***(*)88
Cái hẻm 151 Đồng Khởi này coi nhỏ xíu vậy chứ cũng nổi tiếng lắm đó bác Vô Danh ơi,hẻm đi thông qua Nguyễn Huệ,mà khu vực này ngày xưa toàn là “Snack Bar” phục vụ cho lính Mỹ nên đã có biết bao trận thư hùng xảy ra giữa mấy tay “Cao bồi”nhà mình với mấy chú lính Mỹ,ông trùm Năm Cam hồi còn chưa nổi tiếng cũng đã từng lăn lộn kiếm…đô la một thời ở con hẻm này.Bây giờ hẻm lại tiếp tục nổi tiếng vì trong đó toàn là quán càfé sang trọng,cộng với một khu ăn chơi,sòng bạc hợp pháp,shop hàng hiệu…thì suốt ngày mấy người đẹp ra vào tấp nập cũng là chuyện bình thường.
Lão bạn học của bác đang tập kích địa bàn của em nè (lão đang mò vào bằng ngõ sau từ đường Nguyễn Huệ qua thì đụng ngay chốt gác xa của em)
Sau năm 1975 cá nhân tôi có mặt tại Sài gòn ,lúc ấy tôi ở số nhà 193 Trần Hưng Đạo .Q1 nó là khách sạn Hòa Bình cũ -được nhà nước tịch thu .cấp cho CB của bộ XD dùng làm nhà ở . Đối diên khách sạn là rạp hát Nguyễn Văn Hảo ,bây giờ đổi tên thành rạp hát Công nhân. chuyên dùng để chiếu phim , đi xuống chừng 500 mét nữa là rạp hát Đại Nam , bởi vậy trong nhiều ca từ đã được chế , của bài hát cũ : Xuân lá khô ,mới có cụm từ : " Tôi đến rạp Đại Nam ,để coi phim Tiếng hát người chăn bò ....( riêng cái rạp hát Nguyễn văn Hảo này và rạp hát QUỐC tHANH cải lương , có rất nhiều chuyện đáng nói về tệ nạn XH ,sẽ được nói ở phần sau ) .
Vậy tối lang thang xuống đó cũng gần 1000 mét . Vẫn biết ở đó là tụ điểm phức tạp với nhiều Sờ- nách - ba (Snack Bar) dành cho lính Mỹ và các chuyên gia quân sự của chế độ VNCH vào ăn chơi . Những cô gái bán hàng trong ấy "tòn" là gái đẹp được tuyển từ cách tỉnh miền tây lên ,ví dụ như gái Gò công -Tiền Giang ,Gọi là "gái gồng co ...Mao cu dũ đệ " . dân gian lúc ấy gọi mấy cô này là gái bán ba để thay cho chữ làm đĩ quá nặng nề .
Lúc ấy trong giới chơi bời thường là nhưng thanh niên hư hỏng tại Sài gòn ,khi hết tiền thì tổ chức đánh Mỹ để giựt đồng hồ hay ví của nó ,chứ không phải vì yêu nước mà đánh MỸ .
Giải phóng về- Mỹ thì đã cút rồi ,NGỤY cũng nhào rồi ,chỉ còn lại gái , họ không biết làm gì khác ngoài nghề cũ nên vẫn tiếp tục Theo nghề ,nhưng khách hàng sau này là những bộ đội mới chuyển ngành làm trong bộ máy chính quyền mới - nên có tiền nhiều lắm . Hi ! " Bộ đội đi vô nam ,gót mòn đường hạ Lào ,mồ hôi tuôn đổ rừng già ,tay súng AK ghi vào trang sử ...." NAY ĐƯỢC HƯỞNG kể ra cũng xứng đáng .
Nhà cửa thì đã có nhà nước cấp cho bộ đội từ những bất động sản của chế độ cũ hoặc những người theo chế độ cũ bỏ của trốn theo MỸ . Công việc thì chiếm giữ những chức vụ cao hoặc quan trọng bộ máy nhà nước ,lương đã cao ,bổng lộc do dân đưa tới cũng nhiều ,vì dân họ cần chạy chọt ,mưu cầu , trong khoảng thời gian thay thay đổi chế độ này ,càng để lâu càng bất lợi .
1975 Dân số Sài gòn chỉ có 2 triệu người - chứ không phải 10 triệu như bây giờ . cứ như thế tre già rồi măng mọc , Vài năm sau thì đến lớp đàn em như tôi tiếp bước .
Mở rông thêm cho người đời sau được rõ : Về 2 cái rạp HÁT : Nguyễn văn Hảo và rạp Quốc Thanh tại SG như sau . vốn dĩ nó vẫn là cái rạp hát bình thường cho các đoàn Cải lương trình diễn ,hoặc chiếu phim bình thường , nhưng tại 2 cái rạp này tồn tại một tệ nạn mãi dâm (bán dâm ) một cách khá kỳ cục ,có một không hai trên thế giới ,không giống như ở những nơi khác - rất khó diễn tả bằng lời .
Tôi tạm trần thuật lại như sau :
- Sau khi khách mua vé coi phim đã yên vị trên ghế ngồi để coi phim , tới giờ chiếu phim đèn trong rạp phụt tắt ,quang cảnh trong rạp trở nên mờ mờ ,ảo ảo bởi ánh sáng yếu ớt từ màn hình lớn hắt ra .
Bỗng từ đâu hàng đoàn phụ nữ xuất hiện ,các cô đi theo chiều hàng ngang của dãy ghế với tư thế khom khom ,luồn luồn cho người thấp xuống ,cứ thấy khách là đàn ông thì các cô dừng lại hỏi ,có ấy ấy không ? bằng miệng .
Nếu khách đồng ý thì gật đầu ,các cô ngồi xuống phía trước khách hành sự ngay . Với kinh nghiệm giang hồ thượng thừa ,miệng với tay kết hợp nhịp nhàng ,chỉ sau 5 phút khách đã lên tới đỉnh và đã đạt yêu cầu theo hợp đồng . Tiền sẽ được trao và cháo đã được húp . Cô ta nhanh chóng rời khỏi cái ghế ấy và qua cái ghế kế bên lặp lại điệp khúc cũ .
Cứ 10 người vào đây thì 7 người có nhu cầu , ai không biết nơi này thế nào mà lỡ vào thì có quyền lần sau đừng đến nữa .
Giá cả cho mỗi một lần như vậy rẻ bèo ,tương đương với 50 nghìn bây giờ .
Giửa chừng của buổi chiếu phim ,bất ngờ rạp hát bật đèn sáng trưng lên để cho khán giả nghỉ giải lao 10 phút .
Ôi mẹ ơi ! một khung cảnh khủng khiếp và bẽ bàng , hàng hà sa số những cặp đôi đang hành sự dở dang , đã vậy nhiều cặp sắp đến cao trào nên cố cho xong một xuất .
Dưới ánh sáng của các bóng đèn Neon rực rỡ , NHỮNG cô gái lúc nãy xinh đẹp trong ánh đèn mờ và thơm phức kia ,hiện nguyên hình là những bà già khoảng 4-5 chục tuổi ,răng cỏ rụng sạch trơn, móm mém - son phấn nhiều lớp thoa cho dày ,Nhìn vào mặt họ trông rất đáng sợ . Làm NHỮNG anh thanh niên lúc nãy lỡ chung đụng xong rồi cất tiếng thảng thốt gọi Mommy !
Đèn sáng các cô lỉnh vào cánh gà của rạp ,là những tấm rèm lớn buông xỏa xung quanh . 10 phút giải lao ngắn ngủi qua đi ,cuộc hành hương tìm về nguồn sống của các cô lại tiếp tục cho đến cuối buổi trình chiếu , thỉnh thoảng nghe các cô cãi cọ với nhau : thằng ấy tao xí trước mày ! .
Đó là những gì xảy ra trong các rạp chiếu phim, những năm SG mới giải phóng và trước giải phóng .
Thời hian qua đi chính quyền tp hiện tại THẤY ĐÂY là tàn dư của chế độ cũ để lại, không lịch sự nên mạnh tay dẹp bỏ - đến nay thì những chuyện như vậy không còn xảy ra ở các rạp chiếu phim nữa .
Một phần đời sống kinh tế của người dân SÀI GÒN ,nhờ cách mạng về nên đã khá lên nhiều ,nếu ai có nhu cầu thì ta dẫn nhau vào nhà nghỉ khách sạn cho lịch sự ,đường hoàng , giá khách sạn hạng trung 70 nghìn / giờ cho phòng có máy lạnh và máy nước nóng ,GIÁ này thì không phải là cao . Còn ai khó khăn hơn nữa thì mướn nhà nghỉ có 30 nghìn/giờ ,có quạt chứ không có máy lạnh . hi hi .
Vậy nay quê nhà đổi thay nhiều : Dân đã giàu ,nước đã mạnh ,xã hội công bằng ,dân chủ và văn mình .
XIN ĐƯỢC CÁM ƠN CHÍNH QUYỀN CÁCH MẠNG .