Màn 6 - Thành Liên Lâu
Cảnh 1
Nghĩa quân ầm ầm tiến đánh, quân Hán bỏ chạy tán loạn.
Một tên quân chạy về báo tin: Thậm nguy! Thậm nguy! Thậm nguy!
Mã Tắc: Cái gì đó?
Tên quân: Đội quân trên núi Chè đã bị tiêu diệt.
Mã Tắc: Còn kỵ binh của ta?
Tên quân: Đám ngựa què cà nhắc chạy không kịp bị một bầy voi lùa.
Tô Định, Tào Uyên, Chương Hầu chạy ra.
Mã Tắc: Bẩm thái thú, Trưng Trắc đang cưỡi voi cùng với đoàn nam nữ nghĩa binh đang tiến về mặt bắc thành Liên Lâu.
Tô Định: Mã đô úy, đem năm ngàn quân kỵ mã đánh vào trại của Trưng Trắc! Mau lên!
Mã Tắc: Bẩm thái thú, ngựa què quân đói đã bỏ trốn hết rồi, còn có một mình tôi làm sao có thể ngăn cản được đàn voi của Trưng Trắc.
Tô Định: Mã đô úy bất tuân thượng lệnh à, truyền lệnh chém đầu.
Chương Hầu: Tuân lệnh!
Chương Hầu rút gươm định chém Mã Tắc, bị Mã Tắc trừng mắt lên nhìn, bủn rủn tay chân.
Chương Hầu: Dạ bẩm ngài, chém ai ?
Mã Tắc: Nếu chém đầu thì ngài hãy chém đầu tên Tào Uyên này, vì hắn đã đầu hàng Trưng Trắc và cắt nhượng cả đàn chiến mã của ta.
Tô Định: Ngươi đã đầu hàng Trưng Trắc rồi phải không?
Tào Uyên lắp bắp: hả hả, đâu có.
Tô Định: Vậy thì ta chém đầu cả hai, luôn cả gã người nam này nữa.
Tào Uyên: Dạ bẩm thái thú, chúng ta lầm mưu Trưng Trắc mải giết hại lẫn nhau để Trưng Trắc dễ bề chiếm lấy thành trì.
Mã Tắc: Nếu thành trì để lọt vào tay của Trưng Trắc thì sinh mạng của ông cũng không còn sống sót, ông biết chưa.
Chương Hầu: Dạ, và tôi cũng không còn đất để dung thân nữa ngài.
Tô Định: Các ngươi nói nghe rất đúng. Được rồi, Mã đô úy, ngăn mặt thành phía đông, dùng hỏa công chặn phá đàn voi.
Mã Tắc: Tuân lệnh!
Tô Định: Tào quận thừa, ngăn mặt thành phía bắc, dùng cung sắt tên đồng cố thủ.
Tào Uyên: Tuân lệnh!
Tào Uyên chợt quay lại hỏi: Dạ, bẩm thái thú, còn phía mạn sông Dâu?
Tô Định: Sông Dâu là hào sâu hiểm trở, một toán quân nhỏ thôi cũng có thể bảo vệ được chu toàn. Huống chi ta biết Trưng Trắc không có chiến thuyền, đừng phân tán mỏng mà sa vào kế giặc.
Chợt có tiếng quân reo, một tên quân Hán chạy vào báo: Dạ bẩm thái thú, mặt sông Dâu thấy đèn đuốc sáng trời, trống chiêng khua dậy đất.
Tào Uyên: Có độ bao nhiêu quân?
Tên quân Hán: Dạ, không thấy nên không biết, chỉ thấy tiếng quân la.
Tô Định cười lớn: Đó là kế nghi binh, giương đông kích tây, làm sao gạt ta nổi. Tào quận thừa, thi hành quân lệnh!
Tào Uyên: Tuân lệnh!
Tô Định: Chương Hầu, dẫn Thi Sách đến đây!
Chương Hầu đưa Thi Sách đến.
Chương Hầu: Bẩm Tô thái thú, Thi tướng quân vâng lệnh ứng hầu.
Thi Sách: Câm miệng lại! Ta bị bắt, các ngươi muốn làm gì cứ làm, chứ ta không vâng lệnh ai cả!
Tô Định: Thi Sách, ngươi hãy mau ra lệnh cho Trưng Trắc giải giáp lui binh quy thuận thiên triều, ngươi sẽ được quyền cao chức trọng, bằng cãi lời thì ngươi khó bảo tồn tánh mạng.
Thi Sách: Bảo tồn tánh mạng? Ha ha ha ha ha
Tô Định: Đừng ngạo mạn, thái độ ngạo mạn đó không giữ được mạng của ngươi đâu.
Chương Hầu: Ông Thi Sách, bậc thức giả phải biết lựa thời thế. Thời thế đã thế này mà ông còn ương ngạnh mãi sao? Tô thái thú là người rộng lượng bao dung không sát hại những kẻ theo hàng, ông hãy nghe tôi mà …
Thi Sách: Thôi hãy câm đi hỡi tên manh tâm theo giặc phản bội quê hương giết hại giống nòi.
[
Xàng Xê, lớp Hò]
Mi đã quá nửa đời người mà không biết chi là liêm sỉ.
Đối với lũ ngoại bang mi lại xem như là cha mẹ.
Mà mi còn hòng dở cái giọng thức giả tao nhân.
Mi không biết chi là liêm sỉ,
theo phường lang sói bày trò bán nước buôn dân.
Chương Hầu:
(Ông Thi Sách,)
Sống chết của ông chỉ còn trong tấc gang.
Tôi khuyên ông hãy bình tâm mà cân nhắc thiệt hơn.
Con người sinh ra đâu phải để vùi thân dưới mộ,
huống chi sống bây giờ là phú quý vinh hoa.
Tô Định:
(Thi Sách,)
Hùm thiêng cũng đã thất thế sa cơ
biết lẽ tới lui để mà giữ gì sinh mạng.
Thi Sách:
(Giữ gìn sinh mạng à?)
Với ta thì trước sau sau trước chỉ một lòng,
không hổ với đất trời, cũng không thẹn mặt với non sông.
Là tướng nhà Nam, ta thề chết vinh hơn sống nhục.
Mi khỏi lắm lời khuyến dụ cho uổng công.
==
Tô Định: Thi Sách, Trưng Trắc không chịu lui quân thì đầu của nhà ngươi sẽ lìa khỏi cổ.
Thi Sách: Đầu ta rơi, nhưng máu vẫn trào tuôn uất hận. Ta ngã gục, sẽ có hàng vạn kẻ khác vùng lên.
Tô Định: Ta sẽ băm nhà ngươi ra làm muôn vạn mảnh.
Thi Sách: Nhưng hồn dân Nam vẫn mãi mãi trường tồn.
Tô Định rút gươm: Ngươi muốn chết?
Tào Uyên chạy vào: Khoan, chớ hạ thủ, chớ hạ thủ.
Tô Định: Tại sao?
Tào Uyên: Chiến thuyền Trưng Trắc bao kín mạn sông Dâu.
Thi Sách (cười lớn): Hả, bao kín mạn sông Dâu, ha ha ha ha ha, phu nhân, phu nhân ta tài lắm!
Tào Uyên: Thái thú, tôi muốn nói riêng với ngài.
Tào Uyên ghé tai nói nhỏ với Tô Định vài câu.
Tô Định: Chương Hầu, đưa Thi Sách lên mặt thành, chuẩn bị ngay dàn hỏa cho ta, mau.
Chương Hầu: Tuân lệnh!
Tô Định: Tào quận thừa, ta vào thành cố thủ.