có cán bộ tiểu đoàn đi trong đoàn cũng phải phụ thuộc. Lúc nầy chúng tôi không còn lệ thuộc vào chuyện phải đi trên trục đường nửa, vì có những đoạn quá rậm và địch bố trí mìn quá dầy đặc. Bởi vậy những con đường lính ta qua lại củ mới cứ đan xen, chồng chéo nhau đến hoa cả mắt. Lúc thì lên trục đường, khi cắt qua bắc, rồi lại vượt qua nam trục lộ, nhiều khi chỉ là điều may rủi của bước chân...
Chính cái lúc nầy đơn vị chúng tôi lại thường xảy ra những đợt nổ mìn gây thương vong khá lớn. Địch lợi dụng vào yếu tố ngập nước, ngay những khu vực tương đối ít ngập và yếu tố địa hình bắt buộc ta phải cắt qua, nhất là khu vực có nhiều ụ mối lớn trải dài, không thể tránh sâu. Chúng thường bố trí những quả KP2 cài vướng ngay sát chân các ụ mối về hướng bắc. Đến những khu vực nầy, thường anh em phải đi vòng xung quanh chân ụ mối, đội hình chậm lại, hơi dồn ứ tạo thành nữa vòng tròn. Một trái mìn nhảy lên ở chính giữa vòng tròn phát nổ, mảnh nó bắn ra xung quanh sát thương gần như toàn bộ nửa vòng tròn đó, có lúc thương vong hơn cả chục ca.
Duc thao đã từng hai lần chứng kiến kiểu mìn bẩy sát thương kiểu nầy và nhiều lần phải làm nhiệm vụ chi viện khẩn cấp cho các đợt ra vô bị vướng trái. Tại sao gọi là phải chi viện khẩn cấp, có nghĩa là mọi công tác từ khâu tập trung quán triệt, chuẩn bị, vận động phải nhanh chóng nhất để ra được với anh em đang bị mìn, dù trong cự ly gần hay xa cở nào cũng vậy. Cứ tưởng tượng ta đang đi trong đội hình hơn 10 tay súng, chỉ cần một quả mìn KP2 nhảy lên phát nổ gây thương vong đến hơn chục ca. Một, hai đến ba đồng chí may mắn không thương vong còn lại sẻ như thế nào. Những đồng chí bị mảnh nặng hoặc trúng chổ hiểm đã hy sinh ngay tại chổ, còn lại những đồng chí bị thương bắt đầu la hét vì đau đớn, làm vang dội cả một góc rừng. Mà chuyện anh em đau đớn rên la, lúc nầy không có cách gì động viên để anh em giữ yên lặng được. Hốt hoảng vì nhiều anh em bị thương đang chới với chìm trong nước ngập, vì địch có thể áp sát nổ súng tiêu diệt số còn lại bất kỳ lúc nào, thật khủng hoảng cho tâm trạng những anh em còn lại trong tình huống đó. Nếu có được bình tỉnh thì phân công nhau một anh nống lên về hướng địch chừng 5, 60m tìm chổ địa thế có lợi cảnh giới, số còn lại lập tức dìu anh em đang bị thương dưới nước lên chổ cao hơn hoặc dùng ba lô, dụng cụ nâng đầu anh em bị thương lên cho khỏi ngạt nước, rồi...chờ đơn vị chi viện đến, vì ngay cả bông băng, thuốc men thông thường để sơ cứu nhiều khi cũng không có. Bởi vậy vị trí cầu 20 lúc nầy mới thể hiện sự cực kỳ quan trọng, vì lực lượng ở đây sẻ là lực lượng ứng cứu đầu tiên cho cả hai hướng: từ ngoài vô hay từ trong ra.Lực lượng chốt cầu 20 lúc nầy cũng không nhiều, chỉ có thể xuất kích chi viện chỉ tầm 3 đến 4 đồng chí. Nhưng cho dù anh em vẫn không giải quyết được gì trong tình huống nầy, thì đối với những đồng chí còn sống sót cũng là một sự ấm cúng và yên lòng, trong khi chờ lực lượng lớn ở Mo hơn ra giải quyết hậu quả. Tâm trạng duc thao trong những lần bị những tình huống nầy cũng như vậy. Có một lần nằm trong lực lượng Mo hơn vận động chi viện ra, nhìn thấy ánh mắt như trách móc của một thằng bạn đồng ngủ khiến duc thao đêm đó cứ trằn trọc suy nghĩ mãi....Ánh mắt nó nữa như mừng vui, nữa như trách hờn anh em sao để nó chờ đợi trong sợ hải kéo dài lâu đến thế...
|